Chương 50:
Thời Tinh Thảo
05/03/2023
Mạnh Dao: “……”. Cô ấy đứng dậy, bước vào phòng tắm nhưng vẫn cố nói với theo: “Tớ cảm thấy cậu vẫn còn điều gì đó giấu tớ, nhưng hiện tại nếu cậu không muốn nói tớ sẽ không miễn cưỡng. Một ngày nào đó, cậu vẫn lại tâm sự với tớ thôi.”
Nguyễn Khinh Họa bịt tai lại, căn bản là không muốn nghe cũng không muốn thừa nhận.
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Nguyễn Khinh Họa trùm chăn che kín người, lúc sau lại tốc ra.
Sau khi hít thở không khí bên ngoài, Nguyễn Khinh Họa nghe thấy điện thoại di động rung lên.
Cô nhìn điện thoại, là tin nhắn WeChat.
Nguyễn Khinh Họa mở ô chat, nhìn thấy ảnh đại diện và tin nhắn từ anh gửi đến, bất ngờ tới mức ngồi thẳng dậy trên giường.
Nàng nghiêm túc quan sát nửa phút, thật cẩn thận mà trở về cái dấu chấm hỏi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình nửa phút, sau đó cẩn thận trả lời tin nhắn.
Trả lời xong, cô cảm thấy không ổn lắm nên nhắn thêm hai chữ: [Anh là? ]
Tin nhắn vừa gửi đi, cô hồi hộp nhìn vào ô chat, đối phương đang nhắn lại.
Di động lại lần nữa rung lên, lần này không phải là tin nhắn văn bản, mà là giọng nói.
Nguyễn Khinh Họa cầm máy, ghé sát bên tai để nghe.
Trong phút chốc, giọng nói quen thuộc của Giang Hoài Khiêm từ bên kia truyền đến.
“Em xóa tôi?”
Khi anh nói, ngữ khí bình thản, không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng không thể giải thích được, Nguyễn Khinh Họa vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc đó.
Cô nghe anh lên án, đáp lại: 【 Không có. 】
Giang Hoài Khiêm: 【? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Em tưởng anh không dùng tài khoản WeChat này nữa. 】
Giây tiếp theo, giọng nói của Giang Hoài Khiêm lại vang lên lần nữa: “Vậy sao?”
Chỉ vẻn vẹn hai từ, âm cuối nhếch lên, có chút quyến rũ.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa lỗ tai, không muốn cùng anh nói chuyện phiếm nữa.
Người này là đang cố trêu chọc cô đây.
Đã hơn một năm không có bất cứ liên lạc nào cả, người bình thường đều sẽ nghĩ tài khoản này đã không còn được sử dụng.
Và Nguyễn Khinh Họa cô chính là một người bình thường.
Nàng nhìn hai người nói chuyện phiếm đối thoại, mơ hồ cho rằng, chính mình không thể nhận thua.
Cô nhìn ô chat giữa hai người, nghĩ rằng mình không thể nhận thua được.
Khi giáp mặt anh cô có thể sợ sệt, lúng túng, nhưng qua màn hình điện thoại, không việc gì phải sợ cả.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa cầm điện thoại lên bắt đầu gõ: [Chuyện này không thể trách em được, em là người bình thường, đều suy nghĩ như vậy. ]
Giang Hoài Khiêm: “Em có hai tài khoản WeChat?”
Nguyễn Khinh Họa: 【…… Không có. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Ồ. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm vào từ ‘Ồ’ kia, cảm nhận được một loại châm biếm.
Như thể anh ấy đang nói: “Em cũng không có tài khoản mới nào, tại sao lại nghĩ rằng tôi có tài khoản WeChat khác.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ, có chút bất lực.
Mặc dù là cách màn hình, cô vẫn không thắng được Giang Hoài Khiêm.
Như biết cô đang suy nghĩ cái gì, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh mà nhắn tiếp: 【 Em có mang theo không? 】
Nguyễn Khinh Họa lúc này mới nhớ tới ban đầu anh nhắn tin cho cô là để hỏi mượn máy tính.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Có mang theo, em sẽ mang tới cho anh? 】
Giang Hoài Khiêm vốn định nói không cần, định tự đến lấy, nhưng nghĩ tới trong phòng cô vẫn còn người khác, bèn đồng ý: 【 Ừ. 】
Nguyễn Khinh Họa nói với Mạnh Dao một tiếng, ôm máy tính ra khỏi phòng.
Khi cô đến trước cửa phòng của Giang Hoài Khiêm, cửa vẫn đang mở rộng.
Nguyễn Khinh Họa ngập ngừng định gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói của người đàn ông: “Vào đi.”
Nguyễn Khinh Họa chần chừ một lát, quyết định đi vào.
Tất nhiên, cô cũng thuận tay đóng cửa lại.
Giang Hoài Khiêm mở một đống tài liệu trước mặt, hình như là bản thảo thiết kế.
Nguyễn Khinh Họa nhìn qua, đem máy tính đưa cho anh.
Giang Hoài Khiêm ngước mắt, nhìn cô một cái: “Em còn chưa tắm?”
“…… Ừm.”
Ánh mắt của Nguyễn Khinh Họa dừng lại trên bản thảo thiết kế, có chút kinh ngạc: “Đây là bản thảo thiết kế sản phẩm mới của J&A sao? “
Giang Hoài Khiêm quét mắt, nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Cảm thấy không tồi?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, thuận thế ngồi xổm xuống ở bên cạnh: “Rất có ý tưởng, có điểm đặc biệt.”
Cô luôn bị thu hút bởi những bản thiết kế, đặc biệt là về giày cao gót.
Hồi còn học đại học, vì để mua được một đôi cao gót có thiết kế mà cô yêu thích, Nguyễn Khinh Họa có thể ăn mặc cần kiệm, dành dụm cả nửa năm.
Sau khi đã đi làm, tiền của cô cơ bản đều dành vào chi các loại vật liệu phục vụ cho việc thiết kế và đóng giày.
Mỗi khi được thấy một mẫu thiết kế đặc biệt nào đó, Nguyễn Khinh Họa có thể mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu, học tập, tìm đồng nghiệp để thảo luận. Đôi khi còn sáng tạo ra ý tưởng mới.
Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng: “Nó khá tốt.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm đống bản thảo, hỏi: “Em có thể xem một chút được không?”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa bịt tai lại, căn bản là không muốn nghe cũng không muốn thừa nhận.
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Nguyễn Khinh Họa trùm chăn che kín người, lúc sau lại tốc ra.
Sau khi hít thở không khí bên ngoài, Nguyễn Khinh Họa nghe thấy điện thoại di động rung lên.
Cô nhìn điện thoại, là tin nhắn WeChat.
Nguyễn Khinh Họa mở ô chat, nhìn thấy ảnh đại diện và tin nhắn từ anh gửi đến, bất ngờ tới mức ngồi thẳng dậy trên giường.
Nàng nghiêm túc quan sát nửa phút, thật cẩn thận mà trở về cái dấu chấm hỏi.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình nửa phút, sau đó cẩn thận trả lời tin nhắn.
Trả lời xong, cô cảm thấy không ổn lắm nên nhắn thêm hai chữ: [Anh là? ]
Tin nhắn vừa gửi đi, cô hồi hộp nhìn vào ô chat, đối phương đang nhắn lại.
Di động lại lần nữa rung lên, lần này không phải là tin nhắn văn bản, mà là giọng nói.
Nguyễn Khinh Họa cầm máy, ghé sát bên tai để nghe.
Trong phút chốc, giọng nói quen thuộc của Giang Hoài Khiêm từ bên kia truyền đến.
“Em xóa tôi?”
Khi anh nói, ngữ khí bình thản, không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng không thể giải thích được, Nguyễn Khinh Họa vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc đó.
Cô nghe anh lên án, đáp lại: 【 Không có. 】
Giang Hoài Khiêm: 【? 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Em tưởng anh không dùng tài khoản WeChat này nữa. 】
Giây tiếp theo, giọng nói của Giang Hoài Khiêm lại vang lên lần nữa: “Vậy sao?”
Chỉ vẻn vẹn hai từ, âm cuối nhếch lên, có chút quyến rũ.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa lỗ tai, không muốn cùng anh nói chuyện phiếm nữa.
Người này là đang cố trêu chọc cô đây.
Đã hơn một năm không có bất cứ liên lạc nào cả, người bình thường đều sẽ nghĩ tài khoản này đã không còn được sử dụng.
Và Nguyễn Khinh Họa cô chính là một người bình thường.
Nàng nhìn hai người nói chuyện phiếm đối thoại, mơ hồ cho rằng, chính mình không thể nhận thua.
Cô nhìn ô chat giữa hai người, nghĩ rằng mình không thể nhận thua được.
Khi giáp mặt anh cô có thể sợ sệt, lúng túng, nhưng qua màn hình điện thoại, không việc gì phải sợ cả.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa cầm điện thoại lên bắt đầu gõ: [Chuyện này không thể trách em được, em là người bình thường, đều suy nghĩ như vậy. ]
Giang Hoài Khiêm: “Em có hai tài khoản WeChat?”
Nguyễn Khinh Họa: 【…… Không có. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Ồ. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm vào từ ‘Ồ’ kia, cảm nhận được một loại châm biếm.
Như thể anh ấy đang nói: “Em cũng không có tài khoản mới nào, tại sao lại nghĩ rằng tôi có tài khoản WeChat khác.”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ, có chút bất lực.
Mặc dù là cách màn hình, cô vẫn không thắng được Giang Hoài Khiêm.
Như biết cô đang suy nghĩ cái gì, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh mà nhắn tiếp: 【 Em có mang theo không? 】
Nguyễn Khinh Họa lúc này mới nhớ tới ban đầu anh nhắn tin cho cô là để hỏi mượn máy tính.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Có mang theo, em sẽ mang tới cho anh? 】
Giang Hoài Khiêm vốn định nói không cần, định tự đến lấy, nhưng nghĩ tới trong phòng cô vẫn còn người khác, bèn đồng ý: 【 Ừ. 】
Nguyễn Khinh Họa nói với Mạnh Dao một tiếng, ôm máy tính ra khỏi phòng.
Khi cô đến trước cửa phòng của Giang Hoài Khiêm, cửa vẫn đang mở rộng.
Nguyễn Khinh Họa ngập ngừng định gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói của người đàn ông: “Vào đi.”
Nguyễn Khinh Họa chần chừ một lát, quyết định đi vào.
Tất nhiên, cô cũng thuận tay đóng cửa lại.
Giang Hoài Khiêm mở một đống tài liệu trước mặt, hình như là bản thảo thiết kế.
Nguyễn Khinh Họa nhìn qua, đem máy tính đưa cho anh.
Giang Hoài Khiêm ngước mắt, nhìn cô một cái: “Em còn chưa tắm?”
“…… Ừm.”
Ánh mắt của Nguyễn Khinh Họa dừng lại trên bản thảo thiết kế, có chút kinh ngạc: “Đây là bản thảo thiết kế sản phẩm mới của J&A sao? “
Giang Hoài Khiêm quét mắt, nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Cảm thấy không tồi?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, thuận thế ngồi xổm xuống ở bên cạnh: “Rất có ý tưởng, có điểm đặc biệt.”
Cô luôn bị thu hút bởi những bản thiết kế, đặc biệt là về giày cao gót.
Hồi còn học đại học, vì để mua được một đôi cao gót có thiết kế mà cô yêu thích, Nguyễn Khinh Họa có thể ăn mặc cần kiệm, dành dụm cả nửa năm.
Sau khi đã đi làm, tiền của cô cơ bản đều dành vào chi các loại vật liệu phục vụ cho việc thiết kế và đóng giày.
Mỗi khi được thấy một mẫu thiết kế đặc biệt nào đó, Nguyễn Khinh Họa có thể mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu, học tập, tìm đồng nghiệp để thảo luận. Đôi khi còn sáng tạo ra ý tưởng mới.
Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng: “Nó khá tốt.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm đống bản thảo, hỏi: “Em có thể xem một chút được không?”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.