Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 9: Tương Tư Phương – Nam Nữ Hoan Hảo.
Mai Mai Tang
27/05/2023
Thanh Tuyết đẩy khuôn mặt đẹp đẽ đang cản trở mình ra để tiếp tục ngắm mỹ nhân.
Liễu Lam Anh vô cùng buồn rầu: “Vẻ ngoài của ta không đẹp bằng nàng ta sao?”
“Lam Anh, ngươi tìm ta có việc gì?” Thanh Tuyết hỏi.
“Ta nghe Hiểu Hàn nói, ngươi cần Bồ Đề Hoa. Lão gia chủ nhà ta có cất giấu một gốc, vẫn còn sống, ngươi có muốn nữa không?” Giọng nói của Liễu Lam Anh vô cùng mê hoặc.
Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên: “Đương nhiên là muốn rồi, bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền. Chỉ muốn xin ngươi vài viên đan được.” Giọng nói của Liễu Lam Anh rất tùy ý.
“Đan dược gì? Muốn bao nhiêu?”
“Phá Tấn Đan, một trăm viên, Hoàng giai thượng phẩm.”
“Thành…” Thanh Tuyết còn chưa nói xong, Ngọc Giới đã kéo áo nàng: “Tỷ tỷ, chỉ cần cho bọn họ một trăm viên Phá Tấn Đan thì vào trận chiến gia tộc ba tháng sau, Mộ Dung gia của ta sẽ bại trước Liễu gia đó. Ta không thể bán được!”
Thanh Tuyết khẽ giật mình, nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra.
Phá Tấn Đan có tác dụng phụ trợ các dị thuật sư đột phá những hàng rào cấp thấp, có thể thăng cấp lên được ba tầng.
Cuộc mua bán này không thể dùng tiền để cân nhắc.
Trận thi đấu gia tộc diễn ra mười năm một lần, chính là thước đo tiêu chuẩn để đánh giá thứ hạng của các thế gia trong mười năm tới, ai là người xếp trước, lời nói của ai có trọng lượng.
Nếu nàng đưa cho Liễu gia một trăm viên Phá Tấn Đan, gia tộc bọn họ sẽ có thể có thêm ít nhất là ba mươi tên dị thuật sự cấp bốn.
Mộ Dung Ánh Hà cũng khuyên nhủ: “Liễu đại công tử, ngươi đừng lợi dụng Thanh Tuyết không hiểu chuyện mà coi thường Mộ Dung gia. Cuộc mua bán này chúng ta không đồng ý!”
Liễu Lam Anh nhìn đám vũ cơ đang rời khỏi sân khấu, ánh mắt trở nên kiên định, nói với Thanh Tuyết: “Chỉ cần ngươi cho ta một trăm viên Phá Tấn Đan, vũ cơ kia sẽ là của ngươi.”
“Thành giao!” Thanh Tuyết lập tức đồng ý.
Sắc mặt Ánh Hà tái nhợt, chỉ vì một vũ cơ mà nàng, nàng lại dám…
Đây chính là Phá Tấn Đan Hoàng giai thượng phẩm mà một luyện đan sư phải luyện chế suốt mấy năm.
Thật nực cười, đừng nói là một trăm viên Phá Tấn Đan, dù cho nàng có hủy hoại Mộ Dung gia, phụ thân cũng sẽ không trách móc nàng một câu!
Thanh Tuyết, là ngươi ép ta!
Ánh Hà quyết tâm, liếc mắt nhìn Liễu Hạ Nguyên đầy ẩn ý. Liễu Hạ Nguyên hiểu ý, ôm lấy bả vai Liễu Lam Anh: “Đại ca, đệ nghe nói Duệ vương và Chiến vương cũng tới, họ đang ở đâu vậy? Mau dẫn đệ đến xem đi.”
Liễu Lam Anh sững sờ, vội ước định cẩn thận thời gian giao dịch và địa điểm với Thanh Tuyết, sau đó vội vàng dẫn Liễu Hạ Nguyên rời đi.
Nhìn về phía mà bọn họ đi, Ngọc Giới kinh ngạc, chỉ chỉ về phía cái đình bên cạnh: “Hóa ra Chiến vương ở chỗ này, xem ra hôm nay cha lại thất bại rồi!”
Thanh Tuyết nói: “Hình như thấy cha thất bại, đệ vui lắm nhỉ?”
“Đương nhiên! Mỗi ngày đều được nhìn thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu của ông ý, đệ thấy vui lắm.” Ngọc Giới cười rất đắc ý.
Tay Mộ Dung Ánh Hà run lên, nhận chén trà từ một thị nữ, sau đó đưa cho Thanh Tuyết: “Thất muội, khát nước không? Uống chút trà đi.”
Hương trà quá thơm, ánh mắt Thanh Tuyết rời khỏi thân thể mỹ nhân đang khiêu vũ nhìn về phía Ánh Hà, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ánh Hà, ngươi uống trước đi.”
Ánh mắt Ánh Hà lộ ra vẻ bối rối: “Không không, tỷ không khát.”
“Không khát cũng phải uống hết cho ta.” Vẻ mặt Thanh Tuyết vô cùng cứng rắn, nhưng giọng điệu lại mềm mại.
Ánh Hà cắn môi, cố tỏ vẻ trấn định: “Thanh Tuyết, muội có ý gì?”
“Ngươi thả vào trà thứ gì, nghĩ ta không biết chắc?” Thanh Tuyết ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Thanh Tuyết thay đổi: “Mộ Dung Ánh Hà, ngươi dám hạ dược ta!”
Ánh Hà thấy sự việc bại lộ, vô cùng hoảng hốt, nhưng lại vội vàng trấn tĩnh. Nhiều người ở đây như vậy, chỉ cần Thanh Tuyết hô lên, vật chứng đều ở đây thì chẳng phải nàng ta chết chắc sao? Đầu tiên, phải bình tĩnh đã.
Mộ Dung Ánh Hà vội quỳ xuống: “Thất muội, tỷ biết sai rồi! Cho tỷ thêm một cơ hội nữa được không?”
“Không muốn bị đánh thì thành thật khai báo đi.”
Mộ Dung Ánh Hà run rẩy, bên má chợt cảm thấy đau nhói: “Tỷ…tỷ vốn định hạ dược muội ở đây, lấy lí do là thân thể muội khó chịu, mang muội vào Xuân Phong các. Ở…ở bên trong đó, tỷ đã chuẩn bị sẵn hai nam nhân.”
“Khai đồng bọn của ngươi ra.”
“Chuyện này…chuyện này…”
“Không nói thật sao?”
“Là…là Liễu Hạ Nguyên!”
“Ngươi bị kẻ nào sai khiến.”
“Không ai sai khiến tỷ cả.”
“Hửm?”
“Thật sự là không có!” Mộ Dung Ánh Hà sao có thể khai ra chủ mẫu được. Nếu nói là do chủ mẫu ám chỉ, đừng nói là nàng ta xong đời, mà mẫu thân cũng bị liên lụy.
Thanh Tuyết lúc này mới nhận ra mình và Ngọc Giới đều không dẫn theo hạ nhân, mọi việc đều phải tự mình đi làm. May mắn là bên cạnh Mộ Dung Ánh Hà có hai tên nha hoàn, thế là Thanh Tuyết tiện tay chỉ: “Ngươi…mời Liễu Lam Anh và Liễu Hạ Nguyên đến đây. Sau đó mời người của Đình Úy Ti tới.”
“Đừng mà! Xin muội! Muội có thể đánh ta, mắng ta, nhưng đừng đẩy ta vào Đình Úy Ti.” Mộ Dung Ánh Hà tóm lấy cánh tay nha hoàn, không cho nàng ta đi, khóc đến mức nói không nên lời.
Mọi người rốt cuộc cũng chú ý đến sự việc ầm ĩ đang diễn ra ở đây.
“Thất tiểu thư Mộ Dung lại nổi điên rồi! Nàng ta đang làm cho Lục tiểu thư khóc đó!” Không biết ai đột nhiên hô lên, chỉ một viên đá mà dấy lên cả ngàn cơn sóng.
Thất tiểu thư Mộ Dung, năm chữ này ở Loan thành khi được cất ra cũng có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra đều vô cùng phẫn nộ. Thất tiểu thư Mộ Dung và Cửu thiếu gia ngồi ngay ngắn trong đình, khí chất cao ngạo, nét mặt ngang ngạnh, còn Mộ Dung Ánh Hà và hai nha hoàn lại phải quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn thấy mà tội.
“Chuyện này là sao?” Liễu Lam Anh là chủ nhà đương nhiên phải đứng ra hỏi thăm. Hắn cau mày. Thất tiểu thư là một người không nên tiếp xúc, nếu không phải hôm nay muốn cầu xin nàng, hắn tuyệt đối không muốn gặp nàng. Gặp một lần cứ tưởng xong rồi, nhưng không ngờ gặp lần thứ hai lại có chuyện xảy ra, nghĩ mà mệt.
“Liễu Lam Anh, ngươi đến đúng lúc lắm.” Thanh Tuyết nâng chén trà lên, thần sắc cao ngạo đi đến trước mặt Liễu Lam Anh: “Ngươi là người buôn thuốc, vậy ngươi nói cho ta xem, bên trong trà này có thứ gì?”
Liễu Lam Anh nhận lấy chén trà, ngửi thử, sắc mặt thay đổi: “Đây chính là Tương Tư Phương của Liễu gia ta.”
Hắn giơ chén trà lên, trên chén trà có khắc một chữ “Liễu”, lòng đột nhiên nặng trĩu.
“Tương Tư Phương là gì?” Một giọng nói nam lạnh lùng vang lên.
Mọi người rẽ ra chừa lại một con đường, một nam tử áo xanh bước ra từ trong đám người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Liễu Lam Anh.
Liễu Lam Anh đặt chén trà xuống, sắc mặt cứng ngắc: “Gia Cát huynh, Tương Tư Phương có tác dụng khiến nam nữ hoan hảo.”
“Xuân dược à?” Gia Cát Hiểu Hàn cười lạnh, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện ra vẻ khinh miệt: “Liễu Lam Anh, ngươi định cho tiểu Tuyết nhà ta dùng thứ này sao? Có phải ngươi đói khát quá rồi không? Hả?”
“Gia Cát Hiểu Hàn, ngươi ngậm máu phun người.” Sắc mặt Liễu Lam Anh đỏ lên.
Thấy hắn tức giận, Gia Cát Hiểu Hàn có vẻ rất hài lòng: “Sao lại là ta ngậm máu phun người? Tương Tư Phương là của Liễu gia, chén trà cũng của Liễu gia, nước trà cũng là của Liễu gia, Hồ Tâm Đảo cũng là địa bàn của Liễu gia, ngươi muốn ta nghĩ thế nào? Hôm nay, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ làm cho Như Ý Đường của nhà ngươi phải đóng cửa!”
Thanh Tuyết ngắt ngang hai người: “Không phải Liễu Lam Anh, ta đã hỏi rõ, thủ phạm chính là Mộ Dung Ánh Hà và Liễu Hạ Nguyên. Hiểu Hàn, ngươi mau đến Xuân Phong bắt hai tên gian phu kia đi.”
Gia Cát Hiểu Hàn trừng mắt nhìn Liễu Lam Anh, sắc mặt lạnh lẽo: “Ta tự mình đi.”
“Lục tiểu thư tốt bụng như vậy. Ta nghĩ chắc chắn là bị Thất tiểu thư vu oan giáng họa rồi!”
Liễu Lam Anh vô cùng buồn rầu: “Vẻ ngoài của ta không đẹp bằng nàng ta sao?”
“Lam Anh, ngươi tìm ta có việc gì?” Thanh Tuyết hỏi.
“Ta nghe Hiểu Hàn nói, ngươi cần Bồ Đề Hoa. Lão gia chủ nhà ta có cất giấu một gốc, vẫn còn sống, ngươi có muốn nữa không?” Giọng nói của Liễu Lam Anh vô cùng mê hoặc.
Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên: “Đương nhiên là muốn rồi, bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền. Chỉ muốn xin ngươi vài viên đan được.” Giọng nói của Liễu Lam Anh rất tùy ý.
“Đan dược gì? Muốn bao nhiêu?”
“Phá Tấn Đan, một trăm viên, Hoàng giai thượng phẩm.”
“Thành…” Thanh Tuyết còn chưa nói xong, Ngọc Giới đã kéo áo nàng: “Tỷ tỷ, chỉ cần cho bọn họ một trăm viên Phá Tấn Đan thì vào trận chiến gia tộc ba tháng sau, Mộ Dung gia của ta sẽ bại trước Liễu gia đó. Ta không thể bán được!”
Thanh Tuyết khẽ giật mình, nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra.
Phá Tấn Đan có tác dụng phụ trợ các dị thuật sư đột phá những hàng rào cấp thấp, có thể thăng cấp lên được ba tầng.
Cuộc mua bán này không thể dùng tiền để cân nhắc.
Trận thi đấu gia tộc diễn ra mười năm một lần, chính là thước đo tiêu chuẩn để đánh giá thứ hạng của các thế gia trong mười năm tới, ai là người xếp trước, lời nói của ai có trọng lượng.
Nếu nàng đưa cho Liễu gia một trăm viên Phá Tấn Đan, gia tộc bọn họ sẽ có thể có thêm ít nhất là ba mươi tên dị thuật sự cấp bốn.
Mộ Dung Ánh Hà cũng khuyên nhủ: “Liễu đại công tử, ngươi đừng lợi dụng Thanh Tuyết không hiểu chuyện mà coi thường Mộ Dung gia. Cuộc mua bán này chúng ta không đồng ý!”
Liễu Lam Anh nhìn đám vũ cơ đang rời khỏi sân khấu, ánh mắt trở nên kiên định, nói với Thanh Tuyết: “Chỉ cần ngươi cho ta một trăm viên Phá Tấn Đan, vũ cơ kia sẽ là của ngươi.”
“Thành giao!” Thanh Tuyết lập tức đồng ý.
Sắc mặt Ánh Hà tái nhợt, chỉ vì một vũ cơ mà nàng, nàng lại dám…
Đây chính là Phá Tấn Đan Hoàng giai thượng phẩm mà một luyện đan sư phải luyện chế suốt mấy năm.
Thật nực cười, đừng nói là một trăm viên Phá Tấn Đan, dù cho nàng có hủy hoại Mộ Dung gia, phụ thân cũng sẽ không trách móc nàng một câu!
Thanh Tuyết, là ngươi ép ta!
Ánh Hà quyết tâm, liếc mắt nhìn Liễu Hạ Nguyên đầy ẩn ý. Liễu Hạ Nguyên hiểu ý, ôm lấy bả vai Liễu Lam Anh: “Đại ca, đệ nghe nói Duệ vương và Chiến vương cũng tới, họ đang ở đâu vậy? Mau dẫn đệ đến xem đi.”
Liễu Lam Anh sững sờ, vội ước định cẩn thận thời gian giao dịch và địa điểm với Thanh Tuyết, sau đó vội vàng dẫn Liễu Hạ Nguyên rời đi.
Nhìn về phía mà bọn họ đi, Ngọc Giới kinh ngạc, chỉ chỉ về phía cái đình bên cạnh: “Hóa ra Chiến vương ở chỗ này, xem ra hôm nay cha lại thất bại rồi!”
Thanh Tuyết nói: “Hình như thấy cha thất bại, đệ vui lắm nhỉ?”
“Đương nhiên! Mỗi ngày đều được nhìn thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu của ông ý, đệ thấy vui lắm.” Ngọc Giới cười rất đắc ý.
Tay Mộ Dung Ánh Hà run lên, nhận chén trà từ một thị nữ, sau đó đưa cho Thanh Tuyết: “Thất muội, khát nước không? Uống chút trà đi.”
Hương trà quá thơm, ánh mắt Thanh Tuyết rời khỏi thân thể mỹ nhân đang khiêu vũ nhìn về phía Ánh Hà, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ánh Hà, ngươi uống trước đi.”
Ánh mắt Ánh Hà lộ ra vẻ bối rối: “Không không, tỷ không khát.”
“Không khát cũng phải uống hết cho ta.” Vẻ mặt Thanh Tuyết vô cùng cứng rắn, nhưng giọng điệu lại mềm mại.
Ánh Hà cắn môi, cố tỏ vẻ trấn định: “Thanh Tuyết, muội có ý gì?”
“Ngươi thả vào trà thứ gì, nghĩ ta không biết chắc?” Thanh Tuyết ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Thanh Tuyết thay đổi: “Mộ Dung Ánh Hà, ngươi dám hạ dược ta!”
Ánh Hà thấy sự việc bại lộ, vô cùng hoảng hốt, nhưng lại vội vàng trấn tĩnh. Nhiều người ở đây như vậy, chỉ cần Thanh Tuyết hô lên, vật chứng đều ở đây thì chẳng phải nàng ta chết chắc sao? Đầu tiên, phải bình tĩnh đã.
Mộ Dung Ánh Hà vội quỳ xuống: “Thất muội, tỷ biết sai rồi! Cho tỷ thêm một cơ hội nữa được không?”
“Không muốn bị đánh thì thành thật khai báo đi.”
Mộ Dung Ánh Hà run rẩy, bên má chợt cảm thấy đau nhói: “Tỷ…tỷ vốn định hạ dược muội ở đây, lấy lí do là thân thể muội khó chịu, mang muội vào Xuân Phong các. Ở…ở bên trong đó, tỷ đã chuẩn bị sẵn hai nam nhân.”
“Khai đồng bọn của ngươi ra.”
“Chuyện này…chuyện này…”
“Không nói thật sao?”
“Là…là Liễu Hạ Nguyên!”
“Ngươi bị kẻ nào sai khiến.”
“Không ai sai khiến tỷ cả.”
“Hửm?”
“Thật sự là không có!” Mộ Dung Ánh Hà sao có thể khai ra chủ mẫu được. Nếu nói là do chủ mẫu ám chỉ, đừng nói là nàng ta xong đời, mà mẫu thân cũng bị liên lụy.
Thanh Tuyết lúc này mới nhận ra mình và Ngọc Giới đều không dẫn theo hạ nhân, mọi việc đều phải tự mình đi làm. May mắn là bên cạnh Mộ Dung Ánh Hà có hai tên nha hoàn, thế là Thanh Tuyết tiện tay chỉ: “Ngươi…mời Liễu Lam Anh và Liễu Hạ Nguyên đến đây. Sau đó mời người của Đình Úy Ti tới.”
“Đừng mà! Xin muội! Muội có thể đánh ta, mắng ta, nhưng đừng đẩy ta vào Đình Úy Ti.” Mộ Dung Ánh Hà tóm lấy cánh tay nha hoàn, không cho nàng ta đi, khóc đến mức nói không nên lời.
Mọi người rốt cuộc cũng chú ý đến sự việc ầm ĩ đang diễn ra ở đây.
“Thất tiểu thư Mộ Dung lại nổi điên rồi! Nàng ta đang làm cho Lục tiểu thư khóc đó!” Không biết ai đột nhiên hô lên, chỉ một viên đá mà dấy lên cả ngàn cơn sóng.
Thất tiểu thư Mộ Dung, năm chữ này ở Loan thành khi được cất ra cũng có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra đều vô cùng phẫn nộ. Thất tiểu thư Mộ Dung và Cửu thiếu gia ngồi ngay ngắn trong đình, khí chất cao ngạo, nét mặt ngang ngạnh, còn Mộ Dung Ánh Hà và hai nha hoàn lại phải quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn thấy mà tội.
“Chuyện này là sao?” Liễu Lam Anh là chủ nhà đương nhiên phải đứng ra hỏi thăm. Hắn cau mày. Thất tiểu thư là một người không nên tiếp xúc, nếu không phải hôm nay muốn cầu xin nàng, hắn tuyệt đối không muốn gặp nàng. Gặp một lần cứ tưởng xong rồi, nhưng không ngờ gặp lần thứ hai lại có chuyện xảy ra, nghĩ mà mệt.
“Liễu Lam Anh, ngươi đến đúng lúc lắm.” Thanh Tuyết nâng chén trà lên, thần sắc cao ngạo đi đến trước mặt Liễu Lam Anh: “Ngươi là người buôn thuốc, vậy ngươi nói cho ta xem, bên trong trà này có thứ gì?”
Liễu Lam Anh nhận lấy chén trà, ngửi thử, sắc mặt thay đổi: “Đây chính là Tương Tư Phương của Liễu gia ta.”
Hắn giơ chén trà lên, trên chén trà có khắc một chữ “Liễu”, lòng đột nhiên nặng trĩu.
“Tương Tư Phương là gì?” Một giọng nói nam lạnh lùng vang lên.
Mọi người rẽ ra chừa lại một con đường, một nam tử áo xanh bước ra từ trong đám người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Liễu Lam Anh.
Liễu Lam Anh đặt chén trà xuống, sắc mặt cứng ngắc: “Gia Cát huynh, Tương Tư Phương có tác dụng khiến nam nữ hoan hảo.”
“Xuân dược à?” Gia Cát Hiểu Hàn cười lạnh, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện ra vẻ khinh miệt: “Liễu Lam Anh, ngươi định cho tiểu Tuyết nhà ta dùng thứ này sao? Có phải ngươi đói khát quá rồi không? Hả?”
“Gia Cát Hiểu Hàn, ngươi ngậm máu phun người.” Sắc mặt Liễu Lam Anh đỏ lên.
Thấy hắn tức giận, Gia Cát Hiểu Hàn có vẻ rất hài lòng: “Sao lại là ta ngậm máu phun người? Tương Tư Phương là của Liễu gia, chén trà cũng của Liễu gia, nước trà cũng là của Liễu gia, Hồ Tâm Đảo cũng là địa bàn của Liễu gia, ngươi muốn ta nghĩ thế nào? Hôm nay, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ làm cho Như Ý Đường của nhà ngươi phải đóng cửa!”
Thanh Tuyết ngắt ngang hai người: “Không phải Liễu Lam Anh, ta đã hỏi rõ, thủ phạm chính là Mộ Dung Ánh Hà và Liễu Hạ Nguyên. Hiểu Hàn, ngươi mau đến Xuân Phong bắt hai tên gian phu kia đi.”
Gia Cát Hiểu Hàn trừng mắt nhìn Liễu Lam Anh, sắc mặt lạnh lẽo: “Ta tự mình đi.”
“Lục tiểu thư tốt bụng như vậy. Ta nghĩ chắc chắn là bị Thất tiểu thư vu oan giáng họa rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.