Chương 14: Chuyện Xưa Bi Thảm (1)
Thị Từ
15/06/2024
Nguyên Huy năm thứ 23 rét đậm, hành cung trong núi Dương Quy.
Sương giá gây thiên tai tại thành Hàng châu, một thị trấn biên giới giáp giữa Đại Dự và Bắc Sóc, dòng sông đóng băng dày đặc, ngàn vạn bách tính ăn không đủ no, Tiêu Dực phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, cuối năm mới vội vàng chạy về Vĩnh An. Hắn trên người khoác áo choàng lông màu đen, ăn mặc so với người trong thành Vĩnh An nặng nề hơn rất nhiều, hiển nhiên là quần áo cũng không kịp đổi đã chạy thẳng đến hành cung trên núi Dương Quy để báo cáo với Tiêu Phục và thuận tiện thăm bệnh.
Đáng lẽ đó phải là một hồi ức ôn nhu hiếm có giữa hai cha con nhưng đáng tiếc cái kết lại thất vọng không chịu nổi.
Thái giám tổng quản mời hắn đi vào, trùng hợp gặp Tiêu Ngọc Hoa tự mình mang theo cung nhân đến đây đưa thuốc, Tiêu Dực vốn không tình nguyện lĩnh chuyện xui xẻo này, Tiêu Ngọc Hoa lại sai người đem khay gỗ đưa cho hắn, kêu hắn một mình đi vào.
Tiêu Phục thấy hắn thì buông tấu chương trong tay xuống, thái giám tổng quản lùi sang một bên, Tiêu Dực cầm chén thuốc trong tay đi vào, trước tiên là hướng Tiêu Phục báo cáo kết quả cứu trợ.
Sau khi nghe Tiêu Dực báo cáo xong, Tiêu Phục khen ngợi: "Dực, ngươi làm rất tốt."
Tiêu Dực tiến lên ngồi xuống bên giường, lạnh nhạt dùng sứ thìa khuấy khuấy chén thuốc: "Phụ hoàng, uống thuốc trước đã."
Tiêu Phục phất phất tay, lệnh cung nhân lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người phụ tử bọn hắn. Tiêu Phục tiếp nhận chén thuốc, đem uống một hơi cạn sạch, lại uống một ngụm trà Tiêu Dực dâng lên để súc miệng, xong xuôi hết, Tiêu Dực dự định đứng dậy cáo từ.
Tiêu Phục níu tay hắn, kêu hắn ở lại: "Ngươi cứ yên ổn ngồi đây bồi trẫm nói chuyện."
Đúng là Tiêu Phục không phải là người phụ thân tốt nhất trên đời, nhưng khách quan mà nói, Tiêu Phục đối với hắn không hề tệ, thậm chí còn khá tốt, ít nhất cho đến khi hắn dần trở nên hiểu chuyện, hiểu được những lời cung nhân dị nghị, trước đó hắn chưa bao giờ nghi ngờ chính mình không phải là con ruột do Tiêu Phục cùng Tiêu Ngọc Hoa sinh ra. Khi còn nhỏ, Tiêu Phục thường ôm hắn, dạy hắn đọc chữ, viết thư pháp, cùng hắn cưỡi ngựa đi săn, mãi đến khi hắn lớn lên một chút mới biết chuyện mẹ ruột của mình mới cùng Tiêu Phục có chút ngăn cách, không còn thân thiết như xưa.
Mà Tiêu Phục đối với hắn chỉ làm một điều sai duy nhất, đó chính là dù hắn có lập được bao nhiêu chiến công cũng không chịu trọng dụng hắn, nhưng kỳ thật đây cũng không tính là sai lầm gì quá lớn, hắn căn bản không phải là con ruột, nếu hắn không phải là trưởng tử, hắn có thể an tâm làm vị vương gia nhàn rỗi, so với danh xưng Hoàng đế ngày ngày trôi qua còn thoải mái hơn. Nhưng mà hắn quyết định tranh đoạt quyền lực, lập nhiều công trạng, Tiêu Phục cũng chưa bao giờ chèn ép hắn.
Có lẽ là người sắp chết lời nói ra cũng toàn là đạo lý, Tiêu Phục muốn cùng hắn nói mấy lời trong lòng.
"Dực, những năm này ngươi trưởng thành rất nhiều, cũng cùng trẫm xa cách rất nhiều."
Lời nói hời hợt bề ngoài, cho dù là thân phụ tử, phàm đã sinh ra ở Hoàng gia ai ai cũng học được cách nói mấy lời xã giao: "Nhi thần thường xuyên bôn ba bên ngoài, không bằng A Húc có thể tận hiếu với phụ hoàng và mẫu hậu, là nhi thần không đúng."
Tiêu Phục lắc đầu: "Ngươi cũng sắp bước sang tuổi 24, thời gian trôi qua thật là mau. Hơn hai mươi năm qua, ngươi là đứa con mà trẫm bớt lo nhất, thông minh nhạy bén, có tham vọng, cũng dám mưu đồ chuyện lớn, trẫm có mấy người con trai, Nguyên Hi yếu ớt chết sớm, Kính nhi chí lớn nhưng tài mọn, Húc nhi quá mức dè dặt, nếu nói văn có thể nâng bút an thiên hạ, võ có thể định càn khôn, trừ ngươi ra thì không có thể là ai khác. Trẫm mặc dù không thường xuyên khen ngươi, chỉ một lòng nhớ thương Nguyên Hi mà coi nhẹ ngươi, nhưng trẫm trong lòng rõ ràng, ngươi là tốt nhất."
Tiêu Dực khi đó đang suy nghĩ gì? Hắn trong một chốc vậy mà thật sự nghĩ lương tâm Tiêu Phục trỗi dậy, trên giường bệnh nắm được thiên cơ, rốt cục biết chuyện đúng đắn là nên đem hoàng vị giao cho hắn, nhưng hắn quả thực là ngây thơ, hắn không thể nào hiểu được Tiêu Phục.
"Ngươi từ nhỏ đến lớn, trẫm chỉ đánh ngươi một lần, là lúc... ngươi từ Giang Châu hồi kinh phục mệnh..."
Tiêu Dực tiếp lời: "Nguyên Huy thứ 15."
"Đúng, chính là nguyên Huy thứ 15, khi đó ngươi mới mười lăm tuổi đã đi Giang Châu xa như vậy, lúc trước ngươi chủ động xin điều về Giang Châu, trẫm mặt ngoài không nói nhưng trong lòng có chút tự hào. Trẫm cho là ngươi sau khi lập công thì kiêu ngạo, trên thân vừa có chút công lao liền hướng trẫm đòi hỏi ban thưởng nên trẫm hung hăng phạt đòn ngươi, lệnh ngươi trong vòng ba ngày phải trở về Giang Châu, Ngọc Hoa vì thế còn cùng trẫm ầm ĩ một trận."
Tiêu Dực cũng không nói tiếp.
Tiêu Phục giống như trở về quá khứ, suy nghĩ đến xuất thần: "Bây giờ, trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ngươi khi đó cầu trẫm đem Cảnh Sơ ra khỏi Lương Thu cung chính là coi trọng tình thân, trẫm lại bởi e ngại âm linh sẽ làm tổn hại đến Nguyên Hi, vì thế nổi trận lôi đình, là trẫm rét lạnh tâm ngươi."
"Phụ hoàng, bây giờ nói những thứ này... không cần thiết nữa. Chỉ cần A Bồ hảo hảo..."
"Ta muốn nói chính là Nguyên Hi vẫn chết sớm." Tiêu Phục đột nhiên xiết chặt tay hắn, dùng hết khí lực, "Dực, ngươi bây giờ không còn trách trẫm, đúng không? Hạ Lan Thế Kính cũng không phải giả thần giả quỷ, mọi chuyện bà ta tính được đều thành sự thật, năm đó trẫm chỉ là con cháu trong hoàng tộc tiền triều, lại là con thứ, mưu toan thu nạp cựu thần phục quốc đâu phải chuyện dễ làm? Bọn hắn không phục trẫm, trẫm may mắn tìm được Hạ Lan Thế Kính, Hạ Lan Thế Kính lấy thân tế trời, truyền lại lời tiên tri, xưng trẫm chính là người phục quốc thành công, bà ta nói đúng rồi!"
Tiêu Dực xưa nay không thích Hạ Lan Thế Kính, nghe vậy thậm chí còn không chịu làm trái lương tâm mà nói ra một chữ "Phải".
Tiêu Phục lời nói xoay chuyển: "Trong lễ Nhược Quán của ngươi, trẫm ban ngươi chữ "Hoài Trạc", ngươi có biết ý nghĩa là gì không?"
Tiêu Dực sao lại không biết: " Hoài trạc chi trạc, vi trạc hồ chi trạc, phụ hoàng từng tại Ly Đình ven hồ mưu đồ đại nghiệp phục quốc, ý muốn hoài niệm năm đó các đại thần dốc lòng phò trợ."
Tiêu Phục khẩn thiết gật đầu: "Cho nên Dực, ngươi nhất định sẽ là phụ tá tốt nhất của Húc nhi, trẫm tin tưởng ngươi. Trẫm bệnh tật triền miên đã mấy năm, tâm như gương sáng, sợ là khó..."
Tiêu Dực không khỏi cười lạnh nhìn người phụ hoàng sắc tái nhợt trên giường, ngay thẳng hỏi: "Chỉ vì ta không phải do phụ hoàng cùng mẫu hậu thân sinh, cho dù ta làm tốt đến đâu, cũng phải vì một đứa nhu nhược như A Húc mà từ bỏ, phải không?"
"Dực, ngươi phải hiểu trẫm có nỗi khổ tâm..."
"Ta muốn nghe một câu nói thật của phụ hoàng, ta thực sự không phải là con ruột thân sinh của người?"
Một khắc này, hắn ước rằng có thể từ miệng Tiêu Phục nghe được câu trả lời khẳng định, vậy hắn liền có thể tha thứ hết thảy, tha thứ Tiêu Phục không đem hoàng vị truyền cho hắn, hắn thậm chí có thể cam tâm tình nguyện phụ tá Tiêu Húc.
Nhưng Tiêu Phục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn chằm vào hắn, hai mắt hết sức kiên định đáp: "Ngươi đương nhiên là thân nhi tử của trẫm!"
Tiêu Dực không muốn cùng hắn nhiều lời.
"Phụ hoàng sớm nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui trước."
"Ngươi đứng lại!" Tiêu Phục chưa đạt được đáp án như mong muốn, quả quyết không chịu thả hắn đi, thấy hắn không có ý dừng bước, bất đắc dĩ tung ra sát chiêu, "Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi cùng Cảnh Sơ đang mưu đồ chuyện gì?"
"Nếu Phụ hoàng đã biết, nhi thần cũng không có gì cần giấu diếm. Phụ hoàng muốn lập tức sắc phong A Húc làm Thái tử? Nhi thần sẽ thay ngài gọi người đến phác thảo chiếu thư."
Tiêu Phục vẫn chưa lẩm cẩm đến vậy, sở dĩ hắn chậm chạp không sắc phong Tiêu Húc làm Thái tử, là vì muốn Tiêu Húc từ chỗ Tiêu Dực cầu được một cơ hội sống, nếu sớm đem Tiêu Húc sắc phong, Tiêu Dực liền sẽ không bình tĩnh như bây giờ, chắc chắn sẽ hành động. Hắn biết hắn người trưởng tử này bây giờ có bao nhiêu năng lực, hắn còn khinh thường ngụy trang trước mặt mình, Tiêu Phục thậm chí còn có chút sợ hắn, nhưng vì Tiêu Húc, hắn không thể không an bài tốt mọi chuyện.
"Trẫm sẽ không sắc phong Húc nhi làm Thái tử. Nhưng trẫm còn chưa có chết, sẽ không có chuyện để cho ngươi cấu kết cùng Cảnh Sơ chiếm đoạt mọi thứ."
"Phụ hoàng có chuyện gì cứ nói thẳng."
Tiêu Phục nói: "Trẫm muốn ngươi ở đây lập lời thề, sau khi trẫm băng hà, ngươi sẽ một lòng phụ tá Húc nhi, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề..."
Tiêu Dực đem hắn đánh gãy lời Tiêu Phục: "Dựa dựa vào đâu mà ta phải lập lời thề này?"
Tiêu Phục khăng khăng đem vừa rồi nói cho xong: "Nếu làm trái lời thề, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người mình yêu thương nhất, Cảnh Sơ phát bệnh rồi chết, cùng ngươi mãi mãi phân ly..."
"Ngươi im ngay!" Tiêu Dực nổi giận nói, quay người liền thấy Tiêu Phục cầm đồ vật trong tay, lập tức sững sờ tại chỗ.
Đồ vật kia là Trung thu năm đó hắn đưa nàng thọ lễ, bởi vì nàng thờ Phật nhiều năm, hắn tốn không ít tâm tư mới tìm được một chuỗi tràng hạt đã được truyền lại cả trăm năm, nàng rất yêu thích, đáp ứng hắn sẽ ngày ngày mang theo bên mình, tuyệt không rời tay.
Tiêu Phục nhạy bén bắt được sơ hở của hắn, mặc dù nằm trên giường bệnh cũng có thể nhìn chằm chằm vào hắn, bức bách nói: "Ngươi phải lập lời thề!"
Hắn có thể nghe được tiếng trái tim mình đập ngày càng nhanh, thậm chí hận không thể lập tức chạy vào cung để xác nhận xem nàng có khỏe mạnh hay không, nhưng Tiêu Phục tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này, hắn cất lời, thanh âm run rẩy: "Người đang làm cái gì? Người ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng có thể ra tay?"
"Trẫm cũng không muốn tổn thương Cảnh Sơ. Ngươi đừng tưởng trẫm đôi mắt có bệnh, thấy vật đục ngầu, chút sự tình đó trẫm thấy rất rõ ràng, là trẫm cùng Ngọc Hoa lơ là chăm sóc Cảnh Sơ, tuy ngươi còn nhỏ nhưng có lòng hảo tâm chiếu cố tốt cho nàng, vậy cũng không có nghĩa là ngươi có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa, ngươi có còn biết luân thường đạo lý là gì không?"
"Ta đối với nàng có ý nghĩ xấu?! Hoang đường!" Tiêu Dực vô thức phản bác, cảm giác trước nay chưa từng chột dạ như thế.
"Thề đi! Trẫm muốn ngươi quỳ gối trước mặt trẫm, hướng trẫm, hướng trời xanh mà thề!"
Tiêu Dực kiên định đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt căm tức nhìn Tiêu Phục, trong đầu vô số suy nghĩ, thậm chí bao gồm cả sát ý, cuối cùng đều bởi mạng của Thanh Quy treo trong tay hắn mà dập tắt.
"Ta thề."
"Quỳ xuống! Quỳ gối trước mặt trẫm! Ngươi tốt nhất hãy bỏ đi tâm tư phản kháng, không ngại nhìn xem, trẫm ra lệnh một tiếng, tốc độ ngươi chạy về cung nhanh, hay là người của trẫm nhanh hơn, chờ khi ngươi đến Kiến Ninh cung, thứ người nhìn thấy lại là cái gì..."
Tiêu Dực hai đầu gối nện xuống mặt đất, triệt để từ bỏ vùng vẫy: "Ta thề, ta..."
"Lớn tiếng một chút! Để trời xanh trên cao nghe được!"
"Ta Tiêu Dực lập thệ! Chắc chắn một lòng phụ tá Tiêu Húc, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề, cảnh sơ chắc chắn sẽ phát bệnh bỏ mình, cùng ta mãi mãi phân ly. Ngươi đã hài lòng chưa?"
Tiêu Phục đột nhiên ho lên mấy tiếng như kệt sức, thân thể buông lỏng, đem chuỗi tràng hạt vứt xuống bên chân hắn, hắn đang quỳ gối tiến đến đem tràng hạt nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, đồng thời cũng sinh ra cảm giác sống sót sau đại nạn---- bởi vì cái kia đúng là chuỗi tràng hạt hắn tặng nàng, tuyệt đối không sai.
Tiêu Phục như nhìn thấy nước mắt từ trong mắt hắn, phát ra một tia chế giễu, không phải là đang cười nhạo Tiêu Dực, mà cười nhạo chính mình. Hắn tự cho là đã đối xử với đứa con trai này vô cùng tốt, nhưng bây giờ lại phát hiện, mình chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Tiêu Dực, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, đúng là lần đầu tiên được thấy.
Hắn biết Tiêu Dực hận hắn, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tiêu Dực vẫn quỳ tại đó, lại hỏi một lần nữa: "Ta thật sự là con của người ư? Người có thể nói không..."
"Ngươi tuy không phải do Ngọc Hoa thân sinh, nhưng thật sự là nhi tử của Tiêu Phục ta, đời này là như vậy, cho dù ta chết đi, cũng sẽ không thay đổi! Ngươi tốt nhất sớm thu hồi những cái si niệm, ý nghĩ xằng bậy đó lại, đừng làm trẫm nằm xuống đất mà không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông, làm bại hoại gia phong hoàng thất Tiêu gia! Ngươi sống 23 năm, tự cho là lông cánh đầy đủ, muốn cùng trẫm phân cao thấp, nhưng ngươi quên! Trẫm! 23 năm làm Hoàng đế! Sao có thể để hai người hậu bối các ngươi đùa bỡn trong tay?!"
Sự tình đã qua bốn năm, hắn cũng đã không còn nhớ rõ mình như thế nào mà ra khỏi Dương Quy.
Hắn chỉ nhớ rõ phút cuối Tiêu Phục phát ra tiếng cười hết sức hung hăng ngang ngược, hoàn toàn không giống bộ dạng nhã nhặn trang trọng ngày thường, Tiêu Phục chung quy là đang cười nhạo hắn, đem mọi sự trù tính mấy năm qua của hắn cùng Thanh Quy cứ như vậy vứt đi không đáng một đồng, cao ngạo giẫm xuống dưới chân. Cười hắn những tình cảm đê hèn kia không thể phơi bày trước thiên hạ, giống như xuất thân thấp kém của hắn, sống tạm bợ hơn hai mươi năm thậm chí không biết mẹ đẻ là ai, buồn cười đến cực điểm.
Hắn nhớ hôm đó núi Dương Quy gió tuyết hết sức lãnh khốc, áo choàng lông rơi bên trong hành cung, hắn vừa ra khỏi cửa liền bị gió lạnh làm cho giật mình mới phát hiện ra, phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay băng lãnh, cẩn thận mắm chặt nắm lấy chuỗi tràng hạt.
Tức tốc sau đó, hắn giơ roi giục ngựa, một đường phi nhanh hồi cung gặp nàng.
Một tháng sau, trước đêm giao thừa, Tiêu Phục từ hành cung núi Dương Quy chuyển về Thái Cực điện.
Lại tiếp hai tháng sau, Tiêu Dực, Tiêu Kính, Tiêu Húc phụng mệnh đi Hoàng Lăng tế tổ.
Trước khi đi, Thanh Quy cùng hắn thương nghị kế sách mưu đoạt hoàng vị, ước định khi nàng mang áo đỏ trèo lên Ly Đình, trước tiên là báo tin tức Tiêu Phục băng hà, sau đó hắn nhất định trong đêm phải hồi kinh, trờ về kế nghiệp giang sơn.
Hắn đã từng nghĩ tới chuyện sẽ không để ý đến lời thề đã lập trước mặt Tiêu Phục, nhưng khi hắn nhìn thấy Hạ Lan Vân Thường trích ra máu đen trên người nàng, hắn sợ.
Hắn không nói hết thảy mọi chuyện cho Thanh Quy, hắn cũng không hỏi Thanh Quy, lần này cả ba hoàng tử đều đồng loạt xuất phát đi tế tổ, thời gian một tháng mới trở về, Tiêu Phục dù chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng bệnh tình vẫn tính là ổn định, nàng như thế nào khẳng định, Tiêu Phục trong thời hạn một tháng này sẽ băng hà? Chỉ vì đây là thời cơ hắn đoạt được hoàng vị tốt nhất?
Hắn vĩnh viễn sẽ không hỏi.
Nàng là Thủy Nguyệt Quan Âm hai tay nhuốm máu, vậy hắn liền làm hộ pháp Vi Đà, bọn hắn dây dưa tội nghiệt, định sẵn vô duyên với niết bàn trọng sinh, vĩnh viễn ở thần điện nơi cao kia luân phiên gánh chịu phong vân, đến chết không ngừng.
Sương giá gây thiên tai tại thành Hàng châu, một thị trấn biên giới giáp giữa Đại Dự và Bắc Sóc, dòng sông đóng băng dày đặc, ngàn vạn bách tính ăn không đủ no, Tiêu Dực phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, cuối năm mới vội vàng chạy về Vĩnh An. Hắn trên người khoác áo choàng lông màu đen, ăn mặc so với người trong thành Vĩnh An nặng nề hơn rất nhiều, hiển nhiên là quần áo cũng không kịp đổi đã chạy thẳng đến hành cung trên núi Dương Quy để báo cáo với Tiêu Phục và thuận tiện thăm bệnh.
Đáng lẽ đó phải là một hồi ức ôn nhu hiếm có giữa hai cha con nhưng đáng tiếc cái kết lại thất vọng không chịu nổi.
Thái giám tổng quản mời hắn đi vào, trùng hợp gặp Tiêu Ngọc Hoa tự mình mang theo cung nhân đến đây đưa thuốc, Tiêu Dực vốn không tình nguyện lĩnh chuyện xui xẻo này, Tiêu Ngọc Hoa lại sai người đem khay gỗ đưa cho hắn, kêu hắn một mình đi vào.
Tiêu Phục thấy hắn thì buông tấu chương trong tay xuống, thái giám tổng quản lùi sang một bên, Tiêu Dực cầm chén thuốc trong tay đi vào, trước tiên là hướng Tiêu Phục báo cáo kết quả cứu trợ.
Sau khi nghe Tiêu Dực báo cáo xong, Tiêu Phục khen ngợi: "Dực, ngươi làm rất tốt."
Tiêu Dực tiến lên ngồi xuống bên giường, lạnh nhạt dùng sứ thìa khuấy khuấy chén thuốc: "Phụ hoàng, uống thuốc trước đã."
Tiêu Phục phất phất tay, lệnh cung nhân lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người phụ tử bọn hắn. Tiêu Phục tiếp nhận chén thuốc, đem uống một hơi cạn sạch, lại uống một ngụm trà Tiêu Dực dâng lên để súc miệng, xong xuôi hết, Tiêu Dực dự định đứng dậy cáo từ.
Tiêu Phục níu tay hắn, kêu hắn ở lại: "Ngươi cứ yên ổn ngồi đây bồi trẫm nói chuyện."
Đúng là Tiêu Phục không phải là người phụ thân tốt nhất trên đời, nhưng khách quan mà nói, Tiêu Phục đối với hắn không hề tệ, thậm chí còn khá tốt, ít nhất cho đến khi hắn dần trở nên hiểu chuyện, hiểu được những lời cung nhân dị nghị, trước đó hắn chưa bao giờ nghi ngờ chính mình không phải là con ruột do Tiêu Phục cùng Tiêu Ngọc Hoa sinh ra. Khi còn nhỏ, Tiêu Phục thường ôm hắn, dạy hắn đọc chữ, viết thư pháp, cùng hắn cưỡi ngựa đi săn, mãi đến khi hắn lớn lên một chút mới biết chuyện mẹ ruột của mình mới cùng Tiêu Phục có chút ngăn cách, không còn thân thiết như xưa.
Mà Tiêu Phục đối với hắn chỉ làm một điều sai duy nhất, đó chính là dù hắn có lập được bao nhiêu chiến công cũng không chịu trọng dụng hắn, nhưng kỳ thật đây cũng không tính là sai lầm gì quá lớn, hắn căn bản không phải là con ruột, nếu hắn không phải là trưởng tử, hắn có thể an tâm làm vị vương gia nhàn rỗi, so với danh xưng Hoàng đế ngày ngày trôi qua còn thoải mái hơn. Nhưng mà hắn quyết định tranh đoạt quyền lực, lập nhiều công trạng, Tiêu Phục cũng chưa bao giờ chèn ép hắn.
Có lẽ là người sắp chết lời nói ra cũng toàn là đạo lý, Tiêu Phục muốn cùng hắn nói mấy lời trong lòng.
"Dực, những năm này ngươi trưởng thành rất nhiều, cũng cùng trẫm xa cách rất nhiều."
Lời nói hời hợt bề ngoài, cho dù là thân phụ tử, phàm đã sinh ra ở Hoàng gia ai ai cũng học được cách nói mấy lời xã giao: "Nhi thần thường xuyên bôn ba bên ngoài, không bằng A Húc có thể tận hiếu với phụ hoàng và mẫu hậu, là nhi thần không đúng."
Tiêu Phục lắc đầu: "Ngươi cũng sắp bước sang tuổi 24, thời gian trôi qua thật là mau. Hơn hai mươi năm qua, ngươi là đứa con mà trẫm bớt lo nhất, thông minh nhạy bén, có tham vọng, cũng dám mưu đồ chuyện lớn, trẫm có mấy người con trai, Nguyên Hi yếu ớt chết sớm, Kính nhi chí lớn nhưng tài mọn, Húc nhi quá mức dè dặt, nếu nói văn có thể nâng bút an thiên hạ, võ có thể định càn khôn, trừ ngươi ra thì không có thể là ai khác. Trẫm mặc dù không thường xuyên khen ngươi, chỉ một lòng nhớ thương Nguyên Hi mà coi nhẹ ngươi, nhưng trẫm trong lòng rõ ràng, ngươi là tốt nhất."
Tiêu Dực khi đó đang suy nghĩ gì? Hắn trong một chốc vậy mà thật sự nghĩ lương tâm Tiêu Phục trỗi dậy, trên giường bệnh nắm được thiên cơ, rốt cục biết chuyện đúng đắn là nên đem hoàng vị giao cho hắn, nhưng hắn quả thực là ngây thơ, hắn không thể nào hiểu được Tiêu Phục.
"Ngươi từ nhỏ đến lớn, trẫm chỉ đánh ngươi một lần, là lúc... ngươi từ Giang Châu hồi kinh phục mệnh..."
Tiêu Dực tiếp lời: "Nguyên Huy thứ 15."
"Đúng, chính là nguyên Huy thứ 15, khi đó ngươi mới mười lăm tuổi đã đi Giang Châu xa như vậy, lúc trước ngươi chủ động xin điều về Giang Châu, trẫm mặt ngoài không nói nhưng trong lòng có chút tự hào. Trẫm cho là ngươi sau khi lập công thì kiêu ngạo, trên thân vừa có chút công lao liền hướng trẫm đòi hỏi ban thưởng nên trẫm hung hăng phạt đòn ngươi, lệnh ngươi trong vòng ba ngày phải trở về Giang Châu, Ngọc Hoa vì thế còn cùng trẫm ầm ĩ một trận."
Tiêu Dực cũng không nói tiếp.
Tiêu Phục giống như trở về quá khứ, suy nghĩ đến xuất thần: "Bây giờ, trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ngươi khi đó cầu trẫm đem Cảnh Sơ ra khỏi Lương Thu cung chính là coi trọng tình thân, trẫm lại bởi e ngại âm linh sẽ làm tổn hại đến Nguyên Hi, vì thế nổi trận lôi đình, là trẫm rét lạnh tâm ngươi."
"Phụ hoàng, bây giờ nói những thứ này... không cần thiết nữa. Chỉ cần A Bồ hảo hảo..."
"Ta muốn nói chính là Nguyên Hi vẫn chết sớm." Tiêu Phục đột nhiên xiết chặt tay hắn, dùng hết khí lực, "Dực, ngươi bây giờ không còn trách trẫm, đúng không? Hạ Lan Thế Kính cũng không phải giả thần giả quỷ, mọi chuyện bà ta tính được đều thành sự thật, năm đó trẫm chỉ là con cháu trong hoàng tộc tiền triều, lại là con thứ, mưu toan thu nạp cựu thần phục quốc đâu phải chuyện dễ làm? Bọn hắn không phục trẫm, trẫm may mắn tìm được Hạ Lan Thế Kính, Hạ Lan Thế Kính lấy thân tế trời, truyền lại lời tiên tri, xưng trẫm chính là người phục quốc thành công, bà ta nói đúng rồi!"
Tiêu Dực xưa nay không thích Hạ Lan Thế Kính, nghe vậy thậm chí còn không chịu làm trái lương tâm mà nói ra một chữ "Phải".
Tiêu Phục lời nói xoay chuyển: "Trong lễ Nhược Quán của ngươi, trẫm ban ngươi chữ "Hoài Trạc", ngươi có biết ý nghĩa là gì không?"
Tiêu Dực sao lại không biết: " Hoài trạc chi trạc, vi trạc hồ chi trạc, phụ hoàng từng tại Ly Đình ven hồ mưu đồ đại nghiệp phục quốc, ý muốn hoài niệm năm đó các đại thần dốc lòng phò trợ."
Tiêu Phục khẩn thiết gật đầu: "Cho nên Dực, ngươi nhất định sẽ là phụ tá tốt nhất của Húc nhi, trẫm tin tưởng ngươi. Trẫm bệnh tật triền miên đã mấy năm, tâm như gương sáng, sợ là khó..."
Tiêu Dực không khỏi cười lạnh nhìn người phụ hoàng sắc tái nhợt trên giường, ngay thẳng hỏi: "Chỉ vì ta không phải do phụ hoàng cùng mẫu hậu thân sinh, cho dù ta làm tốt đến đâu, cũng phải vì một đứa nhu nhược như A Húc mà từ bỏ, phải không?"
"Dực, ngươi phải hiểu trẫm có nỗi khổ tâm..."
"Ta muốn nghe một câu nói thật của phụ hoàng, ta thực sự không phải là con ruột thân sinh của người?"
Một khắc này, hắn ước rằng có thể từ miệng Tiêu Phục nghe được câu trả lời khẳng định, vậy hắn liền có thể tha thứ hết thảy, tha thứ Tiêu Phục không đem hoàng vị truyền cho hắn, hắn thậm chí có thể cam tâm tình nguyện phụ tá Tiêu Húc.
Nhưng Tiêu Phục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn chằm vào hắn, hai mắt hết sức kiên định đáp: "Ngươi đương nhiên là thân nhi tử của trẫm!"
Tiêu Dực không muốn cùng hắn nhiều lời.
"Phụ hoàng sớm nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui trước."
"Ngươi đứng lại!" Tiêu Phục chưa đạt được đáp án như mong muốn, quả quyết không chịu thả hắn đi, thấy hắn không có ý dừng bước, bất đắc dĩ tung ra sát chiêu, "Ngươi cho rằng trẫm không biết ngươi cùng Cảnh Sơ đang mưu đồ chuyện gì?"
"Nếu Phụ hoàng đã biết, nhi thần cũng không có gì cần giấu diếm. Phụ hoàng muốn lập tức sắc phong A Húc làm Thái tử? Nhi thần sẽ thay ngài gọi người đến phác thảo chiếu thư."
Tiêu Phục vẫn chưa lẩm cẩm đến vậy, sở dĩ hắn chậm chạp không sắc phong Tiêu Húc làm Thái tử, là vì muốn Tiêu Húc từ chỗ Tiêu Dực cầu được một cơ hội sống, nếu sớm đem Tiêu Húc sắc phong, Tiêu Dực liền sẽ không bình tĩnh như bây giờ, chắc chắn sẽ hành động. Hắn biết hắn người trưởng tử này bây giờ có bao nhiêu năng lực, hắn còn khinh thường ngụy trang trước mặt mình, Tiêu Phục thậm chí còn có chút sợ hắn, nhưng vì Tiêu Húc, hắn không thể không an bài tốt mọi chuyện.
"Trẫm sẽ không sắc phong Húc nhi làm Thái tử. Nhưng trẫm còn chưa có chết, sẽ không có chuyện để cho ngươi cấu kết cùng Cảnh Sơ chiếm đoạt mọi thứ."
"Phụ hoàng có chuyện gì cứ nói thẳng."
Tiêu Phục nói: "Trẫm muốn ngươi ở đây lập lời thề, sau khi trẫm băng hà, ngươi sẽ một lòng phụ tá Húc nhi, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề..."
Tiêu Dực đem hắn đánh gãy lời Tiêu Phục: "Dựa dựa vào đâu mà ta phải lập lời thề này?"
Tiêu Phục khăng khăng đem vừa rồi nói cho xong: "Nếu làm trái lời thề, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người mình yêu thương nhất, Cảnh Sơ phát bệnh rồi chết, cùng ngươi mãi mãi phân ly..."
"Ngươi im ngay!" Tiêu Dực nổi giận nói, quay người liền thấy Tiêu Phục cầm đồ vật trong tay, lập tức sững sờ tại chỗ.
Đồ vật kia là Trung thu năm đó hắn đưa nàng thọ lễ, bởi vì nàng thờ Phật nhiều năm, hắn tốn không ít tâm tư mới tìm được một chuỗi tràng hạt đã được truyền lại cả trăm năm, nàng rất yêu thích, đáp ứng hắn sẽ ngày ngày mang theo bên mình, tuyệt không rời tay.
Tiêu Phục nhạy bén bắt được sơ hở của hắn, mặc dù nằm trên giường bệnh cũng có thể nhìn chằm chằm vào hắn, bức bách nói: "Ngươi phải lập lời thề!"
Hắn có thể nghe được tiếng trái tim mình đập ngày càng nhanh, thậm chí hận không thể lập tức chạy vào cung để xác nhận xem nàng có khỏe mạnh hay không, nhưng Tiêu Phục tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này, hắn cất lời, thanh âm run rẩy: "Người đang làm cái gì? Người ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng có thể ra tay?"
"Trẫm cũng không muốn tổn thương Cảnh Sơ. Ngươi đừng tưởng trẫm đôi mắt có bệnh, thấy vật đục ngầu, chút sự tình đó trẫm thấy rất rõ ràng, là trẫm cùng Ngọc Hoa lơ là chăm sóc Cảnh Sơ, tuy ngươi còn nhỏ nhưng có lòng hảo tâm chiếu cố tốt cho nàng, vậy cũng không có nghĩa là ngươi có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa, ngươi có còn biết luân thường đạo lý là gì không?"
"Ta đối với nàng có ý nghĩ xấu?! Hoang đường!" Tiêu Dực vô thức phản bác, cảm giác trước nay chưa từng chột dạ như thế.
"Thề đi! Trẫm muốn ngươi quỳ gối trước mặt trẫm, hướng trẫm, hướng trời xanh mà thề!"
Tiêu Dực kiên định đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt căm tức nhìn Tiêu Phục, trong đầu vô số suy nghĩ, thậm chí bao gồm cả sát ý, cuối cùng đều bởi mạng của Thanh Quy treo trong tay hắn mà dập tắt.
"Ta thề."
"Quỳ xuống! Quỳ gối trước mặt trẫm! Ngươi tốt nhất hãy bỏ đi tâm tư phản kháng, không ngại nhìn xem, trẫm ra lệnh một tiếng, tốc độ ngươi chạy về cung nhanh, hay là người của trẫm nhanh hơn, chờ khi ngươi đến Kiến Ninh cung, thứ người nhìn thấy lại là cái gì..."
Tiêu Dực hai đầu gối nện xuống mặt đất, triệt để từ bỏ vùng vẫy: "Ta thề, ta..."
"Lớn tiếng một chút! Để trời xanh trên cao nghe được!"
"Ta Tiêu Dực lập thệ! Chắc chắn một lòng phụ tá Tiêu Húc, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề, cảnh sơ chắc chắn sẽ phát bệnh bỏ mình, cùng ta mãi mãi phân ly. Ngươi đã hài lòng chưa?"
Tiêu Phục đột nhiên ho lên mấy tiếng như kệt sức, thân thể buông lỏng, đem chuỗi tràng hạt vứt xuống bên chân hắn, hắn đang quỳ gối tiến đến đem tràng hạt nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, đồng thời cũng sinh ra cảm giác sống sót sau đại nạn---- bởi vì cái kia đúng là chuỗi tràng hạt hắn tặng nàng, tuyệt đối không sai.
Tiêu Phục như nhìn thấy nước mắt từ trong mắt hắn, phát ra một tia chế giễu, không phải là đang cười nhạo Tiêu Dực, mà cười nhạo chính mình. Hắn tự cho là đã đối xử với đứa con trai này vô cùng tốt, nhưng bây giờ lại phát hiện, mình chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Tiêu Dực, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, đúng là lần đầu tiên được thấy.
Hắn biết Tiêu Dực hận hắn, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tiêu Dực vẫn quỳ tại đó, lại hỏi một lần nữa: "Ta thật sự là con của người ư? Người có thể nói không..."
"Ngươi tuy không phải do Ngọc Hoa thân sinh, nhưng thật sự là nhi tử của Tiêu Phục ta, đời này là như vậy, cho dù ta chết đi, cũng sẽ không thay đổi! Ngươi tốt nhất sớm thu hồi những cái si niệm, ý nghĩ xằng bậy đó lại, đừng làm trẫm nằm xuống đất mà không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông, làm bại hoại gia phong hoàng thất Tiêu gia! Ngươi sống 23 năm, tự cho là lông cánh đầy đủ, muốn cùng trẫm phân cao thấp, nhưng ngươi quên! Trẫm! 23 năm làm Hoàng đế! Sao có thể để hai người hậu bối các ngươi đùa bỡn trong tay?!"
Sự tình đã qua bốn năm, hắn cũng đã không còn nhớ rõ mình như thế nào mà ra khỏi Dương Quy.
Hắn chỉ nhớ rõ phút cuối Tiêu Phục phát ra tiếng cười hết sức hung hăng ngang ngược, hoàn toàn không giống bộ dạng nhã nhặn trang trọng ngày thường, Tiêu Phục chung quy là đang cười nhạo hắn, đem mọi sự trù tính mấy năm qua của hắn cùng Thanh Quy cứ như vậy vứt đi không đáng một đồng, cao ngạo giẫm xuống dưới chân. Cười hắn những tình cảm đê hèn kia không thể phơi bày trước thiên hạ, giống như xuất thân thấp kém của hắn, sống tạm bợ hơn hai mươi năm thậm chí không biết mẹ đẻ là ai, buồn cười đến cực điểm.
Hắn nhớ hôm đó núi Dương Quy gió tuyết hết sức lãnh khốc, áo choàng lông rơi bên trong hành cung, hắn vừa ra khỏi cửa liền bị gió lạnh làm cho giật mình mới phát hiện ra, phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay băng lãnh, cẩn thận mắm chặt nắm lấy chuỗi tràng hạt.
Tức tốc sau đó, hắn giơ roi giục ngựa, một đường phi nhanh hồi cung gặp nàng.
Một tháng sau, trước đêm giao thừa, Tiêu Phục từ hành cung núi Dương Quy chuyển về Thái Cực điện.
Lại tiếp hai tháng sau, Tiêu Dực, Tiêu Kính, Tiêu Húc phụng mệnh đi Hoàng Lăng tế tổ.
Trước khi đi, Thanh Quy cùng hắn thương nghị kế sách mưu đoạt hoàng vị, ước định khi nàng mang áo đỏ trèo lên Ly Đình, trước tiên là báo tin tức Tiêu Phục băng hà, sau đó hắn nhất định trong đêm phải hồi kinh, trờ về kế nghiệp giang sơn.
Hắn đã từng nghĩ tới chuyện sẽ không để ý đến lời thề đã lập trước mặt Tiêu Phục, nhưng khi hắn nhìn thấy Hạ Lan Vân Thường trích ra máu đen trên người nàng, hắn sợ.
Hắn không nói hết thảy mọi chuyện cho Thanh Quy, hắn cũng không hỏi Thanh Quy, lần này cả ba hoàng tử đều đồng loạt xuất phát đi tế tổ, thời gian một tháng mới trở về, Tiêu Phục dù chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng bệnh tình vẫn tính là ổn định, nàng như thế nào khẳng định, Tiêu Phục trong thời hạn một tháng này sẽ băng hà? Chỉ vì đây là thời cơ hắn đoạt được hoàng vị tốt nhất?
Hắn vĩnh viễn sẽ không hỏi.
Nàng là Thủy Nguyệt Quan Âm hai tay nhuốm máu, vậy hắn liền làm hộ pháp Vi Đà, bọn hắn dây dưa tội nghiệt, định sẵn vô duyên với niết bàn trọng sinh, vĩnh viễn ở thần điện nơi cao kia luân phiên gánh chịu phong vân, đến chết không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.