Kiều Tàng

Chương 95:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Thai phụ kia nghe nàng nói tiếng Man vô cùng lưu loát thì hơi sửng sốt, nhìn ngũ quan sáng sủa đẹp đẽ của Miên Đường, chắc chắn không phải là người ngoại quốc, nhưng vì sao nàng lại nói lưu loát ngôn ngữ của tộc mình như vậy?

Nhưng không đợi thai phụ kịp suy nghĩ kì thì đã bị từng cơn đau thắt khi chuyển dạ ở bụng đột kích. Thai phụ bắt lấy tay của Liễu Miên Đường cầm thật chặt như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Miên Đường cùng cầm lấy tay của thai phụ, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi thai phụ.

May là thai phụ mạng chưa đến tận nên rất nhanh Triệu thần y đã đến được hiệu thuốc Thôi Ký.

Giống như Miên Đường đã suy đoán trước đó, hôm nay Triệu Tuyên đi vòng vèo từ đèo Kim Giáp trở lại, đúng lúc gặp gặp được á, vệ tìm hẳn ở cửa trấn, vì thế ngăn lại xe ngựa, nói rõ tình huống xong nhanh chóng đi đến tiệm thuốc.

Triệu Tuyền nghiên cứu y thuật đều dựa vào thiên phú và sự yêu thích, đối với những chứng bệnh khó chữ thì rất lành nghề, nhưng đối với phụ khoa bởi vì dơ bẩn nên hầu gia cao quý như hắn chưa bao giờ xem qua.

Hiện tại phụ nhan này khó sinh, tuy rằng hắn đã đoán được là do đầu thai nhi không đúng vị trí, nhưng không thể trực tiếp nhìn bụng của thai phụ được, làm như vậy không phải là hủy trong sạch của nữ tủ người ta hay sao, làm như vậy chẳng phải là để hắn làm cha con nhà người ta luôn à?

Miên Đường thấy Triệu thần ý ngày thường không đàng hoàng bây giờ lại lộ ra vẻ kiêng kỵ, mang dáng vẻ chính nhân quân tử, liền không chịu được mà đánh bầu không khí căng thẳng, nàng không thèm để ý Triệu Tuyên đang kiêng kỵ, trực tiếp hỏi đối phương: “Phải làm như thế nào? Ngươi dạy ta, ta tới làm!”

Triệu Tuyên Thấy Miên Đường rốt cuộc đã nói chuyện với hắn thì nhịn lịa vui sướng trong lòng, hướng dẫn nàng đi sờ bụng thai phụ, nhìn thử xem dầu thai nhi hiện tại ở chỗ nào.

Miên Đường đưa tay lên sờ bụng thai phụ, ban đầu nàng còn chưa biết được phải sờ như thế nào, đúng lúc này thai nhi trong bụng bà bầu lại rất thông minh, đột nhiên đá một cái, như vậy đã có thể tìm được cái đầu của đứa bé.

Chỉ là vị trí của cái đầu khiến người ta lo lắng, đầu thai nhi lại hướng lên phía trên.

Lần đầu tiên trong cuộc đời trước Triệu Tuyên đỡ đẻ dã gặp tình huống khó giải quyết như thế này, nếu thật sự không có cách nào khác chẳng phải sẽ khiến Miễn Đường nương tử hoàn toàn thất vọng về hắn sao?

Vì thế Triệu thần y lập tức kích thích ý chí chiến đầu, nếu không thể khiến thai phụ kia sinh sản thuận lợi, sao có thể thể hiện được bản lĩnh của Triệu Tuyên hắn?

Hắn lập tức dùng độc môn châm huyệt cho thai phụ, dùng ngải cứu kích thích dưới chân, đồng thời bảo Miên Đường

dùng phương pháp đặc thù xoa bóp, thử khiến thai nhi thay đổi tư thế.

Sau khi hoạt động một lúc, Miên Đường mệt đến không còn sức để nhấc tay, thai phụ tuy hơi thở mong manh nhưng cuối cùng thì đã vất vả chuyển được vị trí đầu của thai nhi.

Công việc tiếp theo do Lý ma ma, người lớn tuổi có kinh nghiệm đảm nhận.

May mà đầu thai nhi không qua lớn, đến lúc đẻ ra rất thuận lợi, chỉ là lúc thai nhi sinh ra thị bị cuống rốn vòng vào cổ, mặt bị nghẹn đến mức xanh tím, nếu để thêm một thời gian nữa chỉ sợ sẽ không còn cách nào cứu chữa.

Chờ sau khi mấy bà tử luống cuống cắt cuống rốn cho đứa trẻ xong, Triệu Tuyên nhanh chóng lật ngược đứa bé lại, đánh vài cái vào mông đứa trẻ, sau khi đứa bé cũng sặc ra một ngụm nước ối thì oa oa khóc lớn.

Lúc này Miên Đường đã mệt giống như bản thân nàng mới là người sinh con, mồ hôi đầy đầu chạy về một bên ghế, nàng gọi Phương Hiết rót một ly nước ấm tới cho nàng uống.

Bời vì người phụ nữ kia vừa mới sinh con xong nên sức lực tiêu hao rất nhiều, tạm thời không thể hoạt động được, cũng không thể chịu được gió, cho nên Miên Đường để nàng nghỉ ngơi tạm ở trong sương phòng hiệu thuốc.

Mặt mũi người phụ nữ đã tái nhợt không còn huyết sắc, tạm thời vẫn chưa khôi phục được. Nhưng lúc này có đứa bé mềm mại ngủ say ở bên cạnh nàng, lúc này tuy rằng mệt nhưng trên mặt người phụ nữ lại mang theo nụ cười vui mừng ngọt ngào.

Thấy Miên Đường tiến vào xem mình, nàng ta giãy giụa muốn đứng dậy cảm tạ, tiếng Hắn nàng nói cũng khá lưu loát chỉ mang theo chút khẩu âm thôi.

Miên Đường đưa cho nàng nước đường và trứng gà cho nàng nằm ăn, ngồi bên cạnh hỏi: “Không biết phu nhân là người ở đâu, nhà chồng là nhà nào?”

Lúc này nàng cũng không tiện giấu giếm thân phận dị tộc của mình với ân nhân cứu mạng, huống chi vị lõa bản nương của hiệu thuốc này lại biết tiếng Man, càng khiến cho nàng có thêm mấy phần tin tưởng và ấn tượng tốt đối với nàng.

Vì thế nàng nói đúng tình hình thực tế: “Ta là người của bộ lạc Cổ Lệ ở quan ngoại, gả cho một thương nhân ở quan nội, hắn nhiều năm ở bên ngoài không hay ở nhà, cho nên...... Lần này mới không có người quan tâm......

99

Lúc nói đến đây, vành mắt nàng hơi đỏ lên, giống như đã chịu oan khuất vô cùng lớn, nhưng lại nhịn không nói ra, thậm chí còn cố nén nước mắt rơi xuống, quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang nằm trong tã lót.

Miên Đường săn sóc không hỏi nữa.

Một nữ tử ngoại tộc mà gả vào quan nội thì có nghĩa là nàng không có người thân để dựa vào. Cũng không biết nàng gả cho loại đàn ông như thế nào, thế mà lại có thể nhẫn tâm bỏ thể tử đang mang thai, còn không để lại đủ ngân lượng cho nàng ứng phó với bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Miên Đường nhìn thấy bọc đồ nàng mang theo để chuẩn bị đẻ, bên trong bọc chỉ có vài cái tã lót cũ và chăn cũ của trẻ con. Nữ tử bình thường sinh còn đều làm đồ mới cho con. Có thể thấy nàng đã túng quẫn đến mức không có cách nào làm tã tót với cho trẻ sơ sinh.

Nữ tử này tên chữ Hán gọi là Lâm Tư Nguyệt, nói tiếng Hán rất tốt, cách dùng từ dùng câu đều tốt, có vẻ là đã từng được đọc sách, bộ dáng thanh lệ, tư thái đi đứng cũng không giống với du dân ở quan ngoại, không biết cuộc sống trước khi nàng gả chồng là như thế nào.

Nhưng lão bộc của Lâm Tư Nguyệt Thịnh ma ma lại lén lút nói về tình hình thực tế với Lý ma ma. Cô gia nhà bà đi ra ngoài buôn bán ở đâu chứ? Phu nhân nhà bà rõ ràng đang bị nhà chồng đánh đuổi ra khỏi nhà!

Hóa ra Lâm Tư Nguyệt gả cho Hồ gia giàu có ở gần trấn Thiên Tề. Năm đó nhị thiếu gia của Hồ gia đi quan ngoại làm ăn buôn bán, đã kết bạn với Lâm Tư Nguyệt.

Mặt mũi nhịn thiếu gia trông cũng khá đẹp, đẹp trai kiểu thanh tú giống như một cô nương. Thường xuyên qua lại, hai người tự định chung thân, Lâm Tư Nguyệt cũng không màng phụ thân phản đối, dứt khoát đi theo nhị thiếu gia chạy trốn đến quan nội.

Nhưng nữ tử làm như vậy sao có thể được mẹ chồng tán thành chứ?

Hồ gia giàu có nhất vùng, không phải là không cưới được tức phụ tốt! Cho nên lão phu nhân Hồ gia luôn mặt sưng mày xỉa đổi với Lâm Tư Nguyệt, muốn chết muốn sống cũng không đồng ý cho con trai thứ hai cưới nàng làm chính thể.

Không có cách nào, Lâm Tư Nguyệt đành gánh chịu danh tư bôn, chấp nhận làm thiếp để vào cửa, nhị thiếu gia này nói thì dễ nghe, nói là chờ khi nào nàng sinh được con thì lại khuyên nhủ khiến mẫu thân hồi tâm chuyển ý.

Nhưng chờ đến khi nàng mang thai thì chiến sự ở biên quan bùng nổ, Hồ phu nhân lấy cớ có nữ tử dị tộc trong nhà, sẽ khiến bá tánh ở quê phẫn nộ, còn sẽ liên lụy đến nhà bọn họ. Cuối cùng cho nàng hai mươi lượng bạc và một bộ chăn đệm cũ rồi vừa dỗ vừa đuổi nàng ra khỏi cửa.

Từ đầu tới đuôi, vị Hồ thiếu gia từng thề non hẹn biển với Lâm Tư Nguyệt cũng không thò đầu ra lấy một lần.

Còn Thịnh ma ma là người hầu già sắp được Hồ gia cho về quê dưỡng lão. Có lẽ tên nhị thiếu gia kia vẫn còn tình cũ chưa dứt nền mới trộm cho bà thêm một chút tiền, nhờ bà thay hắn chiếu cố Lâm Tư Nguyệt sắp sinh.

Thịnh ma ma tốt bụng, lại thấy Lâm nương tử quá đáng thương. Vì thế đã đồng ý giúp đỡ chuyện này.

Mấy tháng đầu, nhị thiếu gia còn phái người trộm đưa tiền cho hai người, nhưng sau đó không thấy nhị thiếu gia phái người đến nữa, mãi cho đến một làn, bà đi mợ gào ở tiệm gạo mới biết được, nhị thiếu gia đã cưới dâu mới!

Thịnh mama không đành lòng bỏ lại Lâm nương tử, nên quyết định chiếu cố nàng dễ con xong mới cáo từ về quê.

Chỉ là cô nhi quả phụ bị nam nhân vứt bỏ, cuộc sống sau này sao có thể tốt được.

Liễu Miên Đường không nghĩ được hóa ra nữ tử dị tộc bị khó sinh này lại gặp phải chuyện như vậy, nghe xong khiến người ta tức đến lộn ruột.



Nhưng đường này cũng do bản thân Lâm nương tử tự chọn, nên bây giờ có xảy ra chuyện như vậy cũng không thể trách người khác được. Những điều Miên Đường có thể làm cũng chỉ là cung cấp cho hai mẫu tử này ăn uống không thu bạc, nếu nàng nguyện ý về tìm phụ thân mình thì Miên Đường sẽ cho nàng chút tiền lộ phí.

Nhưng Lâm Tư Nguyệt này có vẻ khá thật thà chất phác.

Tuy rằng sau đó nàng đã biết Thịnh ma ma đã nói toạc ẩn tình ra nhưng nàng lại không cảm thấy hổ thẹn, càng không biểu hiện ra vẻ u oán của người vợ bị bỏ. Nàng chỉ cả ngày nhìn đứa nhỏ trong lòng mình mà cười, một ngày có thể có ăn hơn ba bữa, ngoài việc cho đứa nhỏ bú sữa thì chính là ngủ, phảng phất như phu quân nàng thật sự đi xa nhà chưa về.

Đối với ân nhân cứu mạng nàng là Miên Đường nàng cũng rất thản nhiên, tuy rằng đã nói lời cảm tạ nhưng không cảm động đến rơi nước mắt, mang dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh giống như đang ở trong nhà của mình, rất chi là yên tâm thoải mái.

Dàng vẻ này của Lâm nương tử đã chọc cho Bích Thảo nhìn không nổi nữa, lén lút nói với Phương Hiết: “Dù sao cũng chỉ là nữ tử người Man, không có một chút tiết lễ của người Trung Nguyên, khó trách nam nhân của nàng không cần nàng!”

Lời này bị Miên Đường đang gẩy bàn tính nghe thấy, nàng hơi nhíu mày, khiển trách Bích Thảo: “Một người phụ nữ sao có thể không có thiếu sót, nếu không sao nam nhân kia có thể thoải mái đuổi nàng ra khỏi cửa? Lời này nam nhân nói thì không sao, nếu như người nói là nữ tử như ngươi, khó trách nam tử trong thiên hạ coi thường nữ nhân chúng ta!

Bích Thảo nghe xong, vội vàng cúi đầu nghiền thảo dược.

Mà Miên Đường cũng không thèm để ý Lâm nương tử có tâm muốn báo đáp hay không. Nàng cứu trị cho Lâm nương tử cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ban đầu cũng không có tính toán để người khác hồi báo cho nàng, tự nhiên cũng không bắt bẻ đối với nàng.

Còn Triệu Tuyền sau khi cứu thai phụ kia xong cũng không vội vã rời đi. Sau khi hắn cứu thai phụ xong vốn định uống một chén trà rồi đi luôn.

Ai ngờ đúng lúc hắn ngồi ở cạnh quầy lại thấy tiện tại cầm lấy vài tấm “Phù đuổi quỷ” trên quầy, hỏi mới biết được đó là đơn thuốc Liễu nương tử viết.

Nhìn chữ...... Kể cả Triệu Tuyên cũng không đành lòng trách móc nặng nề với giai nhân, muốn khen cũng khó mà mở miệng được. Chờ sau khi phân biệt kỹ càng từng chữ, lại khiến thần y Triệu Tuyên rất kinh ngạc.

Từ khi hắn học y nghiên cứu y học tới nay cũng không dám dùng được to gan giống như Liễu nương tử đâu!

Nhân tâm của một y giả của Triệu Tuyên lập tức trỗi dậy, không kìm nén được mà kêu Liễu Miên Đường tới, không khách khí răn dạy nàng một hồi.

Không nghĩ tới hắn nói không khách khí như vậy mà Liễu nương tử cư nhiên có thể nghe được vui lòng khâm phục, còn khiêm tốn thỉnh giáo phương thuốc với hắn.

Triệu Tuyên cực kỳ thỏa mãn lấy được tự tin của nam nhân sau nhiều lần thất bại trước Liễu nương tử, nhất thời không nhịn được muốn khoe khoang, vì thế tận tâm mà dạy dỗ nàng cách viết phương thuốc.

Kể cả là loại bệnh đồng dạng nhưng bệnh trạng của bệnh cũng khác nhau, phương thuốc phải kê cũng khác nhau, dăm câu ba điều sao có thể nói rõ được?

Triệu Tuyên vẽ một bản hình vẽ miêu tả cụ thể cách cứu chữa cho một bệnh nhân bị bệnh cổ[1] trướng nặng, khoảng một tháng sau, tất cả người vị bệnh giống như vậy trong thành đều cuồn cuộn không ngừng mà đến cửa cầu chữa bệnh.

[1] Cổ trướng: Thuật ngữ “Cổ trướng” và “Báng bụng” dùng để chỉ tình trạng tích tụ dịch bệnh lý hay nước trong khoang phúc mạc (vị trí giữa lá thành và lá tạng của màng bụng). Dịch cổ trướng thường là huyết thanh, dạng chất lỏng màu vàng và trong suốt tích tụ trong khoang bụng.

Cổ trướng là biến chứng thường gặp nhất của bệnh xơ gan, ngoài ra còn do một số nguyên nhân khác như: xơ gan mất bù, viêm gan, ung thư gan, lao ổ bụng, nhiễm trùng, các bệnh lý ác tính, giảm albumin máu, suy tim sung huyết, suy thận....

Mỗi khi Triệu Tuyên diệu thủ thần y chữa xong cho một người bệnh thì Liễu nương tử đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

Khiến cho vài lần Triệu Tuyên muốn cáo từ trở lại Chân Châu đều bị kẹt lại trong cổ họng, lăn qua lăn lại vẫn không nói ra. Cứ như vậy ngồi ở y đường, chẩn trị cho hiệu thuốc bài ngoại kia rất nhiều bệnh.

Ban đầu Miên Đường muốn mở hiệu thuốc tưởng là sẽ mất sạch vốn. Không nghĩ tới từ lúc Triệu Tuyên đến đã làm hiệu thuốc rốt cuộc thấy được lợi nhuận trở lại.

Đến khi Thôi Hành Chu quay trở lại từ Võ Ninh quan nhìn thấy Triệu Tuyên vốn nên đi được mấy ngày rồi vãn còn ở thì không khỏi cau mày một chút.

Hắn đứng ở góc đường, không đợi người phát hiện ra đã dừng chân lại, tiệm thuốc không có ai phát hiện ra hắn đã đến.

Triệu Tuyên đang mặc một bộ quần áo trắng từ đầu tới chân, trên đầu hắn đội một khăn vuông màu xanh bằng vải bố, dáng vẻ văn nhã tiêu sái. Nhìn từ xa, hắn và Liễu nương tử đồng dạng mặc váy vải thô, eo thon quyến rũ rất là xứng đôi, nhìn qua giống như một đôi phu thê.

Có một bác gái không có ánh mắt, sau khi bắt mạch bốc thuốc còn lớn giọng cảm tạ với Miên Đường: “Nương tử chưởng quầy à, y thuật của tướng công cháu rất cao siêu nha, bá tánh chúng ta ở trong vòng trăm dặm đều rất biết ơn phu thê hai người đó!”

Nghe xong lời này, Triệu Tuyền mặt mày hớn hở mừng rỡ, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, đúng vậy!” Áp xuống lời giải thích của Liễu nương tử đang vội vàng muốn biện giải xuống.

Thôi Hành Chu đứng ở bên cạnh nghe được rõ ràng, cả người như ngưng tụ gió lạnh từ Tây Bắc, lập tức phất tay gọi Phạm Hổ tới: “Sao tin Triệu hầu gia còn ở đây người không báo lại cho ta?”

Phạm Hổ cẩn thận mà thành thật trả lời: “Vài ngày trước đó Vương gia đã dặn dò tổ chức là dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi Liễu nương tử nửa bước, cần phải đảm bảo chu toàn cho tính mạng của nàng.... trước đó vài ngày dặn dò quá ti chức, nếu không có tất yếu, trăm triệu không thể rời đi Liễu nương tử nửa bước, cần phải muốn giữ gìn nàng chu toàn...... Triệu hầu gia cũng không phải kẻ xấu nên tổ chức bèn không bẩm báo......

35

Thôi Hành Chu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm tên thuộc hạ không có ánh mắt kia, cảm thấy sau khi chiến sự kết thúc, nên đổi đám hộ vệ này từ đầu đến chân.

Phàm là người tinh mắt thì đều nên biết, Triệu hầu gia ở với Liễu nương tử, tình hình này có mức độ nguy hiêm tương đương với mãnh hổ!

Nhưng cố tình mấy tên ám vệ này còn coi hầu gia người ta như như người một nhà mà đối đãi.

Nếu cứ để như vậy, đến khi trở lại Chân Châu, mấy người bọn họ nên đến hầu phủ mà làm việc đi!

Hắn lười nhìn Triệu Tuyên đang vui vẻ giả làm tướng công người khác, sải bước đi đến.

Miên Đường đang vội vàng bốc thuốc, vừa thấy phu quân đội nón đi tới, nàng nhất thời vui mừng gọi một tiếng “tướng công”, vội vàng chạy ra đón hắn.

Triệu Tuyên đang hưởng thụ cảm giác sung sướng khi kinh doanh hiệu thuốc với Liễu nương tử, chơi vui đến sắp quên cả trời đất, không nghĩ tới Thôi Hành Chu không ở yên ổn ở Kim Giáp Quan mà lại trở về rồi. Nhất thời mặt hầu gia dài ra.

Thôi Hành Chu lại tỏ ra ôn hòa chào hỏi với bạn tốt, hỏi: “Sao Triệu huynh còn chưa trở về?”

Bây giờ Triệu Tuyên đã nghĩ thông suốt, cho dù Liễu nương tử bây giờ cực kỳ yêu Thôi Hành Chu, nhưng chỉ là danh không chính ngôn không thuận, hiện tại nàng còn không được tính là thiếp, còn chưa phải là phu thê với Thôi Hành Chu.

Hắn cản bản chỉ kém ở chỗ Thôi Hành Chu quen biết Liễu Miên Đường trước, bị Thôi Hành Chu chiếm một ít tiên cơ. Nếu ngày ngày ở chung giống như khi ở Võ Ninh quan thì lâu nhất định sẽ sinh tình.

Đến lúc đó Liễu nương tử thật lòng yêu ai cũng chưa biết chừng đâu!

Cho nên khi nghe Thôi Hành Chu hỏi, hắn mang vẻ đường hoàng giảng giải: “Chiến sự ở biên quan vô cùng căng thẳng, nhóm lang trung đều chạy đến đó hết, để lại bé tánh nghèo khổ thiếu y thiếu dược, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ lại bá tánh, rồi quay lại Giang Nam thái bình chứ?”

Thôi Hành Chu nghe hắn nói xong thì tiếp tục mỉm cười, nói: “Triệu huynh có tấm lòng yêu dân bao la như vậy, là rất tốt...... Đúng lúc hương trấn mới thu phục được cũng đang thiếu lương y, không bằng ta mua lại hai gian hiệu thuốc cho Triệu huynh ở đó, để cho y thuật của Triệu huynh có thể thi triển hết khả năng, phát huy thỏa đáng, huynh nói xem thế có được không?”

Tuy rằng những thôn trấn đó đã được thu phục nhưng vẫn tùy thời có khả năng nguy hiểm sẽ ngóc đầu trở lại, Thôi Hành Chu muốn mua cửa hàng cho hắn ở chỗ đó, là đang suy tính cái gì?

Triệu Tuyền nghe vậy, tức giận trừng mắt với Thôi Hành Chu, đang muốn mở miệng, lại thấy Miên Đường tươi cười đi tới. Triệu hầu gia lập tức mang lên vẻ mặt ôn hoà chính khí nói: “Cửu gia nghĩ thế cũng rất tốt, chỉ là ở Võ Ninh Quan nơi này có mấy bệnh nhân bị bệnh rất nặng cần phải điều trị liên tục, nếu như ta đi rồi thì tính mạng của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, thân là người hành nghề y sao có thể bỏ dở giữa chừng?”

Miên Đường ở bên cạnh nghe thế không khỏi gật đầu khen ngợi.



Ngày ấy nàng bị Triệu Tuyền trách cứ một hồi, đối với con đường “Y thuật” có lĩnh ngộ rất sâu, cũng không phải để người ngoài nghề như nàng *tủy tiện nhúm chàm.

*Câu này ý nói không lành nghề không nên xem vào.

Mà lần này sau khi Triệu Tuyên đến Võ Ninh quan, không hề nói lung tung hết bài này đến bài khác mà là thật lòng muốn giúp đỡ người dân, thật sự đã giúp đỡ bá tánh trong lúc khẩn cấp.

Ban đầu Miên Đường nghĩ là phu quân ghen tuông không muốn để Triệu tiên sinh ở lại đây. Nhưng dựa vào lời nói của Triệu tiên sinh thì đúng là có mấy người bệnh nặng không rời được hắn, nếu đuổi hắn đi thì cẳng phải là muốn mạng của mấy bá tánh đang bị bệnh kia hay sao?

Ngày thường Miên Đường cũng không lén tiếp xúc với Triệu Tuyên, vì tị hiềm nàng còn cố ý thuê một tòa nhà khác ở thị trấn cho hắn. Chờ cho chiến sự ngừng lại thì nàng sẽ tìm một lang trung đáng tin cậy sau, sau khi tự mình cảm tạ Triệu tiên sinh xong, thì mời hắn về trước khi phu quân trở lại.

Nào nghĩ đến phu quân lại nhanh chóng đi thăm người thân, đúng lúc lại chạm mắt với Triệu tiên sinh ở chỗ này. Khiến Miên Đường có lòng nhưng không đủ sức, nghĩ xem nên giải thích với phu quân như thế nào.

Nhưng phu quân lại rất có phong độ, thấy Triệu tiên sinh liền vui vẻ trò chuyện, nói chuyện giúp nước giúp dân.

Nhìn qua giống như một đôi bạn thân, khiến tâm trạng hơi trầm xuống Miên Đường dần dần thả lỏng.

Nhưng đến khi trở về nhà thì Thôi Hành Chu lại banh mặt hỏi nàng, khi người khác hiểu lầm nàng với Triệu Tuyên là phu thê, sao nàng không giải thích?

Thật ra Miên Đường rất thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của phu quân, mỹ nam tử ngày thường thanh thanh lãnh lãnh, lúc giả vờ hung ác nhìn nàng lại thêm phần khí chất cứng rắn của nam nhân!

Vì thế Miên Đường chỉ đem hai cái tay trắng trẻo manh mai ôm lấy cổ Thôi Hành Chu cười nhạo: “Lúc phu quân trò chuyện với Triệu tiên sinh sao không nhắc đến việc này? Lại chỉ lấy chuyện này ra mắng ta? Chẳng là chàng là loại người coi bằng hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo sao?”

Thôi Hành Chu cảm thấy dáng vẻ cười nham nhở này của nàng, thật sự giống như cái vô lại đầu đường, bộ dáng khéo đưa đẩy quá là vô lại, hơn nữa toàn nói mấy lời linh tinh gì đâu! Chắc chắn là bị tên Triệu Tuyên kia dạy hư.

Sắc mặt Hoài Dương Vương hoàn toàn trầm xuống, nếu người biết tình tình của hắn thấy vẻ mặt này, nhất định sẽ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất không đứng dậy nổi.

Nhưng Miên Đường lại duỗi tay ra vuốt ve gương mặt căng cứng của hắn, nói: “Thật vất vả mới trở về, đừng mất hứng như vậy, ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho chàng nghe đấy...... Đúng rồi, phu quân, chàng có biết, tại sao ta biết nói tiếng Man không?”

Thôi Hành Chu nghe vậy, hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Nàng phát hiện mình biết nói tiếng Man như thế nào?”

Vì thế Miên Đường liền đem chuyện cứu trợ vị Lâm nương tử bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa kia nói cho Thôi Hành Chu nghe.

Thôi Hành Chu nghe nói lời này, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết vì sao nàng lại biết nói tiếng Man, có lẽ là do Tử Du công tử dạy cho nàng ...”

Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm, Miên Đường vừa với vứt được bình dấm chua của Triệu tiên sinh xong, xoay người lại đã đánh đổ bình dấm lâu năm của Tử Du công tů.

Miên Đường cảm thấy từ lúc đến trận Linh Tuyền cho đến giờ, chưa bao giờ nàng khổ như bây giờ.

Nàng nhất thời tự xa ngã, không khỏi buông lỏng cổ tay ra, chán nản mà đấm lên đầu của mình nói: “Trước kia đến tột cùng thì ta bị làm sao vậy? Đã học chơi cờ với hắn, còn học cả tiếng Man...... Chẳng lẽ hắn là phu tử của nữ học, ta đã cùng học học như thế nào vậy? Sao ta lại không nhớ được chút nào chứ...”

Thôi Hành Chu thấy nàng đánh rất mạnh, lập tức cầm chặt lấy cổ tay của nàng, an ủi: “Nhớ không được thì thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì...”

Miên Đường không đánh nữa, chỉ mềm mại mà nằm ở trong lòng ngực Thôi Hành Chu, nhỏ giọng nói: “Trước nay ta không nghĩ đến khi nữ tử bị nhà chồng bỏ sẽ sống như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy Lâm nương tử ta mới biết, hóa ra lịa đáng thương như vậy, Phu quân, sau này có khi nào chàng sẽ trở mặt vô tình, hoàn toàn quên mất ta, đuổi cổ ta ra khỏi gia môn không?”

Miên Đường không hề đấm đánh, chỉ mềm mại mà ôm ở Thôi Hành Chu trong lòng ngực, thấp thấp nói: “Ta trước kia trước nay không nghĩ tới bị nhà chồng hưu bỏ nữ tử sẽ là như thế nào. Chính là nhìn Lâm nương tử mới biết, lại là như vậy đáng thương. Phu quân, về sau chàng có thể trở mặt vô tình với ta không, sẽ quên mất ta hoàn toàn, đuổi ta ra khỏi gia môn không?”

Thôi Hành Chu thở dài một tiếng, hắn lại quên mất lúc trước Liễu Miên Đường đã gặp phải chuyện gì, nàng là bị tặc tử Lục Văn kia đùa giỡn ghét bỏ, sau đó không phải đã ném nàng xuống sông sao?

Nếu nói đến người tương đối thê thảm, thực ra nàng còn đáng thương hơn so với nữ tử dị tộc kia.

Nhưng hắn lấy chuyện này ra để qua loa lấy lệ nàng, chẳng phải là muốn thay đổi phương pháp gợi lại hồi ức thống khổ của nàng hay sao?

Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu rốt không lạnh mặt được nữa, bế nàng lên rồi nói: “Nàng mới nói ta trở về một lần không dễ dàng, sao không khiến bản thân vui vẻ lên? Nếu nàng biết nói tiếng Man thì rất tốt mà, sau này nếu thẩm vấn tù binh thua trận mà thiếu người thông dịch, đúng lúc để nàng đến làm......”

Thân hình Thôi Hành Chu cao lớn, khuỷu tay vững vàng rắn chắc, nằm dựa vào nó, có cảm giác rất an toàn rắn chắc.

Ngửi mùi đàn hương trên người Thôi Hành Chu, lòng Miên Đường dần an ổn dù sao phu quân của nàng không phải là hạng người không có trách nhiệm giống như nhị công tử Hồ gia, lừa cô nương trong sạch cô về làm thiếp, nàng và hắn là phu thê từng có hôn thiếp, nàng cứ miên man suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà!

Vì thế nàng lập tức liền cười hì hì nói ra. Nhưng ý cười trên mặt Thôi Hành Chu giảm, lạnh nhạt nói: “...... Làm thiếp, cũng không có gì không tốt. Giống như cô nương kia, nguyên bản nên rõ ràng, thân phận chính mình là dị tộc, sao có thể trở thành chính thể nhà già có ở quan nội nh? Chỉ là nam nhân của nàng lại là người vô trách nhiệm, nói cách khác, kể cả nàng có là thiếp, cũng nên được chiếu cố thỏa đáng. Sinh hoạt ở nhà giàu có, nói chung thì vẫn tốt hơn so với sinhb hoạt màn trời chiếu đất của du mục.”

Miên Đường cảm thấy lúc này làm ông cháu mới có thể lời nói, hơi hơi mở to hai mắt nói: “Làm chính thê thì không thèm làm, sao lại muốn làm thiếp cho người? Nếu là ta, thà làm đầu gà cũng không làm đuôi trâu!”

Thôi Hành Chu ý cười càng nhạt hơn, thẳng tắp nhìn nàng, dùng một chút mới hỏi: “Nếu là ta muốn nạp nàng làm thiếp, nàng có bằng lòng hay không?”

Miên Đường chỉ tưởng là phu quân đang nói đùa, chỉ nhìn gương mặt tuấn mỹ của phu quân, ôm hôn hắn một cái rồi nói: “Nếu phụ quân làm như vậy, nếu không thể làm phu thê, vậy thì sương sớm một hồi, trước chiếm sắc đẹp nam nhi rồi lại nói, đợi đến sau này chán ghét thì đường ai người nấy đi!”

Nói chuyện đúng làn điệu như vậy, cực kỳ giống như đại vương chiếm núi, làm tay ăn chơi chuyên chơi gái!

Thôi Hành Chu bị nàng chọc cười, chỉ dùng tay vịn ở nàng đầu, bờ môi nóng bỏng thơm lên môi nàng một hồi, sau đó hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang một chút hung ác mà nhìn nàng nói: “Ngủ ta còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!”

Miên Đường căn bản mới không nghĩ đến chuyện này, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của phu quân, tự nhiên muốn cả đời bên nhau thiên trường địa cửu, chỉ dùng ngón tay thon đùa bỡn kéo lấy đại lưng dài của hắn, dùng thanh âm êm ái nói: “Còn không chưa sinh nhi tử phu quân, ta mới không đi đâu......

Kia chờ tử kiều mị, thật là làm người chịu đựng không được. Thôi Hành Chu ánh mắt thâm trầm, thiếu chút nữa liền đánh mất tự chủ, chỉ thấp thấp đối nàng nói: “Chờ chiến sự kết thúc, chờ bao giờ quay lại Chân Châu, ta làm để nàng sinh đủ!”

Nhưng tâm nguyện sinh con nối dõi của Hoài Dương Vương, nhất thời cũng không thể đạt thành.

Bởi vì lần đầu Kim Giáp Quan đại thắng, xem như đã đả kích trầm trọng khí thế kiêu ngạo của quân Man. Đất đã mất ở Biên Thùy lúc trước tuy rằng chưa thu hồi lại hoàn toàn, những không còn là thế đại quân ra trước đó khi hai nước đối đầu.

Trong lúc nhất thời, bá tánh biên thuỳ mỗi người không còn cảm thấy bất an, hiện ra không khí hoà thuận vui vẻ an tường. Chỉ là Thôi Hành Chu đang ôm mật trong lòng, Man bịnh lại không đánh trống lớn lui về, lại như á clang vây lấy đồ ăn, tùy thời có hành động.

Tân nhiệm Thiền Vu của người Man là A Cổ Phiến trước này đều không biết đủ, sao có thể nhịn được lui quân?

Vị A Cốt Phiến này trời sinh giống sói.

Ban đầu hắn là nghĩa tử của lão Thiền Vu, lại giết huynh trưởng trên danh nghĩa, dùng cách máu me đoạt vị, kỳ thật ở trong bộ lạc người Man cũng không được người ta thích.

Chuyện tấn công Đại Yến, lúc ấy cũng không phải tất cả người Man trong bộ lạc đều đồng ý, nhưng lại sợ thủ đoạn máu me của A Cổ Phiển, nhất thời uy hiếp cả bộ lạc, chỉ có thể làm theo ý hắn thôi.

Nhưng A Cốt Phiến lại cho rằng chính mình chính là cứu tính của người Man.

Người huynh trưởng bị hẳn giết chết cũng không có con trai, chỉ có một đứa con gái, hiện giờ không biết đã đi đâu, còn sống hay đã chết. Cho dù huynh trưởng của hắn không chết, chẳng lẽ còn có thể để cho một nữ nhân kế thừa vương vị sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook