Chương 15: Chuyện Xưa Bi Thảm (2)
Thị Từ
15/06/2024
Ngoài trời tuyết rơi, gió bắc rít gào, ba tháng trong chớp mắt trôi qua, Vĩnh An lại bước vào thời điểm rét đậm.
Công Dương Tiễn đã sớm cùng sứ đoàn trở về Nam Vinh, lúc mới vào đông còn phái người thúc ngựa đưa sổ con tới hỏi thăm tình hình chuẩn bị ứng phó với đông chí, thái độ rất cung kính nghe lời, giống như chuyện khua chiêng gióng trống đến đây cầu thân chỉ là một trận thăm dò.
Tiêu Dực cũng không được thanh nhàn, thừa dịp những ngày qua ngoại ô gió tuyết rít gào, hắn đốc thúc thao luyện tướng sĩ, tận dụng thời tiết khắc nghiệt để rèn luyện sức chịu đựng của toàn quân. Nội bộ Huyền Giáp Quân đều biết, Tiêu Dực chính là chuẩn bị vì ngày sau san bằng Bắc Sóc, giống như năm đó ở Giang Nam, các tướng sĩ đồng loạt được huấn luyện thuỷ chiến mấy năm, sau cùng tiêu diệt Đông Di, thu hoạch đại thắng.
Phần lớn lãnh thổ Bắc Sóc một năm hai trăm ngày chìm trong mùa đông, xuân hạ ngắn ngủi, nếu tác chiến có thể nói rất gian nan. Mắt thấy cửa ải cuối năm gần tới, các tướng sĩ cũng không khỏi nhao nhao cầu nguyện trong lòng, hi vọng Bắc Sóc chớ có hành động gì, chí ít hãy để mọi người sống yên ổn vượt qua mấy ngày tết, gia quyến bọn họ cũng không hẹn mà cùng tiến về chùa Thiên Khâu lạy Phật, cầu mọi sự bình an.
Tiêu Thanh Quy vừa nghe giảng kinh phật xong, ra khỏi thiền phòng đứng dưới mái hiên, cảm giác gió đông nồng đậm, nhìn dòng người hành hương qua lại như mây ---- nàng đã đã lâu không gặp Tiêu Dực.
Lúc trước hắn chịu khó đến Kiến Ninh cung mỗi ngày, nàng mặt ngoài giả bộ phiền chán nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, cứ như thế dưỡng thành thói quen, hắn đột nhiên không tới nữa, mặc cho Thọ Mi nhắc nhở qua mấy lần, nàng không thể bỏ xuống mặt mũi, cũng không chịu đi mời hắn cùng nhau dùng bữa.
Nàng bây giờ nhìn như không tranh không đoạt, dáng vẻ bình tĩnh không màng danh lợi, nhưng kỳ thực thế lực ngầm của nàng trải rộng khắp từ trong cung ra tới bên ngoài, tiền triều Phạm Hoành là nàng một tay nâng đỡ, Phạm Hoành cầm đầu mấy vị đại thần đều chỉ nghe lệnh nàng, Tiêu Húc trên triều căn cơ chưa vững không phải là giả, hoàng vị ngồi rất gian nan, sự tình đã qua một thời gian, cơn giận của Tiêu Thanh Quy cũng đã sớm phai nhạt.
Chuyện Huyền Giáp Quân miệt mài thao luyện tại ngoại ô kinh thành, nàng đã nghe phong thanh từ lâu, trong có lòng tính toán nhưng không nghĩ ra biện pháp nào để ngăn cản hắn, nàng biết hắn dã tâm bừng bừng, là tướng tài trăm năm khó gặp, sống ở chiến trường mới không coi là mai một tài năng, nhưng nàng thật sự không muốn để hắn xuất binh đi đánh Bắc Sóc...
Thọ Mi cất tiếng đưa thần trí nàng gọi về: "Trưởng công chúa, Hạ Lan Thiên Sư đã định ngày 7 tháng sau là ngày tốt, tổ chức lễ nhìn mặt tại Vụ Viên. Khi đó vừa vặn Vụ Viên hoa mai mở rộ, ngài mời người đến thuận tiện thưởng mai."
Đại Dự dân phong rộng mở, chuyện kết hôn cũng không phải hoàn toàn là không biết gì về nhau, có truyền thống tổ chức lễ nhìn mặt để nói chuyện tìm hiểu nhau. Song phương tại ngày đó gặp gỡ, trò chuyện để hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí nếu nhìn nhau bất mãn còn có thể thối hôn. Đồng thời để tránh làm chuyện vượt quá lễ giáo sẽ mời đến rất nhiều công tử tiểu thư có cùng độ tuổi, giống như là hội đạp thanh vào tiết thanh minh.
Tiêu Thanh Quy không trả lời, Thọ Mi liền nói chuyện tiếp theo: "Còn có đông tế đại điển sắp tới, lễ phục mới làm cũng đã đưa đến trong cung, trưởng công chúa có cần phải trở về thử một chút không ạ? Nếu như có chỗ nào chưa được, nô tỳ sẽ cho người sửa lại."
Tiêu Thanh Quy nhìn ra Thọ Mi là muốn khuyên nàng hồi cung, nghe vậy khẽ vuốt cằm: "Vậy liền về a."
Trên đường về ngồi trong xe ngựa, Thọ Mi mấy lần liếc trộm Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy không chịu nổi hỏi: "Có chuyện liền nói."
Thọ Mi nói: "Vương gia đã lâu chưa tới gặp trưởng công chúa, cũng không biết đông tế có tham gia hay không..."
Theo tục lệ Đại Dự, hàng năm vào ngày đông chí đều phải tổ chức đông tế đại điển, Tiêu Thanh Quy ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại hết sức chắc chắn: "Hắn sẽ đến."
Cho dù hắn không muốn gặp nàng, cho dù hắn xưa nay không tin thần nghi quỷ, nhưng mười năm nay, mỗi lần Tông miếu bất luận tiến hành tế tự lớn nhỏ nào, trừ khi hắn viễn chinh bên ngoài không thể hồi cung, nếu không nhất định hắn đều đúng giờ xuất hiện, cho nên nàng mới dám chắc chắn như thế.
Hai ngày sau, đông tế đại điển.
Hạ Lan Thế Kính mấy năm này ẩn cư không có ra ngoài, nghe nói là do thân thể khó chịu, nàng nghĩ tới vị này tinh thông âm dương luân hồi mà cũng có ngày phải trải nghiệm sinh lão bệnh tử của phàm nhân, hơi có chút buồn cười. Hạ Lan Vân Thường thay thế chủ trì tế lễ, tay cầm pháp trượng gia truyền mấy trăm năm của tộc Hạ Lan, sắc mặt lạnh lùng, mọi việc hết thảy đều được bố trí ổn thỏa.
Tiêu Húc quỳ phía trước, Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Dực quỳ phía sau, bọn hắn cách nhau chưa tới khoảng cách một người, hiện đang song song quỳ xuống trong tiếng cổ nhạc trang nghiêm, hành lễ ba quỳ chín lạy trịnh trọng không khác gì đại hôn, nhưng chuyện tế tự nào phải việc vui.
Nàng không dấu vết lườm Tiêu Dực mấy cái, quá khứ, trong quá trình làm lễ hắn luôn không tập trung, một chút lại nhìn lén nàng, bỡn cợt bảo nàng vào những trường hợp này giỏi giả vờ, giỏi chịu dày vò. Nhưng hiện tại hắn không có chút nào để ý tới nàng, Tiêu Thanh Quy lúc này mới dần sinh ra cảm giác bối rối, hắn tựa hồ là thật sự tức giận.
Ngày đó hắn đáp ứng để nàng tùy ý xử lý hôn sự với Phùng gia, nói cho nàng thời gian, nhưng cũng nói chờ nàng xử lý xong mới có thể đến gặp hắn. Lúc ấy nàng cũng không suy nghĩ nhiều đến hàm ý bên trong, mấy tháng trôi qua, trước mắt có thể xác định tâm ý của hắn rất kiên quyết.
Tế lễ dài dòng kết thúc là đã gần đến buổi trưa, triều thần cùng nhóm tôn thất lần lượt giải tán, Tiêu Thanh Quy vừa định tiến lên cùng Tiêu Dực bắt chuyện, không biết hắn là không thấy nàng hay là cố ý, bước thẳng hướng Tiêu Húc, hai huynh đệ không coi ai ra gì mà thì thầm nói nhỏ, làm như thật sự muốn bàn bạc sự tình bí mật gì đó.
Hai người hàn huyên vài câu xong thì muốn rời khỏi Tông miếu, Tiêu Húc phát hiện nàng còn chưa đi, vội vàng chủ động tiến lên, ngữ khí có chút cẩn thận: "Hoàng tỷ, trẫm cùng hoàng huynh muốn đi Nghị Sự đường bàn luận một số chuyện, không biết hoàng tỷ có muốn đi không?"
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn Tiêu Dực, hắn đã đi trước một bước, Hộ bộ thượng thư Phùng Thực cũng chưa rời đi, chẳng biết đứng ở trước cửa chờ từ lúc nào, Tiêu Dực liếc hắn một cái, Phùng Thực tức thì đi theo phía sau. Tiêu Thanh Quy trong lòng sáng tỏ, bọn hắn chắc hẳn muốn thương nghị chuyện quân lương, trong lòng nàng khó tránh khỏi âm thầm lo lắng nhưng trên mặt không mảy may nhìn ra sơ hở, nhã nhặn từ chối Tiêu Húc: "Đến giờ uống thuốc, bản cung thì không đi được."
Tiêu Húc nói thêm mấy câu, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Thọ Mi chăm sóc nàng cẩn thận, lại kêu tổng quản thái giám mới nhận chức đưa chút dược liệu quý hiếm đem tới cung nàng.
Tiêu Thanh Quy ngây ngốc đứng đó một lát, chợt vội vàng lao ra khỏi điện, không để ý cánh cửa trước mặt, may mắn Thọ Mi kịp thời giữ lấy nàng, nàng nắm chặt khung gỗ, vuốt ve hoa văn điêu khắc phía trên, thật lâu không bước đi.
Thọ Mi nhìn thấy cực kì đau lòng, không khỏi oán thán nhìn hướng Tiêu Dực đã đi xa, cắn răng nói ra: "Trưởng công chúa, nô tỳ đỡ ngài hồi cung a."
"Đi đến đình viện gần chỗ Nghị Sự đường chờ hắn."
"Trưởng công chúa..." Thọ Mi không thể không theo nàng tiến về phía Nghị Sự đường, đến cùng vẫn nhịn không được oán trách, "Cho dù vương gia bất mãn hôn sự của trưởng công chúa cũng không nên lạnh nhạt người như vậy, Vân Thường cô nương nói, trưởng công chúa không thể để tích tụ tâm trạng xấu, bất lợi cho việc dưỡng bệnh..."
Tiêu Thanh Quy làm như không nghe thấy, đình viện gió rét, cho dù nàng đã thêm kiện áo choàng nặng nề, thân thể vẫn rất nhanh bị thổi lạnh, áo choàng cơ bản không đủ giữ ấm nàng.
Đợi chừng hai khắc, Thọ Mi sớm đã sai người bưng mấy chậu than tới, nhưng làm sao có thể khiến cho đình viện không còn gió lạnh, nàng ta gấp đến độ chuẩn bị liều chết xông vào Nghị Sự đường, Tiêu Dực cuối cùng cũng đi ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực suýt nữa đã nhịn không được mà thốt ra câu lo lắng, hắn càng che càng lộ, răn dạy Thọ Mi: "Ngươi hầu hạ kiểu gì lại dám để nàng đứng chỗ có gió?"
Thọ Mi bị kẹp ở giữa hết sức gian nan, giải thích: "Trưởng công chúa khăng khăng muốn ở chỗ này đợi vương gia..."
Hắn thay đổi ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tiêu Thanh Quy, dù chưa nói chuyện Tiêu Thanh Quy vẫn có thể hiểu được hàm ý trong mắt hắn, chẳng phải đang hỏi nàng: Sự tình đã xử lý ổn thỏa chưa? Nhưng hắn sao lại không biết hôn sự vẫn chưa bị hủy bỏ.
Từng ấy năm tới nay tình cảm của bọn hắn vẫn luôn rất tốt, trước khi Tiêu Phục băng hà nàng đã quyết tâm không muốn lấy chồng, Tiêu Dực cũng từ đầu đến cuối sẽ không cưới vợ, họ ước định sát cánh cạnh nhau, cùng nhau trải qua mọi chuyện. Bây giờ nàng muốn gả cho người, Tiêu Dực không cho phép, ước định bị hủy hoại, hắn đối với nàng trước nay chưa từng lạnh lùng như thế.
Nhưng chung quy vẫn là đạo lý ỷ sủng sinh kiêu, Tiêu Thanh Quy đợi hắn lâu như vậy, nhìn thấy hắn lại là mặt lạnh vô tình, trong mắt nào còn để ý nguyên nhân ở tại chỗ mình, chỉ muốn ngay lập tức có thể ghim trên người hắn một mũi tên để hắn cũng phải cảm nhận được đau đớn như nàng.
Tiêu Thanh Quy nuốt xuống lời nói mềm mỏng đã chuẩn bị từ trước, lạnh nhạt nói ra: "Nửa tháng nữa chính là lễ nhìn mặt của ta cùng Phùng công tử, tổ chức tại Vụ Viên, hoàng huynh có đến không?"
Nàng cùng nam tử khác làm lễ nhìn mặt, lại còn dám gọi hắn xem, không sợ hắn đem việc vui biến thành tang sự? Tiêu Dực trong lòng tức giận vô cùng, lạnh giọng hỏi lại: "Hoàng muội là đang mời ta đến?"
"Tất nhiên, người đầu tiên ta muốn mời chính là hoàng huynh, mong hoàng huynh sẽ đến tham dự."
"Hoàng muội đã có lòng như thế, bản vương không đi sao được..."
Tiêu Thanh Quy không cho hắn nói hết lời: "Hoàng huynh đây là đáp ứng rồi?"
Tiêu Dực thật muốn hung hăng đến dạy cho nàng một bài học nhưng chỉ có thể nuốt xuống bụng, hừ lạnh một tiếng muốn quay người đi, Tiêu Thanh Quy thanh đuổi theo đi lên: "Vậy thì muội muội liền chờ hoàng huynh giá lâm."
Tiêu Dực trầm giọng nói tiếp: "Muội tốt nhất nên tranh thủ thời gian hồi cung cho ta, nếu không ta bây giờ gọi người tới đánh gãy chân muội, để bọn chúng đem muội nhấc trở về."
"Hoàng huynh có giỏi thì kêu người đi." Tiêu Thanh Quy ngữ khí cường ngạnh trả lời, rất nhanh lại cho hắn bậc thang đi xuống, "Ta đứng đến run chân rồi, trở về không được."
Nàng cho là Tiêu Dực sẽ tới ôm nàng, có lẽ Tiêu Dực cũng nghĩ đến, nhưng hôm nay mưu kế này cũng không có hiệu quả.
"Run chân thì cứ bò mà về. Bản vương còn có chuyện quan trọng ở đại doanh, nếu không ta nhất định phải ở chỗ này nhìn muội bò trở về."
Nhìn thân ảnh mang huyền y dần khuất dạng phía xa, Tiêu Thanh Quy hiếm khi cảm nhận được thất vọng, tức giận đến mức đem lò sưởi trong ngực đập trên mặt đất, mắng chửi: "Thật sự là đáng giận!"
"Nô tỳ lâp tức đi truyền liễn kiệu."
Thọ Mi một đường chạy nhanh, vừa rẽ vào góc liền đụng trúng bốn tiểu thái giám đang khiêng bộ liễn trống không, nàng đem người ngăn lại: "Theo ta đến đây đưa trưởng công chúa hồi cung."
Đám tiểu thái giám cũng không dám nhiều lời, chỉ yên lặng đi theo Thọ Mi, đưa Tiêu Thanh Quy về Kiến Ninh cung.
Hôm đó là đông chí, buổi đêm bắt đầu trở nên càng thêm dài dằng dặc, Tiêu Thanh Quy đã đến thời gian đi ngủ nhưng không cách nào ngủ yên.
Cửa cung còn chưa khóa, có thái giám cầm đèn đến đây, nhỏ giọng cùng Thọ Mi thì thầm, sau khi người rời đi, Thọ Mi đứng cạnh chậu than dưới hiên để xua đi khí lạn hồi lâu, xong xuôi liền đẩy cửa tẩm điện vào trong bẩm báo.
"Trưởng công chúa, ám vệ ngoài cung đến báo, vương gia hắn..."
"Hắn thế nào?"
Tiêu Thanh Quy đoán không phải là tin tức tốt, biết chắc bản tính Tiêu Dực thích đánh đòn phủ đầu, chỉ là không nghĩ tới hắn hành động nhanh đến như vậy.
Thọ Mi kiên trì nói tiếp: "Giờ Dậu ngoại ô diễn binh kết thúc, vương gia vào thành thì trở về vương phủ thay quần áo, sau đó... sau đó đi Hiền Tân Tập nghe hát."
"Cùng đi với Phạm Hoành?"
"Cũng không phải. Vương gia đi một mình, còn gọi Hồ cơ tiếp khách, tên gọi Huyền cơ, là nữ tử Bắc Sóc."
Tiêu Thanh Quy trầm mặc hồi lâu, Thọ Mi đứng yên ở đó, mơ hồ nhìn thấy Tiêu Thanh Quy nâng người ngồi dậy rồi lại nằm trở về, một lát mới nói ra: "Đây không phải chuyện đại sự gì, sao lại quấy rầy mộng đẹp của bản cung?"
Thọ Mi không hiểu rõ lắm, nghi hoặc kêu lên: "Trưởng công chúa?"
"Bản cung hôm nay chịu gió lạnh, trướng ngủ vừa ấm lên một chút, chẳng lẽ còn muốn xuất cung đi tìm hắn hay sao? Huynh trưởng còn trẻ, khó tránh tinh lực dồi dào, ta làm muội muội có thể nói gì? Có thể làm gì? Còn không bằng cứ bình tĩnh mà đi ngủ..."
Nàng nói rất nhiều, Thọ Mi nửa chút cũng nghe không hiểu đến cuối cùng là ý gì, nói không để ý, nhìn lại rất để ý, Thọ Mi cũng không cảm thấy Tiêu Thanh Quy nên lập tức xuất cung đi "bắt gian", bọn họ là huynh muội, Tiêu Dực xưa nay giữ mình trong sạch, lưu luyến nhạc phường cùng Hồ cơ uống rượu tìm niềm vui có hại tới thanh danh của hắn cho nên Thọ Mi mới quyết định đi vào quấy rầy.
Tiêu Thanh Quy nói xong một hồi, từ đầu đến cuối không nghe được Thọ Mi đáp lại, buổi trưa nổi nóng vừa bình phục, bây giờ lại bị nhóm lên ngọn lửa, triệt để không ngủ được, trút giận lên Thọ Mi nói: "Lăn tăn mấy chuyện này làm cái gì? Lui xuống đi, bản cung muốn ngủ."
"Vâng, trưởng công chúa."
Sau nửa canh giờ, Thọ Mi mang theo đèn lồng xem xét một vòng trong Kiến Ninh cung, xác định đã khóa cửa cẩn thận, đang định trở về phòng đi ngủ, thấy Tiêu Thanh Quy thân mang áo ngủ, khoác ngoại bào đi ra tẩm điện, đứng ở cửa run lẩy bẩy.
Thọ Mi còn tưởng mình gặp ảo giác, trong nhất thời quên mất việc phải đi qua giục Tiêu Thanh Quy trở về phòng, trong nội viện gió lạnh thổi vù vù, Tiêu Thanh Quy thanh âm ẩn nhẫn tức giận, truyền vào trong tai Thọ Mi.
"Bản cung mới nhớ tới hôm nay là đông chí, dân chúng trong thành muốn cùng nhau ca hát xuyên đêm, ta nghĩ đến việc muốn xuất cung xem náo nhiệt." Nàng tựa hồ còn ngại lý do chưa đầy đủ, bổ sung nói, "Gốc Tịch Hàn Tê để sát trên đầu giường ta, mỗi lần vào đêm đều phát ra chút ánh sáng khiến bản cung lăn lộn khó vào giấc, ngươi đi tìm tấm khăn đem nó che lại đi."
Công Dương Tiễn đã sớm cùng sứ đoàn trở về Nam Vinh, lúc mới vào đông còn phái người thúc ngựa đưa sổ con tới hỏi thăm tình hình chuẩn bị ứng phó với đông chí, thái độ rất cung kính nghe lời, giống như chuyện khua chiêng gióng trống đến đây cầu thân chỉ là một trận thăm dò.
Tiêu Dực cũng không được thanh nhàn, thừa dịp những ngày qua ngoại ô gió tuyết rít gào, hắn đốc thúc thao luyện tướng sĩ, tận dụng thời tiết khắc nghiệt để rèn luyện sức chịu đựng của toàn quân. Nội bộ Huyền Giáp Quân đều biết, Tiêu Dực chính là chuẩn bị vì ngày sau san bằng Bắc Sóc, giống như năm đó ở Giang Nam, các tướng sĩ đồng loạt được huấn luyện thuỷ chiến mấy năm, sau cùng tiêu diệt Đông Di, thu hoạch đại thắng.
Phần lớn lãnh thổ Bắc Sóc một năm hai trăm ngày chìm trong mùa đông, xuân hạ ngắn ngủi, nếu tác chiến có thể nói rất gian nan. Mắt thấy cửa ải cuối năm gần tới, các tướng sĩ cũng không khỏi nhao nhao cầu nguyện trong lòng, hi vọng Bắc Sóc chớ có hành động gì, chí ít hãy để mọi người sống yên ổn vượt qua mấy ngày tết, gia quyến bọn họ cũng không hẹn mà cùng tiến về chùa Thiên Khâu lạy Phật, cầu mọi sự bình an.
Tiêu Thanh Quy vừa nghe giảng kinh phật xong, ra khỏi thiền phòng đứng dưới mái hiên, cảm giác gió đông nồng đậm, nhìn dòng người hành hương qua lại như mây ---- nàng đã đã lâu không gặp Tiêu Dực.
Lúc trước hắn chịu khó đến Kiến Ninh cung mỗi ngày, nàng mặt ngoài giả bộ phiền chán nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, cứ như thế dưỡng thành thói quen, hắn đột nhiên không tới nữa, mặc cho Thọ Mi nhắc nhở qua mấy lần, nàng không thể bỏ xuống mặt mũi, cũng không chịu đi mời hắn cùng nhau dùng bữa.
Nàng bây giờ nhìn như không tranh không đoạt, dáng vẻ bình tĩnh không màng danh lợi, nhưng kỳ thực thế lực ngầm của nàng trải rộng khắp từ trong cung ra tới bên ngoài, tiền triều Phạm Hoành là nàng một tay nâng đỡ, Phạm Hoành cầm đầu mấy vị đại thần đều chỉ nghe lệnh nàng, Tiêu Húc trên triều căn cơ chưa vững không phải là giả, hoàng vị ngồi rất gian nan, sự tình đã qua một thời gian, cơn giận của Tiêu Thanh Quy cũng đã sớm phai nhạt.
Chuyện Huyền Giáp Quân miệt mài thao luyện tại ngoại ô kinh thành, nàng đã nghe phong thanh từ lâu, trong có lòng tính toán nhưng không nghĩ ra biện pháp nào để ngăn cản hắn, nàng biết hắn dã tâm bừng bừng, là tướng tài trăm năm khó gặp, sống ở chiến trường mới không coi là mai một tài năng, nhưng nàng thật sự không muốn để hắn xuất binh đi đánh Bắc Sóc...
Thọ Mi cất tiếng đưa thần trí nàng gọi về: "Trưởng công chúa, Hạ Lan Thiên Sư đã định ngày 7 tháng sau là ngày tốt, tổ chức lễ nhìn mặt tại Vụ Viên. Khi đó vừa vặn Vụ Viên hoa mai mở rộ, ngài mời người đến thuận tiện thưởng mai."
Đại Dự dân phong rộng mở, chuyện kết hôn cũng không phải hoàn toàn là không biết gì về nhau, có truyền thống tổ chức lễ nhìn mặt để nói chuyện tìm hiểu nhau. Song phương tại ngày đó gặp gỡ, trò chuyện để hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí nếu nhìn nhau bất mãn còn có thể thối hôn. Đồng thời để tránh làm chuyện vượt quá lễ giáo sẽ mời đến rất nhiều công tử tiểu thư có cùng độ tuổi, giống như là hội đạp thanh vào tiết thanh minh.
Tiêu Thanh Quy không trả lời, Thọ Mi liền nói chuyện tiếp theo: "Còn có đông tế đại điển sắp tới, lễ phục mới làm cũng đã đưa đến trong cung, trưởng công chúa có cần phải trở về thử một chút không ạ? Nếu như có chỗ nào chưa được, nô tỳ sẽ cho người sửa lại."
Tiêu Thanh Quy nhìn ra Thọ Mi là muốn khuyên nàng hồi cung, nghe vậy khẽ vuốt cằm: "Vậy liền về a."
Trên đường về ngồi trong xe ngựa, Thọ Mi mấy lần liếc trộm Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy không chịu nổi hỏi: "Có chuyện liền nói."
Thọ Mi nói: "Vương gia đã lâu chưa tới gặp trưởng công chúa, cũng không biết đông tế có tham gia hay không..."
Theo tục lệ Đại Dự, hàng năm vào ngày đông chí đều phải tổ chức đông tế đại điển, Tiêu Thanh Quy ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại hết sức chắc chắn: "Hắn sẽ đến."
Cho dù hắn không muốn gặp nàng, cho dù hắn xưa nay không tin thần nghi quỷ, nhưng mười năm nay, mỗi lần Tông miếu bất luận tiến hành tế tự lớn nhỏ nào, trừ khi hắn viễn chinh bên ngoài không thể hồi cung, nếu không nhất định hắn đều đúng giờ xuất hiện, cho nên nàng mới dám chắc chắn như thế.
Hai ngày sau, đông tế đại điển.
Hạ Lan Thế Kính mấy năm này ẩn cư không có ra ngoài, nghe nói là do thân thể khó chịu, nàng nghĩ tới vị này tinh thông âm dương luân hồi mà cũng có ngày phải trải nghiệm sinh lão bệnh tử của phàm nhân, hơi có chút buồn cười. Hạ Lan Vân Thường thay thế chủ trì tế lễ, tay cầm pháp trượng gia truyền mấy trăm năm của tộc Hạ Lan, sắc mặt lạnh lùng, mọi việc hết thảy đều được bố trí ổn thỏa.
Tiêu Húc quỳ phía trước, Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Dực quỳ phía sau, bọn hắn cách nhau chưa tới khoảng cách một người, hiện đang song song quỳ xuống trong tiếng cổ nhạc trang nghiêm, hành lễ ba quỳ chín lạy trịnh trọng không khác gì đại hôn, nhưng chuyện tế tự nào phải việc vui.
Nàng không dấu vết lườm Tiêu Dực mấy cái, quá khứ, trong quá trình làm lễ hắn luôn không tập trung, một chút lại nhìn lén nàng, bỡn cợt bảo nàng vào những trường hợp này giỏi giả vờ, giỏi chịu dày vò. Nhưng hiện tại hắn không có chút nào để ý tới nàng, Tiêu Thanh Quy lúc này mới dần sinh ra cảm giác bối rối, hắn tựa hồ là thật sự tức giận.
Ngày đó hắn đáp ứng để nàng tùy ý xử lý hôn sự với Phùng gia, nói cho nàng thời gian, nhưng cũng nói chờ nàng xử lý xong mới có thể đến gặp hắn. Lúc ấy nàng cũng không suy nghĩ nhiều đến hàm ý bên trong, mấy tháng trôi qua, trước mắt có thể xác định tâm ý của hắn rất kiên quyết.
Tế lễ dài dòng kết thúc là đã gần đến buổi trưa, triều thần cùng nhóm tôn thất lần lượt giải tán, Tiêu Thanh Quy vừa định tiến lên cùng Tiêu Dực bắt chuyện, không biết hắn là không thấy nàng hay là cố ý, bước thẳng hướng Tiêu Húc, hai huynh đệ không coi ai ra gì mà thì thầm nói nhỏ, làm như thật sự muốn bàn bạc sự tình bí mật gì đó.
Hai người hàn huyên vài câu xong thì muốn rời khỏi Tông miếu, Tiêu Húc phát hiện nàng còn chưa đi, vội vàng chủ động tiến lên, ngữ khí có chút cẩn thận: "Hoàng tỷ, trẫm cùng hoàng huynh muốn đi Nghị Sự đường bàn luận một số chuyện, không biết hoàng tỷ có muốn đi không?"
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn Tiêu Dực, hắn đã đi trước một bước, Hộ bộ thượng thư Phùng Thực cũng chưa rời đi, chẳng biết đứng ở trước cửa chờ từ lúc nào, Tiêu Dực liếc hắn một cái, Phùng Thực tức thì đi theo phía sau. Tiêu Thanh Quy trong lòng sáng tỏ, bọn hắn chắc hẳn muốn thương nghị chuyện quân lương, trong lòng nàng khó tránh khỏi âm thầm lo lắng nhưng trên mặt không mảy may nhìn ra sơ hở, nhã nhặn từ chối Tiêu Húc: "Đến giờ uống thuốc, bản cung thì không đi được."
Tiêu Húc nói thêm mấy câu, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Thọ Mi chăm sóc nàng cẩn thận, lại kêu tổng quản thái giám mới nhận chức đưa chút dược liệu quý hiếm đem tới cung nàng.
Tiêu Thanh Quy ngây ngốc đứng đó một lát, chợt vội vàng lao ra khỏi điện, không để ý cánh cửa trước mặt, may mắn Thọ Mi kịp thời giữ lấy nàng, nàng nắm chặt khung gỗ, vuốt ve hoa văn điêu khắc phía trên, thật lâu không bước đi.
Thọ Mi nhìn thấy cực kì đau lòng, không khỏi oán thán nhìn hướng Tiêu Dực đã đi xa, cắn răng nói ra: "Trưởng công chúa, nô tỳ đỡ ngài hồi cung a."
"Đi đến đình viện gần chỗ Nghị Sự đường chờ hắn."
"Trưởng công chúa..." Thọ Mi không thể không theo nàng tiến về phía Nghị Sự đường, đến cùng vẫn nhịn không được oán trách, "Cho dù vương gia bất mãn hôn sự của trưởng công chúa cũng không nên lạnh nhạt người như vậy, Vân Thường cô nương nói, trưởng công chúa không thể để tích tụ tâm trạng xấu, bất lợi cho việc dưỡng bệnh..."
Tiêu Thanh Quy làm như không nghe thấy, đình viện gió rét, cho dù nàng đã thêm kiện áo choàng nặng nề, thân thể vẫn rất nhanh bị thổi lạnh, áo choàng cơ bản không đủ giữ ấm nàng.
Đợi chừng hai khắc, Thọ Mi sớm đã sai người bưng mấy chậu than tới, nhưng làm sao có thể khiến cho đình viện không còn gió lạnh, nàng ta gấp đến độ chuẩn bị liều chết xông vào Nghị Sự đường, Tiêu Dực cuối cùng cũng đi ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực suýt nữa đã nhịn không được mà thốt ra câu lo lắng, hắn càng che càng lộ, răn dạy Thọ Mi: "Ngươi hầu hạ kiểu gì lại dám để nàng đứng chỗ có gió?"
Thọ Mi bị kẹp ở giữa hết sức gian nan, giải thích: "Trưởng công chúa khăng khăng muốn ở chỗ này đợi vương gia..."
Hắn thay đổi ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tiêu Thanh Quy, dù chưa nói chuyện Tiêu Thanh Quy vẫn có thể hiểu được hàm ý trong mắt hắn, chẳng phải đang hỏi nàng: Sự tình đã xử lý ổn thỏa chưa? Nhưng hắn sao lại không biết hôn sự vẫn chưa bị hủy bỏ.
Từng ấy năm tới nay tình cảm của bọn hắn vẫn luôn rất tốt, trước khi Tiêu Phục băng hà nàng đã quyết tâm không muốn lấy chồng, Tiêu Dực cũng từ đầu đến cuối sẽ không cưới vợ, họ ước định sát cánh cạnh nhau, cùng nhau trải qua mọi chuyện. Bây giờ nàng muốn gả cho người, Tiêu Dực không cho phép, ước định bị hủy hoại, hắn đối với nàng trước nay chưa từng lạnh lùng như thế.
Nhưng chung quy vẫn là đạo lý ỷ sủng sinh kiêu, Tiêu Thanh Quy đợi hắn lâu như vậy, nhìn thấy hắn lại là mặt lạnh vô tình, trong mắt nào còn để ý nguyên nhân ở tại chỗ mình, chỉ muốn ngay lập tức có thể ghim trên người hắn một mũi tên để hắn cũng phải cảm nhận được đau đớn như nàng.
Tiêu Thanh Quy nuốt xuống lời nói mềm mỏng đã chuẩn bị từ trước, lạnh nhạt nói ra: "Nửa tháng nữa chính là lễ nhìn mặt của ta cùng Phùng công tử, tổ chức tại Vụ Viên, hoàng huynh có đến không?"
Nàng cùng nam tử khác làm lễ nhìn mặt, lại còn dám gọi hắn xem, không sợ hắn đem việc vui biến thành tang sự? Tiêu Dực trong lòng tức giận vô cùng, lạnh giọng hỏi lại: "Hoàng muội là đang mời ta đến?"
"Tất nhiên, người đầu tiên ta muốn mời chính là hoàng huynh, mong hoàng huynh sẽ đến tham dự."
"Hoàng muội đã có lòng như thế, bản vương không đi sao được..."
Tiêu Thanh Quy không cho hắn nói hết lời: "Hoàng huynh đây là đáp ứng rồi?"
Tiêu Dực thật muốn hung hăng đến dạy cho nàng một bài học nhưng chỉ có thể nuốt xuống bụng, hừ lạnh một tiếng muốn quay người đi, Tiêu Thanh Quy thanh đuổi theo đi lên: "Vậy thì muội muội liền chờ hoàng huynh giá lâm."
Tiêu Dực trầm giọng nói tiếp: "Muội tốt nhất nên tranh thủ thời gian hồi cung cho ta, nếu không ta bây giờ gọi người tới đánh gãy chân muội, để bọn chúng đem muội nhấc trở về."
"Hoàng huynh có giỏi thì kêu người đi." Tiêu Thanh Quy ngữ khí cường ngạnh trả lời, rất nhanh lại cho hắn bậc thang đi xuống, "Ta đứng đến run chân rồi, trở về không được."
Nàng cho là Tiêu Dực sẽ tới ôm nàng, có lẽ Tiêu Dực cũng nghĩ đến, nhưng hôm nay mưu kế này cũng không có hiệu quả.
"Run chân thì cứ bò mà về. Bản vương còn có chuyện quan trọng ở đại doanh, nếu không ta nhất định phải ở chỗ này nhìn muội bò trở về."
Nhìn thân ảnh mang huyền y dần khuất dạng phía xa, Tiêu Thanh Quy hiếm khi cảm nhận được thất vọng, tức giận đến mức đem lò sưởi trong ngực đập trên mặt đất, mắng chửi: "Thật sự là đáng giận!"
"Nô tỳ lâp tức đi truyền liễn kiệu."
Thọ Mi một đường chạy nhanh, vừa rẽ vào góc liền đụng trúng bốn tiểu thái giám đang khiêng bộ liễn trống không, nàng đem người ngăn lại: "Theo ta đến đây đưa trưởng công chúa hồi cung."
Đám tiểu thái giám cũng không dám nhiều lời, chỉ yên lặng đi theo Thọ Mi, đưa Tiêu Thanh Quy về Kiến Ninh cung.
Hôm đó là đông chí, buổi đêm bắt đầu trở nên càng thêm dài dằng dặc, Tiêu Thanh Quy đã đến thời gian đi ngủ nhưng không cách nào ngủ yên.
Cửa cung còn chưa khóa, có thái giám cầm đèn đến đây, nhỏ giọng cùng Thọ Mi thì thầm, sau khi người rời đi, Thọ Mi đứng cạnh chậu than dưới hiên để xua đi khí lạn hồi lâu, xong xuôi liền đẩy cửa tẩm điện vào trong bẩm báo.
"Trưởng công chúa, ám vệ ngoài cung đến báo, vương gia hắn..."
"Hắn thế nào?"
Tiêu Thanh Quy đoán không phải là tin tức tốt, biết chắc bản tính Tiêu Dực thích đánh đòn phủ đầu, chỉ là không nghĩ tới hắn hành động nhanh đến như vậy.
Thọ Mi kiên trì nói tiếp: "Giờ Dậu ngoại ô diễn binh kết thúc, vương gia vào thành thì trở về vương phủ thay quần áo, sau đó... sau đó đi Hiền Tân Tập nghe hát."
"Cùng đi với Phạm Hoành?"
"Cũng không phải. Vương gia đi một mình, còn gọi Hồ cơ tiếp khách, tên gọi Huyền cơ, là nữ tử Bắc Sóc."
Tiêu Thanh Quy trầm mặc hồi lâu, Thọ Mi đứng yên ở đó, mơ hồ nhìn thấy Tiêu Thanh Quy nâng người ngồi dậy rồi lại nằm trở về, một lát mới nói ra: "Đây không phải chuyện đại sự gì, sao lại quấy rầy mộng đẹp của bản cung?"
Thọ Mi không hiểu rõ lắm, nghi hoặc kêu lên: "Trưởng công chúa?"
"Bản cung hôm nay chịu gió lạnh, trướng ngủ vừa ấm lên một chút, chẳng lẽ còn muốn xuất cung đi tìm hắn hay sao? Huynh trưởng còn trẻ, khó tránh tinh lực dồi dào, ta làm muội muội có thể nói gì? Có thể làm gì? Còn không bằng cứ bình tĩnh mà đi ngủ..."
Nàng nói rất nhiều, Thọ Mi nửa chút cũng nghe không hiểu đến cuối cùng là ý gì, nói không để ý, nhìn lại rất để ý, Thọ Mi cũng không cảm thấy Tiêu Thanh Quy nên lập tức xuất cung đi "bắt gian", bọn họ là huynh muội, Tiêu Dực xưa nay giữ mình trong sạch, lưu luyến nhạc phường cùng Hồ cơ uống rượu tìm niềm vui có hại tới thanh danh của hắn cho nên Thọ Mi mới quyết định đi vào quấy rầy.
Tiêu Thanh Quy nói xong một hồi, từ đầu đến cuối không nghe được Thọ Mi đáp lại, buổi trưa nổi nóng vừa bình phục, bây giờ lại bị nhóm lên ngọn lửa, triệt để không ngủ được, trút giận lên Thọ Mi nói: "Lăn tăn mấy chuyện này làm cái gì? Lui xuống đi, bản cung muốn ngủ."
"Vâng, trưởng công chúa."
Sau nửa canh giờ, Thọ Mi mang theo đèn lồng xem xét một vòng trong Kiến Ninh cung, xác định đã khóa cửa cẩn thận, đang định trở về phòng đi ngủ, thấy Tiêu Thanh Quy thân mang áo ngủ, khoác ngoại bào đi ra tẩm điện, đứng ở cửa run lẩy bẩy.
Thọ Mi còn tưởng mình gặp ảo giác, trong nhất thời quên mất việc phải đi qua giục Tiêu Thanh Quy trở về phòng, trong nội viện gió lạnh thổi vù vù, Tiêu Thanh Quy thanh âm ẩn nhẫn tức giận, truyền vào trong tai Thọ Mi.
"Bản cung mới nhớ tới hôm nay là đông chí, dân chúng trong thành muốn cùng nhau ca hát xuyên đêm, ta nghĩ đến việc muốn xuất cung xem náo nhiệt." Nàng tựa hồ còn ngại lý do chưa đầy đủ, bổ sung nói, "Gốc Tịch Hàn Tê để sát trên đầu giường ta, mỗi lần vào đêm đều phát ra chút ánh sáng khiến bản cung lăn lộn khó vào giấc, ngươi đi tìm tấm khăn đem nó che lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.