Chương 16: Chuyện Xưa Bi Thảm (3)
Thị Từ
15/06/2024
Trời đã về khuya nhưng trong thành Vĩnh An lại phi thường náo nhiệt, nhà nhà đốt đèn sáng trưng, bách tính nô nức tụ tập trên đường, các quầy hàng với đủ loại hàng hóa trải dài hai bên đường, tình huống nhộn nhịp đông đúc không thua gì đêm hội hoa đăng.
Một cỗ xe ngựa khiêm tốn dừng bên cạnh nhạc phường Hiền Tân Tập, Tiêu Thanh Quy vịn tay Thọ Mi bước xuống, bàn tay vừa vươn ra đã cảm nhận được tuyết rơi, Thọ Mi thấy thế muốn bung dù, Tiêu Thanh Quy lắc đầu cự tuyệt, đẩy bàn tay đang cầm dù của nàng ta ra.
Thọ Mi nhịn không được nói thầm: "Nhiễm phải tuyết lạnh bị phong hàn cũng không tốt..."
"Tuyết vừa ít vừa nhỏ như vậy rơi vào áo choàng bên ngoài liền tan đi rồi."
Thọ Mi bất đắc dĩ đem dù ôm trong ngực, tính toán đợi tuyết rơi lớn hơn sẽ lập tức bung ra. Đối diện chạy tới mấy tiểu hài từ mặc y phục mùa đông, trong miệng cười vui vẻ chọc ghẹo nhau, Thọ Mi vội vàng ngăn cản trước người Tiêu Thanh Quy, sợ bọn nhỏ đụng vào nàng.
"Những hài đồng này vừa mới độ tuổi biết chạy, giờ này vẫn chưa chịu về nhà đi ngủ, cha mẹ bọn hắn cũng không quản." Thọ Mi đã lâu chưa xuất cung, vừa ra đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không khỏi có chút phân tâm, thầm nói, "Chỉ là ngày đông chí mà thôi, Đại Dự xưa nay không có tập tục ăn mừng như vậy, chỉ là người một nhà ngồi cùng nhau ăn bữa bữa cơm đoàn viên thôi, đây là học theo tập tục Bắc Sóc..."
Bắc Sóc tín ngưỡng Nguyệt thần, lấy trăng làm đầu, đông chí là bắt đầu thời điểm đêm dài, người Bắc Sóc tổ chức ăn mừng trịnh trọng giống như giao thừa ở Trung Nguyên. Lúc Tiêu Phục lúc còn sống, Bắc Sóc cùng Đại Dự đã có thông thương qua lại, quan hệ ổn định hơn hai mươi năm, cũng không ít người Bắc Sóc đến Vĩnh An làm ăn, thậm chí còn định cư tại Vĩnh An, số lượng người Bắc Sóc ngày càng nhiều, còn tụ tập thành phường Sùng Nghi ở phía Đông.
Tiêu Phục vì muốn biểu thị mong muốn quan hệ hữu hảo với Bắc Sóc, dứt khoát vung bút đổi Sùng Nghi phường thành An Sóc phường, từ đây phàm là người Bắc Sóc đến đây đều ở trong An Sóc phường, bách tính an cư lạc nghiệp, phía trên cũng thuận tiện quản lý, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Dù sao cũng không phải đang ở trong cung, Thọ Mi tuy có chút phàn nàn, cũng không giống trong cung quá mức tuân thủ phép tắc, rất nhanh đã bỏ qua chuyện đám trẻ con ồn ào, nàng bây giờ mới để ý Tiêu Thanh Quy từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, khẽ nhếch ngẩng đầu lên nhìn qua Hiền Tân Tập gần ngay trước mắt, Thọ Mi thở dài, trong lòng biết trưởng công chúa vẫn là không yên lòng, mặc dù không thừa nhận vì vương gia mà xuất cung, nhưng trên xe ngựa lại lệnh xa phu đi đến chỗ náo nhiệt nhất trong thành, ngoại trừ Hiền Tân Tập còn có thể là chỗ nào?
Thọ Mi thấp giọng hỏi: "Trưởng công chúa, có cần vào trong không ạ?"
Tiêu Thanh Quy cũng không bị phân tâm, nghe vậy lắc đầu, không nói gì mà chỉ nhìn về phía lầu các lịch sự tao nhã trước mặt, âm thanh sáo trúc êm tai truyền đến, cảnh tượng thật thái bình thịnh vượng.
Nàng nhìn qua từng ô cửa sổ một, tấm lụa sa mỏng màu ngọc bích ngăn trở phong cảnh trong phòng, thình thoảng có bóng người lướt qua, mùi thơm thoang thoảng cũng theo tới.
Không biết Tiêu Dực ở trong gian phòng nào.
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ, nếu có cơn gió lớn thổi qua, đem toàn bộ cửa sổ đều mở toang ra thì thật tốt.
Trời cao không để ý tới chủ ý xấu của nàng, nhưng Tiêu Dực lại giống như đã nghe được. Trước cửa sổ một gian phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn tráng kiện, khách nam đến Hiền Tân Tập phần lớn là văn sinh nho nhã, thân hình võ tướng như Tiêu Dực sợ là khó tìm được người thứ hai.
Cửa sổ bị đẩy ra từ bên trong, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy Tiêu Dực, trùng hợp nữa là hắn đang mặc y phục giống như đã mặc trong ngày sinh nhật của nàng, nàng nhớ kỹ họa tiết trên áo là Thập Phương Sen, hắn đưa tay giật giật cổ áo, trên mặt có chút không kiên nhẫn, có lẽ là trong phòng quá nóng, hắn mới đẩy cửa sổ ra để thoáng gió.
Tiêu Thanh Quy vô thức lui về phía sau mấy bước, nàng không phải đứng đối diện dưới lầu chính của Hiền Tân Tập, mà vị trí chếch qua một bên, nếu Tiêu Dực không liếc nhìn xung quanh, nhất định sẽ không thấy được nàng trong đám người đang đi lại trên đường, nhưng nàng vẫn sợ bị hắn phát hiện.
Ngay lúc nàng còn chưa định thần lại, đã thấy một nữ tử theo sau Tiêu Dực cũng tới đứng bên cửa sổ, quần áo làm bằng vải sa mỏng, tay áo có chút túm nhẹ lại là kiểu dáng y phục đặc trưng của người Bắc Sóc, chắc hẳn vị kia chính là Huyền Cơ trong truyền thuyết.
Không biết Huyền Cơ nói gì, hấp dẫn chú ý của Tiêu Dực làm hắn nghiêng người sang, không rảnh chú ý cảnh sắc trên đường.
Tiêu Thanh Quy mím chặt môi, bất tri bất giác cắn trúng môi, trong lòng một mớ hỗn độn, không nghĩ ra được điều gì.
Huyền Cơ vân vê ngón tay như nước, tư thái kiều mị chọc nhẹ lên ngực Tiêu Dực, Tiêu Dực nắm cổ tay nàng như không chờ được nữa, hai người cùng nhau trò chuyện.
Thọ Mi cũng nhìn thấy, tự biết phi lễ chớ nhìn, cúi đầu né tránh, lại nhịn không được nghiêng sang nhìn thần sắc Tiêu Thanh Quy, khó xử giải thích giúp Tiêu Dực: "Hiền Tân Tập chỉ là nhạc phường, không phải như thanh lâu, vương gia...vương gia nhất thời hành động có chút không đúng mực thôi, chỉ là không nên đem cửa sổ mở ra, để cho người khác nhìn sẽ dẫn đến chỉ trích..."
Tiêu Thanh Quy lạnh giọng mở miệng nói: "Đàn ông trên thế gian này đều giống nhau. Hắn nghĩ chỉ cần cho đủ bạc, trên đường đông đúc lại dám..."
Tiếng nói chợt ngưng bặt, Tiêu Thanh Quy đem những lời nói hoang đường còn lại nuốt trở vào, vẫn như cũ nhìn chằm chằm ô cửa sổ duy nhất đang mở trên lầu kia, không biết hai người này còn muốn ở trước công chúng triền miên bao lâu, Tiêu Dực cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà buông lỏng cổ tay Huyền Cơ ra, đột nhiên như cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ...
Tiêu Thanh Quy lập tức muốn quay người, một chiếc dù xanh ngọc che trên đỉnh đầu nàng, đợi nàng định thần lại, thấy Lục Chấn Nhan một thân áo trắng đứng trước mặt.
Nàng tạm không để ý tới Tiêu Dực nữa, kinh ngạc hỏi: "Chấn Nhan? Sao ngươi lại ở đây?"
Lục Chấn Nhan đổi qua cầm dù bằng tay trái, tay phải giúp nàng phủi tuyết rơi trên vai áo, thanh âm ôn nhu như nước: "Tuyết rơi ngày càng lớn, Chấn Nhan tới đây để bung dù cho điện hạ."
Tiêu Thanh Quy biết hắn đang dỗ dành mình, nàng cười trừ, cố hết sức khắc chế ánh mắt sầu bi bên trong, nhưng nàng biết, thông minh như Lục Chấn Nhan, hắn nhất định có thể nhìn ra.
Lục Chấn Nhan hạ dù xuống một chút, một bên che lấp Tiêu Thanh Quy, một bên nhìn về phía ô cửa sổ vẫn còn đang mở, trước cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng ai nữa, ngữ khí của hắn ẩn giấu nét giễu cợt: "Vương gia không hổ là người tập võ, khí huyết dồi dào, thời tiết rét đậm như thế còn muốn mở cửa sổ, không chỉ không thuận tiện làm việc, cũng mạo phạm giai nhân."
Tiêu Thanh Quy hôm nay không có tâm tư trách tội hắn nhằm vào Tiêu Dực, bởi vì không chỉ có mình hắn, ngay cả nàng cũng rất muốn nhằm vào cái tên dâm ô vô sỉ kia, nhưng trong lòng nàng luôn có một cỗ cảm giác xa lạ quấn lấy, nàng không biết gọi nó là gì, chỉ có thể đưa tay lên đè ép tại vị trí trái tim, hy vọng nó nhanh trở lại như bình thường.
Lục Chấn Nhan thấy hành động của nàng thì rất lo lắng, không tiếp tục trào phúng Tiêu Dực nữa, cúi đầu hỏi Tiêu Thanh Quy: "Hay là điện hạ vào trong an tọa nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện nghe hí khúc? Chấn Nhan bồi điện hạ."
Tiêu Thanh Quy lắc đầu: "Không muốn đi vào, đứng chỗ này đã nghe hồi lâu, nghe chán rồi."
"Điện hạ có muốn đi dạo xung quanh một lát?"
Lục Chấn Nhan vừa hỏi xong liền thấy Thọ Mi trừng mắt, Thọ Mi hung hăng lườm hắn, ngày bình thường cảm thấy hắn cũng là kẻ biết điều, thế mà hôm nay lại hồ đồ, đòi dẫn Tiêu Thanh Quy đi dạo trên đường phố hỗn tạp như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Cho dù không có nguy hiểm cũng phải chịu không biết bao nhiêu khí lạnh.
Tiêu Thanh Quy đem hành động trao đổi bằng mắt của hai người thu hết vào mắt, Thọ Mi thật thà, không so được với Lục Chấn Nhan gian xảo, Lục Chấn Nhan chính là biết tâm tình nàng không tốt, mới hỏi nàng cùng hắn dạo chơi, nếu như tâm tình làm sao cũng không tốt lên được thì thân thể sao có thể tốt đây? Đạo lý đơn giản như vậy thôi!
Nghĩ tới Huyền Cơ trên lầu, cơn sóng trong lòng Tiêu Thanh Quy khẽ động, nàng nói: "Hai năm rồi ta chưa đi tới An Sóc phường, bây giờ nơi đó còn náo nhiệt không?"
Nói đến An Sóc phường chỗ người Hồ tụ tập, Lục Chấn Nhan trên mặt hiện lên một tia bài xích, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, vẫn nguyện ý bồi Tiêu Thanh Quy cùng đi.
"Vẫn giống như năm đó, nếu điện hạ đã lâu không đi qua, chi bằng thuận tiện dạo chơi một chút, Chấn Nhan bồi điện hạ."
Hai người che chung một cây dù đi về hướng đông, Thọ Mi lệnh xa phu đi theo phía sau, một mình bung dù, cùng hai người phía trước duy trì khoảng cách không gần không xa.
Vừa đến gần cổng vào An Sóc phường, tiếng người huyên náo ầm ĩ đã truyền tới, náo nhiệt so với Hiền Tân Tập bên cạnh sợ là không kém hơn bao nhiêu, trên đường dựng lên chín đống lửa lớn xếp gần nhau, người Bắc Sóc mang Hồ phục đang vây quanh đống lửa cùng nhau ca hát, bài hát phương bắc du dương vang lên, có không ít người dân Đại Dự cũng hòa vào đám người nhảy múa vui vẻ.
Đó là khung cảnh hòa hợp vượt lên cả khoảng cách dân tộc, Tiêu Thanh Quy nghĩ tới Đại Dự cùng Bắc Sóc bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong lòng liền thấy thật khó xử. Nàng biết Tiêu Dực cũng không phải là người cực kì hiếu chiến, việc luyện binh mục đích chính vẫn là để đề phòng, chứ không phải dự định chủ động xuất kích, nàng gẩy nhẹ lên chuỗi tràng hạt giấu trong tay áo, âm thầm cầu nguyện Bắc Sóc đừng khiêu chiến trước, hy vọng khung cảnh thái bình trước mặt có thể kéo dài lâu một chút.
Người Bắc Sóc bất luận là nam hay nữ đều kết tóc ba tầng, nữ tử kết dài rũ xuống phía sau, nam tử thì kết từ đỉnh đầu, nếu không nhìn kỹ cùng không khác biệt gì với búi tóc bình thường.
Nàng nhìn thấy những nam tử kia phần lớn trên trán đều có một cái nốt ruồi son, khóe miệng khẽ mím lại, nhớ tới chuyện cũ. Đó không phải là nốt ruồi sinh ra đã có, người mang theo nốt ruồi Quan Âm từ lúc sinh ra như nàng có thể nói càng hiếm có, bên cạnh đống lửa đặt một hộp chu sa đỏ rực, kế bên còn có một chiếc bút lông sói, nốt ruồi son trên trán của nam tử Bắc Sóc là dùng bút vẽ lên.
Đông chí, Long Hằng năm thứ 2, Tiêu Dực vừa trở về từ Giang Nam không lâu, nàng rất là nhớ hắn, hai người sớm chiều làm bạn. Bởi vì nàng yếu ớt sợ lạnh, Tiêu Dực cũng không muốn mang nàng xuất cung trong thời tiết này, nhưng quả thật không chịu nổi nàng suốt ngày bám lấy làm nũng, bọn hắn vẫn cải trang xuất cung du ngoạn trong thành.
Cũng là trên con đường này như hôm nay, bọn hắn đi từ đường lớn đến An Sóc phường, họ nhìn thấy một nữ tử Bắc Sóc tay cầm bút lông sói chấm vào hộp mực chu sa, nam tử thì cúi đầu xuống thấp, nữ tử nhẹ nhàng đặt bút chấm lên trán nam tử một nốt ruồi son.
Lúc ấy nàng thấy buồn cười, cùng Tiêu Dực nói đùa, Bắc Sóc có tập tục như thế, nam tử chẳng phải ai cũng đều có nốt ruồi Quan Âm hay sao? Thế mà nữ tử lại không có, nếu nàng sinh ra ở Bắc Sóc thì sẽ làm giới tính gì đây?
Tiêu Dực không nói gì, chỉ đi theo nàng đến gần xem náo nhiệt, nữ tử kia bỗng nhiên nhìn nàng cười dịu dàng, đem bút trong tay giao cho nàng, chỉ vào trán Tiêu Dực, dùng tiếng Hán bập bẹ nói với nàng: "Nguyệt thần, chúc phúc."
Nàng đâu có hiểu gì về tập tục Bắc Sóc, nghe nói là chúc phúc liền kêu Tiêu Dực hạ thấp người xuống, Tiêu Dực việc gì cũng nghe theo, không nói một chữ "không", nàng ngay cả mũi chân cũng không cần kiễng, nghiêm túc tại trán hắn điểm xuống nốt ruồi son, tiêu soái đem bút trả về chỗ cũ.
Sau đó nàng nhất định cứ phải lôi kéo hắn đến đống lửa nắm tay đoàn người cùng ca múa, bài hát kết thúc, những nam tử trán điểm nốt ruồi son kia không hề cố kỵ hôn lên trán nữ tử, sóng mắt chất chứa yêu thương, nàng mới chậm chạp ý thức được không đúng, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực lại cười, khuôn mặt yêu nghiệt như vậy mỉm cười đầy trêu cợt, còn hướng nàng ngoắc ngón tay, tựa hồ đang gọi nàng đưa cái trán đến.
Nàng như lọt vào trong sương mù, liên tiếp lui về phía sau, tránh né hắn tới gần, Tiêu Dực cao hơn nàng cả một cái đầu, không cần dùng sức liền có thể kiềm chế nàng trong tay, nàng có trốn cũng không thoát, nàng tức thời che trán của mình lại, dù cọ hỏng hoa điền cũng mặc kệ, oán trách hắn: "Huynh hiểu rõ Bắc Sóc nhất, đây rốt cuộc là tập tục gì? Bọn hắn vì sao ở trước mặt mọi người lại hôn?"
Dân phong Đại Dự dù có cởi mở đến đâu cũng không có những hành vi to gan như vậy, nàng trong lúc nhất thời thật khó mà tiếp nhận.
Tiêu Dực cố làm ra vẻ ngẫm nghĩ một phen, chợt dõng dạc nói dối: "Nhớ không rõ. Nếu muội không chịu để ta hôn vậy thôi bỏ đi."
Hắn nói vậy nàng càng muốn truy vấn rõ ngọn nguồn, bỏ lại Tiêu Dực phía sau tìm tới một tiểu thương hỏi thăm, tiểu thương biết nàng là người Hán, mặc dù tiếng hán không trôi chảy, vẫn rất nhiệt tình giải thích, nói: "Ở Bắc Sóc, nữ tử đều là con gái Nguyệt thần, mang theo phúc phận Nguyệt thần mà giáng thế, nam tử không được như vậy, sau khi thành niên, nếu muốn được Nguyệt thần phù hộ thì ngay đúng ngày đông chí này phải để nữ tử yêu hắn vì hắn họa một nốt ruồi son, chúc phúc cho hắn. Nếu không, Bắc Sóc rất lạnh, tuyết trơi triền miên, nam tử ra ngoài sẽ gặp chuyện không may."
Không đợi tiểu thương nói hết lời, mặt của nàng đã đỏ ửng lên, qua loa cảm ơn người nọ rồi quay đầu nhìn hắn, hắn đứng ở xa thong thả chờ đợi, chờ nàng biết được đáp án sau đỏ mặt nhìn hắn hằm hằm, khuôn mặt tươi cười của hắn thì càng thêm tùy tiện.
Nàng nhớ khi đó nàng tức giận xông lên tay đấm chân đá trên người hắn, Tiêu Dực chế trụ nàng lại, còn cố ý chọc tức dùng một tay nắm lấy hai tay của nàng, làm nàng không làm sao mà thoát ra được, tức giận đến mức tim đập loạn, lập tức ho suyễn không ngừng, Tiêu Dực lúc này mới dừng đùa giỡn với nàng, nhanh chân đem nàng ôm vào xe ngựa, vội vàng hồi cung.
Trên đường Trở về, nàng không hề nói một lời, Tiêu Dực nghĩ nàng vẫn còn tức giận rất nhẫn nại dỗ dành nàng hồi lâu, nhưng thực ra nàng không còn chút nào tức giận, trong lòng chỉ còn những xao động không yên.
Một khắc này nàng mới giật mình ý thức được mình trì độn bao nhiêu, bọn hắn đã làm bao nhiêu hành động vượt quá khuôn phép.
Cũng là từ đêm đó, nàng bắt đầu sinh ra tâm tư xa lánh hắn, thậm chí lần đầu tiên có suy nghĩ muốn lấy chồng. Nàng đã sớm hạ quyết tâm, bọn hắn cả đời chỉ có thể làm thân huynh muội, không thể nhắc đến loại quan hệ nào khác.
Nhớ lại chuyện cũ, Tiêu Thanh Quy thậm chí có chút muốn trốn tránh đối mặt với hiện thực, bây giờ nàng ở cùng Tiêu Dực như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nàng đã hao hết tâm tư trù tính lâu như vậy, nàng không thể từ bỏ giữa chừng.
Buổi chiều sau khi trở lại Kiến Ninh cung liền có người đưa tới danh sách cùng chân dung của không ít công tử thế gia hoặc nữ nhi của triều thần, nàng nhìn suốt mấy canh giờ, chọn tớt chọn lui lựa ra hơn mười cái tên để đưa thiếp mời, hẹn ngày 7 tháng sau vào cung làm khách dự lễ nhìn mặt giữa nàng và Phùng Huyền Độ, làm xong việc nàng thấy trong lòng rất yên tâm, cũng triệt để nguôi ngoai cơn bực tức mà Tiêu Dực gây ra tại đình viện bên ngoài Nghị Sự đường...
Lục Chấn Nhan đột nhiên mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc của nàng, thanh âm nhu hòa đem nàng trở về với thực tại.
Hắn cũng đang nhắc lại chuyện xưa: "Đông chí hai năm trước, là thời gian điện hạ cùng Chấn Nhan gặp lại."
Tiêu Thanh Quy gần như quên mất, nàng gặp Lục Chấn Nhan lần đầu tiên không phải tại An Sóc phường.
Lục Chấn Nhan thực chất là hậu duệ đời sau của một vị tướng quân. Năm đó Tiêu Phục nóng lòng khuếch trương thanh thế, vợ chồng Tống Trường Canh cùng Bùi Tố Chi dẫn đại quân đi chinh phạt Bắc Sóc, tin chiến thắng còn chưa thấy đâu thì đã chết trận, cha của Lục Chấn Nhan chính là chủ soái của viện quân, cầm cự mấy tháng liền vẫn không chiếm được ưu thế với quân Bắc Sóc, chịu thất bại lại bỏ mạng tại cánh đồng tuyết.
Thân mẫu của Lục Chấn Nhan nghe tin thì đau thấu tim gan, sau khi sinh hạ Lục Chấn Nhan thì băng huyết mà chết, Lục Chấn Nhan khi đó còn bọc trong tã lót được vợ của Trịnh Quang Phúc nhận về nuôi dưỡng trong Trịnh phủ---- vợ Trịnh Quang Phúc chính là cô mẫu của Lục Chấn Nhan, Trịnh dật khanh trước đó được chỉ hôn cho Tiêu Thanh Quy, là biểu huynh của Lục Chấn Nhan.
Trịnh gia chém đầu cả nhà, Lục Chấn Nhan bởi vì con cái khác họ nên thoát của tử, chịu phạt bị bán vào kỹ quán.
Hắn qua tay nhiều người mới đến kỹ quán Bắc Sóc do người Hồ mở, kỹ quán đó trong thành Vĩnh An cũng từng rất nổi tiếng, xưng là kỹ quán nhưng cũng kinh doanh mua bán như thanh lâu. Lục Chấn Nhan căm hận người Bắc Sóc bởi những năm kia đã phải chịu không ít khổ đau, nhục nhã.
Lần đầu tiên Tiêu Thanh Quy gặp hắn, hắn ngồi trước mọi người đánh đàn, chính là câu "Ký cộng dương xuân đẳng mậu, phục dữ bạch tuyết tề thanh*", thực sự là một lang quân xinh đẹp như tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Nhưng điều làm nàng chú ý đến hắn lại là cầm kỹ thượng thừa, chỉ đơn thuần thưởng thức, cũng không có ý khác.
Nàng tiện tay thưởng chút ngân lượng, quản sự thức thời đưa danh sách lên để nàng chọn khúc, nàng cùng Tiêu Dực căn bản không định ở lâu, gọi hắn tùy tiện đàn thêm một khúc.
Quay lại với hiện tại, Tiêu Thanh Quy thu hồi ánh mắt, nhìn tuyết rơi trên đất bình thản nói: "Bất luận kỹ quán hay nhạc phường phần lớn ưa thích giai điệu nhẹ nhàng nhưng ngươi lại gảy cho ta khúc “Ly hồn mộng tiên du”, ta vẫn chưng từng hỏi qua ngươi lí do vì sao?"
Lục Chấn Nhan ánh mắt nhu tình nhìn nàng: "Bởi vì ta thấy được u buồn cùng thống khổ trong mắt điện hạ."
Nàng biết, đôi mắt này của hắn quá mức thấu triệt, hiểu rõ mọi sự trên thế gian. Cũng chính bởi khúc “Ly hồn mộng tiên du” này, sau vụ việc ngày đông chí, nàng định tìm cho mình một tên trai lơ, nghĩ đến hắn, mới có hôm nay.
"Hôn sự của bản cung đã truyền đi khắp thành Vĩnh An thế mà lại không nghe ngươi hỏi qua." Tiêu Thanh Quy đột ngột cất lời.
"Chấn Nhan không muốn để điện hạ thêm phiền não, hôn sự đã định hơn ba tháng nhưng điện hạ cũng không vứt bỏ Chấn Nhan, Chấn Nhan còn đang thấp thỏm lo âu, vậy mà không dám tưởng tượng vương gia như thế..."
"Nghe nói ngươi bị bệnh." Tiêu Thanh Quy ngắt lời hắn, sợ hắn nhắc tới hành vi càn rỡ của Tiêu dực, "Hiện tại đã hết chưa?"
"Cực khổ điện hạ quan tâm, Chấn Nhan không có gì đáng ngại. Chấn Nhan lo lắng cho điện hạ hơn, điện hạ tối nay xuất cung là vì tìm vương gia a."
Lời này vậy mà lại chuyển đến trên người Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi đến thế nào thì quay về như vậy, bản cung chán ghét ngươi bây giờ, vẫn là dáng vẻ kính cẩn biết điều khi ở trong cung vừa mắt hơn một chút."
Lục Chấn Nhan cho dù biết sẽ chọc nàng không vui, vẫn là không nhịn được nói nhiều một câu, đem nghi hoặc đã kiềm chế thật lâu nơi đáy lòng phát ra: "Điện hạ đối với vương gia..."
"Bản cung với huynh trưởng như thế nào? Cho dù hắn tại đây cùng Hồ cơ làm chuyện hoang đường, hắn cũng là huynh trưởng của bản cung, bản cung sáng mai liền muốn đi bẩm báo mẫu hậu, để mẫu hậu quở trách hắn."
Đây thật ra là thái độ muội muội bình thường đối đãi với huynh trưởng, Lục Chấn Nhan lẩm bẩm nói: "Hóa ra chỉ là vương gia mong muốn đơn phương."
Màn đêm càng sâu, đống lửa cùng âm thanh hát ca cũng dần dừng lại, Tiêu Thanh Quy cảm giác rõ ý lạnh, không muốn cùng Lục Chấn Nhan nói tiếp, quay người về hướng xe ngựa: "Bản cung mệt mỏi, hồi cung."
Một cỗ xe ngựa khiêm tốn dừng bên cạnh nhạc phường Hiền Tân Tập, Tiêu Thanh Quy vịn tay Thọ Mi bước xuống, bàn tay vừa vươn ra đã cảm nhận được tuyết rơi, Thọ Mi thấy thế muốn bung dù, Tiêu Thanh Quy lắc đầu cự tuyệt, đẩy bàn tay đang cầm dù của nàng ta ra.
Thọ Mi nhịn không được nói thầm: "Nhiễm phải tuyết lạnh bị phong hàn cũng không tốt..."
"Tuyết vừa ít vừa nhỏ như vậy rơi vào áo choàng bên ngoài liền tan đi rồi."
Thọ Mi bất đắc dĩ đem dù ôm trong ngực, tính toán đợi tuyết rơi lớn hơn sẽ lập tức bung ra. Đối diện chạy tới mấy tiểu hài từ mặc y phục mùa đông, trong miệng cười vui vẻ chọc ghẹo nhau, Thọ Mi vội vàng ngăn cản trước người Tiêu Thanh Quy, sợ bọn nhỏ đụng vào nàng.
"Những hài đồng này vừa mới độ tuổi biết chạy, giờ này vẫn chưa chịu về nhà đi ngủ, cha mẹ bọn hắn cũng không quản." Thọ Mi đã lâu chưa xuất cung, vừa ra đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không khỏi có chút phân tâm, thầm nói, "Chỉ là ngày đông chí mà thôi, Đại Dự xưa nay không có tập tục ăn mừng như vậy, chỉ là người một nhà ngồi cùng nhau ăn bữa bữa cơm đoàn viên thôi, đây là học theo tập tục Bắc Sóc..."
Bắc Sóc tín ngưỡng Nguyệt thần, lấy trăng làm đầu, đông chí là bắt đầu thời điểm đêm dài, người Bắc Sóc tổ chức ăn mừng trịnh trọng giống như giao thừa ở Trung Nguyên. Lúc Tiêu Phục lúc còn sống, Bắc Sóc cùng Đại Dự đã có thông thương qua lại, quan hệ ổn định hơn hai mươi năm, cũng không ít người Bắc Sóc đến Vĩnh An làm ăn, thậm chí còn định cư tại Vĩnh An, số lượng người Bắc Sóc ngày càng nhiều, còn tụ tập thành phường Sùng Nghi ở phía Đông.
Tiêu Phục vì muốn biểu thị mong muốn quan hệ hữu hảo với Bắc Sóc, dứt khoát vung bút đổi Sùng Nghi phường thành An Sóc phường, từ đây phàm là người Bắc Sóc đến đây đều ở trong An Sóc phường, bách tính an cư lạc nghiệp, phía trên cũng thuận tiện quản lý, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Dù sao cũng không phải đang ở trong cung, Thọ Mi tuy có chút phàn nàn, cũng không giống trong cung quá mức tuân thủ phép tắc, rất nhanh đã bỏ qua chuyện đám trẻ con ồn ào, nàng bây giờ mới để ý Tiêu Thanh Quy từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, khẽ nhếch ngẩng đầu lên nhìn qua Hiền Tân Tập gần ngay trước mắt, Thọ Mi thở dài, trong lòng biết trưởng công chúa vẫn là không yên lòng, mặc dù không thừa nhận vì vương gia mà xuất cung, nhưng trên xe ngựa lại lệnh xa phu đi đến chỗ náo nhiệt nhất trong thành, ngoại trừ Hiền Tân Tập còn có thể là chỗ nào?
Thọ Mi thấp giọng hỏi: "Trưởng công chúa, có cần vào trong không ạ?"
Tiêu Thanh Quy cũng không bị phân tâm, nghe vậy lắc đầu, không nói gì mà chỉ nhìn về phía lầu các lịch sự tao nhã trước mặt, âm thanh sáo trúc êm tai truyền đến, cảnh tượng thật thái bình thịnh vượng.
Nàng nhìn qua từng ô cửa sổ một, tấm lụa sa mỏng màu ngọc bích ngăn trở phong cảnh trong phòng, thình thoảng có bóng người lướt qua, mùi thơm thoang thoảng cũng theo tới.
Không biết Tiêu Dực ở trong gian phòng nào.
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ, nếu có cơn gió lớn thổi qua, đem toàn bộ cửa sổ đều mở toang ra thì thật tốt.
Trời cao không để ý tới chủ ý xấu của nàng, nhưng Tiêu Dực lại giống như đã nghe được. Trước cửa sổ một gian phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn tráng kiện, khách nam đến Hiền Tân Tập phần lớn là văn sinh nho nhã, thân hình võ tướng như Tiêu Dực sợ là khó tìm được người thứ hai.
Cửa sổ bị đẩy ra từ bên trong, Tiêu Thanh Quy nhìn thấy Tiêu Dực, trùng hợp nữa là hắn đang mặc y phục giống như đã mặc trong ngày sinh nhật của nàng, nàng nhớ kỹ họa tiết trên áo là Thập Phương Sen, hắn đưa tay giật giật cổ áo, trên mặt có chút không kiên nhẫn, có lẽ là trong phòng quá nóng, hắn mới đẩy cửa sổ ra để thoáng gió.
Tiêu Thanh Quy vô thức lui về phía sau mấy bước, nàng không phải đứng đối diện dưới lầu chính của Hiền Tân Tập, mà vị trí chếch qua một bên, nếu Tiêu Dực không liếc nhìn xung quanh, nhất định sẽ không thấy được nàng trong đám người đang đi lại trên đường, nhưng nàng vẫn sợ bị hắn phát hiện.
Ngay lúc nàng còn chưa định thần lại, đã thấy một nữ tử theo sau Tiêu Dực cũng tới đứng bên cửa sổ, quần áo làm bằng vải sa mỏng, tay áo có chút túm nhẹ lại là kiểu dáng y phục đặc trưng của người Bắc Sóc, chắc hẳn vị kia chính là Huyền Cơ trong truyền thuyết.
Không biết Huyền Cơ nói gì, hấp dẫn chú ý của Tiêu Dực làm hắn nghiêng người sang, không rảnh chú ý cảnh sắc trên đường.
Tiêu Thanh Quy mím chặt môi, bất tri bất giác cắn trúng môi, trong lòng một mớ hỗn độn, không nghĩ ra được điều gì.
Huyền Cơ vân vê ngón tay như nước, tư thái kiều mị chọc nhẹ lên ngực Tiêu Dực, Tiêu Dực nắm cổ tay nàng như không chờ được nữa, hai người cùng nhau trò chuyện.
Thọ Mi cũng nhìn thấy, tự biết phi lễ chớ nhìn, cúi đầu né tránh, lại nhịn không được nghiêng sang nhìn thần sắc Tiêu Thanh Quy, khó xử giải thích giúp Tiêu Dực: "Hiền Tân Tập chỉ là nhạc phường, không phải như thanh lâu, vương gia...vương gia nhất thời hành động có chút không đúng mực thôi, chỉ là không nên đem cửa sổ mở ra, để cho người khác nhìn sẽ dẫn đến chỉ trích..."
Tiêu Thanh Quy lạnh giọng mở miệng nói: "Đàn ông trên thế gian này đều giống nhau. Hắn nghĩ chỉ cần cho đủ bạc, trên đường đông đúc lại dám..."
Tiếng nói chợt ngưng bặt, Tiêu Thanh Quy đem những lời nói hoang đường còn lại nuốt trở vào, vẫn như cũ nhìn chằm chằm ô cửa sổ duy nhất đang mở trên lầu kia, không biết hai người này còn muốn ở trước công chúng triền miên bao lâu, Tiêu Dực cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà buông lỏng cổ tay Huyền Cơ ra, đột nhiên như cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ...
Tiêu Thanh Quy lập tức muốn quay người, một chiếc dù xanh ngọc che trên đỉnh đầu nàng, đợi nàng định thần lại, thấy Lục Chấn Nhan một thân áo trắng đứng trước mặt.
Nàng tạm không để ý tới Tiêu Dực nữa, kinh ngạc hỏi: "Chấn Nhan? Sao ngươi lại ở đây?"
Lục Chấn Nhan đổi qua cầm dù bằng tay trái, tay phải giúp nàng phủi tuyết rơi trên vai áo, thanh âm ôn nhu như nước: "Tuyết rơi ngày càng lớn, Chấn Nhan tới đây để bung dù cho điện hạ."
Tiêu Thanh Quy biết hắn đang dỗ dành mình, nàng cười trừ, cố hết sức khắc chế ánh mắt sầu bi bên trong, nhưng nàng biết, thông minh như Lục Chấn Nhan, hắn nhất định có thể nhìn ra.
Lục Chấn Nhan hạ dù xuống một chút, một bên che lấp Tiêu Thanh Quy, một bên nhìn về phía ô cửa sổ vẫn còn đang mở, trước cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng ai nữa, ngữ khí của hắn ẩn giấu nét giễu cợt: "Vương gia không hổ là người tập võ, khí huyết dồi dào, thời tiết rét đậm như thế còn muốn mở cửa sổ, không chỉ không thuận tiện làm việc, cũng mạo phạm giai nhân."
Tiêu Thanh Quy hôm nay không có tâm tư trách tội hắn nhằm vào Tiêu Dực, bởi vì không chỉ có mình hắn, ngay cả nàng cũng rất muốn nhằm vào cái tên dâm ô vô sỉ kia, nhưng trong lòng nàng luôn có một cỗ cảm giác xa lạ quấn lấy, nàng không biết gọi nó là gì, chỉ có thể đưa tay lên đè ép tại vị trí trái tim, hy vọng nó nhanh trở lại như bình thường.
Lục Chấn Nhan thấy hành động của nàng thì rất lo lắng, không tiếp tục trào phúng Tiêu Dực nữa, cúi đầu hỏi Tiêu Thanh Quy: "Hay là điện hạ vào trong an tọa nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện nghe hí khúc? Chấn Nhan bồi điện hạ."
Tiêu Thanh Quy lắc đầu: "Không muốn đi vào, đứng chỗ này đã nghe hồi lâu, nghe chán rồi."
"Điện hạ có muốn đi dạo xung quanh một lát?"
Lục Chấn Nhan vừa hỏi xong liền thấy Thọ Mi trừng mắt, Thọ Mi hung hăng lườm hắn, ngày bình thường cảm thấy hắn cũng là kẻ biết điều, thế mà hôm nay lại hồ đồ, đòi dẫn Tiêu Thanh Quy đi dạo trên đường phố hỗn tạp như vậy, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Cho dù không có nguy hiểm cũng phải chịu không biết bao nhiêu khí lạnh.
Tiêu Thanh Quy đem hành động trao đổi bằng mắt của hai người thu hết vào mắt, Thọ Mi thật thà, không so được với Lục Chấn Nhan gian xảo, Lục Chấn Nhan chính là biết tâm tình nàng không tốt, mới hỏi nàng cùng hắn dạo chơi, nếu như tâm tình làm sao cũng không tốt lên được thì thân thể sao có thể tốt đây? Đạo lý đơn giản như vậy thôi!
Nghĩ tới Huyền Cơ trên lầu, cơn sóng trong lòng Tiêu Thanh Quy khẽ động, nàng nói: "Hai năm rồi ta chưa đi tới An Sóc phường, bây giờ nơi đó còn náo nhiệt không?"
Nói đến An Sóc phường chỗ người Hồ tụ tập, Lục Chấn Nhan trên mặt hiện lên một tia bài xích, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, vẫn nguyện ý bồi Tiêu Thanh Quy cùng đi.
"Vẫn giống như năm đó, nếu điện hạ đã lâu không đi qua, chi bằng thuận tiện dạo chơi một chút, Chấn Nhan bồi điện hạ."
Hai người che chung một cây dù đi về hướng đông, Thọ Mi lệnh xa phu đi theo phía sau, một mình bung dù, cùng hai người phía trước duy trì khoảng cách không gần không xa.
Vừa đến gần cổng vào An Sóc phường, tiếng người huyên náo ầm ĩ đã truyền tới, náo nhiệt so với Hiền Tân Tập bên cạnh sợ là không kém hơn bao nhiêu, trên đường dựng lên chín đống lửa lớn xếp gần nhau, người Bắc Sóc mang Hồ phục đang vây quanh đống lửa cùng nhau ca hát, bài hát phương bắc du dương vang lên, có không ít người dân Đại Dự cũng hòa vào đám người nhảy múa vui vẻ.
Đó là khung cảnh hòa hợp vượt lên cả khoảng cách dân tộc, Tiêu Thanh Quy nghĩ tới Đại Dự cùng Bắc Sóc bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong lòng liền thấy thật khó xử. Nàng biết Tiêu Dực cũng không phải là người cực kì hiếu chiến, việc luyện binh mục đích chính vẫn là để đề phòng, chứ không phải dự định chủ động xuất kích, nàng gẩy nhẹ lên chuỗi tràng hạt giấu trong tay áo, âm thầm cầu nguyện Bắc Sóc đừng khiêu chiến trước, hy vọng khung cảnh thái bình trước mặt có thể kéo dài lâu một chút.
Người Bắc Sóc bất luận là nam hay nữ đều kết tóc ba tầng, nữ tử kết dài rũ xuống phía sau, nam tử thì kết từ đỉnh đầu, nếu không nhìn kỹ cùng không khác biệt gì với búi tóc bình thường.
Nàng nhìn thấy những nam tử kia phần lớn trên trán đều có một cái nốt ruồi son, khóe miệng khẽ mím lại, nhớ tới chuyện cũ. Đó không phải là nốt ruồi sinh ra đã có, người mang theo nốt ruồi Quan Âm từ lúc sinh ra như nàng có thể nói càng hiếm có, bên cạnh đống lửa đặt một hộp chu sa đỏ rực, kế bên còn có một chiếc bút lông sói, nốt ruồi son trên trán của nam tử Bắc Sóc là dùng bút vẽ lên.
Đông chí, Long Hằng năm thứ 2, Tiêu Dực vừa trở về từ Giang Nam không lâu, nàng rất là nhớ hắn, hai người sớm chiều làm bạn. Bởi vì nàng yếu ớt sợ lạnh, Tiêu Dực cũng không muốn mang nàng xuất cung trong thời tiết này, nhưng quả thật không chịu nổi nàng suốt ngày bám lấy làm nũng, bọn hắn vẫn cải trang xuất cung du ngoạn trong thành.
Cũng là trên con đường này như hôm nay, bọn hắn đi từ đường lớn đến An Sóc phường, họ nhìn thấy một nữ tử Bắc Sóc tay cầm bút lông sói chấm vào hộp mực chu sa, nam tử thì cúi đầu xuống thấp, nữ tử nhẹ nhàng đặt bút chấm lên trán nam tử một nốt ruồi son.
Lúc ấy nàng thấy buồn cười, cùng Tiêu Dực nói đùa, Bắc Sóc có tập tục như thế, nam tử chẳng phải ai cũng đều có nốt ruồi Quan Âm hay sao? Thế mà nữ tử lại không có, nếu nàng sinh ra ở Bắc Sóc thì sẽ làm giới tính gì đây?
Tiêu Dực không nói gì, chỉ đi theo nàng đến gần xem náo nhiệt, nữ tử kia bỗng nhiên nhìn nàng cười dịu dàng, đem bút trong tay giao cho nàng, chỉ vào trán Tiêu Dực, dùng tiếng Hán bập bẹ nói với nàng: "Nguyệt thần, chúc phúc."
Nàng đâu có hiểu gì về tập tục Bắc Sóc, nghe nói là chúc phúc liền kêu Tiêu Dực hạ thấp người xuống, Tiêu Dực việc gì cũng nghe theo, không nói một chữ "không", nàng ngay cả mũi chân cũng không cần kiễng, nghiêm túc tại trán hắn điểm xuống nốt ruồi son, tiêu soái đem bút trả về chỗ cũ.
Sau đó nàng nhất định cứ phải lôi kéo hắn đến đống lửa nắm tay đoàn người cùng ca múa, bài hát kết thúc, những nam tử trán điểm nốt ruồi son kia không hề cố kỵ hôn lên trán nữ tử, sóng mắt chất chứa yêu thương, nàng mới chậm chạp ý thức được không đúng, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực lại cười, khuôn mặt yêu nghiệt như vậy mỉm cười đầy trêu cợt, còn hướng nàng ngoắc ngón tay, tựa hồ đang gọi nàng đưa cái trán đến.
Nàng như lọt vào trong sương mù, liên tiếp lui về phía sau, tránh né hắn tới gần, Tiêu Dực cao hơn nàng cả một cái đầu, không cần dùng sức liền có thể kiềm chế nàng trong tay, nàng có trốn cũng không thoát, nàng tức thời che trán của mình lại, dù cọ hỏng hoa điền cũng mặc kệ, oán trách hắn: "Huynh hiểu rõ Bắc Sóc nhất, đây rốt cuộc là tập tục gì? Bọn hắn vì sao ở trước mặt mọi người lại hôn?"
Dân phong Đại Dự dù có cởi mở đến đâu cũng không có những hành vi to gan như vậy, nàng trong lúc nhất thời thật khó mà tiếp nhận.
Tiêu Dực cố làm ra vẻ ngẫm nghĩ một phen, chợt dõng dạc nói dối: "Nhớ không rõ. Nếu muội không chịu để ta hôn vậy thôi bỏ đi."
Hắn nói vậy nàng càng muốn truy vấn rõ ngọn nguồn, bỏ lại Tiêu Dực phía sau tìm tới một tiểu thương hỏi thăm, tiểu thương biết nàng là người Hán, mặc dù tiếng hán không trôi chảy, vẫn rất nhiệt tình giải thích, nói: "Ở Bắc Sóc, nữ tử đều là con gái Nguyệt thần, mang theo phúc phận Nguyệt thần mà giáng thế, nam tử không được như vậy, sau khi thành niên, nếu muốn được Nguyệt thần phù hộ thì ngay đúng ngày đông chí này phải để nữ tử yêu hắn vì hắn họa một nốt ruồi son, chúc phúc cho hắn. Nếu không, Bắc Sóc rất lạnh, tuyết trơi triền miên, nam tử ra ngoài sẽ gặp chuyện không may."
Không đợi tiểu thương nói hết lời, mặt của nàng đã đỏ ửng lên, qua loa cảm ơn người nọ rồi quay đầu nhìn hắn, hắn đứng ở xa thong thả chờ đợi, chờ nàng biết được đáp án sau đỏ mặt nhìn hắn hằm hằm, khuôn mặt tươi cười của hắn thì càng thêm tùy tiện.
Nàng nhớ khi đó nàng tức giận xông lên tay đấm chân đá trên người hắn, Tiêu Dực chế trụ nàng lại, còn cố ý chọc tức dùng một tay nắm lấy hai tay của nàng, làm nàng không làm sao mà thoát ra được, tức giận đến mức tim đập loạn, lập tức ho suyễn không ngừng, Tiêu Dực lúc này mới dừng đùa giỡn với nàng, nhanh chân đem nàng ôm vào xe ngựa, vội vàng hồi cung.
Trên đường Trở về, nàng không hề nói một lời, Tiêu Dực nghĩ nàng vẫn còn tức giận rất nhẫn nại dỗ dành nàng hồi lâu, nhưng thực ra nàng không còn chút nào tức giận, trong lòng chỉ còn những xao động không yên.
Một khắc này nàng mới giật mình ý thức được mình trì độn bao nhiêu, bọn hắn đã làm bao nhiêu hành động vượt quá khuôn phép.
Cũng là từ đêm đó, nàng bắt đầu sinh ra tâm tư xa lánh hắn, thậm chí lần đầu tiên có suy nghĩ muốn lấy chồng. Nàng đã sớm hạ quyết tâm, bọn hắn cả đời chỉ có thể làm thân huynh muội, không thể nhắc đến loại quan hệ nào khác.
Nhớ lại chuyện cũ, Tiêu Thanh Quy thậm chí có chút muốn trốn tránh đối mặt với hiện thực, bây giờ nàng ở cùng Tiêu Dực như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nàng đã hao hết tâm tư trù tính lâu như vậy, nàng không thể từ bỏ giữa chừng.
Buổi chiều sau khi trở lại Kiến Ninh cung liền có người đưa tới danh sách cùng chân dung của không ít công tử thế gia hoặc nữ nhi của triều thần, nàng nhìn suốt mấy canh giờ, chọn tớt chọn lui lựa ra hơn mười cái tên để đưa thiếp mời, hẹn ngày 7 tháng sau vào cung làm khách dự lễ nhìn mặt giữa nàng và Phùng Huyền Độ, làm xong việc nàng thấy trong lòng rất yên tâm, cũng triệt để nguôi ngoai cơn bực tức mà Tiêu Dực gây ra tại đình viện bên ngoài Nghị Sự đường...
Lục Chấn Nhan đột nhiên mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc của nàng, thanh âm nhu hòa đem nàng trở về với thực tại.
Hắn cũng đang nhắc lại chuyện xưa: "Đông chí hai năm trước, là thời gian điện hạ cùng Chấn Nhan gặp lại."
Tiêu Thanh Quy gần như quên mất, nàng gặp Lục Chấn Nhan lần đầu tiên không phải tại An Sóc phường.
Lục Chấn Nhan thực chất là hậu duệ đời sau của một vị tướng quân. Năm đó Tiêu Phục nóng lòng khuếch trương thanh thế, vợ chồng Tống Trường Canh cùng Bùi Tố Chi dẫn đại quân đi chinh phạt Bắc Sóc, tin chiến thắng còn chưa thấy đâu thì đã chết trận, cha của Lục Chấn Nhan chính là chủ soái của viện quân, cầm cự mấy tháng liền vẫn không chiếm được ưu thế với quân Bắc Sóc, chịu thất bại lại bỏ mạng tại cánh đồng tuyết.
Thân mẫu của Lục Chấn Nhan nghe tin thì đau thấu tim gan, sau khi sinh hạ Lục Chấn Nhan thì băng huyết mà chết, Lục Chấn Nhan khi đó còn bọc trong tã lót được vợ của Trịnh Quang Phúc nhận về nuôi dưỡng trong Trịnh phủ---- vợ Trịnh Quang Phúc chính là cô mẫu của Lục Chấn Nhan, Trịnh dật khanh trước đó được chỉ hôn cho Tiêu Thanh Quy, là biểu huynh của Lục Chấn Nhan.
Trịnh gia chém đầu cả nhà, Lục Chấn Nhan bởi vì con cái khác họ nên thoát của tử, chịu phạt bị bán vào kỹ quán.
Hắn qua tay nhiều người mới đến kỹ quán Bắc Sóc do người Hồ mở, kỹ quán đó trong thành Vĩnh An cũng từng rất nổi tiếng, xưng là kỹ quán nhưng cũng kinh doanh mua bán như thanh lâu. Lục Chấn Nhan căm hận người Bắc Sóc bởi những năm kia đã phải chịu không ít khổ đau, nhục nhã.
Lần đầu tiên Tiêu Thanh Quy gặp hắn, hắn ngồi trước mọi người đánh đàn, chính là câu "Ký cộng dương xuân đẳng mậu, phục dữ bạch tuyết tề thanh*", thực sự là một lang quân xinh đẹp như tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Nhưng điều làm nàng chú ý đến hắn lại là cầm kỹ thượng thừa, chỉ đơn thuần thưởng thức, cũng không có ý khác.
Nàng tiện tay thưởng chút ngân lượng, quản sự thức thời đưa danh sách lên để nàng chọn khúc, nàng cùng Tiêu Dực căn bản không định ở lâu, gọi hắn tùy tiện đàn thêm một khúc.
Quay lại với hiện tại, Tiêu Thanh Quy thu hồi ánh mắt, nhìn tuyết rơi trên đất bình thản nói: "Bất luận kỹ quán hay nhạc phường phần lớn ưa thích giai điệu nhẹ nhàng nhưng ngươi lại gảy cho ta khúc “Ly hồn mộng tiên du”, ta vẫn chưng từng hỏi qua ngươi lí do vì sao?"
Lục Chấn Nhan ánh mắt nhu tình nhìn nàng: "Bởi vì ta thấy được u buồn cùng thống khổ trong mắt điện hạ."
Nàng biết, đôi mắt này của hắn quá mức thấu triệt, hiểu rõ mọi sự trên thế gian. Cũng chính bởi khúc “Ly hồn mộng tiên du” này, sau vụ việc ngày đông chí, nàng định tìm cho mình một tên trai lơ, nghĩ đến hắn, mới có hôm nay.
"Hôn sự của bản cung đã truyền đi khắp thành Vĩnh An thế mà lại không nghe ngươi hỏi qua." Tiêu Thanh Quy đột ngột cất lời.
"Chấn Nhan không muốn để điện hạ thêm phiền não, hôn sự đã định hơn ba tháng nhưng điện hạ cũng không vứt bỏ Chấn Nhan, Chấn Nhan còn đang thấp thỏm lo âu, vậy mà không dám tưởng tượng vương gia như thế..."
"Nghe nói ngươi bị bệnh." Tiêu Thanh Quy ngắt lời hắn, sợ hắn nhắc tới hành vi càn rỡ của Tiêu dực, "Hiện tại đã hết chưa?"
"Cực khổ điện hạ quan tâm, Chấn Nhan không có gì đáng ngại. Chấn Nhan lo lắng cho điện hạ hơn, điện hạ tối nay xuất cung là vì tìm vương gia a."
Lời này vậy mà lại chuyển đến trên người Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi đến thế nào thì quay về như vậy, bản cung chán ghét ngươi bây giờ, vẫn là dáng vẻ kính cẩn biết điều khi ở trong cung vừa mắt hơn một chút."
Lục Chấn Nhan cho dù biết sẽ chọc nàng không vui, vẫn là không nhịn được nói nhiều một câu, đem nghi hoặc đã kiềm chế thật lâu nơi đáy lòng phát ra: "Điện hạ đối với vương gia..."
"Bản cung với huynh trưởng như thế nào? Cho dù hắn tại đây cùng Hồ cơ làm chuyện hoang đường, hắn cũng là huynh trưởng của bản cung, bản cung sáng mai liền muốn đi bẩm báo mẫu hậu, để mẫu hậu quở trách hắn."
Đây thật ra là thái độ muội muội bình thường đối đãi với huynh trưởng, Lục Chấn Nhan lẩm bẩm nói: "Hóa ra chỉ là vương gia mong muốn đơn phương."
Màn đêm càng sâu, đống lửa cùng âm thanh hát ca cũng dần dừng lại, Tiêu Thanh Quy cảm giác rõ ý lạnh, không muốn cùng Lục Chấn Nhan nói tiếp, quay người về hướng xe ngựa: "Bản cung mệt mỏi, hồi cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.