Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 403:

Tiếu Giai Nhân

16/09/2022

“Nương, Tướng Quân!"

Sáng sớm cuối xuân trời xanh như được gột rửa, A Nam ngồi ở trong ngực nương ngước đầu lên, chỉ Tướng Quân đang bay cao trên bầu trời cho nương xem.

Ngưng Hương ngửa đầu liền thấy bầu trời xanh thăm thẳm, một con chim ưng đang dang đôi cánh xuôi theo bầu trời, phảng phất như không nhúc nhích mà chỉ lướt đi theo gió bay cao, thoạt nhìn chỉ là một điểm đen nhưng Ngưng Hương lại biết, diều hâu này tên là Tướng Quân được Lục gia nuôi gần một năm, từ móng vuốt đến đỉnh đầu đã có cao chừng hai thước, lúc đôi dang ra còn dài hơn ba thước, thoạt nhìn rất hung mãnh.

May mắn duy nhất chính là Tướng Quân vô cùng thông thái, cho phép Lục Thành và A Nam chạm vào nó, nó không thích những người Lục gia khác lại gần, nó không công kích mà chỉ uỵch cánh bay lên nóc nhà, đến nỗi người ngoài khi nhìn thấy Tướng Quân cơ hồ đều bị dọa chạy, ai có lá gan đến gần nó cũng bị hai mắt lóe hàn quang sắc bén dọa sợ.

"Con cũng muốn bay." Nhìn chim yêu của mình, A Nam lẩm bẩm, lòng mắt trắng đen rõ ràng trong mắt phượng chiếu ngược bóng dáng nho nhỏ của Tướng Quân.

"A Nam không có cánh thì làm sao bay được?" Chu Ngọc cầm mắt cá chân A Nam quơ quơ, cười hỏi.

A Nam nhìn nàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu chỉ Lục Thành đang đánh xe: "Phụ thân mua!"

Bé muốn nương, phụ thân liền đem nương về nhà ở, muốn con quay, phụ thân cũng mua về cho bé, phụ thân lợi hại nhất.

Chu Ngọc cười ha ha, trêu ghẹo biểu ca: "Đại biểu ca, muội cũng muốn có cánh, huynh cũng mua cho muội một đôi nhé, cánh của muội phải đẹp một chút."

Lục Thành quay đầu lại nhìn mọi người trên xe, cười mà không nói.



Lục Ngôn ngồi trên càng xe còn lại bên cạnh huynh trưởng, ngửa đầu nhìn Tướng Quân đang bay cao, bên trong mắt hoa đào một mảnh trong vắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Xe lừa từ từ dừng ở bên ngoài vườn trái cây.

Ngoại trừ Lục Thành, Ngưng Hương, Lục Ngôn và Chu Ngọc, còn lại A Đào, A Mộc và A Nam đều là trẻ con, bọn nhỏ rất thích ở vườn trái cây chơi đùa, không hiểu tình thú ngắm hoa. Lục Thành nhìn tất cả mọi người lớn nhỏ sau đó ôm lấy A Nam, nhìn Chu Ngọc nói: "A Nam và A Mộc đi chậm, ta với tẩu tử muội dẫn bọn chúng đi chơi, muội mang A Đào tùy ý đi dạo đi, con đường ở khu vườn này muội cũng đã biết, cẩn thận một chút đừng để bị mắc vào nhánh cây."

Ngốc tử cũng biết hắn có ý tứ gì khác, Chu Ngọc ý tứ sâu xa nhìn soi mói hắn, Ngưng Hương đỏ mặt xoay qua chỗ khác, lúc xoay người không quên trừng Lục Thành một cái.

"Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngắm hoa." Chu Ngọc thức thời dắt tay biểu muội A Đào đi .

Ánh mắt Lục Thành chuyển qua nhị đệ, đưa cho Lục Ngôn một ý "đệ thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó".

Lục Ngôn xuy một tiếng, dứt khoát làm người tốt làm đến cùng, hướng về A Nam đưa tay nói: "A Nam, nhị thúc ôm con đi xem sóc nhé?"

A Nam vốn hết sức thích nhị thúc, chỉ là phân lượng của nhị thúc chỉ đánh không lại phụ thân và nương, cộng thêm sóc có thể tạm thời hấp dẫn bé, tiểu tử không chút do dự hướng về nhị thúc dang tay ra. Lục Ngôn ôm cháu trai vào lòng, lại cúi đầu hỏi A Mộc mặt đã tràn đầy mong đợi, "A Mộc có đi không?"

"Đi!" A Mộc hưng phấn nói.

Vì vậy Lục Ngôn liền ôm một đứa dắt một đứa đi về hướng vườn hạt dẻ bên kia.



"Có huynh đệ thật tốt." Vướng bận đều đã đi hết, Lục Thành cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thê tử.

Ngưng Hương không nói đúng sai, mắt hạnh dời về phía vườn hoa như mây.

Lục Thành không trì hoãn nữa, hắn dắt nàng từ từ đi lên phía trước, Ngưng Hương nhìn hoa, hắn nhìn nàng.

Bị cặp mắt hoa đào cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ngưng Hương muốn chuyên tâm ngắm hoa cũng không thể tập trung sự chú ý, nàng đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, nhỏ giọng giận hắn, "Đến đây ngắm hoa mà chàng cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"

Mới vừa thành thân hắn như vậy thì dễ hiểu, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa tháng rồi, hắn giống như vẫn chưa nhìn đủ vậy. Như hai người lần đầu tiên gặp mặt.

"Nàng còn đẹp hơn so với hoa." Nếu nàng đã hỏi, Lục Thành liền đem lời trong lòng nói ra, hắn dừng bước chân ôm người vào trong ngực, một tay ôm eo nàng, một tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng hồng của nàng, thấy lông mi nàng loạn chiến ngượng ngùng nhắm mắt lại, Lục Thành mới cúi đầu nói: "Hương Nhi, còn nhớ lúc năm ngoái chúng ta ở vườn trái cây gặp mặt không?"

Ngưng Hương còn nhớ, lúc ấy Bùi Cảnh Hàn mang nàng cùng Tố Nguyệt đến ngắm hoa, gặp được Lục Thành.

"Khi đó ta đã thích nàng rồi, hoặc là nói lần đầu tiên chở nàng về nhà ta đã vừa ý nàng." Ngón tay Lục Thành nhẹ nhàng quanh quẩn ở khóe mắt nàng, giống như đang mời gọi nàng mở mắt ra, nàng quả thực mở mắt, mắt hạnh ngập nước nhìn hắn, lúc đó tay Lục Thành mới thỏa mãn chuyển qua nơi khác, tiếp tục nói: "Cho nên ta mới uyển chuyển hỏi thăm nàng khi nào có thể chuộc thân."

Ngưng Hương kinh ngạc cố gắng hồi tưởng đoạn đối thoại lúc ấy, mình quả thật đã bị Lục Thành lấy lí do mùa thu hái trái cây làm đề dẫn cho cuộc nói chuyện chuộc thân.

Người nàythật sự là giảo hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook