Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 10: Chẳng Qua Cũng Chỉ Là Một Kẻ Ngu Ngốc Chỉ Biết Ăn Mà Thôi.
Mai Mai Tang
27/05/2023
“Bây giờ nàng là Trường Lạc quận chúa. Trong đám con em quý tộc ở Loan thành này, ngoại trừ con cái của hoàng đế ra thì nàng là tôn quý nhất, lại còn thêm cả danh hiệu Chiến Vương phi, không ai dám khiêu khích nàng.”
“Tôn kính thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc chỉ biết ăn! Ngươi biết nàng ta ăn nhiều đến mức nào không? Chỉ trong chốc lát, nàng ta đã ăn hết ba đĩa bánh đậu xanh rồi!”
Có lẽ là bởi vì biết Mộ Dung Thanh Tuyết không có dị năng nên tiếng bàn tán ngày càng trở nên lộ liễu.
“Ngọc Giới, đệ khó chịu chỗ nào à?”
Sắc mặt Ngọc Giới tái nhợt: “Tỷ tỷ, bọn họ đang chửi tỷ đó.”
Những thứ đó thì đáng là gì? Thanh Tuyết không thèm để ý. Nếu Ngọc Giới nghe thấy những lời chửi rủa ở Giáo Đình thì chắc sẽ tức đến mức hộc máu mất.
Lúc đó, nàng cứ như một con khỉ làm xiếc vậy.
Nửa khắc đồng hồ sau, Gia Cát Hiểu Hàn trở về, vẻ mặt ảm đạm: “Chết rồi!”
Không để lại chứng cứ, Liễu Hạ Nguyên ra tay thật nhanh.
Sắc mặt Thanh Tuyết lạnh lùng, nhìn về phía Liễu Lam Anh: “Ta muốn đưa nhị đệ của ngươi về Đình Úy Ti một chuyến, ngươi có giao người cho ta không?”
“Đại ca!” Mặt Liễu Hạ Nguyên tái mét, chỉ cần đến Đình Úy Ti thôi thì hắn coi như đã chết rồi: “Cứu đệ!”
Lông mày Liễu Lam Anh khẽ cau lại, mặc dù tình huống bây giờ đã rõ ràng nhưng chưa định tội thì vẫn còn cách trốn. Nếu bị đưa đến Đình Úy Ti, theo tính cách của Mộ Dung tướng quân nhất định sẽ giết chết nhị đệ của hắn. Cho dù là vì Liễu gia, hắn cũng không thể để chuyện xấu này được phơi bày.
Thế là Liễu Lam Anh chắp tay, cất giọng thành khẩn: “Mộ Dung tiểu thư, xin người tha cho Hạ Nguyên một con đường sống.”
Mộ Dung Thanh Tuyết kinh ngạc. Hắn đang cầu xin nàng sao? Đây thực sự là lần đầu tiên đấy.
Hiện tại mọi người đều nghiêng về phía Liễu Lam Anh, điều đó khiến Thanh Tuyết cảm thấy thật đáng châm chọc. Thì ra là danh tiết của một nữ tử trong mắt bọn họ chẳng là cái thá gì.
May mà nàng là một lão quái vật, nếu để nguyên chủ ở đây, chẳng phải là đã bị ép mây mưa với hai tên gian phu kia rồi sao? Sau đó chắc chắn sẽ bị vu cho tội gian dâm.
Tình thế bây giờ đang có lợi cho mình, vì vậy nàng vẫn chớp lấy thời cơ.
Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: “Ta nể mặt ngươi nên tha cho hắn một mạng. Nhưng mà, ta sẽ không cho người một trăm viên Phá Tấn Đan, còn lại thỏa thuận vẫn như cũ.
Nói cách khác, hắn vẫn phải đưa cho nàng người vũ cơ kia và một gốc Bồ Đề Hoa còn sống. Liễu Lam Anh tức muốn hộc máu, nhưng dù bây giờ có bị đánh gãy răng hắn cũng phải cố nuốt vào trong bụng, ai bảo hắn có một tên đệ đệ đáng chết như vậy chứ?
“Được, thành giao.”
“Còn nữa…”
“Vẫn còn nữa?” Dù Liễu Lam Anh tính khí tốt đến mấy cũng kinh ngạc. Ép giá cũng vừa phải thôi chứ.
“Ngày mai, ta muốn ngươi mang Liễu Hạ Nguyên đến nhận tội, đồng thời đích thân giao thứ ta muốn vào tay của ta.”
Bồ Đế Hoa thì dễ nói rồi, nhưng mà nàng còn muốn một người sống sờ sờ, hơn nữa ngày mai đã phải có. Biết là rất khó khăn nhưng Liễu Lam Anh cũng đành cắn răng đáp ứng: “Được!”
Sự việc xong xuôi, Liễu Lam Anh sai người đến thu dọn. Mọi người ai về nhà nấy, tiếp tục xem ca múa, nhưng kiểu gì cũng đều cảm thấy bài hát và điệu múa này mất đi ý nghĩa, còn chẳng hay bằng vở kịch vừa rồi của Thất tiểu thư Mộ Dung.
Gia Cát Hiểu Hàn chỉ vào người còn đang quỳ trên mặt đất: “Nàng ta thì sao?”
“Ta không mang hạ nhân đến đây, kẻ ác thì ở ngay trước mặt.” Thanh Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt ranh mãnh: “Ngươi giúp ta xử lý nhé?”
Nghe thấy hai chữ xử lý, Mộ Dung Ánh Hà run lẩy bẩy, tiến lên ôm lấy đùi Thanh Tuyết: “Tha mạng cho tỷ! Tỷ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp muội!”
“Ngươi không muốn tìm ra kẻ đứng sau sao?” Hắn hỏi.
“Ta biết là ai rồi, nhưng tạm thời ta chưa thể động được vào nàng ta.”
Gia Cát Hiểu Hàn nhẹ giọng nói: “Vậy ta sẽ thay ngươi.”
Hai hộ vệ áo đen bỗng xuất hiện, mang Mộ Dung Ánh Hà đang sợ hãi rời đi.
“Ngươi không cảm ơn ta sao?” Gia Cát Hiểu Hàn giành công.
Thanh Tuyết bật cười: “Ta phải cảm ơn ngươi thay ta giết người sao?”
“Không, không.” Gia Cát Hiểu Hàn lắc đầu: “Nếu không nhờ ta chỉ dẫn, làm sao Liễu Lam Anh biết ngươi muốn có Bồ Đề Hoa!”
Thanh Tuyết nhét một miếng bánh đậu xanh, ú ớ nói: “Đúng là ta phải cảm ơn ngươi rồi. Lại đây, há mồm ra, ta cho ngươi ăn.”
Ngọc Giới vỗ nhẹ vào tay Thanh Tuyết, không cho phép nàng cho tên kia ăn.
Trong căn tiểu đình, ba người đùa giỡn với nhau. Nhóm ám vệ ở một bên nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, ngay cả khí tức cũng có chút không ổn.
“Thất tiểu thư Mộ Dung, Vương gia nhà ta muốn được gặp ngài một lần.” Một người hầu trẻ tuổi mặc áo màu chàm tiến vào trong đình, cung kính nói.
Gia Cát Hiểu Hàn bất giờ, lúc nào cũng có người phá vỡ tâm tình của hắn: “Loan thành nhiều Vương gia như vậy, rốt cuộc là có ai muốn gặp nàng?”
“Là Tiêu Dao vương, Cửu điện hạ.”
Gia Cát Hiểu Hàn thay Thanh Tuyết nói: “Tìm nàng làm gì?”
“Vương gia nhà ta cũng rất thích Hồ Cơ.”
Thanh Tuyết không vui: “Hắn muốn cướp người mà ta chọn?”
Một cảm giác lạ lẫm chợt xuất hiện khiến Thanh Tuyết cảm thấy toàn thân run lên vì phấn khích. Tạp Mạt Đa Tây Á là huyết tộc đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nàng còn là vị công chúa duy nhất, trước giờ không gì là nàng không có.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ở đây, có những người cướp đi đồ vật của nàng, cướp đi người của nàng.
“Dẫn đường đi.” Thanh Tuyết nói.
Tên người hầu trông thấy Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới cũng muốn đi theo, vội nói: “Cửu điện hạ nói là chỉ muốn gặp một mình nàng.”
“Ha ha…” Gia Cát Hiểu Hàn cười nhẹ, tiếng cười như chuông gió khẽ rung động.
Thanh Tuyết một mình đi theo tên người hầu.
“Chính là chỗ này, mời tiểu thư đi vào.”
Một cái đình màu xanh đập vào mắt nàng.
Thanh Tuyết sững sờ. Đây không phải chính là căn ngay sát vách căn của nàng sao?
Cái đình vuông vức, Thanh Tuyết đi vào trong, vừa liếc mắt đã thấy Duệ vương.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Làm sao vậy? Mới bảy ngày không gặp mà đã không nhận ra bản vương rồi sao?” Hiên Viên Minh Huệ có vẻ ngoài rất điển trai, lúc hắn cười như không người trông rất hấp dẫn người nhìn.
Thanh Tuyết cười giòn tan, tiếng cười nhưng lông vũ xẹt qua bên tai: “Ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là cháu của ta? Đến đây, gọi một tiếng Hoàng thẩm nào!”
Sắc mặt Hiên Viên Minh Duệ tái xanh.
“Ha ha, không nhịn được nữa rồi, ta chết cười mất!” Bỗng nhiên, bên phải vang lên một tiếng cười vô cùng càn rỡ.
Thanh Tuyết nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ, lười biếng dựa vào chiếc ghế đá, trên tay cầm một bầu rượu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang một vẻ khí khái, hào hùng, không ai dám nói hắn là một nữ nhi.
Mặt mũi vẫn còn khá non, nhìn qua chắc mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng đã là long chương phượng tư, khiến cho người ta không thể quên được.
Hắn ăn mặc rất ít vải, làn da bên trong tấm lụa đỏ như ẩn như hiện, mê hoặc Thanh Tuyết. Khả năng tự chủ của nàng có thể coi là mạnh nhất trong Huyết tộc, nhưng dòng máu ngọt ngào trào dâng trong cơ thể hắn cùng cảm giác hơi say mê mẩn cũng khiến nàng không thể kìm nén được.
Thanh Tuyết bất giác đi về phía hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi tên gì? Dáng dấp thật dễ nhìn, rất hợp mắt ta, có muốn về nhà ta không?”
“Ngươi nuôi ta?” Đôi mắt sáng của hắn chớp chớp vài cái, ngây thơ nhìn nàng. Làn da ẩm ướt bóng loáng khiến người ta thực sự muốn nhéo một cái.
“Ừm, ta nuôi ngươi.” Nàng mê hoặc nói.
Khí tức mập mờ quay vòng xung quanh hai người, không khí nóng bỏng đến mức dường như có thể bốc cháy. Khí chất yêu mị trên người nàng tự nhiên hình thành.
Nàng giống như một con yêu cơ trong đêm tối, đi đến trần gian mê hoặc chúng sinh.
“Ta tên là Hiên Viên Cửu Khanh. Mộ Dung Thanh Tuyết, hãy nhớ kỹ tên của ta.” Hắn muốn ôm nàng, muốn hôn lên khuôn mặt nàng.
Dù nàng không đẹp nhưng lại quá quyến rũ.
Mị cốt thiên thành chính là để chỉ nàng sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng cất lên, đẩy hắn vào địa ngục băng giá: “Đủ rồi.”
Thanh Tuyết bực bội nhìn về phía người cắt ngang nàng. Đó là một nam nhân rất xấu xí, chỉ có duy nhất ánh mắt là thâm thúy như u đầm. Chỉ cần lỡ nhìn vào đều phải ngay lập tức rời đi, nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy nóng rát.
“Ngươi chính là tên khốn nạn đã trốn cha ta suốt bảy ngày qua sao?” Thanh Tuyết nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Tôn kính thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc chỉ biết ăn! Ngươi biết nàng ta ăn nhiều đến mức nào không? Chỉ trong chốc lát, nàng ta đã ăn hết ba đĩa bánh đậu xanh rồi!”
Có lẽ là bởi vì biết Mộ Dung Thanh Tuyết không có dị năng nên tiếng bàn tán ngày càng trở nên lộ liễu.
“Ngọc Giới, đệ khó chịu chỗ nào à?”
Sắc mặt Ngọc Giới tái nhợt: “Tỷ tỷ, bọn họ đang chửi tỷ đó.”
Những thứ đó thì đáng là gì? Thanh Tuyết không thèm để ý. Nếu Ngọc Giới nghe thấy những lời chửi rủa ở Giáo Đình thì chắc sẽ tức đến mức hộc máu mất.
Lúc đó, nàng cứ như một con khỉ làm xiếc vậy.
Nửa khắc đồng hồ sau, Gia Cát Hiểu Hàn trở về, vẻ mặt ảm đạm: “Chết rồi!”
Không để lại chứng cứ, Liễu Hạ Nguyên ra tay thật nhanh.
Sắc mặt Thanh Tuyết lạnh lùng, nhìn về phía Liễu Lam Anh: “Ta muốn đưa nhị đệ của ngươi về Đình Úy Ti một chuyến, ngươi có giao người cho ta không?”
“Đại ca!” Mặt Liễu Hạ Nguyên tái mét, chỉ cần đến Đình Úy Ti thôi thì hắn coi như đã chết rồi: “Cứu đệ!”
Lông mày Liễu Lam Anh khẽ cau lại, mặc dù tình huống bây giờ đã rõ ràng nhưng chưa định tội thì vẫn còn cách trốn. Nếu bị đưa đến Đình Úy Ti, theo tính cách của Mộ Dung tướng quân nhất định sẽ giết chết nhị đệ của hắn. Cho dù là vì Liễu gia, hắn cũng không thể để chuyện xấu này được phơi bày.
Thế là Liễu Lam Anh chắp tay, cất giọng thành khẩn: “Mộ Dung tiểu thư, xin người tha cho Hạ Nguyên một con đường sống.”
Mộ Dung Thanh Tuyết kinh ngạc. Hắn đang cầu xin nàng sao? Đây thực sự là lần đầu tiên đấy.
Hiện tại mọi người đều nghiêng về phía Liễu Lam Anh, điều đó khiến Thanh Tuyết cảm thấy thật đáng châm chọc. Thì ra là danh tiết của một nữ tử trong mắt bọn họ chẳng là cái thá gì.
May mà nàng là một lão quái vật, nếu để nguyên chủ ở đây, chẳng phải là đã bị ép mây mưa với hai tên gian phu kia rồi sao? Sau đó chắc chắn sẽ bị vu cho tội gian dâm.
Tình thế bây giờ đang có lợi cho mình, vì vậy nàng vẫn chớp lấy thời cơ.
Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: “Ta nể mặt ngươi nên tha cho hắn một mạng. Nhưng mà, ta sẽ không cho người một trăm viên Phá Tấn Đan, còn lại thỏa thuận vẫn như cũ.
Nói cách khác, hắn vẫn phải đưa cho nàng người vũ cơ kia và một gốc Bồ Đề Hoa còn sống. Liễu Lam Anh tức muốn hộc máu, nhưng dù bây giờ có bị đánh gãy răng hắn cũng phải cố nuốt vào trong bụng, ai bảo hắn có một tên đệ đệ đáng chết như vậy chứ?
“Được, thành giao.”
“Còn nữa…”
“Vẫn còn nữa?” Dù Liễu Lam Anh tính khí tốt đến mấy cũng kinh ngạc. Ép giá cũng vừa phải thôi chứ.
“Ngày mai, ta muốn ngươi mang Liễu Hạ Nguyên đến nhận tội, đồng thời đích thân giao thứ ta muốn vào tay của ta.”
Bồ Đế Hoa thì dễ nói rồi, nhưng mà nàng còn muốn một người sống sờ sờ, hơn nữa ngày mai đã phải có. Biết là rất khó khăn nhưng Liễu Lam Anh cũng đành cắn răng đáp ứng: “Được!”
Sự việc xong xuôi, Liễu Lam Anh sai người đến thu dọn. Mọi người ai về nhà nấy, tiếp tục xem ca múa, nhưng kiểu gì cũng đều cảm thấy bài hát và điệu múa này mất đi ý nghĩa, còn chẳng hay bằng vở kịch vừa rồi của Thất tiểu thư Mộ Dung.
Gia Cát Hiểu Hàn chỉ vào người còn đang quỳ trên mặt đất: “Nàng ta thì sao?”
“Ta không mang hạ nhân đến đây, kẻ ác thì ở ngay trước mặt.” Thanh Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt ranh mãnh: “Ngươi giúp ta xử lý nhé?”
Nghe thấy hai chữ xử lý, Mộ Dung Ánh Hà run lẩy bẩy, tiến lên ôm lấy đùi Thanh Tuyết: “Tha mạng cho tỷ! Tỷ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp muội!”
“Ngươi không muốn tìm ra kẻ đứng sau sao?” Hắn hỏi.
“Ta biết là ai rồi, nhưng tạm thời ta chưa thể động được vào nàng ta.”
Gia Cát Hiểu Hàn nhẹ giọng nói: “Vậy ta sẽ thay ngươi.”
Hai hộ vệ áo đen bỗng xuất hiện, mang Mộ Dung Ánh Hà đang sợ hãi rời đi.
“Ngươi không cảm ơn ta sao?” Gia Cát Hiểu Hàn giành công.
Thanh Tuyết bật cười: “Ta phải cảm ơn ngươi thay ta giết người sao?”
“Không, không.” Gia Cát Hiểu Hàn lắc đầu: “Nếu không nhờ ta chỉ dẫn, làm sao Liễu Lam Anh biết ngươi muốn có Bồ Đề Hoa!”
Thanh Tuyết nhét một miếng bánh đậu xanh, ú ớ nói: “Đúng là ta phải cảm ơn ngươi rồi. Lại đây, há mồm ra, ta cho ngươi ăn.”
Ngọc Giới vỗ nhẹ vào tay Thanh Tuyết, không cho phép nàng cho tên kia ăn.
Trong căn tiểu đình, ba người đùa giỡn với nhau. Nhóm ám vệ ở một bên nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, ngay cả khí tức cũng có chút không ổn.
“Thất tiểu thư Mộ Dung, Vương gia nhà ta muốn được gặp ngài một lần.” Một người hầu trẻ tuổi mặc áo màu chàm tiến vào trong đình, cung kính nói.
Gia Cát Hiểu Hàn bất giờ, lúc nào cũng có người phá vỡ tâm tình của hắn: “Loan thành nhiều Vương gia như vậy, rốt cuộc là có ai muốn gặp nàng?”
“Là Tiêu Dao vương, Cửu điện hạ.”
Gia Cát Hiểu Hàn thay Thanh Tuyết nói: “Tìm nàng làm gì?”
“Vương gia nhà ta cũng rất thích Hồ Cơ.”
Thanh Tuyết không vui: “Hắn muốn cướp người mà ta chọn?”
Một cảm giác lạ lẫm chợt xuất hiện khiến Thanh Tuyết cảm thấy toàn thân run lên vì phấn khích. Tạp Mạt Đa Tây Á là huyết tộc đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nàng còn là vị công chúa duy nhất, trước giờ không gì là nàng không có.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ở đây, có những người cướp đi đồ vật của nàng, cướp đi người của nàng.
“Dẫn đường đi.” Thanh Tuyết nói.
Tên người hầu trông thấy Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới cũng muốn đi theo, vội nói: “Cửu điện hạ nói là chỉ muốn gặp một mình nàng.”
“Ha ha…” Gia Cát Hiểu Hàn cười nhẹ, tiếng cười như chuông gió khẽ rung động.
Thanh Tuyết một mình đi theo tên người hầu.
“Chính là chỗ này, mời tiểu thư đi vào.”
Một cái đình màu xanh đập vào mắt nàng.
Thanh Tuyết sững sờ. Đây không phải chính là căn ngay sát vách căn của nàng sao?
Cái đình vuông vức, Thanh Tuyết đi vào trong, vừa liếc mắt đã thấy Duệ vương.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Làm sao vậy? Mới bảy ngày không gặp mà đã không nhận ra bản vương rồi sao?” Hiên Viên Minh Huệ có vẻ ngoài rất điển trai, lúc hắn cười như không người trông rất hấp dẫn người nhìn.
Thanh Tuyết cười giòn tan, tiếng cười nhưng lông vũ xẹt qua bên tai: “Ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là cháu của ta? Đến đây, gọi một tiếng Hoàng thẩm nào!”
Sắc mặt Hiên Viên Minh Duệ tái xanh.
“Ha ha, không nhịn được nữa rồi, ta chết cười mất!” Bỗng nhiên, bên phải vang lên một tiếng cười vô cùng càn rỡ.
Thanh Tuyết nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ, lười biếng dựa vào chiếc ghế đá, trên tay cầm một bầu rượu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang một vẻ khí khái, hào hùng, không ai dám nói hắn là một nữ nhi.
Mặt mũi vẫn còn khá non, nhìn qua chắc mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng đã là long chương phượng tư, khiến cho người ta không thể quên được.
Hắn ăn mặc rất ít vải, làn da bên trong tấm lụa đỏ như ẩn như hiện, mê hoặc Thanh Tuyết. Khả năng tự chủ của nàng có thể coi là mạnh nhất trong Huyết tộc, nhưng dòng máu ngọt ngào trào dâng trong cơ thể hắn cùng cảm giác hơi say mê mẩn cũng khiến nàng không thể kìm nén được.
Thanh Tuyết bất giác đi về phía hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi tên gì? Dáng dấp thật dễ nhìn, rất hợp mắt ta, có muốn về nhà ta không?”
“Ngươi nuôi ta?” Đôi mắt sáng của hắn chớp chớp vài cái, ngây thơ nhìn nàng. Làn da ẩm ướt bóng loáng khiến người ta thực sự muốn nhéo một cái.
“Ừm, ta nuôi ngươi.” Nàng mê hoặc nói.
Khí tức mập mờ quay vòng xung quanh hai người, không khí nóng bỏng đến mức dường như có thể bốc cháy. Khí chất yêu mị trên người nàng tự nhiên hình thành.
Nàng giống như một con yêu cơ trong đêm tối, đi đến trần gian mê hoặc chúng sinh.
“Ta tên là Hiên Viên Cửu Khanh. Mộ Dung Thanh Tuyết, hãy nhớ kỹ tên của ta.” Hắn muốn ôm nàng, muốn hôn lên khuôn mặt nàng.
Dù nàng không đẹp nhưng lại quá quyến rũ.
Mị cốt thiên thành chính là để chỉ nàng sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng cất lên, đẩy hắn vào địa ngục băng giá: “Đủ rồi.”
Thanh Tuyết bực bội nhìn về phía người cắt ngang nàng. Đó là một nam nhân rất xấu xí, chỉ có duy nhất ánh mắt là thâm thúy như u đầm. Chỉ cần lỡ nhìn vào đều phải ngay lập tức rời đi, nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy nóng rát.
“Ngươi chính là tên khốn nạn đã trốn cha ta suốt bảy ngày qua sao?” Thanh Tuyết nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.