Chương 7
Miên Lam
16/02/2023
Tùng đến được làng Hạ, may mắn mẹ con Mai đã qua cơn nguy kịch. Mi khóc tràn nước mắt, mắt mũi đỏ hoe khiến anh bị cưa cứa trong ngực mình khó chịu.
– Chị tôi khổ lắm. Sau này tôi lấy phải thằng chồng như thế tôi quyết sống chết với nó luôn!
– Học võ đi sau này còn đánh được chồng!
– Ở đây có tôi cũng học!
– Tôi dạy!
Mi trố mắt ông chú kia trông có vẻ nhởn nhơ lười nhác mà biết võ được sao.
– Không tin hả. Hỏi cả cái đất này xem có ai không biết Tô Tất Tùng không. Từ ngày mai tập võ ở sau ngọn đồi của homestay.
– Nhưng tôi… ai dọn phòng cho tôi. Tôi không có tiền trả chú đâu. Bây giờ học bổng đã bị hớt rồi, tiền lương chỗ chú… tôi phải làm việc khác.
– Không tính tiền. Đó là một trong những điều kiện sau này còn làm cho homestay.
Mi không hiểu vì sao làm việc cho homestay còn phải biết võ, nhưng nghe học không mất tiền là đã thích rồi. Cô bé hào hứng nhoẻn miệng cười.
– Vâng, chắc chắn tôi sẽ học thành tài. Cảm ơn chú!
Nụ cười rạng rỡ của con bé đánh vào đầu Tùng choáng váng. Anh cảm thấy có tia nắng xẹt qua mắt mình, rực rỡ đến chói cả mắt.
– Dớn, từ nay về sau đừng có cười tuỳ tiện.
– Sao thế ạ?
– Cười xấu!
Mi xị mặt ngồi xuống ghế xanh không nói gì nữa. Đúng thật là chưa bao giờ gặp ông chú này cô thở được tự nhiên. Cái hiện tượng này Trà nó nói là gì nhỉ, là sợ sếp. Nơi nào có sếp, nơi đó thở không thông!
Vỹ đi ra, cởi găng tay dính máu vất vào thùng rác y tế rồi đến cạnh Tùng.
– Đi lên Hà Nội có việc gì à?
– Con Yến đánh tiếng với ông bà bô hôm nay tôi gọi lên để bắt cưới. Cứ như là chưa kẻng đã ăn ấy!
– Ngủ nghê với nhau rồi hay sao?
– Gặp nhau say gần chết. Say như thế “hoạ mi” làm ăn được gì mà đòi ngủ với nghê!
– Ồ, hội chứng “bất lực khi say”. Nghe có vẻ y sinh nhỉ!
Tùng cười tủm tỉm nhìn lại phía Mi. Với tính cách của nhóc kia, hôm ngủ thăm rượu vào như thế mà máy móc còn hoạt động được thì chuyện anh bị tống vào tù là hoàn toàn có thể!
Sau hôm đó, Tùng dạy Mi tập võ trên đồi. Anh đứng tựa gốc cây, nhìn con bé Dớn khua tay múa chân mà buồn cười. Tính cách thì vô cùng nhắng nhít mạnh mẽ nhưng chân tay bé tí như thể chạm vào là gãy được!
– Hôm nay là bài học tấn công. Nếu bị ôm từ phía sau thì co chân lại rồi dẫm mạnh vào bàn chân nó, nếu nó ôm đằng trước thì cúi xuống, đánh vào đùi ngoài, đầu gối, hoặc giữa hai chân. Nào bây giờ thực hành đi!
Khuôn mặt ông chú kia rất gần, ngẩng lên là có thể chạm vào cằm. Mi toát mồ hôi hột, lóng ngóng thực hiện.
– Phải biết nắm bắt tâm lý của đối phương qua ánh mắt, cúi mặt thế thì biết đối phương nghĩ gì.
Mi nhìn lên, ánh mắt long lanh to tròn bỗng chốc khiến Tùng giật mình. Anh không tự chủ được lướt qua khuôn mặt non tơ dưới cằm mình. Dường như so với lần gặp đầu tiên cách đây một năm bây giờ con bé đã trở thành thiếu nữ. Cái má đã phúng phính hơn, góc cằm và cánh mũi thon dài, những giọt mồ hôi hai bên thái dương kéo sợi tóc mai mềm mại rủ xuống má. Một vẻ đẹp rất dễ chịu, non chanh xinh xắn đáng yêu. Tùng nhìn đến thất thần, cảm thấy cả người mình bị đốt hơi hầm hập, cổ họng khô khát. Nhưng khi đang lúc bị chìm vào u mê thì bỗng một lực đá mạnh vào má đùi khiến anh phải hét lên.
– Ôi mẹ ơi! Đau!
Bị đánh bất ngờ Tùng hơi khuỵu xuống, tay xoa chân.
– Này này, sao nhóc lại đánh tôi hả!
– Thì chú nói thực hiện động tác đấy mà!
Tùng đen mặt, chiêu này đúng gậy ông đập lưng ông. Cũng may con bé còn chưa đánh vào điểm giữa. Anh nhặt một cành cây bên cạnh đứng thẳng lên.
– Đấy gọi là ví dụ hiểu chưa, đánh thầy nhập viện thì ai dạy cho nữa hả, trò với trẹt. Bây giờ đá vào cành cây này, dùng hết lực ở chân, không dùng lực toàn thân, làm thế nào để cành cây này phải gãy. Giờ thực hiện xem nào!
Mi xuống tấn rồi lại lên mà vẫn chưa thể làm động tác dứt khoát, cành cây vẫn trơ trơ trong tay Tùng.
– Có ghét đứa nào không, coi cái cành này là nó đi.
Mi nghĩ đến cái bản mặt đáng ghét của con Hạnh. Phải cố gắng học võ, nó dám ho he thì biết thế nào là lễ độ. Cô bặm môi dùng hết lực, cành cây gãy làm đôi.
– Dùng lực mạnh như thế ok đấy, nhớ gặp đứa nào bắt nạt mình thì phải đánh lại không được để nó đánh như hôm trước.
Mi ngồi thụp xuống, phủi phủi đất bám trên chân, bàn chân đã tím bầm một mảng lớn. Cô uất ức nhìn lên.
– Đau chết mất rồi, cành cây của chú to quá, chú muốn trả thù tôi phải không.
Nước mắt nước mũi Mi trào ra, đau nhức truyền đến toàn thân, lắc nhẹ chân một cái như thể rụng hết xương xuống.
Tùng nhìn mặt Mi đã tái xanh cảm thấy không ổn. Anh cầm chân lên xem thì con bé “A” lên một tiếng, chân đã bị trật khớp.
– Trật khớp rồi, xuống dưới qua phòng Vỹ nắn khớp. Lên lưng tôi đi!
Mi lắc đầu, dùng một chân chống đỡ trọng lực của mình vịn gốc cây đứng dậy, cắn răng cà nhắc về phía trước. Tùng vất vội chai nước đuổi theo. Anh ngồi xuống trước mặt Mi.
– Có muốn què chân luôn không hả, lên lưng nhanh mặt trời xuống núi rồi, vỡ xương bây giờ đấy.
Mi nhăn mặt, quả thật đau đến không chịu nổi. Cô đành bất đắc dĩ đưa tay lên ôm lấy cổ Tùng, ghé vào bờ lưng rộng. Tùng vòng tay ra sau ôm lấy chân Mi, vững vàng đi xuống núi. Cả người Tùng cứng đờ, cô bé đằng sau cố gắng hết sức không chạm vào nhưng ở tình thế này là không thể. Sự mềm mại và non tơ trên lưng khiến Tùng không thể đi vững, bước chân anh loạng choạng. Anh ghì chặt đôi tay, nó đã không giữ được bình tĩnh mà run lên cùng trái tim quấy quả trong lồng ngực. Đó là cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong đời anh.
Mi ngại ngùng, cố gắng không chạm vào lưng Tùng nhưng chiều đi xuống dốc, cả người bị đổ xuống lưng anh. Chân lúc lắc rất đau khiến Mi không chịu nổi, cắn răng để nước mắt trào ra. Từng giọt mồ hôi của cô bé rơi trên cánh tay Tùng, lại giống như đang nện vào lòng anh.
– Đau lắm à? Nhóc?
– Không, hơi chút thôi. Nhưng mà chú đi nhanh lên được không?
– Đồ ăn ở ký túc thế nào mà nhẹ hều thế này. Gần xuống rồi, bé cố lên.
Gương mặt nhỏ đau đến đỏ rực nằm trên lưng Tùng. Má và môi nóng rực áp xuống lưng anh. Bầu không khí yên tĩnh giữa bọn họ có chút xấu hổ và căng thẳng. Mãi rồi cuối cùng cũng xuống đến sân homestay.
Yến đứng chờ ở rặng hoa giấy trước phòng Tùng từ lâu, thấy bóng anh vội chạy lại. Nhưng khi nhìn thấy Mi sau lưng anh thì ngạc nhiên đến sửng sốt, đáy mắt Yến lướt qua tia u ám tức giận phừng phừng.
Mi luống cuống vội tụt xuống nhưng Tùng không cho, anh xốc nhẹ cô bé trên lưng lướt qua Yến, nửa bên môi nhếch lên một cái rồi đi thẳng vào phòng Vỹ.
– Đặt con bé xuống đây, đánh đấm sao đến nỗi này. Cậu ra đòn mạnh quá phải không?
Tùng cầm lấy mắt cá chân của Mi rồi đặt túi chườm đá lên vùng da sưng tấy, mày anh nhíu chặt lại.
– Con bé chưa biết đặt trọng lực.
Mi cắn chặt môi nén đau. Đau quá trời đau, đau choáng váng đầu óc. Ngực Mi bỗng cảm thấy khó thở sau câu nói của người kia, vừa đau vừa tủi thân khiến nước mắt cứ tràn xuống má.
– Chú dạy tôi dùng hết lực, bây giờ lại…
– Xin lỗi, chịu khó một chút, nắn xong là không đau nữa. Vết này là gì? Sao lại có sẹo ở đây?
Tùng sờ vào những vết chai và sẹo trên chân con bé. Bàn chân thiếu nữ mà lại đầy vết cắt thế này. Mi vẫn còn ấm ức, nhát gừng trả lời.
– Mò ốc bị đá cứa!
– Vết này?
– Leo núi hái rau sắng.
– Nhà có cả vườn rau còn phải lên núi.
– Hái cho chị Mai mang ra chợ bán!
Cả hai người đàn ông đều dừng động tác nhìn nhau. Vỹ thở hắt ra.
– Từ nay đừng lên núi hái nữa, hai chị em không cần ra chợ bán rau làm gì, tập trung đan lát bọn anh sẽ tăng giá khăn piêu.
– Anh Vỹ, thật vậy hả?
– Thật, anh có dối chị em em bao giờ chưa. Thấy đống túi trên bàn anh không, Mai vừa giao cho anh đấy.
Mi ngó đến bàn làm việc đằng kia, đúng là túi của chị gái cô thật. Vỹ đưa mắt cho Tùng giữ cố định chân Mi, bẻ cái “rắc”. Một tiếng “A” vang trời kêu lên, mồ hôi trên trán Mi túa ra như tắm, cô oà khóc, tay bấu chặt vào tay Tùng.
Tùng luống cuống gắt ầm lên với Vỹ.
– Thằng điên này, không có thuốc tê hả, nắn sống con nhà người ta thế ai mà chịu được. Thuốc giảm đau ở đâu cho con bé uống ngay đi.
– Làm gì như cháy nhà vậy. Chốn rừng rú này lấy đâu thuốc tê, xương không bị gãy chỉ trượt khỏi vị trí nên không cần dùng kháng sinh làm gì. Một lát nữa sẽ dần đỡ đau hơn.
Mặt mũi Mi tái nhợt, cảm giác cơn đau đã giảm hơn rất nhiều so với lúc ở trên núi nhưng vẫn không thể nào nâng chân lên được.
Vỹ vừa cố định nẹp vừa dặn dò:
– Nhớ kỹ lời anh. Thời gian để khớp cổ chân hồi phục thường sẽ mất từ 6 – 12 tuần và có thể thực hiện tất cả các hoạt động như trước khi chấn thương. Em phải tránh vận động làm đau khớp trong giai đoạn này. Về chỗ chị Mai dưỡng thương đi lúc nào khỏi thì về ký túc.
Tùng vẫn chưa yên tâm, lo lắng mắt không rời khỏi gương mặt xanh mét của con bé. Bàn tay to xoa nhẹ vết bầm tím.
– Cho nghỉ làm, lúc nào đi đứng lại bình thường thì đi làm tiếp. Vẫn tính lương cho bé.
Mi trợn tròn mắt khó có thể tin được lời vừa phát ra từ miệng ông chú kia. Chưa bao giờ nghe được lời hay ý đẹp từ cái miệng kia.
– Ôi cảm ơn chú, chú tốt nhất thế giới.
Nghe cái miệng dẻo quẹo của con bé kia biết là giả dối nhưng lại đánh vào lòng Tùng vô cùng kích động. Anh xoa đầu Mi.
– Ngốc hết chỗ nói, đau lắm không.
Mi lắc đầu mỉm cười. Tùng nhìn con bé, đáy mắt thoáng chốc đã sâu như biển cả, không hề che dấu sự hưng phấn xẹt qua. Nhưng cuối cùng lại bình thản trở lại, giống như thuyền đi qua, nước chảy trôi đi không còn lại dấu vết khi nhìn thấy Yến đứng ở cửa.
– Có việc gì?
Yến dịu dàng liếc qua Mi.
– À, em đến gặp anh, mà… cô buồng phòng bị sao vậy?
Mi lúng túng định trả lời thì Tùng đã cắt ngang.
– Đi về phòng, anh sẽ qua ngay.
Tùng về phòng, đóng cửa lại, mở tung rèm cửa. Yến ngồi bên bàn trà, những chùm hoa giấy sà bên ô cửa kính, thơ mộng và đáng yêu nhưng màu đỏ dường như có hơi nhức mắt trong ánh nắng.
Tùng thản nhiên rót trà đưa lên miệng nhâm nhi. Trải qua 5 phút không có một tiếng động, không có một lời nói. Tay chân Yến thừa thãi không biết mở đầu thế nào, cuối cùng phải lên tiếng.
– Anh Tùng, anh thích… con bé buồng phòng?
Tùng bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng.
– Có liên quan đến em?
– Em biết, đàn ông luôn có tính trăng hoa nhưng em không quan tâm.
Tùng haizz một tiếng ái ngại, bỏ tách trà xuống đĩa sứ. Anh hơi khom người nhìn vào mắt cô gái rất xinh đẹp trước mặt, cười nhẹ trào phúng.
– Yến, đừng cố tỏ ra thông minh. Chúng ta chưa hề ngủ với nhau.
– Anh Tùng, hôm đó…
– Yến. Anh có sở thích đặt máy quay trong phòng để tận hưởng cảnh vui vẻ với các cô nàng… dễ dãi.
Cái từ “dễ dãi” được nhấn nhá đặc biệt khiến Yến sửng sốt, gương mặt trắng mịn chuyển từ từ sang đỏ rồi tái xanh. Đôi môi cô mấp máy muốn phát ra vài từ nhưng cổ họng tắc nghẽn.
Tùng không bỏ sót một chi tiết nào trên gương mặt Yến.
– Yến, anh theo trường phái tự nhiên. Hôn thú là người lớn, người trẻ cụ thể là anh chưa bao giờ chấp nhận. Nếu anh đồng ý, em đã chẳng phải nhọc lòng.
Yến đứng dậy, hai hàng nước mắt như ngọc lăn dài trên má. Đôi mắt đẫm lệ nhìn Tùng oán trách.
– Anh Tùng, anh thật sự rất nhẫn tâm.
Tùng không nói gì, cũng chẳng liếc Yến chút nào ngay cả khi cô nàng khuất sau cánh cửa. Trong đầu Tùng bây giờ là cái chân bị trật khớp của Mi, anh lo con bé đau sẽ không chịu nổi, vội vàng đi sang phòng Vỹ.
Căn phòng trống trơn, chỉ thấy Vỹ và Thảo đang sắp đống cây thuốc.
– Đâu? Con bé đi đâu rồi?
– Bạn trai đến đón rồi!
– Thằng nào? Sao ông cho nó đi hả, sao không gọi tôi. Chân cẳng như thế cứ đi là đi hả, ông làm bác sĩ kiểu gì vậy?
– Ơ cái thằng này, tao là bố mẹ nó hay sao có quyền cấm.
Tự dưng Tùng cảm thấy mình bất ổn, có cái gì đó khó chịu trong lồng ngực, lan ra khắp cơ thể, hụt hẫng xen lẫn chua lét trong người. Thảo cười ra tiếng.
– Thằng cu đấy xinh giai đáo để, như các ộp pa, mình già mà còn thấy ham nữa là. Còn biết đưa cái Mi đi chụp ảnh đăng báo kiếm tiền, nói chung là duyệt, tí tuổi đã biết lo cho crush rồi!
Vỹ thủng thẳng đùa thêm.
– Con anh Cảnh chủ tịch tỉnh đấy. Hôm hai đứa đến viện thăm Mai, nhìn rất xứng đôi vừa lứa.
Tùng cầm cốc trà dở trên bàn đổ hết vào cổ họng, cười khẩy khinh miệt.
– Mới tí tuổi lo được cho ai mà xứng.
– Người ta là thiếu gia nhà chủ tịch tỉnh, của nả cũng không kém dòng họ Tố nhà ông đâu Tùng ạ.
Tùng đột ngột đứng dậy, bực mình thở hắt ra ngoài.
– Hai đứa mày canh homestay đi, tối ngày vào bản làm cái khỉ gió gì trong ấy. Hôm nay tao nghỉ!
Vỹ và Thảo nhìn theo cười rũ rượi, thế này là đã ghen lắm rồi. Ai ngờ Tùng tất tay có ngày lại bị một con bé vắt mũi chưa sạch cướp mất linh hồn như thế.
***
Thấm thoắt cũng đến ngày kết thúc học kỳ 1 của năm học lớp 12. Tùng ngồi dưới hàng ghế đại biểu, chán đến muốn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Dớn rừng không học ở đây anh đến mà thèm.
Mi đi ra, hôm nay cô bé mặc áo dài trắng, tóc thả ngang vai, đầu cài hoa trắng nhỏ. Khuôn miệng cười rộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Chiếc áo dài vừa vặn khoe đường cong thiếu nữ đang độ xuân thì. Giọng hát của cô bé lọt vào tai êm như mật, nụ cười như một đóa hoa rực rỡ trong trắng của tuổi trẻ khiến cả người anh ngất ngây.
– Ai bày cho cái kiểu ăn mặc tô son nhìn cưng quá trời đất vậy nhỉ!
– Thôi đi cha nội, xuân thì đã lỡ còn ham hố. Vệ tinh của con bé cả chùm đấy. Tôi quản ký túc xá đến mệt với bọn nhóc luôn!
– Mai tôi gửi đến chỗ ông hai con chó béc giê, đứa nào le ve ở cổng ký túc cứ thả ra. Học trò học trẹt hư đốn, tí tuổi đầu đã yêu với đương!
– Tôi nhớ hồi xưa ông còn yêu từ lớp 8 cơ mà. Đồn địch của ông mạnh quá, xe tăng húc chưa chắc đã đổ đâu, con chủ tịch tỉnh với hot girl nhà nghèo, nghe cứ như lọ lem với hoàng tử ấy nhỉ!
Tùng lườm Lực một cái cháy xém, vớ cái kính của Lực đeo vào rồi bước nhanh lên bục gỗ. Nghe người ta nói đeo kính vào trông tử tế thư sinh hơn thì phải.
Mi vui mừng hết sức khi nghe đọc đến tên mình có học bổng. Quả đúng dự đoán, kỳ này không còn ai dám phá nữa. Nhưng thấy người cao lớn sừng sững kia đi từ dưới lên. Mi mấp máy môi, sững người lại suy nghĩ, sao ở đâu cũng gặp chú kia? Đến trường làm gì?
Tùng trao qua loa đại khái học bổng cho mấy học sinh, đến gương mặt quen mắt của cậu nam sinh dừng lại. Anh gườm gườm cái tên dán ngoài phong bì “Hồ Cảnh Lâm”.
– Nhóc, tu chí học hành đi, đừng có yêu đương nhăng nhít. Đàn ông cho đáng mặt đàn ông, 30 tuổi hãy tìm người mà tỏ tình, mũi dãi thò lò bày đặt yêu!
Gặp qua mấy lần ở nhà chị Mai, Lâm đã cảm thấy ông anh này khó tính rồi hôm nay nói cái gì đâu vô cùng khó hiểu. Cậu lừ mắt đáp lại, đúng theo lời Mi kể, tính nết oái oăm dở hơi hết sức.
Mi là người đứng đầu tiên nhưng được trao thưởng cuối cùng. Tùng cao hơn Mi một cái đầu, đứng trên nhìn xuống con bé tròn mắt nhìn mình khóe miệng cong lên. Lúc nãy ngồi dưới kia bị mất hồn lần một, bây giờ như bị mất hồn lần hai. Chưa bao giờ nhìn trực diện con bé thế này, mắt to tròn long lanh, sạch sẽ mang hương vị thanh mát. Dưới ánh nắng, khuôn mặt trắng như bông phát sáng, lông mày vừa đen vừa đậm, hai gò má đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp. Anh bỗng hiểu sao tại sao các đại gia lại có thú chơi sugarbaby, long lanh như một đoá hoa thế này ai chẳng muốn hái. Anh lấy lại điềm tĩnh nhét phong bì và bằng khen vào tay Mi.
– Tổng kết xong ra cổng trường ngay!
Mi chưa kịp hỏi tại sao thì thầy phụ trách đoàn đã xôn xao giục mọi người đứng thành hàng để chụp ảnh. Tùng đứng ngay ngoài cùng bên cạnh Mi, ánh mắt như dao phóng xuống dưới hàng ghế giáo viên chỗ Lực ngồi ra hiệu. Lực rủa thầm đưa tay bóp trán, chán nản chuyển hướng điện thoại từ Trà sang cặp đôi già trẻ bên này nháy lia lịa.
– Chị tôi khổ lắm. Sau này tôi lấy phải thằng chồng như thế tôi quyết sống chết với nó luôn!
– Học võ đi sau này còn đánh được chồng!
– Ở đây có tôi cũng học!
– Tôi dạy!
Mi trố mắt ông chú kia trông có vẻ nhởn nhơ lười nhác mà biết võ được sao.
– Không tin hả. Hỏi cả cái đất này xem có ai không biết Tô Tất Tùng không. Từ ngày mai tập võ ở sau ngọn đồi của homestay.
– Nhưng tôi… ai dọn phòng cho tôi. Tôi không có tiền trả chú đâu. Bây giờ học bổng đã bị hớt rồi, tiền lương chỗ chú… tôi phải làm việc khác.
– Không tính tiền. Đó là một trong những điều kiện sau này còn làm cho homestay.
Mi không hiểu vì sao làm việc cho homestay còn phải biết võ, nhưng nghe học không mất tiền là đã thích rồi. Cô bé hào hứng nhoẻn miệng cười.
– Vâng, chắc chắn tôi sẽ học thành tài. Cảm ơn chú!
Nụ cười rạng rỡ của con bé đánh vào đầu Tùng choáng váng. Anh cảm thấy có tia nắng xẹt qua mắt mình, rực rỡ đến chói cả mắt.
– Dớn, từ nay về sau đừng có cười tuỳ tiện.
– Sao thế ạ?
– Cười xấu!
Mi xị mặt ngồi xuống ghế xanh không nói gì nữa. Đúng thật là chưa bao giờ gặp ông chú này cô thở được tự nhiên. Cái hiện tượng này Trà nó nói là gì nhỉ, là sợ sếp. Nơi nào có sếp, nơi đó thở không thông!
Vỹ đi ra, cởi găng tay dính máu vất vào thùng rác y tế rồi đến cạnh Tùng.
– Đi lên Hà Nội có việc gì à?
– Con Yến đánh tiếng với ông bà bô hôm nay tôi gọi lên để bắt cưới. Cứ như là chưa kẻng đã ăn ấy!
– Ngủ nghê với nhau rồi hay sao?
– Gặp nhau say gần chết. Say như thế “hoạ mi” làm ăn được gì mà đòi ngủ với nghê!
– Ồ, hội chứng “bất lực khi say”. Nghe có vẻ y sinh nhỉ!
Tùng cười tủm tỉm nhìn lại phía Mi. Với tính cách của nhóc kia, hôm ngủ thăm rượu vào như thế mà máy móc còn hoạt động được thì chuyện anh bị tống vào tù là hoàn toàn có thể!
Sau hôm đó, Tùng dạy Mi tập võ trên đồi. Anh đứng tựa gốc cây, nhìn con bé Dớn khua tay múa chân mà buồn cười. Tính cách thì vô cùng nhắng nhít mạnh mẽ nhưng chân tay bé tí như thể chạm vào là gãy được!
– Hôm nay là bài học tấn công. Nếu bị ôm từ phía sau thì co chân lại rồi dẫm mạnh vào bàn chân nó, nếu nó ôm đằng trước thì cúi xuống, đánh vào đùi ngoài, đầu gối, hoặc giữa hai chân. Nào bây giờ thực hành đi!
Khuôn mặt ông chú kia rất gần, ngẩng lên là có thể chạm vào cằm. Mi toát mồ hôi hột, lóng ngóng thực hiện.
– Phải biết nắm bắt tâm lý của đối phương qua ánh mắt, cúi mặt thế thì biết đối phương nghĩ gì.
Mi nhìn lên, ánh mắt long lanh to tròn bỗng chốc khiến Tùng giật mình. Anh không tự chủ được lướt qua khuôn mặt non tơ dưới cằm mình. Dường như so với lần gặp đầu tiên cách đây một năm bây giờ con bé đã trở thành thiếu nữ. Cái má đã phúng phính hơn, góc cằm và cánh mũi thon dài, những giọt mồ hôi hai bên thái dương kéo sợi tóc mai mềm mại rủ xuống má. Một vẻ đẹp rất dễ chịu, non chanh xinh xắn đáng yêu. Tùng nhìn đến thất thần, cảm thấy cả người mình bị đốt hơi hầm hập, cổ họng khô khát. Nhưng khi đang lúc bị chìm vào u mê thì bỗng một lực đá mạnh vào má đùi khiến anh phải hét lên.
– Ôi mẹ ơi! Đau!
Bị đánh bất ngờ Tùng hơi khuỵu xuống, tay xoa chân.
– Này này, sao nhóc lại đánh tôi hả!
– Thì chú nói thực hiện động tác đấy mà!
Tùng đen mặt, chiêu này đúng gậy ông đập lưng ông. Cũng may con bé còn chưa đánh vào điểm giữa. Anh nhặt một cành cây bên cạnh đứng thẳng lên.
– Đấy gọi là ví dụ hiểu chưa, đánh thầy nhập viện thì ai dạy cho nữa hả, trò với trẹt. Bây giờ đá vào cành cây này, dùng hết lực ở chân, không dùng lực toàn thân, làm thế nào để cành cây này phải gãy. Giờ thực hiện xem nào!
Mi xuống tấn rồi lại lên mà vẫn chưa thể làm động tác dứt khoát, cành cây vẫn trơ trơ trong tay Tùng.
– Có ghét đứa nào không, coi cái cành này là nó đi.
Mi nghĩ đến cái bản mặt đáng ghét của con Hạnh. Phải cố gắng học võ, nó dám ho he thì biết thế nào là lễ độ. Cô bặm môi dùng hết lực, cành cây gãy làm đôi.
– Dùng lực mạnh như thế ok đấy, nhớ gặp đứa nào bắt nạt mình thì phải đánh lại không được để nó đánh như hôm trước.
Mi ngồi thụp xuống, phủi phủi đất bám trên chân, bàn chân đã tím bầm một mảng lớn. Cô uất ức nhìn lên.
– Đau chết mất rồi, cành cây của chú to quá, chú muốn trả thù tôi phải không.
Nước mắt nước mũi Mi trào ra, đau nhức truyền đến toàn thân, lắc nhẹ chân một cái như thể rụng hết xương xuống.
Tùng nhìn mặt Mi đã tái xanh cảm thấy không ổn. Anh cầm chân lên xem thì con bé “A” lên một tiếng, chân đã bị trật khớp.
– Trật khớp rồi, xuống dưới qua phòng Vỹ nắn khớp. Lên lưng tôi đi!
Mi lắc đầu, dùng một chân chống đỡ trọng lực của mình vịn gốc cây đứng dậy, cắn răng cà nhắc về phía trước. Tùng vất vội chai nước đuổi theo. Anh ngồi xuống trước mặt Mi.
– Có muốn què chân luôn không hả, lên lưng nhanh mặt trời xuống núi rồi, vỡ xương bây giờ đấy.
Mi nhăn mặt, quả thật đau đến không chịu nổi. Cô đành bất đắc dĩ đưa tay lên ôm lấy cổ Tùng, ghé vào bờ lưng rộng. Tùng vòng tay ra sau ôm lấy chân Mi, vững vàng đi xuống núi. Cả người Tùng cứng đờ, cô bé đằng sau cố gắng hết sức không chạm vào nhưng ở tình thế này là không thể. Sự mềm mại và non tơ trên lưng khiến Tùng không thể đi vững, bước chân anh loạng choạng. Anh ghì chặt đôi tay, nó đã không giữ được bình tĩnh mà run lên cùng trái tim quấy quả trong lồng ngực. Đó là cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong đời anh.
Mi ngại ngùng, cố gắng không chạm vào lưng Tùng nhưng chiều đi xuống dốc, cả người bị đổ xuống lưng anh. Chân lúc lắc rất đau khiến Mi không chịu nổi, cắn răng để nước mắt trào ra. Từng giọt mồ hôi của cô bé rơi trên cánh tay Tùng, lại giống như đang nện vào lòng anh.
– Đau lắm à? Nhóc?
– Không, hơi chút thôi. Nhưng mà chú đi nhanh lên được không?
– Đồ ăn ở ký túc thế nào mà nhẹ hều thế này. Gần xuống rồi, bé cố lên.
Gương mặt nhỏ đau đến đỏ rực nằm trên lưng Tùng. Má và môi nóng rực áp xuống lưng anh. Bầu không khí yên tĩnh giữa bọn họ có chút xấu hổ và căng thẳng. Mãi rồi cuối cùng cũng xuống đến sân homestay.
Yến đứng chờ ở rặng hoa giấy trước phòng Tùng từ lâu, thấy bóng anh vội chạy lại. Nhưng khi nhìn thấy Mi sau lưng anh thì ngạc nhiên đến sửng sốt, đáy mắt Yến lướt qua tia u ám tức giận phừng phừng.
Mi luống cuống vội tụt xuống nhưng Tùng không cho, anh xốc nhẹ cô bé trên lưng lướt qua Yến, nửa bên môi nhếch lên một cái rồi đi thẳng vào phòng Vỹ.
– Đặt con bé xuống đây, đánh đấm sao đến nỗi này. Cậu ra đòn mạnh quá phải không?
Tùng cầm lấy mắt cá chân của Mi rồi đặt túi chườm đá lên vùng da sưng tấy, mày anh nhíu chặt lại.
– Con bé chưa biết đặt trọng lực.
Mi cắn chặt môi nén đau. Đau quá trời đau, đau choáng váng đầu óc. Ngực Mi bỗng cảm thấy khó thở sau câu nói của người kia, vừa đau vừa tủi thân khiến nước mắt cứ tràn xuống má.
– Chú dạy tôi dùng hết lực, bây giờ lại…
– Xin lỗi, chịu khó một chút, nắn xong là không đau nữa. Vết này là gì? Sao lại có sẹo ở đây?
Tùng sờ vào những vết chai và sẹo trên chân con bé. Bàn chân thiếu nữ mà lại đầy vết cắt thế này. Mi vẫn còn ấm ức, nhát gừng trả lời.
– Mò ốc bị đá cứa!
– Vết này?
– Leo núi hái rau sắng.
– Nhà có cả vườn rau còn phải lên núi.
– Hái cho chị Mai mang ra chợ bán!
Cả hai người đàn ông đều dừng động tác nhìn nhau. Vỹ thở hắt ra.
– Từ nay đừng lên núi hái nữa, hai chị em không cần ra chợ bán rau làm gì, tập trung đan lát bọn anh sẽ tăng giá khăn piêu.
– Anh Vỹ, thật vậy hả?
– Thật, anh có dối chị em em bao giờ chưa. Thấy đống túi trên bàn anh không, Mai vừa giao cho anh đấy.
Mi ngó đến bàn làm việc đằng kia, đúng là túi của chị gái cô thật. Vỹ đưa mắt cho Tùng giữ cố định chân Mi, bẻ cái “rắc”. Một tiếng “A” vang trời kêu lên, mồ hôi trên trán Mi túa ra như tắm, cô oà khóc, tay bấu chặt vào tay Tùng.
Tùng luống cuống gắt ầm lên với Vỹ.
– Thằng điên này, không có thuốc tê hả, nắn sống con nhà người ta thế ai mà chịu được. Thuốc giảm đau ở đâu cho con bé uống ngay đi.
– Làm gì như cháy nhà vậy. Chốn rừng rú này lấy đâu thuốc tê, xương không bị gãy chỉ trượt khỏi vị trí nên không cần dùng kháng sinh làm gì. Một lát nữa sẽ dần đỡ đau hơn.
Mặt mũi Mi tái nhợt, cảm giác cơn đau đã giảm hơn rất nhiều so với lúc ở trên núi nhưng vẫn không thể nào nâng chân lên được.
Vỹ vừa cố định nẹp vừa dặn dò:
– Nhớ kỹ lời anh. Thời gian để khớp cổ chân hồi phục thường sẽ mất từ 6 – 12 tuần và có thể thực hiện tất cả các hoạt động như trước khi chấn thương. Em phải tránh vận động làm đau khớp trong giai đoạn này. Về chỗ chị Mai dưỡng thương đi lúc nào khỏi thì về ký túc.
Tùng vẫn chưa yên tâm, lo lắng mắt không rời khỏi gương mặt xanh mét của con bé. Bàn tay to xoa nhẹ vết bầm tím.
– Cho nghỉ làm, lúc nào đi đứng lại bình thường thì đi làm tiếp. Vẫn tính lương cho bé.
Mi trợn tròn mắt khó có thể tin được lời vừa phát ra từ miệng ông chú kia. Chưa bao giờ nghe được lời hay ý đẹp từ cái miệng kia.
– Ôi cảm ơn chú, chú tốt nhất thế giới.
Nghe cái miệng dẻo quẹo của con bé kia biết là giả dối nhưng lại đánh vào lòng Tùng vô cùng kích động. Anh xoa đầu Mi.
– Ngốc hết chỗ nói, đau lắm không.
Mi lắc đầu mỉm cười. Tùng nhìn con bé, đáy mắt thoáng chốc đã sâu như biển cả, không hề che dấu sự hưng phấn xẹt qua. Nhưng cuối cùng lại bình thản trở lại, giống như thuyền đi qua, nước chảy trôi đi không còn lại dấu vết khi nhìn thấy Yến đứng ở cửa.
– Có việc gì?
Yến dịu dàng liếc qua Mi.
– À, em đến gặp anh, mà… cô buồng phòng bị sao vậy?
Mi lúng túng định trả lời thì Tùng đã cắt ngang.
– Đi về phòng, anh sẽ qua ngay.
Tùng về phòng, đóng cửa lại, mở tung rèm cửa. Yến ngồi bên bàn trà, những chùm hoa giấy sà bên ô cửa kính, thơ mộng và đáng yêu nhưng màu đỏ dường như có hơi nhức mắt trong ánh nắng.
Tùng thản nhiên rót trà đưa lên miệng nhâm nhi. Trải qua 5 phút không có một tiếng động, không có một lời nói. Tay chân Yến thừa thãi không biết mở đầu thế nào, cuối cùng phải lên tiếng.
– Anh Tùng, anh thích… con bé buồng phòng?
Tùng bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng.
– Có liên quan đến em?
– Em biết, đàn ông luôn có tính trăng hoa nhưng em không quan tâm.
Tùng haizz một tiếng ái ngại, bỏ tách trà xuống đĩa sứ. Anh hơi khom người nhìn vào mắt cô gái rất xinh đẹp trước mặt, cười nhẹ trào phúng.
– Yến, đừng cố tỏ ra thông minh. Chúng ta chưa hề ngủ với nhau.
– Anh Tùng, hôm đó…
– Yến. Anh có sở thích đặt máy quay trong phòng để tận hưởng cảnh vui vẻ với các cô nàng… dễ dãi.
Cái từ “dễ dãi” được nhấn nhá đặc biệt khiến Yến sửng sốt, gương mặt trắng mịn chuyển từ từ sang đỏ rồi tái xanh. Đôi môi cô mấp máy muốn phát ra vài từ nhưng cổ họng tắc nghẽn.
Tùng không bỏ sót một chi tiết nào trên gương mặt Yến.
– Yến, anh theo trường phái tự nhiên. Hôn thú là người lớn, người trẻ cụ thể là anh chưa bao giờ chấp nhận. Nếu anh đồng ý, em đã chẳng phải nhọc lòng.
Yến đứng dậy, hai hàng nước mắt như ngọc lăn dài trên má. Đôi mắt đẫm lệ nhìn Tùng oán trách.
– Anh Tùng, anh thật sự rất nhẫn tâm.
Tùng không nói gì, cũng chẳng liếc Yến chút nào ngay cả khi cô nàng khuất sau cánh cửa. Trong đầu Tùng bây giờ là cái chân bị trật khớp của Mi, anh lo con bé đau sẽ không chịu nổi, vội vàng đi sang phòng Vỹ.
Căn phòng trống trơn, chỉ thấy Vỹ và Thảo đang sắp đống cây thuốc.
– Đâu? Con bé đi đâu rồi?
– Bạn trai đến đón rồi!
– Thằng nào? Sao ông cho nó đi hả, sao không gọi tôi. Chân cẳng như thế cứ đi là đi hả, ông làm bác sĩ kiểu gì vậy?
– Ơ cái thằng này, tao là bố mẹ nó hay sao có quyền cấm.
Tự dưng Tùng cảm thấy mình bất ổn, có cái gì đó khó chịu trong lồng ngực, lan ra khắp cơ thể, hụt hẫng xen lẫn chua lét trong người. Thảo cười ra tiếng.
– Thằng cu đấy xinh giai đáo để, như các ộp pa, mình già mà còn thấy ham nữa là. Còn biết đưa cái Mi đi chụp ảnh đăng báo kiếm tiền, nói chung là duyệt, tí tuổi đã biết lo cho crush rồi!
Vỹ thủng thẳng đùa thêm.
– Con anh Cảnh chủ tịch tỉnh đấy. Hôm hai đứa đến viện thăm Mai, nhìn rất xứng đôi vừa lứa.
Tùng cầm cốc trà dở trên bàn đổ hết vào cổ họng, cười khẩy khinh miệt.
– Mới tí tuổi lo được cho ai mà xứng.
– Người ta là thiếu gia nhà chủ tịch tỉnh, của nả cũng không kém dòng họ Tố nhà ông đâu Tùng ạ.
Tùng đột ngột đứng dậy, bực mình thở hắt ra ngoài.
– Hai đứa mày canh homestay đi, tối ngày vào bản làm cái khỉ gió gì trong ấy. Hôm nay tao nghỉ!
Vỹ và Thảo nhìn theo cười rũ rượi, thế này là đã ghen lắm rồi. Ai ngờ Tùng tất tay có ngày lại bị một con bé vắt mũi chưa sạch cướp mất linh hồn như thế.
***
Thấm thoắt cũng đến ngày kết thúc học kỳ 1 của năm học lớp 12. Tùng ngồi dưới hàng ghế đại biểu, chán đến muốn ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Dớn rừng không học ở đây anh đến mà thèm.
Mi đi ra, hôm nay cô bé mặc áo dài trắng, tóc thả ngang vai, đầu cài hoa trắng nhỏ. Khuôn miệng cười rộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Chiếc áo dài vừa vặn khoe đường cong thiếu nữ đang độ xuân thì. Giọng hát của cô bé lọt vào tai êm như mật, nụ cười như một đóa hoa rực rỡ trong trắng của tuổi trẻ khiến cả người anh ngất ngây.
– Ai bày cho cái kiểu ăn mặc tô son nhìn cưng quá trời đất vậy nhỉ!
– Thôi đi cha nội, xuân thì đã lỡ còn ham hố. Vệ tinh của con bé cả chùm đấy. Tôi quản ký túc xá đến mệt với bọn nhóc luôn!
– Mai tôi gửi đến chỗ ông hai con chó béc giê, đứa nào le ve ở cổng ký túc cứ thả ra. Học trò học trẹt hư đốn, tí tuổi đầu đã yêu với đương!
– Tôi nhớ hồi xưa ông còn yêu từ lớp 8 cơ mà. Đồn địch của ông mạnh quá, xe tăng húc chưa chắc đã đổ đâu, con chủ tịch tỉnh với hot girl nhà nghèo, nghe cứ như lọ lem với hoàng tử ấy nhỉ!
Tùng lườm Lực một cái cháy xém, vớ cái kính của Lực đeo vào rồi bước nhanh lên bục gỗ. Nghe người ta nói đeo kính vào trông tử tế thư sinh hơn thì phải.
Mi vui mừng hết sức khi nghe đọc đến tên mình có học bổng. Quả đúng dự đoán, kỳ này không còn ai dám phá nữa. Nhưng thấy người cao lớn sừng sững kia đi từ dưới lên. Mi mấp máy môi, sững người lại suy nghĩ, sao ở đâu cũng gặp chú kia? Đến trường làm gì?
Tùng trao qua loa đại khái học bổng cho mấy học sinh, đến gương mặt quen mắt của cậu nam sinh dừng lại. Anh gườm gườm cái tên dán ngoài phong bì “Hồ Cảnh Lâm”.
– Nhóc, tu chí học hành đi, đừng có yêu đương nhăng nhít. Đàn ông cho đáng mặt đàn ông, 30 tuổi hãy tìm người mà tỏ tình, mũi dãi thò lò bày đặt yêu!
Gặp qua mấy lần ở nhà chị Mai, Lâm đã cảm thấy ông anh này khó tính rồi hôm nay nói cái gì đâu vô cùng khó hiểu. Cậu lừ mắt đáp lại, đúng theo lời Mi kể, tính nết oái oăm dở hơi hết sức.
Mi là người đứng đầu tiên nhưng được trao thưởng cuối cùng. Tùng cao hơn Mi một cái đầu, đứng trên nhìn xuống con bé tròn mắt nhìn mình khóe miệng cong lên. Lúc nãy ngồi dưới kia bị mất hồn lần một, bây giờ như bị mất hồn lần hai. Chưa bao giờ nhìn trực diện con bé thế này, mắt to tròn long lanh, sạch sẽ mang hương vị thanh mát. Dưới ánh nắng, khuôn mặt trắng như bông phát sáng, lông mày vừa đen vừa đậm, hai gò má đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp. Anh bỗng hiểu sao tại sao các đại gia lại có thú chơi sugarbaby, long lanh như một đoá hoa thế này ai chẳng muốn hái. Anh lấy lại điềm tĩnh nhét phong bì và bằng khen vào tay Mi.
– Tổng kết xong ra cổng trường ngay!
Mi chưa kịp hỏi tại sao thì thầy phụ trách đoàn đã xôn xao giục mọi người đứng thành hàng để chụp ảnh. Tùng đứng ngay ngoài cùng bên cạnh Mi, ánh mắt như dao phóng xuống dưới hàng ghế giáo viên chỗ Lực ngồi ra hiệu. Lực rủa thầm đưa tay bóp trán, chán nản chuyển hướng điện thoại từ Trà sang cặp đôi già trẻ bên này nháy lia lịa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.