Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 112

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Bóng đá hổng ham nhưng mà hơi buồn vì 4-2 =]

Sau khi đuổi hắn qua bên kia đống lửa, cách một giá phơi y phục, thấy hắn ngoan ngoãn quay người đi, tôi liền bắt đầu cởi y phục ướt ra. Ngoại trừ quần trong cùng quần đơn, tôi đã lột sạch đồ trên người, sau đó nhanh chóng mặc chiếc áo của hắn vào, thắt lại, đứng dậy, lại lên tiếng chỉ huy hắn qua chiếc giá phơi đồ: “Ngươi, mau hong khô chúng đi.”

Hắn quay đầu lại, đôi mắt nhìn tôi phát sáng, tôi bất giác cúi đầu xem lại bộ dạng của mình, chiếc áo này hơi lớn một chút, may mà không hở hang gì. Thế nhưng nhìn bộ dạng háo sắc, thèm muốn của hắn, suy nghĩ lại, tám phần là hắn lại bị dục vọng làm mờ mắt, thế là liền trợn mắt lườm hắn rồi quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi hong khô y phục đi?”

“Hong kiểu gì? Đống lửa ở gần chỗ nàng mà.”

“Ngươi bị đần độn à, lúc nãy ngươi dùng nội lực nhóm lửa, bây giờ lại không biết dùng nội lực hong quần áo sao?”

“…”

“Dạ Tầm Hoan, lúc này chính là cơ hội để ngươi đoái công chuộc tội, mau hong khô y phục cho ta, nếu như ngươi bất cẩn làm hỏng y phục đó thì ta sẽ cho ngươi một bài học.”

“…”

Tay tôi cầm đống ngân phiếu ướt đẫm mà cơ mặt co giật không ngừng.

Sao trang nào cũng bị ướt ở phần dấu triện thế này, thực sự khiến tôi muốn nổ mạch máu. Nếu như tôi đem ngân phiếu đến ngân trang đổi tiền, người ta chắc chắn sẽ nói đó là ngân phiếu giả, sau đó đẩy tôi ra bên ngoài, nghiêm trọng hơn nữa, có khi còn bị đưa đến quan phủ cũng nê. Điều khiến người ta chẳng biết nên khóc hay nên cười chính là tờ khế ước thuê nhà đất trong cùng lại chẳng hề ướt tí nào.

Dạ Tầm Hoan thực sự có ích hơn chiếc máy vắt toàn năng hàng trăm lần, không những tốc độ nhanh mà sau khi hong khô xong còn tự động đưa đến tận nơi, thế nhưng hắn đưa chẳng đúng lúc chút nào.



“Không cần phải hong khô, khô rồi cũng vô dụng thôi.”

Vốn dĩ tôi đã thấy rất bực bội rồi, lại cộng thêm lời nhắc nhở thiếu tính toán của hắn, nộ khí đùng đùng, tôi quay đầu lại đang chuẩn bị mở miệng thì điều bất ngờ lại xảy ra.

Đôi môi của tôi quệt qua hắn, môi chạm môi, cả người tôi như thể bị điện giật, đầu hắn không ngừng nghiêng ngả sang hai bên, cảm giác tê dại, đê mê trên môi khiến đại não tôi đình công vì thiếu dưỡng khí.

Theo bản năng, tôi lùi cả người ra phía sau, rời khỏi đôi môi khiến đầu óc rối loạn, hai má tôi ửng đỏ phừng phừng, vì mất trọng tâm, tôi đành phải đưa tay chống lên người hắn. Nín thở nhìn vào đôi mắt mê say của hắn, những lời mắng nhiếc định nói ban nãy cũng tan biến mất dạng, mãi một lúc lâu sau tôi mới thốt ra được vài từ: “Ngươi…ngươi ghé sát người như vậy làm gì hả?”

“Y phục…đã hong khô rồi…” giọng nói quyến rũ của hắn như thể mang theo chức năng thôi miên.

“Ừm.”

Đột nhiên, hắn ôm tôi vào lòng, vòng tay thít chặt lại khiến tôi suýt nữa thở không ra hơi, hai tay không ngừng vẫy vùng, vậy mà chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn.

“Này, mau buông tay ra, ngươi định làm gì hả? Ưm ưm ưm…”

Hắn đã cúi đầu xuống, dùng đôi môi chặn miệng tôi lại, trước tiên cố gắng hết sức tách đôi môi của tôi ra, ép tôi phải quyến luyến cùng hắn, mọi chuyện cứ như thể đương nhiên vậy, nụ hôn của hắn càng lúc càng say đắm hơn. Không biết tại làm sao, từ khi bắt đầu vùng vẫy đến sau cùng tôi lại nhận ra cảm giác quen thuộc kì lạ, cứ như lúc này Tầm đã về bên cạnh tôi. Phần linh hồn ngủ quên trong tôi đã bị hắn gọi tỉnh, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy cổ hắn, bắt đầu đáp trả hắn vô cùng cuồng nhiệt.

Tầm, Tầm của ta, cuối cùng chàng đã quay về, cuối cùng đã quay trở lại bên cạnh ta…Thân người tôi càng lúc càng mềm nhũn, ép sát vào thân người của Tầm theo bản năng. Tôi bất giác thốt lên: “Thượng Quan…Thượng Quan…”

Bỗng nhiên, nụ hôn quyến luyến, tình tứ đó dừng lại, bàn tay dịu dàng ấm áp kia cũng dừng lại. Khi tôi nhìn kĩ khuôn mặt phía trước sau khi đã bình ổn lại tâm trạng, chẳng khác nào sấm đánh ngang tai.

Trời đất ơi. Tôi đang làm cái gì thế này? Không biết y phục đã cởi ra từ lúc nào, thân người trần trụi của tôi đang được đặt dưới thân người trần trụi của người đàn ông kia.



Nhớ lại hành động dâm đãng vô sỉ của mình khi nãy, tôi xấu hổ đẩy mạnh hắn ra, đưa tay tát mạnh vào mặt hắn, sau đó vơ lấy y phục mà hắn đã hong khô cho tôi trước đó, vội vã mặc vào, sau đó trốn sang một góc khác của sơn động, quay lưng lại với hắn, bất giác bật khóc thành tiếng.

Thế nhưng, không lâu sau, hắn lại chạy tới gần, ép buộc tôi phải quay về gần đống lửa, ôm chặt tôi trong lòng, không cho phép tôi vùng vẫy. Trước hành vi thô thiển chẳng khác gì hạng thổ phỉ của hắn, tôi hoàn toàn không có cách nào khác, chẳng khác nào tình cảnh năm xưa, Tề ca cũng đã đối xử với tôi như vậy. Muốn thế nào thì cứ như vậy đi, dù gì tôi cũng chẳng để tâm.

Trong đêm, khi hắn ôm tôi tôi nhắm mắt định ngủ, tôi lạnh lùng, nghiêm nghị lên tiếng: “Họ Dạ kia, nếu như lần sau ngươi phát dục thì hãy cố gắng khống chế bản thân cho tốt vào, nếu không chết lúc nào cũng không biết đâu, có hiểu không?”

Tôi cảm nhận một cách rõ ràng cả thân người hắn cứng sựng lại.

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, tôi và hắn thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu lên đường. Thực sự cũng chẳng có đồ đạc gì để thu dọn cả, chỉ là mấy tờ ngân phiêu rách nát của tôi, sau một đêm tình cảm đắm đuối, bị đè nát tan, tờ thì bị lửa đốt còn lại vài mảnh vụn, tờ thì chẳng còn lại chút vết tích nào cả. Nói tóm lại là, cho dù muốn dùng nó làm ngân phiếu giả gạt người cũng chẳng được nữa. Điều kì lạ chính là tờ khế ước thuê nhà kia vẫn cứ “đại nạn không chết” nằm nguyên vẹn ở một góc khuất cho tới khi tôi cất nó đi. Tờ khế ước này đích thực có sức sống mạnh mẽ, ngoan cường mà dai dẳng vô địch thiên hạ.

Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn cứ ở trong những sơn cốc tưởng chừng như vĩnh viễn chẳng thể nào thoát khỏi, hết ngày này sang ngày khác.

Kể từ sau đêm hôm ấy, tên đàn ông thổ phỉ bỉ ồi kia mặt dày mày dạn bắt đầu ở cạnh tôi với thân phận người đàn ông của tôi, cả ngày không phải Lạc Lạc thì Bảo Bảo, nếu không lại là Bảo Nhi, nghe thật sự nổi da gà.

Hằng ngày hắn đều làm cho tôi các món ăn khác nhau, nếu hôm nay ăn gà rừng thì hôm sau sẽ là cá, ngày kia sẽ là thỏ, ngày sau nữa sẽ là hươu xạ, thậm chí ngay cả chim ưng trên trời, rắn bò dưới mặt đất, nhện trên bờ tưởng, rết ở góc khuất,.. Tôi đoán tất cả những thứ mà cả đời này tôi chưa từng nếm đều được ăn thử tại khu rừng này cả rồi, hơn nữa hắn còn biết kết hợp thịt thà với rau xanh, phong phú và đang dạng.

Buổi tối mỗi ngày hắn đều có thể tìm được sơn động để dung thân, có lớn có bé, ngay cả nơi nghỉ ngơi của đám động vật dễ thương, hắn cũng có cách đuổi chúng ra ngoài hết để chiếm trọn. Không những vậy, hắn vẫn rất bá đạo, ngang ngược ôm chặt lấy tôi đi ngủ để trải qua những đêm dài lạnh lẽo, băng giá, thi thoảng lại còn quấy rối tôi một hồi rồi mới chịu ngủ. Mấy ngày hôm nay, chân tôi thật sự vô cùng đau nhức, thậm chí gót chân còn nổi lên rất nhiều bao nước, thế là tên khốn đáng chết kia tối nào cũng bôi thuốc cao gì đó, sau khi làm xong, nắm chặt lấy chân tôi không chịu buông, lại còn nắn lấy nắn để nữa.

Có thể nói so với Tề ca năm xưa hắn vô lại vô sỉ thêm gấp trăm lần, lúc này tôi bất giác cảm ơn trong người mình có chất độc Hắc quả phụ, nếu không sớm muộn cũng bị hắn chiếm đoạt triệt để.

Nhẫn nhịn ! đợi đến khi nào tôi ra khỏi được sơn cốc này, tìm được nơi có con người sinh sống, tôi có thể tự lực cánh sinh, lại nghĩ cách liên lạc cùng với mấy người Tiếu Tiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook