Chương 161: Chuyển biến kinh hoàng
Hoa Thanh Thần
29/11/2017
Sau khi khởi động được bốn viên đá thần kia, làm xuất hiện những cảnh tượng kì lạ, không biết tại sao chỉ có mỗi mình tôi và Tầm nhìn thấy, những
người khác đều không hề hay biết điều gì. Khi tôi tận lực chạy đi tìm
Bạch Cốt Tinh, ông vừa nghe Tầm xảy ra chuyện, sắc mặt trắng nhợt, vô
cùng hoảng hốt.
Dưới sự chẩn trị của Bạch Cốt Tinh, Tầm uống thuốc do ông điều chế, lúc tỉnh lại lần nữa, cả con người gần như thay đổi hẳn.
Lúc tỉnh lại, chàng liền ôm đầu kêu đau đớn liên hồi, tiếng kêu đó y như tiếng thét của những Minh sĩ khi tôi đến Hoàng lăng năm xưa. Thậm chí chàng còn không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng khi phát độc nên nhốt bản thân vào trong phòng, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đớn.
Lúc không tỉnh táo, cả con người chàng như thể điên cuồng, đau khổ vô cùng. Cho dù là tôi, hay là Khai Tâm, Truy Ức, Bạch Cốt Tinh, chàng đều không nhận ra ai cả. Bất cứ là ai, chỉ cần thấp thoáng trước mặt chàng là y như rằng sẽ gặp phải kiếp nạn, các huynh đệ trong Điệp cung bị chàng đánh thương vô số, khiến cho Bạch Cốt Tinh không còn cách nào khác, bắt buộc phải trói chặt chàng lại.
Trong mắt những người trong Điệp cung, tôi đã trở thành một tội nhân thiên cổ, thực ra thì tôi vẫn luôn là vậy. Đến tận hôm nay tôi mới biết, sau khi khi tôi đến Điệp cung này, chàng vẫn luôn bị thổ máu đen, chỉ là giấu tôi mà thôi. Nếu không phải khi nãy, bọn họ từng người chỉ thẳng vào mặt mắng nhiếc thì tôi vẫn còn u mê, không biết gì cả.
Hàng ngày, tôi đều sống trong những lời nhiếc móc, những ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt, thậm chí còn vung đao múa kiếm, và Hoắc hái hoa cùng Trương Mộc Mộc luôn luôn đứng ra chặn kiếm thay tôi một cách vô điều kiện. Hai người bọn họ đã vì tôi mà cãi nhau với những người khác, trong lòng tôi thực sự cảm thấy khổ sở vô cùng.
Kết quả của việc tìm đến Tầm là thế này, không chỉ là nỗi đau khổ của hai người, mà còn đem lại rất nhiều khổ nạn cho bao người khác. Tôi không ngừng tự vấn bản thân, tôi có hối hận không? Đã biết được kết cục này từ trước, tôi vẫn cứ tới đây tìm Tầm, hoặc số mệnh của tôi chính là phải đi tìm tình yêu, bởi vì câu trả lời của tôi vẫn là chưa từng hối hận… dien♦dan♦le○quy♦don
Lần này, tôi chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa. Truy Ức vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ tình hình nên chạy tới tìm Dạ thúc thúc của mình, sau cùng suýt nữa chết trong tay của chàng lúc chàng đang vùng vẫy khỏi dây trói. May mà tôi vẫn luôn ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu của Truy Ức, tôi lập tức lại gần. Truy Ức nghẹt thở, mặt tím tái lại, lúc này đã ngất lịm đi.
Tôi cố gắng hết sức kéo bàn tay của Tầm ra, sau cùng lại bị chàng tóm được. Lúc đầu tôi còn định vùng vẫy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của chàng, nghĩ tới việc chàng sẽ lại rời bỏ tôi đi một lần nữa, tôi thầm nhủ, chi bằng để bản thân chết trong tay chàng còn hơn, tránh phải chịu nỗi đớn đau tận cùng khi mất đi người yêu thương.
Hai tay của chàng càng lúc càng bóp chặt lại, nước mắt nóng bỏng không ngừng tuôn trào trên má, thấm đẫm làn da của tôi, thiêu đốt cả trái tim rỉ máu… Dần dần, tôi cảm thấy ý thức của bản thân mờ ảo đi, tôi sắp ra đi sao? Thế nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cùng chàng… Tôi dùng chút hơi thở sau cùng, khổ sở thốt lên từng lời: “Hỡi trời… ta nguyện… tương ngộ… cùng… chàng… mãi mãi… chẳng…lìa xa…”
Bỗng nhiên, chàng buông lỏng tay ra, không khí cũng theo đó mà tràn vào, tôi không ngừng hít thở.
“Núi chưa mòn
Sông chưa cạn kiệt
Sấm sét rầm trời,
Mưa tuyết giữa hạ
Thiên địa hợp nhất,
Mới dám cùng nàng biệt li!”
Đôi mắt mơ màng trước mắt nhanh chóng trở lại sáng trong, chàng thì thầm lẩm nhẩm nốt đoạn cuối bài thơ “Thượng da”.
“Ưm…” Tôi vẫn còn chưa kịp định thần lại, chàng đã thổ máu đen lần nữa, sau đó lại bất tỉnh nhân sự, ngã lên người tôi.
Bạch Cốt Tinh mặt mày sầm sì đỡ Tầm đang hôn mê bất tỉnh vào trong mật thất. Cánh cửa dày cộp nặng nề đóng sập trước mặt tôi như thể sắp sửa chia cắt tôi với Tầm mãi mãi khiến tôi run rẩy, lạnh giá cả người.
Cảnh tượng Tầm nghiến nát bốn viên đá kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, sở dĩ chàng làm như vậy là muốn cắt đứt suy nghĩ quay về của tôi. Tôi thực sự không hề muốn bỏ chàng đi mất, tôi chỉ muốn quay về thăm bố mẹ mà thôi…
Tại sao chàng uống máu của tôi, thứ máu Phượng Hoàng vạn năng đó mà vẫn thổ huyết? Tại sao chứ? Tôi đau khổ ôm lấy đầu, cả người mềm nhũn ngã xuống bên thạch thất, ngồi bệt xuống đất, ngây lặng người mơ màng nhìn về phía trước, nước mắt trào dâng. Đó là nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, chẳng ai có thể biết được kết cục rồi sẽ ra sao.
Khai Tâm cùng Truy Ức hoàn toàn không biết rốt cuộc Tầm đã xảy ra chuyện gì. Vì không muốn cho bọn trẻ biết, tôi liền nhờ vả Mộc Mộc chăm sóc thay, cũng cố gắng không cho mấy nhóc con này biết quá nhiều chuyện.
Thạch môn lạnh giá này đã đóng suốt ba ngày ba đêm nay. Hôm nay tôi chẳng thể nào kìm nén được nỗi hoảng loạn trong lòng, đâm sầm vào mấy đệ tử Điệp cung đứng bên ngoài thạch môn, ngồi bệt xuống bật khóc thống khổ: “Vũ thúc, người mau mở cửa ra, Vũ thúc, mau mở cửa ra. Hãy để con vào trong, con cầu xin người đó…”
“Lạc Lạc, nàng đứng dậy trước đi, nàng làm vậy cũng vô dụng thôi, nàng làm vậy sẽ ảnh hưởng tới việc Nhật Sứ liệu thương cho ngài ấy.” Hoắc Vô Ảnh mặt mày cũng lo lắng, nhưng cố trấn tĩnh đưa lời an ủi, kéo tôi đứng dậy trước thạch môn.
“Mê Tình Điệp, đến hôm nay mà ngươi vẫn còn bảo vệ cho con yêu nữ này, nếu như không phải ả ta, Sầm làm sao mà thành ra như vậy được chứ? Ngươi tránh ra, ta phải giết chết ả ta.” Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Hàng Mẫn tràn ngập sự lạnh nhạt, thù hận và độc địa.
“Hàng Mẫn, cô đừng quá đáng quá.” Hoắc Vô Ảnh vẫn kiên quyết đứng bảo vệ trước mặt tôi, giúp tôi đỡ chặn chiêu thức của Hàng Mẫn.
Hành động này của Hoắc Vô Ảnh dường như càng chọc giận thêm những người muốn giết chết tôi. dien.dan.le.quy.don
“Tất cả đều do con yêu nữ này gây ra, giết ả ta đi.”
“Giết chết yêu nữ! Giết chết yêu nữ!”
“Giết chết ả ta! Giết chết ả ta!”
Mọi người đồng thanh hét lớn, khí thế ngùn ngụt cùng trời, hết tiếng này nối tiếp tiếng kia, dường như không bao giờ ngừng nghỉ. Tôi chẳng để tâm đến tất cả những điều này, điều duy nhất tôi muốn biết lúc này chính là người ở trong mật thất kia hiện nay sao rồi.
“Mau ngậm miệng lại hết cho ta.” Bỗng nhiên, giọng nói nam nhân thét lớn, ngăn lại tiếng hô vang của mọi người, cả khoảng không lúc này im lặng như tờ.
Tôi kinh ngạc ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn rõ người đến, là Hàng Thành. Khuôn mặt anh chàng đang vô cùng giận dữ, chính vì vậy mà lại lộ rõ vẻ tôn quý, oai nghiêm mà ngày thường khó thấy.
“Nếu muốn ngài ấy chết thì các người cứ tiếp tục thét đi.” Hàng Thành lại thét lớn tiếng, những người có mặt tại đây đều im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng nữa. Đến Điệp cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàng Thành tức giận đến thế, tôi vẫn luôn cho rằng anh chàng là một thiếu niên tốt tính, vui vẻ và có sức chịu đựng vô hạn, bền bỉ.
“Lần trước, ta vẫn còn chưa tính sổ về chuyện muội tự ý xuất cốc, muốn được chịu phạt theo cung quy thì cứ ở lại đây cùng ta, còn nếu không, lập tức cút ngay về phòng của mình.” Hàng Thành quắc mặt giận dữ quát vào mặt Hàng Mẫn.
Hàng Mẫn trợn mắt lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi rồi nhanh chóng rời khỏi thạch thất.
“Những người muốn chịu phạt theo cung quy thì ở lại, không muốn thì mau cút đi cho ta.” Câu nói của Hàng Thành khiến tôi bật khóc dữ dội hơn trước.
Mọi người quay sang nhìn nhau, người người mang theo một bụng oán khí vừa định rời đi, một đệ tử liền chạy từ bên ngoài vào báo tin.
“Khởi bẩm cung chủ, đại… đại sự không hay rồi.” Hàng Thành cau chặt đôi mày rồi quát: “Nói mau.”
Tên đệ tử đến báo tin liền run rẩy hồi đáp: “Trong cốc xuất hiện một người điên rồ chẳng biết ở đâu, trông như muốn tới cung chúng ta tìm phụ nữ, miệng không ngừng thét lớn tên của người phụ nữ đó. Các đệ tử trong cung cố gắng hết sức ngăn hắn ta nhập cốc, ai ngờ, người này võ công cao cường, các đệ tử học nghệ không tinh, chẳng thể chỗng đỡ được, bị thương vô số. Lúc này, e là người này đã tiến vào được Điệp cung…”
“Cái gì?” Hàng Thành vô cùng kinh ngạc.
Tất cả mọi người có mặt tại đây cũng vô cùng kinh hoàng, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Mê Tình Điệp, ngươi ở lại đây trông chừng Nhật Sứ và Dạ Sứ…” Hàng Thành ngưng lại đôi chút, nhíu chặt đôi mày nhìn tôi, lại nói: “Và cả phu nhân Dạ Sứ, không được để xảy ra bất cứ tổn hại nào, những người khác đi theo ta ra ngoài.”
Hàng Thành dặn dò rồi dẫn theo tất cả mọi người đi ra bên ngoài.
Không bao lâu sau, tôi liền nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt truyền từ bên ngoài vào, còn có cả tiếng đàn ông không ngừng gọi tên một người phụ nữ, không phải Ngâm Ngâm thì là Doanh Doanh. Tôi không an tâm với Tầm đang nằm trong thạch thất, nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt lại truyền lại từ bên ngoài lại càng khiến tôi bất an hơn. Tôi và Hoắc Vô Ảnh quay sang nhìn nhau, đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Tôi vừa bước ra bên ngoài, liền cảm nhận được bá khí mạnh mẽ chưa từng thấy đè nặng lên người. Luồng bá khí này khiến tôi bất giác tràn ngập cảm giác hoang mang đáng sợ. Tôi đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi hoảng hốt, Thổ Điệp, Hỏa Điệp cùng với Thiên trưởng lão cùng Khôn trưởng lão đều thổ huyết, đau đớn nằm lồm cồm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, những đệ tử khác cũng chẳng may mắn hơn bao nhiêu, có nhiều người đã nằm bất động, tôi không biết họ bị hôn mê hay đã chết.
Cách đó vài mét, một người đàn ông trung niên mặc áo gấm màu lam đang đánh nhau cùng Hàng Thành và mấy đệ tử khác của Điệp cung. Người này chính là người vô duyên vô cớ xông vào cốc tìm người được báo lại trước đó sao?
Hoắc Vô Ảnh thấy cảnh tượng này, vô cùng tức giận, nhặt thanh kiếm trên mặt đất, định xông vào ứng chiến.
Tôi liền nói cùng hắn: “Hái hoa, phải cẩn thận đó.” dien~dan`le`quy~don
Hắn mặt mày nghiêm nghị gật đầu, khẽ nhún người, tham gia vào trận chiến.
Sau khi nghe thấy giọng nói của tôi, người đàn ông kia liền quay sang. Ánh mắt hắn sắc như chim ưng, khuôn mặt cuồng nộ, đáng sợ đó đã chuyển sang hân hoan, vui vẻ ngay sau khi nhìn thấy tôi
Dưới sự chẩn trị của Bạch Cốt Tinh, Tầm uống thuốc do ông điều chế, lúc tỉnh lại lần nữa, cả con người gần như thay đổi hẳn.
Lúc tỉnh lại, chàng liền ôm đầu kêu đau đớn liên hồi, tiếng kêu đó y như tiếng thét của những Minh sĩ khi tôi đến Hoàng lăng năm xưa. Thậm chí chàng còn không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng khi phát độc nên nhốt bản thân vào trong phòng, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau đớn.
Lúc không tỉnh táo, cả con người chàng như thể điên cuồng, đau khổ vô cùng. Cho dù là tôi, hay là Khai Tâm, Truy Ức, Bạch Cốt Tinh, chàng đều không nhận ra ai cả. Bất cứ là ai, chỉ cần thấp thoáng trước mặt chàng là y như rằng sẽ gặp phải kiếp nạn, các huynh đệ trong Điệp cung bị chàng đánh thương vô số, khiến cho Bạch Cốt Tinh không còn cách nào khác, bắt buộc phải trói chặt chàng lại.
Trong mắt những người trong Điệp cung, tôi đã trở thành một tội nhân thiên cổ, thực ra thì tôi vẫn luôn là vậy. Đến tận hôm nay tôi mới biết, sau khi khi tôi đến Điệp cung này, chàng vẫn luôn bị thổ máu đen, chỉ là giấu tôi mà thôi. Nếu không phải khi nãy, bọn họ từng người chỉ thẳng vào mặt mắng nhiếc thì tôi vẫn còn u mê, không biết gì cả.
Hàng ngày, tôi đều sống trong những lời nhiếc móc, những ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt, thậm chí còn vung đao múa kiếm, và Hoắc hái hoa cùng Trương Mộc Mộc luôn luôn đứng ra chặn kiếm thay tôi một cách vô điều kiện. Hai người bọn họ đã vì tôi mà cãi nhau với những người khác, trong lòng tôi thực sự cảm thấy khổ sở vô cùng.
Kết quả của việc tìm đến Tầm là thế này, không chỉ là nỗi đau khổ của hai người, mà còn đem lại rất nhiều khổ nạn cho bao người khác. Tôi không ngừng tự vấn bản thân, tôi có hối hận không? Đã biết được kết cục này từ trước, tôi vẫn cứ tới đây tìm Tầm, hoặc số mệnh của tôi chính là phải đi tìm tình yêu, bởi vì câu trả lời của tôi vẫn là chưa từng hối hận… dien♦dan♦le○quy♦don
Lần này, tôi chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa. Truy Ức vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ tình hình nên chạy tới tìm Dạ thúc thúc của mình, sau cùng suýt nữa chết trong tay của chàng lúc chàng đang vùng vẫy khỏi dây trói. May mà tôi vẫn luôn ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu của Truy Ức, tôi lập tức lại gần. Truy Ức nghẹt thở, mặt tím tái lại, lúc này đã ngất lịm đi.
Tôi cố gắng hết sức kéo bàn tay của Tầm ra, sau cùng lại bị chàng tóm được. Lúc đầu tôi còn định vùng vẫy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của chàng, nghĩ tới việc chàng sẽ lại rời bỏ tôi đi một lần nữa, tôi thầm nhủ, chi bằng để bản thân chết trong tay chàng còn hơn, tránh phải chịu nỗi đớn đau tận cùng khi mất đi người yêu thương.
Hai tay của chàng càng lúc càng bóp chặt lại, nước mắt nóng bỏng không ngừng tuôn trào trên má, thấm đẫm làn da của tôi, thiêu đốt cả trái tim rỉ máu… Dần dần, tôi cảm thấy ý thức của bản thân mờ ảo đi, tôi sắp ra đi sao? Thế nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cùng chàng… Tôi dùng chút hơi thở sau cùng, khổ sở thốt lên từng lời: “Hỡi trời… ta nguyện… tương ngộ… cùng… chàng… mãi mãi… chẳng…lìa xa…”
Bỗng nhiên, chàng buông lỏng tay ra, không khí cũng theo đó mà tràn vào, tôi không ngừng hít thở.
“Núi chưa mòn
Sông chưa cạn kiệt
Sấm sét rầm trời,
Mưa tuyết giữa hạ
Thiên địa hợp nhất,
Mới dám cùng nàng biệt li!”
Đôi mắt mơ màng trước mắt nhanh chóng trở lại sáng trong, chàng thì thầm lẩm nhẩm nốt đoạn cuối bài thơ “Thượng da”.
“Ưm…” Tôi vẫn còn chưa kịp định thần lại, chàng đã thổ máu đen lần nữa, sau đó lại bất tỉnh nhân sự, ngã lên người tôi.
Bạch Cốt Tinh mặt mày sầm sì đỡ Tầm đang hôn mê bất tỉnh vào trong mật thất. Cánh cửa dày cộp nặng nề đóng sập trước mặt tôi như thể sắp sửa chia cắt tôi với Tầm mãi mãi khiến tôi run rẩy, lạnh giá cả người.
Cảnh tượng Tầm nghiến nát bốn viên đá kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu tôi, sở dĩ chàng làm như vậy là muốn cắt đứt suy nghĩ quay về của tôi. Tôi thực sự không hề muốn bỏ chàng đi mất, tôi chỉ muốn quay về thăm bố mẹ mà thôi…
Tại sao chàng uống máu của tôi, thứ máu Phượng Hoàng vạn năng đó mà vẫn thổ huyết? Tại sao chứ? Tôi đau khổ ôm lấy đầu, cả người mềm nhũn ngã xuống bên thạch thất, ngồi bệt xuống đất, ngây lặng người mơ màng nhìn về phía trước, nước mắt trào dâng. Đó là nỗi chờ đợi dài đằng đẵng, chẳng ai có thể biết được kết cục rồi sẽ ra sao.
Khai Tâm cùng Truy Ức hoàn toàn không biết rốt cuộc Tầm đã xảy ra chuyện gì. Vì không muốn cho bọn trẻ biết, tôi liền nhờ vả Mộc Mộc chăm sóc thay, cũng cố gắng không cho mấy nhóc con này biết quá nhiều chuyện.
Thạch môn lạnh giá này đã đóng suốt ba ngày ba đêm nay. Hôm nay tôi chẳng thể nào kìm nén được nỗi hoảng loạn trong lòng, đâm sầm vào mấy đệ tử Điệp cung đứng bên ngoài thạch môn, ngồi bệt xuống bật khóc thống khổ: “Vũ thúc, người mau mở cửa ra, Vũ thúc, mau mở cửa ra. Hãy để con vào trong, con cầu xin người đó…”
“Lạc Lạc, nàng đứng dậy trước đi, nàng làm vậy cũng vô dụng thôi, nàng làm vậy sẽ ảnh hưởng tới việc Nhật Sứ liệu thương cho ngài ấy.” Hoắc Vô Ảnh mặt mày cũng lo lắng, nhưng cố trấn tĩnh đưa lời an ủi, kéo tôi đứng dậy trước thạch môn.
“Mê Tình Điệp, đến hôm nay mà ngươi vẫn còn bảo vệ cho con yêu nữ này, nếu như không phải ả ta, Sầm làm sao mà thành ra như vậy được chứ? Ngươi tránh ra, ta phải giết chết ả ta.” Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Hàng Mẫn tràn ngập sự lạnh nhạt, thù hận và độc địa.
“Hàng Mẫn, cô đừng quá đáng quá.” Hoắc Vô Ảnh vẫn kiên quyết đứng bảo vệ trước mặt tôi, giúp tôi đỡ chặn chiêu thức của Hàng Mẫn.
Hành động này của Hoắc Vô Ảnh dường như càng chọc giận thêm những người muốn giết chết tôi. dien.dan.le.quy.don
“Tất cả đều do con yêu nữ này gây ra, giết ả ta đi.”
“Giết chết yêu nữ! Giết chết yêu nữ!”
“Giết chết ả ta! Giết chết ả ta!”
Mọi người đồng thanh hét lớn, khí thế ngùn ngụt cùng trời, hết tiếng này nối tiếp tiếng kia, dường như không bao giờ ngừng nghỉ. Tôi chẳng để tâm đến tất cả những điều này, điều duy nhất tôi muốn biết lúc này chính là người ở trong mật thất kia hiện nay sao rồi.
“Mau ngậm miệng lại hết cho ta.” Bỗng nhiên, giọng nói nam nhân thét lớn, ngăn lại tiếng hô vang của mọi người, cả khoảng không lúc này im lặng như tờ.
Tôi kinh ngạc ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn rõ người đến, là Hàng Thành. Khuôn mặt anh chàng đang vô cùng giận dữ, chính vì vậy mà lại lộ rõ vẻ tôn quý, oai nghiêm mà ngày thường khó thấy.
“Nếu muốn ngài ấy chết thì các người cứ tiếp tục thét đi.” Hàng Thành lại thét lớn tiếng, những người có mặt tại đây đều im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng nữa. Đến Điệp cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hàng Thành tức giận đến thế, tôi vẫn luôn cho rằng anh chàng là một thiếu niên tốt tính, vui vẻ và có sức chịu đựng vô hạn, bền bỉ.
“Lần trước, ta vẫn còn chưa tính sổ về chuyện muội tự ý xuất cốc, muốn được chịu phạt theo cung quy thì cứ ở lại đây cùng ta, còn nếu không, lập tức cút ngay về phòng của mình.” Hàng Thành quắc mặt giận dữ quát vào mặt Hàng Mẫn.
Hàng Mẫn trợn mắt lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi rồi nhanh chóng rời khỏi thạch thất.
“Những người muốn chịu phạt theo cung quy thì ở lại, không muốn thì mau cút đi cho ta.” Câu nói của Hàng Thành khiến tôi bật khóc dữ dội hơn trước.
Mọi người quay sang nhìn nhau, người người mang theo một bụng oán khí vừa định rời đi, một đệ tử liền chạy từ bên ngoài vào báo tin.
“Khởi bẩm cung chủ, đại… đại sự không hay rồi.” Hàng Thành cau chặt đôi mày rồi quát: “Nói mau.”
Tên đệ tử đến báo tin liền run rẩy hồi đáp: “Trong cốc xuất hiện một người điên rồ chẳng biết ở đâu, trông như muốn tới cung chúng ta tìm phụ nữ, miệng không ngừng thét lớn tên của người phụ nữ đó. Các đệ tử trong cung cố gắng hết sức ngăn hắn ta nhập cốc, ai ngờ, người này võ công cao cường, các đệ tử học nghệ không tinh, chẳng thể chỗng đỡ được, bị thương vô số. Lúc này, e là người này đã tiến vào được Điệp cung…”
“Cái gì?” Hàng Thành vô cùng kinh ngạc.
Tất cả mọi người có mặt tại đây cũng vô cùng kinh hoàng, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Mê Tình Điệp, ngươi ở lại đây trông chừng Nhật Sứ và Dạ Sứ…” Hàng Thành ngưng lại đôi chút, nhíu chặt đôi mày nhìn tôi, lại nói: “Và cả phu nhân Dạ Sứ, không được để xảy ra bất cứ tổn hại nào, những người khác đi theo ta ra ngoài.”
Hàng Thành dặn dò rồi dẫn theo tất cả mọi người đi ra bên ngoài.
Không bao lâu sau, tôi liền nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt truyền từ bên ngoài vào, còn có cả tiếng đàn ông không ngừng gọi tên một người phụ nữ, không phải Ngâm Ngâm thì là Doanh Doanh. Tôi không an tâm với Tầm đang nằm trong thạch thất, nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt lại truyền lại từ bên ngoài lại càng khiến tôi bất an hơn. Tôi và Hoắc Vô Ảnh quay sang nhìn nhau, đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Tôi vừa bước ra bên ngoài, liền cảm nhận được bá khí mạnh mẽ chưa từng thấy đè nặng lên người. Luồng bá khí này khiến tôi bất giác tràn ngập cảm giác hoang mang đáng sợ. Tôi đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi hoảng hốt, Thổ Điệp, Hỏa Điệp cùng với Thiên trưởng lão cùng Khôn trưởng lão đều thổ huyết, đau đớn nằm lồm cồm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, những đệ tử khác cũng chẳng may mắn hơn bao nhiêu, có nhiều người đã nằm bất động, tôi không biết họ bị hôn mê hay đã chết.
Cách đó vài mét, một người đàn ông trung niên mặc áo gấm màu lam đang đánh nhau cùng Hàng Thành và mấy đệ tử khác của Điệp cung. Người này chính là người vô duyên vô cớ xông vào cốc tìm người được báo lại trước đó sao?
Hoắc Vô Ảnh thấy cảnh tượng này, vô cùng tức giận, nhặt thanh kiếm trên mặt đất, định xông vào ứng chiến.
Tôi liền nói cùng hắn: “Hái hoa, phải cẩn thận đó.” dien~dan`le`quy~don
Hắn mặt mày nghiêm nghị gật đầu, khẽ nhún người, tham gia vào trận chiến.
Sau khi nghe thấy giọng nói của tôi, người đàn ông kia liền quay sang. Ánh mắt hắn sắc như chim ưng, khuôn mặt cuồng nộ, đáng sợ đó đã chuyển sang hân hoan, vui vẻ ngay sau khi nhìn thấy tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.