Chương 17: Chuyện Xưa Bi Thảm (4)
Thị Từ
15/06/2024
Sáng hôm sau Tiêu Dực nhận được tin tức mới biết đêm qua Tiêu Thanh Quy xuất cung, ở ngoài chừng một canh giờ mới trở về. Hôm qua hắn đêm khuya trở lại vương phủ, mấy tháng này cũng không ở lại trong cung, sáng sớm đi thẳng đến đại doanh ngoài ngoại ô kinh thành, là ám vệ ngầm đặc biệt đến đây báo cáo.
Sau khi nghe được tin này, Tiêu Dực trầm mặc hồi lâu mới trầm giọng hỏi: "Nàng đi những chỗ nào?"
Ám vệ chi tiết đáp: "Xe ngựa trưởng công chúa vừa ra khỏi cung liền trực tiếp đi đến Hiền Tân Tập, ngừng hồi lâu, sau đó..."
"Lúc ấy vì sao không lập tức bẩm báo?" Tiêu Dực chất vấn.
"Thuộc hạ là muốn lên lầu bẩm báo, thế nhưng vương gia đã nói, trừ phi biên cảnh Bắc Sóc có dị động, nhất định không được đi vào quấy rầy..." Ám vệ biết rõ Tiêu Dực tối hôm qua gặp Hồ cơ uống rượu tìm vui, mặc dù tin tưởng Tiêu Dực là chính nhân quân tử, cũng không phải người tham luyến tửu sắc, nhưng đây cũng không phải làm chuyện hệ trọng gì, Vương gia cùng Hồ cơ kia ở chung một chỗ hồi lâu, truyền đi ảnh hưởng đến thanh danh, tóm lại là không tốt.
Tiêu Dực ẩn ẩn sinh ra cảm giác buồn chán, cuối cùng không nói thêm nữa, suy nghĩ một lát sau lại cảm thấy, cho dù Tiêu Thanh Quy nhìn thấy hoặc biết chuyện thì thế nào? Trước mắt hắn đang chiếm thế thượng phong, muốn nàng xử lý tốt hôn sự với Phùng gia thế mà nàng lại kéo dài thêm mấy tháng, hắn cũng nên để nàng cảm thụ chút áp lực, không thể dung túng nàng chuyện gì cũng nói qua loa như quá khứ, hắn trước giờ không phải hạng người từ bi, việc này tuyệt đối không cho phép cứ vậy mà qua.
"Không sao." Tiêu Dực nhớ tới đêm qua gặp Huyền cơ, tiếp theo dặn dò, "Phái hai người tiếp cận nữ tử Bắc Sóc kia, nàng ta tuyệt không đơn giản, hiện tại thế cục thay đổi trong nháy mắt, cẩn thận một chút."
Đêm đó trở lại vương phủ, trời đã về khuya. Tiêu Dực đưa tay bóp bóp đầu vai đau nhức, đang muốn đi thẳng vào nội viện tắm rửa thay quần áo, thả lỏng thân thể sau ngày dài mệt mỏi, thuận tiện nghĩ xem có nên vào cung gặp nàng chưa, lúc này hắn bỗng nhiên chú ý tới trên mặt đất chính phòng đặt một cái rương, dừng bước đứng lại.
Lão quản gia tiến lên đón hắn, báo lại rằng: "Trưởng công chúa phái người từ trong cung đưa tới, chắc hẳn là lễ vật cho vương gia."
Dưới tình huống như hiện tại, nàng chắc chắn sẽ không tặng lễ cho hắn, Tiêu Dực trong lòng biết rõ, trực tiếp đi qua mở cái rương ra ---- hắn dám khẳng định, Tiêu Thanh Quy đêm qua đã thấy được.
Đồ vật trong rương cũng thực sự coi là lễ vật, chỉ có điều đó đều là của hắn đưa cho nàng, không ít món đồ mang theo dấu vết của thời gian, ví dụ như chong chóng tre có vết bẩn, binh thư đã ố vàng, trâm hoa kiểu dáng cũ kỹ, có hộp son phấn đã dùng hết, chiếc nhẫn có một viên mã não năm trước hắn đưa nàng, còn có bút vẽ lông mày Ba Tư năm kia hắn tự tay giúp nàng tô qua....
Rương lớn bên trong cái chiếm chỗ nhất là hộp Đàn Hương, hắn đối với mấy lễ vật này xưa nay không quá nhớ rõ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, đưa tay sờ lên cảm giác hộp gỗ mang theo chút nhiệt độ ấm áp, khuôn mặt càng thêm bất đắc dĩ, bên trong hẳn là đựng gốc Tịch Hàn Tê. Nếu không phải không có cái rương nào đủ lớn, nàng sợ là còn muốn đem tượng Thủy Nguyệt Quan Âm trong chùa Thiên Khâu cũng đặt vào trả lại cho hắn, đây là muốn cùng hắn phân gia hay sao?
Bên trong Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy đang vuốt vuốt sáp ong lớn bằng nắm tay, đã nửa ngày chưa từng rời tay, Thọ Mi dâng lên một chén trà an thần, vừa hay nhìn thấy nàng cầm lấy mật sáp đưa dưới ánh nến tường tận xem xét, vật trang trí như mật sáp Thọ Mi không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa thấy qua hình dạng kỳ quái xấu xí như vậy, nhìn sao cũng không giống món đồ đáng tiền.
Hôm nay Tiêu Thanh Quy tự mình thu xếp đồ đạc bỏ vào trong rương, đồ cứ liên tục được đặt vào cho đến khi chứa không nổi nữa mới thôi. Hai tên thái giám hợp lực đem cái rương nâng lên bưng ra khỏi tẩm điện, Tiêu Thanh Quy lại vội vàng đem người gọi trở vào, móc ra khối mập sáp này rồi lại kêu bọn họ đem rương ra ngoài.
Thọ Mi tò mò hỏi: "Mật sáp này bên trong có gì đặc biệt ạ? Trưởng công chúa đã xem nó cả nửa ngày."
Tiêu Thanh Quy đem mật sáp đưa cho nàng, kêu nàng để gần ánh nến xem thử: "Ngươi nhìn ra cái gì?"
"Trong này giống như là phong ấn cái gì, nô tỳ thấy không rõ lắm, trưởng công chúa, đây rốt cuộc là đồ chơi hiếm có gì a?"
"Cũng không phải đồ chơi hiếm có gì đó." Tiêu Thanh Quy uống trà, nhàn nhạt đáp, "Bên trong có một con dế chết."
Thọ Mi suýt nữa sẩy tay đem mật sáp vứt xuống đất đất, nghĩ đến cái này kim sắc óng ánh mật sáp mà bên trong lại bao lấy một con vật đã chết, cảm thấy có chút đáng sợ, tranh thủ thả lại trên bàn, nghĩ sao cũng không thông: "Con dế chỉ có 3 tháng tuổi thọ, tại sao lại bọc trong mật sáp, mà vương gia sao lại đưa cho trưởng công chúa một vật như thế..."
Thọ Mi đang cân nhắc tìm từ ngữ phù hợp, Tiêu Thanh Quy lắc đầu, một lần nữa cầm lấy mật sáp: " Lúc huynh trưởng đưa cho ta nó vẫn còn sống. Khi đó ta từ trong thơ đọc được con dế, nhưng lại chưa từng gặp qua, hắn liền bắt cho ta một con, nuôi dưỡng ở bên trong bình. Không đến hai tháng vật nhỏ này liền chết rồi, ta niên thiếu vô tri cứ tưởng nó đang ngủ đông, đến khi nó bắt đầu co quắp cùng với phát ra mùi hôi..."
Nàng ngẩng đầu nhìn đến lông mày Thọ Mi đang nhíu lên, thoải mái cười một tiếng, cũng cảm thấy chính mình nói hơi có chút doạ người, không tiếp tục nữa: "Trời không còn sớm, ngươi xuống dưới chuẩn bị chỗ suối nóng đi."
Thân thể trần truồng nhẹ bước vào trong suối nước nóng, nước ấm áp dâng cao lên tận cổ, Tiêu Thanh Quy phát ra tiếng thở dài thoải mái dễ chịu, trong đầu chợt nhớ tới con dế kia.
Nếu không phải cùng Thọ Mi nói chuyện, nàng ngược lại chưa từng cảm thấy hành động của mình có gì không ổn. Khi đó nàng nghĩ rất đơn thuần, bởi vì đồ vật là Tiêu Dực đưa cho nàng, mọi thứ hắn đưa nàng đều cất giữ cẩn thận, nàng nhìn quá trình con dế chết khô trong bình, đó là lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau khi mất đi, nàng chấp niệm muốn đem nó lưu lại.
Vật có thể dùng được trong Lương Thu cung thật sự là không có gì, cô cô Bình Niệm đưa cho nàng vòng tay sáp ong, nàng dùng lửa đun đến khi hòa tan rồi rót vào trong chén, mật sáp sền sệt như kim thủy, nàng dùng cây trâm đẩy xác con dế đã khô héo vào giữa chén, trong thoáng chốc ảo giác như con dế ngắn ngủi sống lại, hay là bị nhiệt độ cao làm cho thi thể biến dạng. Nàng xem đây như là kiệt tác đầu tiên của mình, mấy ngày sau nàng đập vỡ cái chén thu được mật sáp đồ chơi, nàng rất hài lòng.
Bây giờ hồi tưởng lại, nàng khi đó ánh mắt chắc là không bình thường.
Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên mở miệng, chỉ thị Thọ Mi đứng chờ bên cạnh: "Ngày mai mời thợ thủ công tới, bản cung muốn đem mật sáp kia điêu khắc xinh đẹp một chút, đỡ cho ngươi cảm thấy nó đáng sợ."
Thọ Mi không phải là chưa từng cầm qua con dễ trên tay, nhưng nghĩ tới bên trong mật sáp chứa xác dế chết thì phía sau không khỏi nổi lên tầng mồ hôi lạnh, mà khiến nàng mồ hôi lạnh càng nặng chính là hai ngón tay của Tiêu Dực đang gác phía sau cổ nàng.
Tiêu Dực chẳng biết tới từ lúc nào, trực tiếp xông vào toà lâu có suối nước nóng này, cưỡng chế không cho phép Thọ Mi mở miệng thông báo.
Tiêu Thanh Quy không nghe được tiếng đáp lại, mang theo mấy phần ngây thơ vốc nước phát ra tiếng vang gọi lại: "Thọ Mi?"
Thọ Mi đã lui xuống, mỗi bước đi đều cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, hiển nhiên cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa không hợp, lại không dám mở miệng ngỗ nghịch.
Tiếng bước chân trầm ổn của nam tử dần tới gần, Tiêu Thanh Quy phát giác có chỗ không đúng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Tiêu Dực vẫn mặc mặc y phục hôm qua, trong tay nắm chặt khối mật sáp kia, giả bộ như ném lên cao rồi nắm lại trong tay, đứng trên cao nhìn xuống nàng.
Tiêu Thanh Quy kề sát vách đá bên cạnh ao để che chắn thân thể, không biết là do vách đá quá lạnh, hay do nguyên do nào khác, dù đang ngâm mình trong nước hồ ấm áp, toàn thân nàng vẫn run lên khe khẽ.
Nàng trong lúc nhất thời lại quên trách cứ hành động tự tiện xông vào của hắn, thốt ra câu chất vấn: "Đã qua một ngày, huynh ngay cả bộ y phục cũng không đổi?"
Tiêu Dực cầm mật sáp trong tay, ý cười càng thêm sâu xa, nghiêng đầu đáp lại nàng: "A Bồ làm sao biết ta hôm qua cũng mang bộ quần áo này? Huống chi, ta cũng không phải chỉ hôm nay mới mặc thế này, lần trước tại Ngụy Yên đài nhìn muội thích kiểu y phục như vậy, ta đã sai người đi làm, đây là mới may xong. Vải thì vẫn còn dư, mấy ngày nữa làm xong ta sẽ cho ngươi đưa tới, chỉ sợ muội không dám mặc."
Tiêu Thanh Quy tự biết đã để lộ chân tướng, lập tức thay đổi câu chuyện: "Huynh thế nào cũng là vương gia vậy mà lại đến trong cung ta làm chuyện ăn cắp, đem mật sáp trả lại cho ta."
Tiêu Dực dưới ánh đèn lờ mờ nhìn tới nhìn lui mật sáp mấy lần, như có điều suy nghĩ nói: "Năm đó sau khi con dế ta bắt cho muội bị chết, nhũ mẫu nói muội khóc mất mấy ngày, mấy tháng sau ta đi gặp muội, nói sẽ lại bắt cho muội một con nhưng muội không muốn. Ta cứ nghĩ muội không thích con vật xấu xí này, không nghĩ tới muội lại làm thế này để một mực giữ lại."
Bốn mắt nhìn nhau, nàng ánh mắt có ý né tránh, chột dạ đến cực điểm, hai mắt hắn sáng rực, vui buồn vô cớ, truy vấn: "Hôm nay đã muốn cùng ta phân gia, vì sao không đem cái này cũng trả lại cho ta?"
Tiêu Thanh Quy tự xưng là có lý: "Mật sáp là của ta, sao ta phải đưa cho huynh."
Tiêu Dực chớp mắt, chợt cười nói: "Vậy được, đem xẻ ra đi, con dế đưa ta, mật sáp trả lại cho muội."
Dứt lời, hắn làm bộ muốn rút kiếm bên hông, Tiêu Thanh Quy gấp đến độ suýt nữa đứng dậy đi ra khỏi vách đá, nhưng lại làm như chim cút thò đầu ra lại rụt trở về, ngăn cản hắn nói: "Không được!"
Tiêu Dực chỉ muốn hù dọa nàng, cũng không thực sự động thủ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng sau vách đá lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, hai gò má hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, hoa điền trên trán cũng đã tháo, lộ ra nốt ruồi Quan Âm, phảng phất như nàng là tiên nữ vô tình ngã vào trong ao phàm trần, hắn thì là tên trộm áo Đổng Vĩnh*, quả thật không tính là chuyện vẻ vang.
Hắn khắc chế ánh mắt, tận lực đưa mắt dời đi chỗ khác, dư quang vẫn có thể nhìn thấy bên trên mặt nước trôi nổi cánh hoa đỏ tươi ngọt ngào... Tiêu Dực thấp giọng ho một tiếng, đang muốn mở miệng.
"Hoàng huynh muốn ở chỗ này nói chuyện cùng ta a?" Nàng bóng gió nói, dưới tình huống này cũng không phải lúc thích hợp để trò chuyện.
Tiêu Dực trong chốc lát cho rằng mình toàn thân vô tư trong sáng, không có ý tứ rời đi: "Ta là huynh trưởng, chẳng lẽ sẽ làm gì muội hay sao? Hay trong lòng A Bồ, huynh trưởng của muội là đồ vô sỉ..."
"Dâm đồ." Tiêu Thanh Quy lạnh giọng nói, nàng hôm qua cũng mắng hắn như thế ở trong lòng.
Tiêu Dực bật cười ra tiếng, gật đầu tỏ ý nhận lấy hai chữ này: "Muội hôm qua đến cùng là nhìn thấy cái gì? Sự thật không như muội nghĩ đâu."
Tiêu Thanh Quy không muốn tiếp tục dây dưa với hắn: "Ta không muốn cùng huynh nói tiếp, làm phiền hoàng huynh ra ngoài được chứ? Nếu không ta sẽ gọi thị vệ đến đuổi người."
"Muội đề phòng huynh trưởng, nhưng lại không phòng thị vệ? Tất cả thị vệ của muội có ai không phải một tay ta huấn luyện, hiện đã giới cung, dù muội gọi người nào tới cũng không phải là đối thủ của ta."
"Hoàng huynh cũng biết bây giờ đã giới cung, lại xem giới cung như không có gì, quả thực là ngông cuồng..."
"Muội không lo lắng ta đêm nay sẽ ở chỗ nào, ngược lại đứng đây nghĩ cách xử trí ta, A Bồ thật đúng là hoàng muội tốt của ta a..."
"Ta quản huynh ở tại đâu làm gì? Huynh muốn ở đâu thì cứ ở lại đó. Hoàng huynh bây giờ đã phát xuân tâm, hoàng muội như ta còn muốn vì huynh mà tuyển chọn mỹ nhân tài sắc vẹn toàn để nạp vào vương phủ, hoàng huynh trong phủ đến một nữ quyến cũng không có, xác thực rất cô đơn..."
Tiêu Dực tức giận run lên, tiện tay cầm lấy áo mỏng trên kệ treo đưa qua cho nàng: "Muội mặc xong quần áo rồi ra ngoài, ta sẽ hảo hảo cùng muội nói tỉ mỉ."
"Không cần." Tiêu Thanh Quy lãnh đạm cự tuyệt đề nghị nói chuyện của hắn, nhưng tay vẫn tiếp nhận quần áo, không muốn từ đầu đến cuối đứng ở vị trí bị động thế này.
Nàng suýt nữa nghe lời hắn mặc quần áo vào, rất nhanh ý thức được chuyện gì, lập tức ngừng động tác trên tay, bởi vì thân ảnh kia còn đang đứng lì trước mặt nàng đây!
Nàng đã nhịn cả một ngày, đến lúc này không thể khống chế nổi tính tình nữa, toàn lực cầm đống quần áo trong tay ném về phía hắn: "Ngươi nhanh đi ra ngoài! Tiêu Dực, ta thực sự tức giận rồi!"
Tiêu Dực cười đến trước ngực đều đang rung rung, không dám tiếp tục đùa nàng, nếu không nàng toàn thân sợ là đều muốn bốc hỏa. Hắn xoay người sang chỗ khác rồi đi ra phía ngoài: "Ta còn có việc đi tìm A Húc nên không thể hầu hạ muội được, muội chờ Thọ Mi tới đi."
Thọ Mi đi vào, tiến đến đỡ Tiêu Thanh Quy, nhìn thấy hành động lớn mật của Tiêu Dực, Thọ Mi cũng không nhịn được thì thầm vài câu, nghĩ đến Tiêu Thanh Quy luôn có thể kềm chế được hắn: "Vương gia lần này cũng quá càn rỡ, trưởng công chúa còn đang tắm rửa, làm sao có thể tự tiện xông vào..."
Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút giận chó đánh mèo, tức giận đáp: "Ngươi nói với ta những này thì ta làm được gì? Ai quản được hắn? Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, ta cũng suýt nữa bị hắn ức hiếp, hắn còn cướp đi mật sáp của ta, thật sự ngang ngược, thô tục, vô lễ, vô pháp vô thiên!"
Vốn cho rằng phong ba tối nay cứ như vậy kết thúc, Tiêu Thanh Quy thay quần áo đi ngủ, cùng hương hoa Lê trong veo gian nan chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên tẩm điện truyền đến âm thanh cửa bị mở ra, tên sát tinh âm hồn bất tán đó lại đến.
Tiêu Thanh Quy vội vàng nhắm chặt mắt, bình ổn hô hấp, giả vờ như đã ngủ.
Tiêu Dực thổi tắt đèn lồng, nhẹ nhành bước đến gần, xốc màn trướng lên nhìn thấy nàng đang khép mắt. Tâm như gương sáng, hắn ngồi ở mép giường chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng không có ý tứ mở mắt ra liền cúi đầu xuống, chậm rãi xích lại gần nàng, làm bộ muốn hôn lên trán nàng.
Chóp mũi suýt chút nữa là đụng vào nhau, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên mở mắt, đẩy hắn ra trốn vào góc giường, Tiêu Dực trầm giọng: "Lại giả bộ ngủ."
Tiếp theo hắn nằm thẳng xuống giường, trong chớp mắt tu hú chiếm tổ chim khách, không coi ai ra gì.
Tiêu Thanh Quy đẩy cánh tay như núi của hắn: "Huynh đây là muốn làm gì? Ngọa Lân điện không có chỗ ngủ hay sao?"
"Không phải A Bồ nói ta muốn ở đâu thì liền ở chỗ đó sao, bây giờ ta ở đây, muội đừng hòng chối không nhận."
Tiêu Thanh Quy thật sự là không làm gì được hắn, thậm chí hối hận sáng nay nhất thời xúc động đem những vật kia trả lại cho hắn, trêu chọc hắn đến đây làm phiền nàng, đêm hôm khuya khoắt còn không được yên tĩnh ngủ. Nàng tức giận ôm chăn mền ngồi ở góc giường, sao dám cùng ngủ trên giường với hắn, vắt hết óc cũng nghĩ không ra biện pháp hữu hiệu, trong lúc nhất thời trầm mặc hồi lâu, thỉnh thoảng lại dùng chân đạp vào hắn.
Hắn tiện tay nắm mắt cá chân để nàng không cách nào thu lại, Tiêu Thanh Quy giãy dụa đến mức thở hổn hển, thấy nàng không còn để ý nữa, hắn ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng muội làm sai trước, chuyện đáp ứng với ta đến nay vẫn chưa làm được, đêm qua thoáng một cái đã thành ta là người đuối lý, A Bồ vậy mà còn phát cáu với ta."
Tiêu Thanh Quy tự có lý lẽ nói: "Huynh không đứng đắn, làm ra chuyện bại hoại thanh danh."
"Ta cùng Hồ cơ kia rất trong sạch, muội cần gì phải tự mình suy đoán, tự thêm phiền não."
Hắn không biết trên đời có thứ gọi là ghen tuông giữa nam và nữ, điều này vượt quá tình cảnh hiện tại của họ...
"Ta xác thực cũng có thời điểm khí huyết khó đè nén, nhưng tóm lại vẫn áp chế được, cái này không cần muội đến giúp đỡ, giúp cũng không nên giúp theo cách này."
"Huynh đừng có nói từ ngữ ô uế..." Tiêu Thanh Quy nhỏ giọng phản bác, hai gò má một thoáng nóng bừng.
Hắn không nói mấy chuyện càn rỡ nữa, ngữ khí nghiêm túc trở lại: "A Bồ, muội cùng Phùng Huyền Độ cũng nên sớm dứt khoát đi, phàm là lúc ta ở kinh thành, chưa bao giờ cùng muội 3 tháng không gặp, muội tất nhiên rõ ràng trong chuyện này ta có bao nhiêu kiên quyết. Ta biết muội muốn ta, ta cũng vậy, cho nên, nhanh chóng đem hôn sự hủy bỏ, muội và ta đều tốt. Sự kiên nhẫn của ta không có nhiều, bắc địa bất cứ cũng lúc nào cũng có thể phát sinh chiến sự, chuyện phiền phức này vẫn nên đừng kéo dài đến sang năm, đây là kỳ hạn cuối cùng cho muội, nếu không ta tự sẽ ra tay, kết cục khó coi không như ý muội."
Tiêu Thanh Quy cũng không tiếp lời.
Hắn rất nhanh đứng dậy xuống giường, cường thế kéo nàng nằm xuống, cũng là vị trí hắn vừa mới nằm qua, vẫn còn hơi ấm. Hắn đắp kín mền trên người nàng, đem lò sưởi đã lạnh cũng nhét trở lại vào bên trong, quay lưng muốn đi.
Trước khi đi, hắn lưu lại một câu không đầu không đuôi:
"Túi thơm ta thường đeo đã bị rơi lâu rồi, A Bồ quan tâm, chắc chắn sẽ làm cho ta cái mới."
Sau khi nghe được tin này, Tiêu Dực trầm mặc hồi lâu mới trầm giọng hỏi: "Nàng đi những chỗ nào?"
Ám vệ chi tiết đáp: "Xe ngựa trưởng công chúa vừa ra khỏi cung liền trực tiếp đi đến Hiền Tân Tập, ngừng hồi lâu, sau đó..."
"Lúc ấy vì sao không lập tức bẩm báo?" Tiêu Dực chất vấn.
"Thuộc hạ là muốn lên lầu bẩm báo, thế nhưng vương gia đã nói, trừ phi biên cảnh Bắc Sóc có dị động, nhất định không được đi vào quấy rầy..." Ám vệ biết rõ Tiêu Dực tối hôm qua gặp Hồ cơ uống rượu tìm vui, mặc dù tin tưởng Tiêu Dực là chính nhân quân tử, cũng không phải người tham luyến tửu sắc, nhưng đây cũng không phải làm chuyện hệ trọng gì, Vương gia cùng Hồ cơ kia ở chung một chỗ hồi lâu, truyền đi ảnh hưởng đến thanh danh, tóm lại là không tốt.
Tiêu Dực ẩn ẩn sinh ra cảm giác buồn chán, cuối cùng không nói thêm nữa, suy nghĩ một lát sau lại cảm thấy, cho dù Tiêu Thanh Quy nhìn thấy hoặc biết chuyện thì thế nào? Trước mắt hắn đang chiếm thế thượng phong, muốn nàng xử lý tốt hôn sự với Phùng gia thế mà nàng lại kéo dài thêm mấy tháng, hắn cũng nên để nàng cảm thụ chút áp lực, không thể dung túng nàng chuyện gì cũng nói qua loa như quá khứ, hắn trước giờ không phải hạng người từ bi, việc này tuyệt đối không cho phép cứ vậy mà qua.
"Không sao." Tiêu Dực nhớ tới đêm qua gặp Huyền cơ, tiếp theo dặn dò, "Phái hai người tiếp cận nữ tử Bắc Sóc kia, nàng ta tuyệt không đơn giản, hiện tại thế cục thay đổi trong nháy mắt, cẩn thận một chút."
Đêm đó trở lại vương phủ, trời đã về khuya. Tiêu Dực đưa tay bóp bóp đầu vai đau nhức, đang muốn đi thẳng vào nội viện tắm rửa thay quần áo, thả lỏng thân thể sau ngày dài mệt mỏi, thuận tiện nghĩ xem có nên vào cung gặp nàng chưa, lúc này hắn bỗng nhiên chú ý tới trên mặt đất chính phòng đặt một cái rương, dừng bước đứng lại.
Lão quản gia tiến lên đón hắn, báo lại rằng: "Trưởng công chúa phái người từ trong cung đưa tới, chắc hẳn là lễ vật cho vương gia."
Dưới tình huống như hiện tại, nàng chắc chắn sẽ không tặng lễ cho hắn, Tiêu Dực trong lòng biết rõ, trực tiếp đi qua mở cái rương ra ---- hắn dám khẳng định, Tiêu Thanh Quy đêm qua đã thấy được.
Đồ vật trong rương cũng thực sự coi là lễ vật, chỉ có điều đó đều là của hắn đưa cho nàng, không ít món đồ mang theo dấu vết của thời gian, ví dụ như chong chóng tre có vết bẩn, binh thư đã ố vàng, trâm hoa kiểu dáng cũ kỹ, có hộp son phấn đã dùng hết, chiếc nhẫn có một viên mã não năm trước hắn đưa nàng, còn có bút vẽ lông mày Ba Tư năm kia hắn tự tay giúp nàng tô qua....
Rương lớn bên trong cái chiếm chỗ nhất là hộp Đàn Hương, hắn đối với mấy lễ vật này xưa nay không quá nhớ rõ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, đưa tay sờ lên cảm giác hộp gỗ mang theo chút nhiệt độ ấm áp, khuôn mặt càng thêm bất đắc dĩ, bên trong hẳn là đựng gốc Tịch Hàn Tê. Nếu không phải không có cái rương nào đủ lớn, nàng sợ là còn muốn đem tượng Thủy Nguyệt Quan Âm trong chùa Thiên Khâu cũng đặt vào trả lại cho hắn, đây là muốn cùng hắn phân gia hay sao?
Bên trong Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy đang vuốt vuốt sáp ong lớn bằng nắm tay, đã nửa ngày chưa từng rời tay, Thọ Mi dâng lên một chén trà an thần, vừa hay nhìn thấy nàng cầm lấy mật sáp đưa dưới ánh nến tường tận xem xét, vật trang trí như mật sáp Thọ Mi không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa thấy qua hình dạng kỳ quái xấu xí như vậy, nhìn sao cũng không giống món đồ đáng tiền.
Hôm nay Tiêu Thanh Quy tự mình thu xếp đồ đạc bỏ vào trong rương, đồ cứ liên tục được đặt vào cho đến khi chứa không nổi nữa mới thôi. Hai tên thái giám hợp lực đem cái rương nâng lên bưng ra khỏi tẩm điện, Tiêu Thanh Quy lại vội vàng đem người gọi trở vào, móc ra khối mập sáp này rồi lại kêu bọn họ đem rương ra ngoài.
Thọ Mi tò mò hỏi: "Mật sáp này bên trong có gì đặc biệt ạ? Trưởng công chúa đã xem nó cả nửa ngày."
Tiêu Thanh Quy đem mật sáp đưa cho nàng, kêu nàng để gần ánh nến xem thử: "Ngươi nhìn ra cái gì?"
"Trong này giống như là phong ấn cái gì, nô tỳ thấy không rõ lắm, trưởng công chúa, đây rốt cuộc là đồ chơi hiếm có gì a?"
"Cũng không phải đồ chơi hiếm có gì đó." Tiêu Thanh Quy uống trà, nhàn nhạt đáp, "Bên trong có một con dế chết."
Thọ Mi suýt nữa sẩy tay đem mật sáp vứt xuống đất đất, nghĩ đến cái này kim sắc óng ánh mật sáp mà bên trong lại bao lấy một con vật đã chết, cảm thấy có chút đáng sợ, tranh thủ thả lại trên bàn, nghĩ sao cũng không thông: "Con dế chỉ có 3 tháng tuổi thọ, tại sao lại bọc trong mật sáp, mà vương gia sao lại đưa cho trưởng công chúa một vật như thế..."
Thọ Mi đang cân nhắc tìm từ ngữ phù hợp, Tiêu Thanh Quy lắc đầu, một lần nữa cầm lấy mật sáp: " Lúc huynh trưởng đưa cho ta nó vẫn còn sống. Khi đó ta từ trong thơ đọc được con dế, nhưng lại chưa từng gặp qua, hắn liền bắt cho ta một con, nuôi dưỡng ở bên trong bình. Không đến hai tháng vật nhỏ này liền chết rồi, ta niên thiếu vô tri cứ tưởng nó đang ngủ đông, đến khi nó bắt đầu co quắp cùng với phát ra mùi hôi..."
Nàng ngẩng đầu nhìn đến lông mày Thọ Mi đang nhíu lên, thoải mái cười một tiếng, cũng cảm thấy chính mình nói hơi có chút doạ người, không tiếp tục nữa: "Trời không còn sớm, ngươi xuống dưới chuẩn bị chỗ suối nóng đi."
Thân thể trần truồng nhẹ bước vào trong suối nước nóng, nước ấm áp dâng cao lên tận cổ, Tiêu Thanh Quy phát ra tiếng thở dài thoải mái dễ chịu, trong đầu chợt nhớ tới con dế kia.
Nếu không phải cùng Thọ Mi nói chuyện, nàng ngược lại chưa từng cảm thấy hành động của mình có gì không ổn. Khi đó nàng nghĩ rất đơn thuần, bởi vì đồ vật là Tiêu Dực đưa cho nàng, mọi thứ hắn đưa nàng đều cất giữ cẩn thận, nàng nhìn quá trình con dế chết khô trong bình, đó là lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau khi mất đi, nàng chấp niệm muốn đem nó lưu lại.
Vật có thể dùng được trong Lương Thu cung thật sự là không có gì, cô cô Bình Niệm đưa cho nàng vòng tay sáp ong, nàng dùng lửa đun đến khi hòa tan rồi rót vào trong chén, mật sáp sền sệt như kim thủy, nàng dùng cây trâm đẩy xác con dế đã khô héo vào giữa chén, trong thoáng chốc ảo giác như con dế ngắn ngủi sống lại, hay là bị nhiệt độ cao làm cho thi thể biến dạng. Nàng xem đây như là kiệt tác đầu tiên của mình, mấy ngày sau nàng đập vỡ cái chén thu được mật sáp đồ chơi, nàng rất hài lòng.
Bây giờ hồi tưởng lại, nàng khi đó ánh mắt chắc là không bình thường.
Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên mở miệng, chỉ thị Thọ Mi đứng chờ bên cạnh: "Ngày mai mời thợ thủ công tới, bản cung muốn đem mật sáp kia điêu khắc xinh đẹp một chút, đỡ cho ngươi cảm thấy nó đáng sợ."
Thọ Mi không phải là chưa từng cầm qua con dễ trên tay, nhưng nghĩ tới bên trong mật sáp chứa xác dế chết thì phía sau không khỏi nổi lên tầng mồ hôi lạnh, mà khiến nàng mồ hôi lạnh càng nặng chính là hai ngón tay của Tiêu Dực đang gác phía sau cổ nàng.
Tiêu Dực chẳng biết tới từ lúc nào, trực tiếp xông vào toà lâu có suối nước nóng này, cưỡng chế không cho phép Thọ Mi mở miệng thông báo.
Tiêu Thanh Quy không nghe được tiếng đáp lại, mang theo mấy phần ngây thơ vốc nước phát ra tiếng vang gọi lại: "Thọ Mi?"
Thọ Mi đã lui xuống, mỗi bước đi đều cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, hiển nhiên cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa không hợp, lại không dám mở miệng ngỗ nghịch.
Tiếng bước chân trầm ổn của nam tử dần tới gần, Tiêu Thanh Quy phát giác có chỗ không đúng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Tiêu Dực vẫn mặc mặc y phục hôm qua, trong tay nắm chặt khối mật sáp kia, giả bộ như ném lên cao rồi nắm lại trong tay, đứng trên cao nhìn xuống nàng.
Tiêu Thanh Quy kề sát vách đá bên cạnh ao để che chắn thân thể, không biết là do vách đá quá lạnh, hay do nguyên do nào khác, dù đang ngâm mình trong nước hồ ấm áp, toàn thân nàng vẫn run lên khe khẽ.
Nàng trong lúc nhất thời lại quên trách cứ hành động tự tiện xông vào của hắn, thốt ra câu chất vấn: "Đã qua một ngày, huynh ngay cả bộ y phục cũng không đổi?"
Tiêu Dực cầm mật sáp trong tay, ý cười càng thêm sâu xa, nghiêng đầu đáp lại nàng: "A Bồ làm sao biết ta hôm qua cũng mang bộ quần áo này? Huống chi, ta cũng không phải chỉ hôm nay mới mặc thế này, lần trước tại Ngụy Yên đài nhìn muội thích kiểu y phục như vậy, ta đã sai người đi làm, đây là mới may xong. Vải thì vẫn còn dư, mấy ngày nữa làm xong ta sẽ cho ngươi đưa tới, chỉ sợ muội không dám mặc."
Tiêu Thanh Quy tự biết đã để lộ chân tướng, lập tức thay đổi câu chuyện: "Huynh thế nào cũng là vương gia vậy mà lại đến trong cung ta làm chuyện ăn cắp, đem mật sáp trả lại cho ta."
Tiêu Dực dưới ánh đèn lờ mờ nhìn tới nhìn lui mật sáp mấy lần, như có điều suy nghĩ nói: "Năm đó sau khi con dế ta bắt cho muội bị chết, nhũ mẫu nói muội khóc mất mấy ngày, mấy tháng sau ta đi gặp muội, nói sẽ lại bắt cho muội một con nhưng muội không muốn. Ta cứ nghĩ muội không thích con vật xấu xí này, không nghĩ tới muội lại làm thế này để một mực giữ lại."
Bốn mắt nhìn nhau, nàng ánh mắt có ý né tránh, chột dạ đến cực điểm, hai mắt hắn sáng rực, vui buồn vô cớ, truy vấn: "Hôm nay đã muốn cùng ta phân gia, vì sao không đem cái này cũng trả lại cho ta?"
Tiêu Thanh Quy tự xưng là có lý: "Mật sáp là của ta, sao ta phải đưa cho huynh."
Tiêu Dực chớp mắt, chợt cười nói: "Vậy được, đem xẻ ra đi, con dế đưa ta, mật sáp trả lại cho muội."
Dứt lời, hắn làm bộ muốn rút kiếm bên hông, Tiêu Thanh Quy gấp đến độ suýt nữa đứng dậy đi ra khỏi vách đá, nhưng lại làm như chim cút thò đầu ra lại rụt trở về, ngăn cản hắn nói: "Không được!"
Tiêu Dực chỉ muốn hù dọa nàng, cũng không thực sự động thủ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng sau vách đá lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, hai gò má hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, hoa điền trên trán cũng đã tháo, lộ ra nốt ruồi Quan Âm, phảng phất như nàng là tiên nữ vô tình ngã vào trong ao phàm trần, hắn thì là tên trộm áo Đổng Vĩnh*, quả thật không tính là chuyện vẻ vang.
Hắn khắc chế ánh mắt, tận lực đưa mắt dời đi chỗ khác, dư quang vẫn có thể nhìn thấy bên trên mặt nước trôi nổi cánh hoa đỏ tươi ngọt ngào... Tiêu Dực thấp giọng ho một tiếng, đang muốn mở miệng.
"Hoàng huynh muốn ở chỗ này nói chuyện cùng ta a?" Nàng bóng gió nói, dưới tình huống này cũng không phải lúc thích hợp để trò chuyện.
Tiêu Dực trong chốc lát cho rằng mình toàn thân vô tư trong sáng, không có ý tứ rời đi: "Ta là huynh trưởng, chẳng lẽ sẽ làm gì muội hay sao? Hay trong lòng A Bồ, huynh trưởng của muội là đồ vô sỉ..."
"Dâm đồ." Tiêu Thanh Quy lạnh giọng nói, nàng hôm qua cũng mắng hắn như thế ở trong lòng.
Tiêu Dực bật cười ra tiếng, gật đầu tỏ ý nhận lấy hai chữ này: "Muội hôm qua đến cùng là nhìn thấy cái gì? Sự thật không như muội nghĩ đâu."
Tiêu Thanh Quy không muốn tiếp tục dây dưa với hắn: "Ta không muốn cùng huynh nói tiếp, làm phiền hoàng huynh ra ngoài được chứ? Nếu không ta sẽ gọi thị vệ đến đuổi người."
"Muội đề phòng huynh trưởng, nhưng lại không phòng thị vệ? Tất cả thị vệ của muội có ai không phải một tay ta huấn luyện, hiện đã giới cung, dù muội gọi người nào tới cũng không phải là đối thủ của ta."
"Hoàng huynh cũng biết bây giờ đã giới cung, lại xem giới cung như không có gì, quả thực là ngông cuồng..."
"Muội không lo lắng ta đêm nay sẽ ở chỗ nào, ngược lại đứng đây nghĩ cách xử trí ta, A Bồ thật đúng là hoàng muội tốt của ta a..."
"Ta quản huynh ở tại đâu làm gì? Huynh muốn ở đâu thì cứ ở lại đó. Hoàng huynh bây giờ đã phát xuân tâm, hoàng muội như ta còn muốn vì huynh mà tuyển chọn mỹ nhân tài sắc vẹn toàn để nạp vào vương phủ, hoàng huynh trong phủ đến một nữ quyến cũng không có, xác thực rất cô đơn..."
Tiêu Dực tức giận run lên, tiện tay cầm lấy áo mỏng trên kệ treo đưa qua cho nàng: "Muội mặc xong quần áo rồi ra ngoài, ta sẽ hảo hảo cùng muội nói tỉ mỉ."
"Không cần." Tiêu Thanh Quy lãnh đạm cự tuyệt đề nghị nói chuyện của hắn, nhưng tay vẫn tiếp nhận quần áo, không muốn từ đầu đến cuối đứng ở vị trí bị động thế này.
Nàng suýt nữa nghe lời hắn mặc quần áo vào, rất nhanh ý thức được chuyện gì, lập tức ngừng động tác trên tay, bởi vì thân ảnh kia còn đang đứng lì trước mặt nàng đây!
Nàng đã nhịn cả một ngày, đến lúc này không thể khống chế nổi tính tình nữa, toàn lực cầm đống quần áo trong tay ném về phía hắn: "Ngươi nhanh đi ra ngoài! Tiêu Dực, ta thực sự tức giận rồi!"
Tiêu Dực cười đến trước ngực đều đang rung rung, không dám tiếp tục đùa nàng, nếu không nàng toàn thân sợ là đều muốn bốc hỏa. Hắn xoay người sang chỗ khác rồi đi ra phía ngoài: "Ta còn có việc đi tìm A Húc nên không thể hầu hạ muội được, muội chờ Thọ Mi tới đi."
Thọ Mi đi vào, tiến đến đỡ Tiêu Thanh Quy, nhìn thấy hành động lớn mật của Tiêu Dực, Thọ Mi cũng không nhịn được thì thầm vài câu, nghĩ đến Tiêu Thanh Quy luôn có thể kềm chế được hắn: "Vương gia lần này cũng quá càn rỡ, trưởng công chúa còn đang tắm rửa, làm sao có thể tự tiện xông vào..."
Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút giận chó đánh mèo, tức giận đáp: "Ngươi nói với ta những này thì ta làm được gì? Ai quản được hắn? Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, ta cũng suýt nữa bị hắn ức hiếp, hắn còn cướp đi mật sáp của ta, thật sự ngang ngược, thô tục, vô lễ, vô pháp vô thiên!"
Vốn cho rằng phong ba tối nay cứ như vậy kết thúc, Tiêu Thanh Quy thay quần áo đi ngủ, cùng hương hoa Lê trong veo gian nan chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên tẩm điện truyền đến âm thanh cửa bị mở ra, tên sát tinh âm hồn bất tán đó lại đến.
Tiêu Thanh Quy vội vàng nhắm chặt mắt, bình ổn hô hấp, giả vờ như đã ngủ.
Tiêu Dực thổi tắt đèn lồng, nhẹ nhành bước đến gần, xốc màn trướng lên nhìn thấy nàng đang khép mắt. Tâm như gương sáng, hắn ngồi ở mép giường chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng không có ý tứ mở mắt ra liền cúi đầu xuống, chậm rãi xích lại gần nàng, làm bộ muốn hôn lên trán nàng.
Chóp mũi suýt chút nữa là đụng vào nhau, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên mở mắt, đẩy hắn ra trốn vào góc giường, Tiêu Dực trầm giọng: "Lại giả bộ ngủ."
Tiếp theo hắn nằm thẳng xuống giường, trong chớp mắt tu hú chiếm tổ chim khách, không coi ai ra gì.
Tiêu Thanh Quy đẩy cánh tay như núi của hắn: "Huynh đây là muốn làm gì? Ngọa Lân điện không có chỗ ngủ hay sao?"
"Không phải A Bồ nói ta muốn ở đâu thì liền ở chỗ đó sao, bây giờ ta ở đây, muội đừng hòng chối không nhận."
Tiêu Thanh Quy thật sự là không làm gì được hắn, thậm chí hối hận sáng nay nhất thời xúc động đem những vật kia trả lại cho hắn, trêu chọc hắn đến đây làm phiền nàng, đêm hôm khuya khoắt còn không được yên tĩnh ngủ. Nàng tức giận ôm chăn mền ngồi ở góc giường, sao dám cùng ngủ trên giường với hắn, vắt hết óc cũng nghĩ không ra biện pháp hữu hiệu, trong lúc nhất thời trầm mặc hồi lâu, thỉnh thoảng lại dùng chân đạp vào hắn.
Hắn tiện tay nắm mắt cá chân để nàng không cách nào thu lại, Tiêu Thanh Quy giãy dụa đến mức thở hổn hển, thấy nàng không còn để ý nữa, hắn ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng muội làm sai trước, chuyện đáp ứng với ta đến nay vẫn chưa làm được, đêm qua thoáng một cái đã thành ta là người đuối lý, A Bồ vậy mà còn phát cáu với ta."
Tiêu Thanh Quy tự có lý lẽ nói: "Huynh không đứng đắn, làm ra chuyện bại hoại thanh danh."
"Ta cùng Hồ cơ kia rất trong sạch, muội cần gì phải tự mình suy đoán, tự thêm phiền não."
Hắn không biết trên đời có thứ gọi là ghen tuông giữa nam và nữ, điều này vượt quá tình cảnh hiện tại của họ...
"Ta xác thực cũng có thời điểm khí huyết khó đè nén, nhưng tóm lại vẫn áp chế được, cái này không cần muội đến giúp đỡ, giúp cũng không nên giúp theo cách này."
"Huynh đừng có nói từ ngữ ô uế..." Tiêu Thanh Quy nhỏ giọng phản bác, hai gò má một thoáng nóng bừng.
Hắn không nói mấy chuyện càn rỡ nữa, ngữ khí nghiêm túc trở lại: "A Bồ, muội cùng Phùng Huyền Độ cũng nên sớm dứt khoát đi, phàm là lúc ta ở kinh thành, chưa bao giờ cùng muội 3 tháng không gặp, muội tất nhiên rõ ràng trong chuyện này ta có bao nhiêu kiên quyết. Ta biết muội muốn ta, ta cũng vậy, cho nên, nhanh chóng đem hôn sự hủy bỏ, muội và ta đều tốt. Sự kiên nhẫn của ta không có nhiều, bắc địa bất cứ cũng lúc nào cũng có thể phát sinh chiến sự, chuyện phiền phức này vẫn nên đừng kéo dài đến sang năm, đây là kỳ hạn cuối cùng cho muội, nếu không ta tự sẽ ra tay, kết cục khó coi không như ý muội."
Tiêu Thanh Quy cũng không tiếp lời.
Hắn rất nhanh đứng dậy xuống giường, cường thế kéo nàng nằm xuống, cũng là vị trí hắn vừa mới nằm qua, vẫn còn hơi ấm. Hắn đắp kín mền trên người nàng, đem lò sưởi đã lạnh cũng nhét trở lại vào bên trong, quay lưng muốn đi.
Trước khi đi, hắn lưu lại một câu không đầu không đuôi:
"Túi thơm ta thường đeo đã bị rơi lâu rồi, A Bồ quan tâm, chắc chắn sẽ làm cho ta cái mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.