Lưỡng Thế Nhân

Chương 13: Tiên nhân giáng thế

Lý Lộ Lộ

15/06/2020

Từ phía sau Cao Lãng cũng cảm nhận được uy lực của yêu thú " Ông ngoại lần này mà con có chuyện gì thì đều là tại ông hết đấy!" chả mấy chốc ngoái lại hắn đã thấy hình dáng con yêu thú, mắt hắn tái ngắt không còn giọt máu, yêu thú cũng ngày càng gần hắn hơn " Chẳng nhẽ số của mình là chết như thế này sao!" nghĩ tới đây cũng làm chân tay hắn cuống cuồng, hắn ngã trượt dài dưới đám lá khô sau khi vấp phải một cái gì đó -" Đừng lại!" hắn hét lớn

Nhưng cũng chả hiểu sao khi nghe thấy tiếng của Cao Lãng yêu thú cũng dừng lại, nó nhìn hắn một hồi rồi bắt đầu rò la xung quanh. Hình như nó đang muốn kiểm tra điều gì đó, sau khi chắc chắn toan lao đến thì lúc này Thừa Dụ cũng kịp đến

-" Yêu thú to gan dám đến nhân gian làm loạn!"

Có thể cảm nhận được luồng tiên khí trên người Thừa Dụ, nó bắt đầu lùi lại toan bỏ chạy

-" Ngươi không chạy nổi đâu! Cả gan làm loạn nhân gian tội này không thể không trị!"

Lúc này Cao Lãng còn nằm ở phía sau còn chưa hết bàng hoàng, hắn không ngờ con yêu thú này cũng có thể hiểu được tiếng người. Biết mình không thể chạy thoát, Hổ Hắc Thạch Hỏa cũng bèn liều một phen sống chết, nó lúc này dùng hết linh khí phun ra những luồng khí nóng đáng sợ

-" Thật không ngờ con yêu thú này cũng biết giấu tài đó chứ!" Cao Lãng đứng đằng sau nói

Phải nói khi đánh nhau với đám người Vĩ Thành nó vẫn chưa dùng hết thực lực để ứng chiến, nhưng lần này lại khác nó biết nó có thể bị vị tiên nhân kia giết chiết hòng đoạt lấy hồn đan. Cơ hội có một không hai này thì nó chắc chắn mình sẽ bị tiên nhân kia giết chết vì chỉ khi yêu thú thượng cổ phạm phải đại tội mới có lý do để rút hồn đan. Nó biết rõ chỉ cần thoát được lần này nó sẽ sống, nhưng thật không ngờ rằng tên tiên nhân kia lại có thể đi qua Hỏa Lực của nó mà chẳng mảy may gì. Cũng chẳng chịu khuất phục như thế nó kết một quả cầu lửa bao vậy bởi các tia sét to quá người Thừa Dụ rồi ném nó tơi

-" Muốn đánh ta! Nằm mơ!" Thừa Dụ nói, rồi từ hai tay hắn tuân ra các luồng sáng trắng đỡ lấy quả cầu kia tạo ra uy lực kinh khủng đề nén lên mọi vật xung quanh. Không thể đứng vững nổi Cao Lãng chỉ kịp víu lấy cái cây bên cạnh, hắn có thể nhìn thấy quả cầu kia dần dần bị đóng băng, nứt rẽ rồi rơi xuống đất. Chẳng thèm để ý xem tên tiên nhân kia đánh trả ra sao, Hổ Hắc Thạch Hỏa không biết từ lúc nào đã mọc ra đôi cánh lớn màu vàng óng ánh đan xen vào những dòng dung nhan đỏ rực rồi bay lên bầu trời. Đám người Vĩ Thành đang tiến lại cũng khoảng hồn khi nhìn thấy yêu thú -" Nó còn có thể bay ư!" Giai Thụy ngạc nhiên nói -" Đúng vậy!" Anh Kiệt cũng bàng hoàng không kém

-" Muốn chạy! Đừng hòng!" Thừa Dụ nói, rồi mở ra một trận pháp màu trắng có các hình bông tuyến bao trùm cả một bầy trời, yêu thú muốn thoát khỏi trận pháp nhưng đã quá muộn. Từng cột ánh sáng từ trận pháp đánh xuống rung chuyển cả đất trời, bị đánh gục yêu thú rơi xuống đất làm bụi mù một khoảng đất, cố gắng gượng dậy ngay đằng sau nó Thừa Dụ đã đứng đó lúc nào không hay

-" Ngươi không chạy được đâu!"

Cảm nhận được giây phút của mình đã đến Hổ Hắc Thạch Hỏa cũng không còn chống chả nữa, nó nằm đó để mặc cho số phận định đoạt. Đám người Vĩ Thành lúc này cũng chạy đến, quá đỗi kinh ngạc khi yêu thú bị đánh bại mà còn có Cao Lãng đang đứng dưới gốc cây hoàn toàn bình tĩnh phủi mấy chiếc lá khô dính trên áo

-" Cao Lãng! Là đệ sao!" Hạo Hiên nói -" Ừm! Là đệ!" lời đáp thẳm nhiên của Cao Lãng

Lúc này ai ai cũng tròn mắt nhìn, Vĩ Thành cũng vô cùng ngạc nhiên nói -" Là đệ thu phục con yêu thú đó!"

-" Không phải là đệ mà là hắn ta!" nói rồi Cao Lãng chỉ tay về phía yêu thú -" Ai?" Việt Bân nói

-" Là hắn đó!" Cao Lãng khẳng định

Một luồng ánh sáng đỏ từ đằng sau yêu thú, thì ra do Thừa Dụ bị con yêu thú che mất nên mới không bị nhìn thấy, ánh sáng phát ra đó là Hải Phụng sau khi Thừa Dụ tự trích một ít máu ở ngón tay mình đưa vào " Hải Phụng này là báu vật gia chuyền của tộc thượng cổ ta, nếu muốn mở nó chỉ cần một chút máu của ta là được!". Một khi Hải Phụng được mở thì nó sẽ chỉ nghe theo một chủ trừ khi chủ nhân của nó chết đi không thì trên bát hải ba hoang này sẽ không có ai có thể mở nó được.

-" Nghĩ là ta sẽ giết ngươi để lấy hồn đan sao?'' Thừa Dụ cười nham hiểm nói -" Vậy thì dễ dàng cho ngươi quá rồi!"

Đến đây yêu thú không khỏi ngạc nhiên rằng tiên nhân kia không giết nó mà lại tha cho nó một mạng, cả một con yêu thú to dùng bây giờ tan biến tụ lạ thành một viên đan nhỏ đỏ rực có các đừng vằn trắng sáng xung quanh rồi từ từ bay lại đi vào Hải Phụng. Đến bây giờ mọi người có thể nhìn rõ hình dáng của hắn, không chần trừ hắn tiến lại

-" Tiên nhân!" đám người Vĩ Thành đồng thanh nói rồi kính cẩn cúi chào



-" Chuyện hôm nay các ngươi không được nói với ai hết! Yêu thú cũng là do các ngươi thu phục!" Thừa Dụ lạnh lùng nói

-" Xin nghe theo lời căn dặn của tiên nhân!" Vĩ Thành nói

Nhưng chẳng thấy phản hồi, ngẩng đầu lên thì Thừa Dụ đã không còn ở đó, Vĩ Thành liền thở dài

-" Đại sư huynh! Sao vậy?" Anh Kiệt hỏi -" Lần này cũng thật may có tiên nhân đến giúp đỡ! Nói không chừng tính mạng của chúng ta đã không giữ được rồi!" Vĩ Thành nói

-" Huynh nói xem tiên nhân đó là ai vậy?" Hạo Hiên nói -" Tiên nhân hành sử cẩn trọng! Lại không nhìn thấy mặt, ta cũng không thể biết người là thành thánh phương nào!" Giai Thụy nói

-" Cao Lãng! Không phải đệ ở đây trước bọn ta sao, đệ cũng không nhìn thấy mặt tiên nhân sao?" Nhiên Hi nói

-" Cái này thì đệ cũng không rõ!" Cao Lãng nói

-" Không phải đệ giờ phải ở trên Hồ Sơn Các sao? Sao lại đến đây?" Việt Bân nói

Câu nói này như đánh trúng tim đen của Cao Lãng, hắn ấp úng -" Chỉ là đệ muốn giúp các huynh một tay! Nên mới xuống núi!"

-" Lúc nãy cứu chúng ta là đệ sao?" Nhiên Hi ngạc nhiên nói -" Chỉ là đệ không thể dương mắt nhìn các sư huynh, sư tỷ bị yêu thú đó đánh bị thương nên đệ mới dùng chút tiên thuật đánh lạc hướng nó!"

-" Nói ra thì đệ cũng giỏi lắm đó!" Việt Bân đập vai Cao Lãng nói

-" Ta biết là đệ đã cứu chúng ta nhưng ta không thể không trách đệ! Lại không coi an nguy của bản thân mà trọc giận yêu thú, về sau không được làm những chuyện như thế nữa! Còn về chuyện đệ tự ý xuống núi lần này thôi thì bỏ qua cho đệ!" Vĩ Thành nói

-" Trời cũng bắt đầu tối rồi! Chúng ta mau quay trở về, mọi người bây giờ chắc cũng lo lắng!" Anh Kiệt nói -" Chúng ta đi thôi!" Vĩ Thành nói

Tuy rằng nói vậy nhưng Cao Lãng lại thấy vị tiên nhân kia có chút quen thuộc, ở ngay cửa điện còn có một đám người đang đứng chờ -" Mọi người nhìn xem là Đại sư huynh!" tiếng người trong đám đông nói

-" Mọi người không sao chứ?" Mộng Phan chạy đến hỏi -" Bọn ta không sao!" Vĩ Thành nói

-" Còn yêu thú ...!" Mộng Phan nói -" Nó đã bị chúng ta thu phục rồi!" Anh Kiệt nói

-" Òa! Không ngờ có thể thu phục được yêu thú!" -" Các sư huynh giỏi thật đấy!" -" Đúng vậy!" đám đông bàn tán

-" Thực ra trước đó chúng ta đã làm nó bị thương không nhẹ nên mới có thể thu phục được! Cũng là điều may mắn!" Vĩ Thành giải thích

Chả thèm bận tâm, Cao Lãng chỉ tiến lại chỗ Thừa Dụ đang đứng -" Từ nãy giờ huynh ở đây cùng mọi người sao?"

-" Đúng vậy! Có chuyện gì sao?" Thừa Dụ ngây thơ đáp trả, nhưng Cao Lãng vẫn bán tín bán nghi



-" Huynh làm sao vậy? Đệ ấy đứng đây nãy giờ, còn lo lắng cho huynh không biết chạy đâu nữa! Báo hại bọn ta cứ nghĩ huynh bị con yêu thú đó bắt đi rồi!" Tuấn Triết nói W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

-" Ta biết rồi!" Cao Lãng đáp rồi rời đi -" Thừa Dụ! Huynh lại gây chuyện gì sao?" Thế Cảnh hỏi

-" Đệ nói gì vậy? Ta thì gây chuyện gì được chứ!" Thừa Dụ nói

Bấy giờ trời cũng đã tối mịt, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong -" Hôm nay mọi người vất vả rồi! Mau về nghỉ ngơi!" Vĩ Thành lớn giọng nói -" Dạ thưa Đại sư huynh!" đám đông đồng loạt nói

-" Mộng Phan! Hâm Bằng đệ ấy thế nào rồi?" Vĩ Thành lo lắng hỏi -" Huynh ấy không sao! Đã đỡ hơn nhiều rồi!"

-" Được! Vậy thì tốt! Mai muội hãy lấy ít thảo dược quý cho đệ ấy dưỡng thương!" -" Nghe theo Đại sư huynh!" nói rồi Mộng Phan liền đi mất

-" Sư huynh! Sao huynh lại nói muội ấy đi lấy thuốc chứ! Muội ấy cũng bị thương không nhẹ!" Hạo Hiên nói

-" Tính ra thì lần cũng vì cứu sư muội một mạng mà bị thương vậy để muội ấy chăm sóc Tam sư đệ coi như là giúp muội ấy bớt áy náy phần nào!" Vĩ Thành nói

Cũng chẳng nán lại thêm, Thừa Dụ mau tróng trở lại tiên cảnh, hắn muốn mau tróng luyện hóa con yêu thú kia. Từ đằng xa Liên Không có thể thấy rõ vẻ mặt hí hửng của hắn, nằm trên chiếc ghế dài Liên Không chỉ mỉm cười

-" Bắt được nó rồi sao?" -" Đúng là không ngoài dự đoán của huynh!" -" Ngươi còn phải nói sao!"

Nhưng chẳng thấy Thừa Dụ phản hồi tiếng nào, Liên Không ngạc nhiên ngồi dậy gọi với theo sau -" Ngươi định làm gì vậy?" ấy thế mà hắn cũng chẳng thèm để ý cứ một mạch đi đến Hồ Bán Nguyệt

-" Ta nói cho ngươi biết con yêu thú đó chỉ để lấy hồn đan tu luyện chứ không phải để nuôi đâu!" Liên Không vội vã chạy theo nói, nhưng chẳng cản nổi hắn, cầm Hải Phụng trên tay hắn thi phép đưa Hổ Hắc Thạch Hỏa ra ngoài

Xuất hiện trước mặt Liên Không giờ là một con yêu thú to dùng đang ngồi chễm trệ lên khoảng cỏ trống, nó kiêu ngạo đưa mắt nhìn hắn rồi quay mặt đi -" Ế! Con yêu thú này lại không biết phép tắc như vậy!" hắn tức giận nói

-" Đúng vậy! Huynh xem yêu thú thượng cổ lại xuất hiện ở nhân gian quấy phá khắp nơi vậy mà trên móng vuốt của nó không dính lấy một mạng người!" Thừa Dụ tinh quái nói

Tới đây Hồ Hắc Thạch Hỏa như bị nói trúng tim đen, nó chỉ quay đi chỗ khác làm ra vẻ ngây thơ không biết, Thừa Dụ gương mặt trầm lại cười nham hiểm -" Huynh nói xem liệu có phải yêu thú này bị người ta phong ấn rồi điều khiển chứ?" giọng nói trầm trầm chậm rãi của Thừa Dụ, như hiểu được ý đồ Liên Không cũng thêm vào

-" Đúng vậy! Hay là ta có lòng tốt giải phong ấn cho nó!" -" Cũng được! Chỉ có điều con yêu thú này ngốc nghếch như vậy, ta chỉ là không muốn nuôi! Hay là cứ giết quách nó đi cho xong!"

Nghe tới đây Hồ Yêu liền quay ra lắc đầu ngoay ngoảy, Liên Không đứng bên cạnh liền bật cười -" Ngươi đúng là tính quái!" hắn cầm cây quạt trên tay đập nhẹ lên vai của Thừa Dụ nói nhỏ

-" Nếu vậy thì ta sẽ mở mắt thần kết nối của ngươi tạo lời thề giữa ta và ngươi trước, rồi sau đó sẽ giải phong ấn cho ngươi!" Thừa Dụ nói, rồi hắn đưa tay ra, lúc này yêu thú cũng nằm xuống nhắm mắt lại đưa chán của mình ra trước.

Một trận pháp nhỏ xuất hiện ở trên tay Thừa Dụ rồi từ đó mở ra mắt thần trên trán của yêu thú, hắn dùng tiên phép cứa ngón tay trỏ rồi để máu mình chảy vào mắt thần. Yêu thú như cảm nhận được dòng máu chảy vào người mình mang đến một sức mạnh phi thường, mắt nó bắt đầu bị phá trộn với màu của máu rồi sáng rực chuyển sang màu trắng.

Trong một cung điện rộng lớn có một người đàn ông y phục đen được thêu những hoa văn màu đỏ tinh sao, hắn ngồi ngả sang một bên gương mặt trầm xuống lạnh lùng, đôi môi hắn đỏ thẫm, đôi mày ngài đen óng hòa cùng màu da tráng sứ trông thật đẹp, hắn chỉ nhắm nghiền đôi mắt như đang chờ một điều gì đó. Có một người từ bên ngoài cúi thấp người hớt hải chạy vào -" Cung chủ! Chuyện không hay rồi!" đó là Bài Cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook