Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 117: Trùng phùng và kế hoạch săn phu

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Trận đấu cuối cùng, cũng chính là trận đấu có nhiều người tới xem nhất.

Không chỉ có vị huyện thái gia kì quặc đến dự mà ngay cả vợ chồng Dương Vạn Lí cũng đều ngồi xem, người duy nhất không thấy chính là vị tiểu thư nhà họ Dương kia. Dương tổng quản xuất hiện lại khiến không khí xung quanh sôi động hẳn lên, đề mục thi đấu sau cùng cũng được tiết lộ.

Dương tổng quản lên tiếng: Thưa các vị, hôm nay đã là trận thi đấu sau cùng rồi, sau hôm nay, Dương gia chúng ta sẽ tổ chức hỉ sự. Ừm, cũng không nhiều lời nữa, để các vị phải chờ lâu. Phong thư trong tay Dương mỗ lúc này chính là đề mục sau cùng do chính Dương tiểu thư đặt ra, để Dương mỗ mở ra xem nào...”

Dương tổng quản đột nhiên im lặng, bóc phong thư cầm trong tay lúc này, lấy tờ giấy bên trong ra xem. Bỗng nhiên, sắc mặt của ông ấy càng lúc càng kì dị, hai mắt càng lúc càng trợn to hơn, nhìn vào tờ giấy trước mặt mình, mãi chẳng nói câu nào.

Người đứng bên dưới hò hét liên tục, thôi thúc ông nhanh chóng đọc đề mục.

Tôi với Dạ Tầm Hoan quay sang nhìn nhau, đều nghĩ chắc hẳn vị Dương tiểu thư này đã ra một câu gì đó kì dị nên mới khiến vị Dương tổng quản này kinh ngạc như vậy!

Dương tổng quản ho khan vài tiếng rồi đọc: “Ừm, hôm nay có hai câu hỏi. Nếu như cả ba người đều đáp trúng câu hỏi thứ nhất, ta mới đọc tiếp câu hỏi thứ hai, nếu như không ai biết đáp án thì sẽ phán xét kết quả dựa theo kết quả trận đấu hôm qua. Khụ khụ, xin mời ba vị lắng nghe. Câu hỏi thứ nhất... chính là: Có một con heo, muốn đi qua một cây cầu độc mộc, ai ngờ, lúc nó đang đi giữa cây cầu, phía trước xuất hiện một con sói, đang định quay về phía sau, lại phát hiện một con hổ đang đứng sau đó. Tình cảnh lúc này chính là trước có sói sau có hổ, đều muốn ăn thịt con heo này. Xin hỏi con heo này sẽ nào thế nào để qua cầu? À, bên dưới còn có một dòng chữ nữa: Phía dưới cây cầu độc mộc này là vực thẳm ngàn trượng, không có sông suối, cho nên không cần nghĩ tới khả năng nó bơi qua bờ. Ha ha ha, câu hỏi này rất thú vị, rất thú vị!”

Sau khi nghe thấy câu hỏi này tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bàn luận liên hồi.

Có người đứng dưới còn thét lớn lên: “Như vậy thì làm sao mà đi qua được?”

“Đúng thế, đúng thế, đây là chuyện không thể nào.”

“...”

Khi nghe thấy câu hỏi này, tôi bất giấc bật cười thành tiếng, là cô bé, chính là cô bé đó không sai. Thanh Thanh, Thanh Thanh của tôi, nha đầu Thanh Thanh vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương. Năm năm rồi, thật không ngờ tôi còn có thể gặp lại được cô bé, nước mắt vui mừng bất giác tuôn trào bờ mi. Cập nhật nhanh tại dien_dan_le_quy_don

“Lạc, nàng làm sao thế?” Dạ Tầm Hoan khẽ đẩy người tôi.

Tôi gạt nước mắt, quay sang nhìn hắn mỉm cười mừng rỡ: “Không sao cả, chỉ là gặp được cố nhân, ha ha.”

Thái độ của hắn rất kì quái, dường như có đôi chút đau khổ, tôi liền hỏi: “Ngươi làm sao thế?” Hắn lắc đầu, ngậm miệng không nói gì.

Dương tổng quản lại lên tiếng nói: “Ba vị, xin hỏi đã nghĩ ra chưa? Nếu nghĩ ra rồi xin hãy viết đáp án lên giấy đi.”

Ba người chúng tôi cùng lên trước, lần lượt viết đáp án của mình lên giấy.

Sau khi chúng tôi viết xong, Dương tổng quản mới mở đáp án do nha đầu Tiểu Như mang đến vào tối hôm qua. Sau khi đọc xong, ông bật cười lớn tiếng, khiến cho mọi người chẳng hiểu gì cả, sau đó đọc lớn tiếng: “Nó đã ngất đi mất. Ha ha ha.”

Đáp án của ba chúng tôi liền được giơ cao lên, mở ra trước mặt tất cả mọi người, tờ giấy của Dạ Tầm Hoan bỏ trống, của người đứng thứ ba thì viết ba chữ ‘Không thể nào’, còn tôi viết là ‘Ngất đi mất’.

Mọi người lại hò rú lên, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã chiến thắng, sau cùng tôi đã trở thành con rể nhà họ Dương. Dạ Tầm Hoan cùng người đứng thứ ba mà tôi không biết tên kia lần lượt được thưởng một ngàn và tám trăm lạng bạc. Nhìn vào một ngàn lạng bạc trên tay Dạ Tầm Hoan, tôi bất giác mếu máo, chán chường.



Tại nhà họ Dương, thành An Bình.

Quả nhiên là một hộ giàu có, vừa bước vào cửa lớn, tôi bất giác nhớ đến Thụy Vương phủ, ngôi nhà trước kia ẩn chưa biết bao hồi ức tươi đẹp. Tuy rằng nơi đây chẳng thể nào so sánh được với Thụy Vương phủ nhưng đình đài hiên các đều được xây dựng theo một phong cách, khiến nỗi nhớ dâng trào trong lòng.

Từ sau khi xuống khỏi lôi đài, Dạ Tầm Hoan tâm sự trùng trùng, tôi hoàn toàn cho rằng hắn đang bực bội vì tôi đã đạt được vị trí số một trở thành con rể nhà họ Dương.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo trong phòng khách, tâm trạng sắp được gặp lại người thân thiết đó khó lòng mà diễn tả bằng lời nói được. Sắp sửa gặp lại nha đầu Thanh Thanh kia rồi, không biết bây giờ cô bé trông như thế nào nữa.

Không bao lâu sau, giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai: “Phụ thân, mẫu thân.”

Một giai nhân mặc y phục màu hồng nhạt nhẹ nhàng bước từ sau tấm bình phong ra.

Dương Vạn Lí vừa nghe thấy liền đứng dậy, chỉ về phía tôi rồi nói: “Vãn Nhi, lại đây, đây chính là công tử Dương Thiết Tâm, người đã giành thắng lợi sau cùng.”

Nhìn vị giai nhân trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, to tròn, hai hàng mi vừa đen vừa dài, khi cười bên má phải lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, nhỏ nhắn. Tôi hoàn toàn không dám chắc liệu đây có phải nha đầu Thanh Thanh của mình năm xưa hay không, chỉ biết đứng ngây người tại chỗ. dien♦dan♠le•quy○don

Đôi mắt sáng trong kia nhìn tôi đầy kinh ngạc, thoáng chốc đã long lanh nước mắt, Dương Tô Vãn mở miệng nói dõng dạc từng từ một: “Thiên vương cái địa hổ.”

Tôi liền bật cười thành tiếng rồi đáp: “Bảo tháp chấn hà yêu.”

Dương tiểu thư liền xông lại phía tôi, ôm chặt rồi bật khóc thành tiếng.

Đây không phải Thanh Thanh sao, ngoài cô bé ra, còn ai biết được hai câu ám hiệu này của chúng tôi chứ? Thực sự đúng là con gái lớn thay đổi kinh người, tiểu nha đầu đáng yêu, trong sáng năm nào giờ đã trở thành một đại mĩ nhân ngọc ngà, tuyệt mĩ.

Tôi ôm chặt lấy cô bé, vui mừng bật khóc rồi gọi tên cô bé: “Thanh Thanh, tiểu nha đầu Thanh Thanh của ta, ha ha ha...”

Thế nhưng hai chúng tôi ôm nhau chưa được bao lâu thì liền bị Dương phu nhân tái mặt tách ngang ra. Cho dù tôi là người con rể tương lai đã thắng lôi đài lần này, nhưng hành động nam nữ ôm nhau ngay trước mặt đám đông vẫn chẳng hợp lễ tiết chút nào, bà ấy đã hiểu lầm hoàn toàn.

Thanh Thanh gạt nước mặt rồi vội vã nói: “Mẫu thân, người này là...”

Tôi sợ Thanh Thanh nói ra tôi là tiểu thư của cô bé, liền cắt ngang lời: “Xin lỗi nhé, Dương lão gia, Dương phu nhân, thất lễ rồi. Tại hạ tên thật là Lạc Bảo, lệnh thiên kim Dương Tô Vãn chính là muội muội Thanh Thanh thất tán nhiều năm nay của tại hạ. Bây giờ người thân trùng phùng, khó tránh khỏi kích động, xin hai vị trưởng bối thứ lỗi.” Nói xong, tôi liền cúi đầu tạ lỗi.

Thanh Thanh kinh ngạc, vội vã chặn đứng hai chữ ‘tiểu thư’ đang định thốt lại trong miệng.

Dương phu nhân như bừng tỉnh, cũng kích động nói: “Lão gia, người này chính là vị ân nhân mà Vãn Nhi vẫn thường hay nhắc đến.”

Lần này lại đến lượt tôi kinh ngạc, Dương Vạn Lí cùng Dương phu nhân vội vã đến trước mặt thành tâm nói cùng tôi: “Lạc cô nương, đa tạ cô nương đã chăm sóc tiểu nữ bao nhiêu năm nay, xin nhận của chúng ta một bái này.”



Hai người thực sự định quỳ xuống, tôi vội vã đưa tay giữ họ lại rồi ngại ngùng nói: “Dương lão gia, Dương phu nhân, hai người đừng làm như vậy, làm thế này sẽ khiến Lạc Bảo ta tổn thọ mất. Thanh Thanh, mau lại đây giúp đỡ ta đi.”

May mà hai người họ không quỳ trước mặt tôi, nếu không thì đúng là tội lỗi.

Sau đó, nghe Dương lão gia giải thích, tôi mới biết nguồn cơn sự việc ra sao.

Thì ra, hai vợ chồng Dương thị sinh được hai chị em gái sinh đôi, một người tên là Dương Tang Vãn, người còn lại chính là Thanh Thanh, tên ban đầu là Dương Tô Vãn. Dương gia trước nay luôn làm nghề buôn bán tơ lụa, phía dưới còn có xưởng thêu tay, dệt vải, ngày nay có cửa hàng chi nhánh ở khắp Hoàng triều cùng bốn tiểu quốc kia. Nổi tiếng nhất chính là cửa tiệm Vô Châm chuyên bán y phục thêu tay thủ công, cung cấp y phục cho hoàng thân quốc thích. Năm đó, cũng chính vào lúc hai thiên kim này vừa tròn năm tuổi, quy mô kinh doanh tơ lụa của nhà họ Dương chưa lớn như hiện nay, vì muốn mở rộng buôn bán, Dương Vạn Lí liền đưa phu nhân cùng hai thiên kim lên kinh thành. Kinh thành dưới chân thiên tử là nơi phồn hoa thịnh thế, đông đúc nhộn nhịp, Thanh Thanh đã bất cẩn lạc người thân vào chính lúc đó. Sau khi để lạc mất Thanh Thanh, Dương phu nhân đau lòng vô cùng, quyết tâm rời khỏi kinh thành, Dương Vạn Lí cũng đành bất lực, lại dọn nhà quay về quê cũ là thành An Bình. Kể từ sau đó, chỉ có một mình ông lên kinh thành lo chuyện làm ăn mà thôi.

Tôi đưa tay rờ mũi, thì ra cửa tiệm Vô Châm chính là của nhà họ Dương, y phục năm xưa của tôi đều do bọn họ làm ra cả. Theo cách nói của Dương lão gia thì nhà họ Dương không chỉ là hộ giàu có nhất ở thành An Bình nhỏ bé này.

Nhìn sang Thanh Thanh, tôi bất giác nuốt nước miếng, thì ra Thanh Thanh chính là thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có. May mà năm xưa vị vương phi giả mạo như tôi cũng không sai khiến cô bé nhiều lắm, chí ít mấy việc chải đầu, mặc y phục, ăn uống tôi đều tự làm cả, cùng lắm cũng chỉ bảo cô bé gọi dậy, trải ga giường với lấy nước tắm mà thôi.

Năm năm trước, con gái lớn nhà họ Dương là Dương Tang Vãn bất hạnh mắc phải căn bệnh ác nghiệt, không bao lâu thì qua đời, khiến cho Dương phu nhân đau đớn đến chết đi sống lại. Năm đó, sau khi Thanh Thanh đi lạc mất đã khiến bà cảm thấy đau khổ, dằn vặt vô cùng, nên dành hết tình yêu thương cho cô con gái lớn, Dương Tang Vãn. Sau khi Dương Tang Vãn qua đời, ngày ngày Dương phu nhân đều không ăn không uống, ôm di vật của Dương Tang Vãn âm thầm khóc lóc, do quá đỗi đau lòng, nên sinh bệnh sầu muộn. Dương Vạn Lí là một người trọng tình trọng nghĩa, chịu đựng nỗi đau mất con, vừa bận rộn lo việc kinh doanh lại vừa bận rộn chăm sóc người ái thê bệnh tật.

Đúng vào lúc đó, tình hình cạnh tranh ở kinh thành vô cùng khốc liệt, Dương Vạn Lí bắt buộc phải lên kinh thành giải quyết các công việc cần kíp. Do không an tâm về Dương phu nhân, lại muốn lên kinh tiện thể tìm thầy thuốc chữa trị cho bà nên bất chấp bà đang bị bệnh, ông đưa cả thê tử lên đường. Tiểu Song - dien~dan ''lequydon"

Còn chưa tới kinh thành, nửa đường, họ liền bắt gặp Thanh Thanh khó khăn lắm mới xuất cung được, lúc đó cô bé ăn mặc rách rưới, lại bị bọn ăn mày bao vây lấy. Không biết có phải là ý trời hay không, Dương phu nhân nhắm mắt hôn mê suốt cả dọc đường đột nhiên lại mở mắt ra nhìn thấy Thanh Thanh trông giống y hệt con gái Dương Tang Vãn vừa mới bất hạnh qua đời, liền kích động thét lớn đòi xuống xe.

Sau một hồi hỏi han, được biết Thanh Thanh trạc tuổi với Dương Tang Vãn, Thanh Thanh liền được hai phu phụ họ Dương thu nhận làm nghĩa nữ, đổi tên thành Dương Tô Vãn. Dương phu nhân không cần chữa trị, bệnh tình tự khỏi.

Không bao lâu sau, một ngày, Dương phu nhân lại bắt đầu khóc lóc đau thương, Thanh Thanh hỏi bà, mới biết hôm đó là ngày cập kê của Dương Tang Vãn, tình cờ là Thanh Thanh cũng đang sầu muộn không biết có nên nói ra mình đã đến tuổi cập kê hay chưa. Dương phu nhân lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra mọi chuyện, vén mái tóc dài lên phát hiện ba nốt ruồi sau gáy liền ôm đứa con gái thất tán nhiều năm khóc lóc thảm thương.

Sau đó, Thanh Thanh cũng kể lại mọi chuyện, cô bé chỉ nhớ mình bị người ta bán vào làm người hầu cho rất nhiều nhà giàu có, do tuổi còn quá nhỏ nên thường bị đánh mắng, chịu phạt, nếu như chủ nhân không vừa ý còn trả cô bé lại cho người bán. May mắn là cô bé không bị bán vào kĩ viện. Đến độ tầm tám, chín tuổi, do một cơ duyên ngẫu nhiên, cô bé vào làm nha đầu trong phòng giặt đồ của Thụy Vương phủ. Có điều, cô bé không kể là bị bán vào Thụy Vương phủ mà phụ họa theo tôi, nói đến làm nha đầu trong Lạc phủ, sau đó được làm nha đầu thiếp thân của tôi, được tôi chăm sóc, tận tình, thân thiết.

Nghe đến đây, tôi, Thanh Thanh, Dương phu nhân đều bất giác nước mắt trào mi.

Từ trước đến nay không thể ngờ được, tôi với Thanh Thanh lại có thể gặp lại được nhau trong những năm còn lại của cuộc đời.

Sau đó, Dương phủ liền chuẩn bị phòng khách thượng hạng cho chúng tôi nghỉ ngơi.

Lần này gặp lại, không còn danh nghĩa chủ tớ, Thanh Thanh níu lấy tay tôi, dắt tôi cùng Dạ Tầm Hoan vào căn phòng được chuẩn bị sẵn.

Tôi bất giác nhìn thấy Dạ Tầm Hoan đang tâm sự trùng trùng, đôi mày nhíu chặt lại, bờ môi bạnh ra, im lặng không nói lời nào. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dò xét của tôi, hắn liền quay sang nhìn tôi. Ánh mắt này khiến tôi cảm thấy bất thường, đôi môi của hắn dường như rất nhợt nhạt, không có chút sắc máu nào cả. Hắn bị sao vậy?

Sau khi bước vào trong phòng, tôi với Thanh Thanh liền ríu rít nhắc lại chuyện xảy ra trong mấy năm nay. Còn Dạ Tầm Hoan kể từ sau khi vào phòng chưa hề bước ra ngoài, đã suốt cả một buổi chiều rồi. Bây giờ cũng đã đến giờ dùng bữa tối, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, Dưỡng lão gia phái người đi mời, tôi liền chủ động đề nghị vào trong xem sao.

Người đâu phải loài cây cỏ, sao có thể vô tình được chứ? Trước đó nhìn thấy đôi môi trắng bệch của hắn, sau đó lại thấy hắn trốn trong phòng cả chiều lận, tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Trước khi vào phòng của hắn, tôi gõ nhẹ lên cửa, gọi tên hắn, nhưng mãi chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì. Vì lo lắng, tôi liền đẩy cửa, bước vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook