Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 93

Hoa Thanh Thần

23/11/2017

Là Tiếu Tiếu. Quả nhiên hôm nay cô ấy không hề vẽ bướm lên để cho đi vết sẹo kia. Cô ấy sao vậy? Hình như có tâm sự gì đó!

Ây da, tôi nhớ ra là phải đi tìm Dạ Tầm Hoan hỏi cho cặn kẽ mới được, sao lại mải ở đây nghe trộm chứ! Tôi vội vã đi tới phòng hắn.

Tôi bước vào phòng Dạ Tầm Hoan và Uông Thư Bách, phát hiện hắn không hề có trong này. Kì lạ, hắn đã đi đầu rồi chứ?

Tôi chán nản nhìn một lượt căn phòng gọn gàng, sáng bóng, điều quan trọng nhất là không có mùi gì kì quái. Không ngờ hai tên đàn ông này cũng biết giữ gìn vệ sinh đấy chứ, không giống như căn phòng của A Cường và Đại Mao, thật sự còn chẳng bằng cái chuồng của Tướng Quân.

Đúng lúc đang sầu muộn, đột nhiên giọng nói ồm ồm lại vang lên từ phía sau lưng tôi: “Sao thế, mới chưa đến một canh giờ, Lạc đại tiểu thư đã nhớ đến Dạ mỗ rồi sao?”

Tôi quay người lại, thấy hắn xách trong tay mấy gói thuốc, đứng ngoài cửa nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hứng thú.

“Giờ này đáng lẽ ngươi phải ở ngoài quầy mới đúng.” Tôi khoanh tay nhìn hắn nói tiếp: “Ở đây tuyệt đối không có chuyện lười nhác được.”

Hắn không nói gì, tiến về phía trước vài bước, khi đến trước mặt tôi liền nhoẻn miệng đáp lại: “Nếu như Dạ mỗ nhớ không nhầm, theo điều thứ hai trong chương một của bản hợp đồng thì hôm nay vừa đúng vào ngày mà Dạ mỗ được nghỉ.”

“Hả?” Hắn vừa làm hết năm ngày sao? dien+dan+le_quydon

“Tìm ta có việc gì? Hay là thật sự nhớ ta hả?” Giọng nói của tên đàn ông đáng ghét này bỗng nhiên hạ thấp xuống, mang theo chút ám muội, lúc nói câu này, cả người hắn áp sát vào tôi, may mà tôi phản ứng nhanh nhạy, vội vã lùi lại phía sau.

“Đúng là đồ thần kinh!” Tôi khinh bỉ mắng hắn.

Khi thấy hắn nở nụ cười tươi rói trên môi, tôi mới nhận ra hắn đang chọc ghẹo mình.

Phớt lờ nụ cười đáng ghét kia, tôi lên tiếng: “Ta đến tìm ngươi là muốn hỏi một chuyện.”

Hắn nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Theo bản năng, tôi đưa hai ngón tay cái vào trong, bẻ cho lên tiếng, suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, sau một hồi đắn đo, tôi liền thẳng thắn lên tiếng.: “Bức họa đó... chính là bức họa ngươi nhìn thấy trong phòng ta đó, có phải ngươi đã từng gặp người ở trong đó? Nếu như phải, xin hãy nói cho ta biết tung tích của người ấy.”

Ánh mắt hắn bỗng trở nên thâm sâu, khó đoán, hắn cứ ngây người đứng đó nhìn tôi.

Tôi thật sự không hiểu nét mặt của hắn lúc này, chỉ muốn biết liệu hắn đã từng gặp Tầm hay chưa, nên hỏi lại lần nữa: “Xin hãy nói cho ta biết, có phải ngươi đã từng gặp người ấy? Người ấy hiện giờ đang ở đâu?”

“Người đó là gì của cô?”

“Chàng ấy là phu quân của ta.” Tôi thành thật đáp lại.



Thế nhưng, sau câu trả lời của tôi, hắn không hề lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn tôi cũng trở nên kì lạ, chăm chú hơn.

“Năm năm trước, vì cứu ta nên chàng đã bị ngã xuống vực thẳm... gần như... không còn khả năng sống sót... nhưng dựa vào trực giác của người phụ nữ, ta tin rằng chàng nhất định vẫn còn sống. Dù gì thì ta cũng có thể cảm nhận được, chàng chắn chắn chưa chết. Cho nên, nếu như ngươi có thấy chàng ấy thì xin hãy nói cho ta biết chàng hiện đang ở đâu?”

Trong lúc kích động, tôi thậm chí còn không chú ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa, tóm chặt lấy hai cánh tay hắn.

Hắn gặt tay tôi ra, mỉm cười tươi tắn rồi hỏi: “Ta nói cho cô biết rồi, cô sẽ cho ta món hời gì đây?”

Hả? Món hời? Không ngờ hắn nghĩ một hồi, vừa mở miệng lại hỏi tôi có món hời nào cho hắn không?

“Vậy ngươi muốn thứ gì? Vàng bạc hay là châu ngọc? Muốn bao nhiêu? Chỉ cần ta có thể cho, ngươi cứ việc ra giá!”

Bỗng nhiên, hắn đưa tay sờ lên mặt tôi, tôi kinh hãi, lập tức gạt tay hắn ra.

Sau đó lại nghe thấy giọng nói cợt nhả của hắn: “Thế nào? Lúc nãy còn lớn tiếng nói là chỉ cần cô có thể cho được, ta cứ việc nói cơ mà? Bây giờ lại hối hận rồi sao?

Thật chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang có ý gì, nhưng tôi bất giác cảm thấy căng thẳng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp”Ta... ta... ta vừa rồi chỉ là... vàng bạc châu báu mà thôi.”

“Vậy hả, xin lỗi, Dạ mỗ không có hứng thú với tiền tài, ngược lại...” Hắn lại nhếch mép mỉm cười quái dị, nói nửa câu rồi dùng lại.

Nhìn nụ cười gian giảo của hắn, tôi càng thêm căng thẳng, quả nhiên không sai, hắn đưa tay đặt lên eo tôi, nhanh chóng kéo tôi lại gần rồi nói: “Ngược lại, rất hứng thú với phụ nữ...”

“Ngươi đừng có nằm mơ nữa, không có chuyện đấy đâu!” Không đợi hắn nói hết câu, tôi liền dùng khuỷu tay huých lên cằm hắn rồi dẫm mạnh vào chân hắn, lui về phía sau vài bước, sau đó tức giận mắng lớn: “Đừng tưởng ta có việc cầu cạnh thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm đâu! Ngươi đừng quên là chỗ này cũng là địa bàn của ta!”

“Cô đúng là một bảo vật đặc biệt!” Hắn tiến gần về phía tôi. Tiểu Song~dienđanlequyđôn~

Lần này hắn hành động rất nhanh, đưa tay lắc lư trước mắt tôi, khi tôi định thần lại, hắn đã cầm cây trâm mà Tầm tặng tôi.

“Ngươi?” Tôi không dám tin, đưa tay sờ lên tóc mình, nộ khí xung thiên hét lên: “Tên đàn ông chết tiệt này, mau trả thứ đó lại cho ta!”

Tôi vừa thét lớn vừa ra tay đoạt lại. đáng ghét! Đây là thứ duy nhất Tầm để lại cho tôi, không ngờ lại bị tên khốn này lấy đi một cách dễ dàng như vậy.

“Nếu như cô đã muốn biết chuyện liên quan đến người đó, thì đương nhiên phải trả giá rồi.” Hắn tóm chặt tay tôi một cách dễ dàng.

Trả giá? Tại sao nhất định phải là cây trâm đó?

“Ngươi có thể đổi sang thứ khác được không? Cây trâm đó thứ duy nhất chàng ấy để lại cho ta.” Khẩu khí của tôi cũng trầm lại, đây thực sự là một lựa chọn vô cùng đau khổ, khó khăn lắm mới có chút manh mối, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể bỏ cuộc được.

“Được! Có thể trả lại cho cô cây trâm này, nhưng phải xem bản lĩnh của cô thế nào đã, bất luận dàng cách gì, chỉ cần cô có thể lấy lại được nó, ta đều nói cho cô biết tung tích của người đó. Vậy thì cứ coi đôi khuyên tai này là thù lao đi!”



Tôi chỉ kịp cảm nhận được hắn vừa thả bàn tay tôi ra, lướt nhanh qua tai, một bên khuyên tai của tôi đã trong tay hắn rồi.

Nhìn vào cây trâm và khuyên tai ở trong tay hắn, tôi không kìm chế được mà gật đầu lia lịa, chẳng qua chỉ một chiếc khuyên tai và động chút não hành động mà thôi. Chỉ cần có thể biết tung tích của Tầm, cho dù tôi cho đi cả gia sản này cũng có gì đáng tiếc.

Tôi nghiêm túc nói rõ ràng với hắn: “Hi vọng ngươi quân tử nhất ngôn...”

“Tứ mã nan truy.[1]” Cuối cùng thái độ của hắn cũng nghiêm túc lại.

[1]Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: Một lời của người quân tử, bốn ngựa cũng không thể theo. Ý chỉ lời người quân tử đã nói ra thì không thể nào thu hồi lại được.

Tôi nhìn hắn cất cây trâm cùng khuyên tai vào trong người mà chẳng mấy cam tâm, lúc này chỉ biết nghiến răng, nắm chặt tay, rồi xông tới xé tan y phục của hắn ra.

“Có phải cô cũng đang rất rãnh rỗi không? Vậy thì hãy đi sắc thuốc giúp ta đi, ít nhiều gì việc ta bị nhiễm phong hàn cũng là do cô.” Hắn nói xong liền nhét mấy gói thuốc vào tay tôi.

“Cứ nằm đó mà mơ hão!” Tôi vứt mấy gói thuốc lên giường hắn, quay người bước ra khỏi phòng, đi xa vẫn nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười đáng ghét, gian giảo của hắn.

Những ngày sau đó trôi qua buồn chán vô cùng.

Tôi từ bỏ phương pháp giảm béo tiêu cực kia, nhưng không có nghĩa là từ bỏ ý định giảm béo. Chỉ có điều, tôi chú ý ăn uống điều độ, giảm thiếu tối đa những món ăn nhiều dầu mỡ, tuyệt đối không ăn uống tùy tiện, vẫn tích cực vận động tiêu hao năng lượng, nhưng lại bắt đầu ngủ nướng mỗi sáng. lqđ

Cửa hàng bán bệ xí cũng đã đóng, tôi thành kẻ thất nghiệp điển hình. Tiếu Tiếu thấy tôi không có việc gì làm, cả ngày dật dờ như một cô hồn dã quỷ liền đề nghị tôi ra ngoài khách điếm giúp đỡ nhưng bị tôi cự tuyệt.

Trong lòng mệt mỏi, chẳng muốn thân thể cũng mệt mỏi theo, huống hồ bây giờ có cô ấy nuôi, tôi còn lo gì mà không an nhàn hưởng phúc.

Ngoại trừ ăn uống chơi bời, tôi gần như cả ngày đều dán mắt vào tên Dạ Tầm Hoan xấu xa kia.

Người xưa có câu, dư luận đáng sợ, tin đồn cũng bắt đầu truyền từ miệng một số người ra, cuối cùng ngay cả Tiếu Tiếu và Khai Tâm cũng hiểu lầm rằng tôi có hứng thú với Dạ Tầm Hoan, thậm chí còn muốn đưa đẩy, tác hợp.

Tôi cảm thấy vô cùng bực bội! Nếu như không phải muốn biết được tung tích của Tầm, tôi cũng chả buồn ngắm hắn lấy một lần, mỗi lần nhìn hắn chẳng khác nào tôi ngược đãi đôi mắt của mình.

Thực ra, tôi cũng không hiểu nỏi mình, nếu như không có cảm tình với hắn thì có thể mời hắn ra đi, nhưng tại sao lại tiếp tục nhẫn nhịn mọi chuyện mà giữ hắn ở lại, nguyên nhân ban đầu là vì muốn nghe thấy giọng nói của hắn, sau đó vì chuyện hắn biết tung tích của Tầm, nên cho dù hắn khiến tôi ngứa mắt đến đâu tôi cũng phải nhẫn nhịn.

Sau bao ngày quan sát, tôi nhận ra hắn không hề đáng ghét như trong tưởng tượng. Hắn thường xuyên nói chuyện nhân sinh với Tiếu Tiếu, thân thiết với Uông Thư Bách đến mức như thể chỉ hận không thể cùng dùng chung một chiếc quần. Không những thế, hắn còn trở thành thần tượng thứ ba trong cuộc đời của Khai Tâm, cả ngày thằng nhóc mở miệng ra là Hoan thúc, đóng miệng lại cũng Hoan thúc. A Cường sùng bái hắn, Đại Mao sùng bái hắn, Quế thúc trưởng quản nhà bếp cũng nói nếu như có con gái nhất định sẽ nghĩ cách để hắn trở thành con rể. Ngay cả Tướng Quân của tôi, con chó tràn đầy ngạo khí đó, cũng thích vẫy đuôi liên hồi đi theo hắn. Ban đầu vốn tưởng con chó này chỉ có hứng thú với tôi và Tiếu Tiếu, ai ngờ giờ nó cũng bắt đầu chuyển khuynh hướng giới tính.

Không nhắc đến những chuyện trên, cũng không nói đến việc hắn quản lí mọi chuyện trong khách điếm đâu vào đấy thì đây đích thực là một nhân tài xuất sắc, dụng mạo tuấn kiệt, làm việc chăm chỉ, chịu khổ rất giỏi, yêu nghề nghiệp, trọng công việc, phẩm chất cao thượng, nếu như huyện Lí An có tuyển cử thì tôi tin chắc rằng hắn nhất định sẽ đoạt giải thanh niên xuất sắc nhất năm của huyện.

Điều khiến tôi khâm phục hơn cả là hắn không giống những gì tôi suy đoán: nông nổi, gian manh, háo sắc, bỉ ổi, mà ngược lại, hắn giống hệt lời Hồng đại nương, Thích đại thẩm vẫn nói. Những cô nương ái mộ hắn rất nhiều, nhưng hắn đều khéo léo từ chối, giữ khoảng cách nhất định, điều này hoàn toàn khác biệt so với khi hắn ở cạnh tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook