Chương 5:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Lời của Giang Hoài Khiêm vừa buông xuống, xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng.
Đôi mắt anh dời đi, vẫn lãnh đạm như lúc đầu.
Lưu Tuấn: “Hả” một tiếng, sau đó lại nhìn Nguyễn Khinh Họa, do dự nói: “Không giống sao? Sao tôi lại cảm thấy….”.
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Nguyễn Khinh Họa cắt ngang.
“Anh Lưu, xe tôi gọi đã đến rồi, tôi xin phép đi trước.” Nói xong, cô cũng không thèm nhìn hai người họ, bước đi mà không quay đầu lại.
Cô không muốn ở lại chỗ đó và chịu đựng ‘sự sỉ nhục’.
Nhìn Nguyễn Khinh Họa rời đi, Lưu Tuấn sau đó mới bừng tỉnh, hỏi: “Tôi có phải đã nói sai điều gì rồi không?”
Giang Hoài Nam cũng không thèm nhìn anh ta, buông một câu: “Mang hai ly cà phê tới đây.”
Lưu Tuấn: “……”
Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa gửi tin nhắn cho mẹ, rồi trực tiếp tắt máy.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần lướt qua, thất thần.
Trong vô thức, cô nhớ lại mấy năm trước mình đã từng gặp gỡ Giang Hoài Khiêm.
Trước mặt cô vẫn là khuôn mặt ấy. Anh giống như đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng lại giống như không thay đổi chút nào.
Anh vẫn thờ ơ với mọi người, không khác gì trước đây, hoàn toàn không hề nghĩ cho thể diện của người khác. Dù là phụ nữ thì cũng vậy thôi.
Nguyễn Khinh Họa nhớ lần đầu tiên cô gặp Giang Hoài Khiêm kỳ thật không phải ở cuộc thi thiết kế của trường, mà là tại một sự kiện dành cho du học sinh Trung Quốc.
Lúc đó, cô được một đàn chị khóa trên giới thiệu, giúp cô làm quen với một vài người, để ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra còn có thể liên hệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cô ở lại bữa tiệc được một lúc, Giang Hoài Khiêm và một vài người bạn của anh mới đến.
Khi anh vừa đến, lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý.
Đàn chị ở bên cạnh cũng lập tức phổ cập cho cô về Giang Hoài Khiêm, nói anh là người vô cùng giỏi giang, ưu tú.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng mà nhìn về phía anh, anh đang cùng một người bạn nói chuyện, khóe môi khẽ nhếch lên, lười nhác mà dựa vào bên cột đèn, trông rất tùy ý.
Người bạn bên cạnh nói gì đó với anh, anh nhướng mi liếc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa.
Ước chừng dừng lại khoảng vài giây.
Anh không chút để ý liền dời mắt đi. Suốt đêm đó, có rất nhiều người đến làm quen, nói chuyện với Giang Hoài Khiêm. Cả trai lẫn gái, nhiều đếm không xuể.
“Người đẹp, tới rồi.”
Giọng người tài xế vang lên, kéo Nguyễn Khinh Họa về thực tại.
“Cảm ơn.”
Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa thư thái thả người xuống sofa, rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.
Nguyễn Khinh Họa mở điện thoại di động ra xem, Phùng Xảo đã gọi cho cô ba cuộc, Mạnh Dao gọi cho cô hai cuộc.
Cô liếc nhìn, bỏ qua điện thoại của bà Phùng và gọi lại cho Mạnh Dao.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói tươi cười của Mạnh Dao vang lên: “Dậy chưa?”
Cô biết thói quen của Nguyễn Khinh Họa, mỗi khi im lặng thường là ngủ hoặc vẽ bản thảo. Mà cô ấy vừa hoàn thành bản thảo thiết kế, lại không phải ngồi vẽ, nhiều khả năng sẽ là ngủ bù.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, dụi dụi mắt, liền nghe thấy thanh âm ồn ào, đinh tai nhức óc ở đầu bên kia.
“Cậu đang ở đâu? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Quán bar.” Mạnh Dao đang ngồi ở bên cạnh quầy bar, nhìn cách đó không xa là sàn nhảy sôi động, cười hỏi: “Có muốn qua không?”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, “Một mình cậu?”
“Ừ” Mạnh Dao mỉm cười: “Nhưng đừng lo lắng, tớ sẽ không uống say đâu”.
“Đợi đấy, tớ sẽ qua.”
Quán bar mà Mạnh Dao đang nói vừa mới khai trương cách đây không lâu, Nguyễn Khinh Họa đã tới cùng cô ấy một lần nên đã biết địa chỉ.
Không gian quán được trang trí sang trọng, bắt mắt, có tổng cộng 5 tầng và nhiều khu vực khác nhau. Đây là nơi để “các phú nhị đại” và các công tử mặt trắng vui chơi, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp một vài người nổi tiếng ở đây.
*Phú nhị đại: chỉ những đứa con giàu có nhờ thừa hưởng thành quả, tài sản từ bố mẹ.
*Công tử mặt trắng: chàng trai đào hoa, giàu có.
Lúc Nguyễn Khinh Họa đến, Mạnh Dao đã uống được vài ly.
Cô say khướt mà khoác vai Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Nguyễn Khinh Họa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người Mạnh Dao, có chút đau đầu.
“Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều.” Mạnh Dao nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Có hai ly thôi, tớ không có say, cậu yên tâm đi.”
Nghe vậy Nguyễn Khinh Họa càng không yên tâm.
Mạnh Dao vừa mới chia tay người bạn trai từ thời đại học nửa tháng trước, sau khi chia tay, cô nhận nhiệm vụ giám sát dự án của công ty ở nơi khác và phải đi công tác.
Nguyễn Khinh Họa nhìn Mạnh Dao như vậy, đoán rằng cô đang buồn, không quên được chuyện cũ nên mới đến đây để giải tỏa.
Đôi mắt anh dời đi, vẫn lãnh đạm như lúc đầu.
Lưu Tuấn: “Hả” một tiếng, sau đó lại nhìn Nguyễn Khinh Họa, do dự nói: “Không giống sao? Sao tôi lại cảm thấy….”.
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Nguyễn Khinh Họa cắt ngang.
“Anh Lưu, xe tôi gọi đã đến rồi, tôi xin phép đi trước.” Nói xong, cô cũng không thèm nhìn hai người họ, bước đi mà không quay đầu lại.
Cô không muốn ở lại chỗ đó và chịu đựng ‘sự sỉ nhục’.
Nhìn Nguyễn Khinh Họa rời đi, Lưu Tuấn sau đó mới bừng tỉnh, hỏi: “Tôi có phải đã nói sai điều gì rồi không?”
Giang Hoài Nam cũng không thèm nhìn anh ta, buông một câu: “Mang hai ly cà phê tới đây.”
Lưu Tuấn: “……”
Sau khi lên xe, Nguyễn Khinh Họa gửi tin nhắn cho mẹ, rồi trực tiếp tắt máy.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần lướt qua, thất thần.
Trong vô thức, cô nhớ lại mấy năm trước mình đã từng gặp gỡ Giang Hoài Khiêm.
Trước mặt cô vẫn là khuôn mặt ấy. Anh giống như đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng lại giống như không thay đổi chút nào.
Anh vẫn thờ ơ với mọi người, không khác gì trước đây, hoàn toàn không hề nghĩ cho thể diện của người khác. Dù là phụ nữ thì cũng vậy thôi.
Nguyễn Khinh Họa nhớ lần đầu tiên cô gặp Giang Hoài Khiêm kỳ thật không phải ở cuộc thi thiết kế của trường, mà là tại một sự kiện dành cho du học sinh Trung Quốc.
Lúc đó, cô được một đàn chị khóa trên giới thiệu, giúp cô làm quen với một vài người, để ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra còn có thể liên hệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cô ở lại bữa tiệc được một lúc, Giang Hoài Khiêm và một vài người bạn của anh mới đến.
Khi anh vừa đến, lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý.
Đàn chị ở bên cạnh cũng lập tức phổ cập cho cô về Giang Hoài Khiêm, nói anh là người vô cùng giỏi giang, ưu tú.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng mà nhìn về phía anh, anh đang cùng một người bạn nói chuyện, khóe môi khẽ nhếch lên, lười nhác mà dựa vào bên cột đèn, trông rất tùy ý.
Người bạn bên cạnh nói gì đó với anh, anh nhướng mi liếc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa.
Ước chừng dừng lại khoảng vài giây.
Anh không chút để ý liền dời mắt đi. Suốt đêm đó, có rất nhiều người đến làm quen, nói chuyện với Giang Hoài Khiêm. Cả trai lẫn gái, nhiều đếm không xuể.
“Người đẹp, tới rồi.”
Giọng người tài xế vang lên, kéo Nguyễn Khinh Họa về thực tại.
“Cảm ơn.”
Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa thư thái thả người xuống sofa, rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.
Nguyễn Khinh Họa mở điện thoại di động ra xem, Phùng Xảo đã gọi cho cô ba cuộc, Mạnh Dao gọi cho cô hai cuộc.
Cô liếc nhìn, bỏ qua điện thoại của bà Phùng và gọi lại cho Mạnh Dao.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói tươi cười của Mạnh Dao vang lên: “Dậy chưa?”
Cô biết thói quen của Nguyễn Khinh Họa, mỗi khi im lặng thường là ngủ hoặc vẽ bản thảo. Mà cô ấy vừa hoàn thành bản thảo thiết kế, lại không phải ngồi vẽ, nhiều khả năng sẽ là ngủ bù.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, dụi dụi mắt, liền nghe thấy thanh âm ồn ào, đinh tai nhức óc ở đầu bên kia.
“Cậu đang ở đâu? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Quán bar.” Mạnh Dao đang ngồi ở bên cạnh quầy bar, nhìn cách đó không xa là sàn nhảy sôi động, cười hỏi: “Có muốn qua không?”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, “Một mình cậu?”
“Ừ” Mạnh Dao mỉm cười: “Nhưng đừng lo lắng, tớ sẽ không uống say đâu”.
“Đợi đấy, tớ sẽ qua.”
Quán bar mà Mạnh Dao đang nói vừa mới khai trương cách đây không lâu, Nguyễn Khinh Họa đã tới cùng cô ấy một lần nên đã biết địa chỉ.
Không gian quán được trang trí sang trọng, bắt mắt, có tổng cộng 5 tầng và nhiều khu vực khác nhau. Đây là nơi để “các phú nhị đại” và các công tử mặt trắng vui chơi, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp một vài người nổi tiếng ở đây.
*Phú nhị đại: chỉ những đứa con giàu có nhờ thừa hưởng thành quả, tài sản từ bố mẹ.
*Công tử mặt trắng: chàng trai đào hoa, giàu có.
Lúc Nguyễn Khinh Họa đến, Mạnh Dao đã uống được vài ly.
Cô say khướt mà khoác vai Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Nguyễn Khinh Họa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người Mạnh Dao, có chút đau đầu.
“Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều.” Mạnh Dao nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Có hai ly thôi, tớ không có say, cậu yên tâm đi.”
Nghe vậy Nguyễn Khinh Họa càng không yên tâm.
Mạnh Dao vừa mới chia tay người bạn trai từ thời đại học nửa tháng trước, sau khi chia tay, cô nhận nhiệm vụ giám sát dự án của công ty ở nơi khác và phải đi công tác.
Nguyễn Khinh Họa nhìn Mạnh Dao như vậy, đoán rằng cô đang buồn, không quên được chuyện cũ nên mới đến đây để giải tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.