Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 92

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Lần này, tôi không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân nữa, xông xuống giường, chạy tới trước mặt hắn, đẩy ra rồi quát lớn: “Tại sao ngươi vẫn còn chưa đi? Ai cho phép ngươi nhìn đồ vật trong phòng ta?”

Hắn chẳng hề để tâm đến lời oán trách của tôi, nheo chặt đôi mày lại, ánh mắt càng lúc càng lạ lẫm, kì quái: “Người đàn ông trong bức họa này là gì của cô?

“Là gì của ta thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi mau ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài cho ta?” Tôi tức giận đẩy hắn ra ngoài, nhưng hắn vẫn đứng bất động tại chỗ.

Hắn lại truy hỏi: “Chính là người đàn ông mà cô gọi là Thượng Quan suốt đêm hôm qua sao?” dien_dan_le.quy.don

Nghe thấy hắn nhắc đến Tầm, toàn thân tôi như chẳng còn chút sức lực nào. Tôi bước đến trước bức họa, vuốt nhẹ lên người trong tranh rồi lẩm bẩm: “Đã năm năm rồi, rốt cuộc chàng đang ở nơi nào? Rốt cuộc chàng còn sống hay đã chết?”

Bỗng nhiên, cả người tôi bị kéo ra phía sau, lui lại vài bước, tôi phẫn uất quay sang thét lớn vào mặt Dạ Tầm Hoan: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ?”

“Nếu như vẫn còn muốn gặp lại người này, vậy thì trước tiên phải học cách trân trọng bản thân.”

Rất kì lạ, chân tôi đã không còn cảm giác lạnh giá thấu xương như khi nãy, tôi cúi xuống thì ra tôi đang dẫm lên chiếc thảm lông mềm mại vốn được trải trên chiếc ghế lắc lư.

“Ngươi?”

Nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, mãi một lúc sau tôi mới phản ứng lại, hắn vừa nói cái gì chứ? Nếu như muốn gặp lại người này? Phải chăng hắn đã gặp Tầm? Nhất định là vậy rồi, nếu không tại sao đương yên đương lành hắn lại hỏi tôi là gì của Tầm? Nhất định hắn đã gặp Tầm.

Nghĩ tới đây, máu trong người tôi lại sôi sục lên.

Tôi vội vã thay quần áo, rửa ráy qua loa, rồi chạy xuống khách điếm tìm hắn, kết quả phát hiện hắn không hề ở ngoài quầy.

Hả? Hôm nay tên khốn này định bỏ làm sao?

Hả? Cũng chẳng thấy Tiếu Tiếu đâu cả.

Thấy Uông Thư Bách đang bận đến mức tối tăm mắt tối mũi, tôi liền tóm hắn lại hỏi: “Uông Thư Bách, Dạ chưởng quầy đi đâu rồi hả?”



Uông Thư Bách đặt chiếc khăn trên tay mình xuống, vẫn nhìn tôi như thể nhìn thấy quái vật, sau đó liền chậm rãi đáp lại: “Xin lỗi, Lạc đại gia, ta không nhìn thấy!”

“Không phải người vẫn đứng ở đây hay sao? Tại sao lại không nhìn thấy hắn hả?”

“Này, Lạc đại gia, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Người là bà chủ mà còn chẳng biết huynh ấy ở đâu, một tiểu nhị nhỏ bé như ta làm sao mà biết nổi? Có phải mỗi lần thấy ta là người lại ngứa mắt, xin cứ nói thẳng, có được không? Muốn ta đi quét dọn nhà vệ sinh thì cũng cứ nói thẳng.”

Tên thư sinh chết tiệt này có phải uống thuốc thay cơm không, tại sao hôm nay lại nói nhiều như thế chứ?”

“Chẳng qua chỉ hỏi ngươi có nhìn thấy hắn không, sao mà nói lắm thế không biết?”

“Nếu như Lạc đại gia có gì không hài lòng với tiểu nhân xin hãy đuổi việc ta!”

Tên thư sinh hôm nay đích thực có gì đó khác thường, thường ngày hắn tuyệt đối không dám nói chuyện với tôi như vậy.

“Cơm có thể ăn nhiều, nhưng đừng có nằm mơ giữa ban ngày quá nhiều! Hừm! Ta phải giữ ngươi lại khách điếm Long Môn, vắt cạn sức lao động của ngươi mới được! Mau đi làm việc đi, đồ thư sinh chết giẫm!” Muốn đi, đừng có hòng!

Phải chăng Dạ Tầm Hoan đang ở trong phòng hắn tại hậu viện?

Tôi liền quay người định đến chỗ hai tên đáng ghét kia ở, trên đường đi ngang qua cái giếng ngoài bếp ăn, liền nghe thấy Hồng đại nương cùng Thích đại thẩm vừa giặt đồ lại vừa bàn luận về chủ đề nào đó, dường như đang nhắc đến Tiếu Tiếu, Dạ Tầm Hoan và cả tôi nữa.

Chết mất thôi, phải chăng sáng nay khi tên khốn này ra khỏi phòng tôi đã để cho người khác nhìn thấy?

Đây là lần thứ bao nhiêu trong đời, tôi làm chuyện nghe lỏm thế này rồi? Tôi tìm một nơi kín đáo, bắt đầu nghe trộm. Cập nhật nhanh tại dien~danle♦quy♠don

Hồng đại nương nói: “Này, A Thích, ta bảo này, không phải ta nói bà đâu, bà đừng có nghĩ lung tung nữa, đứa cháu gái kia của bà muốn gả cho Dạ chưởng quầy đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà. Cô nương Văn Tú ở Vinh Cẩm Tú Trang bên phố tây đã nói cho tôi nghe cả rồi, vô dụng thôi. Lúc đó, Dạ chưởng quầy chỉ mỉm cười rồi từ chối khéo léo, nhìn bộ dạng đường hoàng đĩnh đạc của ngài ấy, chắc đã có ý trung nhân rồi.”

Dạ Tầm Hoan mà cũng được coi là đường hoàng, đĩnh đạc sao, với bộ dạng đó của hắn sao? Quả nhiên, khi lớn tuổi rồi thì quan niệm thẩm mĩ cũng tồi tệ theo, khoảng cách về các thế hệ thực sự quá xa, xa đến mức tôi chẳng thể nào hiểu nổi những lời bình phẩm của hai người này.



Thích đại thẩm liền nói: “A Hồng à, nói đến tướng mạo, bà nói xem có phải ngài ấy đã phải lòng nhị cô nương rồi không? Hai người thường xuyên cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ. Nhị cô nương là mĩ nhân nổi tiếng trong huyện Lí An này, đáng tiếc, vết sẹo nhỏ dưới mắt kia, lại còn thêm một khuyết điểm nữa là hơi lớn tuổi rồi. Hầy, bà nói xem liệu nhị cô nương đã từng thành thân hay chưa?”

“Hưm, nhìn thân hình của nhị cô nương thì có thể khẳng định là chưa. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đại cô nương với nhị cô nương nhà chúng ta đúng là một cặp tỉ muội kì quái. Đại cô nương cũng chẳng biết đã từng thành thân chưa, nhìn dáng vẻ trông cũng không giống lắm, có điều lại có đứa con trai lớn là vậy. Nhị cô nương cũng thế, tuổi tác không còn nhỏ nữa, cũng chẳng thể tìm nhà nào mà gả đi. Đại cô nương thân làm tỉ tỉ mà cũng không lo lắng thay cho muội muội. Hai tỉ muội này có vẻ đều không vội vã gì. Bà nói xem có phải không?” Hồng đại nương chăm chú nghe xong rồi đáp lại.

Thích đại thẩm lại nói: “Đúng thế, cả nhà họ đã đến huyện Lí An này được bốn, năm năm rồi. Nếu nói vị đại cô nương kia đã thành thân, bây giờ đang thủ tiết thờ chồng đã đành. Quái lạ ở chỗ, những người phải lòng nhị cô nương kia không ít, nhưng mỗi lần có người đến dạm hỏi là con bướm trên khuôn mặt nhị cô nương lại đột nhiên biến mất, lúc nào cũng thích để lộ vết sẹo của mình ra để hù dọa người ta. Hầy, bà nói xem có người phụ nữ nào mà không muốn mình đẹp chứ? Tại sao nhị cô nương lại kì lạ thế nhỉ? Năm nay cũng đã hai mấy tuổi rồi còn gì?”

May mà Tiếu Tiếu chẳng hề thích những người kia, nếu như Tiếu Tiếu gặp được người cô ấy yêu thích thì đúng là phiền phức lớn.

“Bà nói rất đúng, trời sinh phụ nữ đã thích đẹp! Bà nói nhị cô nương kì lạ, tôi thấy đại cô nương còn kì lạ hơn. Lúc vừa mới đến huyện Lí An này, tôi đã nhìn thấy đại cô nương rồi, tuy rằng cải dạng nam trang nhưng còn xinh đẹp, mặn mà hơn nhị cô nương nhiều. Cả đời mình, ta chưa bao giờ gặp cô nương nào xinh đẹp như đại cô nương. Sau đó trở về đúng thân phận nữ nhi của mình, không biết tại sao, càng ngày đại cô nương càng béo hơn, ban đầu ta tưởng cô ấy có mang cơ đấy. Hầy, kể từ sau khi Dạ chưởng quầy đến, bà có phát hiện thấy đại cô nương đã gầy đi đôi chút rồi không?”

Có thật không? Tôi đã gầy rồi sao? Ha ha, ha ha, quá tốt rồi, cuối cũng đã có tác dụng!

Thích đại thẩm liền nói: “Đúng thế, bà không nhắc ta cũng không để ý. Đại cô nương ăn uống ít hơn trước kia, cử chỉ hành động kì quái hơn trước kia, chắc là không mắc bệnh gì chứ? Nhắc đến đại cô nương ta lại càng cảm thấy quái lạ, hàng ngày cô nương đối xử với mọi người hòa nhã, hiền hậu, tại sao cứ gặp Dạ chưởng quầy với Uông Thư Bách là lại hiếu thắng, cáu gắt nhỉ, ta thấy hai người đó tốt lắm mà.” Tiểu Song- lqđ

Thật sự béo cũng là một căn bệnh. Nói tôi đối xử hà khắc với hai tên khốn kia, đó cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.

Hồng đại nương cũng đồng tình: “Ừm, đúng đó! Đột nhiên tôi nhớ ra, sáng sớm nay, nhị cô nương lại để lộ ra vết sẹo của mình, khiến cho Uông Thư Bách sợ đến nửa ngày không nói được câu nào, bộ dạng cứ ngây ngây ngô ngô mãi. Chắc chắn là Uông Thư Bách đã phải lòng nhị cô nương, còn nhị cô nương làm như vậy để cự tuyệt. Thật đúng là đau khổ!”

Thì ra là vậy, thảo nào hôm nay Uông Thư Bách vừa sáng ra đã hành động kì lạ như thể đầu bị kẹp giữa hai cánh cửa vậy. Ha ha, tôi bất giác cảm thấy thương hại tên thư sinh khốn khổ này.

Thích đại thẩm lại lên tiếng: “A Hồng à, bà nói xem có phải Dạ chưởng quầy đã phải lòng một trong hai tỉ muội nhà này không? Nếu không, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, tại sao lại từ chối nhiều cô nương như vậy chứ? Tôi đoán chắc tám phần là phải lòng nhị cô nương xinh đẹp rồi.”

Hồng đại nương đáp: “Ai nói thế chứ? Nhị cô nương trông gầy yếu quá, đại cô nương nhìn cũng chỉ hơi béo một chút thôi. Có điều béo một chút cũng không sao cả, khỏe mạnh, vững chãi, như vậy mới có thể sinh con trai được. Bà nhìn xem Khai Tâm chẳng phải là một vị dụ sống động sao, đẹp trai biết bao! Nếu như ta là Dạ Tầm Hoan, chắc chắn sẽ chọn đại cô nương, nhìn cái đầu đó, cái mông đó, chắc chắn là sinh con trai.”

Khụ khụ khụ... lần đầu tiên tôi nghe nói người béo thì có thể sinh con trai, thật sự phục hai người này, tại sao lại thích bình luận và gán ghép người khác thế không biết, chẳng ra đâu vào với đâu cả, thế mà hai người này cũng có thể nghĩ ra. Tôi đanh định lên tiếng cắt ngang câu chuyện của họ, không ngờ lại bị người khác tranh trước.

“Hồng đại nương, Thích đại thẩm, trong bếp đang thiếu một người làm, người nào trong hai bà vào làm đây?”

“Để ta đi!” Hồng đại nương liền lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook