Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 160

Hoa Thanh Thần

29/11/2017

“Lạc, nàng muốn đi đâu thế? Nàng làm gì thế hả?” Thân người tôi đột nhiên dừng lại, tôi được kéo vào vòng tay ấm áp, giọng nói dịu dàng của Tầm vang lên bên tai. Đôi mắt đen láy của chàng tràn đầy sợ hãi, nắm chặt lấy hai tay tôi đến mức trắng nhợt ra, sau khi nhìn vào mắt tôi lại buông ra, sau đó tiếp tục nắm chặt lại.

“Ta… đó là ta… đó là gia đình của ta…” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi mím chặt của Tầm, từ từ lên tiếng.

Tôi muốn làm gì đây? Tôi muốn quay về thăm bố mẹ yêu thương của tôi, gia đình ấm áp đó của tôi…

Cảnh tưởng đó lại nhanh chóng biến đổi, tôi trong đó đang điên cuồng xông ra khỏi cửa nhà, bố mẹ cũng vội vã xông ra đuổi theo, ra sức gọi tôi quay về nhà, còn cả hai người liên mồm liên miệng tự xưng là cha mẹ ruột thịt của tôi cũng chạy theo ra ngoài.

“Bố mẹ, bố mẹ.” Tôi vùng vẫy khỏi vòng tay của Tầm, lớn tiếng gọi bố mẹ, định xông về phía trước, ngăn bố mẹ lại, nói với họ rằng tôi vẫn còn sống.

Khoảnh khắc đó, chiếc BMW đâm thẳng vào tôi giống như phần kí ức của tôi. Bùng một tiếng, tôi đưa tay lên che mặt, kìm nén nỗi hoảng sợ, kinh hãi trong lòng, nhắm mắt không ngừng lắc đầu, thét thất thanh: “Không, không, ta không muốn chết, ta không muốn chết. Chết tiệt, đừng có lại đây, đừng có lại đây.”

“Lạc! Nàng hãy bình tĩnh lại đi! Đó là ảo ảnh, đó không phải là thật. Lạc! Nàng hãy nhìn ta, nàng hãy nhìn vào ta.” Tầm nắm lấy đôi vai tôi không ngừng rung lắc, mong muốn có thể gọi tôi tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng quá mức.

Tôi định thần lại, run rẩy lên tiếng nói với chàng: “Dạ, đó không phải là ảo ảnh, đó là ta, đó chính là ta thực sự. Nếu như lúc đó không phải đi đường bất cẩn, ta sẽ không mượn xác hoàn hồn, người bị xe đâm mà chàng vừa nhìn thấy mới thực sự là ta. Có lẽ ta đã tìm được đường về nhà rồi, rốt cuộc ta đã tìm được đường về nhà rồi. Chàng nhìn cánh cửa kia xe, nó chính là cánh cửa không gian. Bốn đá hợp nhất, dịch chuyển càn khôn, đó không phải là ý này sao? Nhất thống thiên hạ, vũ khí ở thời đại của chúng ta vô cùng tân tiến, lợi hại, đừng nói là bốn tiểu quốc kia, cho dù là khống chế cả thế giới hiện nay đều được hết. Dạ, sáu năm rồi, cuối cùng ta có thể quay về, ta muốn về thăm bố mẹ xem sao. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết bọn họ có vượt qua được nỗi đau trong quá khứ không, nhất là mẹ ta…” dien♠dan○le♦quy◘don

Tầm nhìn tôi chăm chăm không nói lời nào, ánh mắt âu sầu, thái độ hoảng hốt, đôi mày kiếm tuyệt đẹp kia thể hiện rõ nỗi bàng hoàng vô ngần trong lòng chàng.

Tôi không để tâm đến sự khác thường của chàng, đẩy chàng một bên rồi đi về phía cánh cửa không gian, nhưng chưa được mấy bước, cả người tôi đã bị ôm chặt vào vòng tay khỏe mạnh, rắn chắc của chàng. Hai tay Tầm ôm chặt lấy tôi, đặt cằm trên mái tóc tôi, giọng nói run rẩy, đơn côi buồn bã đó vang lên bên tai tôi: “Lạc, đó không phải là thật, đó chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh sinh ra bởi nỗi nhớ quê hương da diết của nàng…”

“Không phải đâu, Dạ, đó là thật, đó hoàn toàn là thật.” Tôi không biết làm thế nào, lên tiếng cắt ngang lời chàng.

“Lạc, nàng đã bao giờ từng nghĩ rằng, một khi đã quay lại nơi đó, có lẽ cả đời này nàng sẽ chẳng thể quay lại đây được nữa, hoặc là không gian đó của nàng đã không còn tồn tại nữa chăng? ” Chàng càng ôm chặt lấy tôi, tôi bị ghì trong vòng tay đó chẳng thể động đậy được, ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt đó hiện rõ nỗi đau đớn. Tôi nghẹn ngào, thậm chí còn nghe thấy tiếng cầu xin thảm thương của chàng: “Lạc, xin đừng rời đi có được không? Hãy ở lại, dù thế nào đi nữa xin đừng rời đi, có được không? Nếu như nàng thực sự muốn đi, liệu có thể… đợi sau khi ta chết…”

Tôi vội vã đưa tay che miệng chàng rồi hoảng hốt nói: “Không cho phép chàng nói gở, chàng đã uống máu Phượng Hoàng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng không cần lo lắng, không phải chàng muốn cùng ta đi thăm quê hương của ta sao? Chúng ta hãy cùng đi, có bốn viên đá này, chúng ta vẫn có thể quay về được mà, không phải sao? Nắm lấy tay chàng, mãi mãi bên nhau.”

“Nếu như đó không phải là cánh cửa không gian mà nàng vẫn nói thì sao? Nếu như chúng ta một đi không trở lại thì sao?” Tầm đang suy ngẫm, chàng sợ mất tôi.

Tôi cầm lấy tay chàng, ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười nói: “Dạ, chàng đã lo lắng quá rồi.”

“Lạc, nàng đã bao giờ nghĩ đến…” Tầm đột nhiên ngừng lại không nói nữa, hai mắt nhìn vào phía sau lưng tôi.



Tôi hiếu kì quay đầu nhìn vào ảo ảnh đó, bất giác trợn tròn hai mắt.

Tại sao vậy? Tại sao nó lại không hiển thị tình trạng hiện này của bố mẹ tôi? Tại sao sau khi tôi bị đâm xe lại đổi sang cảnh tượng khác? Tại sao lại xuất hiện cảnh tượng kì lạ này chứ? Những tòa kiến trúc chọc trời được xây dựng san sát bên nhau, đường cao tốc trước kia với những chiếc ô tô Benz, BMW… nay được thay thế bằng chiếc ô tô có thể bay, mọi người ăn mặc quần áo vô cùng kì lạ, tất cả mọi việc đều trở nên kì quái. Đó rốt cuộc là người thật hay người máy? Đài truyền hình đang phát bộ phim “The fifth Element” hay sao?

Tôi không dám tin vào mắt của mình, đưa tay lên dụi lên tục, những cảnh tượng này vẫn chưa biến mất, còn tôi cũng chắc chắn đây không phải là cảnh trong phim “The fifth Element”. Cảnh tượng sau cùng khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng, đó chính là chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ trên tòa kiến trúc chọc trời trước mặt, thời gian hiển thị chính là 11 giờ 57 phút 15 giây ngày mùng 6 tháng 4 năm 2187 nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

Mặt mũi ngô nghê nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng tôi như bị thứ gì chèn nén, cảnh tượng này muốn chỉ cho điều gì? Tôi đã mượn xác hoàn hồn, ở nơi đây được sáu năm, còn thế giới hiện đại của tôi trước kia đã tiến lên một trăm tám mươi năm, một năm ở đây bằng ba mươi năm, điều này cũng có nghĩa là bố mẹ của tôi đã không còn nữa…

Không! Tại sao lại như vậy được chứ? Tôi yếu ớt ngã ra phía sau, lại được ôm vào vòng tay ấm áp thêm lần nữa.

“Sao lại thế? Tại sao bốn viên đá chết tiệt này hợp nhất lại xuất hiện cảnh tượng này? Không được, tôi không tin, ta muốn quay về gặp lại bố mẹ, ta muốn quay về.”

Trong hoảng hốt, tôi nhìn thấy tia sáng trước đó hiểu sao càng lúc càng nhỏ hơn, ban đầu còn trùm hết được thân hình của hai chúng tôi, giờ chỉ còn bao trùm được một đứa nhỏ mà thôi. Thời gian ở nơi đó vẫn không ngừng trôi đi, 11 giờ 59 phút 49 giây ngày 6 tháng 4 năm 2187, rồi lại sang giây tiếp theo, giây tiếp theo nữa. Lẽ nào cánh cửa không gian kia sắp sửa đóng lại?

Xin đừng, tôi vẫn còn chưa biết bố mẹ hiện nay ra sao, xin đừng đóng lại, xin đừng đóng lại… Tôi không hề do dự, đẩy mạnh Tầm ra, lao nhanh về phía tia sáng kia, thời gian dừng lại, xin đừng trôi nữa, xin hãy để tôi quay về.

“Lạc, nàng quay lại đây.”

Khi tôi lao về cánh cửa không gian đó, kim đồng hồ vô tình chỉ vào mốc 12 giờ.

“Á…” Cơ thể tôi bị một sức mạnh to lớn chạm vào, bật ra ngoài, tôi cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình đều cuộn lên, cả người mất đi trọng tâm, ngã về phía sau.

“Lạc, nàng làm sao thế? Không sao chứ…” Tầm kịp thời đỡ lấy tôi, chàng ôm tôi, bởi vì quá hoảng hốt mà sắc mặt trắng nhợt, chàng vội vã hỏi thêm: “Lạc, nàng bị sao thế? Nàng nói gì đi, mau nói gì đi?”

“Ta… đau quá…” Tôi đau đớn rên rỉ trong vòng tay của chàng.

“Lạc, nàng hãy chịu đựng, để ta xem xem.” Chàng đưa tay bắt mạch cho tôi.

Tình trạng sức khỏe không phải là điều tôi quan tâm lúc này, quan trọng chính là cánh cửa không gian kia. Nhìn về hướng hiện ảo ảnh, mất rồi, chẳng còn gì nữa, ảo ảnh đã biến mất, tia sáng cũng biến mất, bốn tia sáng kia cũng biến mất luôn, còn bốn viên đá kia thì rơi xuống mặt đất một cách thiếu quy cách, lại phát ra những ánh sáng đặc biệt như trước kia.

“Tại sao chứ… tại sao chứ…” Tôi cố gắng chịu đựng nỗi đau, vùng vẫy, cố gắng nhặt bốn viên đá kia lên.

“Đừng cử động, nàng đã như vậy rồi còn để tâm đến bốn viên đá kia làm gì?” Chàng đã thét lên quát mắng.



Tôi vô tình hất tay của Tầm ra, giọng nói lạnh lùng nhưng hơi run rẩy: “Chàng có biết là bố mẹ ta sống chết chưa rõ, ta cảm thấy lo lắng thế nào không? Chàng mau bỏ ta ra.” Tôi phớt lờ nỗi đau hiển hiện trong mắt chàng, nhẫn nhịn nỗi đau đớn, chẳng màng tất cả lại ấn mạnh vào vết thương trong lòng bàn tay để tiết máu ra.

“Nàng đang làm gì thế?” Trông chàng lúc này vô cùng đáng sợ, kéo mạnh bàn tay tôi lại.

“Tại sao chứ? Tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Dạ, tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Tại sao vậy?” Tôi nhìn chàng rồi đau khổ truy hỏi, kì tích mà tôi mong mỏi tại sao không xuất hiện thêm lần nữa?

Chàng chẳng để tâm đến tôi, miệng nhoẻn lên nụ cười đau đớn, ánh mắt lại dịu dàng hơn trước rất nhiều. Chàng lấy một lọ thuốc từ trong người ra, tận tâm bôi cho tôi rồi lại xé vạt áo băng bó gọn gàng vết thương trên tay cho tôi.

“Ta không muốn băng bó.” Tôi như mất hết lí trí tháo dải băng ra, nắm lấy vạt áo của chàng rồi thét: “Tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Ta phải quay về, ta phải quay về.”

Trước đó, ánh mắt chàng đã dần lộ nét vui vẻ, sau khi nghe thấy câu nói này dần dần nhạt đi, nhìn tôi chăm chú một hồi, trông mơ màng mà buồn bã.

“Dạ, chàng nói cho ta biết, tại sao bọn chúng lại không phát sáng nữa? Dạ, ta thực sự muốn biết hiện nay bố mẹ thế nào. Dạ, chàng đừng như vậy mà, chàng nói câu gì đi.”

“Được, nếu như máu của nàng không được, vậy thì dùng máu của ta thử xem.” Chàng miễn cưỡng mỉm cười, tuy nhiên ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại hiện rõ nỗi đau và bất lực không thể nào che giấu được.

Chàng một tay cầm cả bốn viên đá kia, nắm chặt trong tay, đôi mắt sáng trong không hề nhìn qua chỗ tôi thêm lần nào, ánh mắt đó chẳng hề lóe lên chút ánh sáng nào, cũng chẳng hề động đậy. Khuôn mặt chàng trước sau vẫn hiện lên nụ cười xán lạn, mãi cho tới khi giọt máu nóng bắn lên mu bàn tay, tôi mới nhận thấy sự bất thường ở chàng.

“Dạ…”

Tôi bàng hoàng nắm lấy bàn tay của Tầm, kinh ngạc nhìn thấy máu tươi nhỏ liên tục từ bàn tay của chàng lên vạt váy trắng ngần của tôi.

“Chàng…” Tôi trợn trừng hai mắt nhìn chàng, nước mắt tuôn trào, chẳng dám tin vào cảnh tượng trước mặt, không ngờ chàng đã dùng nội lực nghiền nát hết bốn viên đá kia thành mảnh vụn…

“Ưm…” Khóe miệng chàng trào ra dòng máu đen, sắc mặt lại trắng nhợt, sau đó ngã vật xuống đất.

“Thượng Quan! Thượng Quan! Thượng Quan.”

Tôi kinh hoàng thét gọi, chàng lại ngất đi trước mặt tôi thêm lần nữa. Lần này, tôi thực sự rất sợ hãi, tôi rất sợ chàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mãi mãi rời bỏ tôi ra đi. Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi chảy ra như mưa tuôn xối xả.

“Thượng Quan, không phải ta muốn rời bỏ chàng… ta chỉ muốn quay về thăm bố mẹ, nói cho họ biết rõ ràng ta vẫn còn sống… chàng hãy tỉnh lại đi, ta không đi đâu hết, cầu xin chàng hãy mở mắt ra... Thượng Quan, cầu xin chàng hãy mở mắt ra, ta không đi nữa, ta không đi nữa, ta không bao giờ rời xa chàng nữa… Thượng Quan…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook