Chương 49:
Thời Tinh Thảo
05/03/2023
Buổi tối, coi như là ăn khuya.
Mọi người thực sự cũng không thấy đói lắm, nhưng Giang Hoài Khiêm đang ở đây nên tất cả mọi người cũng tới đông đủ.
Trong khách sạn có hồ bơi, suối nước nóng, có khu riêng cho nam và nữ, cũng có cả khu hỗn hợp (chung cả nam và nữ).
Sân trượt tuyết mở vào ban ngày, cho nên có thể đến chơi thoải mái nếu muốn. Còn bữa tiệc giao lưu kia sẽ được tổ chức vào tối ngày mai, ở một biệt thự phía sau.
……
Nhân viên công tác sau khi đến thông báo xong lịch trình và sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, lặng lẽ lui xuống.
Nguyễn Khinh Họa đang mải ăn, cơ hồ không nghe thấy gì cả.
Đột nhiên, đồng nghiệp ở đối diện xì xào bàn tán.
“Biệt thự ở phía sau là do Giang tổng thuê đó, nhưng tại sao anh ấy lại không ở đó?”
“Có thể là muốn hòa đồng với tập thể?”
“Giang tổng cũng cần phải làm vậy sao?”
“……Tôi không biết.”
Nguyễn Khinh Họa nghe hai đồng nghiệp ở đối diện thảo luận, trong tiềm thức cũng nghĩ nghĩ một chút.
Đang nghĩ ngợi, Mạnh Dao liếc cô một cái, thì thầm ở bên tai hỏi: “Cậu nói xem tại sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn chằm chằm đồ ăn trên đĩa rồi thản nhiên nói: “Muốn biết, cậu tự đi mà hỏi anh ấy.”
Mạnh Dao nghẹn họng.
Nói ai không hiểu phong tình, chính là Nguyễn Khinh Họa.
Ăn xong bữa tối, ai cũng đều mệt mỏi.
Đêm nay đã được định sẵn là không được sôi động lắm, ngày mai có nhiều hoạt động vui chơi, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi, nạp năng lượng.
Khi Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao trở về phòng, tình cờ họ đi chung thang máy với Giang Hoài Khiêm.
Trong thang máy có rất nhiều người, đều là những gương mặt quen thuộc.
Một số người đã có can đảm để nói chuyện với Giang Hoài Khiêm, anh cũng lịch sự đáp lại, nhưng không nhiệt tình cho lắm.
Một lúc sau, thang máy dừng lại. Một số đồng nghiệp bước ra và nói với họ: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nháy mắt, thang máy chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, không hiểu tại sao mọi thứ lại tình cờ như vậy. Cùng các đồng nghiệp khác vào thang máy, nhưng thế nào tất cả họ đều ở tầng khác còn phòng cô và Mạnh Dao lại ở trên.
Khi cô đang thất thần nghĩ, thang máy lại lần nữa dừng lại.
Ba người bước ra ngoài.
Phòng của Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao ở bên phải thang máy, còn Giang Hoài Khiêm ở bên trái, cách nhau nhiều phòng.
Mạnh Dao tâm sáng như gương, nhìn thoáng qua hai người ở bên cạnh, nói: “Giang tổng, chúng tôi về phòng đây, anh nghỉ ngơi sớm ạ.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Nghỉ ngơi sớm.”
Nguyễn Khinh Họa: “……Ừm.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, liếc nhìn Mạnh Dao đã đi khuất, thấp giọng hỏi: “Chính là?”
Nguyễn Khinh Họa hơi bối rối, nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống tầng, ngẩng đầu nhìn anh.
“Ngủ ngon?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
“……”
–
Nguyễn Khinh Họa không nói gì nữa mà trở về phòng.
Nghe thấy tiếng động, Mạnh Dao từ phòng tắm bước ra thăm dò bạn: “Nhanh vậy sao?”
“……” Nguyễn Khinh Họa: “Nhanh cái gì?”
Cô tức giận nói: “Mạnh Dao, cậu còn là chị em tốt của tớ không đấy.”
Mạnh Dao: “Đương nhiên.”
Cô ấy vừa tẩy trang vừa nói: “Nếu không phải chị em tốt, sao tớ có thể tạo cơ hội cho cậu như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa không thể phản bác.
Cô không cùng Mạnh Dao nhiều lời nữa, cuộn chăn nằm xuống giường.
Mạnh Dao tẩy trang xong, nhìn đến dáng vẻ này của Nguyễn Khinh Họa.
Cô ấy nhướng mày, tò mò hỏi: “Tớ đã làm cậu khó xử?”
Nguyễn Khinh Họa mở mắt ra nhìn bạn, nghĩ nghĩ nói: “Cũng không phải.”
Mạnh Dao: “Hả?”
Cô ấy nói: “Nếu tớ có hơi làm quá thì cứ nói thẳng.”
“Tớ không có ý này.” Nguyễn Khinh Họa cũng có chút buồn bực: “Tớ chỉ là……không biết đối mặt với anh ấy như thế nào.”
Mạnh Dao nhìn chằm chằm bạn, tò mò hỏi: “Có phải cậu vẫn còn giấu tớ, cậu và Giang Hoài Khiêm có bí mật nào khác nữa?”
“……?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, cảm thấy câu hỏi ấy thật mơ hồ.
Sao lại nói giữa cô và anh có bí mật. Nhưng mà nếu cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, nó cũng có thể coi là bí mật thật.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc: “Nói đi, cậu nhất định có.”
“Ừm……” Nguyễn Khinh Họa chậm rãi nói: “Còn có một chuyện mà tớ không muốn nhớ tới.”
Đôi mắt Mạnh Dao trở nên kì lạ, xốc chăn lên: “Mau nói cho tớ nghe.”
Nguyễn Khinh Họa thấy Mạnh Dao chui vào chăn mình, thở dài nói: “Thì chuyện là, hồi còn đi du học, có một lần tớ đến dự tiệc sinh nhật của một người bạn, tớ bất cẩn uống say rồi được Giang Hoài Khiêm đưa về nhà, trên đường về tớ đã hôn anh ấy một cái.”
Mạnh Dao: “???”
Cô ấy lập tức tốc chăn lên, dường như đã bị sốc vì câu nói vừa nghe được: “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Cái gì sau đó?”
Mạnh Dao chớp chớp mắt: “Không có gì sau đó?”
“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô: “Không có.”
Mạnh Dao lắc đầu: “Không đúng, khẳng định vẫn còn có chuyện gì sau đấy.”
Mạnh Dao nói tiếp: “Cậu lúc nào cũng nhìn Giang Hoài Khiêm như chuột nhìn thấy mèo, tránh còn không kịp. Ngoài hôn, chắc chắn còn làm gì khác nữa?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhỏ giọng, cố phản bác: “Không có, cậu đừng đoán bừa.”
Sợ nhất là, cô không chỉ không quản được chân tay mà còn không quản được miệng mình.
Tưởng tượng lại hình ảnh đó, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy da đầu tê rần.
Càng đáng sợ hơn chính là, chuyện này còn có sau đó thật.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo cô không thể nói cho Mạnh Dao biết được, một khi cô ấy biết, khả năng sẽ lập tức thu dọn đồ đạc của cô rồi trực tiếp ném cô sang phòng của Giang Hoài Khiêm.
Nghĩ đến khả năng này, Nguyễn Khinh Họa bị chính mình làm cho bị sặc.
Mạnh Dao ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Thật không có?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nằm trên giường hỏi: “Cậu có đi tắm không vậy? Không đi thì để tớ đi.”
Mọi người thực sự cũng không thấy đói lắm, nhưng Giang Hoài Khiêm đang ở đây nên tất cả mọi người cũng tới đông đủ.
Trong khách sạn có hồ bơi, suối nước nóng, có khu riêng cho nam và nữ, cũng có cả khu hỗn hợp (chung cả nam và nữ).
Sân trượt tuyết mở vào ban ngày, cho nên có thể đến chơi thoải mái nếu muốn. Còn bữa tiệc giao lưu kia sẽ được tổ chức vào tối ngày mai, ở một biệt thự phía sau.
……
Nhân viên công tác sau khi đến thông báo xong lịch trình và sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, lặng lẽ lui xuống.
Nguyễn Khinh Họa đang mải ăn, cơ hồ không nghe thấy gì cả.
Đột nhiên, đồng nghiệp ở đối diện xì xào bàn tán.
“Biệt thự ở phía sau là do Giang tổng thuê đó, nhưng tại sao anh ấy lại không ở đó?”
“Có thể là muốn hòa đồng với tập thể?”
“Giang tổng cũng cần phải làm vậy sao?”
“……Tôi không biết.”
Nguyễn Khinh Họa nghe hai đồng nghiệp ở đối diện thảo luận, trong tiềm thức cũng nghĩ nghĩ một chút.
Đang nghĩ ngợi, Mạnh Dao liếc cô một cái, thì thầm ở bên tai hỏi: “Cậu nói xem tại sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn chằm chằm đồ ăn trên đĩa rồi thản nhiên nói: “Muốn biết, cậu tự đi mà hỏi anh ấy.”
Mạnh Dao nghẹn họng.
Nói ai không hiểu phong tình, chính là Nguyễn Khinh Họa.
Ăn xong bữa tối, ai cũng đều mệt mỏi.
Đêm nay đã được định sẵn là không được sôi động lắm, ngày mai có nhiều hoạt động vui chơi, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi, nạp năng lượng.
Khi Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao trở về phòng, tình cờ họ đi chung thang máy với Giang Hoài Khiêm.
Trong thang máy có rất nhiều người, đều là những gương mặt quen thuộc.
Một số người đã có can đảm để nói chuyện với Giang Hoài Khiêm, anh cũng lịch sự đáp lại, nhưng không nhiệt tình cho lắm.
Một lúc sau, thang máy dừng lại. Một số đồng nghiệp bước ra và nói với họ: “Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nháy mắt, thang máy chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, không hiểu tại sao mọi thứ lại tình cờ như vậy. Cùng các đồng nghiệp khác vào thang máy, nhưng thế nào tất cả họ đều ở tầng khác còn phòng cô và Mạnh Dao lại ở trên.
Khi cô đang thất thần nghĩ, thang máy lại lần nữa dừng lại.
Ba người bước ra ngoài.
Phòng của Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao ở bên phải thang máy, còn Giang Hoài Khiêm ở bên trái, cách nhau nhiều phòng.
Mạnh Dao tâm sáng như gương, nhìn thoáng qua hai người ở bên cạnh, nói: “Giang tổng, chúng tôi về phòng đây, anh nghỉ ngơi sớm ạ.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Nghỉ ngơi sớm.”
Nguyễn Khinh Họa: “……Ừm.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, liếc nhìn Mạnh Dao đã đi khuất, thấp giọng hỏi: “Chính là?”
Nguyễn Khinh Họa hơi bối rối, nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống tầng, ngẩng đầu nhìn anh.
“Ngủ ngon?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
“……”
–
Nguyễn Khinh Họa không nói gì nữa mà trở về phòng.
Nghe thấy tiếng động, Mạnh Dao từ phòng tắm bước ra thăm dò bạn: “Nhanh vậy sao?”
“……” Nguyễn Khinh Họa: “Nhanh cái gì?”
Cô tức giận nói: “Mạnh Dao, cậu còn là chị em tốt của tớ không đấy.”
Mạnh Dao: “Đương nhiên.”
Cô ấy vừa tẩy trang vừa nói: “Nếu không phải chị em tốt, sao tớ có thể tạo cơ hội cho cậu như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa không thể phản bác.
Cô không cùng Mạnh Dao nhiều lời nữa, cuộn chăn nằm xuống giường.
Mạnh Dao tẩy trang xong, nhìn đến dáng vẻ này của Nguyễn Khinh Họa.
Cô ấy nhướng mày, tò mò hỏi: “Tớ đã làm cậu khó xử?”
Nguyễn Khinh Họa mở mắt ra nhìn bạn, nghĩ nghĩ nói: “Cũng không phải.”
Mạnh Dao: “Hả?”
Cô ấy nói: “Nếu tớ có hơi làm quá thì cứ nói thẳng.”
“Tớ không có ý này.” Nguyễn Khinh Họa cũng có chút buồn bực: “Tớ chỉ là……không biết đối mặt với anh ấy như thế nào.”
Mạnh Dao nhìn chằm chằm bạn, tò mò hỏi: “Có phải cậu vẫn còn giấu tớ, cậu và Giang Hoài Khiêm có bí mật nào khác nữa?”
“……?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, cảm thấy câu hỏi ấy thật mơ hồ.
Sao lại nói giữa cô và anh có bí mật. Nhưng mà nếu cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, nó cũng có thể coi là bí mật thật.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc: “Nói đi, cậu nhất định có.”
“Ừm……” Nguyễn Khinh Họa chậm rãi nói: “Còn có một chuyện mà tớ không muốn nhớ tới.”
Đôi mắt Mạnh Dao trở nên kì lạ, xốc chăn lên: “Mau nói cho tớ nghe.”
Nguyễn Khinh Họa thấy Mạnh Dao chui vào chăn mình, thở dài nói: “Thì chuyện là, hồi còn đi du học, có một lần tớ đến dự tiệc sinh nhật của một người bạn, tớ bất cẩn uống say rồi được Giang Hoài Khiêm đưa về nhà, trên đường về tớ đã hôn anh ấy một cái.”
Mạnh Dao: “???”
Cô ấy lập tức tốc chăn lên, dường như đã bị sốc vì câu nói vừa nghe được: “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Cái gì sau đó?”
Mạnh Dao chớp chớp mắt: “Không có gì sau đó?”
“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô: “Không có.”
Mạnh Dao lắc đầu: “Không đúng, khẳng định vẫn còn có chuyện gì sau đấy.”
Mạnh Dao nói tiếp: “Cậu lúc nào cũng nhìn Giang Hoài Khiêm như chuột nhìn thấy mèo, tránh còn không kịp. Ngoài hôn, chắc chắn còn làm gì khác nữa?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhỏ giọng, cố phản bác: “Không có, cậu đừng đoán bừa.”
Sợ nhất là, cô không chỉ không quản được chân tay mà còn không quản được miệng mình.
Tưởng tượng lại hình ảnh đó, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy da đầu tê rần.
Càng đáng sợ hơn chính là, chuyện này còn có sau đó thật.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo cô không thể nói cho Mạnh Dao biết được, một khi cô ấy biết, khả năng sẽ lập tức thu dọn đồ đạc của cô rồi trực tiếp ném cô sang phòng của Giang Hoài Khiêm.
Nghĩ đến khả năng này, Nguyễn Khinh Họa bị chính mình làm cho bị sặc.
Mạnh Dao ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Thật không có?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nằm trên giường hỏi: “Cậu có đi tắm không vậy? Không đi thì để tớ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.