Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 15: Tôi Đưa Em Về
Xương Mặc
01/12/2024
Thiên Manh xuất viện lúc gần 9 giờ sáng, Tiêu Sở Uy giúp cô làm thủ tục xuất hiện.
“Về thôi. ”Anh đi đến phòng gọi cô.
Thiên Manh có vẻ khá hơn nhưng dạ dày cô vẫn còn hơi ê ẩm, cô đã uống rượu từ tối hôm trước, rồi nhịn ăn cả ngày hôm sau, và chỉ ăn một ít cháo. Vể mặt cô vô cùng yếu ớt và nhợt nhạt.
“Tôi đưa em về.”
Tiêu Sở Uy nói khi họ đi đến gần xe của anh.
Thiên Manh có chút e ngại, cô đang ngày càng làm phiền Sở Uy nhiều hơn. Mối quan hệ giữa họ thật khó để diễn tả, nhưng rồi cô lại cứ trao hết sự tin tưởng cho Tiêu Sở Uy mà đồng ý lời đề nghị của anh.
Thiên Manh vốn dĩ Tiêu Sở Uy sẽ chở cô về Ký túc xá, nhưng khi cô định thần lại thì đến một khu biệt thự lớn, nơi cô chưa từng thấy bao giờ.
“Hình như đây không phải là ký túc xá.”
“Tôi không nói sẽ đưa em về ký túc xá.”
Tiêu Sở Uy mở bấm nút trên xe cửa mở ra, anh lái xe thẳng vào gara trong sự ngỡ ngàng của Thiên Manh.
“Thầy Tiêu đây là..?”
Thiên Manh nhớ ra lần trước nhà của Tiêu Sở Uy là căn hộ cao cấp kế bên căn của Dục Minh.
“Nhà tôi.”
Tiêu Sở Uy nói, anh bước xuống xe, đi đến mở cửa cho cô.
“Tôi mới dọn về đây ít hôm thôi, trước đây tôi hay sống chỗ em từng thấy trước đó.”
Anh giải thích khi Thiên Manh bước xuống xe.
Ruốt cuộc anh có lai lịch thế nào mà sở hữu căn biệt thự to như thế này, và một mình anh ở đây thôi sao. Thiên Manh có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu lúc này.
Thiên Manh gật đầu rồi đi theo anh lên trên, họ đi theo lối ra, Tiêu Sở Uy mở cửa, họ bước vào phòng khác, anh dắt cô lên tầng 1 đi thẳng một đoạn, anh mở cửa phòng.
“Em cứ nghỉ ở đây, tôi sẽ chuẩn bị một ít gì đó để em ăn trưa, em cần được chăm sóc.”
Tiêu Sở Uy nói anh giải thích tỉ mỉ vì biết cô sẽ cảm thấy khó xử khi anh cứ quan tâm cô như vậy.
“Ăn xong tôi sẽ đưa em về ký túc xá, dù gì tôi cũng đã lỡ nhặt được em ở ven đường, thì cũng nên chịu trách nhiệm đến cùng.”
Anh nhìn cô nói rồi rời đi, Thiên Manh cũng chỉ biết im lặng mà làm theo những gì anh nói.
Một căn phòng đơn giản, không gì nhiều, nhìn cũng biết là thiết kế dành cho khách. Thiên Manh đi đến ban công, gió mùa thu mát thật, không nóng bức như mùa hè, cũng không lạnh lẽo như mùa đông. đứng ở vị trí này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Mái tóc ngắn của cô cũng bị rối bởi gió, Thiên Manh để tóc ngắn từ rất lâu rồi, cô cảm thấy nó giúp cô mạnh mẽ hơn, nhưng chính vì mái tóc ngắn ấy, lại khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ.
Thiên Manh không biết đã đứng ở đó bao lâu, đến khi Tiêu Sở Uy bước vào gõ cửa cô mới biết là mình đã ở ngoài này lâu như vậy.
“Ăn thôi.”
Tiêu Sở Uy gõ cửa nhìn cô nói, vì cửa phòng không đóng, anh có thể thấy được cô, khuôn mặt cô như được gió nâng niu, vô cùng trong trẻo, mái tóc phảng phất trước gió khiến anh không kìm được mà ngắm cô một chút.
“Vâng.”
Thiên Manh xoay người rồi đi về phía anh.
Bước xuống nhà ăn, cô đã thấy nhiều món được bày ra.
“Thầy đã nấu từng này món sao?”
Cô có chút bất ngờ.
“Hi vọng hợp khẩu vị của em.”
Tiêu Sở Uy nói nhưng vẫn không quên kéo ghế cho cô.
Thiên Manh ngồi xuống ghế, cô nhìn những món ăn trên bàn, có chút cảm động.
“Nếm thử xem.”
Tiêu Sở Uy gắp cho cô.
“Ngon thật.”
Thiên Manh cảm thán sau khi nếm xong thức ăn anh gắp.
“Thật ra thầy có thể làm đầu bếp nếu chán làm giảng viên.”
Tiêu Sở Uy bật cười vì câu nói của cô.
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Anh lại gắp thêm thức ăn cho cô.
“Thầy ở đây một mình sao?”
Thiên Manh tò mò hỏi anh.
“Ùm.”
Anh trả lời cô, đôi mắt có chút gì đó, cô không hiểu được.
“Thầy không cảm thấy cô đơn sao, một căn nhà rộng như vậy.”
Sao lại không cô đơn cho được chứ, chính vì cô đơn mà anh đã dọn khỏi nơi đây mà đến ở một căn nhà đơn giản hơn.
“Không hẳn vì tôi hầu như không có thời gian để nghĩ về điều đó.”
Tiêu Sở Uy trả lời nhưng đôi mắt anh không thành thật, anh đang không muốn nói đến vấn đề này.
Thiên Manh không hỏi anh nữa, cô nhận ra vẻ mặt có chút không vui của anh.
“Em không nhớ ra mình đã phiền đến thầy bao nhiêu lần rồi.”
Thiên Manh cười rồi nói với Tiêu Sở Uy.
“Vậy đừng ốm, tôi không muốn thấy em nằm trong viện nữa.”
Anh cười nói nhưng không nhìn cô.
Thiên Manh hiểu câu nói của Sở Uy, cô biết mình thật sự đã gây thêm rắc rối cho anh, chăm sóc cô cả đêm, rồi còn phải mang cô về đây, nấu ăn cho cô. Tự cô cũng thấy phiền bản thân mình.
Thiên Manh đề nghị được giúp Sở Uy dọn dẹp nhưng anh từ chối, cô đang là người bệnh với cả anh sẽ có người đến thu dọn mọi thứ.
Tiêu Sở Uy đưa Thiên Manh về lại ký túc xá, cô áy náy mà cảm ơn anh.
“Cảm ơn thầy Tiêu, thầy về cẩn thận nhé.”
Thiên Manh xuống xe rồi nhìn anh nói, đôi mắt cô tuy buồn, nhưng khuôn mặt lại có chút khởi sắc, nụ cười ấy anh không biết được bao nhiêu phần chỉ là gượng gạo, nhưng anh lại mong nó đừng tắt đi.
Trong lúc Thiên Manh định quay đi thì Tiêu Sở Uy nói vọng đến:
"Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi." Câu nói của anh khiến Thiên Manh khựng người, cô đưa mắt nhìn anh, đôi phần khó xử. Đúng là trước đây khi chưa biết anh là bạn của Dục Minh Thiên Manh cũng rất muốn có được tình bạn này, nhưng biết rồi lại cảm thấy e ngại.
" Bạn Bè" anh mỉm cười rồi nói với cô. Anh không rõ chuyện của cô và Dục Minh hiện tại như thế nào, nhưng hình như hiện tại, cô chỉ có anh là người bạn gần đây thôi.
Không hiểu sao Thiên Manh lại cảm thấy vui mừng đến vậy, cô hé nở nụ cười gật đầu rồi quay đi.
Tiêu Sở Uy cũng đợi bóng cô mất hút anh mới cho xe chạy.
“Về thôi. ”Anh đi đến phòng gọi cô.
Thiên Manh có vẻ khá hơn nhưng dạ dày cô vẫn còn hơi ê ẩm, cô đã uống rượu từ tối hôm trước, rồi nhịn ăn cả ngày hôm sau, và chỉ ăn một ít cháo. Vể mặt cô vô cùng yếu ớt và nhợt nhạt.
“Tôi đưa em về.”
Tiêu Sở Uy nói khi họ đi đến gần xe của anh.
Thiên Manh có chút e ngại, cô đang ngày càng làm phiền Sở Uy nhiều hơn. Mối quan hệ giữa họ thật khó để diễn tả, nhưng rồi cô lại cứ trao hết sự tin tưởng cho Tiêu Sở Uy mà đồng ý lời đề nghị của anh.
Thiên Manh vốn dĩ Tiêu Sở Uy sẽ chở cô về Ký túc xá, nhưng khi cô định thần lại thì đến một khu biệt thự lớn, nơi cô chưa từng thấy bao giờ.
“Hình như đây không phải là ký túc xá.”
“Tôi không nói sẽ đưa em về ký túc xá.”
Tiêu Sở Uy mở bấm nút trên xe cửa mở ra, anh lái xe thẳng vào gara trong sự ngỡ ngàng của Thiên Manh.
“Thầy Tiêu đây là..?”
Thiên Manh nhớ ra lần trước nhà của Tiêu Sở Uy là căn hộ cao cấp kế bên căn của Dục Minh.
“Nhà tôi.”
Tiêu Sở Uy nói, anh bước xuống xe, đi đến mở cửa cho cô.
“Tôi mới dọn về đây ít hôm thôi, trước đây tôi hay sống chỗ em từng thấy trước đó.”
Anh giải thích khi Thiên Manh bước xuống xe.
Ruốt cuộc anh có lai lịch thế nào mà sở hữu căn biệt thự to như thế này, và một mình anh ở đây thôi sao. Thiên Manh có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu lúc này.
Thiên Manh gật đầu rồi đi theo anh lên trên, họ đi theo lối ra, Tiêu Sở Uy mở cửa, họ bước vào phòng khác, anh dắt cô lên tầng 1 đi thẳng một đoạn, anh mở cửa phòng.
“Em cứ nghỉ ở đây, tôi sẽ chuẩn bị một ít gì đó để em ăn trưa, em cần được chăm sóc.”
Tiêu Sở Uy nói anh giải thích tỉ mỉ vì biết cô sẽ cảm thấy khó xử khi anh cứ quan tâm cô như vậy.
“Ăn xong tôi sẽ đưa em về ký túc xá, dù gì tôi cũng đã lỡ nhặt được em ở ven đường, thì cũng nên chịu trách nhiệm đến cùng.”
Anh nhìn cô nói rồi rời đi, Thiên Manh cũng chỉ biết im lặng mà làm theo những gì anh nói.
Một căn phòng đơn giản, không gì nhiều, nhìn cũng biết là thiết kế dành cho khách. Thiên Manh đi đến ban công, gió mùa thu mát thật, không nóng bức như mùa hè, cũng không lạnh lẽo như mùa đông. đứng ở vị trí này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Mái tóc ngắn của cô cũng bị rối bởi gió, Thiên Manh để tóc ngắn từ rất lâu rồi, cô cảm thấy nó giúp cô mạnh mẽ hơn, nhưng chính vì mái tóc ngắn ấy, lại khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ.
Thiên Manh không biết đã đứng ở đó bao lâu, đến khi Tiêu Sở Uy bước vào gõ cửa cô mới biết là mình đã ở ngoài này lâu như vậy.
“Ăn thôi.”
Tiêu Sở Uy gõ cửa nhìn cô nói, vì cửa phòng không đóng, anh có thể thấy được cô, khuôn mặt cô như được gió nâng niu, vô cùng trong trẻo, mái tóc phảng phất trước gió khiến anh không kìm được mà ngắm cô một chút.
“Vâng.”
Thiên Manh xoay người rồi đi về phía anh.
Bước xuống nhà ăn, cô đã thấy nhiều món được bày ra.
“Thầy đã nấu từng này món sao?”
Cô có chút bất ngờ.
“Hi vọng hợp khẩu vị của em.”
Tiêu Sở Uy nói nhưng vẫn không quên kéo ghế cho cô.
Thiên Manh ngồi xuống ghế, cô nhìn những món ăn trên bàn, có chút cảm động.
“Nếm thử xem.”
Tiêu Sở Uy gắp cho cô.
“Ngon thật.”
Thiên Manh cảm thán sau khi nếm xong thức ăn anh gắp.
“Thật ra thầy có thể làm đầu bếp nếu chán làm giảng viên.”
Tiêu Sở Uy bật cười vì câu nói của cô.
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Anh lại gắp thêm thức ăn cho cô.
“Thầy ở đây một mình sao?”
Thiên Manh tò mò hỏi anh.
“Ùm.”
Anh trả lời cô, đôi mắt có chút gì đó, cô không hiểu được.
“Thầy không cảm thấy cô đơn sao, một căn nhà rộng như vậy.”
Sao lại không cô đơn cho được chứ, chính vì cô đơn mà anh đã dọn khỏi nơi đây mà đến ở một căn nhà đơn giản hơn.
“Không hẳn vì tôi hầu như không có thời gian để nghĩ về điều đó.”
Tiêu Sở Uy trả lời nhưng đôi mắt anh không thành thật, anh đang không muốn nói đến vấn đề này.
Thiên Manh không hỏi anh nữa, cô nhận ra vẻ mặt có chút không vui của anh.
“Em không nhớ ra mình đã phiền đến thầy bao nhiêu lần rồi.”
Thiên Manh cười rồi nói với Tiêu Sở Uy.
“Vậy đừng ốm, tôi không muốn thấy em nằm trong viện nữa.”
Anh cười nói nhưng không nhìn cô.
Thiên Manh hiểu câu nói của Sở Uy, cô biết mình thật sự đã gây thêm rắc rối cho anh, chăm sóc cô cả đêm, rồi còn phải mang cô về đây, nấu ăn cho cô. Tự cô cũng thấy phiền bản thân mình.
Thiên Manh đề nghị được giúp Sở Uy dọn dẹp nhưng anh từ chối, cô đang là người bệnh với cả anh sẽ có người đến thu dọn mọi thứ.
Tiêu Sở Uy đưa Thiên Manh về lại ký túc xá, cô áy náy mà cảm ơn anh.
“Cảm ơn thầy Tiêu, thầy về cẩn thận nhé.”
Thiên Manh xuống xe rồi nhìn anh nói, đôi mắt cô tuy buồn, nhưng khuôn mặt lại có chút khởi sắc, nụ cười ấy anh không biết được bao nhiêu phần chỉ là gượng gạo, nhưng anh lại mong nó đừng tắt đi.
Trong lúc Thiên Manh định quay đi thì Tiêu Sở Uy nói vọng đến:
"Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi." Câu nói của anh khiến Thiên Manh khựng người, cô đưa mắt nhìn anh, đôi phần khó xử. Đúng là trước đây khi chưa biết anh là bạn của Dục Minh Thiên Manh cũng rất muốn có được tình bạn này, nhưng biết rồi lại cảm thấy e ngại.
" Bạn Bè" anh mỉm cười rồi nói với cô. Anh không rõ chuyện của cô và Dục Minh hiện tại như thế nào, nhưng hình như hiện tại, cô chỉ có anh là người bạn gần đây thôi.
Không hiểu sao Thiên Manh lại cảm thấy vui mừng đến vậy, cô hé nở nụ cười gật đầu rồi quay đi.
Tiêu Sở Uy cũng đợi bóng cô mất hút anh mới cho xe chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.