Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 18: Chuyện Xưa Bi Thảm (5)

Thị Từ

15/06/2024

Ngày mùng bảy, lễ nhìn mặt tổ chức tại Vụ Viên.

Sáng sớm Tiêu Thanh Quy đã chạy đến chùa Thiên Khâu thắp nhang, nàng quỳ gối bên trong Đại Hùng bảo điện trầm mặc hồi lâu, cho đến khi trái tim triệt để bình tĩnh lại, mọi chuyện hết thảy đều không cách nào quay đầu, nàng chỉ có thể nhận quả đắng này.

Hôm nay nàng không mang chuỗi tràng hạt như bình thường, trong tay cầm một cái túi thơm màu đen, bên trong là Đàn Hương đã trải qua chùa chiền gột rửa, mùi hương càng nồng đậm.

Thọ Mi không thể lý giải hành động trước lễ nhìn mặt mà nàng còn đi một chuyến đến chùa Thiên Khâu, trên đường đến Vụ Viên, nàng lại cứ chăm chú vuốt ve túi thơm của Tiêu Dực, Thọ Mi giả bộ tùy tiện nói: "Nô tỳ sơ ý, hôm nay thấy trưởng công chúa cầm túi thơm của vương gia mới nhớ tới, gần đây mấy lần nhìn thấy vương gia, bên hông người đều là trống không, hóa ra là làm rơi trong cung chúng ta?"

Tục ngữ nói “Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân”*, Tiêu Dực lại không giống ai, chắc là vì lí do từ nhỏ đã luyện võ, hắn xưa nay không thích đeo ngọc bên người, quan lễ tuổi 20 qua đi, cái hông của hắn vẫn không có qua một món phục sức bằng ngọc, ngược lại đeo lên túi thơm kiểu dáng cũng không đặc biệt gì, cái này nói chung cũng trở thành một dấu hiệu để cung nhân nhận biết hắn.

Đã nhiều năm như vậy, túi thơm của hắn không biết đổi qua bao nhiêu lần, hương dùng bên trong lại chưa từng thay đổi, chính là mùi Đàn Hương dễ gặp nhất trong chùa miếu, kết hợp hoa văn tường vân thụy hạc mà hắn thích, thật sự là không phù hợp với khí chất của hắn.

Lúc nhàn rỗi Thọ Mi đã từng hỏi qua nàng về nguyên do của thói quen này, nàng ta hiếu kì cùng là điều dễ hiểu thôi, Tiêu Thanh Quy hết thảy đều trả lời không biết, nhưng nàng thật là không biết sao? Giả vờ quá lâu, nàng cũng có chút mơ hồ.

Đến Vụ Viên, công tử cùng các tiểu thư được mời đều đã sớm đến, bầu không khí cực kỳ hòa hợp, còn có thanh âm ngâm thơ về hoa Mai, năm nay tuyết còn đọng mà hoa Mai đã nở, nơi nơi đều là hoa trắng ngụy xanh tạo thành biển hoa trắng xóa, nhưng cũng bởi vì hình ảnh quá mức thuần khiết, cho dù tân khách gặp nhau náo nhiệt, Tiêu Thanh Quy vẫn thấy mình thật dư thừa, một cảm giác buồn bã dâng lên.

Trước khi bước xuống liễn kiệu, Tiêu Thanh Quy thấp giọng nói ra: "Hắn làm rơi túi thơm này đã mấy tháng rồi."

"Trưởng công chúa vì sao không trả lại cho vương gia?" Thọ Mi nghi ngờ nói.

"Đã mất đi lâu như vậy, dù cho đưa trở về, cũng không phải vật ban đầu, hắn chưa chắc đã vui lòng."

Lời nói bên trong giấu giếm thiên cơ, Thọ Mi lần này triệt để choáng váng đầu óc, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Thanh Quy.

Tiêu Thanh Quy nhanh nhẹn xuống kiệu, bên trong Vụ Viên đám người nhao nhao nhìn lại, cùng tiến lên thi lễ: "Tham kiến trưởng công chúa điện hạ."

"Miễn lễ, các ngươi cứ tự nhiên a."

Thọ Mi đỡ nàng tiến vào noãn các, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, ba mặt có bình ngọc thạch thu nhiệt, lồng sưởi cũng đã nóng đủ, loại này thời tiết này thích hợp nhất là uống trà Chính Sơn Tiểu Chủng để làm ấm người, cung nữ đưa lên lò sưởi tay đã được ủ ấm, Tiêu Thanh Quy lúc này mới cảm giác được máu huyết trong người được lưu thông.

Nàng ngồi một mình chờ ở chỗ này, từ đầu đến cuối cũng không thấy bóng dáng Phùng Huyền Độ, Thọ Mi không khỏi có chút oán giận: "Nhi tử của Phùng Thượng thư cũng thật là kiêu ngạo, dám để trưởng công chúa tại nơi băng thiên tuyết địa này chờ đợi còn hắn lại không thấy đâu..."

Tiêu Thanh Quy cũng không thèm để ý, ngăn cản Thọ Mi phàn nàn, hỏi: "Mẫu hậu vì sao còn chưa tới?"

Tiêu thái hậu dù sao vẫn là mẫu thân Tiêu Thanh Quy, lễ nhìn mặt trưởng bối cũng nên có mặt, nếu không đến chính là làm nhục mặt mũi Tiêu Thanh Quy. Lúc trước cũng là bà ta ủng hộ Tiêu Húc, cật lực thúc đẩy việc hôn sự này, bây giờ Tiêu Thanh Quy thản nhiên tiếp nhận, bà hôm nay lại không chịu xuất hiện, không biết trong hồ lô bán cái gì, chẳng lẽ đổi ý không ưng vị phò mã này nữa.

Thọ Mi ấp úng đáp: "Thái hậu…lão nhân gia... sợ là không chịu tới..."

Tiêu Thanh Quy nói: "Vậy liền đi mời lần nữa, ngươi tự mình đi một chuyến đến Phúc Yên cung, nói hôm nay bà ấy nhất định phải ra mặt."

Thọ Mi lui xuống, dặn dò cung nữ cẩn thận hầu hạ, Tiêu Thanh Quy thì ngẩng đầu nhìn về nơi xa, thoáng nhìn thấy thân ảnh rất không tình nguyện, mang dáng vẻ phân tâm đến gần, đứng ngoài đình hướng nàng hành lễ, người đó chính là Phùng Huyền Độ.

"Thảo dân Phùng Huyền Độ, bởi vì trong nhà có việc trì hoãn nên đến muộn, mong trưởng công chúa thứ tội, trưởng công chúa vạn an…"

Tiêu Thanh Quy nghe ra thanh âm lười biếng, chú ý tới chỗ cổ áo choàng của hắn có chút lộn xộn, trong lòng sáng tỏ, thiếu niên lang này sợ là bị Phùng Thực kéo đến chỗ này, xem ra hắn cũng không hài lòng cửa hôn sự này.

Lần trước trên yến tiệc Tiêu Thanh Quy căn bản không có chú ý tới hắn, bây giờ nàng mới quan sát hắn cẩn thận, Phùng Huyền Độ có chút trẻ tuổi, tất nhiên so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, giữa lông mày tràn đầy khí phách thiếu niên, thấy trưởng công chúa đương triều là nàng, trên mặt mang theo mấy phần khinh thường, dung mạo cũng coi như nổi bật trong đám công tử thế gia thành Vĩnh An, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đứng đắn, đáng tiếc còn mang theo chút ngây thơ như Tiêu Húc, tùy tiện so sánh với Tiêu Dực thì tài cán thất nhiên còn thua xa, nhưng đến cùng vẫn là còn trẻ, vẫn cần rèn luyện thêm.

Tiêu Thanh Quy để hắn khom lưng đến mỏi eo mới kêu hắn miễn lễ, hắn ưỡn thẳng sống lưng, vuốt vuốt lên vạt áo, bộ dáng nóng nảy, ngữ khí lại có chút lớn mật: "Trưởng công chúa, ta có thể đi vào trong ngồi không?"

Tiêu Thanh Quy cảm thấy hắn có chút tâm nhãn, dạng này người sau khi thành hôn mặc dù không dễ chung đụng, cũng sẽ không nhàm chán, nàng mời hắn ngồi xuống, chợt hỏi: "Ngươi năm nay đã nhược quán chưa? Tự xưng thảo dân, Phùng Thượng thư trong triều chưa đưa ngươi chức quan nào sao?"

Phùng Huyền Độ cầm lấy tách trà có nắp uống vào một ngụm, nghiêng đầu sang một bên "Phi" hai tiếng phun ra lá trà, cung nữ bên cạnh lộ vẻ ghét bỏ ra mặt, hắn phun ra sạch sẽ rồi mới hững hờ trả lời Tiêu Thanh Quy: "Mùa xuân năm nay đã nhược quán, thảo dân vô năng a, gia phụ thường nói nếu không phải chỉ có mình ta là con trai độc nhất thì hắn đã sớm đem ta đuổi ra khỏi nhà, vậy mà ta còn có phúc khí trèo cao trưởng công chúa."

"Bản cung nhìn ra ngươi cũng không muốn cái phúc khí này."

Phùng Huyền Độ không nghĩ tới Tiêu Thanh Quy thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, bực bội cởi cả áo choàng ra mới phát hiện cổ áo của mình có chút tán loạn, hắn dùng sức sửa sang lại cho ngay ngắn.

Tiêu Thanh Quy lại nói: "Ngươi đang muốn hỏi bản cung, có thể hay không hủy bỏ mối hôn sự này, dù sao ngươi cũng ước gì được như thế."

Phùng Huyền Độ lúc này mới bắt đầu sáng mắt nhìn Tiêu Thanh Quy, thần sắc tìm tòi nghiên cứu: "Trưởng công chúa, vậy người có thể không? Nhìn xem, người cũng không nhìn trúng ta..."

Nàng cảm thấy Phùng Huyền Độ như một Tiêu Húc khác, nghiễm nhiên thái độ đối đãi như với đệ đệ: "Không thể, phò mã này không phải ngươi không được. Ngươi có thể không cần ngụy trang trước mặt bản cung, Phùng Thượng thư hi vọng ngươi có thể làm một văn thần, truyền thừa công tích Phùng gia đời đời kiếp kiếp, nhưng ngươi sinh ra lại mê võ, khát vọng trên chiến trường kiến công lập nghiệp, cho nên đến nay cũng không chịu vào triều làm quan, bản cung biết ngươi không phải hạng con cháu thế gia vô dụng, nếu không, hôm nay ngươi không vào được Vụ Viên."

Phùng Huyền Độ "A" một tiếng, chợt ngồi thẳng người: "Thật sự là không thú vị, ta không thể làm phò mã của người, cái này cùng tầm thường nhân gia ở rể có gì khác biệt? Sau này ta làm sao trở thành Thống soái phủ binh đại tướng quân? Người đây là đang làm hại tiền đồ của ta..."

Thọ Mi vừa trở về liền nghe đến câu cuối cùng này, vội vàng răn dạy: "Ngươi làm càn! Vậy mà dám nói chuyện như thế cùng trưởng công chúa."

Tiêu Thanh Quy lắc đầu, hiển nhiên không tính toán với hắn: "Ai nói ngươi cùng bản cung thành hôn thì không thể làm tướng quân? Sao ngươi không nghĩ tới bản cung cũng có thể giúp ngươi?"

Nàng để chính Phùng Huyền Độ tự suy nghĩ lợi và hại trong đó, quay đầu nghe Thọ Mi nói thầm vào tai: "Thái hậu cáo ốm, chỉ một lòng quỳ gối trước bàn thờ Phật niệm kinh, lệnh nô tỳ trở về truyền lời, dặn trưởng công chúa sau khi lễ nhìn mặt kết thúc thì đi một chuyến đến Phúc Yên cung, Thái hậu có chuyện muốn nói cùng trưởng công chúa."

Tiêu Thanh Quy sắc mặt trầm xuống, nhìn lối vào Vụ Viên, lại hỏi: "Huynh trưởng cùng A Húc có tới không?"

Thọ Mi đáp: "Vương gia vẫn là đi quân doanh, sợ là chưa chắc sẽ tới, bệ hạ thì đang trên đường tới đây, khi nô tỳ trở về có thấy được loan giá."

Chỉ cần Tiêu Húc tới cũng được, dù sao hắn mới là Hoàng đế đứng trên vạn người. Tiêu Thanh Quy âm thầm tính toán, quay đầu liền đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của Phùng Huyền Độ, nàng lộ ra tia cười nhạt: "Ngươi cũng thật tò mò, cứ như vậy nhìn chằm chằm bản cung."

Phùng Huyền Độ hỏi: "Người đang mưu tính chuyện gì? Ta nghe những đại thần kia nói, người bụng dạ thâm sâu nhưng lại giấu tài, bề ngoài tâm địa Bồ Tát, kỳ thật thích nhất chiêu dùng đao cùn giết người..."

"Phùng công tử ăn nói cẩn thận!" Thọ Mi chọc giận tức chết thôi, nàng ta còn muốn chạy lêncho hắn cái bạt tai thật đau.

Tiêu Thanh Quy lại cười, nụ cười này là thật lòng, đồng thời còn nghe được một tiếng cười khác ở kế bên, Hạ Lan Vân Thường uốn gối thi lễ: "Tham kiến trưởng công chúa. Vân Thường chậm trễ, đi từ xa đã nghe được Phùng công tử lớn mật chi ngôn, vô ý cười ra tiếng, mong trưởng công chúa đừng trách tội."

Tiêu Thanh Quy khoát tay: "Ngươi ngồi xuống đi. Bản cung cũng rất hiếu kì, không bằng Phùng công tử nói một chút, là vị đại thần nào cùng Phùng Thượng thư nói xấu bản cung? Bọn họ còn nói những gì?"



Hạ Lan Vân Thường ngồi xuống bên cạnh, tự mình pha trà giúp Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi thì đem tách trà có nắp lui xuống.

Phùng Huyền Độ không ngốc: "Người coi ta là hài tử sao, còn muốn dẫn dụ ta, ta mới không nói cho người là ai nói, nhiều người như vậy trưởng công chúa cũng không biết rõ, trị tội cũng không trị được. Huống chi, nếu ta gạt người, chẳng lẽ người cũng tin lời ta nói."

Thọ Mi bực tức giậm chân, chỉ hận mình không thể làm chủ, nếu không việc hôn sự này nàng là người đầu tiên muốn phản đối.

Tiêu Thanh Quy lại cảm thấy đã lâu không có thư thái như vậy, trong cung tuyệt sẽ không có ai như Phùng Huyền Độ nói chuyện vừa ngay thẳng lại thú vị như vậy, nàng cảm thấy rất mới lạ, càng không đến mức bởi vì những lời này mà tức giận, sau đó cũng không nói gì nữa.

Cung nữ đem đến ba chén chè Đậu đỏ, trước tiên là muốn dâng lên cho Tiêu Thanh Quy, nàng khoát tay áo, ra bưng đến cho Phùng Huyền Độ, Phùng Huyền Độ nghe được vị ngọt hai mắt liền sáng lên, kinh hỉ nói: "Trưởng công chúa, người cũng thích ăn chè Đậu đỏ? Nếu người đã cho ta ăn trước, vậy ta cũng sẽ không khách khí."

Tiêu Thanh Quy để hắn tùy ý: "Bản cung không hảo ngọt, bởi vì biết ngươi thích ăn, đặc biệt chuẩn bị để tiếp đón ngươi."

Phùng Huyền Độ trong chốc lát tâm tư xoay chuyển liên hồi, thế nào cũng không hiểu được nàng rốt cuộc có ý gì, hắn chỉ có thể vùi đầu ăn chè Đậu đỏ mà tiếp tục suy nghĩ.

Hạ Lan Vân Thường nhàn nhạt múc lên một muỗng, mắt sắc hơi đổi, chỉ vào phía cây hoa Mai có tuyết đọng ở xa xa, nhắc nhở Tiêu Thanh Quy: "Trưởng công chúa nhìn những cô nương đằng kia đang dùng hoa Mai cài lên tóc a."

Tiêu Thanh Quy suýt nữa quên chuyện chính sự, quay đầu nhìn sang, hoa thơm cỏ lạ đều tụ chung một chỗ, áo quần thướt tha, quả thật nhìn như bức họa giai nhân trong vườn hoa, lịch sự tao nhã vô cùng. Nàng dựa theo ấn tượng trong trí nhớ, để mắt tới trong đó có một vị tiểu thư khí chất thanh lãnh giống nàng đến mấy phần, dù biết rõ tiểu thư kia họ gì tên là gì nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Người mặc váy màu hồng cánh sen kia là nữ nhi nhà ai?"

Thọ Mi đáp: "Đó là tiểu nữ được sủng ái nhất của An Quốc công phủ, tên Thẩm Tố Nga, tuổi vừa tròn 16."

Tiêu Thanh Quy cười gật đầu, nụ cười bên trong mang theo tia đắng chát, Hạ Lan Vân Thường tiếp lời: "Trưởng công chúa đã thích nàng, không bằng kêu nàng tới gặp gặp?"

"Không cần." Trong nội tâm nàng đủ kiểu muốn gặp, động tác lại cực kì quả quyết móc túi thơm ra, nói sang chuyện khác: "Đây là túi thơm mang theo bên người của hoàng huynh, trước đó vài ngày hoàng huynh tới thăm bản cung, vô ý làm rơi, bản cung tò mò mở ra xem thử, các ngươi đoán xem bên trong chứa cái gì?"

Thọ Mi đã phát giác sai sai, không dám trả lời, Hạ Lan Vân Thường tâm tư thâm trầm, thấy thế cũng không nói không rằng, chỉ có Phùng Huyền Độ thiếu niên đơn thuần góp vui: "Túi thơm bên trong còn có thể chứa gì khác? Hoa khô hoặc là hương liệu? Ta ngửi thấy mùi Đàn Hương, vương gia vậy mà lại thích Đàn Hương?"

Nếu không phải túi thơm đang ở trong tay Tiêu Thanh Quy, nói không chừng hắn còn muốn đoạt đến để mở ra nhìn.

"Chứa tóc của nữ tử, bản cung lúc này mới phát giác hóa ra hoàng huynh đã sớm có người trong lòng."

Tiêu Thanh Quy bình tĩnh công bố đáp án, vốn định đem túi thơm đưa cho Thọ Mi, động tác lại dừng lại, Thọ Mi là người của nàng, mặc dù việc này nàng liệu trước sẽ khó thoát tội, nhưng vì miễn cho Thọ Mi vô tội vị liên lụy, nàng tốt nhất vẫn nên kêu người khác làm. Thế là nàng đem túi thơm giao cho Hạ Lan Vân Thường, Hạ Lan Vân Thường là người Thiên Sư giám, bên trên còn có Hạ Lan Thế Kính bảo vệ, Tiêu Dực cho dù tức giận cùng sẽ phát tác trên đầu nàng trước tiên, cho dù truy cứu đến Hạ Lan Vân Thường cũng không nguy hiểm.

"Vân Thường, ngươi giúp bản cung làm bà mối nối dây tơ hồng, đem cái túi thơm này đi đưa cho nàng. Triều ta tuân thủ lễ nghĩa trăm năm qua có cũng không ít nợ phong lưu, nếu có thể vì huynh trưởng thúc đẩy chuyện vui này, cũng coi như song hỉ lâm môn."

Hạ Lan Vân Thường cười cười tiếp nhận túi thơm, đứng dậy đi về hướng rừng Mai, đến cả Thọ Mi cũng biết hành động lần này không ổn, bất chấp làm trái mệnh mà bắt lấy cánh tay Hạ Lan Vân Thường, thấp giọng hô: "Trưởng công chúa..."

Nàng chỉ thấy Tiêu Thanh Quy ngồi ngay đó, dáng vẻ hết sức gầy gò đáng thương, ánh mắt nàng nồng đậm bi thương, biết rõ Tiêu Thanh Quy không phải là người như vậy nhưng vô luận thế nào cũng đoán không ra vì sao nàng muốn làm như vậy, Tiêu Dực bởi vì hôn sự với Phùng gia đã chất chứa oán hận từ lâu, nếu như biết Tiêu Thanh Quy tiền trảm hậu tấu, nhất định phải lật tung trời.

Tiêu Thanh Quy vẫn không nhúc nhích, Hạ Lan Vân Thường thấy nàng đã hạ quyết tâm, hất tay Thọ Mi ra, Thọ Mi vừa muốn mở miệng, Tiêu Húc đã đến.

Thái giám hô lớn hông báo: "Bệ hạ giá lâm —— "

Ngoại trừ Tiêu Thanh Quy, tất cả mọi người đều nhao nhao thi nhau hành lễ, Phùng Huyền Độ cũng không dám ngồi chỗ đó, đứng dậy lui ra đợi ở một bên.

"Mẫu hậu bị bệnh sợ là không tiện đến đây thưởng Mai, trẫm vừa gặp mấy vị Tể tướng thảo luận chính sự, kết thúc liền tranh thủ thời gian đến đây ngay, hoàng tỷ cùng A Sùng thế nào rồi? Có hài lòng không?"

Tiêu Thanh Quy cũng không trả lời hắn, chờ Hạ Lan Vân Thường đem người mang tới, tâm tình có chút phức tạp.

Tiêu Húc nhìn qua Phùng Huyền Độ một cái rồi nói tiếp: "Sùng là nhũ danh của hắn, hoàng tỷ sau này cũng có thể gọi hắn là A Sùng. Trẫm cùng A Sùng từng có duyên bằng hữu, lúc bé cùng một chỗ học kỵ xạ với nhau, trẫm không phải là tướng tài trên lưng ngựa nhưng A Sùng võ công cao cường, rất có thiên phú. Phùng Thượng thư đối với hắn cực kì bảo bọc cho nên đến nay vẫn chưa vào triều làm quan, hoàng tỷ cảm thấy trẫm đưa hắn chức quan gì là thích hợp? Toàn bộ đều nghe theo hoàng tỷ phân phó."

Hắn là Hoàng đế, ở trước mọi người hỏi một vị công chúa như nàng chuyện phong quan chẳng khác nào nó muốn thiên vị phò mã tương lai, Tiêu Thanh Quy vô luận như thế nào cũng không thể nói tiếp lời này, chỉ đáp: "Bệ hạ tự mình sắp xếp, không cần hỏi qua bản cung. Bất quá bản cung hiện tại thật sự là có một chuyện muốn cầu bệ hạ ra ý chỉ."

"Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại."

Nàng nghe tiếng bước chân giẫm tuyết tới gần, nhẹ giọng nói ra: "Hôm nay đông đảo nữ quyến ở đây thưởng Mai, bản cung sớm đã có biết hoàng huynh có người trong lòng, trùng hợp thay vị tiểu thư này hôm nay cũng ở tại Vụ Viên."

Tiêu Húc hết sức kinh ngạc: "Thật có chuyện này sao?"

"Tất nhiên là thật. Cho nên bản cung mạo muội thay hoàng huynh nói ra, cầu bệ hạ hạ chỉ tứ hôn."

"Đây chính là hỉ sự lớn nhất, trẫm lập tức liền kêu người soạn chỉ!"

"Bản cung đã để Vân Thường đem người tới, trong tay nàng còn cầm túi thơm giấu tóc nữ tử bên trong của hoàng huynh.

"Hoàng tỷ có biết là cô nương nhà nào?"

"Chính là An quốc..."

"Trưởng công chúa." Hạ Lan Vân Thường bỗng nhiên lên tiếng, đứng dưới noãn các, nhìn thấy Tiêu Húc thì cúi người hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ."

Tiêu Húc qua loa phất tay, dáng vẻ đang tập trung muốn nghe Tiêu Thanh Quy nói tiếp, Tiêu Thanh Quy tùy ý quay đầu, nhìn thấy bên cạnh Hạ Lan Vân Thường là vị tiểu thư thân mang váy dài màu hồng cánh sen, áo choàng màu xanh ngọc bích, trong tay còn cầm túi thơm của Tiêu Dực, nàng lập tức ngây ra tại chỗ, suy nghĩ quay cuồng, trong lòng thầm kinh hãi, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Tiêu Húc thấy nàng không nói lời nào mà chỉ nhìn vào nữ tử kia: "Thật là trùng hợp, năm trước mẫu hậu chọn lựa hoàng hậu, trẫm nhớ hình như Binh bộ Thượng thư Lư Kính Viễn có một đôi nữ nhi, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng bề ngoại lại rất giống nhau, ngươi là tỷ tỷ hay muội muội?"

Nữ tử kia chậm rãi thi lễ, đáp: "Dân nữ tên Tống Tranh, gia tỷ tên là Tống Sênh, hôm nay có vinh hạnh đặc biệt được vào cung làm bạn cùng trưởng công chúa thưởng Mai."

Tiêu Thanh Quy ngờ ngợ nhớ lại, nàng lúc ấy nhìn qua một lượt chân dung cùng danh sách thế gia chi nữ, còn gặp cả bà mối chuyên giao du trong vòng tròn quyền quý trong thành Vĩnh An, cũng có chút hiểu biết với tính tình của các nữ nhi thế gia đang đợi gả. Lư gia có đôi tỷ muội, Lư Tống Sênh là đích nữ chính thê sở sinh, Lu Tống Tranh thì là thứ nữ con tiểu thiếp, hai người sinh cách nhau nửa năm, tỷ tỷ được chiều chuộng khó tránh khỏi có chút ương ngạnh, muội muội thì ôn nhu dịu dàng, không có gì nổi trội.

Nàng lúc ấy chọn trúng con gái An quốc công Thẩm Tố Nga, nghĩ đến thế cục nên lưu cho Binh bộ Thượng thư chút ân điểm, tiện tay gửi thiệp mời Lư Tống Tranh, hành động này là có chủ ý nhưng cũng không ảnh hưởng gì, nhưng chẳng biết vì sao nàng ta lại bỗng nhiên biến thành nhân vật chính.

Nàng lâm vào vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không tìm ra cách nào để thay đổi tình cảnh mà nàng dốc lòng thiết kế, trong lòng nàng không khỏi ảo não, chỉ có thể tự trấn an mình, ít ra thì hôm nay mục đích quan trọng nhất chính là vì Tiêu Dực tuyển định một mối hôn sự, Lư Tống Tranh xuất thân không cao, chắc sẽ không làm được chính thê, Thẩm Tố Nga tiểu thư vẫn còn cơ hội.

Tiêu Thanh Quy chợt cảm thấy bi thương, trời cao thật khéo trêu ngươi nàng, nàng căn bản chỉ muốn chọn cho Tiêu Dực một thê tử tốt, kết quả quá mong đợi lại biến thành hai người.

Nàng ở đó suy nghĩ xuất thần hồi lâu, Tiêu Húc phô trương uy phong Hoàng đế, đứng dậy cùng đám người nói lớn: "Hôm nay hoàng tỷ ở đây tổ chức lễ nhìn mặt, năm sau trẫm cũng sẽ cưới hoàng hậu, cảm tạ trời cao phù hộ, may nhờ hoàng tỷ suy nghĩ cẩn thận nếu không trẫm đã suýt nữa chậm trễ đại sự của hoàng huynh. Trẫm tại đây chỉ hôn thứ nữ Lư thượng thư làm Thần vương Trắc phi, lệnh Thiên Sư Giám sớm chọn ngày lành để thành hôn, khắp chốn mừng vui!"



Từng trận chúc mừng không ngừng vang lên, Tiêu Thanh Quy cảm giác tai mình ù đi, yết hầu trào lên máu tanh ngai ngái, nàng vội vàng ép bản thân nuốt xuống, hết thảy mọi việc đều đã xảy ra như kế hoạch đây chẳng phải kết quả mà nàng muốn a?

Nàng ảm đạm quay đầu, liếc nhìn cành mai treo đầy tuyết trắng, dưới gốc Mai là Tiêu Dực đang đứng, trong mắt hắn chứa đựng phẫn nộ cùng thất vọng vô tận, nàng chớp chớp mắt, đó không phải ảo giác, bàn tay giấu trong áo choàng vỗ lên trên ngực, cảm giác đau đơn từng cơn, tất cả là nàng tự làm tự chịu!

Tiêu Dực bước nhanh đến, Tiêu Húc mừng rỡ kêu "Hoàng huynh", trước mặt tất cả mọi người, hắn dùng lực bắt lấy cổ tay nàng, đem người nàng nhấc lên, không nói một bế nàng đi mất.

Những ánh nhìn chăm chú đó biến thành những lời chỉ trích, thì thầm, tiếng ù ù trong tai nàng vẫn chưa ngừng lại nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ từng lời bàn tán đó, mắt nàng đỏ hoe, lỗ tai nóng bừng, nỗi đau trong lòng càng ngày càng sâu thêm.

Tiêu Dực bế nàng trực tiếp tiến vào một tòa các gần với Vụ Viên, bởi vì tòa các này dùng làm chỗ nghỉ mát để ngắm hoa ngày hè, bên cạnh còn một hầm trữ băng, trong tòa các dị thường âm lãnh, tro bụi bay mịt mùi, chắc hẳn đã lâu không có người ghé qua.

Vừa vào cửa Tiêu Dực liền đem nàng hất xuống, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần ngã sấp xuống đất, nhưng may mà hắn cũng không quá đáng như vậy mà chăm chú nắm chắc cổ tay để nàng đứng vững.

Tiêu Dực nâng cằm ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắt rồi giận dữ hét: "Tiêu Thanh Quy! Đây chính là chuyện tốt muội làm?!"

Tiêu Thanh Quy cảm giác cổ tay đau đớn, lần đầu chân chính cảm nhận được nguy cơ bị thú dữ lăm lăm vồ tới cắn cổ, thế mới biết quá khứ hắn đối xử với nàng có bao nhiêu dịu dàng? Nàng không kịp nghĩ nhiều, cố gắng trấn định treo lên một nụ cười giả dối, cười đến hai gò má cứng ngắc: "Làm sao? Hoàng huynh bất mãn ta vì tự mình định đoạt chuyện hôn sự của huynh? Chuyện này quả thật có chút sơ suất, người ta muốn chọn ban đầu là nữ nhi An quốc công..."

"Muội còn dám nói tới con gái An quốc công! Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy......" Hắn lặp đi lặp lại tên nàng, muôn vàn cảm xúc đan xen, cuối cùng lại biến thành thống khổ ai oán, "Một đao này muội đâm thật khéo (chỉ trái tim). Ta nghĩ rằng muội muốn rời khỏi ta cho nên cứ thuận theo mà xuất giá, ta không muốn bức muội thật chặt, cho muội thời gian phân biệt đúng sai, nhưng thế nào cũng không thể nghĩ tới, muội không chỉ muốn rời khỏi ta mà còn muốn đem ta đẩy đi càng xa. Năm đó ta thân chinh Giang Nam, hoàng đế Đông Di đem nữ nhi cùng cơ thiếp của hắn đưa cho ta, ta chưa kịp xử lý liền đem nhốt ở phủ hai ngày, vì chuyện này muội tức giận tận một tháng không chịu để ý đến ta, bây giờ muội trả lời cho ta, Tiêu Thanh Quy khi đó đã đi đâu?!"

"Khi đó ta tuổi nhỏ vô tri làm chậm trễ nhân duyên hoàng huynh, bây giờ ta đền bù..."

"Đền bù? Muội nói thật nhẹ nhàng! Ta biết muội xưa nay lắm mưu nhiều kế, nhiều năm qua ta cùng muội trong ứng ngoài hợp, nói ta nối giáo cho giặc cũng không sai, nhưng ta trăm vạn lần không nghĩ tới, một ngày kia muội sẽ tính toán cả ta! Vừa rồi ta hoàn toàn có thể rút kiếm đem Phùng Huyền Độ cùng nữ tử kia thống khoái mà giết, nhưng ta..."

Hắn dừng lại một lát, hai mắt đã trừng đến đỏ tươi, treo đầy tơ máu, Tiêu Thanh Quy biết hắn gần đây bận rộn quân vụ đã đủ hao tâm tổn trí, giờ lại thêm chuyện này.

"A Bồ, ta hỏi muội một câu, muội đã bao giờ thấy đau lòng chưa? Muội đã bao giờ nếm trải cảm giác đau lòng đến không thể chịu đựng được chưa? Muội đến cùng là có trái tim hay không? Lúc phụ hoàng còn sống, ta phí hết bao nhiêu tâm huyết khước từ hôn sự cho muội, sau tất cả điều ta muốn là bảo vệ sự tự do của muội, bảo vệ lòng kiêu hãnh của muội để không phải khúm núm trước mặt hắn, muội cái gì cũng không biết! Muội chỉ biết đứng trên trên cao nhìn xuống đùa bỡn ta, muội đến cùng có biết hay không, muội có biết trong lòng ta một mực cất giấu ai? Tâm ta có muội..."

"Đủ rồi! Huynh trưởng!" Tiêu Thanh Quy kịch liệt thở dốc, liều mạng đem lời hắn chặn lại, "Bất luận như thế nào, A Bồ cũng không hối hận về hành động hôm nay..."

"Nếu muội biết hối hận thì ta cũng không trở nên tức giận như thế này! Ta hận nhất chính là thái độ hồ đồ này của muội, luôn tự cho mình đúng..."

"A Bồ chỉ muốn cùng huynh làm cả đời làm thân huynh muội, cái này không tốt sao?"

"Không được!" Hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn nuốt xuống ngàn vạn lời muốn nói từ đáy lòng, hết sức khắc chế nói, "Ngay từ ngày gặp lại hoang đường đó ta đã biết, làm huynh trưởng của muội với ta là vĩnh viễn không đủ."

Tiêu Thanh Quy nước mắt chực trào, cổ tay tựa hồ bị trật khớp, nàng không kiên trì nổi nữa, thanh âm trở nên cầu xin: "Huynh trưởng, huynh nghe ta, huynh tin tưởng ta, chỉ có ta lấy chồng, ngươi cưới vợ, đây mới là kết quả tốt nhất cho cả hai."

Nàng gả cho Phùng Huyền Độ, hắn cưới Lư Tống Tranh hoặc Thẩm Tố Nga, quan hệ giữa bọn hắn mới có thể mãi mãi dừng tại tại hai chữ huynh muội, kia là nàng vì bọn họ mưu cầu lẫn nhau mới khiến cho mỗi quan hệ này thêm gông cùm xiềng xích, nàng làm vậy để giữ trọn thề ước, hắn vì sao không hiểu nàng dụng tâm vì điều gì?

"Ta không chấp nhận kết quả này. Muội có nghe hay không? Ta không chấp nhận."

Nước mắt cuối cùng nhịn không được mà rơi xuống, Tiêu Thanh Quy cố đẩy bàn tay đang nắm chặt của hắn, giọng nói nghẹ ngào: "Đau quá, cổ tay muốn gãy mất..."

"Hóa ra muội cũng biết đau!" Hắn như cũ không chịu buông tay, tựa như chỉ cần làm vậy liền có thể giữ được nàng, cả thân thể, cả trái tim hắn đều muốn lấy, "Ngày ở Bồng Lai điện chỉ hôn, đêm đó muội dịu dàng chịu lún, muội ôm ta, muội cho rằng ta không cảm giác được gì sao? Mấy tháng nay ta bao lần muốn hỏi muội một câu, muội ôm ta, đến cùng là xuất phát từ chân tình, trộm túi thơm bất quá là tiện tay, hay phải nói rằng, ôm ta mới là tiện tay, là lấy cớ, muội từ lúc đó đã ấp ủ kế hoạch hôm nay."

"Đương nhiên là vì lấy đi túi thơm của huynh, nếu không ta sao lại ôm huynh? Huynh trưởng, chúng ta bây giờ đều không còn là thiếu niên, đây là chuyện không nên."

Tiêu Dực giận quá hóa cười, "Không nên? Trên đời này không có thứ gì Tiêu Dực ta không nên! Tiêu Thanh Quy, ta phát hiện ta thế mà chưa bao giờ hiểu rõ muội. Ta tự xưng là hiểu muội, tất cả lại như một trò cười, muội dẫn dụ ta đến gần rồi lại đẩy ra ta..."

"Ta không có!" Tiêu Thanh Quy vô ý phản bác.

"Đêm đó ta thoát quần áo muội để xoa thuốc, muội có thật là ngủ thiếp đi không?! Năm đó ở An Sóc phường vì ta điểm nốt ruồi, muội thật nhìn không ra đôi nam nữ Bắc Sóc kia là vợ chồng a?! Nguyên Huy thứ 20, sau khi quan lễ của ta kết thúc, muội cùng ta chải tóc cho nhau, ta trộm cắt tóc muội, nhiều năm trân quý giấu bên trong túi thơm, muội hoàn toàn không biết gì?!"

Tiêu Thanh Quy hô hấp dồn dập, mấy lần mở miệng đều không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể trốn tránh, lặp lại: "Không phải như vậy, không phải..."

Nàng tội lỗi chồng chất, một bên sa vào lại một bên đẩy ra, nàng không bằng Tiêu Dực lỗi lạc, nàng không có chỗ ẩn trốn.

Có tiếng trống báo vang lên từ ngoại ô phía bắc truyền vào hoàng thành, Thanh Quy cả kinh, trái tim như muốn ngừng một nhịp, Tiêu Dực cũng không tiếp tục cùng nàng giằng co, quả quyết buông lỏng tay nàng ra.

Rất nhanh liền có tiếng gõ cửa vang lên, gấp rút mà nặng nề, Tiêu Dực đi qua mở cửa, Tiêu Thanh Quy hướng về sau hai bước bám lên vách tường lạnh lẽo mới miễn cưỡng đứng vững.

Người tới không phải là Cố Phóng mà là một ám vệ, hắn lo lắng bẩm báo: "Vương gia, tam hoàng tử Bắc Sóc đột nhiên dẫn quân tiến công Xuyên Sa, hai bên đã giao chiến, quân ta sợ là... không địch lại, cần phải lập tức điểm binh."

Tiêu Dực muốn rời đi, quay đầu ra phía sau liếc nàng một cái, Tiêu Thanh Quy tham luyến nhìn hắn, ánh mắt nàng đầy lo lắng, hắn lại lạnh lùng như băng, nữa chữ cũng không lưu lại.

Hắn sớm đã rời đi, nàng vẫn đứng nguyên ở đó cảm thụ hơi lạnh thấu xương, thẳng đến khi chống đỡ không nổi, một giây trước lúc ngất đi nghe được tiếng Thọ Mi kêu lên sợ hãi: "Trưởng công chúa!"

Nàng nằm mơ một giấc mộng dài dằng dặc, ký ức quay lại Nguyên Huy năm thứ 20, Tiêu Dực nhược quán, Tiêu phục cử hành quan lễ long trọng cho hắn.

Thanh quy không đích thân xem quan lễ, nhưng sau khi quan lễ kết thúc, hắn vội vã đến Kiến Ninh cung gặp nàng, nàng tạm thời cũng có thể tính là người đầu tiên nhìn thấy hắn chính thức buộc quan*.

Tẩm điện của nàng treo rèm đính đầy châu báu đá quý, mấy năm chưa từng thay đổi qua loại khác, nàng khi đó 17 tuổi, mặc dù đã bái Phật nhưng vẫn còn khí chất trẻ con ngây ngô, nhất là ở trước mặt hắn.

Trong điện chỉ có hai bọn họ, nàng ầm ĩ muốn một lần nữa buộc quan cho hắn, nếu hắn để mình làm thì cũng sẽ cho hắn chải đầu nàng, hắn dung túng nàng, quả quyết thả hết tóc ra, tóc xanh rũ xuống phía sau, bộ dáng phóng đãng câu người, nàng ngơ ngác nhìn hắn thật lâu.

Lề mề hơn nửa canh giờ, hai tay đau nhức, nàng ngay cả tóc cũng không chải tốt chứ đừng nói đến mang quan. Về sau liền biến thành hắn chải đầu cho nàng, hắn nói tóc nàng đen tuyền rất là xinh đẹp, nắm trong tay mềm mượt như tơ lụa, cả phòng đều là mùi hương của dầu hoa quế, ngọt ngào thấm cả vào tim gan.

Khi đó nàng vừa nhận một mama hầu hạ bên người, họ tên là gì nàng đều không nhớ rõ, Thọ Mi bị nàng sai đến nơi khác, mama thấy ban ngày mà cửa điện đóng chặt bèn đẩy cửa đi vào.

Nàng chỉ biết lúc ấy mình đã ngủ thiếp đi trong ngực Tiêu Dực, không biết Tiêu Dực đang làm cái gì, mama bỗng nhiên hét lớn đem nàng làm tỉnh, bọn hắn như chim nhỏ sợ hãi liếc nhau, chỉ cần nhìn một cái đã hoàn toàn hiểu ý.

Vị mama kia từ đó không còn xuất hiện trong cung, tên họ của bà cũng tan biến vào hư không.

Thỉnh thoảng nàng sẽ nửa đêm tỉnh giấc, nhớ đến từng có một người như vậy, nhớ đến bà ấy có kết cục như vậy, nhớ đến Tiêu Dực cùng nàng đã làm chuyện gì, thẳng đến hừng đông cũng không thể chợp mắt.

Hoa Bách Hợp phơi khô, bột Đàn Hương cùng Xạ Hương, một sợi dây đỏ quấn lấy tóc xanh giấu kín si niệm, đây là túi thơm của Tiêu Dực, sao nàng lại không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook