Chương 27: Hai Người Anh
Khánh Dy
07/05/2024
A Thủy khi này đã đến nhà của cảnh sát Kim và nói: “Anh à, tình hình của thằng Kim sao rồi? Nó đã về nhà chưa?”.
Cảnh sát Kim bực tức nói: “Cậu còn hỏi nữa sao, nếu không phải hai cậu rủ nó đi bàn bạc vụ mất tích gì đó, thì nó cũng đã không bị biến mất mà không ai biết rồi!”.
A Thủy liền ngạc nhiên: “Anh nói như vậy không lẽ Đại Lực nó cũng ở đây à?”.
Khi này Lực cùng với Nhật bước ra nói: “A Thủy cuối cùng mày cũng đến rồi à!”.
A Thủy: “Ừ tao đến rồi mà người này là ai vậy?”.
Đại Lực: “Mày vào trong đi tao sẽ kể cho mày nghe”.
Sau khi tất cả vào trong nhà thì Đại Lực liền kể cho A Thủy nghe tất cả mọi chuyện, khi này A Thủy đã hiểu ra và nói: “Thì ra mọi chuyện là vậy à! Hèn gì những người đó giết xong Đầu Lửa thì lại mang xác nó đi, còn Nhân thì cũng bị bắt nốt, Kim thì cũng mất tích luôn, xem ra lành ít dữ nhiều rồi”.
“Mà Nhật à tôi có một thắc mắc là, nếu như năm món báu vật mà anh nói được giải phong ấn thật, thì nó sẽ có tác dụng gì”.
Nhật: “Thật ra giải được phong ấn thứ nhất thì Nguyệt nó vẫn sẽ đủ khôn để không dùng chúng bừa bãi đâu, vì báu vật khi được giải phong ấn đầu thì khi dùng năng lực thì người dùng sẽ bị dính lời nguyền”.
“Vì thế thứ tôi lo sợ là phong ấn cuối cùng được mở ra thôi, vì khi này nó có thể sử dụng sức mạnh tùy thích mà không bị cản trở gì cả, lúc này người sở hữu được năm viên đá ngũ hành đó sẽ trở nên bất bại”.
A Thủy: “Vậy không lẽ việc giết chúng ta trả thù cho con họ chỉ là phụ, còn dùng những viên đá cho việc gì đó của họ mới là chính à?”.
Nhật liền bối rối nói: “Việc này thì tôi cũng không biết em trai tôi nó đang tính gì trong đầu nữa! Nhưng tôi nhất định phải chặng nó trước khi nó tìm đủ năm cái xác”.
Cảnh sát Kim liền bực mình khi mà chờ đợi đã lâu và không thấy em mình về: “Bây giờ tôi không quan tâm báu vật hay đá ngũ hành gì hết, bây giờ tôi nhất định phải tìm cho bằng được thằng em của tôi về”.
“Cậu nói câu có cách tìm ra nó mà, nói đi là cách gì?”.
Nhật: “Ngay từ đầu tôi không hề nói tôi có thể tìm em trai cho anh, tôi chỉ nói là tôi có cách để giúp các người bắt những kẻ đứng sau lộ mặt thôi”.
“Về việc em trai của anh thì anh nên cầu trời đi, mong là câu ta vẫn chưa bị gì!”.
Cảnh sát Kim sau khi nghe những câu nói đó của Nhật liền tức giận đứng dậy, cầm súng chĩa vào đầu của Nhật nói: “Mày không có cách vậy mày đứng ở đây nãy giờ làm gì chứ hả! Làm mất hết thời gian của tao, không thì tao đã đi và tìm được em tao rồi”.
Nhật khi này dù bị chĩa súng vào đầu, nhưng nét mặt của anh vẫn không tỏ ra chút sợ hãi nào, ngược lại anh còn chửi lại rằng: “Anh nên nhớ rằng em trai của anh ra nông nổi này là do anh chiều hư nó đó, do anh bao che những lỗi lầm của cậu ta gây ra nên mới dẫn đến kết cục như bây giờ”.
“Hai người chúng ta đều là anh trai, em trai của chúng ta cũng phạm phải lỗi lầm, tôi vì không muốn em tôi nó càng ngày càng sai phạm nên tôi phải đi ngăn chặn nó lại, còn anh chỉ biết che giấu cho lỗi lầm của nó để nó càng ngày càng sai mà thôi”.
Sau khi nghe những lời nói của Nhật cảnh sát Kim ngồi xuống ghế ôm mặt nói: “Vậy cho tôi hỏi, nếu như thật sự em trai anh đã gây ra quá nhiều tội ác thì anh phải giải quyết như thế nào?”.
Nhật khi này cũng ngồi xuống ghế nói: “Nếu như thật sự nó đã hết thuốc chữa, thì dù có chết tôi cũng sẽ giết nó để nó không thể nào phạm sai lầm tiếp được nữa”.
Khi này A Thủy hắn liền lên tiếng: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta tập trung ở đây thì chỉ tổ tốn thời gian của nhau thôi, hay là tôi quyết định như vầy đi”.
“Tôi sẽ phụ trách đi tới những nơi mà thằng Kim hay tới hỏi thử xem hôm qua có ai gặp nó không”.
“Lực còn cậu cũng tiếp tục đi tìm tin tức của Nhân đi, với lại lâu lâu ghé qua nhà nó an ủi mẹ nó kêu mẹ nó yên tâm đi, sớm muộn gì Nhân nó cũng về thôi”.
Sau đó Cảnh sát Kim liền nói với vẻ mặt buồn bả: “Tôi sẽ đi cùng cậu tìm tin tức của Kim, tôi nhất định phải tìm ra nó cho bằng được, dù là cái xác cũng được”.
Nhật đứng dậy nói: “Vậy tôi sẽ tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ cần dùng, để có thể dụ đám người em trai của tôi ra”.
Sau khi bàn bạc xong thì bốn người bọn họ liền chia nhau ra để thực hiện công việc của mình.
Khi này Đại Lực đang chạy xe trên đường thì nhận được một cuộc gọi, hắn mở điện thoại lên và thấy số điện thoại của tên Kim rồi vui mừng bắt máy nói:
“A lô nè Kim mày có biết là tụi tao với anh mày lo cho mày lắm không, tối qua mày đi đâu vậy?”.
Khi này một giọng nói lạ phát lên từ điện thoại nói: “Mày nhầm rồi tao không phải là thằng Kim đâu”.
Đại Lực liền bất ngờ nói: “Mày không phải thằng Kim vậy mày là ai? Thằng Kim đang ở đâu sao mày có điện thoại của nó?”.
Người bí ẩn trong điện thoại đó liền nói: “Mày muốn biết bạn mày đang ở đâu chứ gì! Đơn giản thôi tới ngay địa điểm tao gửi mày đi là biết thôi! Mà phải đi một mình nhé, nếu tao biết mày đi với ai thì tao không biết nó sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.
Sau khi cúp máy Đại Lực liền chạy đến địa chỉ được người bí ẩn trong điện thoại gửi, khi này một cái bóng xuất hiện và người này là Long: “Xin chào lâu rồi không gặp còn nhớ tao không?”.
Cảnh sát Kim bực tức nói: “Cậu còn hỏi nữa sao, nếu không phải hai cậu rủ nó đi bàn bạc vụ mất tích gì đó, thì nó cũng đã không bị biến mất mà không ai biết rồi!”.
A Thủy liền ngạc nhiên: “Anh nói như vậy không lẽ Đại Lực nó cũng ở đây à?”.
Khi này Lực cùng với Nhật bước ra nói: “A Thủy cuối cùng mày cũng đến rồi à!”.
A Thủy: “Ừ tao đến rồi mà người này là ai vậy?”.
Đại Lực: “Mày vào trong đi tao sẽ kể cho mày nghe”.
Sau khi tất cả vào trong nhà thì Đại Lực liền kể cho A Thủy nghe tất cả mọi chuyện, khi này A Thủy đã hiểu ra và nói: “Thì ra mọi chuyện là vậy à! Hèn gì những người đó giết xong Đầu Lửa thì lại mang xác nó đi, còn Nhân thì cũng bị bắt nốt, Kim thì cũng mất tích luôn, xem ra lành ít dữ nhiều rồi”.
“Mà Nhật à tôi có một thắc mắc là, nếu như năm món báu vật mà anh nói được giải phong ấn thật, thì nó sẽ có tác dụng gì”.
Nhật: “Thật ra giải được phong ấn thứ nhất thì Nguyệt nó vẫn sẽ đủ khôn để không dùng chúng bừa bãi đâu, vì báu vật khi được giải phong ấn đầu thì khi dùng năng lực thì người dùng sẽ bị dính lời nguyền”.
“Vì thế thứ tôi lo sợ là phong ấn cuối cùng được mở ra thôi, vì khi này nó có thể sử dụng sức mạnh tùy thích mà không bị cản trở gì cả, lúc này người sở hữu được năm viên đá ngũ hành đó sẽ trở nên bất bại”.
A Thủy: “Vậy không lẽ việc giết chúng ta trả thù cho con họ chỉ là phụ, còn dùng những viên đá cho việc gì đó của họ mới là chính à?”.
Nhật liền bối rối nói: “Việc này thì tôi cũng không biết em trai tôi nó đang tính gì trong đầu nữa! Nhưng tôi nhất định phải chặng nó trước khi nó tìm đủ năm cái xác”.
Cảnh sát Kim liền bực mình khi mà chờ đợi đã lâu và không thấy em mình về: “Bây giờ tôi không quan tâm báu vật hay đá ngũ hành gì hết, bây giờ tôi nhất định phải tìm cho bằng được thằng em của tôi về”.
“Cậu nói câu có cách tìm ra nó mà, nói đi là cách gì?”.
Nhật: “Ngay từ đầu tôi không hề nói tôi có thể tìm em trai cho anh, tôi chỉ nói là tôi có cách để giúp các người bắt những kẻ đứng sau lộ mặt thôi”.
“Về việc em trai của anh thì anh nên cầu trời đi, mong là câu ta vẫn chưa bị gì!”.
Cảnh sát Kim sau khi nghe những câu nói đó của Nhật liền tức giận đứng dậy, cầm súng chĩa vào đầu của Nhật nói: “Mày không có cách vậy mày đứng ở đây nãy giờ làm gì chứ hả! Làm mất hết thời gian của tao, không thì tao đã đi và tìm được em tao rồi”.
Nhật khi này dù bị chĩa súng vào đầu, nhưng nét mặt của anh vẫn không tỏ ra chút sợ hãi nào, ngược lại anh còn chửi lại rằng: “Anh nên nhớ rằng em trai của anh ra nông nổi này là do anh chiều hư nó đó, do anh bao che những lỗi lầm của cậu ta gây ra nên mới dẫn đến kết cục như bây giờ”.
“Hai người chúng ta đều là anh trai, em trai của chúng ta cũng phạm phải lỗi lầm, tôi vì không muốn em tôi nó càng ngày càng sai phạm nên tôi phải đi ngăn chặn nó lại, còn anh chỉ biết che giấu cho lỗi lầm của nó để nó càng ngày càng sai mà thôi”.
Sau khi nghe những lời nói của Nhật cảnh sát Kim ngồi xuống ghế ôm mặt nói: “Vậy cho tôi hỏi, nếu như thật sự em trai anh đã gây ra quá nhiều tội ác thì anh phải giải quyết như thế nào?”.
Nhật khi này cũng ngồi xuống ghế nói: “Nếu như thật sự nó đã hết thuốc chữa, thì dù có chết tôi cũng sẽ giết nó để nó không thể nào phạm sai lầm tiếp được nữa”.
Khi này A Thủy hắn liền lên tiếng: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta tập trung ở đây thì chỉ tổ tốn thời gian của nhau thôi, hay là tôi quyết định như vầy đi”.
“Tôi sẽ phụ trách đi tới những nơi mà thằng Kim hay tới hỏi thử xem hôm qua có ai gặp nó không”.
“Lực còn cậu cũng tiếp tục đi tìm tin tức của Nhân đi, với lại lâu lâu ghé qua nhà nó an ủi mẹ nó kêu mẹ nó yên tâm đi, sớm muộn gì Nhân nó cũng về thôi”.
Sau đó Cảnh sát Kim liền nói với vẻ mặt buồn bả: “Tôi sẽ đi cùng cậu tìm tin tức của Kim, tôi nhất định phải tìm ra nó cho bằng được, dù là cái xác cũng được”.
Nhật đứng dậy nói: “Vậy tôi sẽ tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ cần dùng, để có thể dụ đám người em trai của tôi ra”.
Sau khi bàn bạc xong thì bốn người bọn họ liền chia nhau ra để thực hiện công việc của mình.
Khi này Đại Lực đang chạy xe trên đường thì nhận được một cuộc gọi, hắn mở điện thoại lên và thấy số điện thoại của tên Kim rồi vui mừng bắt máy nói:
“A lô nè Kim mày có biết là tụi tao với anh mày lo cho mày lắm không, tối qua mày đi đâu vậy?”.
Khi này một giọng nói lạ phát lên từ điện thoại nói: “Mày nhầm rồi tao không phải là thằng Kim đâu”.
Đại Lực liền bất ngờ nói: “Mày không phải thằng Kim vậy mày là ai? Thằng Kim đang ở đâu sao mày có điện thoại của nó?”.
Người bí ẩn trong điện thoại đó liền nói: “Mày muốn biết bạn mày đang ở đâu chứ gì! Đơn giản thôi tới ngay địa điểm tao gửi mày đi là biết thôi! Mà phải đi một mình nhé, nếu tao biết mày đi với ai thì tao không biết nó sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.
Sau khi cúp máy Đại Lực liền chạy đến địa chỉ được người bí ẩn trong điện thoại gửi, khi này một cái bóng xuất hiện và người này là Long: “Xin chào lâu rồi không gặp còn nhớ tao không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.