Chương 165: Phía dưới Hoàng lăng
Hoa Thanh Thần
29/11/2017
Tiếng gió vù vù thổi bên tai, cả thân người chẳng khác nào chiếc diều đứt
dây, mất đi trọng tâm không ngừng rơi xuống bên dưới, tôi ngắm nghiền
mắt lại, trong lòng chẳng hề sợ hãi gì cả.
Bỗng nhiên, thân thể của tôi nhanh chóng được người ta ôm lấy. Tôi mở mắt ra, là Phượng Bách Cốc. Hắn im lặng nhìn tôi, khóe miệng nhoẻn lên, cánh tay vòng qua eo ôm lấy tôi càng lúc càng chặt hơn.
“Ôm chặt vào.” Ngữ khí của hắn kiên định mà trầm lắng, hơi thở phù phù bên tai tôi, ấm nóng lạ thường.
Tình hình này tuy rằng khiến người ta cảm thấy ngại ngùng, thế nhưng tôi cũng không muốn chết, vậy nên đưa hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn, trong lòng thực sự muốn bóp cho hắn chết luôn. Hắn cảm thấy kinh ngạc, trong nháy mắt lại phục hồi dáng vẻ bình thản như không.
Con người trước kia chỉ vừa nhìn thấy tôi đã phát ghét, lúc này khiến tôi cảm nhận được khinh công đã đến mức xuất thần nhập hóa, đưa theo một người như tôi, men theo đá trên vực thẳm, bước đi nhẹ nhàng ung dung mà lại hạ xuống dưới với tốc độ nhanh chóng.
Thật không ngờ, tôi lại nhìn thấy phong cảnh vô cùng quen thuộc hiện lên trước mặt, trong đó có một tháp vọng cảnh trước mặt. Tôi trợn to hai mắt, thì ra nơi tàng thân của người tộc Phượng Hoàng lại chính là… Hoàng lăng bí ẩn xưa nay. Chỉ có núi Phượng Hoàng ở Hoàng lăng mới có các dãy núi trùng điệp xếp cạnh nhau thế này, cây cối um tùm, rậm rạp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của Hoàng lăng từ trên cao xuống.
Tiếng gió bên tai biến mất, hai chân chạm đất, cơ thể tôi tìm lại được trọng tâm. Tôi không nói một lời nào, theo Phượng Bách Cốc đi về phía trước, cảnh tượng trước mặt cây cối xanh tốt, mơn mởn, mây trắng giăng đầy. Trên đầu những chú chim đậu trên cành lá hót véo von liên tục, những giọt sương đọng trên thân cây thi thoảng rơi xuống trán, mặt, đầu tôi, cảm giác lạnh giá.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lớp lá rậm rạp, trông tựa như những ánh hào quang sáng chói, lúc đầu khiến tôi cảm thấy hoa mắt, lại cộng thêm sức khỏe đang yếu ớt, chân đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, may mà được người ta kịp thời đỡ lấy.
Phượng Bách Cốc im lặng nhìn về phía tôi, bàn tay đang đỡ lấy tôi từ từ buông lỏng ra trước đôi mắt quắc nhọn tràn đầy oán hận của tôi.
Hắn gượng gạo khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Đến rồi.”
Đến rồi? Lúc này vẫn còn ở trong rừng cây, làm sao mà đã tới được? Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy hắn khẽ vén lớp cỏ cây ra để lộ một khối đá đen, gõ nhẹ lên đó vài phát, phiến đá đó dịch chuyển sang bên một cách thần kì, để lộ ra một động huyệt chỉ vừa một người vào. Giống như lần trước ở bên bờ vực thẳm, hắn lại ra hiệu tôi nhảy vào trong động huyệt đó.
Lần này, tôi chẳng thèm nói tiếng nào, nhảy luôn xuống dưới. Ai ngờ, lần nhảy này chẳng khác nào rơi xuống vực sâu vạn dặm, thực ra đây chỉ là một động huyệt cực kì sâu mà thôi. Đoạn đầu, động huyệt này vô cùng bé nhỏ, chật chội, càng xuống dưới càng rộng hơn, tốc độ trượt xuống cũng nhanh hơn rất nhiều. Cập nhật nhanh tại dien-dan-le-quy-don
Tôi nhắm chặt hai mắt lại, thét lớn suốt cả dọc đường trượt xuống, tôi đã từng ngồi xe lượn trong công viên, nhưng chưa lần nào khủng khiếp như lần này. Sau khoảng thời gian trượt xuống tưởng chừng như kéo dài cả một thế kỉ, tôi liền ngã lên một khoảng đất bằng phẳng, nhận ra mình đang ở trong một căn thạch thất dưới mặt đất rộng khoảng chừng mười mét vuông, nhìn trên dưới trái phải trong phòng, tất cả đều được làm từ đá.
Khó khăn lắm mới khiến cho trái tim bình ổn lại, tôi kinh ngạc trước hai con sư tử đá oai nghiêm trước mặt, trên tường không treo thứ gì, không hề có ánh lửa nhưng lại sáng mãi không tắt. Giữa hai con sư tử đá là bốn cửa đá cao lớn, trên đó được khắc những hình đồ đằng tinh tế, tỉ mỉ.
Còn chưa kịp định hồn lại, một cái bóng đột nhiên giật lên ngoài thạch môn, tôi sợ hãi ôm đầu thét lớn, mãi cho tới khi tiếng cười vui vẻ vang bên tai tôi mới kịp nhận ra đây là chiếc bóng của Phượng Bách Cốc.
Tôi khẽ phủi bụi đất dính trên tay, đứng thẳng người dậy, trong đầu không ngừng nghĩ xem đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào. Tất cả mọi cảnh tượng phía trước đều cho thấy nơi đây là mộ thất, hơn nữa còn là căn mộ thất cỡ lớn khiến người ta khó lòng tưởng tượng được. Nơi đây cũng khiến tôi nhớ tới quãng thời gian dài sống tại Hoàng lăng cùng những căn thạch thất được làm thủ công khá là tinh diệu. Khi nãy, tất cả những hình ảnh quen thuộc dần hiện lên trong đầu, lẽ nào nơi đây thực sự là Hoàng lăng bí mật của Hoàng triều Kim Bích?
“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào thế? Lẽ nào đây chính là hoàng lăng thực sự?” Tôi nhướng mày đưa ra câu hỏi của mình.
Hắn liếc mắt nhìn tôi, mặt không biểu cảm đáp: “Đúng thế.”
“Nơi đây chính là ở bên dưới núi Phượng Hoàng? Nơi mà các Minh sĩ kia canh giữ chỉ là vùng ven biên của Hoàng lăng thực sự thôi sao?”
Hắn lại gật đầu khẳng định.
“Đối với những Minh sĩ đời đời kiếp kiếp phải canh giữ Hoàng lăng, tiếng kêu ai oán, đau khổ của họ mỗi khi thứ độc Huyết ảnh phát tác, người thuộc tộc Phượng Hoàng các ngươi đều biết hết sao?”
Hắn lại gật đầu.
Tôi bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, thật không ngờ người tộc Phượng Hoàng mà thế nhân tìm kiếm khắp nơi lại tập trung hết ở nơi này. Trong người chảy thứ máu nóng hừng hực thế nhưng lại toàn là những con người lạnh lẽo vô tình.” Tôi đưa lời khinh miệt, sau đó im lặng chờ đợi hắn mở thạch môn đi vào bên trong Hoàng lăng thực sự.
“Hừm, vì sinh tồn, những con người bất đắc dĩ phải sống ở nơi người chết thì làm sao có thể nhiệt tình, tốt bụng được chứ?” Sau khi lạnh lùng đáp lại, hắn liền chuyển động bốn viên minh châu ở mắt của sư tử đá, bốn thạch môn kia đều từ từ mở ra. Sau cửa là những con đường nhỏ hẹp, ánh sáng tuy rằng mờ ảo nhưng cũng có thể nhìn rõ đường đi, cảm giác như thể chẳng bao giờ có điểm dừng.
Tôi lặng lẽ đi theo hắn trên con đường tưởng chừng như vô tận ấy, cuối cùng cũng đến tận cùng, trước mặt lại là thạch môn mộ thất vừa dày vừa nặng. Sau khi qua cánh cửa đó, một thạch thất khổng lồ tráng lệ khiến người ta lạnh gáy xuất hiện trước mắt. Năm cột trụ đá lớn làm cột chống chính, trên mỗi cột trụ này đều có một hốc đựng đầy dầu, trong đó lại có tâm đèn, vậy nên ngọn lửa trong đó có thể chiếu sáng cả căn thạch thất lớn này. Trên nơi cao cao kia, còn treo thứ gì đó tựa hồ vầng trăng cùng những ngôi sao trên bầu trời đêm đen, lấp lánh tỏa sáng lạ thường.
Tôi bất giác ngây lặng người đi, mãi lúc lâu sau mới định thần lại được, đưa mắt nhìn kĩ, thì ra trên đó gắn những viên dạ minh châu với các màu sắc, độ lớn nhỏ khác nhau.
Đang âm thầm cảm thán trong lòng, chẳng biết từ lúc nào, căn thạch thất khổng lồ này xuất hiện đầy những con người mặc y phục đơn giản đang quỳ rạp trên mặt đất. Đương nhiên người mà họ bái lạy chính là người đứng cạnh bên tôi, Phượng Bách Cốc. Tôi một lần nữa lại cảm thấy kinh ngạc trước thân phận của hắn.
Phượng Bách Cốc khẽ đưa tay lên ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau khi nhìn thấy tôi, mọi người đều quay sang thì thầm bàn tán, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của người lạ như tôi.
“Ngâm Ngâm.” Tên Phượng Vũ Quân khiến người khác đau đầu nhức óc vừa nhìn thấy tôi là xông tới liền. dien~dan~le`quy~don
Vừa gặp hắn tôi liền cảm thấy căng thẳng, trước mặt đám đông, tôi thét lớn tiếng mà chẳng hề nể mặt hắn: “Ngươi mau đứng lại cho ta, đừng có lại gần đây.”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Ngâm Ngâm.” Phượng Vũ Quân vẫn cứ mặt dày mày dạn xông lại gần.
Tôi bị ép lùi về phía sau liên tục, Phượng Vũ Quân vẫn muốn đuổi lại gần, liền bị Phượng Bách Cốc ngăn lại. “Phụ thân, hôm nay nàng ấy đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi lập tức.”
Sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt của Phượng Vũ Quân biến đổi, nhìn Phượng Bách Cốc bằng ánh mắt tức giận, nhưng cũng lui ra phía sau. Tại sao một người làm phụ thân như hắn lại phải nhìn sắc mặt của con trai chứ? Tôi cảm thấy khá là ngạc nhiên.
Có câu nói này của Phượng Bách Cốc, tôi liền được bình an, được một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt đưa vào trong một thạch thất, đây chính là chỗ ở của tôi sau này.
Hừm! Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ phải làm một người chết biết đi đáng nực cười mà người đời tìm kiếm bao lâu nay. Mở chiếc túi thơm ra, nhìn lọn tóc bạc của Tầm, tôi lại than thở chán ngán.
Không biết bây giờ chàng thế nào rồi? Chỉ dựa vào miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng đó không hiểu có thể tìm được đến nơi này hay không? Khai Tâm và Truy Ức vẫn khỏe chứ, có đau lòng quá không? Tình trạng sức khỏe của Bạch Cốt Tinh thế nào rồi? Còn cả Tiếu Tiếu, Hàng Thành, Hoắc hái hoa, Mộc Mộc, Tướng Quân nữa… Cả một đêm, hình bóng của tất cả những con người đó luôn quanh quẩn trong đầu tôi, gạt đi chẳng được.
Tôi ở nơi này suốt khoảng thời gian một tháng dài đằng đẵng.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, tôi đã quen dần với việc ngồi trong thạch thất, ngây lặng người trước lọn tóc bạc của Tầm trong túi thơm, Phượng Bách Cốc thường đem theo con sủng vật đáng ghê tởm của hắn tới căn phòng của tôi. Buổi tối hàng ngày, tôi đều ăn những linh đơn diệu dược vô cùng đắng miệng. Con nhện khổng lồ, ghê tởm đó chẳng khác nào con quỷ hút máu, không ngừng hút máu trên bàn tay tôi, chẳng hề ngần ngại hút số máu quý giá trên người tôi, mặc dù nó là máu đen.
Mới ban đầu, tôi còn phản kháng, cũng giống nhưkhi mới gặp con nhện khổng lồ này ở Điệp cung. Sau khi biết được nó có thể giải độc giúp, tôi bắt đầu quan tâm đến con sủng vật đặc biệt này, thì ra nó có tên là nhện Bát Tinh. Chỉ là nó có thể giải độc giúp tôi nhưng lại chẳng thể giải độc trực tiếp cho Tầm được.
Ngoài việc quan tâm đến con nhện này, tôi cũng bắt đầu quan tâm đến Phượng Bách Cốc. Phượng Bách Cốc là một người vô cùng quái dị, tôi hoàn toàn không tìm thấy chút bóng dáng nào của tên Uông mọt sách khi xưa từ con người của hắn hiện nay. Điều duy nhất tôi cảm nhận được từ hắn chính là: cô đơn. Nói theo cách hình tượng hơn thì hắn là một người tự kỉ, cả ngày im lặng ít nói.
Có điều, điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là, hắn là tộc trưởng của tộc người Phượng Hoàng. Nói theo cách khác, hắn chỉ cần khẽ nhướng mày là tất cả những người trong tộc đều kinh hãi, sợ sệt, thảo nào mà phụ thân của hắn lại phải hành sự theo sắc mặt của hắn.
Có lẽ do cô đơn, nên buổi tối mỗi ngày, khi con sủng vật kia giải độc giúp tôi, hắn liền tranh thủ nói chuyện, nếu như trời đã khuya, hắn sẽ tự động rời khỏi. Những hành động vô tình hữu ý của hắn cũng khiến cho Phượng Vũ Quân ít đến quấy rầy tôi hơn.
Ban đầu, đại đa số thời gian tôi chẳng thèm để tâm đến hắn, thế nhưng tôi thực sự cảm thấy hiếu kì về những chuyện liên quan đến tộc người Phượng Hoàng, cho nên hai tai vẫn dựng đứng lên nghe, mặc dù luôn tỏ ra bất cần, không quan tâm.
Phượng Bách Cốc kể rằng, tộc người Phượng Hoàng từng thề với trời có thể cứu bất cứ con người nào trên thế gian này, cũng quyết không cứu người trong Hoàng thất.
Tại sao? Chuyện này phải kể từ ân oán rắc rối giữa nhà họ Phượng và Hoàng thất.
Tổ tiên nhà họ Phượng là Phượng Vân Thiên, tên thật là Tằng Vân Thiên. Trước kia người này là đại pháp sư có thân phận cao quý trong Hoàng triều Kim Bích, trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, văn võ song toàn, kì môn độn giáp, không thứ gì không biết, có thể nói là một ‘vị thần’ chỉ có trên trời mà hiếm thấy dưới đất.
Đáng tiếc, cách suy nghĩ của những con người tài giỏi này thường khác xa với người thường. Ông ấy có một sở thích đó là nghiên cứu độc dược, mỗi khi điều chế ra được một loại kì độc, ông ta lại dốc hết sức để tìm ra thuốc giải. Không ngừng điều chế độc giải lại nghiên cứu thuốc giải khiến ông ta rơi vào tình cảnh tẩu hỏa nhập ma, chẳng thể thoát được. Mãi cho tới khi Huyết ảnh ra đời, trở thành một kiệt tác hoàn mĩ nhất trong cuộc đời ông ta, thế nhưng cũng trở thành cách thức mới để những gian thần trong triều đình hãm hại những trung lương khác đạo - đó chính là những Minh sĩ canh giữ Hoàng lăng.
Có lẽ vào lúc các Minh sĩ bị phát độc, tiếng kêu gào ai oán, thê thảm đó khơi dậy chút lí trí, lương tri sau cùng trong người đại pháp sư đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Trong những ngày khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, ông bắt đầu tận tâm nghiên cứu thuốc giải cho Huyết ảnh, thậm chí còn lén lút cho các Minh sĩ trúng phải Huyết ảnh thử thuốc. Hành động đột phát này đã khiến cho ông, một người đại pháp sư thân phận tôn quý, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, bởi vì đối với Hoàng thất mà nói, đây là một hành động phản bội đáng khinh.
Ông có thể vô địch thiên hạ, ông có thể tuyệt thế vô song, ông có thể trường thọ trăm tuổi, thế nhưng những người trong tộc người của ông lại không có khả năng này. Đây là nhân do chính ông gieo xuống, cho nên cũng phải tự mình nếm trải quả đắng.
Vì bộ tộc của mình, ông bắt buộc phải từ bỏ Hoàng triều Kim Bích, từ bỏ tên hôn quân mà mình đã trung thành bao năm nay, từ bỏ luôn họ Tằng mà tổ tiên ban cho, khiến cho họ Tằng trở thành một gia tộc mãi mãi không thể nào ngóc đầu lên với thế nhân được nữa.
Ông muốn người trong tộc mình có thể tiếp tục sống. Vì sinh tồn, họ đương nhiên phải chạy trốn. Trời đất tuy rộng lớn nhưng có nơi nào không phải của Hoàng thượng, làm thế nào để trốn thoát được?
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Hoàng lăng, mà ý nghĩa khác của nó chính là cấm địa, nơi mà tất cả mọi người không dễ dàng vào được. Sinh sống ở núi Phượng Hoàng, kể từ đó người họ Tằng đổi thành họ Phượng. Tộc người của họ được gọi là tộc Phượng Hoàng.
Ở trong Hoàng lăng, Phượng Vân Thiên lại càng có nhiều cơ hội cho đám Minh sĩ kia thử thuốc. Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, chẳng lần nào thành công cả. Những người Minh sĩ dùng thuốc giải do ông điều chế trước đó, vốn dĩ có thể sống lâu hơn, sau khi thử thuốc mới điều chế lại chết nhanh hơn trước. dien.dan.le.quy.don
Điều này khiến ông tức giận điên người, quyết định thử thuốc trên chính cơ thể mình.
Phượng Vân Thiên, người tộc trưởng tài giỏi này hành động như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng hãi hùng, lẽ nào ông ta thực sự không sợ chết sao? Tuy rằng tôi căm hận ông ta đã tạo ra Huyết ảnh, thứ kịch độc hại người kia, thế nhưng việc ông ta dùng tính mạng mình đánh cược để tìm ra thuốc giải thực sự khiến người khác phải nghiêng mình kính phục.
Đến sau cùng, ông vẫn chẳng thể nào tìm ra thuốc giải, có điều trong những ngày thử thuốc, ông cùng những người trong tộc đã uống vào vô số các loại cỏ thuốc, dẫn tới sự biến đổi về thể chất, cũng chính là thứ máu Phượng Hoàng được mọi người ca tụng bấy lâu. Còn việc không tìm ra được thuốc giải cho Huyết ảnh đã để lại nỗi tiếc nuối cả đời cho Phượng Vân Thiên.
Trong lúc hấp hối, ông yêu cầu con cháu đời đời nghiên cứu thêm, cho tới khi nào tìm ra được thuốc giải mới thôi, đồng thời cũng bắt tất cả những người trong tộc mãi mãi không bao giờ hiếu trung cùng Hoàng thất, có thể cứu bất cứ người nào trên thế gian, nhưng tuyệt đối không cứu người trong Hoàng thất.
Nói đến đây, Phượng Bách Cốc đột nhiên dừng lại, không nói nữa.
Sau cùng, tôi chẳng thể giả bộ được nữa, liền đưa lời hỏi: “Nếu như không thể điều chế được thuốc giải, vậy tại sao các ngươi lại biết cách giải độc Huyết ảnh?”
Hắn nhướng mày lên, mỉm cười rồi nói: “Huyết hình đích thực là cách giải độc cho Huyết ảnh, nàng không cần phải lo lắng, người họ Phượng đã hứa thì tuyệt đối không bao giờ nuốt lời, hứa rằng cứu mạng nhất định sẽ cứu cho bằng được.”
Hắn nhanh chóng nhận ra được nỗi lo lắng của tôi, khiến khuôn mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
“Vậy… rốt cuộc tại sao các ngươi lại biết được cách giải độc này?” Tuy rằng lời nói vừa xong của hắn khiến tôi cảm thấy an tâm hơn nhưng vẫn cứ hiếu kì trước những chuyện này.
“Hôm nay đã muộn rồi, nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn bình thản nói sau đó quay người bước đi.
“Này… này…” Tôi tức giận giậm chân trong phòng, đập mạnh tay lên cửa đá rồi ảo não quay về chiếc giường của mình.
Bỗng nhiên, thân thể của tôi nhanh chóng được người ta ôm lấy. Tôi mở mắt ra, là Phượng Bách Cốc. Hắn im lặng nhìn tôi, khóe miệng nhoẻn lên, cánh tay vòng qua eo ôm lấy tôi càng lúc càng chặt hơn.
“Ôm chặt vào.” Ngữ khí của hắn kiên định mà trầm lắng, hơi thở phù phù bên tai tôi, ấm nóng lạ thường.
Tình hình này tuy rằng khiến người ta cảm thấy ngại ngùng, thế nhưng tôi cũng không muốn chết, vậy nên đưa hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn, trong lòng thực sự muốn bóp cho hắn chết luôn. Hắn cảm thấy kinh ngạc, trong nháy mắt lại phục hồi dáng vẻ bình thản như không.
Con người trước kia chỉ vừa nhìn thấy tôi đã phát ghét, lúc này khiến tôi cảm nhận được khinh công đã đến mức xuất thần nhập hóa, đưa theo một người như tôi, men theo đá trên vực thẳm, bước đi nhẹ nhàng ung dung mà lại hạ xuống dưới với tốc độ nhanh chóng.
Thật không ngờ, tôi lại nhìn thấy phong cảnh vô cùng quen thuộc hiện lên trước mặt, trong đó có một tháp vọng cảnh trước mặt. Tôi trợn to hai mắt, thì ra nơi tàng thân của người tộc Phượng Hoàng lại chính là… Hoàng lăng bí ẩn xưa nay. Chỉ có núi Phượng Hoàng ở Hoàng lăng mới có các dãy núi trùng điệp xếp cạnh nhau thế này, cây cối um tùm, rậm rạp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của Hoàng lăng từ trên cao xuống.
Tiếng gió bên tai biến mất, hai chân chạm đất, cơ thể tôi tìm lại được trọng tâm. Tôi không nói một lời nào, theo Phượng Bách Cốc đi về phía trước, cảnh tượng trước mặt cây cối xanh tốt, mơn mởn, mây trắng giăng đầy. Trên đầu những chú chim đậu trên cành lá hót véo von liên tục, những giọt sương đọng trên thân cây thi thoảng rơi xuống trán, mặt, đầu tôi, cảm giác lạnh giá.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lớp lá rậm rạp, trông tựa như những ánh hào quang sáng chói, lúc đầu khiến tôi cảm thấy hoa mắt, lại cộng thêm sức khỏe đang yếu ớt, chân đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, may mà được người ta kịp thời đỡ lấy.
Phượng Bách Cốc im lặng nhìn về phía tôi, bàn tay đang đỡ lấy tôi từ từ buông lỏng ra trước đôi mắt quắc nhọn tràn đầy oán hận của tôi.
Hắn gượng gạo khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Đến rồi.”
Đến rồi? Lúc này vẫn còn ở trong rừng cây, làm sao mà đã tới được? Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy hắn khẽ vén lớp cỏ cây ra để lộ một khối đá đen, gõ nhẹ lên đó vài phát, phiến đá đó dịch chuyển sang bên một cách thần kì, để lộ ra một động huyệt chỉ vừa một người vào. Giống như lần trước ở bên bờ vực thẳm, hắn lại ra hiệu tôi nhảy vào trong động huyệt đó.
Lần này, tôi chẳng thèm nói tiếng nào, nhảy luôn xuống dưới. Ai ngờ, lần nhảy này chẳng khác nào rơi xuống vực sâu vạn dặm, thực ra đây chỉ là một động huyệt cực kì sâu mà thôi. Đoạn đầu, động huyệt này vô cùng bé nhỏ, chật chội, càng xuống dưới càng rộng hơn, tốc độ trượt xuống cũng nhanh hơn rất nhiều. Cập nhật nhanh tại dien-dan-le-quy-don
Tôi nhắm chặt hai mắt lại, thét lớn suốt cả dọc đường trượt xuống, tôi đã từng ngồi xe lượn trong công viên, nhưng chưa lần nào khủng khiếp như lần này. Sau khoảng thời gian trượt xuống tưởng chừng như kéo dài cả một thế kỉ, tôi liền ngã lên một khoảng đất bằng phẳng, nhận ra mình đang ở trong một căn thạch thất dưới mặt đất rộng khoảng chừng mười mét vuông, nhìn trên dưới trái phải trong phòng, tất cả đều được làm từ đá.
Khó khăn lắm mới khiến cho trái tim bình ổn lại, tôi kinh ngạc trước hai con sư tử đá oai nghiêm trước mặt, trên tường không treo thứ gì, không hề có ánh lửa nhưng lại sáng mãi không tắt. Giữa hai con sư tử đá là bốn cửa đá cao lớn, trên đó được khắc những hình đồ đằng tinh tế, tỉ mỉ.
Còn chưa kịp định hồn lại, một cái bóng đột nhiên giật lên ngoài thạch môn, tôi sợ hãi ôm đầu thét lớn, mãi cho tới khi tiếng cười vui vẻ vang bên tai tôi mới kịp nhận ra đây là chiếc bóng của Phượng Bách Cốc.
Tôi khẽ phủi bụi đất dính trên tay, đứng thẳng người dậy, trong đầu không ngừng nghĩ xem đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào. Tất cả mọi cảnh tượng phía trước đều cho thấy nơi đây là mộ thất, hơn nữa còn là căn mộ thất cỡ lớn khiến người ta khó lòng tưởng tượng được. Nơi đây cũng khiến tôi nhớ tới quãng thời gian dài sống tại Hoàng lăng cùng những căn thạch thất được làm thủ công khá là tinh diệu. Khi nãy, tất cả những hình ảnh quen thuộc dần hiện lên trong đầu, lẽ nào nơi đây thực sự là Hoàng lăng bí mật của Hoàng triều Kim Bích?
“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào thế? Lẽ nào đây chính là hoàng lăng thực sự?” Tôi nhướng mày đưa ra câu hỏi của mình.
Hắn liếc mắt nhìn tôi, mặt không biểu cảm đáp: “Đúng thế.”
“Nơi đây chính là ở bên dưới núi Phượng Hoàng? Nơi mà các Minh sĩ kia canh giữ chỉ là vùng ven biên của Hoàng lăng thực sự thôi sao?”
Hắn lại gật đầu khẳng định.
“Đối với những Minh sĩ đời đời kiếp kiếp phải canh giữ Hoàng lăng, tiếng kêu ai oán, đau khổ của họ mỗi khi thứ độc Huyết ảnh phát tác, người thuộc tộc Phượng Hoàng các ngươi đều biết hết sao?”
Hắn lại gật đầu.
Tôi bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, thật không ngờ người tộc Phượng Hoàng mà thế nhân tìm kiếm khắp nơi lại tập trung hết ở nơi này. Trong người chảy thứ máu nóng hừng hực thế nhưng lại toàn là những con người lạnh lẽo vô tình.” Tôi đưa lời khinh miệt, sau đó im lặng chờ đợi hắn mở thạch môn đi vào bên trong Hoàng lăng thực sự.
“Hừm, vì sinh tồn, những con người bất đắc dĩ phải sống ở nơi người chết thì làm sao có thể nhiệt tình, tốt bụng được chứ?” Sau khi lạnh lùng đáp lại, hắn liền chuyển động bốn viên minh châu ở mắt của sư tử đá, bốn thạch môn kia đều từ từ mở ra. Sau cửa là những con đường nhỏ hẹp, ánh sáng tuy rằng mờ ảo nhưng cũng có thể nhìn rõ đường đi, cảm giác như thể chẳng bao giờ có điểm dừng.
Tôi lặng lẽ đi theo hắn trên con đường tưởng chừng như vô tận ấy, cuối cùng cũng đến tận cùng, trước mặt lại là thạch môn mộ thất vừa dày vừa nặng. Sau khi qua cánh cửa đó, một thạch thất khổng lồ tráng lệ khiến người ta lạnh gáy xuất hiện trước mắt. Năm cột trụ đá lớn làm cột chống chính, trên mỗi cột trụ này đều có một hốc đựng đầy dầu, trong đó lại có tâm đèn, vậy nên ngọn lửa trong đó có thể chiếu sáng cả căn thạch thất lớn này. Trên nơi cao cao kia, còn treo thứ gì đó tựa hồ vầng trăng cùng những ngôi sao trên bầu trời đêm đen, lấp lánh tỏa sáng lạ thường.
Tôi bất giác ngây lặng người đi, mãi lúc lâu sau mới định thần lại được, đưa mắt nhìn kĩ, thì ra trên đó gắn những viên dạ minh châu với các màu sắc, độ lớn nhỏ khác nhau.
Đang âm thầm cảm thán trong lòng, chẳng biết từ lúc nào, căn thạch thất khổng lồ này xuất hiện đầy những con người mặc y phục đơn giản đang quỳ rạp trên mặt đất. Đương nhiên người mà họ bái lạy chính là người đứng cạnh bên tôi, Phượng Bách Cốc. Tôi một lần nữa lại cảm thấy kinh ngạc trước thân phận của hắn.
Phượng Bách Cốc khẽ đưa tay lên ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau khi nhìn thấy tôi, mọi người đều quay sang thì thầm bàn tán, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của người lạ như tôi.
“Ngâm Ngâm.” Tên Phượng Vũ Quân khiến người khác đau đầu nhức óc vừa nhìn thấy tôi là xông tới liền. dien~dan~le`quy~don
Vừa gặp hắn tôi liền cảm thấy căng thẳng, trước mặt đám đông, tôi thét lớn tiếng mà chẳng hề nể mặt hắn: “Ngươi mau đứng lại cho ta, đừng có lại gần đây.”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Ngâm Ngâm.” Phượng Vũ Quân vẫn cứ mặt dày mày dạn xông lại gần.
Tôi bị ép lùi về phía sau liên tục, Phượng Vũ Quân vẫn muốn đuổi lại gần, liền bị Phượng Bách Cốc ngăn lại. “Phụ thân, hôm nay nàng ấy đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi lập tức.”
Sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt của Phượng Vũ Quân biến đổi, nhìn Phượng Bách Cốc bằng ánh mắt tức giận, nhưng cũng lui ra phía sau. Tại sao một người làm phụ thân như hắn lại phải nhìn sắc mặt của con trai chứ? Tôi cảm thấy khá là ngạc nhiên.
Có câu nói này của Phượng Bách Cốc, tôi liền được bình an, được một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt đưa vào trong một thạch thất, đây chính là chỗ ở của tôi sau này.
Hừm! Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ phải làm một người chết biết đi đáng nực cười mà người đời tìm kiếm bao lâu nay. Mở chiếc túi thơm ra, nhìn lọn tóc bạc của Tầm, tôi lại than thở chán ngán.
Không biết bây giờ chàng thế nào rồi? Chỉ dựa vào miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng đó không hiểu có thể tìm được đến nơi này hay không? Khai Tâm và Truy Ức vẫn khỏe chứ, có đau lòng quá không? Tình trạng sức khỏe của Bạch Cốt Tinh thế nào rồi? Còn cả Tiếu Tiếu, Hàng Thành, Hoắc hái hoa, Mộc Mộc, Tướng Quân nữa… Cả một đêm, hình bóng của tất cả những con người đó luôn quanh quẩn trong đầu tôi, gạt đi chẳng được.
Tôi ở nơi này suốt khoảng thời gian một tháng dài đằng đẵng.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, tôi đã quen dần với việc ngồi trong thạch thất, ngây lặng người trước lọn tóc bạc của Tầm trong túi thơm, Phượng Bách Cốc thường đem theo con sủng vật đáng ghê tởm của hắn tới căn phòng của tôi. Buổi tối hàng ngày, tôi đều ăn những linh đơn diệu dược vô cùng đắng miệng. Con nhện khổng lồ, ghê tởm đó chẳng khác nào con quỷ hút máu, không ngừng hút máu trên bàn tay tôi, chẳng hề ngần ngại hút số máu quý giá trên người tôi, mặc dù nó là máu đen.
Mới ban đầu, tôi còn phản kháng, cũng giống nhưkhi mới gặp con nhện khổng lồ này ở Điệp cung. Sau khi biết được nó có thể giải độc giúp, tôi bắt đầu quan tâm đến con sủng vật đặc biệt này, thì ra nó có tên là nhện Bát Tinh. Chỉ là nó có thể giải độc giúp tôi nhưng lại chẳng thể giải độc trực tiếp cho Tầm được.
Ngoài việc quan tâm đến con nhện này, tôi cũng bắt đầu quan tâm đến Phượng Bách Cốc. Phượng Bách Cốc là một người vô cùng quái dị, tôi hoàn toàn không tìm thấy chút bóng dáng nào của tên Uông mọt sách khi xưa từ con người của hắn hiện nay. Điều duy nhất tôi cảm nhận được từ hắn chính là: cô đơn. Nói theo cách hình tượng hơn thì hắn là một người tự kỉ, cả ngày im lặng ít nói.
Có điều, điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là, hắn là tộc trưởng của tộc người Phượng Hoàng. Nói theo cách khác, hắn chỉ cần khẽ nhướng mày là tất cả những người trong tộc đều kinh hãi, sợ sệt, thảo nào mà phụ thân của hắn lại phải hành sự theo sắc mặt của hắn.
Có lẽ do cô đơn, nên buổi tối mỗi ngày, khi con sủng vật kia giải độc giúp tôi, hắn liền tranh thủ nói chuyện, nếu như trời đã khuya, hắn sẽ tự động rời khỏi. Những hành động vô tình hữu ý của hắn cũng khiến cho Phượng Vũ Quân ít đến quấy rầy tôi hơn.
Ban đầu, đại đa số thời gian tôi chẳng thèm để tâm đến hắn, thế nhưng tôi thực sự cảm thấy hiếu kì về những chuyện liên quan đến tộc người Phượng Hoàng, cho nên hai tai vẫn dựng đứng lên nghe, mặc dù luôn tỏ ra bất cần, không quan tâm.
Phượng Bách Cốc kể rằng, tộc người Phượng Hoàng từng thề với trời có thể cứu bất cứ con người nào trên thế gian này, cũng quyết không cứu người trong Hoàng thất.
Tại sao? Chuyện này phải kể từ ân oán rắc rối giữa nhà họ Phượng và Hoàng thất.
Tổ tiên nhà họ Phượng là Phượng Vân Thiên, tên thật là Tằng Vân Thiên. Trước kia người này là đại pháp sư có thân phận cao quý trong Hoàng triều Kim Bích, trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, văn võ song toàn, kì môn độn giáp, không thứ gì không biết, có thể nói là một ‘vị thần’ chỉ có trên trời mà hiếm thấy dưới đất.
Đáng tiếc, cách suy nghĩ của những con người tài giỏi này thường khác xa với người thường. Ông ấy có một sở thích đó là nghiên cứu độc dược, mỗi khi điều chế ra được một loại kì độc, ông ta lại dốc hết sức để tìm ra thuốc giải. Không ngừng điều chế độc giải lại nghiên cứu thuốc giải khiến ông ta rơi vào tình cảnh tẩu hỏa nhập ma, chẳng thể thoát được. Mãi cho tới khi Huyết ảnh ra đời, trở thành một kiệt tác hoàn mĩ nhất trong cuộc đời ông ta, thế nhưng cũng trở thành cách thức mới để những gian thần trong triều đình hãm hại những trung lương khác đạo - đó chính là những Minh sĩ canh giữ Hoàng lăng.
Có lẽ vào lúc các Minh sĩ bị phát độc, tiếng kêu gào ai oán, thê thảm đó khơi dậy chút lí trí, lương tri sau cùng trong người đại pháp sư đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Trong những ngày khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, ông bắt đầu tận tâm nghiên cứu thuốc giải cho Huyết ảnh, thậm chí còn lén lút cho các Minh sĩ trúng phải Huyết ảnh thử thuốc. Hành động đột phát này đã khiến cho ông, một người đại pháp sư thân phận tôn quý, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, bởi vì đối với Hoàng thất mà nói, đây là một hành động phản bội đáng khinh.
Ông có thể vô địch thiên hạ, ông có thể tuyệt thế vô song, ông có thể trường thọ trăm tuổi, thế nhưng những người trong tộc người của ông lại không có khả năng này. Đây là nhân do chính ông gieo xuống, cho nên cũng phải tự mình nếm trải quả đắng.
Vì bộ tộc của mình, ông bắt buộc phải từ bỏ Hoàng triều Kim Bích, từ bỏ tên hôn quân mà mình đã trung thành bao năm nay, từ bỏ luôn họ Tằng mà tổ tiên ban cho, khiến cho họ Tằng trở thành một gia tộc mãi mãi không thể nào ngóc đầu lên với thế nhân được nữa.
Ông muốn người trong tộc mình có thể tiếp tục sống. Vì sinh tồn, họ đương nhiên phải chạy trốn. Trời đất tuy rộng lớn nhưng có nơi nào không phải của Hoàng thượng, làm thế nào để trốn thoát được?
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Hoàng lăng, mà ý nghĩa khác của nó chính là cấm địa, nơi mà tất cả mọi người không dễ dàng vào được. Sinh sống ở núi Phượng Hoàng, kể từ đó người họ Tằng đổi thành họ Phượng. Tộc người của họ được gọi là tộc Phượng Hoàng.
Ở trong Hoàng lăng, Phượng Vân Thiên lại càng có nhiều cơ hội cho đám Minh sĩ kia thử thuốc. Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, chẳng lần nào thành công cả. Những người Minh sĩ dùng thuốc giải do ông điều chế trước đó, vốn dĩ có thể sống lâu hơn, sau khi thử thuốc mới điều chế lại chết nhanh hơn trước. dien.dan.le.quy.don
Điều này khiến ông tức giận điên người, quyết định thử thuốc trên chính cơ thể mình.
Phượng Vân Thiên, người tộc trưởng tài giỏi này hành động như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng hãi hùng, lẽ nào ông ta thực sự không sợ chết sao? Tuy rằng tôi căm hận ông ta đã tạo ra Huyết ảnh, thứ kịch độc hại người kia, thế nhưng việc ông ta dùng tính mạng mình đánh cược để tìm ra thuốc giải thực sự khiến người khác phải nghiêng mình kính phục.
Đến sau cùng, ông vẫn chẳng thể nào tìm ra thuốc giải, có điều trong những ngày thử thuốc, ông cùng những người trong tộc đã uống vào vô số các loại cỏ thuốc, dẫn tới sự biến đổi về thể chất, cũng chính là thứ máu Phượng Hoàng được mọi người ca tụng bấy lâu. Còn việc không tìm ra được thuốc giải cho Huyết ảnh đã để lại nỗi tiếc nuối cả đời cho Phượng Vân Thiên.
Trong lúc hấp hối, ông yêu cầu con cháu đời đời nghiên cứu thêm, cho tới khi nào tìm ra được thuốc giải mới thôi, đồng thời cũng bắt tất cả những người trong tộc mãi mãi không bao giờ hiếu trung cùng Hoàng thất, có thể cứu bất cứ người nào trên thế gian, nhưng tuyệt đối không cứu người trong Hoàng thất.
Nói đến đây, Phượng Bách Cốc đột nhiên dừng lại, không nói nữa.
Sau cùng, tôi chẳng thể giả bộ được nữa, liền đưa lời hỏi: “Nếu như không thể điều chế được thuốc giải, vậy tại sao các ngươi lại biết cách giải độc Huyết ảnh?”
Hắn nhướng mày lên, mỉm cười rồi nói: “Huyết hình đích thực là cách giải độc cho Huyết ảnh, nàng không cần phải lo lắng, người họ Phượng đã hứa thì tuyệt đối không bao giờ nuốt lời, hứa rằng cứu mạng nhất định sẽ cứu cho bằng được.”
Hắn nhanh chóng nhận ra được nỗi lo lắng của tôi, khiến khuôn mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
“Vậy… rốt cuộc tại sao các ngươi lại biết được cách giải độc này?” Tuy rằng lời nói vừa xong của hắn khiến tôi cảm thấy an tâm hơn nhưng vẫn cứ hiếu kì trước những chuyện này.
“Hôm nay đã muộn rồi, nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn bình thản nói sau đó quay người bước đi.
“Này… này…” Tôi tức giận giậm chân trong phòng, đập mạnh tay lên cửa đá rồi ảo não quay về chiếc giường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.