Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 166: chương 166

Hoa Thanh Thần

29/11/2017

Thuốc giải vẫn chưa hề được tìm ra, làm sao tộc người Phượng Hoàng lại biết cách giải độc Huyết ảnh?

Điều kì lạ chính là, phụ nữ nhà họ Phượng một khi đã yêu thì sẽ chẳng màng mọi thứ, cho dù phải hi sinh tính mạng của mình cũng không ngại.

Trước kia, có một người Minh sĩ canh Hoàng lăng vô cùng dũng cảm, không sợ chết, biết rõ bản thân mang Huyết ảnh vẫn quyết tâm bỏ trốn, người này thà chết cũng không muốn sống ở nơi Hoàng lăng bẩn thỉu này. Trùng hợp là người này lại được một người phụ nữ nhà họ Phượng cứu được, người phụ nữ này chính là một trong những truyền nhân kế thừa di nguyện nghiên cứu ra thuốc giải độc Huyết ảnh. Trong quá trình giải độc giúp Minh sĩ này, hai người nảy sinh tình cảm. Tình lang cuối cùng chẳng thể chống lại được độc tính của Huyết ảnh, vào lúc cận kề cái chết, người phụ nữ họ Phượng kia quá đỗi tuyệt vọng, liền nghĩ ra cách đổi máu Phượng Hoàng trong người mình sang cho tình lang cho tới khi nào máu chàng chuyển sang đỏ tươi mới thôi.

Chàng đã sống lại, còn nàng lại chết đi, bởi vì chất độc Huyết ảnh trong người nàng chẳng thể nào tiêu trừ đi được. Mãi cho tới sau này, có người nghĩ tới cách dùng nhện tiêu độc nên mới hình thành cách thức giải độc như hiện nay, có điều người đổi máu vẫn có thể bị chết. Vì cách giải độc này quá nguy hiểm cộng thêm lòng yêu cuộc sống của mỗi con người, cho nên người họ Phượng không giải độc cho các Minh sĩ một cách dễ dàng như trước nữa.

Tôi mím chặt môi lại, cách thức giải độc Huyết ảnh này chính là dùng mạng đổi mạng. Cũng có nghĩa là, nếu không phải tôi may mắn, thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Ban đầu, người tộc Phượng Hoàng không hề cấm người trong tộc liên hôn hay qua lại cùng người bên ngoài, thế nhưng nếu liên hôn thì đối phương nhất định phải thề ở lại Hoàng lăng cho tới khi chết đi, không được quay về thế tục.

Ngay cả người trong tộc còn muốn trốn thoát khỏi nơi chôn người chết này, làm gì có ai muốn ở đây cả cuộc đời chứ? Tuy nhiên, những người trong tộc muốn được thoát khỏi vận mệnh đau khổ này, mỗi lần chạy trốn đều chẳng thể nào thoát nổi. Phượng Thiên Ngâm không phải người đầu tiên, Phượng Bách Cốc cũng không phải người sau cùng.

Thi thoảng biết được bí mật cũng không phải là một chuyện tốt, biết được càng nhiều thì trong lòng lại càng cảm thấy đau khổ hơn. Với tôi mà nói, câu chuyện về tộc người Phượng Hoàng vừa bi thương lại vừa sầu muộn. Mà khi đối diện với bi thương cùng sầu muộn, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là: Trốn!

Trước mắt, nơi mà tộc người Phượng Hoàng ở chính là huyệt mộ của Tiên hoàng đầu tiên kiến lập nên Hoàng triều, nói theo cách khác thì những vị Hoàng đế khác sẽ được chôn cất phía sau ngài, men theo mạch núi Phượng Hoàng này. Còn Hoàng lăng mà tôi cùng Tầm đến trước kia cũng chỉ là lăng mộ của một hai vị Tiên hoàng gần đây mà thôi, cho nên các Minh sĩ cũng chỉ canh giữ ở vòng ngoài cửa Hoàng lăng mà thôi.

Hoàng lăng dưới mặt đất được xây dựng lâu đời này rốt cuộc có bao nhiêu đường vào, chẳng ai có thể nắm hết. Các đội binh sĩ xây dựng Hoàng lăng năm xưa không được trao đổi thông tin cùng nhau, giám công cùng người chỉ đạo cũng như vậy. Sau khi công trình hoành tráng này hoàn thiện, một đạo thánh chỉ ban xuống, tất cả những lao động, giám công cùng người chỉ đạo đều phải chết.

Hầy, mạng người như cỏ rác!

Những công trình sư của Hoàng lăng quả nhiên tài năng bậc nhất, vô cùng lợi hại. Tôi vẫn luôn cho rằng, ở dưới mặt đất thế này thì chẳng thể nào hít thở không khí được, nhưng nay đã biết mình sai và hoàn toàn bái phục trước những con người tài hoa này. Thế nhưng từ sau khi sống trong cổ mộ này. Tôi mới cảm nhận được đây đúng là một kiệt tác khiến cho người chết có thể an nghỉ còn người sống thì hít thở thoải mái.

Những huyệt đạo mà người tộc Phượng Hoàng biết chỉ có đúng năm con đường được xếp theo ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Con đường mà hôm trước Phượng Bách Cốc đưa tôi vào đây được gọi là Mộc đạo.

Tên khốn này thực sự là quá đáng quá thể, rõ ràng có thể đi con đường tử tế hơn, vậy mà hắn nhất nhất bắt tôi phải nhảy xuống huyệt đó. Cho nên, từ chuyện này tôi cũng có thể biết được, thẳm sâu trong trái tim của tên tự kỉ đó vô cùng đen tối và ác độc.

Các thông đạo trong Hoàng lăng vô cùng khúc khuỷu, khó đi, đối với những người tộc Phượng Hoàng đã sinh sống nơi này bao nhiêu đời này thì đó vẫn cứ là một mê cung thần bí khó đoán, cơ quan trùng trùng, vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, tổ huấn của người tộc Phượng Hoàng chính là không được tùy tiện xông vào bên trong lăng mộ. Cho dù có bọn họ dẫn đường, tôi với người dẫn đường cũng có khả năng bị lạc bên trong, e là cả đời này cũng chẳng thể nào ra nổi, vậy nên, tôi chỉ hoạt động trong phạm vi mọi người thông hiểu mà thôi.

Hàng ngày, đều suy nghĩ đến con đường chạy trốn lí tưởng nhất, nghiên cứu các con đường hoạt đạo, lại phải đối phó cùng với tên điên cuồng Phượng Vũ Quân, khiến tôi muốn điên cả đầu. Tôi với hắn thực sự gặp mặt bằng đao kiếm. Võ công của hắn cực kì cao cường, đối diện với tôi, lúc nào cũng ứng phó thận trọng, chỉ sợ làm tôi bị tổn thương, ngược lại hắn thường xuyên bị tôi gây thương tích, vậy mà chẳng hề tức giận gì cả.

Tôi mắng hắn là người đáng ghét nhất trong thiên hạ này, là kẻ xấu, dùng những lời lẽ ác độc nhất để kích thích hắn, vậy mà hắn chẳng hề bận tâm.

“Trong con mắt của thế nhân, thậm chí cả nàng, ta có thể là kẻ xấu. Thế nhưng trong ánh mắt của các loài động vật, tất cả con người chúng ta cũng đều là kẻ xấu. Trên thế gian này thực sự có ranh giới giữa người tốt và kẻ xấu hay sao?” Hắn đáp lại tôi bằng một câu nói mang đầy tính triết lí, khiến tôi suýt chút nữa ngất đi vì tức giận. Đôi lúc tấm tình si mà hắn dành cho Phượng Thiên Ngâm thực sự khiến tôi cảm thấy bội phục, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào chấp nhận được việc hắn suốt cả ngày như hồn ma đeo bám lấy mình.

Cho nên, để tránh phải tiếp xúc với Phượng Vũ Quân, đa phần thời gian tôi đều ở trong căn thạch thất của mình, đóng chặt cửa lại, nghĩ cách xem phải trốn thoát kiểu gì. Thế nhưng cũng không thể không đi khảo sát địa hình, cho nên, hôm nay khó khăn lắm mới cắt đuôi hắn, tôi đi ra khỏi lăng mộ, tiến sâu vào rừng cây rậm rạp.

Trong khu rừng rậm rạp đó, hàng ngàn hàng vạn tử đằng đan khít vào nhau ở mọi hình dáng, chẳng khác nào một chiếc võng lớn, khí thế phi phàm. Trên đám tử đằng đó chi chít những quả dại nhỏ màu vàng hoặc đỏ, điểm xuyến vài nụ hoa trông vô cùng diễm lệ, mĩ miều.

Khu rừng thoang thoảng mùi hương cây lá, những cơn gió nhẹ thổi trong rừng mang theo chút lạnh giá, trời đất cũng theo đó trở nên bình yên mà tĩnh lặng. Ở núi Phượng Hoàng cách xa thế tục này, tiếng chim chóc, côn trùng kêu vang khắp chốn. Trên cành cây thi thoảng lại nhìn thấy những đôi chim tình nhân hót ca véo von, thi thoảng ghé mỏ vào tai đối phương, phát ra những tiếng kêu ríu rít, xua đi hết mọi huyên náo, phiền muộn của hồng trần, đẩy xa khỏi khu núi rừng này.



Ánh nắng chiếu qua những kẻ lá, phủ lên những bông hoa đỏ, lá xanh bên dưới vầng hào quang sáng chói, tạo nên cảnh vật tuyệt đẹp. Dần dần, tôi ngủ thiếp trong cảnh quan tráng lệ, tuyệt vời này.

Bỗng nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu ai oán mà quen thuộc vang vọng từ phía xa xa, tôi đã từng nghe tiếng tiêu này rồi sao? Tôi tin chắc kể từ sau khi mượn xác hoàn hồn, chưa từng nghe thấy lần nào, vậy tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy? dien.danlequydon

Tôi mở mắt, lồm cồm bò dậy rồi đi về phía phát ra tiếng tiêu này.

Bên Kính hồ, ánh nắng chiếu lên mặt hồ tạo ra những tia hào quang chói lóa.

Tôi nhìn thấy người thổi tiêu, người đó thân mặc áo vải màu ghi ngồi bên cạnh hồ, tựa lưng vào gốc cây phía sau. Đầu bạc phơ thả trước lồng ngực, che đi mất khuôn mặt cắt ngang của người này. Người thổi tiêu cứ lặng lẽ ngồi đó, ngoại trừ ngón tay thi thoảng cử động, cả cơ thể đều bất động, tấm lưng gầy guộc cho thấy sự cô đơn, thê lương của chủ nhân.

Bỗng nhiên, tiếng tiêu ngưng lại, người này từ từ quay đầu nhìn về phía tôi. Sau khi hai người chúng tôi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đều ngây lặng người đi.

“Ngâm Ngâm.” Hắn thả đôi tay cầm tiêu xuống, tựa vào thân cây từ từ đứng dậy.

Lại là tên Phượng Vũ Quân âm hồn bất tán, tôi sợ hãi vội vã cầm váy quay người bỏ chạy.

“Không, cô nương không phải là Ngâm Ngâm, nàng ấy đã không còn trên đời này nữa.” Hắn buồn rầu than dài một tiếng, khiến tôi dừng bước chân lại.

Tôi từ từ quay người lại, lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông trung niên tóc tai bạc trắng, dung mạo giống hệt như Phượng Vũ Quân, nhưng ông ta không phải là Phượng Vũ Quân, mà là một người hoàn toàn khác. Làm tôi sợ chết khiếp, tại sao người này lại có tướng mạo giống với Phượng Vũ Quân đến vậy chứ?

“Con là Chi Lạc?” Ông liền gọi tôi bằng một cái tên khác. Tôi kinh ngạc, tại sao ông ta lại biết được cái tên Hạ Chi Lạc?

Tôi đột nhiên trợn trừng mắt, lẽ nào người đàn ông đưa Lạc Ngâm Tâm đi là ông ấy chứ không phải Phượng Vũ Quân?

Tôi khẽ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy.”

“Ha ha, thật không ngờ, mười bảy năm không gặp, giờ con đã lớn thế này rồi.” Ông ta chậm rãi lên tiếng: “Trông con rất giống với mẫu thân của mình.”

Lời nói của ông ấy đã chứng thực suy nghĩ của tôi là đúng, ông ấy mới chính là người đàn ông đã đưa Lạc Ngâm Tâm đi.

Ông nhìn tôi chăm chăm, không hề rời mắt khỏi, trong đôi mắt đen láy, tuyệt đẹp đó, tôi có thể nhìn thấy tấm tình si dành cho Lạc Ngâm Tâm, chỉ có điều không điên cuồng giống như Phượng Vũ Quân. Tôi bực bội quay đầu đi, tránh né ánh mắt nồng nhiệt đó. Ông ta cũng rất biết điều, khi tôi quay lại nhìn, ông ấy đã đi về phía lăng mộ rồi.

“Đợi chút đã.” Tôi lên tiếng gọi ông ta, rồi nói: “Liệu có thể nói cho ta biết mẫu thân đã chết thế nào không?”

Tôi đã từng hứa với Hạ Chi Lạc, nhất định sẽ tìm mẫu thân giúp cô ấy, hỏi rõ những chuyện bí ẩn khi còn thơ ấu. Bây giờ, mẫu thân cô ấy đã chết, vậy dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải biết được người đã chết thế nào, coi như cũng làm tròn được nguyện ước của Hạ Chi Lạc năm xưa.

Ông ta từ từ bước lại gần chỗ tôi, lặng người nhìn tôi, mãi sau liền nói: “Con còn hận nàng ấy không?”

Tôi lặng người đi rồi nói: “Đây là vận mệnh mà người họ Phượng chẳng thể nào tránh nổi.”

Ông dần đưa đôi mắt mình về phía Kính hồ, chăm chú nhìn vào những gợn sóng trên mặt hồ, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói: “Là chúng ta đã ép chết nàng ấy.”

Ép chết người? Tôi kinh ngạc, chúng ta mà ông vừa nói phải chăng chính là bản thân ông cùng với Phượng Vũ Quân?



“Có thể nói cho ta biết rốt cuộc vì sao mẫu thân lại chết không?” Tôi hỏi.

Ông từ từ đi tới Kính hồ, từ từ ngồi xuống bên hồ, quay lưng lại với tôi rồi nói: “Nếu như muốn nghe ta kể thì con hãy ngồi xuống đây.”

Tôi do dự một hồi, sau đó tìm chỗ thích hợp ngồi xuống gần chỗ ông ta.

“Đây là một đoạn nghiệt duyên.” Ông vẫn hướng đôi mắt về phía Kính hồ, âu sầu lên tiếng, giọng nói lại chẳng thể hiện bất cứ xúc cảm gì.

Ông ấy tên là Phượng Vũ Lăng.

Phượng Vũ Lăng và Phượng Vũ Quân là hai huynh đệ song sinh, Phượng Vũ Quân là ca ca, còn Phượng Vũ Lăng là đệ đệ, cả hai huynh đệ đều đem lòng yêu mến mẫu thân của Hạ Chi Lạc là Phượng Thiên Ngâm. Tuy rằng là huynh đệ song sinh, nhưng tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt, từ tính cách điên cuồng, bất định của Phượng Vũ Quân là biết con người hắn tà khí bá đạo, còn Phượng Vũ Lăng là một chính nhân quân tử nho nhã, dịu dàng. Tiểu Song - Lê Quý Đôn

Tộc trưởng của tộc Phượng Hoàng xưa nay đều lập con trưởng, vậy nên Phượng Vũ Quân đương nhiên là không chịu nhượng bộ rồi. Phượng Vũ Lăng xưa nay vô cùng khâm phục ngưỡng mộ vị ca ca sinh đôi chỉ ra trước mình không bao lâu, cho dù là tài năng hay võ công đều cao hơn ông cả. Tôi thực sự khó lòng tin được, vị đại thúc trung niên cả ngày chỉ biết bám riết lấy tôi gọi Ngâm Ngâm đó trước kia từng là một thanh niên tài mạo song toàn.

Vào năm Phượng Thiên Ngâm đến tuổi cập kê, vừa tròn mười lăm, liền được chọn làm thánh nữ của tộc, thánh nữ ở đây không giống với các thánh nữ bộ tộc mà tôi thường đọc được trong các tiểu thuyết võ hiệp, cả đời phải giữ thân trinh tiết, không được kết hôn. Khi Phượng Thiên Ngâm được chọn làm thánh nữ, điều này đồng nghĩa với việc người sẽ trở thành thê tử của tộc trưởng tương lai.

Phượng Vũ Quân và Phượng Thiên Ngâm có thể coi là một đôi tài tử giai nhân, vô cùng xứng đôi. Vấn đề ở đây chính là người khiến cho Phượng Thiên Ngâm lay động không chỉ có một người, mà còn cả Phượng Vũ Lăng có hình dáng giống hệt như Phượng Vũ Quân, tính cách nho nhã, dịu dàng của khiến người không biết phải lựa chọn ra sao.

Tâm lí do dự không biết yêu ai nhiều hơn của Phượng Thiên Ngâm khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Tôi nhớ đến Hạ Trọng Đường, người cha đã dành cho tôi rất nhiều tình yêu thương mặc dù thời gian ở gần nhau không nhiều. Nói ra thì Phượng Thiên Ngâm cũng có thể coi là mẫu thân của tôi, rốt cuộc người yêu Hạ Trọng Đường hơn hay là yêu hai huynh đệ song sinh họ Phượng này hơn?

Vào đêm trước đại hôn giữa Phượng Thiên Ngâm và Phượng Vũ Quân, không biết Phượng Thiên Ngâm dùng cách thức gì khiến cho tất cả những người tộc Phượng Hoàng đều tưởng rằng người đã chết. Vì cái chết này hai huynh đệ họ Phượng đau lòng đứt ruột, ai ngờ người đã rời khỏi núi Phượng Hoàng từ lâu rồi.

Chẳng ai có thể ngờ người đã giả chết, lẽ nào Phượng Thiên Ngâm biết đại pháp nín thở?

Không chỉ Mộc Mộc cảm thấy hiếu kì về con người Phượng Thiên Ngâm mà thực sự tôi cũng vô cùng tò mò. Cao quý nho nhã, diễm lệ không lời miêu tả, tinh thông cầm kì thi họa, tuy rằng không biết võ công của người đạt đến cảnh giới nào, thế nhưng chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

“Vậy sau đó… tại sao phải đến tám năm sau các người mới tìm được mẫu thân?” Tôi đưa lời nghi hoặc.

“Nàng ấy đã dùng đến huyết trú.” Phượng Vũ Lăng lặng lẽ lên tiếng.

“Huyết trú? Ông nói là huyết trú sao?” Khi nghe thấy hai chữ ‘huyết trú’, cả người tôi run lên bần bật, cổ họng như bị đá chặn cứng.

Người hạ huyết trú chính là người sao? Thật không ngờ người lại hạ huyết trú lên Hạ Chi Lạc? Tôi cảm thấy hoa mày chóng mặt, thực sự khó lòng tin tưởng được, tôi thật không thể ngờ Phượng Thiên Ngâm lại hạ độc thủ với chính con gái mình.

“Đúng thế, nàng ấy đã dùng đến huyết trú cấm kị của nhà họ Phượng. Nếu không phải ta đến đó kịp thời, chắc nàng đã chẳng thể bảo toàn được tính mạng.” Ngữ khí của ông tràn đầy vẻ tiếc nuối.

Đúng thế, năm đó Hạ Chi Lạc tưởng rằng mẫu thân chết, khóc đến mức chết đi sống lại, ai ngờ, đột nhiên người lại được người đàn ông khác cứu sống rồi đưa đi.

Tôi đứng bật người dậy, nắm chặt bàn tay lại, không thể khống chế được cảm xúc, thét lớn tiếng: “Ông nói mẫu thân đã dùng huyết trú? Dù cho phải đặt cược tính mạng của mình cũng nhất quyết dùng đến huyết trú cấm kị đó? Tại sao chứ? Rốt cuộc vì sao mà nhất định phải bắt con gái của mình tuyệt tử tuyệt tôn chứ? Thân là phụ nữ, lẽ nào người không biết rằng, trên thế gian này, việc không thể sinh đẻ đối với người phụ nữ tàn nhẫn biết bao sao?”

Tôi càng nói càng xúc động, toàn thân run rẩy. Phượng Vũ Lăng nhìn tôi bằng khuôn mặt ngờ nghệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook