Chương 3: Quay về Thiên Thanh
Lâm Tuyết Linh
17/12/2013
Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh, nhựa sống tràn trề.
Trên Đào Sơn không có môn phái tu tiên nào, tất nhiên không được coi là tiên sơn. Nhưng không biết vì sao, sau trận đại chiến tiên ma diễn ra ba năm trước, khắp chốn nhân gian núi lở đất nứt, nạn hồng thủy lan tràn khắp chốn, tình hình liên tục kéo dài hết ba tháng, nhưng chỉ có duy nhất Đào Sơn này trong thời buổi loạn lạc vẫn giữ được nguyên dạng ban đầu. Thành trấn ở gần đó đồn đãi rằng là vì lệ khí (*) trên Đào Sơn quá nặng, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không dám đến gần. Cũng có tin đồn rằng trên Đào Sơn có một thôn Hoa Đào, ở nơi đó có một vị thần tiên, âm thầm thi triển pháp thuật bảo vệ nơi này, cho nên Đào Sơn mới tránh được kiếp nạn. Nhưng lời đồn đãi dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, ruột cuộc nguyên nhân là thế nào, không một ai có thể dám khẳng định.
*Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.
Ngày hôm nay, vị đại hán vẫn giống như mọi khi, từ lúc tờ mờ sáng đã bắt đầu vác một cái sọt, tay xách búa và mang cung tiễn lên núi đốn củi săn bắn. Mà Mộc đại nương nhìn sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, cũng mang theo vài tấm vải bố vừa dệt được ra chợ đổi một ít bạc vụn. Trước khi đi bà thoáng nhìn qua Mộng nhi đang say giấc nằm bên cạnh chàng trai áo trắng, yên tâm khóa kỹ cửa rời khỏi nhà.
Lúc Dịch Vân Lạc mở mắt ra, hắn cảm giác được tiên lực trên người đang dần dần hồi phục lại, khẽ nhúc nhích ngón tay, một cơn tê dại lập tức ập tới. Dường như có thứ gì đó đang đè lên tay mình, rất mềm mại. Hắn cố gắng cử động thân mình, lại phát hiện một đứa bé con đang gối trên lòng bàn tay mình ngủ rất say, trên khóe miệng còn lấp lánh vài tia sáng… là nước miếng?
Tuy rằng chỉ là một đứa bé gái, nhưng với kiểu tiếp xúc gần gũi thế này Dịch Vân Lạc vẫn hơi mất tự nhiên. Từ lúc hắn tu thành tiên cốt đến nay, đã không còn có những cử chỉ thân thiết đến vậy với người khác. Trong khoảnh khắc, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, lòng hắn cũng đã hiểu rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra hơn một năm nay.
Thật không ngờ ma công của Ứng Bá Thiên đã đạt tới cảnh giới tinh thuần như vậy, dù hắn có dùng cấm thuật tối cao của tiên phái Thiên Thành là “Hồn Phách Tán” cũng chỉ có thể đánh tan ma công của y, phế bỏ hết tu vi của y, chứ không thể làm tổn thương y được một chút nào. Nhưng một đòn này bản thân hắn lại dốc hết toàn bộ tu vi của mình rồi!
Nhưng kỳ lạ là, hắn rõ ràng đã cảm nhận được hồn phách đều đã tan ra, nhưng vì sao bây giờ hắn vẫn còn an ổn ngồi ở nơi này? Rốt cuộc là ai đã đem hồn phách của hắn ngưng kết lại ở đây, là ai đã cứu hắn? Còn có lúc vừa tỉnh lại trong rừng hoa đào kia, những đóa hoa mang sắc hồng xinh đẹp rực rỡ, bao bọc xung quanh thân cây thành từng vòng từng vòng sáng màu tím nhạt, mang theo vẻ rất kỳ dị nhưng lại không có chút yêu khí, tại sao lại như thế? Nhưng bất luận hắn có bấm đốt ngón tay thế nào cũng không thể nhìn thấu thiên cơ.
Thôi vậy, lúc này tiên lực của hắn chỉ mới khôi phục được vài phần, mọi chuyện đành phải chờ về tới núi Thiên Thanh rồi nói sau.
Quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé gái nằm trên giường, con bé ngủ rất say, ngậm ngón tay nhỏ bé trong miệng, khuôn mặt tròn trịa trong sáng, thuần khiết, đôi mắt nhắm lại, lông mày cong cong tựa như một vầng trăng non. Hắn vươn tay vỗ về trán bé con, mệnh số đứa bé này có chút lạ lùng, không nên quá dựa dẫm vào hắn sẽ tốt hơn.
Dịch Vân Lạc đứng lên nhìn quanh khắp bốn phía, gian phòng này cực kỳ đơn giản, chỉ đặt một chiếc giường, một cái bàn và hai chiếc ghế tựa, xem ra là chủ nhà đặc biệt bày biện chúng ở đây.
Phất tay áo một cái, cánh cửa vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’ mở tung ra.
“Ngài, ngài, ngài … ngài tỉnh rồi?” Mộc đại nương đứng ở cửa giật mình hoảng hốt nói không nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chiếc chìa khóa ra mở cửa, thật không ngờ ổ khóa lại tự động rơi xuống.
Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Cảm ơn hai vị đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian này, ơn cứu mạng, một lời cám ơn không thể nói hết.”
Mộc đại nương nhanh chóng hoàn hồn lại trong cơn ngạc nhiên, bà đã nhận ra hắn không phải là người phàm từ lâu, vội vàng huơ huơ tay nói: “Kể làm chi chứ, buổi tối trên núi hoang rất nguy hiểm, cha con bé chẳng qua là vừa đúng dịp đi ngang qua mới cứu được ngài. Huống hồ gì, ngày đó cũng đúng lúc Mộng nhi sinh ra, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cảnh chùa, chúng tôi xem như vì đứa bé mà tích chút công đức.” Thật ra, cũng không chăm sóc, trông nom gì nhiều, Mộng nhi vẫn còn nhỏ, căn phòng này cũng không có người ở, hắn chỉ là chiếm mất một cái giường, nằm trên đó một năm mà thôi.
“Núi hoang? Vậy những cây hoa đào …” Hắn nhớ rõ ràng lúc tỉnh lại mình đang nằm trong một khu rừng ngập tràn hoa đào, tại sao lại có thể là một vùng núi hoang được chứ?
Mộc đại nương không hiểu được ý của hắn, lên tiếng phủ nhận: “Tuy rằng ngọn núi này được gọi là Đào Sơn, thôn của chúng tôi được gọi là thôn Hoa Đào nhưng mười mấy năm gần đây trên núi không hề có một gốc đào nào, càng đừng nói tới có hoa đào.”
Dịch Vân Lạc khẽ cau đôi mày, nhưng chỉ trong phút chốc hắn lại khôi phục vẻ lãnh đạm như trước. Hắn lấy từ trong tay áo ra một con hạc giấy, đặt vào tay Mộc đại nương.
“Làm phiền đã lâu, giờ ta xin cáo từ. Nếu sau này đại nương có việc gì cần giúp đỡ, thì hãy nói cho con hạc giấy này nghe, nó sẽ mang tin tức đến chỗ ta.”
Mộc đại nương cầm con hạc giấy, quan sát thật tỉ mỉ: “Con hạc giấy này …” Nó không phải là hạc thật, làm sao có thể mang tin tức đến cho hắn đây?
Lời còn chưa dứt, Dịch Vân Lạc đã phóng người lên, bay về phía chân trời. Lúc bà nhìn lại chỉ còn lại một bóng dáng trắng tinh khôi không một chút tì vết, trong chốc lát bóng dáng đó đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Thật đúng là thần tiên mà …
Tại núi Thiên Thanh.
Chính giữa đại điện bày ba chiếc ghế gỗ Tử đàn, Hạo Huyền ngồi trên vị trí chưởng môn, Viêm Mạch ngồi bên trái y, mà chiếc ghế bên phải kia vẫn luôn trống trơn. Giờ phút này, Hạo Huyền và Viêm Mạch đang nghe những đệ tử được cử xuống núi học tập bẩm báo lại tình cảnh của dân chúng và kinh nghiệm trừ yêu diệt ma.
Đột nhiên, một tên đệ tử vội vã chạy vào, ngã quỳ trên mặt đất: “Chưởng môn, sư phụ …”
“Càn rỡ! Không thấy chúng ta đang nghị sự sao? Vi sư đã dạy ngươi thế nào, ở trên Thiên Thanh lâu như vậy, mà ngay cả quy định trước khi vào điện phải thông báo một tiếng cũng không biết sao!” Người lên tiếng chính là Viêm Mạch, một trong ba vị tôn giả đứng đầu Thiên Thanh Sơn, là thủ tọa của Giới luật đường (*). Y ngồi trên cao nhìn xuống tên đồ đệ đang quỳ trên đất, khí thế trong ánh mắt đó khiến cho y không giận mà vẫn uy nghiêm.
* Thủ tọa Giới luật đường: người đứng đầu Giới luật đường chuyên phụ trách việc kỷ luật các đệ tử vi phạm môn quy.
“Đệ tử đã biết sai, xin sư phụ trách phạt.”
“Sư đệ à, Tử Hiên xưa nay không phải là loại người làm việc lỗ mãng, chờ nó đem mọi chuyện bẩm báo trước đã, rồi muốn trách phạt cũng không muộn.” Hạo Huyền khẽ vuốt chòm râu bạc, so với Viêm Mạch, lão không hề có chút tức giận nào, ngược lại rất ôn hòa hỏi: “Tử Hiên, sao con lại kích động đến thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm chưởng môn, sư phụ, tôn thượng người đã trở về!”
Cái gì? Vân Lạc chưa chết?
Từ cuộc chiến tiên ma ác liệt lần trước, thời gian đã trôi qua mất ba năm. Trong ba năm này, bọn họ gần như đã phái đệ tử tìm kiếm tất cả mọi ngóc ngách trong lục giới, nhưng ngay cả một mảnh hồn phách của hắn, bọn họ cũng không hề cảm nhận được, đến cuối cùng mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ không quay về nữa! Ngay đến chúng tiên trên Thiên giới đều nghĩ rằng tiên tôn Thiên Thanh vì bảo vệ chúng sinh trong lục giới mà đã hồn phi phách tán.
Hạo Huyền và Viêm Mạch cùng lúc đứng bật dậy khỏi ghế, hai người hệt như một cơn gió lướt ra khỏi điện, nét mặt rất vui mừng. Chỉ thấy toàn bộ đệ tử trên núi đều quỳ rạp xuống đất, mà bóng áo trắng phất phơ kia, đang khoanh tay đứng chờ trên bậc thềm đá ở ngoài điện, quan sát mọi người trên núi Thiên Thanh. Chẳng phải chính là Dịch Vân Lạc – tiên tôn Thiên Thanh đây sao!
“Sư huynh! Huynh không chết, thật tốt quá!” Trên mặt Viêm Mạch hiện ra nụ cười hiếm có.
Dịch Vân Lạc không nói gì, thong thả quay đầu lại.
“Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Chòm râu bạc của Hạo Huyền run run, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Ba năm này, lão vừa lo lắng cho an nguy của Dịch Vân Lạc, vừa phải quản lý toàn bộ những chuyện lớn nhỏ trên Thiên Thanh Sơn này. Tuy lão đã có được tiên cốt, nhưng dung mạo cũng già nua đi mất vài phần.
Beta: Vô Phương
Xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh, nhựa sống tràn trề.
Trên Đào Sơn không có môn phái tu tiên nào, tất nhiên không được coi là tiên sơn. Nhưng không biết vì sao, sau trận đại chiến tiên ma diễn ra ba năm trước, khắp chốn nhân gian núi lở đất nứt, nạn hồng thủy lan tràn khắp chốn, tình hình liên tục kéo dài hết ba tháng, nhưng chỉ có duy nhất Đào Sơn này trong thời buổi loạn lạc vẫn giữ được nguyên dạng ban đầu. Thành trấn ở gần đó đồn đãi rằng là vì lệ khí (*) trên Đào Sơn quá nặng, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không dám đến gần. Cũng có tin đồn rằng trên Đào Sơn có một thôn Hoa Đào, ở nơi đó có một vị thần tiên, âm thầm thi triển pháp thuật bảo vệ nơi này, cho nên Đào Sơn mới tránh được kiếp nạn. Nhưng lời đồn đãi dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, ruột cuộc nguyên nhân là thế nào, không một ai có thể dám khẳng định.
*Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.
Ngày hôm nay, vị đại hán vẫn giống như mọi khi, từ lúc tờ mờ sáng đã bắt đầu vác một cái sọt, tay xách búa và mang cung tiễn lên núi đốn củi săn bắn. Mà Mộc đại nương nhìn sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, cũng mang theo vài tấm vải bố vừa dệt được ra chợ đổi một ít bạc vụn. Trước khi đi bà thoáng nhìn qua Mộng nhi đang say giấc nằm bên cạnh chàng trai áo trắng, yên tâm khóa kỹ cửa rời khỏi nhà.
Lúc Dịch Vân Lạc mở mắt ra, hắn cảm giác được tiên lực trên người đang dần dần hồi phục lại, khẽ nhúc nhích ngón tay, một cơn tê dại lập tức ập tới. Dường như có thứ gì đó đang đè lên tay mình, rất mềm mại. Hắn cố gắng cử động thân mình, lại phát hiện một đứa bé con đang gối trên lòng bàn tay mình ngủ rất say, trên khóe miệng còn lấp lánh vài tia sáng… là nước miếng?
Tuy rằng chỉ là một đứa bé gái, nhưng với kiểu tiếp xúc gần gũi thế này Dịch Vân Lạc vẫn hơi mất tự nhiên. Từ lúc hắn tu thành tiên cốt đến nay, đã không còn có những cử chỉ thân thiết đến vậy với người khác. Trong khoảnh khắc, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, lòng hắn cũng đã hiểu rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra hơn một năm nay.
Thật không ngờ ma công của Ứng Bá Thiên đã đạt tới cảnh giới tinh thuần như vậy, dù hắn có dùng cấm thuật tối cao của tiên phái Thiên Thành là “Hồn Phách Tán” cũng chỉ có thể đánh tan ma công của y, phế bỏ hết tu vi của y, chứ không thể làm tổn thương y được một chút nào. Nhưng một đòn này bản thân hắn lại dốc hết toàn bộ tu vi của mình rồi!
Nhưng kỳ lạ là, hắn rõ ràng đã cảm nhận được hồn phách đều đã tan ra, nhưng vì sao bây giờ hắn vẫn còn an ổn ngồi ở nơi này? Rốt cuộc là ai đã đem hồn phách của hắn ngưng kết lại ở đây, là ai đã cứu hắn? Còn có lúc vừa tỉnh lại trong rừng hoa đào kia, những đóa hoa mang sắc hồng xinh đẹp rực rỡ, bao bọc xung quanh thân cây thành từng vòng từng vòng sáng màu tím nhạt, mang theo vẻ rất kỳ dị nhưng lại không có chút yêu khí, tại sao lại như thế? Nhưng bất luận hắn có bấm đốt ngón tay thế nào cũng không thể nhìn thấu thiên cơ.
Thôi vậy, lúc này tiên lực của hắn chỉ mới khôi phục được vài phần, mọi chuyện đành phải chờ về tới núi Thiên Thanh rồi nói sau.
Quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé gái nằm trên giường, con bé ngủ rất say, ngậm ngón tay nhỏ bé trong miệng, khuôn mặt tròn trịa trong sáng, thuần khiết, đôi mắt nhắm lại, lông mày cong cong tựa như một vầng trăng non. Hắn vươn tay vỗ về trán bé con, mệnh số đứa bé này có chút lạ lùng, không nên quá dựa dẫm vào hắn sẽ tốt hơn.
Dịch Vân Lạc đứng lên nhìn quanh khắp bốn phía, gian phòng này cực kỳ đơn giản, chỉ đặt một chiếc giường, một cái bàn và hai chiếc ghế tựa, xem ra là chủ nhà đặc biệt bày biện chúng ở đây.
Phất tay áo một cái, cánh cửa vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’ mở tung ra.
“Ngài, ngài, ngài … ngài tỉnh rồi?” Mộc đại nương đứng ở cửa giật mình hoảng hốt nói không nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chiếc chìa khóa ra mở cửa, thật không ngờ ổ khóa lại tự động rơi xuống.
Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Cảm ơn hai vị đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian này, ơn cứu mạng, một lời cám ơn không thể nói hết.”
Mộc đại nương nhanh chóng hoàn hồn lại trong cơn ngạc nhiên, bà đã nhận ra hắn không phải là người phàm từ lâu, vội vàng huơ huơ tay nói: “Kể làm chi chứ, buổi tối trên núi hoang rất nguy hiểm, cha con bé chẳng qua là vừa đúng dịp đi ngang qua mới cứu được ngài. Huống hồ gì, ngày đó cũng đúng lúc Mộng nhi sinh ra, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cảnh chùa, chúng tôi xem như vì đứa bé mà tích chút công đức.” Thật ra, cũng không chăm sóc, trông nom gì nhiều, Mộng nhi vẫn còn nhỏ, căn phòng này cũng không có người ở, hắn chỉ là chiếm mất một cái giường, nằm trên đó một năm mà thôi.
“Núi hoang? Vậy những cây hoa đào …” Hắn nhớ rõ ràng lúc tỉnh lại mình đang nằm trong một khu rừng ngập tràn hoa đào, tại sao lại có thể là một vùng núi hoang được chứ?
Mộc đại nương không hiểu được ý của hắn, lên tiếng phủ nhận: “Tuy rằng ngọn núi này được gọi là Đào Sơn, thôn của chúng tôi được gọi là thôn Hoa Đào nhưng mười mấy năm gần đây trên núi không hề có một gốc đào nào, càng đừng nói tới có hoa đào.”
Dịch Vân Lạc khẽ cau đôi mày, nhưng chỉ trong phút chốc hắn lại khôi phục vẻ lãnh đạm như trước. Hắn lấy từ trong tay áo ra một con hạc giấy, đặt vào tay Mộc đại nương.
“Làm phiền đã lâu, giờ ta xin cáo từ. Nếu sau này đại nương có việc gì cần giúp đỡ, thì hãy nói cho con hạc giấy này nghe, nó sẽ mang tin tức đến chỗ ta.”
Mộc đại nương cầm con hạc giấy, quan sát thật tỉ mỉ: “Con hạc giấy này …” Nó không phải là hạc thật, làm sao có thể mang tin tức đến cho hắn đây?
Lời còn chưa dứt, Dịch Vân Lạc đã phóng người lên, bay về phía chân trời. Lúc bà nhìn lại chỉ còn lại một bóng dáng trắng tinh khôi không một chút tì vết, trong chốc lát bóng dáng đó đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Thật đúng là thần tiên mà …
Tại núi Thiên Thanh.
Chính giữa đại điện bày ba chiếc ghế gỗ Tử đàn, Hạo Huyền ngồi trên vị trí chưởng môn, Viêm Mạch ngồi bên trái y, mà chiếc ghế bên phải kia vẫn luôn trống trơn. Giờ phút này, Hạo Huyền và Viêm Mạch đang nghe những đệ tử được cử xuống núi học tập bẩm báo lại tình cảnh của dân chúng và kinh nghiệm trừ yêu diệt ma.
Đột nhiên, một tên đệ tử vội vã chạy vào, ngã quỳ trên mặt đất: “Chưởng môn, sư phụ …”
“Càn rỡ! Không thấy chúng ta đang nghị sự sao? Vi sư đã dạy ngươi thế nào, ở trên Thiên Thanh lâu như vậy, mà ngay cả quy định trước khi vào điện phải thông báo một tiếng cũng không biết sao!” Người lên tiếng chính là Viêm Mạch, một trong ba vị tôn giả đứng đầu Thiên Thanh Sơn, là thủ tọa của Giới luật đường (*). Y ngồi trên cao nhìn xuống tên đồ đệ đang quỳ trên đất, khí thế trong ánh mắt đó khiến cho y không giận mà vẫn uy nghiêm.
* Thủ tọa Giới luật đường: người đứng đầu Giới luật đường chuyên phụ trách việc kỷ luật các đệ tử vi phạm môn quy.
“Đệ tử đã biết sai, xin sư phụ trách phạt.”
“Sư đệ à, Tử Hiên xưa nay không phải là loại người làm việc lỗ mãng, chờ nó đem mọi chuyện bẩm báo trước đã, rồi muốn trách phạt cũng không muộn.” Hạo Huyền khẽ vuốt chòm râu bạc, so với Viêm Mạch, lão không hề có chút tức giận nào, ngược lại rất ôn hòa hỏi: “Tử Hiên, sao con lại kích động đến thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm chưởng môn, sư phụ, tôn thượng người đã trở về!”
Cái gì? Vân Lạc chưa chết?
Từ cuộc chiến tiên ma ác liệt lần trước, thời gian đã trôi qua mất ba năm. Trong ba năm này, bọn họ gần như đã phái đệ tử tìm kiếm tất cả mọi ngóc ngách trong lục giới, nhưng ngay cả một mảnh hồn phách của hắn, bọn họ cũng không hề cảm nhận được, đến cuối cùng mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ không quay về nữa! Ngay đến chúng tiên trên Thiên giới đều nghĩ rằng tiên tôn Thiên Thanh vì bảo vệ chúng sinh trong lục giới mà đã hồn phi phách tán.
Hạo Huyền và Viêm Mạch cùng lúc đứng bật dậy khỏi ghế, hai người hệt như một cơn gió lướt ra khỏi điện, nét mặt rất vui mừng. Chỉ thấy toàn bộ đệ tử trên núi đều quỳ rạp xuống đất, mà bóng áo trắng phất phơ kia, đang khoanh tay đứng chờ trên bậc thềm đá ở ngoài điện, quan sát mọi người trên núi Thiên Thanh. Chẳng phải chính là Dịch Vân Lạc – tiên tôn Thiên Thanh đây sao!
“Sư huynh! Huynh không chết, thật tốt quá!” Trên mặt Viêm Mạch hiện ra nụ cười hiếm có.
Dịch Vân Lạc không nói gì, thong thả quay đầu lại.
“Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Chòm râu bạc của Hạo Huyền run run, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Ba năm này, lão vừa lo lắng cho an nguy của Dịch Vân Lạc, vừa phải quản lý toàn bộ những chuyện lớn nhỏ trên Thiên Thanh Sơn này. Tuy lão đã có được tiên cốt, nhưng dung mạo cũng già nua đi mất vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.