Chương 93:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Khác với Thôi Hành Chu băn khoăn nhiều thứ, Liễu Miên Đường lại vui sướng vô cùng.
Nàng không ngờ rằng chiến sự đang lúc căng thẳng, tướng công thế mà có thể dựa vào việc đi mua dược liệu để ra khỏi quân doanh.
Đương nhiên không thể thiếu cơm thịt Lý ma ma làm, nàng muốn cho tướng công ăn một bữa thật ngon rồi đi.
Ngôi nhà ở đèo Vũ Ninh này quá nhỏ, chủ nhân trước đây để lại rất nhiều đồ vật tạp nham. Miên Đường chưa kịp sai người sửa soạn lại, cho nên phòng bếp để nấu cơm trông cũng có vẻ chật chội nhỏ hẹp, hơn nữa chỉ có một lò nấu, không thể làm quá nhiều đồ ăn.
Lý ma ma dứt khoát nhập gia tùy tục, học món ăn Tây Bắc, hầm một nồi đồ ăn ngon.
Rau xanh mua ở nông gia Tây Bắc, còn có thịt gà rừng, khoai tây với ớt xanh lúc ám vệ lên núi săn mangvề.
Thịt gà rừng đã được ướp từ trước, thả thêm chút rau xanh hầm liền thành canh, chỉ ngửi mùi vị cũng cảm nhận được canh thật sự ngon, Lý ma ma còn học cách làm bánh bao địa phương, bên trong có táo phấn, ngọt dịu, thật sự chiếu cố khẩu vị người phương Nam của Vương gia.
Trong phòng không có giường, chỉ có một chiếc giường sưởi đậm chất phương Bắc, chỉ cần làm nóng hố dẫn nhiệt, giường đất liền nóng hầm hập, khiến cơ thể ấm áp như trong địa long.
Bích Thảo mang một cái bàn vuông nhỏ đặt lên trên giường đất trong phòng phu nhân, như vậy Thôi Hành Chu với Miên Đường có thể ngồi ăn cơm trên giường đất nóng ấm.
Lúc Miên Đường ăn cơm, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền hỏi phu quân nàng quân doanh ở đâu.
Ngày thường nữ quyến nhà quan lại nói chuyện phiếm đều nói tới quan nhân nhà mình quân doanh nào. Nhưng sau vài lần nói chuyện, Miên Đường phát hiện quân doanh của phu quân của mình thuộc vào doanh đội bí mật, cư nhiên không một ai biết, càng chưa từng nghe đến đại danh của thiên phu trưởng Thôi Cửu gia.
Cho nên khó có dịp phu quân về nhà một chuyến, Miên Đường liền cố ý dò hỏi một chút.
Thôi Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta quân doanh không giống những loại khác, chuyên phụ trách thực hiện những việc cơ mật. Bình thường không hay lui tới với các doanh trại khác, vậy nên cũng không quá quen biết... Nàng cũng ít bắt chuyện với những phụ nhân đó thôi, miễn cho bị tiết lộ ra ngoài, bị người có tâm để ý.”
Thôi Thanh Chu hiện tại nói dối, giống như Liễu nương tử lúc kê đơn thuốc vậy, nhắm mắt nói bừa nhưng tự tin mười phần.
Miên Đường tin tưởng gật gù, nguyên lai tướng công cùng với quan nội đèo Vũ Ninh không giống nhau, trực thuộc đội tinh nhuệ, cũng khó trách những nữ quyến của nhóm quan nhân đó không biết được.
Nhưng đèo Vũ Ninh bởi vì gần đèo Kim Giáp, mỗi người đều từ tử xứ lại đây, đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc hộ tịch dài hạn.
Miên Đường cũng không lo lắng trong nhóm nữ quyến có gian tế. Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có chỗ hổng, nếu quan nhân đã nhắc nhở, bản thân trăm triệu lần không thể để lộ thân phận chức quan của quan nhân nhà mình được.
Tốc độ ăn cơm của Thôi Hành Chu rất nhanh, sau đó liền vội vàng chạy về đèo Kim Giáp. Miên Đường vội lấy kẹp áo mấy ngày nay nàng làm ra ra, còn có một ít thức ăn cho hắn mang đi ăn lúc bao vây đánh thành, còn có vài đồ vật quê nhà mà nữ quyến các nhà khác gửi cho quan nhân nhà mình nhờ hắn tiện thể mang hộ.
Không còn cách nào, rõ ràng là chủ soái lại muôn giả thành một thiên phu trưởng, đương nhiên khi quay về nên tiện thể mang theo ít đồ cho cấp dưới. Tí nữa trở lại doanh trại, cho thân binh truyền đồ xuống, khiến cho bọn họ không biết ai là người mang về là được.
Lúc Thôi Hành Chu từ thị trấn của đèo Vũ Ninh trở lại đại doanh ở đèo Kim Giáp, từ trạm dịch có lính thông tin cưỡi khoái mã đưa tới một chồng thư từ cho đại soái.
Thôi Hành Chu một bên uống chè hoa quế hạt sen mang từ đèo Vũ Ninh về, một bên vươn tay lựa một bức thư từ chồng thư từ. Trong đó có một phong thư chữ viết thanh tú, vừa nhìn liền biết bức thư của biểu muội Liêm Bích Lan.
Thôi Hành Chi thậm chí còn không mở ra, liền giương tay đặt sang một bên. Tính ra, từ lúc hắn bắt đầu xuất phát, thư của Liêm biểu muội chưa từng ngừng, ước chừng vài ngày lại gửi một phong, nếu vẫn cứ kiên trì như vậy, ngựa đưa thư Tây Bắc sẽ bị nàng làm mệt chết.
Còn có một phong thư là thư nhà mẫu thân viết. Thôi Hành Chu cầm dao dọc thư ra, mở bức thư đọc qua một lần.
Trong thư ngoại trừ dặn dò hắn chú ý giữ gìn sức khỏe, nhiều hơn là nói những chuyện ngoài lề, một nửa bức thư mang ý trách cứ Thôi Hành Chu tự chủ trương, giải trừ hôn ước cũng không báo lại cho cao đường lão mẫu. Hiện giờ hắn hành động theo cảm tính, làm cho nhà biểu mẫu của hắn như sập một nửa, Liêm biểu muội cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nói thẳng nếu không cởi bỏ hiểu lầm với biểu ca, cả đời sẽ không gả cho người khác nữa...
Thôi Hành Chu châm chước ngữ khí, cảm thấy mẫu thân viết có chút phóng đại, có lẽ nửa bức thư này là do dì viết thay mẫu thân hẳn.
Bất quá hắn đang ở Tây Bắc, thật tiếc là không nhìn thấy dì cùng biểu muội lấy nước mắt rửa mặt, cũng không ít lạc thú đâu.
Do vậy hắn đem thư đặt sang một bên, chờ bao giờ nhàn rỗi, lại viết một bức thư báo bình an gửi về nhà cho mẫu thân.
Còn những bức thư khác, có thư cổ vũ của ân sư, cũng có thư an ủi của bạn cũ.
Trấn Nam hầu Triệu Tuyền có chút ý tứ, trong thư chỉ cũng không bộc lộ hết được, trách móc Thôi Hành Chu nếu tòng quân vì sao không thông tri hắn, hẳn sẽ cùng Thôi Cửu gia ra trận giết địch.
Triệu Tuyền luôn muốn nhàn tản cư nhiên hướng Hộ Bộ xin một chức vị, chuyên phụ trách vận chuyển lương quan. Bởi vì Chân Châu đất lành, nhiều lúc lương quan đều lấy từ địa phương, cũng không cần từ kinh thành vận chuyển đến.
Cho nên Triệu Tuyền liền nhân cơ hội này đến Tây Bắc gặp bạn tốt một lần, hơn nữa còn không phải lên trận giết địch, miễn cho hương khói Trấn Nam hầu phủ gặp nguy hiểm.
Bất quá Thôi Hành Chu nghi ngờ lần này hắn tới có động cơ không bình thường, bằng không vì sao trong thư liên tục hỏi hắn tung tích của Liễu nương tử? Tuy nhiên người anh em này của hắn có thể vào lúc hắn đang khó khăn trong cuộc sống vẫn không rời bỏ, phần tình nghĩa này Thôi Hành Chu vẫn khắc ghi trong lòng, nhưng hắn và Triệu Tuyền trước nay đều không cần những nghi thức khách sáo trên quan trường, nên hắn liền đề bút viết cho Triệu Tuyển một phong thư, trên thư có ba chữ to “Đưa nhiều lượng !”
*Ý đưa thêm nhiều lương thực đúng hẻm???
Chỉ mong Triệu huynh không làm nhục sứ mệnh, mang cho Chân Châu nhiều lương thực cứu mạng chút.
Đối với mật thám hắn cài vào Chân Châu, thì thú vị hơn nhiều. Chiêu mộ quân lính ở vùng núi không có Hoài Dương vương ngăn trở liền thuận lợi tiến hành.
Tử Du đã cưới nữ nhi của Thạch thống soái, trở thành rể hiền của thống soái, hơn nữa cũng bởi vì biên quan cần binh lính, trong kinh bốn phía lại trống không, vì vậy trong kinh thành lâm thời liền phân phối rất nhiều võ tướng vào kinh phòng thủ.
Thạch Nghĩa Khoan là một người trong số đó, mà con rể của hắn tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, tỏ ý muốn cùng nghĩa phụ vào kinh diện thánh.
Thôi Hành Chu nghiền ngẫm một chút, cảm thấy lúc đó trong kinh thành nhất định sẽ rất náo nhiệt. Ngô Thái Hậu tính toán như nào cũng không thể lường được, năm đó bà ta hãm hại cô nhi của Thái Tử, lần này cư nhiên công khai mà trở về kinh thành đi?
Mà thế lực của Tuy vương đại diện cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng tuyệt đối không nhàn nhã nhìn biến động xảy ra, cũng không biết cô nhi của Thái Tử sẽ lợi dụng cây đao này, chọc ra chuyện kinh thiên động trời gì.
Nếu không phải Thôi Hành Chu hiện tại đang ở Chân Châu, chỉ sợ cũng khó lo cho thân mình.
Đáng tiếc là mặc kệ là ai, đều là gian phi trong kinh thành, mấy tên đứng đầu này đều hội thối không ngửi được. Hắn bên nào cũng không muốn ủng hộ.
Cũng bởi vì như vậy, ngày đó hắn nghỉ một đêm ở kênh đào mới quyết định tiếp thánh chỉ đi Tây Bắc đèo Kim Giáp chỗ nào cũng hung hiểm này.
Những người tinh thông chơi cờ đều hiểu được đạo lý từ chỗ chết hồi sinh. Đèo Kim Giáp này là một nước cờ hắn thận trọng suy tính, chỉ là có lợi hay không liền phải xem bản lĩnh của hắn đến đâu.
Lúc này ở đèo Kim Giáp, lang hỗ tụ thành đàn, không phân biệt ngày đêm kêu gào. Chỉ là Thôi Hành Chu đã tính sẵn trong lòng, chỉ đợi cơn mưa to ở kinh thành đợt này qua đi, mới có thể thấy rõ thế cục tiếp theo.
Bởi vì Thôi Hành Chu đến đây, thay đổi suy nghĩ của những tướng quân chỉ muốn lập công thu hồi lại phần đất đã mất, chỉ an ổn thủ thành, thỉnh thoảng lại bắn vài mũi tên xuống dưới thành, kiên nhẫn của man binh bị mài mòn không sai lắm, số lần mắng chửi trong một ngày cũng dần giảm xuống.
Mắt thấy mùa đông sắp qua đi, thời cơ tác chiến tốt nhất cũng sắp qua. Tây Bắc mạn binh là dân du mục, đều sống dựa vào thảo nguyên. Chờ mùa hè đến, toàn bộ bộ lạc đều phải di chuyển, làm gì còn có tâm tư hạ đèo Kim Giáp nữa?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy thời kỳ khủng hoảng có lẽ đã qua. Lúc này thánh chỉ triều đình đã đưa tới.
Trên thánh chỉ trách cứ Thôi Hành Chu thân là chủ soái lại nhát gan sợ chiến, chỉ ở trong đèo Kim Giáp tiêu cực ngăn địch. Thánh chỉ ghi rõ hạn cho hắn một tháng, ít nhất phải lấy lại một quận để trấn an quân tâm.
Những lời này đều là lời của người không hiểu rõ thế cục mới nói, cố tình lại viết trên thánh chỉ làm người ta không thể không làm.
Đợi người truyền chỉ rời di, Thôi Hành Chu cùng một đám phó tướng hai mặt nhìn nhau, đều đợi ý của Thôi Hành Chu.
Qua mấy tháng, tình hình đèo Kim Giáp thật ra không nhẹ nhàng như những gì viết trên thánh chỉ. Chỉ riêng gom góp đủ lương thảo đã tốn rất nhiều công sức.
Không có cách nào, trong triều khóc than, khiến Thôi Hành Chu đã được phong vương điều tới đây, liền rõ ràng có hiềm nghi cọ phú hộ, trông cậy vào Hoài Dương vương chính mình nghĩ biện pháp, dùng của cải bù đắp vào lỗ hổng của triều đình.
Nhưng hiện tại bọn người Ngô Thái Hậu lại không biết thỏa mãn, lợi dụng Hoài Dương vương lại chê Hoài Dương vương bỏ ít, thật khiến người ta bực bội.
Tuy nhiên lúc nhận được thánh chí sắc mặt Thôi Hành Chu vẫn bình thường, tuyệt đối không để thái giám truyền tin bắt được nhược điểm nào.
Trong triều không biết ai ở trước mặt Vạn Tuế gia nói lời gièm pha, làm Vạn Tuế gia hạ loại thánh chỉ võ đoán này. Tuy rằng “Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nhận”, chỉ là làm như vậy khác nào cãi lời thánh chỉ, là tội lớn tru di cửu tộc.
May mà hắn kéo dài như vật, cũng khiến đám man binh ngoài thành hao tâm không ít, lương thảo cũng coi như chuẩn bị đầy đủ.
May mắn những ngày qua, vẫn luôn thao luyện nhân mã, một hồi cũng chưa từng lơi lỏng.
Mỗi ngày đều nghe tiếng mắng chửi, các huynh đệ trong thành đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí, muốn cùng đám man binh xâm phạm gia viên mình đánh một trận sống mái.
Nửa tháng sau khi nhận được thánh chỉ, một đoàn xe vận chuyển lương thảo từ Đại Yến đến, bởi vì bị tuyết lớn cản trở, nhất thời lúc gần đến lại lạc đường vào nhầm địa phận của man nhân.
Đám man nhân đã cạn kiệt lương thực từ lâu đại hỷ, liền cho binh lính cướp đống lương thảo này. Kiểm tra qua gạo và mì đều không có độc, trong lúc nhất thời đại doanh man binh giống như ăn tết, nồi to nấu cơm náo nhiệt dị thường.
Mà những con ngựa bên cạnh lại chỉ có thể gặm cỏ khô, một đám phì phì trong mũi.
Sau hôm đại doanh man binh rượu đủ cơm no, cửa lớn đèo Kim Giáp đóng lâu đột nhiên bị mở ra, một đội quan binh ùa ra, đánh nhau cùng man binh.
Đây là cơ hội man binh chờ đợi đã lâu.
Không còn biện pháp nào khác, cửa thành đèo Kim Giáp quá cứng, nếu quân giữ thành không chủ động mở cửa ra, công thành tất sẽ tổn thất trầm trọng. Bọn họ đánh nhau lâu như vậy rồi, chính là để hao tổn sĩ khí Đại Yến, làm tên tiểu tử Hoàng đế ở kinh thành ngoan ngoãn giao nộp cống phẩm.
Hiện tại cửa thành mở lớn, đương nhiên phải đem Hoài Dương vương luôn ra vẻ đáng thương này đánh bại hoàn toàn mới có thể làm Đại Yến tâm phục khẩu phục nộp cống phẩm hàng năm.
Giống như người ta nói về chiến trường, tràng chiến dịch đằng kia đánh đến cực kỳ thảm thiết!
Kỵ binh còn đỡ chút, những nhóm bộ binh xem như xúi quẩy. Chỉ cần ngựa man binh vẫy đuôi 1 cái, một con ngựa liền chết tươi, không cẩn thận lại bắn đầy đầu đầy người.
Ngựa của man binh ngày hôm qua ăn cỏ kia đều mềm nhũn chân lên sa trường. Con ngựa đó kéo vài lần, một đám đồng loạt mềm chân ngã xuống, kỵ binh man binh không đề phòng ngựa, một đám ngữ quỵ từ trên lưng ngựa xuống, bị quân đội Đại Yến giơ đao chém xuống, máu tươi bắn tung tóe.
Trận đánh này chính diện trực tiếp mà đánh, tuy không sạch sẽ nhưng tột cùng tuyệt vời.
Quân đội Đại Yến thế mà đem bọn man binh vây quanh quan ngoại đèo Kim Giáp đánh đến tan rã, dư lại toàn thương binh tàn tướng, chật vật chạy trốn.
Sĩ khí binh lính tăng vọt một hơi truy kích mười dặm, thu phục thôn trại phụ cận đèo Kim Giáp. Tuy nhiên chủ soái không yêu cầu truy kích quá xa, xong việc liền rút binh.
Man binh tổn thất thảm trọng liền lui về quận Phi Ưng bọn chúng đoạt được để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trận phản kích xinh đẹp này khiến sĩ khí đại quân đèo Kim Giáp tăng cao. Nhóm thủ hạ của Thôi Hành Chu lúc viết công văn đệ tấu cuối cùng cũng có thể trình cho thiên tử xem chiến công tấu.
Tuy nhiên nhóm nữ quyến trong lúc vui sướng vì phu quân đắc thắc cũng có thêm rất nhiều phiền não.
Con suối chảy qua thôn trấn các nàng đầu nguồn ở đèo Kim Giáp.
Sau khi xuất chiến, qua hai ngày, nước suối từ thượng nguồn chảy xuống đều bốc mùi phân ngựa. Làm cho từng hộ gia ở đèo Vũ Ninh đều không dám ra suối múc nước giặt quần áo.
Ngay cả mấy tiểu tử nghịch ngợm cũng không lại gần sông chơi.
Nghe nói là bởi vì trong hai ngày này, thượng nguồn tướng sĩ đánh giặc trở về tắm rửa giặt quần áo đặt biệt nhiều, nhất thời làm ô nhiễm nước suối cũng không có cách nào.
May mắn trong viện Miên Đường có một giếng ngầm sâu, dùng nước cũng thuận tiện hơn.
Trong lúc nhất thời mấy nhà xung quanh đều sôi nổi tới nhà Miên Đường xin nước khiến cho hậu viện của Miên Đường náo nhiệt vô cùng.
Cho nên lúc Thôi Hành Chu cưỡi ngựa vào nhà ở đèo Vũ Ninh điều đầu tiên nhìn thấy là một nữ nhân đang múc nước giặt y phục
Mà tiểu nương tử Miên Đường của hắn đang chỉ huy hai nha hoàn lắp hai gậy trúc ở trước cửa sân thường dùng để phơi lúa để cho mọi người phơi y phục.
Sau khi nàng đến đèo Vũ Ninh, liền tự giác cất y phục gấm hoa mang từ Linh Tuyền trấn đi, trên đầu cũng không còn đeo kim thoa ngọc hoàn.
Đại bộ phấn nữ quyến ở đèo Vũ Ninh đều ít khi trang điểm, một thân đều là vải thô thanh y, trên đầu đội một chiếc khăn thuê hoa tiết đơn giản, eo mảnh khảnh thì quấn một khăn thanh sắc, hiện ra dáng người phong lưu...
Tóm lại, coi như nàng trên người chỉ là áo vải váy thô vẫn làm cho người ta ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không tự chủ được bị nàng dung nhan tuyệt mỹ hấp dẫn...
Chẳng qua ở trong lòng Thôi Hành Chu, nàng trước kia là một bông mẫu đơn tuyệt sắc được dưỡng ở nhà ấm tỉ mỉ chăm sóc. Thì hiện giờ lại dần phát hiện, nàng kỳ thật là cánh đồng hoa bát ngát giữa buổi trưa hè, còn có tính cách hoạt bát và tinh thần phấn chấn, vô luận là chỗ nào cũng nhìn được ra là một bông hoa tươi đẹp.
Miên Đường quay đồng liền thấy phu quân nhà mình đội đấu lạp đang ngồi trên lưng ngựa. Tuy rằng bị y phục che đi nhưng thân hình của hắn đĩnh bạt, khí chất thong dong khiến người khác không thể nhận nhầm được.
Miên Đường lập tức xách váy vui sướng chạy như bay về phía phu quân, đứng trước ngựa túm dây cương hỏi: “Phu quân, chàng về từ bao giờ vậy? Sao không gọi ta?”
Thôi Hành Chu nhìn lướt qua nhóm nữ quyến đang đứng đầy trong viện tử thấp đầu nhìn hắn, cũng không cởi đấu lạp, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong viện quá loạn, ta lên núi phụ cận đi dạo, vừa lúc có thể săn ít đồ ăn hoang dã mang về. Nàng muốn ăn gì?”
Miên Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói: “Thịt thỏ nướng ăn ngon nhất.”
Thôi Hành Chu cũng cười, nói: “Được, bao nhiêu cũng bắt cho nàng ăn.” Nói xong liền quay đầu ngựa, mang theo mấy tùy tùng phóng như bay đi.
Ôn nương tử từ cửa viện ló đầu ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng Thôi Hành Chu phóng ngựa chạy băng băng, hiếu kỳ hỏi Liễu nương tử: “Vẫn luôn chưa gặp được phu quân của nàng ấy, nguyên lai là như này... Chỗ nào giống thiên phu trưởng đâu, trông giống như tướng quân ấy... Phu quân ta ở quân doanh tìm hiểu một vòng, đều chưa nghe qua Linh Tuyền trấn Cửu gia.”
Miên Đường nhớ rõ dặn dò của phu quân, nhiệm vụ hắn nhận đều rất bí ẩn, không thể nói cho người khác biết được. Cho nên dù lòng hiếu kỳ của Ôn nương tử cực lớn, muốn tìm hiểu tên tự của Thôi Cửu, nàng liền cười ngắt lời bỏ qua, nói sang chuyện khác.
Đợi cho màn đêm hoàn toàn buông xuống, một sân đầy phụ nhân đã tản đi. Thôi Cửu săn thú bây giờ mới đem một đấu đầy tràn trở về.
Hơn nửa con mồi của hắn đa dạng, trừ một đôi thỏ ở ngoài còn một đầu lợn rừng bị nhóm thị vệ nâng vào trong viện.
Vị nghĩa sĩ Phạm Hổ bởi vì nguyên nhân thương tích, được phu quân đồng ý nên vẫn luôn ở tạm trong nhà nàng. Ngày thường hỗ trợ vẩy nước quét nhà tuy đơn giản nhưng làm rất tốt.
Lúc này Phạm huynh đệ rất tự giác mà xách đạo cùng mấy thị vệ lột da lột thịt.
Dựa theo lời nói của Miên Đường thì hy vọng sau khi Phạm huynh khỏi bệnh được phu quân ứng cử, nhập ngũ tòng quân. Nếu không muốn nàng có thể cho hắn lộ phí phong phú làm quà tạ ơn.
Chỉ là phu quân nàng thế nhưng trước mặt Phạm tráng sĩ cùng mấy huynh đệ của hắn nghiêm mặt nói: “Quân đội Chân Châu không thu người học nghệ không tinh, chư vị tuy rằng có nhiệt huyết bảo vệ tổ quốc, nhưng không có bản lĩnh bảo mệnh, nếu không có ý kiến gì thì có thể ở trong viện của Liễu nương tử phụ giúp việc nặng, ta liền theo tiền công bình thưởng trả.”
Lúc ấy Miên Đường ở bên cạnh nghe được liền xấu hổ vô cùng. Nàng không nghĩ tới thân là thiên phu trưởng phu quân lại nói chuyện khắc nghiệt như vậy. Sao có thể nói chuyện với ân nhân cứu mạng của nàng như vậy?
Mà vài vị huynh đệ thực nhiệt tình đằng kia quả nhiên bị phu quân nói khiến cho đầy mặt hổ thẹn, có mấy người còn mắt hàm lệ nóng, vành mắt hồng hồng đau khổ lại nhẫn nại...
Đêm hôm đó, Liễu Miên Đường náo loạn cùng phu quân nàng một trận, nàng cảm thấy sau khi hắn làm thiên phu trưởng, có phải quan uy quá thịnh hay không, hùng hổ dọa người như vậy?
Vì thế nàng hiếm khi làm mặt lạnh, cả một đêm cũng không quan tâm Thôi Cửu gia.
Rốt cuộc sáng sớm hôm sau, Thôi Cửu gia đành phải ôm quyền xin lỗi vài vị nghĩa sĩ kia.
Bất quá vài vị tráng sĩ ấy quả nhiên lòng dạ bao dung, cư nhiên cứ vậy mà tha thứ cho phu quân nàng, cũng từ chối không làm mà hưởng, tuyệt đối không nhận vàng bạc Miên Đường tặng. Chỉ giống như Thôi Cửu gia nói lưu lại làm công ngắn hạn.
Chỉ là viện Miên Đường quá bé, phu quân lại không ở nhà, không có lý do gì lại có mấy đại nam nhân ở lại thì khiến người ta đàm tiếu.
May mà sau khi Miên Đường mua cửa hàng thuốc, trong tiệm lại thiếu vài tiểu nhị, cuối cùng đều an bài nhóm ân nhân thỏa đáng, dựa vào làm công kiếm lấy lộ phí, tương lai tích cóp đủ tiền thì cưới vợ.
Miên Đường theo phu quân trở lại nội phòng, hai mắt sáng ngời hỏi: “Lần này đèo Kim Giáp đại thắng, chính là nhờ một xe ba đậu đúng không?”
Thôi Hành Chu mỉm cười ôm vòng eo mảnh khảnh, hôn hai má phấn hồng của nàng nói: “Lần này đại thắng, một xe dược liệu ba đậu của nương tử hữu dụng nhất, lập đầu công!”
Ra là lúc xây dựng kế hoạch tác chiến, Thôi Cửu vừa lúc trở về đèo Vũ Ninh, nhìn thấy Miên Đường chỉ huy vài tiểu nhi nghiền dược.
Có một tiểu nhị tay chân ẩu đoảng, đem thùng gỗ đựng ba đậu ném đi, vứt bên cạnh đống cỏ khô khiến cho nó thấm ướt. Kết quả dê núi chăn nuôi gần đó ăn phải cỏ ướt ngày hôm sau liền chết.
Hàng xóm chăn nuôi kia không thuận theo buông tha mà tới tìm Miên Đường nói rõ lí lẽ, muốn bồi thường tiền dê, mà Thôi Hành Chu liền nghĩ ra biện pháp loại bỏ sức chiến đấu của man binh.
Hai quân đánh nhau, đối với lương thảo cướp được đều sẽ kiểm tra trước. Nếu hạ độc vào lương thảo nhất định sẽ bị phát hiện, không thể thành công.
Đem ba đậu cho người ăn, hiệu quả phát huy quá sớm, cũng rất dễ dàng bị phát hiện. Chỉ là ba đậu tẩm ướt sau đó để lẫn vào cỏ khô, bất luận ngân châm nào cũng không thể kiểm tra ra. Liền tính man binh cho ngựa ăn, thân hình ngựa so với người to hơn rất nhiều, một lúc dược hiệu cũng chưa thể phát tác.
Chủ yếu là theo hắn biết man binh bên kia lương thảo cung ứng đã thiếu từ lâu, sau khi cướp được lương thảo, chỉ sợ không thể đợi hết một ngày kiểm nghiệm.
Đem mọi mặt suy nghĩ chu toàn, Thôi Hành Chu mới quyết định thực hiện kế hoạch tác chiến này. Chỉ là phần lớn dược liệu ba đậu nên kiếm như nào, liền cần đến lão bản hiệu thuốc đèo Vũ Ninh Liễn Miên Đường nghĩ biện pháp.
Mà Liễu Miên Đường được phu quân và đại Vương gia truyền lệch phân phó lập tức tinh thần tỉnh táo.
Nàng y thuật không tỉnh, phương thuốc tạo ra cũng không hiệu quả lắm, cửa hàng có chút hưu quạnh. Nhưng nếu chỉ là nhờ người đi mua một loại dược liệu đúng là thế mạnh của nàng.
Liền như vậy không cần bảy ngày Liễu Miên Đường liền thông qua cháu trai thứ hai của quan nội Lí trưởng tam thúc giới thiệu, làm quen với một lái buôn, dùng giá cao mua một loạt ba đậu nguyên liệu vốn định vận chuyển đến mười sáu châu.
Liễu nương tử phen này lăn lộn tiêu tốn không ít bạc, cuối cùng thay phu quân ở trước mặt Hoài Dương vương lập công một lần.
Miên Đường không trông ngóng Vương gia sẽ thưởng phu quân vàng bạc, chỉ là sau trận đại thắng này, nguy cơ đèo Kim Giáp có thể giải trừ, thời gian phu quân có thể về nhà cũng nhiều hơn.
Lúc này lợn rừng trong viện cũng đã giết xong, đặt ở dưới lò nướng nướng, từng đợt mùi hương mê hoặc ập tới.
Ngay lúc hai vợ chồng đang tâm tình sau khi cửu biệt, từ sân lại vọng tới một tràng cười sang sảng: “Cửu gia, ngươi thật biết hưởng phúc mà, chính mình yên lặng trốn đi ăn thịt nướng cũng không gọi ta.”
Miên Đường mở cửa sổ liền thấy Linh Tuyền trấn Triệu thần y, hắn sao lại chạy tới thâm sơn cùng cốc này rồi?
Nguyên lai sau khi Triệu Tuyền đảm nhận chức quan phụ trách lương thảo, nhưng thật ra tận tâm tận trách. Da mặt hắn dày lại dùng một loạt chiêu thức lưu manh vô lại khác. Huệ Châu Tuy vương giấu không báo triều đình về kho lúa, tìm được lương thảo sung túc.
Tuy vương cũng biết Trấn Nam hầu này chính là không học vấn không nghề nghiệp, căn bản không để hắn vào trong mắt.
Tuy rằng sau đó bị lừa đảo, lại bị hắn nắm lấy nhược điểm, Tuy vương cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, bị nắm thêm bất cứ nhược điểm gì nữa.
Cho nên Triệu Tuyền cũng là một cái phúc vận song toàn. Tính như vậy Triệu Tuyền cũng không làm nhục sứ mệnh, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ lương thảo, khiến cho quân đội đèo Kim Giáp sung túc có thời gian giảm xóc kéo dài thời gian.
Càng vất vả công lao càng lớn nên Triệu lương quan bây giờ tới đây để đòi tiền thưởng.
Nàng không ngờ rằng chiến sự đang lúc căng thẳng, tướng công thế mà có thể dựa vào việc đi mua dược liệu để ra khỏi quân doanh.
Đương nhiên không thể thiếu cơm thịt Lý ma ma làm, nàng muốn cho tướng công ăn một bữa thật ngon rồi đi.
Ngôi nhà ở đèo Vũ Ninh này quá nhỏ, chủ nhân trước đây để lại rất nhiều đồ vật tạp nham. Miên Đường chưa kịp sai người sửa soạn lại, cho nên phòng bếp để nấu cơm trông cũng có vẻ chật chội nhỏ hẹp, hơn nữa chỉ có một lò nấu, không thể làm quá nhiều đồ ăn.
Lý ma ma dứt khoát nhập gia tùy tục, học món ăn Tây Bắc, hầm một nồi đồ ăn ngon.
Rau xanh mua ở nông gia Tây Bắc, còn có thịt gà rừng, khoai tây với ớt xanh lúc ám vệ lên núi săn mangvề.
Thịt gà rừng đã được ướp từ trước, thả thêm chút rau xanh hầm liền thành canh, chỉ ngửi mùi vị cũng cảm nhận được canh thật sự ngon, Lý ma ma còn học cách làm bánh bao địa phương, bên trong có táo phấn, ngọt dịu, thật sự chiếu cố khẩu vị người phương Nam của Vương gia.
Trong phòng không có giường, chỉ có một chiếc giường sưởi đậm chất phương Bắc, chỉ cần làm nóng hố dẫn nhiệt, giường đất liền nóng hầm hập, khiến cơ thể ấm áp như trong địa long.
Bích Thảo mang một cái bàn vuông nhỏ đặt lên trên giường đất trong phòng phu nhân, như vậy Thôi Hành Chu với Miên Đường có thể ngồi ăn cơm trên giường đất nóng ấm.
Lúc Miên Đường ăn cơm, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền hỏi phu quân nàng quân doanh ở đâu.
Ngày thường nữ quyến nhà quan lại nói chuyện phiếm đều nói tới quan nhân nhà mình quân doanh nào. Nhưng sau vài lần nói chuyện, Miên Đường phát hiện quân doanh của phu quân của mình thuộc vào doanh đội bí mật, cư nhiên không một ai biết, càng chưa từng nghe đến đại danh của thiên phu trưởng Thôi Cửu gia.
Cho nên khó có dịp phu quân về nhà một chuyến, Miên Đường liền cố ý dò hỏi một chút.
Thôi Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta quân doanh không giống những loại khác, chuyên phụ trách thực hiện những việc cơ mật. Bình thường không hay lui tới với các doanh trại khác, vậy nên cũng không quá quen biết... Nàng cũng ít bắt chuyện với những phụ nhân đó thôi, miễn cho bị tiết lộ ra ngoài, bị người có tâm để ý.”
Thôi Thanh Chu hiện tại nói dối, giống như Liễu nương tử lúc kê đơn thuốc vậy, nhắm mắt nói bừa nhưng tự tin mười phần.
Miên Đường tin tưởng gật gù, nguyên lai tướng công cùng với quan nội đèo Vũ Ninh không giống nhau, trực thuộc đội tinh nhuệ, cũng khó trách những nữ quyến của nhóm quan nhân đó không biết được.
Nhưng đèo Vũ Ninh bởi vì gần đèo Kim Giáp, mỗi người đều từ tử xứ lại đây, đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc hộ tịch dài hạn.
Miên Đường cũng không lo lắng trong nhóm nữ quyến có gian tế. Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có chỗ hổng, nếu quan nhân đã nhắc nhở, bản thân trăm triệu lần không thể để lộ thân phận chức quan của quan nhân nhà mình được.
Tốc độ ăn cơm của Thôi Hành Chu rất nhanh, sau đó liền vội vàng chạy về đèo Kim Giáp. Miên Đường vội lấy kẹp áo mấy ngày nay nàng làm ra ra, còn có một ít thức ăn cho hắn mang đi ăn lúc bao vây đánh thành, còn có vài đồ vật quê nhà mà nữ quyến các nhà khác gửi cho quan nhân nhà mình nhờ hắn tiện thể mang hộ.
Không còn cách nào, rõ ràng là chủ soái lại muôn giả thành một thiên phu trưởng, đương nhiên khi quay về nên tiện thể mang theo ít đồ cho cấp dưới. Tí nữa trở lại doanh trại, cho thân binh truyền đồ xuống, khiến cho bọn họ không biết ai là người mang về là được.
Lúc Thôi Hành Chu từ thị trấn của đèo Vũ Ninh trở lại đại doanh ở đèo Kim Giáp, từ trạm dịch có lính thông tin cưỡi khoái mã đưa tới một chồng thư từ cho đại soái.
Thôi Hành Chu một bên uống chè hoa quế hạt sen mang từ đèo Vũ Ninh về, một bên vươn tay lựa một bức thư từ chồng thư từ. Trong đó có một phong thư chữ viết thanh tú, vừa nhìn liền biết bức thư của biểu muội Liêm Bích Lan.
Thôi Hành Chi thậm chí còn không mở ra, liền giương tay đặt sang một bên. Tính ra, từ lúc hắn bắt đầu xuất phát, thư của Liêm biểu muội chưa từng ngừng, ước chừng vài ngày lại gửi một phong, nếu vẫn cứ kiên trì như vậy, ngựa đưa thư Tây Bắc sẽ bị nàng làm mệt chết.
Còn có một phong thư là thư nhà mẫu thân viết. Thôi Hành Chu cầm dao dọc thư ra, mở bức thư đọc qua một lần.
Trong thư ngoại trừ dặn dò hắn chú ý giữ gìn sức khỏe, nhiều hơn là nói những chuyện ngoài lề, một nửa bức thư mang ý trách cứ Thôi Hành Chu tự chủ trương, giải trừ hôn ước cũng không báo lại cho cao đường lão mẫu. Hiện giờ hắn hành động theo cảm tính, làm cho nhà biểu mẫu của hắn như sập một nửa, Liêm biểu muội cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nói thẳng nếu không cởi bỏ hiểu lầm với biểu ca, cả đời sẽ không gả cho người khác nữa...
Thôi Hành Chu châm chước ngữ khí, cảm thấy mẫu thân viết có chút phóng đại, có lẽ nửa bức thư này là do dì viết thay mẫu thân hẳn.
Bất quá hắn đang ở Tây Bắc, thật tiếc là không nhìn thấy dì cùng biểu muội lấy nước mắt rửa mặt, cũng không ít lạc thú đâu.
Do vậy hắn đem thư đặt sang một bên, chờ bao giờ nhàn rỗi, lại viết một bức thư báo bình an gửi về nhà cho mẫu thân.
Còn những bức thư khác, có thư cổ vũ của ân sư, cũng có thư an ủi của bạn cũ.
Trấn Nam hầu Triệu Tuyền có chút ý tứ, trong thư chỉ cũng không bộc lộ hết được, trách móc Thôi Hành Chu nếu tòng quân vì sao không thông tri hắn, hẳn sẽ cùng Thôi Cửu gia ra trận giết địch.
Triệu Tuyền luôn muốn nhàn tản cư nhiên hướng Hộ Bộ xin một chức vị, chuyên phụ trách vận chuyển lương quan. Bởi vì Chân Châu đất lành, nhiều lúc lương quan đều lấy từ địa phương, cũng không cần từ kinh thành vận chuyển đến.
Cho nên Triệu Tuyền liền nhân cơ hội này đến Tây Bắc gặp bạn tốt một lần, hơn nữa còn không phải lên trận giết địch, miễn cho hương khói Trấn Nam hầu phủ gặp nguy hiểm.
Bất quá Thôi Hành Chu nghi ngờ lần này hắn tới có động cơ không bình thường, bằng không vì sao trong thư liên tục hỏi hắn tung tích của Liễu nương tử? Tuy nhiên người anh em này của hắn có thể vào lúc hắn đang khó khăn trong cuộc sống vẫn không rời bỏ, phần tình nghĩa này Thôi Hành Chu vẫn khắc ghi trong lòng, nhưng hắn và Triệu Tuyền trước nay đều không cần những nghi thức khách sáo trên quan trường, nên hắn liền đề bút viết cho Triệu Tuyển một phong thư, trên thư có ba chữ to “Đưa nhiều lượng !”
*Ý đưa thêm nhiều lương thực đúng hẻm???
Chỉ mong Triệu huynh không làm nhục sứ mệnh, mang cho Chân Châu nhiều lương thực cứu mạng chút.
Đối với mật thám hắn cài vào Chân Châu, thì thú vị hơn nhiều. Chiêu mộ quân lính ở vùng núi không có Hoài Dương vương ngăn trở liền thuận lợi tiến hành.
Tử Du đã cưới nữ nhi của Thạch thống soái, trở thành rể hiền của thống soái, hơn nữa cũng bởi vì biên quan cần binh lính, trong kinh bốn phía lại trống không, vì vậy trong kinh thành lâm thời liền phân phối rất nhiều võ tướng vào kinh phòng thủ.
Thạch Nghĩa Khoan là một người trong số đó, mà con rể của hắn tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, tỏ ý muốn cùng nghĩa phụ vào kinh diện thánh.
Thôi Hành Chu nghiền ngẫm một chút, cảm thấy lúc đó trong kinh thành nhất định sẽ rất náo nhiệt. Ngô Thái Hậu tính toán như nào cũng không thể lường được, năm đó bà ta hãm hại cô nhi của Thái Tử, lần này cư nhiên công khai mà trở về kinh thành đi?
Mà thế lực của Tuy vương đại diện cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng tuyệt đối không nhàn nhã nhìn biến động xảy ra, cũng không biết cô nhi của Thái Tử sẽ lợi dụng cây đao này, chọc ra chuyện kinh thiên động trời gì.
Nếu không phải Thôi Hành Chu hiện tại đang ở Chân Châu, chỉ sợ cũng khó lo cho thân mình.
Đáng tiếc là mặc kệ là ai, đều là gian phi trong kinh thành, mấy tên đứng đầu này đều hội thối không ngửi được. Hắn bên nào cũng không muốn ủng hộ.
Cũng bởi vì như vậy, ngày đó hắn nghỉ một đêm ở kênh đào mới quyết định tiếp thánh chỉ đi Tây Bắc đèo Kim Giáp chỗ nào cũng hung hiểm này.
Những người tinh thông chơi cờ đều hiểu được đạo lý từ chỗ chết hồi sinh. Đèo Kim Giáp này là một nước cờ hắn thận trọng suy tính, chỉ là có lợi hay không liền phải xem bản lĩnh của hắn đến đâu.
Lúc này ở đèo Kim Giáp, lang hỗ tụ thành đàn, không phân biệt ngày đêm kêu gào. Chỉ là Thôi Hành Chu đã tính sẵn trong lòng, chỉ đợi cơn mưa to ở kinh thành đợt này qua đi, mới có thể thấy rõ thế cục tiếp theo.
Bởi vì Thôi Hành Chu đến đây, thay đổi suy nghĩ của những tướng quân chỉ muốn lập công thu hồi lại phần đất đã mất, chỉ an ổn thủ thành, thỉnh thoảng lại bắn vài mũi tên xuống dưới thành, kiên nhẫn của man binh bị mài mòn không sai lắm, số lần mắng chửi trong một ngày cũng dần giảm xuống.
Mắt thấy mùa đông sắp qua đi, thời cơ tác chiến tốt nhất cũng sắp qua. Tây Bắc mạn binh là dân du mục, đều sống dựa vào thảo nguyên. Chờ mùa hè đến, toàn bộ bộ lạc đều phải di chuyển, làm gì còn có tâm tư hạ đèo Kim Giáp nữa?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy thời kỳ khủng hoảng có lẽ đã qua. Lúc này thánh chỉ triều đình đã đưa tới.
Trên thánh chỉ trách cứ Thôi Hành Chu thân là chủ soái lại nhát gan sợ chiến, chỉ ở trong đèo Kim Giáp tiêu cực ngăn địch. Thánh chỉ ghi rõ hạn cho hắn một tháng, ít nhất phải lấy lại một quận để trấn an quân tâm.
Những lời này đều là lời của người không hiểu rõ thế cục mới nói, cố tình lại viết trên thánh chỉ làm người ta không thể không làm.
Đợi người truyền chỉ rời di, Thôi Hành Chu cùng một đám phó tướng hai mặt nhìn nhau, đều đợi ý của Thôi Hành Chu.
Qua mấy tháng, tình hình đèo Kim Giáp thật ra không nhẹ nhàng như những gì viết trên thánh chỉ. Chỉ riêng gom góp đủ lương thảo đã tốn rất nhiều công sức.
Không có cách nào, trong triều khóc than, khiến Thôi Hành Chu đã được phong vương điều tới đây, liền rõ ràng có hiềm nghi cọ phú hộ, trông cậy vào Hoài Dương vương chính mình nghĩ biện pháp, dùng của cải bù đắp vào lỗ hổng của triều đình.
Nhưng hiện tại bọn người Ngô Thái Hậu lại không biết thỏa mãn, lợi dụng Hoài Dương vương lại chê Hoài Dương vương bỏ ít, thật khiến người ta bực bội.
Tuy nhiên lúc nhận được thánh chí sắc mặt Thôi Hành Chu vẫn bình thường, tuyệt đối không để thái giám truyền tin bắt được nhược điểm nào.
Trong triều không biết ai ở trước mặt Vạn Tuế gia nói lời gièm pha, làm Vạn Tuế gia hạ loại thánh chỉ võ đoán này. Tuy rằng “Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nhận”, chỉ là làm như vậy khác nào cãi lời thánh chỉ, là tội lớn tru di cửu tộc.
May mà hắn kéo dài như vật, cũng khiến đám man binh ngoài thành hao tâm không ít, lương thảo cũng coi như chuẩn bị đầy đủ.
May mắn những ngày qua, vẫn luôn thao luyện nhân mã, một hồi cũng chưa từng lơi lỏng.
Mỗi ngày đều nghe tiếng mắng chửi, các huynh đệ trong thành đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí, muốn cùng đám man binh xâm phạm gia viên mình đánh một trận sống mái.
Nửa tháng sau khi nhận được thánh chỉ, một đoàn xe vận chuyển lương thảo từ Đại Yến đến, bởi vì bị tuyết lớn cản trở, nhất thời lúc gần đến lại lạc đường vào nhầm địa phận của man nhân.
Đám man nhân đã cạn kiệt lương thực từ lâu đại hỷ, liền cho binh lính cướp đống lương thảo này. Kiểm tra qua gạo và mì đều không có độc, trong lúc nhất thời đại doanh man binh giống như ăn tết, nồi to nấu cơm náo nhiệt dị thường.
Mà những con ngựa bên cạnh lại chỉ có thể gặm cỏ khô, một đám phì phì trong mũi.
Sau hôm đại doanh man binh rượu đủ cơm no, cửa lớn đèo Kim Giáp đóng lâu đột nhiên bị mở ra, một đội quan binh ùa ra, đánh nhau cùng man binh.
Đây là cơ hội man binh chờ đợi đã lâu.
Không còn biện pháp nào khác, cửa thành đèo Kim Giáp quá cứng, nếu quân giữ thành không chủ động mở cửa ra, công thành tất sẽ tổn thất trầm trọng. Bọn họ đánh nhau lâu như vậy rồi, chính là để hao tổn sĩ khí Đại Yến, làm tên tiểu tử Hoàng đế ở kinh thành ngoan ngoãn giao nộp cống phẩm.
Hiện tại cửa thành mở lớn, đương nhiên phải đem Hoài Dương vương luôn ra vẻ đáng thương này đánh bại hoàn toàn mới có thể làm Đại Yến tâm phục khẩu phục nộp cống phẩm hàng năm.
Giống như người ta nói về chiến trường, tràng chiến dịch đằng kia đánh đến cực kỳ thảm thiết!
Kỵ binh còn đỡ chút, những nhóm bộ binh xem như xúi quẩy. Chỉ cần ngựa man binh vẫy đuôi 1 cái, một con ngựa liền chết tươi, không cẩn thận lại bắn đầy đầu đầy người.
Ngựa của man binh ngày hôm qua ăn cỏ kia đều mềm nhũn chân lên sa trường. Con ngựa đó kéo vài lần, một đám đồng loạt mềm chân ngã xuống, kỵ binh man binh không đề phòng ngựa, một đám ngữ quỵ từ trên lưng ngựa xuống, bị quân đội Đại Yến giơ đao chém xuống, máu tươi bắn tung tóe.
Trận đánh này chính diện trực tiếp mà đánh, tuy không sạch sẽ nhưng tột cùng tuyệt vời.
Quân đội Đại Yến thế mà đem bọn man binh vây quanh quan ngoại đèo Kim Giáp đánh đến tan rã, dư lại toàn thương binh tàn tướng, chật vật chạy trốn.
Sĩ khí binh lính tăng vọt một hơi truy kích mười dặm, thu phục thôn trại phụ cận đèo Kim Giáp. Tuy nhiên chủ soái không yêu cầu truy kích quá xa, xong việc liền rút binh.
Man binh tổn thất thảm trọng liền lui về quận Phi Ưng bọn chúng đoạt được để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trận phản kích xinh đẹp này khiến sĩ khí đại quân đèo Kim Giáp tăng cao. Nhóm thủ hạ của Thôi Hành Chu lúc viết công văn đệ tấu cuối cùng cũng có thể trình cho thiên tử xem chiến công tấu.
Tuy nhiên nhóm nữ quyến trong lúc vui sướng vì phu quân đắc thắc cũng có thêm rất nhiều phiền não.
Con suối chảy qua thôn trấn các nàng đầu nguồn ở đèo Kim Giáp.
Sau khi xuất chiến, qua hai ngày, nước suối từ thượng nguồn chảy xuống đều bốc mùi phân ngựa. Làm cho từng hộ gia ở đèo Vũ Ninh đều không dám ra suối múc nước giặt quần áo.
Ngay cả mấy tiểu tử nghịch ngợm cũng không lại gần sông chơi.
Nghe nói là bởi vì trong hai ngày này, thượng nguồn tướng sĩ đánh giặc trở về tắm rửa giặt quần áo đặt biệt nhiều, nhất thời làm ô nhiễm nước suối cũng không có cách nào.
May mắn trong viện Miên Đường có một giếng ngầm sâu, dùng nước cũng thuận tiện hơn.
Trong lúc nhất thời mấy nhà xung quanh đều sôi nổi tới nhà Miên Đường xin nước khiến cho hậu viện của Miên Đường náo nhiệt vô cùng.
Cho nên lúc Thôi Hành Chu cưỡi ngựa vào nhà ở đèo Vũ Ninh điều đầu tiên nhìn thấy là một nữ nhân đang múc nước giặt y phục
Mà tiểu nương tử Miên Đường của hắn đang chỉ huy hai nha hoàn lắp hai gậy trúc ở trước cửa sân thường dùng để phơi lúa để cho mọi người phơi y phục.
Sau khi nàng đến đèo Vũ Ninh, liền tự giác cất y phục gấm hoa mang từ Linh Tuyền trấn đi, trên đầu cũng không còn đeo kim thoa ngọc hoàn.
Đại bộ phấn nữ quyến ở đèo Vũ Ninh đều ít khi trang điểm, một thân đều là vải thô thanh y, trên đầu đội một chiếc khăn thuê hoa tiết đơn giản, eo mảnh khảnh thì quấn một khăn thanh sắc, hiện ra dáng người phong lưu...
Tóm lại, coi như nàng trên người chỉ là áo vải váy thô vẫn làm cho người ta ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không tự chủ được bị nàng dung nhan tuyệt mỹ hấp dẫn...
Chẳng qua ở trong lòng Thôi Hành Chu, nàng trước kia là một bông mẫu đơn tuyệt sắc được dưỡng ở nhà ấm tỉ mỉ chăm sóc. Thì hiện giờ lại dần phát hiện, nàng kỳ thật là cánh đồng hoa bát ngát giữa buổi trưa hè, còn có tính cách hoạt bát và tinh thần phấn chấn, vô luận là chỗ nào cũng nhìn được ra là một bông hoa tươi đẹp.
Miên Đường quay đồng liền thấy phu quân nhà mình đội đấu lạp đang ngồi trên lưng ngựa. Tuy rằng bị y phục che đi nhưng thân hình của hắn đĩnh bạt, khí chất thong dong khiến người khác không thể nhận nhầm được.
Miên Đường lập tức xách váy vui sướng chạy như bay về phía phu quân, đứng trước ngựa túm dây cương hỏi: “Phu quân, chàng về từ bao giờ vậy? Sao không gọi ta?”
Thôi Hành Chu nhìn lướt qua nhóm nữ quyến đang đứng đầy trong viện tử thấp đầu nhìn hắn, cũng không cởi đấu lạp, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong viện quá loạn, ta lên núi phụ cận đi dạo, vừa lúc có thể săn ít đồ ăn hoang dã mang về. Nàng muốn ăn gì?”
Miên Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói: “Thịt thỏ nướng ăn ngon nhất.”
Thôi Hành Chu cũng cười, nói: “Được, bao nhiêu cũng bắt cho nàng ăn.” Nói xong liền quay đầu ngựa, mang theo mấy tùy tùng phóng như bay đi.
Ôn nương tử từ cửa viện ló đầu ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng Thôi Hành Chu phóng ngựa chạy băng băng, hiếu kỳ hỏi Liễu nương tử: “Vẫn luôn chưa gặp được phu quân của nàng ấy, nguyên lai là như này... Chỗ nào giống thiên phu trưởng đâu, trông giống như tướng quân ấy... Phu quân ta ở quân doanh tìm hiểu một vòng, đều chưa nghe qua Linh Tuyền trấn Cửu gia.”
Miên Đường nhớ rõ dặn dò của phu quân, nhiệm vụ hắn nhận đều rất bí ẩn, không thể nói cho người khác biết được. Cho nên dù lòng hiếu kỳ của Ôn nương tử cực lớn, muốn tìm hiểu tên tự của Thôi Cửu, nàng liền cười ngắt lời bỏ qua, nói sang chuyện khác.
Đợi cho màn đêm hoàn toàn buông xuống, một sân đầy phụ nhân đã tản đi. Thôi Cửu săn thú bây giờ mới đem một đấu đầy tràn trở về.
Hơn nửa con mồi của hắn đa dạng, trừ một đôi thỏ ở ngoài còn một đầu lợn rừng bị nhóm thị vệ nâng vào trong viện.
Vị nghĩa sĩ Phạm Hổ bởi vì nguyên nhân thương tích, được phu quân đồng ý nên vẫn luôn ở tạm trong nhà nàng. Ngày thường hỗ trợ vẩy nước quét nhà tuy đơn giản nhưng làm rất tốt.
Lúc này Phạm huynh đệ rất tự giác mà xách đạo cùng mấy thị vệ lột da lột thịt.
Dựa theo lời nói của Miên Đường thì hy vọng sau khi Phạm huynh khỏi bệnh được phu quân ứng cử, nhập ngũ tòng quân. Nếu không muốn nàng có thể cho hắn lộ phí phong phú làm quà tạ ơn.
Chỉ là phu quân nàng thế nhưng trước mặt Phạm tráng sĩ cùng mấy huynh đệ của hắn nghiêm mặt nói: “Quân đội Chân Châu không thu người học nghệ không tinh, chư vị tuy rằng có nhiệt huyết bảo vệ tổ quốc, nhưng không có bản lĩnh bảo mệnh, nếu không có ý kiến gì thì có thể ở trong viện của Liễu nương tử phụ giúp việc nặng, ta liền theo tiền công bình thưởng trả.”
Lúc ấy Miên Đường ở bên cạnh nghe được liền xấu hổ vô cùng. Nàng không nghĩ tới thân là thiên phu trưởng phu quân lại nói chuyện khắc nghiệt như vậy. Sao có thể nói chuyện với ân nhân cứu mạng của nàng như vậy?
Mà vài vị huynh đệ thực nhiệt tình đằng kia quả nhiên bị phu quân nói khiến cho đầy mặt hổ thẹn, có mấy người còn mắt hàm lệ nóng, vành mắt hồng hồng đau khổ lại nhẫn nại...
Đêm hôm đó, Liễu Miên Đường náo loạn cùng phu quân nàng một trận, nàng cảm thấy sau khi hắn làm thiên phu trưởng, có phải quan uy quá thịnh hay không, hùng hổ dọa người như vậy?
Vì thế nàng hiếm khi làm mặt lạnh, cả một đêm cũng không quan tâm Thôi Cửu gia.
Rốt cuộc sáng sớm hôm sau, Thôi Cửu gia đành phải ôm quyền xin lỗi vài vị nghĩa sĩ kia.
Bất quá vài vị tráng sĩ ấy quả nhiên lòng dạ bao dung, cư nhiên cứ vậy mà tha thứ cho phu quân nàng, cũng từ chối không làm mà hưởng, tuyệt đối không nhận vàng bạc Miên Đường tặng. Chỉ giống như Thôi Cửu gia nói lưu lại làm công ngắn hạn.
Chỉ là viện Miên Đường quá bé, phu quân lại không ở nhà, không có lý do gì lại có mấy đại nam nhân ở lại thì khiến người ta đàm tiếu.
May mà sau khi Miên Đường mua cửa hàng thuốc, trong tiệm lại thiếu vài tiểu nhị, cuối cùng đều an bài nhóm ân nhân thỏa đáng, dựa vào làm công kiếm lấy lộ phí, tương lai tích cóp đủ tiền thì cưới vợ.
Miên Đường theo phu quân trở lại nội phòng, hai mắt sáng ngời hỏi: “Lần này đèo Kim Giáp đại thắng, chính là nhờ một xe ba đậu đúng không?”
Thôi Hành Chu mỉm cười ôm vòng eo mảnh khảnh, hôn hai má phấn hồng của nàng nói: “Lần này đại thắng, một xe dược liệu ba đậu của nương tử hữu dụng nhất, lập đầu công!”
Ra là lúc xây dựng kế hoạch tác chiến, Thôi Cửu vừa lúc trở về đèo Vũ Ninh, nhìn thấy Miên Đường chỉ huy vài tiểu nhi nghiền dược.
Có một tiểu nhị tay chân ẩu đoảng, đem thùng gỗ đựng ba đậu ném đi, vứt bên cạnh đống cỏ khô khiến cho nó thấm ướt. Kết quả dê núi chăn nuôi gần đó ăn phải cỏ ướt ngày hôm sau liền chết.
Hàng xóm chăn nuôi kia không thuận theo buông tha mà tới tìm Miên Đường nói rõ lí lẽ, muốn bồi thường tiền dê, mà Thôi Hành Chu liền nghĩ ra biện pháp loại bỏ sức chiến đấu của man binh.
Hai quân đánh nhau, đối với lương thảo cướp được đều sẽ kiểm tra trước. Nếu hạ độc vào lương thảo nhất định sẽ bị phát hiện, không thể thành công.
Đem ba đậu cho người ăn, hiệu quả phát huy quá sớm, cũng rất dễ dàng bị phát hiện. Chỉ là ba đậu tẩm ướt sau đó để lẫn vào cỏ khô, bất luận ngân châm nào cũng không thể kiểm tra ra. Liền tính man binh cho ngựa ăn, thân hình ngựa so với người to hơn rất nhiều, một lúc dược hiệu cũng chưa thể phát tác.
Chủ yếu là theo hắn biết man binh bên kia lương thảo cung ứng đã thiếu từ lâu, sau khi cướp được lương thảo, chỉ sợ không thể đợi hết một ngày kiểm nghiệm.
Đem mọi mặt suy nghĩ chu toàn, Thôi Hành Chu mới quyết định thực hiện kế hoạch tác chiến này. Chỉ là phần lớn dược liệu ba đậu nên kiếm như nào, liền cần đến lão bản hiệu thuốc đèo Vũ Ninh Liễn Miên Đường nghĩ biện pháp.
Mà Liễu Miên Đường được phu quân và đại Vương gia truyền lệch phân phó lập tức tinh thần tỉnh táo.
Nàng y thuật không tỉnh, phương thuốc tạo ra cũng không hiệu quả lắm, cửa hàng có chút hưu quạnh. Nhưng nếu chỉ là nhờ người đi mua một loại dược liệu đúng là thế mạnh của nàng.
Liền như vậy không cần bảy ngày Liễu Miên Đường liền thông qua cháu trai thứ hai của quan nội Lí trưởng tam thúc giới thiệu, làm quen với một lái buôn, dùng giá cao mua một loạt ba đậu nguyên liệu vốn định vận chuyển đến mười sáu châu.
Liễu nương tử phen này lăn lộn tiêu tốn không ít bạc, cuối cùng thay phu quân ở trước mặt Hoài Dương vương lập công một lần.
Miên Đường không trông ngóng Vương gia sẽ thưởng phu quân vàng bạc, chỉ là sau trận đại thắng này, nguy cơ đèo Kim Giáp có thể giải trừ, thời gian phu quân có thể về nhà cũng nhiều hơn.
Lúc này lợn rừng trong viện cũng đã giết xong, đặt ở dưới lò nướng nướng, từng đợt mùi hương mê hoặc ập tới.
Ngay lúc hai vợ chồng đang tâm tình sau khi cửu biệt, từ sân lại vọng tới một tràng cười sang sảng: “Cửu gia, ngươi thật biết hưởng phúc mà, chính mình yên lặng trốn đi ăn thịt nướng cũng không gọi ta.”
Miên Đường mở cửa sổ liền thấy Linh Tuyền trấn Triệu thần y, hắn sao lại chạy tới thâm sơn cùng cốc này rồi?
Nguyên lai sau khi Triệu Tuyền đảm nhận chức quan phụ trách lương thảo, nhưng thật ra tận tâm tận trách. Da mặt hắn dày lại dùng một loạt chiêu thức lưu manh vô lại khác. Huệ Châu Tuy vương giấu không báo triều đình về kho lúa, tìm được lương thảo sung túc.
Tuy vương cũng biết Trấn Nam hầu này chính là không học vấn không nghề nghiệp, căn bản không để hắn vào trong mắt.
Tuy rằng sau đó bị lừa đảo, lại bị hắn nắm lấy nhược điểm, Tuy vương cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, bị nắm thêm bất cứ nhược điểm gì nữa.
Cho nên Triệu Tuyền cũng là một cái phúc vận song toàn. Tính như vậy Triệu Tuyền cũng không làm nhục sứ mệnh, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ lương thảo, khiến cho quân đội đèo Kim Giáp sung túc có thời gian giảm xóc kéo dài thời gian.
Càng vất vả công lao càng lớn nên Triệu lương quan bây giờ tới đây để đòi tiền thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.