Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 163: chương 163

Hoa Thanh Thần

29/11/2017

“Bỏ tay ra. Ta bảo ngươi bỏ tay ra, ngươi có nghe thấy không?” Tôi thét lên đầy tức giận, tôi thực sự chẳng còn chút nhẫn nại nào để nói chuyện cùng tên này được nữa, với tôi mà nói, chẳng còn gì quan trọng hơn tính mạng của Tầm.

“Ngâm Ngâm, mau đi cùng ta, những nơi trần tục thế này không thích hợp với chúng ta, đi theo ta nào, Ngâm Ngâm.”

“Ngươi là tên thần kinh! Ngươi nghe cho rõ đây, ta họ Lạc, tên Bảo, tên đầy đủ là Lạc Bảo, người phụ nữ mà ngươi muốn tìm chẳng phải đã đi theo ngươi mười bảy năm trước rồi sao? Ngươi còn đến đây phiền ta làm gì? Ta nói thêm lần nữa, ta không phải là Ngâm Ngâm mà ngươi muốn tìm.” Phượng Vũ Quân cứ bám riết lấy tôi, khiến tôi tức giận điên người, tôi đấm mạnh một quyền vào mặt ép hắn lui ra phía sau.

“Cái gì?” Phượng Vũ Quân lặng người đi, nhất thời không hiểu được ra.

Tôi lại thét lớn vào mặt Uông Thư Bách: “Xin ngươi hãy trông chừng người phụ thân tinh thần có vấn đề của mình đi, đừng để chạy đi lung tung làm người khác bị thương nữa.”

Phượng Vũ Quân nhanh chóng định thần lại sau khi kinh ngạc, lại tóm lấy tôi rồi nói: “Ngâm Ngâm, ta biết nàng có nỗi khổ riêng, ta biết ta và Vũ Lăng khiến nàng khó lòng lựa chọn. Hôm nay, dù thế nào đi nữa, ta cũng không để nàng rời khỏi ta nữa, nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này.” Type tại dien.dan.le.quy.don

Bạch Cốt Tinh kịp thời hất tay của hắn ra, khí độ bình thản nói: “Hừm, các hạ đã đánh giá bản thân quá cao rồi đấy, muốn ép buộc đưa người từ Điệp cung ta đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.”

Phượng Vũ Quân vừa định lên tiếng, lại bị cắt ngang bởi một tiếng cười khoái lạc, là Uông Thư Bách. Hắn mấp máy môi nói chuyện gì đó cùng Phượng Vũ Quân, tôi không thể nào biết được họ đang nói gì.

Đột nhiên, Phượng Vũ Quân gầm rống lên: “Đừng quên rằng, con là do ta sinh ra, con vẫn phải gọi ta một tiếng phụ thân.” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Phượng Vũ Quân lại quay về hành lễ với Uông Thư Bách, sau đó tức tối đưa theo hai người đàn ông trung niên kia rời khỏi.

“Ngâm Ngâm, ta đợi nàng quay về.” Đây chính là câu Phượng Vũ Quân nói với tôi trước khi rời đi, thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ.

Uông Thư Bách từ từ tiến lên trước, ánh mắt sáng lóe, khóe miệng nhoẻn cười, hai tay đưa ra trước mặt cung kính nói: “Vãn bối thực sự bội phục trước tiền bối Nhật Sứ. Tiền bối cam nguyện hao tổn hết công lực mấy mươi năm của mình, đại thương nguyên khí, chỉ vì muốn cứu người đồ nhi yêu quý của mình, điều này thực sự khiến thế nhân phải nghiêng mình kính nể. Tiền bối biết rõ công lực của mình đã cạn kiệt, vậy mà vẫn dồn hết sức lực còn lại trong người giao đấu cùng với gia phụ, đánh cược mọi thứ, điều này càng khiến vãn bối khâm phục hơn. Thế nhưng vãn bối cũng cảm thấy đáng tiếc cho tiền bối, võ công tuyệt thế cả đời của người giờ đã tan biến theo khói mây.”

Cái gì? Bạch Cốt Tinh đã mất hết công lực? Ông đột nhiên trở thành một ông già da nhăn nheo, tóc bạc trắng, tất cả đều vì dốc toàn bộ công lực cứu tính mạng của Tầm sao? Tôi quay đầu lại, không dám tin vào tai mình, thảng thốt lên tiếng: “Vũ thúc.”

Bạch Cốt Tinh giơ tay ra hiệu tôi đừng quá lo lắng, mỉm cười nói: “Ha ha ha, người trẻ tuổi này không đơn giản chút nào. Cho dù là như vậy thì đã sao chứ? Huống hồ chi, đương sự chưa chắc đã cam nguyện đi cùng cậu.”

“Tiền bối đã mất đi công lực mấy mươi năm, vẫn chẳng thể nào cứu được người đồ nhi yêu quý, nếu như chúng ta có thể cứu được huynh ấy, vậy thì hoàn toàn thay đổi. Chốc nữa, nàng ấy có cam nguyện đi về cùng ta hay không thì cứ chống mắt mà xem.”

Chỉ một câu nói ‘nếu như chúng ta có thể cứu được huynh ấy’ đã khiến tôi và Vũ thúc hoàn toàn kinh ngạc.

“Các người… rốt cuộc là ai?” Vũ thúc cau chặt đôi mày bạc trắng, suy ngẫm điều gì đó rồi lên tiếng hỏi.

“Chúng ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn tìm người nhà đã thất tán nhiều năm quay về mà thôi. Người đó chính là nàng ấy.” Uông Thư Bách chỉ vào tôi, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Uông Thư Bách, ngươi nói có thể cứu được chàng, những lời nói đó có phải sự thật không?” Tôi xông đến trước mặt hắn, tóm lấy cánh tay của hắn đầy kích động.

Hắn mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Phượng Bách Cốc.”



Phượng Bách Cốc? Tôi chẳng cần biết hắn ta là Phượng Bách Cốc hay là Uông Thư Bách, tôi chỉ cần biết, bọn họ có thực sự cứu được Tầm hay không mà thôi.

“Phượng Bách Cốc, những lời ngươi nói là thật chứ?”

“Tiểu huynh đệ, lời nói này có thật không?”

Tôi và Bạch Cốt Tinh đồng thanh cất tiếng hỏi.

“Vậy thì phải xem nàng thế nào đã.” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, đôi mắt khẽ sáng lên, khóe miệng nhoẻn lên, nụ cười đó ấm áp lạ thường.

“Thì ra là vậy.” Khuôn mặt của Bạch Cốt Tinh trắng cắt không còn giọt máu nào.

Đột nhiên, Bạch Cốt Tinh đưa tay ôm ngực đầy đau đớn, khom người bật ho liên tục.

“Vũ thúc.” Tôi vội vã lại gần đỡ lấy rồi đưa tay vuốt lưng cho ông.

Mãi một lúc sau, Vũ thúc mới kìm nén cơn ho lại, vẫy tay ra hiệu tôi đừng vỗ lưng nữa. Ông khó khăn đứng thẳng dậy, nói với Phượng Bách Cốc hai chữ: “Cứu nó…” Vừa dứt lời, cả người ngã vật xuống đất.

“Vũ thúc.” Tôi kêu lên kinh hãi, cố gắng đỡ lấy thân người của ông, nước mắt tuôn trào không ngớt.

Đưa tay gạt nước mắt, tôi nhìn Phượng Bách Cốc rồi hỏi: “Tại sao lại như thế này?”

Phượng Bách Cốc bình thản nói: “Lúc nãy ta đã nói rồi, tiền bối đã hao tổn công lực mấy mươi năm trong người, đại thương nguyên khí, sau đó biết rõ võ công của mình đã cạn kiệt mà vẫn dốc hết toàn lực giao đấu cùng gia phụ. Nếu như ta không đến đây kịp thời, e là tiền bối đã sớm cưỡi hạc về tây rồi.” Nói xong, hắn liền lấy ra một lọ màu trắng từ trong người ra, đổ ra một viên đơn dược, cho Bạch Cốt Tinh uống rồi nói: “Tiền bối, viên thuốc này có thể bảo vệ tâm mạch cho người, không còn trở ngại tính mạng, thế nhưng, e là tiền bối phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài.”

“Khụ khụ khụ… được được, bộ xương tàn này của ta đúng là không thể không khuất phục trước tuổi tác được nữa rồi… khụ khụ khụ… Cho dù là yêu tinh thì cũng phải già đi, biệt hiệu Bạch Cốt Tinh đúng là thú vị… Bạch Cốt Tinh cần phải nghỉ ngơi rồi… khụ khụ khụ… Thứ này của con… bây giờ Bạch Cốt Tinh cũng không dùng nổi nữa…” Bạch Cốt Tinh từ từ quay đầu lại, đặt miếng Huyết Phượng Hoàng lên tay tôi, nụ cười tận đáy lòng của ông lại khiến tôi cảm thấy vô cùng chua xót, món nợ ân tình của ông, biết đến khi nào tôi với Tầm mới trả lại được đây?

Nghe Bạch Cốt Tinh nói như vậy, nước mắt tôi chảy xuống càng dữ dội hơn trước, rồi nghẹn ngào nói: “Vũ thúc, cảm ơn người, người và Dạ sẽ không sao cả đâu. Để con đưa người đi nghỉ ngơi trước.”

“Không cần đâu… mau vào xem Sầm Nhi thế nào đi… không cần phải để tâm đến ta, ta sẽ ở lại đây tĩnh lặng vận khí dưỡng thương cũng được… khụ khụ…” Bạch Cốt Tinh xua tay, ra hiệu tôi vào xem tình hình của Tầm lúc này thế nào trước.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng tôi làm sao có thể để ông thân đang mang trọng thương ở đây một mình được chứ? Tôi kiên quyết gọi mấy đệ tử của Điệp cung đưa ông về phòng nghỉ ngơi. Đến sau cùng, Vũ thúc vẫn nghiêm nghị dặn dò đám đệ tử kia, tuyệt đối không được đến thạch thất làm phiền Phượng Bách Cốc cứu Tầm.

Khi đi vào trong thạch thất, nhìn thấy Tầm đang im lặng nằm trên chỗ điều dưỡng, tôi vội vã chạy đến gần

“Dạ…”



Tôi mắt đẫm lệ nhòa gọi tên chàng, thế nhưng chàng chẳng có chút phản ứng nào hết. Sắc mặt của chàng trắng nhợt những một tờ giấy, chẳng có chút sắc máu nào, nếu như không phải trên môi còn hồng thắm đôi chút thì tôi thực sự nghi ngờ chàng chỉ là một bức tượng vô hồn mà thôi.

“Suýt chút nữa là chất độc đó đã tiến vào tâm mạch của huynh ấy rồi, đến lúc đó thì cho dù thần tiên giáng trần cũng chẳng thể nào cứu được.” Phượng Bách Cốc bình thản lên tiếng bình luận, giọng nói lạnh giá thấu xương.

Tôi gạt dòng nước mắt trên má đi, lạnh lùng nói cùng hắn: “Ngươi nói có thể cứu được chàng, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì thì mới chịu ra tay cứu chàng? Muốn ta phải lên núi đao, xuống biển lửa hay là bắt ta phải đi giết người cho các ngươi? Ngươi hãy nói đi.”

“Nếu như chất độc trong người huynh ấy được giải mà tính mạng của ta hoặc nàng mất đi, vậy nàng có muốn ta cứu mạng huynh ấy không?” Hắn không đáp mà lên tiếng hỏi lại.

Tôi ngây lặng người đi, sau đó kiên định đáp lại: “Nếu chàng chết đi, cuộc đời này với ta cũng chẳng còn có ý nghĩa gì cả, cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ.”

“Được! Người của Phượng gia, người đời gọi là tộc người Phượng Hoàng. Chỉ có máu Phượng Hoàng mới có thể giải được độc Huyết ảnh. Nàng và ta là người tộc Phượng Hoàng, muốn cứu huynh ấy, không dùng máu của nàng thì sẽ dùng máu của ta.” Hắn nhướng cao mày, bình thản lên tiếng.

Tộc người Phượng Hoàng? Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy mấy chữ ‘tộc người Phượng Hoàng’, thế nhưng lại là lần đầu tiên có người khẳng định chắc chắn tôi là người thuộc tộc Phượng Hoàng.

Tôi không mấy hiểu, đưa lời hỏi lại: “Nếu máu của ta cũng là máu Phượng Hoàng, vậy tại sao ta cho chàng uống máu của ta lại không thể giải được thứ độc đó?”

Hắn bình thản đáp lại: “Nếu như có thể cho uống máu Phượng Hoàng mà nhanh chóng giải được độc thì đó đã chẳng phải là Huyết ảnh nữa.”

Chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc giải thứ độc này cho Tầm, tôi liền nói: “Ta chẳng cần biết phải giải như thế nào. Ta chỉ muốn biết rằng, rốt cuộc ngươi bắt ta làm gì thì mới chịu cứu chàng?”

“Tộc Phượng Hoàng tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào trong tộc lưu lạc bên ngoài, trừ phi người đó đã chết, nếu không cho dù đi đến chân trời góc bể, người của tộc Phượng Hoàng nhất định sẽ tìm được và đưa về tộc. Lần này, chúng ta tới đây là để đưa nàng quay về tộc. Ta đã nói rồi, muốn cứu huynh ấy thì còn phải xem nàng thế nào đã.” Hắn nói với tôi lai lịch cũng như mục đích chuyến đi lần này.

Ha ha ha, thật không ngờ tôi đã đoán trúng phóc mọi chuyện. Đích thực, hắn có thể thản nhiên nói với bất cứ ai rằng bản thân có thể giải được Huyết ảnh, bởi vì hắn là người thuộc tộc Phượng Hoàng.

Tôi điều chỉnh lại suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy nực cười. Vận mệnh hết lần này đến lần khác trêu ngươi tôi, ha ha, tôi thực sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi.

Tôi nhìn thẳng vào hắn, nói dõng dạc từng từ một: “Được, chỉ cần ngươi có thể giải được chất độc trên người chàng, ta sẽ theo ngươi về. Cho dù nơi đó là núi đao biển lửa, điện Diêm La, mười tám tầng địa ngục, ta cũng sẽ theo ngươi quay về, chỉ cần ngươi có thể giải độc cho chàng.”

Hắn im lặng nhìn tôi một hồi, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười khó hiểu.

Hắn bình thản đưa bước lại gần chỗ Tầm, nhẹ nhàng nhấc kiếm rạch lên hai tay của chàng.

Trước khi hắn hạ kiếm xuống, tôi thét lên kinh hãi: “Ngươi đang muốn làm gì thế? Rốt cuộc ngươi đang làm gì?”

“Không chịu huyết hình thì sao giải được Huyết ảnh?” Hắn nói xong liền đưa kiếm rạch hai vệt thật sâu lên hai lòng bàn tay của chàng.

Ngay lúc đó, hai dòng máu đen chảy ra từ lòng bàn tay của Tầm. Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim tôi cũng như đang rỉ máu. Phượng Bách Cốc cứ đứng lặng đó, nhìn hai bàn tay của Tầm chảy máu đen, mãi chẳng thấy hành động gì thêm. Không bao lâu sau, bên cạnh Tầm là một vũng máu đen lớn, thấm đẫm trên y phục trắng của chàng, trông thực sự nhức mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook