Chương 4:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Mạnh Dao: 【? Cậu đây là đang nói thật sao? Chẳng lẽ ngoài đời anh ta không được đẹp trai như vậy? 】
Bị Mạnh Dao hỏi một câu như thế, Nguyễn Khinh Họa trong tiềm thức liền sắp xếp lại những ký ức trước kia khi còn là sinh viên.
Cô phát hiện mình không thể nhớ nổi, một khi cố suy nghĩ, lại sẽ khơi dậy rất nhiều cảm xúc rối loạn. Có tiếc nuối, nhưng cũng có sự bất an.
Một lúc lâu sau, cô gửi lại một tin nhắn cho Mạnh Dao:【Ừm, trông không giống như trong trí nhớ của tớ, có thể anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi. 】
Mạnh Dao: 【??? 】
Đêm nay, bởi vì Nguyễn Khinh Họa đã cố tình “bôi đen” Giang Hoài Khiêm nên đã gặp ác mộng.
*Bôi đen: xuyên tạc, nói không đúng sự thật về ai đó.
Cô còn mơ thấy Giang Hoài Khiêm gọi cô đến phòng làm việc, kêu cô đóng cửa lại, khuôn mặt tuấn tú bất phàm tiến lại gần, trầm giọng hỏi cô: “Nhìn kỹ xem, tôi có phẫu thuật thẩm mỹ hay không?”
Trong phút chốc, Nguyễn Khinh Họa bị doạ cho bừng tỉnh.
Bị mất ngủ vì giấc mơ về Giang Hoài Khiêm, hôm sau Nguyễn Khinh Họa đi gặp con trai của dì Lưu với một khuôn mặt phờ phạc, quầng mắt thâm đen.
Vì phép lịch sự, cô có trang điểm qua một chút.
Địa điểm gặp mặt là ở quán cà phê.
Khi Nguyễn Khinh Họa đến, con trai của dì Lưu vẫn chưa đến.
Buổi trưa, quán cà phê khá đông khách. Những bản nhạc êm dịu được bật lên làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.
Ngay khi cà phê cô gọi vừa được mang lên, con trai của dì Lưu vội vàng đi tới.
Anh ta trông hiền lành, với một cặp kính đen trên sống mũi, ngũ quan hài hòa, dáng vẻ thật thà chất phác.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Lưu Tuấn ngước mắt lên nhìn cô, ngây người một lúc.
Nguyễn Khinh Họa đã quen với phản ứng của người khác khi nhìn cô lần đầu tiên, cũng không cảm thấy Lưu Tuấn kỳ lạ hay bất lịch sự.
Cô hơi hơi mỉm cười, nhìn thời gian: “Là tôi đến sớm.”
Lưu Tuấn ánh mắt còn dừng ở trên người cô, chưa có thu hồi lại.
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, hắng giọng nhắc nhở: “Anh Lưu?”
Lưu Tuấn hoàn hồn, tháo kính xuống, xoa xoa đôi mày nói: “Xin lỗi, tôi nhìn thấy cô có phần quen mắt.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa lễ phép mà cười một cái.
Lưu Tuấn là một người giao tiếp tốt, sau khi bình thường trở lại, cùng Nguyễn Khinh Họa nói chuyện khá thú vị.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa đối với anh ta thì không hề có cảm giác gì.
Hai người trao đổi với nhau rất suôn sẻ và suy nghĩ của họ rất nhất quán. Thống nhất sau khi trở về sẽ nói với mấy vị trưởng bối rằng họ không hợp, không có duyên.
Trong khi trò chuyện, Lưu Tuấn mím môi dưới, lúng túng nói: “Cô Nguyễn, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, nếu cô thấy không phiền.”
Nguyễn Khinh Họa: “Anh nói đi.”
Lưu Tuấn nhìn cô, nghĩ nghĩ một chút: “Có phải cô từng du học bên Anh không?”
“Phải.”
Lưu Tuấn ánh mắt sáng lên, buột miệng thốt ra: “Cô có quen biết với Giang Hoài Khiêm không?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này cũng nghe được cái tên Giang Hoài Khiêm.
“Không……Tôi không biết.”
Cô trả lời.
Lưu Tuấn “A” một tiếng, có chút kinh ngạc: “Không quen biết sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”
Cô không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, cũng nói thẳng: “Anh Lưu, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép về trước. “
Lưu Tuấn xin lỗi cười cười: “Được, cô lái xe tới đây sao? “
“Không ạ.”
“Vậy tôi sẽ tiễn cô ra ngoài”. Lưu Tuấn ngượng ngùng nói:” Tôi vừa mới nói chuyện với sếp về công việc ở bên kia, vì vậy mới đến muộn một chút. ”
Hai người vừa nói, vừa bước ra ngoài.
Ra khỏi quán cà phê, Nguyễn Khinh Họa đã nghe thấy giọng nói của Lưu Tuấn: “Giang tổng, sao anh lại ở đây?”
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là người đàn ông mặc áo khoác màu đen. Dáng người anh ấy cao lớn, thẳng tắp, so với ảnh chụp thì càng đẹp hơn, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt thâm thúy.
Ngày hôm qua, Nguyễn Khinh Họa còn nghĩ mọi chuyện không thể trùng hợp đến như vậy. Nhưng hôm nay, điều đó chính là đã xảy ra.
Tối hôm qua người mà cô nhìn thấy chỉ là trong bức ảnh và giấc mơ, hôm nay liền chân thật xuất hiện ngay trước mặt mình.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt vẫn ngừng ở trên người Giang Hoài Khiêm, chưa có dời đi.
Giang Hoài Khiêm thản nhiên liếc nhìn cô, cảm xúc trong lòng có chút dao động.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong vài giây, rồi ẩn ý dời đi.
“Tôi mua một ly cà phê.” Giang Hoài Khiêm đáp lại lời của Lưu Tuấn.
Lưu Tuấn cười: “Để tôi đi mua cho anh.”
Vừa nói, anh ta đột nhiên nghĩ đến Nguyễn Khinh Họa đang đứng ở bên cạnh, không chút bối rối, nhanh nhạy giới thiệu: “Giang tổng, đây là Nguyễn Khinh Họa. “
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Giang Hoài Khiêm nhướng mi, gật đầu: “Xin chào. “
“……” Nguyễn Khinh Họa có chút ngượng ngập, căng da đầu tiếp một câu: “Xin chào.”
Lưu Tuấn nhìn hai người như vậy, xác thật không giống như là đã quen biết nhau.
Anh ta cười cười, cùng Giang Hoài Khiêm nói đùa: “Giang tổng, anh xem cô ấy có phải rất giống vị học muội kia của anh không.”
*Học muội: đàn em khóa dưới là nữ.
Nháy mắt, không khí xung quanh trở nên vô cùng khó xử.
Nguyễn Khinh Họa nhanh nhạy mà cảm giác được, Giang Hoài Khiêm tầm mắt lại dừng ở trên người mình.
Cô không thích bầu không khí khó xử này, vừa định ngẩng đầu lên cắt ngang, lại vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông. Đồng tử sáng ngời, cảm xúc trong mắt khó đoán, khiến người ta không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận.
Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, ánh mắt chưa kịp dời đi nơi khác, đã nghe anh trả lời.
Giang Hoài Khiêm: “Không giống.”
“……”
Bị Mạnh Dao hỏi một câu như thế, Nguyễn Khinh Họa trong tiềm thức liền sắp xếp lại những ký ức trước kia khi còn là sinh viên.
Cô phát hiện mình không thể nhớ nổi, một khi cố suy nghĩ, lại sẽ khơi dậy rất nhiều cảm xúc rối loạn. Có tiếc nuối, nhưng cũng có sự bất an.
Một lúc lâu sau, cô gửi lại một tin nhắn cho Mạnh Dao:【Ừm, trông không giống như trong trí nhớ của tớ, có thể anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi. 】
Mạnh Dao: 【??? 】
Đêm nay, bởi vì Nguyễn Khinh Họa đã cố tình “bôi đen” Giang Hoài Khiêm nên đã gặp ác mộng.
*Bôi đen: xuyên tạc, nói không đúng sự thật về ai đó.
Cô còn mơ thấy Giang Hoài Khiêm gọi cô đến phòng làm việc, kêu cô đóng cửa lại, khuôn mặt tuấn tú bất phàm tiến lại gần, trầm giọng hỏi cô: “Nhìn kỹ xem, tôi có phẫu thuật thẩm mỹ hay không?”
Trong phút chốc, Nguyễn Khinh Họa bị doạ cho bừng tỉnh.
Bị mất ngủ vì giấc mơ về Giang Hoài Khiêm, hôm sau Nguyễn Khinh Họa đi gặp con trai của dì Lưu với một khuôn mặt phờ phạc, quầng mắt thâm đen.
Vì phép lịch sự, cô có trang điểm qua một chút.
Địa điểm gặp mặt là ở quán cà phê.
Khi Nguyễn Khinh Họa đến, con trai của dì Lưu vẫn chưa đến.
Buổi trưa, quán cà phê khá đông khách. Những bản nhạc êm dịu được bật lên làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.
Ngay khi cà phê cô gọi vừa được mang lên, con trai của dì Lưu vội vàng đi tới.
Anh ta trông hiền lành, với một cặp kính đen trên sống mũi, ngũ quan hài hòa, dáng vẻ thật thà chất phác.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Lưu Tuấn ngước mắt lên nhìn cô, ngây người một lúc.
Nguyễn Khinh Họa đã quen với phản ứng của người khác khi nhìn cô lần đầu tiên, cũng không cảm thấy Lưu Tuấn kỳ lạ hay bất lịch sự.
Cô hơi hơi mỉm cười, nhìn thời gian: “Là tôi đến sớm.”
Lưu Tuấn ánh mắt còn dừng ở trên người cô, chưa có thu hồi lại.
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, hắng giọng nhắc nhở: “Anh Lưu?”
Lưu Tuấn hoàn hồn, tháo kính xuống, xoa xoa đôi mày nói: “Xin lỗi, tôi nhìn thấy cô có phần quen mắt.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa lễ phép mà cười một cái.
Lưu Tuấn là một người giao tiếp tốt, sau khi bình thường trở lại, cùng Nguyễn Khinh Họa nói chuyện khá thú vị.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa đối với anh ta thì không hề có cảm giác gì.
Hai người trao đổi với nhau rất suôn sẻ và suy nghĩ của họ rất nhất quán. Thống nhất sau khi trở về sẽ nói với mấy vị trưởng bối rằng họ không hợp, không có duyên.
Trong khi trò chuyện, Lưu Tuấn mím môi dưới, lúng túng nói: “Cô Nguyễn, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, nếu cô thấy không phiền.”
Nguyễn Khinh Họa: “Anh nói đi.”
Lưu Tuấn nhìn cô, nghĩ nghĩ một chút: “Có phải cô từng du học bên Anh không?”
“Phải.”
Lưu Tuấn ánh mắt sáng lên, buột miệng thốt ra: “Cô có quen biết với Giang Hoài Khiêm không?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này cũng nghe được cái tên Giang Hoài Khiêm.
“Không……Tôi không biết.”
Cô trả lời.
Lưu Tuấn “A” một tiếng, có chút kinh ngạc: “Không quen biết sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”
Cô không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, cũng nói thẳng: “Anh Lưu, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép về trước. “
Lưu Tuấn xin lỗi cười cười: “Được, cô lái xe tới đây sao? “
“Không ạ.”
“Vậy tôi sẽ tiễn cô ra ngoài”. Lưu Tuấn ngượng ngùng nói:” Tôi vừa mới nói chuyện với sếp về công việc ở bên kia, vì vậy mới đến muộn một chút. ”
Hai người vừa nói, vừa bước ra ngoài.
Ra khỏi quán cà phê, Nguyễn Khinh Họa đã nghe thấy giọng nói của Lưu Tuấn: “Giang tổng, sao anh lại ở đây?”
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là người đàn ông mặc áo khoác màu đen. Dáng người anh ấy cao lớn, thẳng tắp, so với ảnh chụp thì càng đẹp hơn, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt thâm thúy.
Ngày hôm qua, Nguyễn Khinh Họa còn nghĩ mọi chuyện không thể trùng hợp đến như vậy. Nhưng hôm nay, điều đó chính là đã xảy ra.
Tối hôm qua người mà cô nhìn thấy chỉ là trong bức ảnh và giấc mơ, hôm nay liền chân thật xuất hiện ngay trước mặt mình.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt vẫn ngừng ở trên người Giang Hoài Khiêm, chưa có dời đi.
Giang Hoài Khiêm thản nhiên liếc nhìn cô, cảm xúc trong lòng có chút dao động.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong vài giây, rồi ẩn ý dời đi.
“Tôi mua một ly cà phê.” Giang Hoài Khiêm đáp lại lời của Lưu Tuấn.
Lưu Tuấn cười: “Để tôi đi mua cho anh.”
Vừa nói, anh ta đột nhiên nghĩ đến Nguyễn Khinh Họa đang đứng ở bên cạnh, không chút bối rối, nhanh nhạy giới thiệu: “Giang tổng, đây là Nguyễn Khinh Họa. “
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Giang Hoài Khiêm nhướng mi, gật đầu: “Xin chào. “
“……” Nguyễn Khinh Họa có chút ngượng ngập, căng da đầu tiếp một câu: “Xin chào.”
Lưu Tuấn nhìn hai người như vậy, xác thật không giống như là đã quen biết nhau.
Anh ta cười cười, cùng Giang Hoài Khiêm nói đùa: “Giang tổng, anh xem cô ấy có phải rất giống vị học muội kia của anh không.”
*Học muội: đàn em khóa dưới là nữ.
Nháy mắt, không khí xung quanh trở nên vô cùng khó xử.
Nguyễn Khinh Họa nhanh nhạy mà cảm giác được, Giang Hoài Khiêm tầm mắt lại dừng ở trên người mình.
Cô không thích bầu không khí khó xử này, vừa định ngẩng đầu lên cắt ngang, lại vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông. Đồng tử sáng ngời, cảm xúc trong mắt khó đoán, khiến người ta không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận.
Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, ánh mắt chưa kịp dời đi nơi khác, đã nghe anh trả lời.
Giang Hoài Khiêm: “Không giống.”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.