Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 164

Hoa Thanh Thần

29/11/2017

“Rốt cuộc ngươi định để chàng chảy máu đến lúc nào đây? Còn để chảy thêm nữa, chàng sẽ chết đấy. Phượng Bách Cốc, rốt cuộc ngươi muốn cứu hay muốn giết chết chàng hả?” Tôi phẫn nộ xông về phía Phượng Bách Cốc gào thét điên cuồng.

“Lại đó, đỡ huynh ấy ngồi dậy, làm theo những gì ta bảo.” Cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng.

Tôi lặng người đi, sau đó liền lại gần đỡ lấy Tầm, ngồi đối diện với chàng. Phượng Bách Cốc liền lấy kiếm rạch lên hai lòng bàn tay tôi, máu nhanh chóng tuôn trào ra ngoài. Theo chỉ thị của hắn, tôi liền áp hai lòng bàn tay mình lên hai lòng bàn tay của Tầm, tập trung tinh thần, vận công đưa máu của mình sang người của Tầm. Máu chảy ra từ vết thương bên tay phải càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, còn Tầm đang truyền lại cho tôi máu độc trên người chàng thông qua bàn tay trái.

Thời gian dần dần trôi qua, tôi cũng cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng không chịu đựng thêm nữa, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, thân người theo đó mà run lên bần bật, nếu không phải sắc mặt Tầm dần dần hồng thắm lại, tôi e là mình đã ngất đi từ lâu.

“Hãy cố gắng kiên trì thêm lúc nữa.”

Lúc Phượng Bách Cốc nói lời này, hắn cũng đặt hai tay sau lưng tôi, đột nhiên cảm thấy có hai luồng chân khí mạnh mẽ không ngừng truyền vào cơ thể, hai luồng chân khí ấm áp đó đã khiến cơ thể tôi bớt phần lạnh giá và từ từ ấm lên.

Cuối cùng, tôi cũng chịu đựng qua được hai canh giờ khốn khổ đó. Sắc mặt của Tầm không còn trắng nhợt như trước kia nữa, ngược lại còn hồng hào, khỏe mạnh. Còn lòng bàn tay tôi giờ là vết máu đen, bàn tay trái tiếp nhận máu đen đã sưng phồng lên.

“Phải bao lâu nữa thì chàng mới tỉnh lại được?” Tôi yếu ớt chống đỡ lấy cơ thể mình rồi đưa ra lời hỏi Phượng Bách Cốc.

“Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày.” Hắn bình thản đáp lại.

“Phải lâu như vậy sao…” Tôi khẽ than dài một tiếng, lẩm bẩm một mình.

“Ừm, mau uống thứ này vào.” Hắn đáp lại một câu rồi đưa cho tôi một viên đan dược màu nâu. Cập nhật nhanh tại dien.dan.lequydon

Tôi lặng người đi, do dự một hồi, mãi cho tới khi hắn nói dùng để giữ lại tính mạng, tôi mới miễn cưỡng nuốt vào. Vị thuốc thực sự đắng vô cùng, tôi cau chặt đôi mày lại. Phượng Bách Cốc lại đưa cho tôi một bình thuốc trị thương, tôi tận tâm bôi lên vết thương cho Tầm.

Bỗng nhiên, tiếng sáo u sầu vang lên, tôi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng sáo, là Phượng Bách Cốc. Hắn đang đứng ở ngoài thạch thất, không biết hắn lấy đâu ra cây sáo ngọc trên tay, nhẹ nhàng đặt bên miệng.

Hắn đang làm gì chứ? Vào những lúc thế này mà vẫn còn tâm trạng để thổi sáo sao? Không định để cho người ta tĩnh lặng đôi chút hả? Tôi vừa định lên tiếng, tiếng sáo liền đổi điệu, vô cùng quái dị, dường như muốn nói điều gì đó thông qua thứ ngôn ngữ cổ xưa.

Xuy xuy… bên tai tôi vang lên tiếng kêu quái dị, tôi cau chặt đôi mày, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, không ngờ lại là con nhện khổng lồ, to tầm bốn, năm thốn. Trời đất ơi, có phải con nhện này đã thành tinh rồi sao? Toàn thân mang thứ màu đỏ đáng sợ, trên lưng còn có sáu chấm tròn màu trắng, đầu lại có hai chấm trắng khác nữa. Con nhện đó bò đến chỗ tôi với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến chân tôi, giống như thể đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Nhìn thấy con vật ghê rợn này, toàn thân tôi lạnh giá như băng.

“Phượng Bách Cốc, ngươi đang làm trò gì thế? Ngươi gọi con nhện này tới đây làm cái gì?” Tôi yếu ớt đưa lời nhiếc móc.

Hắn đưa mắt liếc về phía tôi, không nói gì, lại tiếp tục thổi sáo. Bỗng nhiên, con nhện ghê rợn này bò lên người tôi với tốc độ đáng sợ, tôi thét lớn định hất nó ra, thế nhưng cả người yếu ớt đến độ chẳng nhấc nổi tay lên. Nó cắn mạnh vào bàn tay đang phù tướng lên của tôi.

“Tên mọt sách đáng chết, có phải ngươi thấy ta chết chưa đủ nhanh đúng không? Ngươi cố tình làm vậy hả?” Tôi cố gắng vận hết sức lực rống lên, nhưng giọng vẫn cứ yếu ớt.

Tôi định dùng tay phải hất con nhện lớn kia ra, còn chưa kịp động đến nó, hắn lại nhìn tôi lần nữa, ngừng tiếng sáo lại rồi nói: “Đừng có đụng chạm lung tung.”

Bụng của con nhện đó không ngừng chuyển động, điều đáng kinh ngạc chính là những chấm trên cơ thể của con nhện đó dần dần chuyển từ trắng sang đen. Lúc này tôi mới phát hiện màu đen trong lòng bàn tay mình đã dần nhạt màu đi.



Tôi kinh ngạc há miệng ra, sau đó lại khép lại. Lẽ nào Phượng Bách Cốc dùng tiếng sáo của mình để ra lệnh cho con nhện quái dị kia hút độc cho tôi sao? Đúng rồi, hình như những người hành tẩu giang hồ trong các tiểu thuyết võ hiệp thường hay dùng những chiêu thức kiểu này.

Tôi không dám động đậy linh tinh nữa, an phận để cho con nhện đáng sợ đó hút sạch số máu độc trên bàn tay trái cho mình. Con nhện đó hút mãi cho tới khi những chấm trắng sau lưng chuyển sang màu đen mới chịu nhả ra, vội vã bỏ đi.

Tôi tưởng rằng mình có thể đợi cho tới khi Tầm tỉnh lại, thế nhưng Phượng Bách Cốc hoàn toàn không cho tôi cơ hội này.

Ban đầu tôi kiên quyết đòi tận mắt nhìn Tầm tỉnh lại, thế nhưng Phượng Bách Cốc lại bắt buộc tôi phải đi theo hắn, tôi thực sự chẳng thể nào chịu đựng được nữa.

“Ta đã nói rồi, ta hoàn toàn không phải là Ngâm Ngâm gì đó. Phụ thân của ngươi phát điên, chứ ta không hề điên. Ngươi còn ép buộc ta, ta sẽ không theo ngươi quay về tộc Phượng Hoàng nữa, ta sẽ nuốt lời.” dien.dan.le.quydon

“Người có tên là Ngâm Ngâm mà phụ thân ta luôn miệng gọi chính là mẫu thân của nàng, tên thật là Phượng Thiên Ngâm, vốn là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng ta. Mười bảy năm trước đã đồng ý gả cho phụ thân ta, thế nhưng trước hôm đại hôn bà lại giả chết rồi tự ý rời khỏi tộc Phượng Hoàng.” Giọng nói của hắn trước sau vẫn bình thản như không.

Tôi ngây lặng người đi, thì ra Lạc Ngâm Tâm thực sự chính là Phượng Thiên Ngâm. Nhưng điều tôi hoàn toàn không thể ngờ được, bà lại là vị hôn thê của Phượng Vũ Quân. Thảo nào mà tên điên rồ Phượng Vũ Quân lại bám riết lấy tôi như hồn ma.

“Nếu nàng muốn nuốt lời cũng được, ta sẽ không ép buộc. Ta có thể cứu huynh ấy thì cũng có thể giết chết huynh ấy.”

“Ngươi?”

“Ta đã nói rồi, tất cả đều phải xem nàng thế nào.”

“Tất cả đều phải xem ta thế nào? Cho dù ta với mẫu thân trông giống nhau thì đã sao chứ? Lẽ nào ngươi định bắt ta thay mẫu thân ta gả cho phụ thân ngươi hay sao? Cho dù trên người ta có dòng máu Phượng Hoàng thì đã sao hả? Ta là ta, không phải thứ đồ vật thuộc quyền sở hữu của nhà họ Phượng các ngươi, ta có quyền quyết định mọi thứ trong cuộc đời của mình, không phải các ngươi muốn ta đi cùng các ngươi thì ta nhất định sẽ phải đi theo.”

“Ta đã nói rồi, cho dù nàng có bằng lòng hay không, tộc Phượng Hoàng quyết không để người trong tộc lưu lạc bên ngoài. Nàng có thể nuốt lời hứa, kiên quyết không đi, ta cũng có thể đoạt tính mạng của huynh ấy, thậm chí là tính mạng của toàn bộ người trong Điệp cung này.”

Tôi kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mặt, suy ngẫm lại những lời hắn vừa nói, khó lòng tin được hắn chính là người thân thiết với Tầm chẳng khác nào huynh đệ khi còn ở khách điếm.

Tôi nhoẻn miệng mỉm cười lạnh lùng: “Uông Thư Bách, ta gọi ngươi là Uông Thư Bách chư không phải là Phượng Bách Cốc. Khi còn ở trong khách điếm Long Môn, ngươi với chàng cũng có thể xem là tri kỉ, vậy mà lúc này chàng nằm đây, sống chết chưa rõ, ngươi chẳng hề động lòng, ngươi có còn coi chàng là bạn bè của mình hay không?”

Vốn dĩ tôi chẳng muốn nhắc đến chuyện trước kia, thế nhưng lời nói của hắn khiến tôi cảm thấy vô cùng đau buồn. Uông Thư Bách trước kia tuy rằng đáng ghét nhưng hắn đối với Dạ Tầm Hoan thực sự chân thành, tốt bụng, còn Phượng Bách Cốc lạnh nhạt vô tình chẳng có chút tình người hiện nay lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, buồn lòng.

“Người họ Phượng không có bạn bè. Người họ Phượng từng thề cùng với ông trời, có thể cứu bất cứ ai trên đời này, nhưng tuyệt đối không bao giờ cứu người thuộc Hoàng thất.” Hắn dùng giọng điệu kiên quyết mà trầm lắng, tôi nghe bên tai mà cảm thấy lạnh giá cả tâm can.

Tại sao hắn lại biết được Tầm là người trong Hoàng thất? Tại sao hắn lại biết được chuyện này?

“Nếu đã biết được thân phận thực sự của chàng, tại sao ngươi còn cứu tính mạng chàng?” Tôi mất hết lí trí thét thẳng vào mặt hắn, có điều giọng nói vẫn cứ yếu ớt như trước.

Hắn liếc mắt nhìn tôi, không đáp mà còn hỏi: “Nàng cũng đã thấy tình trạng của Nhật Sứ trước đó rồi đấy, với thực lực của Điệp cung lúc này cộng với tính cách của phụ thân ta, nếu nàng muốn chỉ trong thời gian một đêm Điệp cung hoàn toàn biến mất trên giang hồ vậy thì cũng có thể ở lại không quay về.”

“Ngươi…” Bàn tay chỉ vào hắn bất lực hạ xuống, chẳng thể nào che giấu nổi nỗi đau đớn và bất lực trong lòng, tôi lạnh lùng nói: “Vậy phiền ngươi hãy ra ngoài đợi ta.”

Có lẽ do đã khóc lóc quá nhiều, khi phải chia tay với Tầm thêm lần nữa, tôi chẳng hề khóc lóc gì. Nhìn vào khuôn mặt ung dung, tuấn tú chìm trong giấc ngủ của chàng, tôi cảm nhận được nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt mình.



Chàng không sao là tốt rồi.

Đặt miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng vào bên trong người của chàng, lời nói của Hạ Trọng Đường trong lúc mê man bất tỉnh vẫn còn vang rõ trong đầu tôi, xem ra có được miếng ngọc bội này, nhất định có thể tìm được tộc Phượng Hoàng. Lấy kiếm cắt một lọn tóc bạc của chàng, tôi nắm chặt trong tay, lại cúi người xuống trao chàng một nụ hôn, dừng lại nơi đó rất lâu mới lưu luyến rời khỏi.

Chỉ cần tôi với chàng còn sống, thế nào cũng có lúc đoàn tụ lại cùng nhau. Chỉ cần còn sống, chẳng có gì là không thể cả. Thời gian năm năm, tôi còn có thể chịu đựng được, dù phải đợi thêm năm năm nữa thì cũng có sao? Người họ Phượng không để cho người trong tộc lưu lạc bên ngoài, cho dù đi đến chân trời góc biển cũng tìm về bằng được. Cho dù là vậy thì đã sao chứ? Mẫu thân của Hạ Chi Lạc có thể trốn thoát, Phượng Bách Cốc có thể trốn thoát, tôi cũng có thể trốn thoát được.

Tộc Phượng Hoàng, cứ thử một lần xem sao.

Đi ra khỏi thạch thất, vào lúc quyết định rời khỏi, tôi liền bị Khai Tâm và Truy Ức níu chặt lấy. Đám người còn lại chỉ mong tôi đi càng sớm càng tốt, hoàn toàn đối lập với cảnh tượng hai đứa trẻ đáng thương kia khóc nấc đến độ không thốt lên thành tiếng. Hoắc Vô Ảnh và Trương Mộc Mộc thì không ngừng truy hỏi lí do tại sao tôi lại rời đi.

Tôi nắm chặt bàn tay lại, phớt lờ tiếng khóc lóc, phớt lờ lời truy hỏi phía sau, chẳng nói lời nào mà rời khỏi Điệp cung dưới sự giúp đỡ của Phượng Bách Cốc, thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn lại lấy một lần.

Mười bảy năm trước, cảnh tượng Phượng Thiên Ngâm kiên quyết quay người bỏ đi, Hạ Chi Lạc khóc lóc đuổi theo một đoạn đường dài lại hiện rõ trong đầu tôi. Khoảnh khắc này, tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi bất lực của Phượng Thiên Ngâm lúc đó, bởi vì chúng tôi đều là người họ Phượng nực cười.

Suốt dọc đường đi mệt mỏi, tâm tư tôi vẫn còn ở lại Điệp cung.

“Nàng đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Phượng Bách Cốc đột nhiên truyền tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Dien_dan_le_quy_don

“Ta đang nghĩ chuyện gì thì có liên quan đến ngươi sao?” Tôi không vui vẻ đáp lại.

“Đến rồi.” Hắn cũng chẳng tức giận, bình thản đưa mắt nhìn sang chỗ tôi rồi lặng lẽ xuống khỏi xe ngựa.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, từ từ vén rèm cửa lên, vừa định xuống xe ngựa, ngước mắt lên nhìn cảnh vật trước mặt, liền chết lặng người đi, không ngờ lại là bên bờ vực thẳm. Tại sao tôi lại cảm thấy cảnh vật nơi đây quen thuộc như vậy chứ?

“Ngươi đưa ta đến vực thẳm làm gì hả?”

Hắn không trả lời, chỉ đưa một tay dịu dàng đỡ tôi xuống khỏi xe ngựa. Tiếp sau đó, tháo dây cương, đuổi con ngựa đó đi, rồi đẩy chiếc xe xuống dưới vực thẳm. Tôi lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc, tên khốn này rốt cuộc định làm gì chứ? Lẽ nào muốn kéo tôi cùng nhảy xuống vực thẳm sao?

“Nàng đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cũng sắp phải nhảy xuống.” Giọng nói của hắn vẫn cứ bình thản như không, chẳng cảm nhận được chút xúc cảm gì khác.

Tôi trợn trừng hai mắt, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, hắn thực sự muốn tôi nhảy xuống vực thẳm này sao?

Đôi mắt hắn nhìn tôi chẳng hề lay động, cũng không biểu lộ điều gì.

Đây chính là con đường tới tộc Phượng Hoàng sao? Đây rõ ràng là con đường tử vong mà! Thảo nào mà người đời tìm kiếm bao lâu nay vẫn chẳng thể nào tìm được tộc Phượng Hoàng. Ai dám đem tính mạng mình ra đánh cược chứ, nếu như mất đi tính mạng nếu bản thân rồi thì còn cần đến máu Phượng Hoàng làm gì nữa?

Suy ngẫm một lúc lâu, tôi liền lặng lẽ nhìn vào vực sâu vạn trượng trước mặt, cổ họng tắc nghẹn, không thốt nên lời nào. Đặt mình vào chỗ chết để được hồi sinh.

Vậy thì nhảy thôi!

Hít một hơi thật sâu, tôi nhẹ nhàng nắm chặt lấy túi thơm có đựng lọn tóc trắng của Tầm bên trong, nhắm mắt lại, bước chân nhảy xuống dưới…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook