Chương 94:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng khi Triệu quan lương nhìn thấy bạn tốt với Miên Đường cùng nhau đứng ở cửa sổ nhìn hẳn, hũ dấm trong lòng tràn lan.
Lúc trước hắn nghe nói Thôi Hành Chu xuất phát đi Tây Bắc, tuy rằng hắn cũng quan tâm an nguy của bạn tốt, nhưng trong phần lo lắng ấy cũng trộn lẫn một chút tư tâm.
Ví dụ như khi hắn hưng phấn đến tiểu viện ở thành Bắc, chuẩn bị tiếp nhận trọng trách an ủi Liễu nương tử bị vứt bỏ ở thị trấn.
Nào biết nhà cửa đã rỗng tuếch, trong lòng Triệu Tuyền cũng vắng vẻ theo.
Cẩn thận dò hỏi hắn mới biết được thì ra Liễu nương tử đuổi theo Thôi Cửu cùng đi tòng quân.
Lúc này Triệu Tuyển vẫn có chút không hiểu “tướng công giả Thôi Cửu” vở diễn này muốn tiến hành đến lúc nào nữa. Chẳng lẽ ... Liễu nương tử phát hiện Thôi Cửu kỳ thật chính là Hoài Dương Vương, rồi lại vì bị hắn lừa sắc mà không cam lòng liền đuổi theo?
Triệu Tuyền chưa bao giờ cho rằng Thôi Hành Chu có thể đem Liễu Miên Đường cưới vào trong phủ. Hoài Dương Vương tên này lí trí thực sự rất tỉnh, tuyệt đối sẽ không làm ra việc bị sắc đẹp mê hoặc khiến cho đầu óc hỗn loạn, thấy lợi liền sáng mắt.
Hẳn bây giờ nhiều lắm là thấy sắc nảy lòng tham, đùa bỡn một chút mà thôi.
Hiện giờ Liễu nương tử si tình như vậy, nếu vẫn theo đuổi quấn quýt si mô không từ bỏ, chọc Thôi Hành Chu phiền chán, bị từ ngữ của hắn làm bị thương thì làm sao giờ?
Triệu hầu gia nhớ rõ, khi trước khi nhắc đến việc xử trí Liễn Miên Đường, ngữ khí lãnh khốc kia giống như nghiền chết một con kiến không có gì khác biệt!
Ôm tâm tư tiếc mỹ nhân, Triệu Tuyền phá lệ mà ra sức tìm kiếm lương thực, hy vọng đến lúc đó mình cầu tình thay cho Liễu nương tử Thôi Cửu có thể cho chút thể diện mà không truy cứu.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ đến đôi phu thê ân ái giả vờ ở thành Bắc ấy vậy mà triền miên một đường tới viện phủ Tây Bắc.
Khi Thôi Cửu mặc một thân quân phục thiên phu trưởng hơi cũ ra ngoài, lồng ngực Triệu Tuyền đã bị đè nén đến sắp nổ, sau một hồi tưởng tượng, hắn thật sự muốn hỏi Thôi Cửu - đến giờ vẫn giả làm thiên phu trưởng có mệt hay không?
Bất quá Thôi Cửu thấy bạn tốt tự mình đưa lương thực tới nơi, lại lộ ra chút ý cười, cầm tay Miên Đường cùng nhau đi ra: “Mũi của ngươi đúng là thính, vậy mà ngửi tới chỗ này, chi bằng đi lấy rượu Tây Bắc lại đây, ta cùng với hắn không say không về.”
Miên Đường tuy rằng đối với Triệu thần y cảm tình không tốt lắm, nhưng nhìn hắn mặc quân phục trên người, hẳn là giống với phu quân nhà mình, quốc gia gặp nạn liền dứt khoát tòng quân.
Từ điểm đấy mà xem, Triệu Tuyền bình thường tuy rằng cà lơ phất phơ, có tiềm năng trở thành bại gia tử, nhưng trong xương cốt vẫn có nhiệt huyết nam nhi, mong muốn đỉnh thiên lập địa.
Cho nên đánh giá của Miên Đường với Triệu thần y cũng hơi thay đổi, thấy phu quân uống rượu tiếp đón hắn liền kêu Lý ma ma chuẩn bị thêm rau xào, canh nóng, làm chút thịt nướng nhắm rượu.
Chỉ là Triệu Tuyền uống rượu đến mức có chút nóng trong người, lé mắt nhìn quân phục cũ trên người Thôi Cửu, trên dưới đánh giá một phen, hỏi: “Huynh phen này lập công đi? Không biết Hoài Dương Vương sẽ khen thưởng huynh thế nào, đề bạt lên chức quan gì đây? Bằng không khổ cái quân lương của thiên phu trưởng không cao lắp, chẳng lẽ lại muốn làm khổ thê tử của mình?”
Thôi Hành Chu nhìn hắn ăn nói quái gở, không khỏi giương mắt cười mang theo chút thâm ý nói: “Miên Đường chịu khổ ngàn dặm theo quân, không để ý sinh tử, sao lại để ý chức quan của ta được, nàng đã có phần chân tình như này, ta ngày sau tự nhiên sẽ không cô phụ nàng, hứa cho nàng một đời phồn hoa......
Lời này ý tứ rõ ràng, chính là khi ta đến lúc đi quỷ môn quan, nàng còn chấp nhận đi cùng, chẳng lẽ ta là Vương gia nàng liền không đi cùng ta? Hơn nữa ta về sau khẳng định cho nàng vinh hoa phú quý, không nhọc gia huynh lo chuyện bao đồng!
Nghe ra ý trong lời nói của Thôi Hành Chu, Triệu Tuyền tức khắc như cha mẹ chết.
Đúng vậy, tuy rằng Thôi Hành Chu từ đầu đúng là lừa gạt Liễu Miên Đường. Chỉ là Thôi Cửu chỉ có cái túi da là tốt thôi! Không ai biết hắn tình tình nhạt nhẽo, chỉ nhìn thấy bộ dáng ưu nhã lỗi lạc liền khiến mấy quý nữ kinh thành đó chết mê chết mệt.
Huống chi Thôi Hành Chu không phải mấy tiểu tử nghèo giả dạng làm thiếu gia lừa ngủ nữ nhi nhà người ta, một khi hiển lộ thân phận Hoài Dương Vương, có nữ nhân nào chịu vứt bỏ phú quý ngập trời như này?
Liễu Miên Đường rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu cô nương, khả năng không cần đến cái gọi là vinh hoa phú quý, chỉ là cực kì ái mộ bộ dáng tuấn tú tiêu sái này của Thôi Cửu. Nói cách khác, nàng chẳng hay biết gì cũng không màng nguy hiểm, chính mình đi theo Thôi Cửu đến chỗ hoang dã Tây Bắc này?
Nhìn lại thê thiếp của bản thân, một đám quả thực làm người ta không biết nói gì.
Nghe nói hắn muốn đi Tây Bắc, chính thê liền niệm một câu “A di đà phật” tỏ vẻ sẽ vì phu quân mà cầu phúc, ngày đêm không ngừng.
Mà một đám mỹ nhân thê thiếp khóc như ruột gan đứt từng khúc, vậy mà hỏi có ai nguyện ý cùng hắn đến Tây Bắc không thì mỗi người đều tỏ vẻ mình thân thể không thoải mái, không phải là nhiễm phong hàn thì là bệnh cũ tái phát, không chịu nổi đường xa mệt nhọc...
Nhìn đối lập này, Triệu Tuyền lập tức cảm thấy nhân sinh của hắn không còn vui vẻ nữa rồi, vô cùng trống trải tịch mịch.
Xin hỏi điểm nào của hắn kém Thôi Hành Chu? Vì sao một tiểu nương tử tình nghĩa như vậy lại không yêu hắn chứ?
Nghĩ như vậy, trừ phi Thôi Hành Chu bất hạnh tử trận, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà chiếu cố góa phụ của Thôi Hành Chu, nói cách khác, đời này hắn và Liễu nương tử không có duyên rồi...
Triệu Tuyền cũng không phải người giấu kín được tâm tư, vài chén rượu thiên đạo tử xuống bụng, liền hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay bạn tốt, khiến cho hắn yên tâm mọi việc, nếu sau này hẳn bất hạn vì nước mà hy sinh thân mình, bản thân sẽ chiếu cố tốt Liễu Miên Đường...
Chỉ thấy Thôi Hành Chu nhíu mày, nếu không phải nhìn vào tình nghĩa bao lâu nay của bọn họ, Triệu hầu gia há miệng ngậm miệng đều trông mong mình chết, đúng là tìm đánh mà!
Bên này một đôi bạn tri kỉ uống đến mức có chút ngập tràn nguy cơ.
Bên kia Miên Đường lại ăn đến mức thích chí vô cùng.
E ngại có Triệu Tuyền là nam nhi, nàng không ngồi cùng bàn với phu quân, chỉ ở cách vách thiên phòng đem một chiếc bàn nhỏ đặt lên ăn.
Lý ma ma thấy Liễu nương tử ăn, liền làm cho cô nương gia một chút tráng miệng nho nhỏ.
Một bàn nhỏ thịt thỏ nướng trông ngon mắt vô cùng, muối tiêu Lý ma ma tự chế cũng rất ngon miệng. Uống cùng một chút rượu thiên đạo tử hương vị tuyệt vời vô cùng.
Thịt lợn rừng cũng hầm mềm ra, nồi nhỏ bỏ thêm chút cà tím cùng với điều hồ lô Lý ma ma mang từ Linh Tuyền trấn tới, tương mùi thơm nồng, rưới lên cơm ăn ngọt nhẹ.
Trừ mấy món này, Lý ma ma còn tri kỉ mang cho Liễu nương tử một đĩa mơ chua vị rượu thiên đạo tử, còn pha thêm chút rượu nếp ngọt ngào, nhưng thật ra rượu nếp làm giảm chút vị cay nồng của rượu thiên đao tử.
Miên Đường chưa từng uống rượu, đồ nhắm cũng quá bon miệng, nhất thời uống hơi nhiều rượu.
Lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, nâng chén rượu tự rót tự uống, thật sự là “Bên bếp lò hồng, ly rượu mát lạnh” khiến cho thần tiên cũng không kiềm chế nổi.
Chỉ là cách vách phu quân với Triệu thần y không biết đang nói gì, Triệu thần y giọng nói cư nhiên mang theo tiếng khóc nức nở, một bộ dáng bi thiết cực kì.
Miên Đường hỏi Lý ma ma vừa đưa rượu tình hình bên kia như nào.
Lý ma ma nghe xong lời nói tang của Triệu hầu gia cũng tức giận, hạ mắt xuống nói: “Triệu hầu... Triệu tiên sinh nhất thời uống nhiều quá, sợ đại nhân ở trên chiến trường xảy ra việc ngoài ý muốn, nhất thời cảm xúc dâng trào, khóc vài tiếng... Phu nhân thong thả ăn, đàn ông uống rượu vào đều là đức hạnh này!”
Miên Đường gật gật đầu, trước đây mấy tiêu sư ở tiêu cục của ông ngoại uống rượu vào đích thực là không còn hình tượng, vung tay đánh nhau cũng có. Chỉ cần phu quân không tức lật bàn liền được, nàng tự nhiên sẽ không quấy rầy phu quân cùng bạn tốt uống rượu.
Miên Đường vì lúc trước ăn trung dược, vẫn rất kỵ uống rượu, từ khi đến Tây Bắc không tiếp tục dùng thuốc nữa nên cũng không cần kiêng rượu, nàng nhất thời uống hơi nhiều rượu. Có lẽ vì lâu rồi không uống, đợi khi uống xong rượu, men say liền cuồn cuộn bốc lên, nàng liền trực tiếp uể oải ngủ luôn ở thiên phòng.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy thân mình cử động, hé mắt ra nhìn mới phát hiện phu quân không biết ôm mình trở về chính phòng từ bao giờ.
“Triệu Tuyền say rồi, để hắn ngủ ở thiên phòng.” Thôi Hành Chu nói như vậy.
Miên Đường cọ cọ khuỷu tay hắn, mở to mắt lười biếng nói: “Không biết tại sao lại ngủ, còn chưa có rửa mặt nữa...
Giường đất thiên phòng ngủ rất lạnh. Thôi Hành Chu nhìn nàng cuốn cái áo lông chồn cuộc tròn thành một cục chỉ cảm thấy đau lòng, sợ nàng cảm lạnh sinh bệnh.
Vì thế liền sai người đem Triệu Tuyền ngủ đến bất tỉnh nhân sự ở giường đất chính phòng ấm áp nâng qua đây, sau đó đem tiểu kiều thê nhà mình ôm lại giường đất nóng hừng hực ở chính phòng.
Nghe nàng nói muốn rửa mặt, Thôi Hành Chu nói: “Hôm nay không phải không đi hiệu thuốc à, ở nhà cũng không bị bẩn lắm, tí nữa ta dùng khăn ấm lau cho nàng.”
Miên Đường tuy rằng say, nghe phu quân nói vậy cũng không tránh khỏi e lệ, nhỏ giọng nói: “Không cần chàng, ta tự mình lau được rồi...”
Bất quá nàng uống đến mức chân mềm nhũn làm sao đứng dậy được? Thôi Hành Chu cho nha hoàn bưng nước ấm tới, vắt khô khăn rồi thật sự lau mặt cho Miên Đường.
Miên Đường ngoan ngoãn nằm im cho phu quân lau mặt phấn nộn. Sau khi nàng tới đèo Vũ Ninh liền nhập gia tùy tục không hề tô son điểm phấn, mặt trơn bóng, nhưng thật ra rất dễ lau.
Chỉ là gương mặt bị khăn ấm lau qua liền ửng hồng, không thể khiến người ta suy nghĩ xem nàng chỗ khác có phấn nộn như vậy không...
Thôi Cửu lau đến mức thất thần, vì thế động tác dần chậm lại.
Cố tình Miên Đường đẹp mà không tự nhận thức được, chỉ vì không muốn rời xa mà dùng mặt cọ cọ tay hắn, giống như mèo nhỏ nằm bên lò sưởi sưởi ấm.
“Phu quân, bao giờ chúng ta có hài tử? Ta muốn sinh cho phu quân một đứa con trai...”
Đúng lúc này, Miên Đường híp mắt, thừa say mà hỏi.
Lời này nói vào ban đêm lúc hai người ở cùng một chỗ thật sự có chút câu nhân.
Thôi Hành Chu say rượu vào đem khăn ném qua một bên, duỗi tay liền ôm tiểu nương tử lồng ngực.
Hắn cũng uống rượu nhưng lý trí vẫn còn một tia thanh minh, hơn nữa vừa rồi lúc Triệu Tuyển nói mong hắn chết, cũng thực sự làm người nghe không được thoải mái, vì thế hắn để chóp mũi sát chóp mũi nàng, thấp giọng nói: “Ta tùy thời đều có khả năng chết trận, đến lúc đó nàng là quả phụ thì nên làm sao bây giờ?”
Miên Đường hơi nhăn nhăn mi, không thích nghe phu quân nói việc tử trận, chỉ hơi hạ hạ mắt, bĩu môi: “Diêm Vương nào dám động vào phu quân ta, xem ta không ném Diêm La Điện của hắn.... Phu quân, chàng thực ra rất thương ta!”
Tiểu nương tử yêu kiểu mềm mại ở trong ngực, nếu vẫn còn thờ ơ, nếu không phải thái giám thì chính là bị liệt dương!
Thôi Hành Chu tuổi tác đang độ huyết khí phương cương, như thế nào chịu nổi Miên Đường dụ dỗ như vậy? Lập tức như giai nhân mong muốn mà chiếm lấy môi đỏ ngọt ngào của nàng.
Một khắc này, tất cả tính toán của Thôi Hành Chu đều tan thành mây khói, hắn tuy rằng có tâm quân tử, còn uống rất nhiều rượu vào bụng cộng thêm bị ngôn ngữ của nàng câu dẫn đến mức nhiệt huyết sôi trào.
Nàng không phải muốn hài tử sao? Hắn đảm bảo đến bình minh là nàng có thể hoài thai!
Chính là vào lúc Thôi Hành Chu toàn thân máu nóng sôi trào, tiểu nương tử vừa rồi bị hắn âu yếm cười khanh khách cư nhiên đầu ngả một phát liền ngủ say....
Thôi Hành Chu nhất thời đỏ mắt, chỉ cảm thấy thiên hạ nay đã uống rượu nữ, nguyên lai đều không có trách nhiệm như vậy!
Hắn gắt gao cắn môi, suy sụp ngã sang một bên, suy nghĩ xem chính mình có nên luyện quyền cước đón gió tuyết vào ban đêm?
Sáng ngày hôm sau, Miên Đường thần thanh khí sảng tỉnh dậy. Nàng duỗi người, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ của phu quân, giương ngón tay thon dài sờ mặt hán.
Vừa sờ vào Thôi Cửu liền tỉnh dậy, chỉ là ánh mắt giăng đầy tơ máu, một bộ dáng chưa thanh tỉnh.
Miên Đường đã quen phu quận như vậy rồi. Theo hắn nói, hắn có bệnh mất ngủ khó chữa, giấc ngủ vẫn luôn không tốt lắm.
Tuy rằng hắn đã quen nhưng Miên Đường vẫn rất đau lòng cho phu quân. Hôm nay thừa dịp Triệu Tuyền ở đây, nàng sẽ bảo Lý ma ma hỏi Triệu Tuyền xem có thuốc gì trị mất ngủ không.
Sáng sớm Triệu Tuyền ngủ ở thiên phòng có chút uể oải vì vậy sau khi tỉnh rượu liền dứt khoát đứng dậy, thong dong ngồi ở ghế nhỏ trong phòng bếp ăn cơm nóng Lý ma ma bê tới.
Hắn tí nữa sẽ cùng Thôi Hành Chu lên đường gấp trở về đèo Kim Giáp, tiếp tục công việc áp tải lương thảo.
Lý ma ma mới vừa đến chính phòng đưa nước ấm súc miệng, nhận được giao phó của Liễu nương tử, xem sắc mặt Triệu hầu gia có tốt không, nhờ hắn giúp đỡ Cửu gia tìm phương thuốc trị mất ngủ.
Nhưng sau khi Lý ma ma nói xong, Triệu hầu gia lại cảm thấy Lý ma ma đem hắn làm trò cười. Người khác hắn khả năng không rõ lắm, nhưng Thôi Cửu sao có thể mất ngủ được?
Hắn cho đến bây giờ cũng không biết vị này có bệnh cũ bao giờ.... Từ từ, chẳng lẽ tiểu tử Thôi Cửu kia mỗi tối ý dâm đến mức mất ngủ?
Sung sướng như vậy, còn muốn dùng cách này khoe khéo với người thất ý như hắn, quả thực muốn bức người ta cắt đứt tình nghĩa hoàn toàn xa cách mà!
Triệu thần y lập tức tức giận đến mức cơm cũng không ăn, mang theo gã sai vặt lên ngựa hộ lớn về phía chính phòng: “Thôi Cửu, ta ở đại doanh chờ người! Còn có... Ngươi không biết tiết chế như vậy, cẩn thận chưa đến trung niên đã tinh lực suy kiệt, ở trên giường lại không làm nổi....
Miên Đường đang đứng chải đầu, nghe xong mấy lời ghen tức của Triệu Tuyền nhưng lại không nghe ra hàm ý trong đó, chỉ cho rằng ý Triệu thần y là bệnh mất ngủ của phu quân rất nghiêm trọng, cần lập tức chẩn trị!
Nàng vẻ mặt lo lắng quay đầu nhìn phu quân nói: “Làm sao bây giờ, nếu lời Triệu tiên sinh nói là sự thực, phu quân chàng chẳng phải sắp không được rồi sao?”
Thôi Hành Chu đang nằm trên giường ngủ bù, nhưng khi nghe Liễu nương tử nói hắn “không được”, lại mỡ mắt ý vị tham trường mà nhìn năng: “Chờ bao giờ chiến sự kết thúc, ta sẽ cho nàng biết ta có được hay không...”
Đợi tới khi trời sáng, rốt cuộc Thôi Hành Chu cũng thức dậy, bữa sáng cũng không ăn, mặc quần áo xong liền đội đấu lạp như cũ rồi ra cửa quay lại doanh trại.
Miên Đường dựa vào cửa viện tử, đầy lo lắng nhìn theo bóng dáng của phu quân, trong lòng suy nghĩ về lời nói của Triệu thần y.
Không được, nàng quyết định vào thư phòng một phen, nghiên cứu xem thuốc trị mất ngủ điều chế như thế nào. Phu quân còn trẻ, sao có thể tinh thần suy kiệt, ở trên giường chết đi sống lại như vậy được.
Nghĩ như vậy, sau khi ăn cơm xong nàng liền thu thập ổn thoả rồi ra hiệu thuốc gỡ biển hiệu xuống.
Tuy rằng bởi vì chiến loạn mà lang trung trong thành đều chạy hết, hiệu thuốc của nàng hiện tại trong thành chính là độc nhất vô nhị. Chỉ là lần trước phương thuốc nàng kê dược hiệu không quá mạnh nên tác dụng cũng không quá rõ ràng, dần dần người dân trong trấn đều biết vị nương tử này là một bình hoa chính hiệu - nhìn khôn khéo, lúc phối thuốc cũng giảng giải kiến thức y dược rõ ràng. Cũng uống thử theo phương thuốc nàng phối! Không lộn ruột lộn gan cũng là nhẹ!
Cho nên tuy hiệu thuốc của nàng dược không tồi, chỉ là lão bản không đáng tin cậy cho lắm. Nếu tự mang phương thuốc đến bốc thuốc còn tốt, nói cách khác, đừng hy vọng nàng có thể kê cho được đơn thuốc nào tốt.
Nếu không phải bị bệnh quá nghiêm trọng, cũng không ai dám để nàng bốc thuốc cho.
Trong lúc nhất thời cửa hàng có vẻ hưu quạnh. Bất quá hiện tại Miên Đường không thèm để ý buôn bán có tốt hay không, lúc chiến loạn như này, ban đầu nàng mở hiệu thuốc này ra để dễ dàng giao lưu với quan quyến trong trấn, ngoài ra còn có thể giúp đỡ phu quân.
Hiện tại một xe ba đậu của nàng còn có thể giúp phu quân lập công lớn, kiếm tiền hay không đã không còn quan trọng nữa.
Cho nên sau đó đã nhiều ngày, ngẫu nhiên có người tới lấy thuốc nàng liền để tiểu nhị đi bốc thuốc. Thời gian còn lại, nàng ngồi ở trước quầy, một lòng một dạ nghiên cứu y thuật.
Chỉ là càng xem, Miên Đường càng cảm thấy mình không thể là trung y giỏi được, nếu so sánh chứng bệnh với y thư, phu quân nhìn thế nào cũng ra là bị mất ngủ do nội hoả tràn đầy, yêu cầu phát tiết
Liễu lang trung gà mở càng xem trong lòng càng thấy bất ổn, lại qua mấy ngày liền có chút nản lòng thoái chí, tâm tình phấn chấn ban đầu biến mất không còn chút dấu tích.
Mấy ngày nay tuyết rơi cuối cùng cũng ngừng, nàng sai Phạm Hổ mang theo mấy tiểu nhị quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trước cửa hiệu.
Nàng buông quyển sách, xoay xoay cổ, quyết định đến dược phòng pha một cốc trà làm tinh táo tinh thần uống.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bánh xe ngựa truyền đến, Miên Đường nâng mắt nhìn, hóa ra là một chiếc xe ngựa dừng trước tiệm thuốc.
Một lão nhân mồ hôi đầy đầu chạy vào hỏi: “ Lang trung ở đâu? Mau đến xem phu nhân nhà ta, nàng... nàng khó sinh.”
Miên đường vội vàng nói: “Cửa hàng của chúng ta không có lang trung, mụ mụ người đi chỗ khác tìm kiếm xem, miễn đợi lâu...”
Lão nhân nhìn Miên Đường bốc thuốc tư thế, cảm thấy nàng thông hiểu y thuật, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Miền Đường: “Tuyết rơi nhiều ngày chắn đường, thật sự chúng ta không đi quá xa được, hơn nữa nghe nói gần đây cũng chỉ có một tiệm thuốc này mở cửa, cũng mong nương tử vươn tay cứu giúp, cứu phu nhân của ta.”
Liễu Miên Đường không phải không muốn cứu, chỉ là nàng tự hiểu cân lượng bản thân, nếu thật sự cứng rắn muốn giúp, tuyệt đối là một xác hai mạng.
Việc cấp bách bây giờ là tìm một người chân chính biết y thuật tới đây. Liễu Miên Đường nhanh chân bước tới trước xe ngựa, vén mành lên, bên trong quả thật có một nữ tử trẻ tuổi nằm trong chăn, phần bụng cao phồng lên, đang thống khổ kêu rên.
Nhìn tình hình như vậy, Miên Đường không hề chần chờ, lập tức kêu tiểu nhị đi đèo Kim Giáp, mời Triệu tiên sinh tới cứu người.
Nếu nhớ không nhầm, Triệu Tuyền từng nói sau khi giao lương thảo xong hắn liền lập tức quay lại Chân Châu. Mà đèo Vũ Ninh là đường mà hắn nhất định sẽ đi qua.
Đã nhiều ngày rồi chưa thấy đoàn xe nào qua đây, cho nên Liễu Miên Đường chắc chắn Triệu tiên sinh còn chưa đi, nếu trời xanh nhủ lòng thương, nói không chừng trên đường đến đèo Kim Giáp có thể gặp Triệu tiên sinh!
Tiểu nhị kia chính là ám vệ Bắc thành trước đây, hiện giờ chuyển ra ngoài sáng, trở thành tiểu nhị, đối với việc cưỡi ngựa chính là quen tay hay việc, sau khi nhận lệnh lập tức xoay người lên ngựa, đi đèo Kim Giáp mời người.
Mà Miên Đường bảo mụ mụ đỡ người xuống dưới, vào trong sương phòng trong hiệu thuốc nghỉ ngơi.
Bằng không ngoài này gió rét, phu nhân sắp sinh tuyệt đối không chịu nổi.
Đúng lúc này, có lẽ động tác quá mạnh, người đang mang thai đột nhiên đau đến nhíu mày, không tự chủ được thốt lên, Miên Đường nghe thấy rõ ràng câu kia không phải ngôn ngữ Trung Nguyên, dường như là ngôn ngữ của man nhân quan ngoại.
Sau khi thai phụ nói xong, mụ mụ đỡ nàng sắc mặt tức khắc trắng bệch,
Phu nhân nhà bà không phải nữ tử Trung Nguyên, cũng vì điểm này, mấy bà đỡ đẻ chuyên nghiệp không đỡ đẻ cho nàng.
Hiện tại man nhân quan ngoại công thành đoạt đất, giết không biết bao nhiêu người dân biên giới. Thôn dân bá tánh biên quan đều nghe đến người man lập tức biến sắc, hận dị tộc thấu xương.
Cho nên dù cầm vàng thật bạc thật, người bình thường cũng không nhận đỡ đẻ cho phu nhân, huống chi nàng còn không có tiền tài dư thừa, cuối cùng chỉ có thể để mụ mụ thay nàng đỡ đẻ.
Chỉ là thai của phu nhân, không biết có phải thai nhi không khỏe, hay do nguyên nhân gì, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy hài nhi xuống dưới. Mụ mụ không còn cách nào mới đánh xe ngựa đi nhờ người giúp đỡ.
Ai ngờ phu nhân nhất thời đau không chịu được, nhịn không được nói ra man ngữ, nếu lão bản tiệm thuốc đem bọn họ đuổi ra ngoài, như vậy biết làm sao được?
Mà xem thai phụ này, tuy rằng ngoại hình thanh tú, nhưng mặt mày quả nhiên không giống người Hán.
Nhưng khiến cho mụ mụ không ngờ tới chính là, sau khi Miên Đường ngẩn người, vẫn như cũ dẫn bọn họ vào trong sương phòng chờ, hơn nữa còn tri kỷ đem cho thai phụ một chén nước đường đỏ, làm nàng bổ sung khí lực.
Nữ tử này cũng biết chính mình lỡ miệng, cho nên cảm kích nhìn Miên Đường, sau đó không rên một tiếng, chỉ cắn mu bàn tay bản thân, âm thầm chịu đựng từng đợt co rút.
Kỳ thật Miên Đường vừa rồi sửng sốt không phải bởi vì chán ghét nữ tử là man nhân ngoài quan ngoại, mà là nàng kinh ngạc bản thân thế mà có thể hiểu được những gì nữ tử này nói!
Miên Đường cho tới bây giờ vẫn không nhớ rõ bản thân đã học tiếng man bao giờ. Vậy tại sao nàng lại hiểu nữ tử kia nói: “Ta nếu như không được...”
Miên Đường nhất thời nghi ngờ chính mình gặp ảo giác, nhưng thật ra lại hy vọng nữ tử nói nhiều thêm mấy câu.
Có lẽ do đau quá, nữ tử sau khi nhẫn nại không nổi, lại bắt đầu thống khổ quay cuồng, hơn nữa mụ mụ đứng một bên liên tục nói.
Lần này Miên Đường nghe thấy rõ ràng. Nữ tử rưng rưng mắt nói: “Ta không thể, xin ngươi mổ bụng ta ra, nói không chừng hài nhi trong bụng ta có một đường sinh cơ...”
Xem ra nữ tử đã chịu đựng không nổi, chỉ nghĩ bỏ mẹ lấy con, mong con của mình có thể sống sót.
Chỉ là lời nói kia khiến cho người ta đau lòng, có khuynh hướng khiến cho người nghe rơi lệ. Miên Đường nhất thời cảm xúc dâng trào, đột nhiên mở miệng trả lời: “Tại sao lại từ bỏ sớm vậy, ngươi kiên cường hơn chút nữa, lang trung sắp đến rồi, hắn nhất định sẽ đảm bảo các ngươi mẫu tử bình an...
Sau khi nói xong lời này, đừng nói người khác, bản thân Miên Đường cũng ngây người - trời ạ, tại sao nàng có thể nói lưu loát ngôn ngữ dị tộc?
Lúc trước hắn nghe nói Thôi Hành Chu xuất phát đi Tây Bắc, tuy rằng hắn cũng quan tâm an nguy của bạn tốt, nhưng trong phần lo lắng ấy cũng trộn lẫn một chút tư tâm.
Ví dụ như khi hắn hưng phấn đến tiểu viện ở thành Bắc, chuẩn bị tiếp nhận trọng trách an ủi Liễu nương tử bị vứt bỏ ở thị trấn.
Nào biết nhà cửa đã rỗng tuếch, trong lòng Triệu Tuyền cũng vắng vẻ theo.
Cẩn thận dò hỏi hắn mới biết được thì ra Liễu nương tử đuổi theo Thôi Cửu cùng đi tòng quân.
Lúc này Triệu Tuyển vẫn có chút không hiểu “tướng công giả Thôi Cửu” vở diễn này muốn tiến hành đến lúc nào nữa. Chẳng lẽ ... Liễu nương tử phát hiện Thôi Cửu kỳ thật chính là Hoài Dương Vương, rồi lại vì bị hắn lừa sắc mà không cam lòng liền đuổi theo?
Triệu Tuyền chưa bao giờ cho rằng Thôi Hành Chu có thể đem Liễu Miên Đường cưới vào trong phủ. Hoài Dương Vương tên này lí trí thực sự rất tỉnh, tuyệt đối sẽ không làm ra việc bị sắc đẹp mê hoặc khiến cho đầu óc hỗn loạn, thấy lợi liền sáng mắt.
Hẳn bây giờ nhiều lắm là thấy sắc nảy lòng tham, đùa bỡn một chút mà thôi.
Hiện giờ Liễu nương tử si tình như vậy, nếu vẫn theo đuổi quấn quýt si mô không từ bỏ, chọc Thôi Hành Chu phiền chán, bị từ ngữ của hắn làm bị thương thì làm sao giờ?
Triệu hầu gia nhớ rõ, khi trước khi nhắc đến việc xử trí Liễn Miên Đường, ngữ khí lãnh khốc kia giống như nghiền chết một con kiến không có gì khác biệt!
Ôm tâm tư tiếc mỹ nhân, Triệu Tuyền phá lệ mà ra sức tìm kiếm lương thực, hy vọng đến lúc đó mình cầu tình thay cho Liễu nương tử Thôi Cửu có thể cho chút thể diện mà không truy cứu.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ đến đôi phu thê ân ái giả vờ ở thành Bắc ấy vậy mà triền miên một đường tới viện phủ Tây Bắc.
Khi Thôi Cửu mặc một thân quân phục thiên phu trưởng hơi cũ ra ngoài, lồng ngực Triệu Tuyền đã bị đè nén đến sắp nổ, sau một hồi tưởng tượng, hắn thật sự muốn hỏi Thôi Cửu - đến giờ vẫn giả làm thiên phu trưởng có mệt hay không?
Bất quá Thôi Cửu thấy bạn tốt tự mình đưa lương thực tới nơi, lại lộ ra chút ý cười, cầm tay Miên Đường cùng nhau đi ra: “Mũi của ngươi đúng là thính, vậy mà ngửi tới chỗ này, chi bằng đi lấy rượu Tây Bắc lại đây, ta cùng với hắn không say không về.”
Miên Đường tuy rằng đối với Triệu thần y cảm tình không tốt lắm, nhưng nhìn hắn mặc quân phục trên người, hẳn là giống với phu quân nhà mình, quốc gia gặp nạn liền dứt khoát tòng quân.
Từ điểm đấy mà xem, Triệu Tuyền bình thường tuy rằng cà lơ phất phơ, có tiềm năng trở thành bại gia tử, nhưng trong xương cốt vẫn có nhiệt huyết nam nhi, mong muốn đỉnh thiên lập địa.
Cho nên đánh giá của Miên Đường với Triệu thần y cũng hơi thay đổi, thấy phu quân uống rượu tiếp đón hắn liền kêu Lý ma ma chuẩn bị thêm rau xào, canh nóng, làm chút thịt nướng nhắm rượu.
Chỉ là Triệu Tuyền uống rượu đến mức có chút nóng trong người, lé mắt nhìn quân phục cũ trên người Thôi Cửu, trên dưới đánh giá một phen, hỏi: “Huynh phen này lập công đi? Không biết Hoài Dương Vương sẽ khen thưởng huynh thế nào, đề bạt lên chức quan gì đây? Bằng không khổ cái quân lương của thiên phu trưởng không cao lắp, chẳng lẽ lại muốn làm khổ thê tử của mình?”
Thôi Hành Chu nhìn hắn ăn nói quái gở, không khỏi giương mắt cười mang theo chút thâm ý nói: “Miên Đường chịu khổ ngàn dặm theo quân, không để ý sinh tử, sao lại để ý chức quan của ta được, nàng đã có phần chân tình như này, ta ngày sau tự nhiên sẽ không cô phụ nàng, hứa cho nàng một đời phồn hoa......
Lời này ý tứ rõ ràng, chính là khi ta đến lúc đi quỷ môn quan, nàng còn chấp nhận đi cùng, chẳng lẽ ta là Vương gia nàng liền không đi cùng ta? Hơn nữa ta về sau khẳng định cho nàng vinh hoa phú quý, không nhọc gia huynh lo chuyện bao đồng!
Nghe ra ý trong lời nói của Thôi Hành Chu, Triệu Tuyền tức khắc như cha mẹ chết.
Đúng vậy, tuy rằng Thôi Hành Chu từ đầu đúng là lừa gạt Liễu Miên Đường. Chỉ là Thôi Cửu chỉ có cái túi da là tốt thôi! Không ai biết hắn tình tình nhạt nhẽo, chỉ nhìn thấy bộ dáng ưu nhã lỗi lạc liền khiến mấy quý nữ kinh thành đó chết mê chết mệt.
Huống chi Thôi Hành Chu không phải mấy tiểu tử nghèo giả dạng làm thiếu gia lừa ngủ nữ nhi nhà người ta, một khi hiển lộ thân phận Hoài Dương Vương, có nữ nhân nào chịu vứt bỏ phú quý ngập trời như này?
Liễu Miên Đường rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu cô nương, khả năng không cần đến cái gọi là vinh hoa phú quý, chỉ là cực kì ái mộ bộ dáng tuấn tú tiêu sái này của Thôi Cửu. Nói cách khác, nàng chẳng hay biết gì cũng không màng nguy hiểm, chính mình đi theo Thôi Cửu đến chỗ hoang dã Tây Bắc này?
Nhìn lại thê thiếp của bản thân, một đám quả thực làm người ta không biết nói gì.
Nghe nói hắn muốn đi Tây Bắc, chính thê liền niệm một câu “A di đà phật” tỏ vẻ sẽ vì phu quân mà cầu phúc, ngày đêm không ngừng.
Mà một đám mỹ nhân thê thiếp khóc như ruột gan đứt từng khúc, vậy mà hỏi có ai nguyện ý cùng hắn đến Tây Bắc không thì mỗi người đều tỏ vẻ mình thân thể không thoải mái, không phải là nhiễm phong hàn thì là bệnh cũ tái phát, không chịu nổi đường xa mệt nhọc...
Nhìn đối lập này, Triệu Tuyền lập tức cảm thấy nhân sinh của hắn không còn vui vẻ nữa rồi, vô cùng trống trải tịch mịch.
Xin hỏi điểm nào của hắn kém Thôi Hành Chu? Vì sao một tiểu nương tử tình nghĩa như vậy lại không yêu hắn chứ?
Nghĩ như vậy, trừ phi Thôi Hành Chu bất hạnh tử trận, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà chiếu cố góa phụ của Thôi Hành Chu, nói cách khác, đời này hắn và Liễu nương tử không có duyên rồi...
Triệu Tuyền cũng không phải người giấu kín được tâm tư, vài chén rượu thiên đạo tử xuống bụng, liền hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay bạn tốt, khiến cho hắn yên tâm mọi việc, nếu sau này hẳn bất hạn vì nước mà hy sinh thân mình, bản thân sẽ chiếu cố tốt Liễu Miên Đường...
Chỉ thấy Thôi Hành Chu nhíu mày, nếu không phải nhìn vào tình nghĩa bao lâu nay của bọn họ, Triệu hầu gia há miệng ngậm miệng đều trông mong mình chết, đúng là tìm đánh mà!
Bên này một đôi bạn tri kỉ uống đến mức có chút ngập tràn nguy cơ.
Bên kia Miên Đường lại ăn đến mức thích chí vô cùng.
E ngại có Triệu Tuyền là nam nhi, nàng không ngồi cùng bàn với phu quân, chỉ ở cách vách thiên phòng đem một chiếc bàn nhỏ đặt lên ăn.
Lý ma ma thấy Liễu nương tử ăn, liền làm cho cô nương gia một chút tráng miệng nho nhỏ.
Một bàn nhỏ thịt thỏ nướng trông ngon mắt vô cùng, muối tiêu Lý ma ma tự chế cũng rất ngon miệng. Uống cùng một chút rượu thiên đạo tử hương vị tuyệt vời vô cùng.
Thịt lợn rừng cũng hầm mềm ra, nồi nhỏ bỏ thêm chút cà tím cùng với điều hồ lô Lý ma ma mang từ Linh Tuyền trấn tới, tương mùi thơm nồng, rưới lên cơm ăn ngọt nhẹ.
Trừ mấy món này, Lý ma ma còn tri kỉ mang cho Liễu nương tử một đĩa mơ chua vị rượu thiên đạo tử, còn pha thêm chút rượu nếp ngọt ngào, nhưng thật ra rượu nếp làm giảm chút vị cay nồng của rượu thiên đao tử.
Miên Đường chưa từng uống rượu, đồ nhắm cũng quá bon miệng, nhất thời uống hơi nhiều rượu.
Lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, nâng chén rượu tự rót tự uống, thật sự là “Bên bếp lò hồng, ly rượu mát lạnh” khiến cho thần tiên cũng không kiềm chế nổi.
Chỉ là cách vách phu quân với Triệu thần y không biết đang nói gì, Triệu thần y giọng nói cư nhiên mang theo tiếng khóc nức nở, một bộ dáng bi thiết cực kì.
Miên Đường hỏi Lý ma ma vừa đưa rượu tình hình bên kia như nào.
Lý ma ma nghe xong lời nói tang của Triệu hầu gia cũng tức giận, hạ mắt xuống nói: “Triệu hầu... Triệu tiên sinh nhất thời uống nhiều quá, sợ đại nhân ở trên chiến trường xảy ra việc ngoài ý muốn, nhất thời cảm xúc dâng trào, khóc vài tiếng... Phu nhân thong thả ăn, đàn ông uống rượu vào đều là đức hạnh này!”
Miên Đường gật gật đầu, trước đây mấy tiêu sư ở tiêu cục của ông ngoại uống rượu vào đích thực là không còn hình tượng, vung tay đánh nhau cũng có. Chỉ cần phu quân không tức lật bàn liền được, nàng tự nhiên sẽ không quấy rầy phu quân cùng bạn tốt uống rượu.
Miên Đường vì lúc trước ăn trung dược, vẫn rất kỵ uống rượu, từ khi đến Tây Bắc không tiếp tục dùng thuốc nữa nên cũng không cần kiêng rượu, nàng nhất thời uống hơi nhiều rượu. Có lẽ vì lâu rồi không uống, đợi khi uống xong rượu, men say liền cuồn cuộn bốc lên, nàng liền trực tiếp uể oải ngủ luôn ở thiên phòng.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy thân mình cử động, hé mắt ra nhìn mới phát hiện phu quân không biết ôm mình trở về chính phòng từ bao giờ.
“Triệu Tuyền say rồi, để hắn ngủ ở thiên phòng.” Thôi Hành Chu nói như vậy.
Miên Đường cọ cọ khuỷu tay hắn, mở to mắt lười biếng nói: “Không biết tại sao lại ngủ, còn chưa có rửa mặt nữa...
Giường đất thiên phòng ngủ rất lạnh. Thôi Hành Chu nhìn nàng cuốn cái áo lông chồn cuộc tròn thành một cục chỉ cảm thấy đau lòng, sợ nàng cảm lạnh sinh bệnh.
Vì thế liền sai người đem Triệu Tuyền ngủ đến bất tỉnh nhân sự ở giường đất chính phòng ấm áp nâng qua đây, sau đó đem tiểu kiều thê nhà mình ôm lại giường đất nóng hừng hực ở chính phòng.
Nghe nàng nói muốn rửa mặt, Thôi Hành Chu nói: “Hôm nay không phải không đi hiệu thuốc à, ở nhà cũng không bị bẩn lắm, tí nữa ta dùng khăn ấm lau cho nàng.”
Miên Đường tuy rằng say, nghe phu quân nói vậy cũng không tránh khỏi e lệ, nhỏ giọng nói: “Không cần chàng, ta tự mình lau được rồi...”
Bất quá nàng uống đến mức chân mềm nhũn làm sao đứng dậy được? Thôi Hành Chu cho nha hoàn bưng nước ấm tới, vắt khô khăn rồi thật sự lau mặt cho Miên Đường.
Miên Đường ngoan ngoãn nằm im cho phu quân lau mặt phấn nộn. Sau khi nàng tới đèo Vũ Ninh liền nhập gia tùy tục không hề tô son điểm phấn, mặt trơn bóng, nhưng thật ra rất dễ lau.
Chỉ là gương mặt bị khăn ấm lau qua liền ửng hồng, không thể khiến người ta suy nghĩ xem nàng chỗ khác có phấn nộn như vậy không...
Thôi Cửu lau đến mức thất thần, vì thế động tác dần chậm lại.
Cố tình Miên Đường đẹp mà không tự nhận thức được, chỉ vì không muốn rời xa mà dùng mặt cọ cọ tay hắn, giống như mèo nhỏ nằm bên lò sưởi sưởi ấm.
“Phu quân, bao giờ chúng ta có hài tử? Ta muốn sinh cho phu quân một đứa con trai...”
Đúng lúc này, Miên Đường híp mắt, thừa say mà hỏi.
Lời này nói vào ban đêm lúc hai người ở cùng một chỗ thật sự có chút câu nhân.
Thôi Hành Chu say rượu vào đem khăn ném qua một bên, duỗi tay liền ôm tiểu nương tử lồng ngực.
Hắn cũng uống rượu nhưng lý trí vẫn còn một tia thanh minh, hơn nữa vừa rồi lúc Triệu Tuyển nói mong hắn chết, cũng thực sự làm người nghe không được thoải mái, vì thế hắn để chóp mũi sát chóp mũi nàng, thấp giọng nói: “Ta tùy thời đều có khả năng chết trận, đến lúc đó nàng là quả phụ thì nên làm sao bây giờ?”
Miên Đường hơi nhăn nhăn mi, không thích nghe phu quân nói việc tử trận, chỉ hơi hạ hạ mắt, bĩu môi: “Diêm Vương nào dám động vào phu quân ta, xem ta không ném Diêm La Điện của hắn.... Phu quân, chàng thực ra rất thương ta!”
Tiểu nương tử yêu kiểu mềm mại ở trong ngực, nếu vẫn còn thờ ơ, nếu không phải thái giám thì chính là bị liệt dương!
Thôi Hành Chu tuổi tác đang độ huyết khí phương cương, như thế nào chịu nổi Miên Đường dụ dỗ như vậy? Lập tức như giai nhân mong muốn mà chiếm lấy môi đỏ ngọt ngào của nàng.
Một khắc này, tất cả tính toán của Thôi Hành Chu đều tan thành mây khói, hắn tuy rằng có tâm quân tử, còn uống rất nhiều rượu vào bụng cộng thêm bị ngôn ngữ của nàng câu dẫn đến mức nhiệt huyết sôi trào.
Nàng không phải muốn hài tử sao? Hắn đảm bảo đến bình minh là nàng có thể hoài thai!
Chính là vào lúc Thôi Hành Chu toàn thân máu nóng sôi trào, tiểu nương tử vừa rồi bị hắn âu yếm cười khanh khách cư nhiên đầu ngả một phát liền ngủ say....
Thôi Hành Chu nhất thời đỏ mắt, chỉ cảm thấy thiên hạ nay đã uống rượu nữ, nguyên lai đều không có trách nhiệm như vậy!
Hắn gắt gao cắn môi, suy sụp ngã sang một bên, suy nghĩ xem chính mình có nên luyện quyền cước đón gió tuyết vào ban đêm?
Sáng ngày hôm sau, Miên Đường thần thanh khí sảng tỉnh dậy. Nàng duỗi người, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ của phu quân, giương ngón tay thon dài sờ mặt hán.
Vừa sờ vào Thôi Cửu liền tỉnh dậy, chỉ là ánh mắt giăng đầy tơ máu, một bộ dáng chưa thanh tỉnh.
Miên Đường đã quen phu quận như vậy rồi. Theo hắn nói, hắn có bệnh mất ngủ khó chữa, giấc ngủ vẫn luôn không tốt lắm.
Tuy rằng hắn đã quen nhưng Miên Đường vẫn rất đau lòng cho phu quân. Hôm nay thừa dịp Triệu Tuyền ở đây, nàng sẽ bảo Lý ma ma hỏi Triệu Tuyền xem có thuốc gì trị mất ngủ không.
Sáng sớm Triệu Tuyền ngủ ở thiên phòng có chút uể oải vì vậy sau khi tỉnh rượu liền dứt khoát đứng dậy, thong dong ngồi ở ghế nhỏ trong phòng bếp ăn cơm nóng Lý ma ma bê tới.
Hắn tí nữa sẽ cùng Thôi Hành Chu lên đường gấp trở về đèo Kim Giáp, tiếp tục công việc áp tải lương thảo.
Lý ma ma mới vừa đến chính phòng đưa nước ấm súc miệng, nhận được giao phó của Liễu nương tử, xem sắc mặt Triệu hầu gia có tốt không, nhờ hắn giúp đỡ Cửu gia tìm phương thuốc trị mất ngủ.
Nhưng sau khi Lý ma ma nói xong, Triệu hầu gia lại cảm thấy Lý ma ma đem hắn làm trò cười. Người khác hắn khả năng không rõ lắm, nhưng Thôi Cửu sao có thể mất ngủ được?
Hắn cho đến bây giờ cũng không biết vị này có bệnh cũ bao giờ.... Từ từ, chẳng lẽ tiểu tử Thôi Cửu kia mỗi tối ý dâm đến mức mất ngủ?
Sung sướng như vậy, còn muốn dùng cách này khoe khéo với người thất ý như hắn, quả thực muốn bức người ta cắt đứt tình nghĩa hoàn toàn xa cách mà!
Triệu thần y lập tức tức giận đến mức cơm cũng không ăn, mang theo gã sai vặt lên ngựa hộ lớn về phía chính phòng: “Thôi Cửu, ta ở đại doanh chờ người! Còn có... Ngươi không biết tiết chế như vậy, cẩn thận chưa đến trung niên đã tinh lực suy kiệt, ở trên giường lại không làm nổi....
Miên Đường đang đứng chải đầu, nghe xong mấy lời ghen tức của Triệu Tuyền nhưng lại không nghe ra hàm ý trong đó, chỉ cho rằng ý Triệu thần y là bệnh mất ngủ của phu quân rất nghiêm trọng, cần lập tức chẩn trị!
Nàng vẻ mặt lo lắng quay đầu nhìn phu quân nói: “Làm sao bây giờ, nếu lời Triệu tiên sinh nói là sự thực, phu quân chàng chẳng phải sắp không được rồi sao?”
Thôi Hành Chu đang nằm trên giường ngủ bù, nhưng khi nghe Liễu nương tử nói hắn “không được”, lại mỡ mắt ý vị tham trường mà nhìn năng: “Chờ bao giờ chiến sự kết thúc, ta sẽ cho nàng biết ta có được hay không...”
Đợi tới khi trời sáng, rốt cuộc Thôi Hành Chu cũng thức dậy, bữa sáng cũng không ăn, mặc quần áo xong liền đội đấu lạp như cũ rồi ra cửa quay lại doanh trại.
Miên Đường dựa vào cửa viện tử, đầy lo lắng nhìn theo bóng dáng của phu quân, trong lòng suy nghĩ về lời nói của Triệu thần y.
Không được, nàng quyết định vào thư phòng một phen, nghiên cứu xem thuốc trị mất ngủ điều chế như thế nào. Phu quân còn trẻ, sao có thể tinh thần suy kiệt, ở trên giường chết đi sống lại như vậy được.
Nghĩ như vậy, sau khi ăn cơm xong nàng liền thu thập ổn thoả rồi ra hiệu thuốc gỡ biển hiệu xuống.
Tuy rằng bởi vì chiến loạn mà lang trung trong thành đều chạy hết, hiệu thuốc của nàng hiện tại trong thành chính là độc nhất vô nhị. Chỉ là lần trước phương thuốc nàng kê dược hiệu không quá mạnh nên tác dụng cũng không quá rõ ràng, dần dần người dân trong trấn đều biết vị nương tử này là một bình hoa chính hiệu - nhìn khôn khéo, lúc phối thuốc cũng giảng giải kiến thức y dược rõ ràng. Cũng uống thử theo phương thuốc nàng phối! Không lộn ruột lộn gan cũng là nhẹ!
Cho nên tuy hiệu thuốc của nàng dược không tồi, chỉ là lão bản không đáng tin cậy cho lắm. Nếu tự mang phương thuốc đến bốc thuốc còn tốt, nói cách khác, đừng hy vọng nàng có thể kê cho được đơn thuốc nào tốt.
Nếu không phải bị bệnh quá nghiêm trọng, cũng không ai dám để nàng bốc thuốc cho.
Trong lúc nhất thời cửa hàng có vẻ hưu quạnh. Bất quá hiện tại Miên Đường không thèm để ý buôn bán có tốt hay không, lúc chiến loạn như này, ban đầu nàng mở hiệu thuốc này ra để dễ dàng giao lưu với quan quyến trong trấn, ngoài ra còn có thể giúp đỡ phu quân.
Hiện tại một xe ba đậu của nàng còn có thể giúp phu quân lập công lớn, kiếm tiền hay không đã không còn quan trọng nữa.
Cho nên sau đó đã nhiều ngày, ngẫu nhiên có người tới lấy thuốc nàng liền để tiểu nhị đi bốc thuốc. Thời gian còn lại, nàng ngồi ở trước quầy, một lòng một dạ nghiên cứu y thuật.
Chỉ là càng xem, Miên Đường càng cảm thấy mình không thể là trung y giỏi được, nếu so sánh chứng bệnh với y thư, phu quân nhìn thế nào cũng ra là bị mất ngủ do nội hoả tràn đầy, yêu cầu phát tiết
Liễu lang trung gà mở càng xem trong lòng càng thấy bất ổn, lại qua mấy ngày liền có chút nản lòng thoái chí, tâm tình phấn chấn ban đầu biến mất không còn chút dấu tích.
Mấy ngày nay tuyết rơi cuối cùng cũng ngừng, nàng sai Phạm Hổ mang theo mấy tiểu nhị quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trước cửa hiệu.
Nàng buông quyển sách, xoay xoay cổ, quyết định đến dược phòng pha một cốc trà làm tinh táo tinh thần uống.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bánh xe ngựa truyền đến, Miên Đường nâng mắt nhìn, hóa ra là một chiếc xe ngựa dừng trước tiệm thuốc.
Một lão nhân mồ hôi đầy đầu chạy vào hỏi: “ Lang trung ở đâu? Mau đến xem phu nhân nhà ta, nàng... nàng khó sinh.”
Miên đường vội vàng nói: “Cửa hàng của chúng ta không có lang trung, mụ mụ người đi chỗ khác tìm kiếm xem, miễn đợi lâu...”
Lão nhân nhìn Miên Đường bốc thuốc tư thế, cảm thấy nàng thông hiểu y thuật, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Miền Đường: “Tuyết rơi nhiều ngày chắn đường, thật sự chúng ta không đi quá xa được, hơn nữa nghe nói gần đây cũng chỉ có một tiệm thuốc này mở cửa, cũng mong nương tử vươn tay cứu giúp, cứu phu nhân của ta.”
Liễu Miên Đường không phải không muốn cứu, chỉ là nàng tự hiểu cân lượng bản thân, nếu thật sự cứng rắn muốn giúp, tuyệt đối là một xác hai mạng.
Việc cấp bách bây giờ là tìm một người chân chính biết y thuật tới đây. Liễu Miên Đường nhanh chân bước tới trước xe ngựa, vén mành lên, bên trong quả thật có một nữ tử trẻ tuổi nằm trong chăn, phần bụng cao phồng lên, đang thống khổ kêu rên.
Nhìn tình hình như vậy, Miên Đường không hề chần chờ, lập tức kêu tiểu nhị đi đèo Kim Giáp, mời Triệu tiên sinh tới cứu người.
Nếu nhớ không nhầm, Triệu Tuyền từng nói sau khi giao lương thảo xong hắn liền lập tức quay lại Chân Châu. Mà đèo Vũ Ninh là đường mà hắn nhất định sẽ đi qua.
Đã nhiều ngày rồi chưa thấy đoàn xe nào qua đây, cho nên Liễu Miên Đường chắc chắn Triệu tiên sinh còn chưa đi, nếu trời xanh nhủ lòng thương, nói không chừng trên đường đến đèo Kim Giáp có thể gặp Triệu tiên sinh!
Tiểu nhị kia chính là ám vệ Bắc thành trước đây, hiện giờ chuyển ra ngoài sáng, trở thành tiểu nhị, đối với việc cưỡi ngựa chính là quen tay hay việc, sau khi nhận lệnh lập tức xoay người lên ngựa, đi đèo Kim Giáp mời người.
Mà Miên Đường bảo mụ mụ đỡ người xuống dưới, vào trong sương phòng trong hiệu thuốc nghỉ ngơi.
Bằng không ngoài này gió rét, phu nhân sắp sinh tuyệt đối không chịu nổi.
Đúng lúc này, có lẽ động tác quá mạnh, người đang mang thai đột nhiên đau đến nhíu mày, không tự chủ được thốt lên, Miên Đường nghe thấy rõ ràng câu kia không phải ngôn ngữ Trung Nguyên, dường như là ngôn ngữ của man nhân quan ngoại.
Sau khi thai phụ nói xong, mụ mụ đỡ nàng sắc mặt tức khắc trắng bệch,
Phu nhân nhà bà không phải nữ tử Trung Nguyên, cũng vì điểm này, mấy bà đỡ đẻ chuyên nghiệp không đỡ đẻ cho nàng.
Hiện tại man nhân quan ngoại công thành đoạt đất, giết không biết bao nhiêu người dân biên giới. Thôn dân bá tánh biên quan đều nghe đến người man lập tức biến sắc, hận dị tộc thấu xương.
Cho nên dù cầm vàng thật bạc thật, người bình thường cũng không nhận đỡ đẻ cho phu nhân, huống chi nàng còn không có tiền tài dư thừa, cuối cùng chỉ có thể để mụ mụ thay nàng đỡ đẻ.
Chỉ là thai của phu nhân, không biết có phải thai nhi không khỏe, hay do nguyên nhân gì, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy hài nhi xuống dưới. Mụ mụ không còn cách nào mới đánh xe ngựa đi nhờ người giúp đỡ.
Ai ngờ phu nhân nhất thời đau không chịu được, nhịn không được nói ra man ngữ, nếu lão bản tiệm thuốc đem bọn họ đuổi ra ngoài, như vậy biết làm sao được?
Mà xem thai phụ này, tuy rằng ngoại hình thanh tú, nhưng mặt mày quả nhiên không giống người Hán.
Nhưng khiến cho mụ mụ không ngờ tới chính là, sau khi Miên Đường ngẩn người, vẫn như cũ dẫn bọn họ vào trong sương phòng chờ, hơn nữa còn tri kỷ đem cho thai phụ một chén nước đường đỏ, làm nàng bổ sung khí lực.
Nữ tử này cũng biết chính mình lỡ miệng, cho nên cảm kích nhìn Miên Đường, sau đó không rên một tiếng, chỉ cắn mu bàn tay bản thân, âm thầm chịu đựng từng đợt co rút.
Kỳ thật Miên Đường vừa rồi sửng sốt không phải bởi vì chán ghét nữ tử là man nhân ngoài quan ngoại, mà là nàng kinh ngạc bản thân thế mà có thể hiểu được những gì nữ tử này nói!
Miên Đường cho tới bây giờ vẫn không nhớ rõ bản thân đã học tiếng man bao giờ. Vậy tại sao nàng lại hiểu nữ tử kia nói: “Ta nếu như không được...”
Miên Đường nhất thời nghi ngờ chính mình gặp ảo giác, nhưng thật ra lại hy vọng nữ tử nói nhiều thêm mấy câu.
Có lẽ do đau quá, nữ tử sau khi nhẫn nại không nổi, lại bắt đầu thống khổ quay cuồng, hơn nữa mụ mụ đứng một bên liên tục nói.
Lần này Miên Đường nghe thấy rõ ràng. Nữ tử rưng rưng mắt nói: “Ta không thể, xin ngươi mổ bụng ta ra, nói không chừng hài nhi trong bụng ta có một đường sinh cơ...”
Xem ra nữ tử đã chịu đựng không nổi, chỉ nghĩ bỏ mẹ lấy con, mong con của mình có thể sống sót.
Chỉ là lời nói kia khiến cho người ta đau lòng, có khuynh hướng khiến cho người nghe rơi lệ. Miên Đường nhất thời cảm xúc dâng trào, đột nhiên mở miệng trả lời: “Tại sao lại từ bỏ sớm vậy, ngươi kiên cường hơn chút nữa, lang trung sắp đến rồi, hắn nhất định sẽ đảm bảo các ngươi mẫu tử bình an...
Sau khi nói xong lời này, đừng nói người khác, bản thân Miên Đường cũng ngây người - trời ạ, tại sao nàng có thể nói lưu loát ngôn ngữ dị tộc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.