Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 13: Chạm Vào Vảy Ngược (6)

Thị Từ

15/06/2024

Năm đó, Tiêu Phục triền miên trên giường bệnh nhiều ngày, chậm chạp không có dấu hiệu chuyển biến tốt, trước khi băng hà ba tháng, ông được chuyển từ hành cung trên núi Dương Quy về Thái Cực điện. Lúc đó Tiêu Húc vẫn chưa được sắc phong Thái tử, việc kế thừa giang sơn với hắn mà nói quả thật là chuyện xa vời.

Vì lạc mất sủng vật Hồ Ly, Tiêu Húc chạy tới Dịch Đình để tìm, con Hồ Ly tên gọi Hoa nô, hắn yêu thích vô cùng. Tiêu Húc từng tiếng kêu tên "Hoa nô", ngoài ý muốn gặp được một nô tỳ Hoán Y Cục* bị mama trách phạt, vừa đi vừa khóc chạy đến.

Thiếu niên tâm tư nhanh nhạy, bản tính lại đơn thuần ngốc nghếch, liền đem người ngăn lại hỏi vài câu.

Hắn hỏi nàng tên gì, nàng đáp: Vân Thường.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hỉ: "Vân Thường? Bản vương yêu thích nhất là Bách Hợp, mỹ danh Vân Thường tiên tử. Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, ngươi chẳng phải là thứ bản vương muốn tìm sao? Cánh hoa vừa vàng vừa trắng, ngụy hoa lại giống như tơ bạc."

Nàng tiếp lời: "Hoa nở cùng nhau thì tốt nhưng rễ sâu lại cô độc không có bạn đồng hành…"

Tiêu Húc càng vui vẻ: "Ngươi đã đọc qua sách sao? À, Bản vương quên mất, chỗ này giam giữ không ít nữ quyến tội thần, nếu ngươi là cung nhân bình thường, bản vương liền có thể lập tức đưa ngươi rời khỏi đây..."

Hai người nói chuyện với nhau một lúc cho đến khi thái giám trong cung Tiêu Húc thở hồng hộc chạy tới, đem một con vật lông dài giao cho Tiêu Húc, lẩm bẩm cuối cùng tìm được.

Mặc dù tên là Hoa nô, nhưng nó lại là một con hồ ly toàn thân đen tuyền, nửa điểm hoa văn cũng không thấy.

Tiêu Húc ôm Hoa nô trong ngực, ngữ khí có chút đắc ý nói với Vân Thường: "Nó chính là sủng vật Hoa nô của bản vương. Cái tên Hoa nô này là hoàng tỷ đặt cho, nó cũng là lễ vật đầu tiên hoàng tỷ đưa cho bản vương, dù thực tình là do hoàng tỷ không chịu nuôi."

Vân Thường hỏi: "Tiểu gia hỏa khả ái như thế, công chúa điện hạ sao chịu từ bỏ không nuôi?"

Tiêu Húc trên mặt mang vẻ sầu bi: "Hoàng tỷ nàng. . . Nàng bệnh, Hoa nô luôn thích chạy loạn, hoàng tỷ sợ đụng phải nó thân thể sẽ khó chịu."

Khi đó, hắn vẫn là một vương gia hồn nhiên ngây thơ, còn nàng thì nửa năm sau được Hạ Lan Thế Tính tuyển chọn vào Thiên Sư giám làm đệ tử chân truyền.

Tiêu Thanh Quy một đường bị Tiêu Dực ôm trở về Kiến Ninh cung, vốn muốn né tránh đối mặt với chuyện mới vừa phát sinh nàng bức ép mình phải nghĩ đến chuyện khác, lại vô tình mà nhớ tới câu chuyện lúc trước đem Hoa nô đưa cho Tiêu Húc, lập tức chìm vào vòng xoáy hồi ức.

Sau khi dùng Hoán cốt Chi dược, nàng liền trở nên mẫn cảm yếu ớt, Hoa nô thường chạy nhảy bên ngoài, toàn thân bám đầy bụi đất, nàng mỗi lần ôm nó một lát thì toàn thân sẽ phát một trận bệnh sởi, cũng thường xuyên trở nên khó thở, Tiêu Húc hay ở cạnh nàng, cũng hay cùng Hoa nô chơi đùa, nàng tiện tay đem Hoa nô đưa cho hắn, nhìn hắn vui vẻ đến toét miệng cười ngây ngô, nàng khi đó cũng cười.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cùng Tiêu Húc, tình cảm tỷ đệ biến thành đối chọi gay gắt như bây giờ, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cùng Tiêu Dực trở nên mập mờ không rõ như vậy.

Hồi cung, sau khi nàng yên ổn nằm trên giường, hắn đứng ở đó nhìn nàng chằm chằm, hai người từ đầu đến cuối không ai lên tiếng. Thọ Mi theo sát trở lại Kiến Ninh cung, dâng lên hai chén trà rồi vội vàng lui ra.

Tiêu Dực mở miệng hỏi nàng trước: "Muội không có gì muốn giải thích với ta a?"

Trong Bồng Lai điện, nàng nói là gia sự để hắn an tâm không làm ra hành động gì quá đáng, hắn nhịn, kết quả cuối cùng lại chính tai nghe được nàng đáp ứng lấy chồng, nàng thật biết cách trêu đùa hắn.

"Huynh có cái gì muốn cùng ta giải thích ah?" Tiêu Thanh Quy trả lại câu hỏi y hệt cho hắn.

"Ta giải thích cái gì?"

"Vừa mới lúc nãy, bên ngoài tẩm điện A Húc, huynh. . ."

"Ta hôn muội."

Tiêu Thanh Quy vân vê tràng hạt trong tay, đè nén xấu hổ trách mắng hắn: "Huynh không có liêm sỉ! Huynh còn có mặt mũi nói."

"Làm cũng đã làm, có gì không dám nói? Ta là huynh trưởng của muội, lại không hôn lên môi muội, có gì không đúng?"

Tiêu Thanh Quy tự trách mình đa tình, hành động của hắn có khi đơn thuần chỉ mang ý nghĩa trấn an, ai nói huynh trưởng không thể hôn trán muội muội đâu? Cùng lắm là không có hai huynh muội nào tuổi tác lớn như bọn họ thôi.

Tiêu Dực từng bước ép sát: "Đến lượt muội giải thích."

"Ta không có gì cần giải thích."

"Tiêu Thanh Quy." Hắn rất ít khi kêu thẳng đại danh nàng, ý tứ áp bách không cần nói cũng biết.

Tiêu Thanh Quy thở một hơi thật dài, nói mấy lời êm tai với hắn: "Có lẽ huynh cảm thấy ta là vì bực bội cùng mẫu hậu, nhất thời xúc động nên mới đáp ứng bừa, nhưng ta đâu phải người dễ dàng kích động như vậy? Tối nay nổi giận là vì A Húc chưa từng cùng ta thương nghị chuyện này, thật ra ta có thể tạm thời ẩn nhẫn chờ nói sau, nhưng huynh…trên Bồng Lai điện suýt nữa gây ra đại họa. Hoàng huynh, ta đã nói với huynh, ta dù sao cũng phải lập gia đình, chỉ là lần này hơi sớm hơn so với dự định thôi."

"Tiêu Thanh Quy, muội nói thật nhẹ nhàng, muội đã hỏi qua ta chưa? Ta cho phép muội gả ra ngoài ư?"

"Vậy ta hiện tại hỏi huynh, hoàng huynh, đã đến lúc huynh cho phép ta lấy chồng chưa?"



"Ta chỉ cùng muội nói lần cuối cùng, không cho phép. Trừ khi có ngày muội hoặc ta chết đi, nếu không mấy chữ đám tang, cưới gả, đời này không có duyên với muội."

Tiêu Thanh Quy bất đắc dĩ cười khổ: "Huynh đây là định làm gì? Nào có huynh trưởng nhà ai không muốn thấy muội muội mình xuất giá?"

"Lời muội đã nói, chuyện muội đã làm thật sự là quên mất không còn một mảnh? Muội có cần ta tới nhắc lại cho muội nhớ năm đó bên trong Ngụy Yên đài, muội cùng ta..."

"Đừng nói nữa!"

Tiêu Thanh Quy gấp đến độ vỗ mạnh lên giường, lòng bàn tay đau đến nóng lên, giống như là đang giúp Tiêu Dực, cũng giúp nàng nhớ lại hồi ức lúc trước đã ước hẹn.

Ngụy Yên đài năm đó, bọn hắn ở trong rừng chỉ có độc nhất ánh trăng, dây leo bụi rậm còn chưa rậm rạp như bây giờ, nàng cùng hắn minh ước.

Nàng nói: Muội cả đời không gả, huynh cả đời không cưới, muội giúp huynh, huynh ở bên cạnh muội, chúng ta cứ như vậy trải qua quãng đời còn lại, ai cũng không thể rời bỏ ai, được chứ?

Hắn đáp ứng nàng.

Nhưng hôm nay, bọn hắn tương hỗ bối khí*, là nàng quyết ý muốn bỏ rơi hắn.

Tiêu Dực biết nàng có nhớ, cười lạnh nói: "Muội không quên, chẳng lẽ muội không sợ vi phạm lời thề?"

Tiêu Thanh Quy cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cố gắng chống đỡ đáp: "Khi đó tuổi nhỏ vô tri, hoàng huynh nào có thể xem là thật mà tính toán? Huống chi, ta đường đường là trưởng công chúa, cho dù ta gả cũng không phải mang họ phu quân, vẫn ở tại phủ công chúa, càng không bao giờ ruồng bỏ hoàng huynh, chúng ta vẫn như cũ chiếu cố lẫn nhau..."

"Ngươi thành thân, như thế nào còn gọi là "Ai cũng không thể rời bỏ ai"? Ngươi hàng đêm cùng người khác chung giường chung gối, chẳng lẽ thân thể nằm bên cạnh hắn, tâm lại có thể nghĩ đến ta sao?"

"Tất nhiên nghĩ đến huynh!" Nàng đáp lời cũng không rõ mình là do mạnh miệng hay thật sự xuất phát từ chân tâm, "Như thế vẫn chưa đủ sao?"

"Muội cảm thấy như vậy là đủ rồi? Ta nói cho muội biết, còn thiếu rất nhiều, ta không chỉ muốn tâm của muội, thân xác của muội cũng nhất định phải lưu lại bên cạnh ta, muội chỉ có thể thuộc về ta! Ta chỉ cần vừa nghĩ tới muội mặc giá y, làm vợ người khác, ta liền hận không thể lập tức đem người kia phanh thây xẻ thịt, muội cũng không cho phép ta giết A Húc, nhưng nhi tử Phùng Thực tùy thời là có thể giết, nếu A Húc còn dám vì muội chỉ hôn, hắn chỉ một người, ta giết một người, muội không ngại rửa mắt mà đợi."

"Tiêu Dực, huynh điên rồi!" Tiêu Thanh Quy ngồi không yên, đứng dậy cùng hắn giằng co, "Phùng Thượng thư chính là trọng thần hiếm có trong triều, nhiều đời trung lương, huynh giết Ngô Sĩ Thành, hắn chính là trừng phạt đúng tội, nhưng nếu huynh muốn lạm sát kẻ vô tội, vậy chẳng phải làm nguội lạnh nhân tâm?"

"Vậy thì muội sớm thu hồi tâm tư thành gia lập thất đi, vận mệnh toàn bộ triều thần đều treo trên người muội..."

"Chúng ta là huynh muội! Ta chỉ muốn cùng huynh cả đời làm huynh muội, huynh cần gì phải làm tới mức này?!"

"Ta hận nhất là cùng muội làm cái danh huynh muội này. Nếu muội đã coi ta là huynh trưởng, ta không cho phép muội gả, muội sẽ sẽ nghe ta sao?"

"Ta sẽ không."

"Được. Từ lúc lập triều mới đến nay chưa từng xử chém cả nhà quan thần, Trịnh Quang Phúc, Trịnh dật khanh dưới suối vàng cô độc, ta sẽ đưa cả nhà Phùng gia đi cùng bọn họ."

Tiêu Thanh Quy đã sớm đoán được, đại án năm đó Trịnh Quang Phúc mưu phản có Tiêu Dực nhúng tay, thậm chí có thể nói, chính Tiêu Dực là người đứng sau tất cả.

Ngòi nổ châm ngòi cho đại án mưu phản của Trịnh Quang Phúc là vì một con dấu, tư ấn "Phục chế Long ấn" của Trịnh Quang Phúc khắc chữ "Quang" phía trước, của Tiêu Phục khắc chữ "Phục" ở phía sau, có thể nói là đại nghịch bất đạo. Mà Trịnh Quang Phúc tên cũ là Trịnh Quang, thời điểm Tiêu Phục còn chưa hoàn thành nghiệp lớn, từng tại ven hồ nói đùa, tên hai người hợp lại cùng nhau chính là "Quang phục", ngụ ý may mắn. Sau khi phục quốc, Tiêu Phục ban ân sủng, từng muốn ban cho Trịnh Quang Phúc tên Quang Phục, nhưng bởi vì phạm vào tục danh của quân vương, cho nên mới đổi thành "Trịnh Quang Phúc".

Tư ấn kia được Trịnh Quang Phúc giấu trong mật thất, chẳng qua chỉ là âm thầm tự mãn một hồi, chưa thật sự làm đến bước mưu phản.

Lúc ấy Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của Tiêu Thanh Quy cùng Trịnh Dật Khanh, hôn kỳ gần đến, chuyện lén giấu tư ấn đột nhiên bị truyền ra, Trịnh Quang Phúc chết danh tội mưu phản, dân gian nghị luận ầm ĩ.

Mà người dẫn đầu phụng mệnh kiểm kê tài sản Trịnh gia chính là Tiêu Dực.

Một phần Tiêu Phục sớm có chút nghi kỵ đối với Trịnh Quang Phúc, bản án mưu phản một khi được gieo xuống liền khiến cho Trịnh gia không kịp xoay xở, kết cục xử tử cả nhà mới coi như chấm dứt.

Tiêu Thanh Quy mồ hôi lạnh thấm ướt cả y phục, không dám tiếp tục cùng hắn tranh cãi, nhẹ giọng nói: "Huynh trưởng cần gì nóng vội như thế? Chỉ mới là tứ hôn thôi, cũng không phải ngày mai liền muốn tổ chức. Hôn kỳ sớm nhất cũng là hội Hoa năm sau, giữa chừng chưa chắc sẽ không xảy ra biến cố gì, ta cũng sẽ nghĩ ra kế sách ứng phó, mẫu hậu có một câu nói rất đúng, A Húc trong triều căn cơ chưa vững, không nên đụng chuyện là thay đổi, huynh có nguyện ý cho ta thêm chút thời gian?"

Tiêu Dực bình tĩnh xem nàng giả vờ giả vịt, trong lòng biết nàng tuyệt sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế, cười lạnh nói: "Quá khứ chuyện gì muội cũng nói với ta, ánh mắt luôn chân thành tha thiết, bây giờ, ta không còn phân biệt được câu nào của muội là thật, câu nào là giả..."

Tiêu Thanh Quy đột ngột ôm lấy hắn, thân thể mảnh mai nằm gọn trong ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Huynh trưởng, chúng ta vẫn như quá khứ, là huynh muội tốt nhất trên thế gian này, đúng không?"

Tiêu Dực hít một hơi thật sâu, hắn chịu không nổi dáng vẻ này của nàng, biết là vậy nhưng hắn vẫn như cũ, nhịn không được mà sa vào, hắn chỉ muốn ở mãi trong vũng lầy này, đã quá lâu rồi nàng chưa bày ra cử chỉ nũng nịu như thế.

Nhưng hắn vẫn phải nhẫn tâm đẩy nàng ra: "Ta cho muội thêm thời gian, muội đem việc này xử lý thỏa đáng xong lại đến gặp ta."



Lúc ấy Tiêu Thanh Quy còn không biết lời này của hắn có ý tứ gì, chỉ có thể cảm giác được hắn có chút lạnh lùng, sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, nàng đuổi theo Tiêu Dực đi ra cửa điện, tâm tình phức tạp, nàng biết nàng tuy có sai, là nàng muốn rời xa hắn trước, nhưng đem chuyện tạo thành kết cục như vậy, hắn hoàn toàn không có lỗi ư?

"Huynh đứng lại." Tiêu Thanh Quy kêu lên, đứng trên bậc cửa cũng chẳng cao bằng hắn, nhìn qua Tiêu Dực, con ngươi phảng phất nét u buồn đặt câu hỏi, "Huynh hôm nay tức giận như thế, chung quy là vẫn còn oán ta, nhưng ta cũng muốn hỏi huynh một câu, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm như vậy? Là huynh cho A Húc quyền lực, bằng không làm sao hắn có thể chỉ hôn cho ta?"

Ngày Tiêu Phục băng hà, nàng một thân áo đỏ leo lên Ly Đình, hướng trạm gác ngầm phát ra tín hiệu, thứ nàng treo trên Ly Đình chính là cờ hiệu Huyền Điểu của hắn, nàng muốn hắn một mình hồi kinh kế thừa hoàng vị, hắn vì sao lại mang theo Tiêu Húc trở về?

Tiêu Dực sắc mặt băng lãnh rốt cục cũng hơi thay đổi, trong mắt lóe lên tia đau đớn, không đầu không đuôi đáp câu: "Ta xưa nay không tin mệnh trời sắp đặt, nhưng việc liên quan đến muội, ta không dám đánh cược."

Tiêu Thanh Quy khuôn mặt mờ mịt, nghe không hiểu ẩn ý bên trong, Tiêu Dực cũng không cho nàng suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay lên nhéo một cái trên bờ vai đang đau nhức của mình, đây hoàn toàn là hành động trong vô thức, bờ vai hắn đã từng chịu vết thương, mỗi lần bị nàng làm tổn thương, liền sẽ vô thức cảm thấy đau đầu vai, cũng không phải là cố ý khuấy động ngàn vạn đợt sóng trong trái tim Tiêu Thanh Quy.

Tiêu Thanh Quy lúc này mới nhớ tới nguyên nhân dẫn đến vết thương trên vai hắn, nàng vẫn cố trốn tránh trách nhiệm, nếu thật sự muốn tra rõ căn nguyên mà không cần màng đến chuyện tương lai phía trước, có một số việc là tự nàng bắt đầu, hắn lại không muốn cứ như vậy liền xong.

"Cho đến hôm nay, muội vẫn cảm thấy thống khổ, nhưng nổi thống khổ của ta so với muội bên nào nặng, bên nào nhẹ hơn đây? Sợ là sớm đã không thể phân rõ."

Tiêu Dực nói dứt lời liền quay người rời đi, Tiêu Thanh Quy vịn tay vào cột trụ ở hành lang, trong lòng cảm giác rất đau đớn. Đúng vậy, nàng làm sao có thể quên, đều do năm đó bên trong bãi tập hoàng cung, nàng trêu đùa hắn, bây giờ hắn đối nàng dây dưa không dứt, đúng là nàng tự tìm.

Thọ Mi dẫn theo mấy cung nữ tiến vào tẩm điện, vốn định hầu hạ Tiêu Thanh Quy đi ngủ, lại phát hiện nàng ngồi trong góc giường vòng tay ôm lấy thân mình lặng lẽ rơi lệ, nàng nghe thấy tiếng vội vàng dùng tay lau nước mắt qua loa, Thọ Mi tức khắc cũng im lặng không dám lên tiếng.

Thanh âm của nàng còn có chút run rẩy: "Ta uống nhiều thêm hai chén trà, tạm thời chưa buồn ngủ, các ngươi lui xuống trước đi."

Thọ Mi rõ ràng thấy vị trí chén trà trên bàn chưa hề di chuyển, nước trà bên trong sợ là vẫn còn nguyên, nàng ta vội vàng mang theo cung nữ lui xuống, đứng đợi ở ngoài cửa gấp đến độ dậm chân.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Tiêu Thanh Quy sóng mắt quét qua, không cách nào rời ánh mắt khỏi thanh trường cung treo trên kệ phía xa kia, trường cung màu đỏ, mang trên lưng không dài không ngắn, vừa vặn, đó là cây cung đầu tiên, cũng là cây cung cuối cùng của nàng, đã nhiều năm như vậy, nàng từ đầu đến cuối vẫn không nỡ ném đi.

Mùa thu Nguyên Huy thứ 17, Tiêu Dực chính thức được triệu từ Giang Châu về Vĩnh An, Tiêu Thanh Quy lúc này đã được thả ra ngoài, nàng thường đi bãi tập để rèn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa.

Nàng biết Tiêu Dực xử lý xong công vụ chắc chắn sẽ đến chuồng ngựa trong bãi tập, chỉ vì chờ hắn mà mấy ngày nay ngày nào nàng cũng đi. Lần cuối cùng gặp mặt đã là bốn năm trước, tuy dung mạo của nàng không thay đổi quá nhiều, nhưng lại nảy nở, xinh đẹp thêm không ít, nốt ruồi son trên trán cũng bị hoa điền che lấp, trên mặt cũng trang điểm qua, trong chuồng ngựa đối mặt, hắn lại không lập tức nhận ra nàng, mà hỏi: "Ngươi là quý nữ nhà nào? Ta nhìn có chút quen mắt."

Cũng có chút quen mắt!

Tâm tình háo hức của nàng trong nháy mắt bị thất vọng quét sạch, nàng chợt sinh ra chủ ý muốn trêu chọc hắn một phen. Khi đó nàng vẫn còn hoạt bát tươi sáng, nàng ngẩng đầu cùng hắn thị uy: "Ngươi quản ta quý nữ nhà ai làm gì? Đã có duyên gặp nhau tại đây, không bằng so tài một trận, nếu ngươi thắng ta sẽ nói ngươi biết ta là ai."

Tiêu Dực cảm thấy thú vị, hỏi: "Ngươi muốn so thế nào?"

"Tất nhiên là so kỵ xạ, một lần bắn ra ba mũi tên, nếu ba cái bia đều trúng tên thì người đó thắng." Nàng thấy thái độ khinh thường trong mắt Tiêu Dực, chuyện này với hắn mà nói là quá mức đơn giản, nhưng nàng đã tính trước dáng vẻ này của hắn, mở ống tên của mình ra, "Hắc Vũ Tiễn của ngươi là tốt nhất nhưng quản sự không chịu để cho ta dùng, điều này đối ta mà nói không công bằng, cho nên, chúng ta đổi một chút."

Tiêu Dực hào phóng cùng nàng đổi ống tên, quay đầu kêu quan tự bên cạnh dắt ngựa đến, hắn để Thanh Quy đi trước, còn mình thì thả chậm tốc độ theo sau.

Bắn ra mũi tên thứ nhất Tiêu Dực mới phát giác có chút không đúng, hắn không thể ngờ tới, ống tên của nầng đựng đầy mũi tên bị cùn, mũi tên đụng vào hồng tâm lập tức rớt xuống đất.

Ba mũi tên kết thúc, Thanh Quy dù chưa bắn trúng hồng tâm toàn bộ nhưng Hắc Vũ Tiễn chí ít đều cắm trên bia ngắm. Về phần Tiêu Dực, ngoại trừ mũi tên thứ nhất không dính trên bia, hai cái còn lại đều ghim thẳng vào hồng tâm, có thể thấy được kỹ nghệ bắn cung rất tinh xảo.

Nhưng bất luận như thế nào, ước định là cả ba mũi tên phải trúng bia, không nhất định đều phải trúng hồng tâm, Thanh Quy nắm chặt dây cương dừng cách hắn năm bước, ngữ khí đắc ý nói: "Ta thắng."

Như thế càng thú vị, Tiêu Dực chỉ tự trách mình khinh địch, khóe miệng cuời gật đầu phụ họa: "Không sai, ngươi thắng rồi. Xem ra ta hôm nay không có cơ hội được biết tên họ của ngươi."

Một khắc này nàng thất vọng đến cực điểm, bên tay rút ra một mũi tên, kéo căng dây cung chĩa vào người hắn, đồng thời hỏi: "Ngươi thật sự không nhận ra ta?"

Lông mày Tiêu Dực nhẹ chau lại, bị nàng nhắm mũi tên ngay đầu cũng không hề tỏ ra hoảng sợ, ánh mắt trần trụi mà nhìn nàng từ trên xuống dưới, dừng lại tại hoa điền trên trán nàng: "Ngươi là. . ."

Nàng không muốn nghe hắn nói lời nào nữa, lúc này thả tay, Hắc Vũ Tiễn bắn ra, Tiêu Dực không có ý tránh ra, mặc cho mũi tên này xuyên qua đầu vai, hắn biết, nàng cố ý bắn chệch.

Tiêu Dực thúc ngựa tiến lên, cách nàng gần thêm một chút, Thanh Quy phát giác cảm xúc trong mắt hắn, đó là một loại ánh mắt mang theo tính xâm lược, chiếm hữu, thậm chí là lòng tham không đáy, nhận ra tín hiệu nguy hiểm, nàng không thể không trốn đi, lập tức quay đầu ngựa lại chạy ra khỏi khu vực bãi tập.

Chờ hắn đuổi kịp đến chỉ thấy con ngựa đứng ngẩn ngơ ở đó, người cưỡi ngựa biến mất không thấy tăm hơi, vết thương trên bả vai máu tươi chảy ròng ròng, đau nhức đánh tới nhắc nhở hắn sự tình vừa mới phát sinh không phải là ảo mộng.

Nàng chỉ muốn cho hắn nhớ kỹ đau đớn ngày đó như sự trừng phạt và trả thù, lại không nghĩ dẫn dụ đến tình yêu của hắn. Mà khi đó dường như đã định sẵn rằng tình yêu giữa hai người họ sẽ phải duy trì bằng đau đớn, giống như chỉ thông qua nỗi đau này mới có thể cùng nhau sống sót.

Hắn bí mật khắp nơi để tìm đáp án, phí hết tâm tư tìm kiếm trong đám thế gia quý nữ cùng tầm tuổi với cô gái gặp ở bãi tập nhưng không thu hoạch được gì.

Về sau trong buổi cung yến, hắn rốt cục gặp lại nàng, thậm chí suýt nữa lỗ mãng yêu cầu Tiêu Phục chỉ hôn, Tiêu Ngọc Hoa nắm tay nàng đến trước mặt hắn, nàng cười duyên dáng, cùng phong thái khi gặp trong bãi tập quả thật khác nhau một trời một vực.

Tiêu Ngọc Hoa nói với hắn: "Dực, đây là muội muội của ngươi, Cảnh Sơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook