Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 19: Chuyện Xưa Bi Thảm (6)

Thị Từ

15/06/2024

Tiêu Thanh Quy đã hôn mê hơn nửa ngày, nàng bị mắc kẹt trong mộng đẹp năm xưa cùng tội lỗi chồng chất không thể nào thoát ra, trong thoáng chốc nàng vẫn nhận thức được mọi chuyện xảy ra quanh mình, nghe được tiếng kêu lớn của Thọ Mi, Tiêu Húc một đường ôm nàng trở về Kiến Ninh cung, Hạ Lan Vân Thường lại dùng những ngân châm chán ghét kia đâm vào da thịt nàng.

Nàng trên người trăm ngàn vết thương, cũng đã từng có ý nghĩ muốn chết đi, chỉ vì còn quan tâm đến một người mà nàng mới cố bám víu lấy một tia sinh mệnh cuối cùng này.

Nàng nghe thấy Thọ Mi đề nghị muốn mời Hạ Lan Thế Kính đến, thẳng thắn nói nàng từ trước tới nay né tránh gặp Hạ Lan Thế Kính là bởi vì nàng sợ hãi Hạ Lan thế kính, nàng liều mình cử động thân thể biểu đạt ý kháng cự, Hạ Lan Vân Thường tựa hồ đã hiểu. Chỉ nghe Hạ Lan Vân Thường nói ra: "Trưởng công chúa sợ là chưa muốn tỉnh lại, cứ để trưởng công chúa ngủ nhiều thêm một lát."

Thọ Mi thấp giọng không nghe ra được nói cái gì, nàng chỉ nghe hai chữ "Vương gia", Tiêu Dực, Tiêu Dực, nàng phải tỉnh lại, Tiêu Dực muốn xuất chinh đi Bắc Sóc, nàng nhất định phải ngăn cản, hắn tuyệt đối không thể đi Bắc Sóc.

Tiêu Thanh Quy dùng sức mở hai mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, cảm giác được toàn thân dinh dính mồ hôi ẩm ướt, có cảm giác như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.

Hạ Lan Vân Thường cùng Thọ Mi đồng thời kêu lên: "Trưởng công chúa!"

Nàng giật chăn mền ra, cố gắng bước xuống giường, không để ý đến Thọ Mi ngăn cản đi tới đẩy tung cửa điện ra, gió đông rét lạnh đối diện đánh tới làm nàng sợ run cả người, mồ hôi trong nháy mắt khô cạn, hai mắt cũng càng thêm kiên định.

Thọ Mi nhanh chóng chạy đến đem cửa đóng chặt, Hạ Lan Vân Thường cũng tới khuyên can: "Trưởng công chúa vừa tỉnh, trước tiên nên nằm trên giường nghỉ ngơi..."

"Huynh trưởng đâu?"

"Trưởng công chúa, vương gia vẫn ở trong kinh, chỉ là hiện tại sợ không còn ở trong cung." Thọ Mi biết trước mắt cần nói cái gì để làm cho nàng yên tâm, Tọ Mi không ngừng an ủi: "Vương gia rất tốt, hoàng thất Bắc Sóc chỉ làm chút hành động quấy nhiễu biên giới Hàng Châu..."

"Thay quần áo, bản cung muốn đi gặp Hoàng Thượng."

"Trưởng công chúa..."

Tiêu Thanh Quy tự mình đi lấy ngoại bào, Thọ Mi cùng Hạ Lan Vân Thường bối rối liếc nhau một cái, Vân Thường bất đắc dĩ gật đầu, Thọ Mi mới lên trước nhận lấy hầu hạ Tiêu Thanh Quy thay quần áo.

Liễn kiệu vội vã di chuyển trong đêm, Tiêu Thanh Quy suýt chút nữa đã té xuống mấy lần, nàng xông vào Nghị Sự đường, đám người đã giải tán từ lâu chỉ còn Tiêu Húc ngồi một mình trước bàn, mệt mỏi xoa đầu, phần lưng có chút còng xuống.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Quy, trong nháy mắt Tiêu Húc vội vàng dựng thẳng lưng, đứng dậy tiến lên đón, lo lắng quở trách: "Hoàng tỷ vừa tỉnh lại sao đã tự mình đến đây, phái người gọi một tiếng, trẫm qua đó là được..."

Tiêu Thanh Quy cầm thật chặt tay của hắn, hỏi: "Bắc Sóc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Húc đáp: "Hoàng thất Bắc Sóc có bạo loạn, Tam hoàng tử Mặc Sĩ Cách tự lập cờ hiệu dẫn mười lăm vạn đại quân đột nhiên tiến công Xuyên Sa, quân thủ thành ngăn cản không kịp, hoàng huynh nói, Thích Tướng quân sợ là nhiều nhất chỉ có thể kiên trì năm ngày."

"Ngươi muốn phái huynh trưởng thân chinh?"

"Cũng không phải trẫm sai khiến, là hoàng huynh tự mình muốn..."

"Tuyệt đối không thể!" Tiêu Thanh Quy nghiêm khắc cự tuyệt.

Tiêu Húc vẻ mặt không hiểu: "Vì sao hoàng tỷ lại phản đối? Trước mắt không có người nào thích hợp hơn so với hoàng huynh, huống hồ hoàng huynh luôn..."

"Ta nói không được là không được. Hắn từ Tây Ly trở về còn chưa tới nửa năm, ngươi nhẫn tâm nhanh như vậy lại đem hắn phái đến chỗ Bắc Sóc nghèo nàn? Thiết kỵ Bắc Sóc dũng mãnh thiện chiến, quen thuộc địa hình hiểm trở nơi biên quan, năm đó phụ hoàng phái đi toàn là tinh binh lương tướng, toàn bộ chôn thây dưới đồng tuyết, hắn là huynh trưởng của ta, cũng là hoàng huynh của ngươi, ngươi làm sao có thể để hắn đi? Triều ta chẳng lẽ không còn tướng tài nào khác hay sao? Tướng quân Tôn Thứ bảo đao chưa già, Tề Xương Bình cũng vừa tuổi tráng niên, còn có năm ngoái thiếu tướng quân Ngụy Lộ vừa bình ổn giặc cướp Lĩnh Nam..."

Nàng đối với chúng triều thần nắm lòng bàn tay, một mạch nói ra rất nhiều nhân tuyển, Tiêu Húc thì càng thêm không hiểu: "Hoàng tỷ? Ngươi làm sao vậy? Tây Ly nội bộ lục đục, bảy vương loạn chính, hoàng huynh viễn chinh Tây Ly có thể nói đánh nhanh thắng nhanh, cũng chưa bị thương gì. Còn năm đó hao tổn tướng soái, bây giờ đã qua gần ba mươi năm, so với binh lực triều ta hiện tại há có thể giống nhau? Hoàng tỷ đề cập tới những người này, trẫm cùng hoàng huynh cũng đã thương nghị qua, Tôn Tướng quân chân tật vừa gặp thời tiết ẩm thấp sẽ đau đớn khó nhịn, quả thật không cách nào đi Bắc Sóc, Tề Tướng Quân chính là cựu thần Đông Di, đi theo Đại Dự ta không đến hai năm, trẫm không có khả năng đem hai mươi vạn đại quân giao vào tay hắn..."

Nàng làm sao lại không rõ ràng rằng không có người nào có thể thích hợp hơn so với Tiêu Dực, nhưng Tiêu Dực chính là không được.

Tiêu Húc hạ quyết tâm nói cho nàng: "Hoàng huynh đã nhận Hổ Phù, đại quân chậm nhất từ hôm nay sẽ xuất phát, hoàng huynh dẫn đội tiên phong theo đường bộ đã xuất phát trong đêm."

"Hắn lĩnh Hổ Phù khi nào?"

"Hoàng huynh vừa đi không lâu, trước lúc triều thần giải tán một chút..."

Tiêu Thanh Quy đột ngột quay người nhìn về phía Thọ Mi, trong mắt rõ ràng đang hốt hoảng: "Hắn có đến chỗ ta không?"

Thọ Mi cắn môi lắc đầu, Tiêu Dực xác thực chưa tới.

Tiêu Thanh Quy lập tức đỏ cả vành mắt, chợt nhớ tới cái gì, cùng Tiêu Húc nói: "A Húc, hắn thật sự không thể đi Bắc Sóc, ngươi biết mẹ đẻ hắn là nữ tử Bắc Sóc, là ngươi để hắn dẫn quân tấn công thân tộc, làm trái đạo nghĩa..."

"Hoàng tỷ đang nói gì vậy?" Tiêu Húc càng thêm không thể hiểu được, nàng hôm nay hành động thật sự kỳ lạ, thái độ cứ dường như không thể chịu thêm đả kích nào, không giống nàng hàng ngày tác phong nghiêm cẩn, "Hoàng huynh cũng giống như chúng ta đều là con cái của phụ hoàng, mặc kệ mẹ đẻ của hoàng huynh là Bắc Sóc nữ tử hay là nữ tử Tây Ly thì huynh ấy vẫn là nam nhi Đại Dự, Đại Dự mới là thân tộc của hoàng huynh, hoàng tỷ lời này thật là không nên nói."

Tiêu Thanh Quy cuối cùng cũng nói không nên lời, ngoài điện truyền đến tiếng thái giám thông truyền, Tiêu thái hậu liền đi vào, xem ra nghe được không ít.

Nàng cho là Tiêu thái hậu đến xem Tiêu Húc, không ngờ Tiêu thái hậu trực tiếp hướng nàng đi tới, kéo tay nàng: "Cảnh Sơ, ngươi ở chỗ này cùng Húc nhi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Ai gia ở Phúc Yên cung chờ ngươi hồi lâu, ngươi đã tỉnh thì liền theo ai gia trở về, hôn sự của ngươi ai gia có chút nghi hoặc."

Nàng cố giãy dụa, Tiêu thái hậu dùng thanh âm chỉ nàng có thể nghe được quát: "Ngươi muốn ồn ào đến mức tất cả đều biết hay sao?!"

Tiêu Thanh Quy lập tức im bặt, hồn bay lạc phách mặc cho Tiêu thái hậu một đường mang đến Phúc Yên cung.

Tiêu Húc là con út xưa nay luôn được Tiêu thái hậu yêu chiều, lần này Tiêu thái hậu đến lại không nói cùng mình một câu, trong lòng hắn có nhiều điểm khả nghi, yên lặng suy nghĩ hồi lâu mới gọi người đi vào: "Mời Vân Thường tới, trẫm có việc cùng nàng bàn bạc."

Bên trong tẩm điện Phúc Yên cung, cung nữ bưng khay hương vẫn đứng ở trước bàn thờ Phật, Tiêu thái hậu không để ý tới Tiêu Thanh Quy mà tiến đến để cung nhân hầu hạ rửa tay, cầm lên ba nén hương đưa vào đèn nhóm lửa, mùi hương thanh tao bay khắp bốn phía, nàng dâng hương lên tượng thờ Bạch Ngọc Quan Âm, đang muốn đem hương cắm vào lư hương bên trong thì chợt nhớ tới Tiêu Thanh Quy, xoay người sang nói:

"Ngươi cũng tới dâng một nén hương đi."



Tiêu Thanh Quy trốn tránh không muốn tiến lên, Tiêu thái hậu quét nhìn một vòng, nàng lưu lại vẻn vẹn một vị mama thiếp thân, nhìn sang Thọ Mi, Tiêu thái hậu nói: "Thuốc cho Cảnh Sơ đã chuẩn bị tốt chưa? Ngươi đi lấy tới đây, ai gia muốn nhìn nàng uống."

Thọ Mi trong lòng biết Tiêu thái hậu cố ý đuổi nàng nhưng cũng không thể không làm theo, lo lắng liếc qua Tiêu Thanh Quy rồi làm lễ lui ra. Trong phòng ngoài bàn thờ Phật bên cạnh chỉ còn lại mẹ con hai người cùng chưởng sự Khang cô cô.

Khang cô cô hết sức quen thuộc đi đến trước bàn thờ Phật, bàn thờ Phật bố trí cơ quan, bà ta nhẹ nhàng đụng vào một chỗ, bức tượng Bạch Ngọc Quan Âm liền hướng ẩn xuống phía dưới để lộ hai tấm bài vị. Có thể thấy được Tiêu thái hậu đã âm thầm tế bái từ lâu.

Từ khi xảy ra vụ tiệc tại Thiên Nữ tự, Tiêu Thanh Quy đối với bài vị người chết luôn mang theo chút kháng cự sợ hãi, vô ý xiết chặt tay, quay đầu đi không nhìn bài vị bên trên kệ, lòng bàn tay vắng vẻ, nàng lập tức hốt hoảng nhìn quanh, cứ tưởng chuỗi tràng hạt Tiêu Dực tặng bị đã rơi mất ở đâu, rất nhanh định thần lại thở phào một hơi, hóa ra nàng vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy đi, sợ là đã rơi nơi đầu giường.

Tiêu thái hậu cầm trong tay nén nhang đã đốt rụi một đoạn nhỏ, tàn hương rơi vào vạt áo trên người, Khang cô cô muốn bước lên trước giúp bà phủi xuống thì bà khoát tay lệnh thị lui ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng mềm yếu Tiêu kia của Thanh Quy, Tiêu thái hậu bình tĩnh quay người, đem hương cắm vào lư hương bên trong, lần nữa lên tiếng.

"Ngươi thực sự không muốn tự mình thắp nén nhang a? Ai gia nghĩ là ngươi đã biết!"

Tiêu Thanh Quy từ đầu đến cuối buông thõng đầu, nhìn chăm chú mảng đen dưới mặt đất: "Người làm sao hiểu ta? Ta cũng không nhận ra bọn hắn."

"Nếu ngươi thật không biết bọn hắn, vậy thì tại sao vừa rồi ngươi lại quyết liệt ngăn cản Húc nhi, không muốn cho Dực xuất chinh đánh Bắc Sóc?"

"Vậy người cần gì muốn ta phải nói rõ ràng như vậy? Ngươi biết rõ hết thảy nhưng vẫn để mặc hắn cùng tộc nhân giao chiến, chỉ vì bảo toàn giang sơn cho con trai ruột người? Hay các người muốn hắn là Tống Trường Canh thứ hai, mà ta, người hắn yêu tha thiết cũng nên cùng hắn chịu chết tại Xuyên Sa?!"

"Im miệng!"

Tên trên bài vị kia chính là Tống Trường Canh cùng Bùi Tố Chi, bài vị Tống Trường Canh bên trên còn đề thêm một hàng văn tự Bắc Sóc, phiên dịch thành tiếng Hán hẳn là: bài vị của Mặc Sĩ Trường Canh.

Tống Trường Canh là người Bắc Sóc, từ nhỏ được một gia đình người Hán nuôi dưỡng, dưỡng phụ họ Tống, cha mẹ nuôi sau khi chết, Tống Trường Canh một thân một mình phiêu lưu bốn bể, cực khổ bái sư Bùi chưởng môn của Vụ Sơn phái, lại cùng Bùi Tố Chi kết thành vợ chồng, sau này có cơ duyên cùng nhau phù trợ Tiêu Phục phục quốc, mùa xuân năm Nguyên Huy đầu tiên tử trận tại chiến trường Xuyên Sa.

Đó là năm nguyên huy thứ 15, Tiêu Dực không biết ở nơi nào, nàng tứ cố vô thân, không thể phản kháng mà nuốt vào Hoán cốt chi dược, hôn mê bảy ngày. Thời điểm nàng tỉnh lại, Tiêu phục cùng Tiêu Ngọc Hoa đang lớn tiếng cãi nhau, không rảnh quan tâm đến phế nhân như nàng, nàng từng chút cố gắng chống đỡ thân thể còn chút hơi tàn, lại không cẩn thận nghe được một chuyện chấn kinh.

Lúc đó Nguyên Hy đã chết, Tiêu Kính, Tiêu Húc tuổi còn nhỏ, đều không phải đại tài, Tiêu Ngọc hoa đề nghị lập Tiêu Dực làm Thái tử, khuyên nhủ Tiêu phục dốc lòng dạy bảo hắn, nhất định có thể chấn hưng Đại Dự.

Tiêu phục khắc chế tiếng ho, không chịu nói rõ nguyên nhân, chỉ hạ quyết tâm không chịu để Tiêu Dực kế thừa hoàng vị, thẳng đến khó thở mới thốt ra, kêu Tiêu Dực chính là "Huyết mạch người Hồ".

Lời này quả thật khó hiểu, Đại Dự xưa nay lấy tộc cha làm đầu, trong cung lâu nay cũng đã có suy đoán mẹ đẻ Tiêu Dực là người Hồ tộc, nhưng bất quá chỉ là mẫu thân xuất thân thấp kém, không một ai dám nói Tiêu Dực không phải huyết thống hoàng gia. Nếu đã xưng Tiêu Dực mang huyết mạch người Hồ, vậy phụ thân của hắn hẳn phải là người Bắc Sóc.

Tiêu Ngọc Hoa nhắc đến tên hai người, Tố Chi cùng Trường Canh. Tiêu Ngọc Hoa quyết định, thay vì để Tiêu Thanh Quy hiểu lầm lung tung, không bằng bà tự mình nói ra chân tướng, đem mọi chuyện trả lại như cũ.

“Ta ngày xưa cũng chỉ là thường dân áo vải xuất thân bình thường, thời điểm phụ hoàng ngươi phục quốc ta liền theo hắn, trải qua bao nhiêu khó khắn cũng không rời bỏ hắn, về sau phục quốc thành công, hắn mặc kệ sự phản đối của triều thần mà phong ta làm hoàng hậu, cũng giúp ta ngụy tạo thân phận hoàng thất cũ, ta đổi thành họ Tiêu, mấy chục năm qua ta cùng hắn tương kính như tân, duy chỉ có một lần tranh chấp lại bị ngươi nghe thấy, quả thật là thiên ý."

Tiêu Thanh Quy trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nàng rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoa.

Tiêu Ngọc Hoa lại không nhìn nàng, dường như không dám đối mặt với nàng, bà yếu ớt nhìn qua cặp bài vị kia, lòng tràn đầy hổ thẹn.

"Ta họ Bùi, Bùi Ngọc Hoa. Năm Tố Chi được sinh ra, sư phụ đem đứa trẻ bị vứt bỏ là ta mang về Vụ Sơn, sư nương chết sớm, ta cùng Tố Chi từ nhỏ tình cảm thân thiết, sớm tối sống nương tựa lẫn nhau giống như thân sinh tỷ muội. Về sau, Trường Canh sư huynh lên núi bái sư, Tố Chi cùng Trường Canh sớm chiều ở chung, dần nảy sinh tình cảm, ta tất nhiên là cảm thấy rất mừng cho họ. Không lâu sau đó, Viên ca khổ sở vì phục quốc vô vọng nên quyết định đi du lịch đến Vụ Sơn cho khuây khỏa, sư huynh muội ba người chúng ta xuống núi du ngoạn Trạc hồ, bên trong Ly Đình gặp được hắn."

Tiêu Phục vốn tên Tiêu Viên, bởi vì lấy phục quốc làm tâm nguyện cả đời cho nên đổi tên thành Tiêu phục, lúc không có người ngoài Tiêu Ngọc Hoa một mực gọi phụ hoàng là Viên ca, Tiêu Thanh Quy cũng biết.

Nhớ lại kia chuyện cũ hơn ba mươi năm trước, Tiêu Ngọc hoa trong mắt ngấn lệ, khó khăn nói tiếp: "Phụ hoàng ngươi lúc ấy cũng không biết Tố Chi và Trường Canh có tình cảm với nhau, ngay từ đầu hắn đối với Trường Ca trong lòng còn có khúc mắc. Trường Ca tiếng Hán lưu loát, hành vi cử chỉ hoàn toàn không có ảnh hưởng của Bắc Sóc, kỳ thật hắn từ đầu đến đuôi có thể xem như người Hán chân chính, đáng tiếc dung mạo... Dực dáng dấp càng giống Tố Chi hơn, nhưng vẫn có nhiều nét đặc trưng của người Hồ."

Người Tiêu Phục yêu ban đầu chính là Bùi Tố Chi, không phải là Bùi Ngọc Hoa.

Trong đó ân ân oán oán, Tiêu Ngọc Hoa đến nay vẫn khó mà mở miệng, bà yêu Tiêu Phục, cũng bày mưu tính kế hắn.

Tóm lại kết quả cuối cùng xem như hòa hợp, bốn người bọn họ đồng thời cử hành đại hôn tại Vụ Sơn, Tiêu Phục cùng Tống Trường Canh trở thành anh em rể, quan hệ càng thêm thân thiết, cùng nhau mưu đồ đại nghiệp phục quốc, vô số thắng lợi và may mắn, nàng vẫn nhớ kỹ bọn hắn khi đó có bao nhiêu vui vẻ, trắng đêm uống rượu, ai chưa từng trải qua niên thiếu thịnh khí?

"Nhưng nam tử ta yêu cuối cùng là người làm đế vương. Vận mệnh cho hắn cơ hội xưng vương, ngồi lên hoàng vị, nhưng cũng buộc hắn làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ..."

"Như vậy liền đem huynh đệ vào sinh ra tử cùng nữ nhân đã từng hâm mộ qua bức tử đến tuyệt cảnh a? Người chẳng lẽ lại không phải kẻ đồng lõa?" Tiêu Thanh Quy lạnh giọng chất vấn.

Tiêu Ngọc Hoa nước mắt lăn dài, che ngực thấp giọng ho mấy tiếng, bà bị bệnh là thật, già nua cũng là thật, không phải hoàn toàn là lấy cớ để từ chối tham dự lễ nhìn mặt của Thanh Quy.

"Ta đã từng ngăn cản hắn, nhưng ta chỉ là nữ nhân, triều chính quân vụ không phải là chuyện ta có thể làm chủ. Cho dù đổi lại là ngươi, ngươi có thể ngăn cản một đế vương thu hồi sát tâm của hắn a?"

Sử sách lưu lại đời sau đã viết, Tống Trường Canh, Bùi Tố Chi xuất quân bình định Bắc Sóc, không địch lại thiết kỵ Bắc Sóc, chiến tử, Lục Khải Lâm chỉ huy viện binh đến không kịp, sau ba ngày cũng chiến tử. Nhưng Tống Trường Canh xuất thân là người Bắc Sóc như thế nào chịu tiến đánh thân tộc của mình?

"Năm đó chiến sự đến cùng xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng phải chăng cùng Trịnh Quang Phúc hợp mưu?"

Từ sau trận chiến thảm bại đó, Trịnh Quang Phúc càng được Tiêu phục coi trọng, một đường quan thăng đến Tể tướng, thế nhân không biết nội tình, nhưng Tiêu Thanh Quy đã biết được, tự nhiên không khó để hoài nghi đến Trịnh Quang Phúc.

"Khi đó vợ chồng bọn họ vừa đánh thắng một trận, thu phục được Giang Châu, Tố Chi không may sinh non, ngay tại trong doanh trướng sinh hạ Tiêu Dực, thân thể suy yếu, không tiện đường xa mệt mỏi, Trường Canh xin lệnh trì hoãn hồi triều. Phụ hoàng ngươi đến cùng cũng không hoàn toàn chịu tin tưởng một người Bắc Sóc như hắn, lúc này nghi ngờ lên đỉnh điểm, sợ hắn có ý làm phản. Tố Chi cùng Trường Canh khải hoàn về triều, trên đường nhận được thánh chỉ của Viên ca, lệnh vợ chồng bọn họ tiến về Xuyên Sa trấn thủ biên cương, không phải là tiến đánh Bắc Sóc. Thời điểm đó tình cảnh ở Xuyên Sa thật sự rất khổ, cho dù là vậy thì họ vẫn trụ lại làm tròn nhiệm vụ, chỉ gửi thân tín đem hài tử mang về Vĩnh An giao cho ta tạm thời nuôi dưỡng, về sau, về sau..."

Tiêu Thanh Quy rất muốn truy hỏi Tiêu Ngọc Hoa về sau xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù Tiêu Ngọc Hoa không nói, nàng nói chung cũng có thể đoán được.

"Trịnh Quang Phúc cũng là người đa nghi, muốn thêm vinh sủng, không kịp chờ đợi muốn đem Trường Ca đẩy vào chỗ chết, hắn phái Lục Khải Lâm, đệ đệ của vợ hắn xuất binh đi Bắc Sóc, đại quân hạ trại tại Xuyên Sa, chuyện thứ nhất làm là đem Tố Chi cùng Trường Canh bức tử. Bọn hắn cùng một số thân tín của Vụ Sơn một đường bị đuổi đến Cữu Lĩnh, Cữu Lĩnh chỉ có đơn độc một vách núi dựng đứng, Lục Khải Lâm dẫn đầu ba vạn đại quân vây đánh bọn hắn không đến trăm người, đem bọn hắn toàn bộ giết hết, thi thể cũng không mang về. Lục Khải Lâm cũng bởi vì binh lực yếu kém nên không địch lại Bắc Sóc, toàn quân bị diệt."

Tiêu Thanh Quy nghe xong căn nguyên càng thêm căm hận Tiêu Phục. Như đã bỏ lỡ điều gì, nàng nghi hoặc hỏi: "Phụ hoàng chưa hề tin vào Tống Trường Canh, vì sao chịu thu dưỡng..."



Tiếng nói chợt ngưng, nàng có chút nói không được.

"Có lẽ là do áy náy. Ta cũng liều mình hỗ trợ, một mực chắc chắn Dực chính là hài tử ta thân sinh. Phụ hoàng ngươi đặt cho hắn tên là Dực chính là không có khả năng đem giang sơn Tiêu gia giao phó cho hắn, ta biết rõ điều đó, chỉ hi vọng hắn có thể làm một vị vương gia nhàn nhã, thế mà hắn không bao lâu sau cũng làm chuyện hồ nháo, vì ngươi ở trong Lương Thu cung, hắn chủ động xin đến Giang Châu, hết thảy mọi chuyện sau này đều thay đổi."

Tiêu Ngọc Hoa bỗng nhiên trở nên có chút đắng chát, hãm sâu bên trong tự lẩm bẩm: "Bề ngoài của Dực rất giống Tố Chi, ta nghĩ vì vậy mà Viên ca không nỡ xuống tay a."

Tiêu Thanh Quy vốn cho rằng chuyện cũ nói đến đây là hết, ai ngờ Tiêu Ngọc Hoa vẫn còn trong hồi ức: "Tố Chi thích mặc áo xanh, trên áo dùng ngân tuyến thêu lên hình hoa sen, ta mãi nhớ kỹ những tháng ngày cuối tại Vụ Sơn, ngày xuân nhiều mưa, nàng thường luyện tập đao pháp dưới mái hiên, chải búi tóc Đọa mã kế, trâm vòng phát ra tiếng kêu leng keng, trường đao sắc bén có thể cắt xuyên màn mưa, mà ta qua màn mưa trông thấy miệng cười của nàng, đôi mắt sáng trong, nàng cười lên xung quanh như cũng rực rỡ theo, nếu có thể vĩnh viễn dừng ở thời khắc ấy thì tốt biết bao. Cung nhân đều biết ta không thích màu xanh, nhưng ta chẳn qua là chưa thấy ai so với nàng thích hợp mặc áo xanh hơn, mỗi lần nhìn thấy đồ vật màu xanh, dù là lá sen trong hồ ta cũng không khỏi nhớ tới nàng rồi lại lâm vào vô tận thương nhớ không nguôi..."

Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Ngọc Hoa thật đáng thương, nàng đối với vị mẫu thân này lần đầu có chút thương tiếc, thế nhưng cũng chỉ kéo dài được một lát rồi rất nhanh lại tắt đi.

Tiêu Ngọc Hoa móc khăn ra lau sạch nước mắt, tựa hồ như làm vậy để đem chuyện cũ trước kia quét đi toàn bộ, bà thay đổi chủ đề: "Hôm nay là lễ nhìn mặt của ngươi, ai gia cũng không phải là vô cớ vắng mặt. Ngày đó bởi vì đau lòng Húc nhi, cảm thấy ngươi vũ nhục hắn cho nên thiên vị mà im lặng. Sau đó ai gia trái lo phải nghĩ, việc hôn sự này vẫn là không ổn, tiếp tục trì hoãn một thời gian rồi ai gia lại tự mình ra mặt hủy hôn, cũng coi như theo tâm tư của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nàng vẫn là tuổi nhỏ không thể so với Tiêu Ngọc Hoa từng trải thế sự, trong khoảnh khắc liền có thể từ trong hồi ức bứt ra, mặt không đổi sắc cùng nàng bàn luận chuyện khác.

Tiêu Thanh Quy trầm ngâm một lát mới cười khẩy đáp: "Tâm tư của ta? Mẫu hậu quả nhiên chưa bao giờ hiểu nhi thần. Nhi thần hôm nay có mặt tại lễ nhìn mặt tức là đã quyết ý đem việc hôn sự này hoàn thành, đây mới là tâm tư của ta."

Tiêu Ngọc hoa không khỏi sững sờ, suy nghĩ mấy lần nhưng vẫn không hiểu: "Ai gia 30 năm qua trong cung giấu tài, mặc kệ thời điểm Trịnh phi được sủng ái nhất, ai gia cũng không tranh không đoạt, chưa từng cùng nàng tranh đấu, ta để yên không phải vì mù lòa, cũng không phải là kẻ điếc, ngươi còn nhớ đến ai gia đưa cho ngươi vị Chúc mama?"

Tiêu Thanh Quy trong lòng căng thẳng, cố gắng trấn định nói: "Mẫu hậu có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Năm đó Dực nhược quán, ngươi 17 tuổi, các ngươi suốt ngày ở chung một chỗ, giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau, chỉ mấy âm mưu vặt vãnh mà cho rằng lông cánh đầy đủ, nhưng xung quanh có ai không phải là địch! Các ngươi khi đó vẫn là quá yếu ớt, làm việc kiểu gì cũng sẽ để lại chút manh mối, Chúc mama nói, tận mắt thấy hai người các ngươi nằm cạnh nhau, Dực..." Tiêu Ngọc hoa bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hiện lên tia bén nhọn, né tránh sự thực, "Ngươi khi đó đã biết hắn không phải thân huynh của ngươi, sợ là sớm nảy sinh tình yêu nam nữ, ai gia về sau nghĩ tới, nếu ngươi đối xử với Dực thật sự có tình mà không phải nhất thời mới mẻ, ai gia chưa chắc không muốn đem ngươi gả cho hắn, bất quá để thực hiện cũng có chút phiền phức..."

"Người bây giờ nói những này có ích gì?!" Tiêu Thanh Quy mất khống chế quát ầm lên, trong lòng nhói lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gian nan, nàng tựa hồ tìm được thời cơ phát tiết, mặc kệ thân thể hư nhược cũng muốn tiếp tục chất vấn, "Lúc phụ hoàng chém đinh chặt sắt nói huynh trưởng là con đẻ của ngài thì người ở chỗ nào? Hơn hai mươi năm qua, những chuyện cũ này người vì sao không nhắc tới một lời, chẳng lẽ người quên? Không phải, chính là người không dám mở miệng!"

Tiêu Ngọc Hoa siết chặt tay lại, móng tay khảm thật sâu trong da thịt, liên tiếp ho mấy tiếng mới nói tiếp: "Lúc trước ta cùng Tố Chi đọc kinh cùng nhau, đặc biệt thích một câu trong đó, "Trong ngoài minh triệt, sạch sẽ không chút bẩn", chúng ta ước định tương lai được như ý có thể sinh hạ một nam một nữ, nam hài đặt tên là Minh Triệt, nữ hài đặt tên là Thanh Quy, chỉ phúc vi hôn*, các ngươi vốn nên là một đôi..."

"Người đừng nói nữa." Tiêu Thanh Quy lạnh mặt nhìn nàng, hận ý sâu nặng, nội tâm cuồn cuộn.

Tiêu Ngọc Hoa tiếp tục nói: "Ai gia thua thiệt Dực, đến chết sợ là cũng đền bù không đủ, ai gia nhìn ra được, Dực đối xử với ngươi không hề bình thường, có thể nói thế gian này hắn chỉ quan tâm duy nhất một mình ngươi, nếu có thể thành toàn cho các ngươi cọc nhân duyên này cũng coi như..."

Nước mắt không tự chủ tuôn ra như mưa, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên ngã xuống trước mặt Tiêu Ngọc Hoa, quỳ gối trên mặt đất băng lãnh, ánh mắt thống khổ nhìn bà: "Ta có thật là nữ nhi do người sinh ra không? Người đã từng hỏi qua ý nguyện của ta? Trong Lương Thu Cung 14 năm, bao nhiêu lần ta nhớ cái ôm ấp của mẫu hậu, bây giờ người nói cho ta, để ta làm quân cờ giúp mẫu hậu tiếp tục chuộc tội. Nếu như người có thể cho ta một chút tình thương của người mẹ, ta làm sao có thể yêu quý huynh trưởng của mình đến mức như vậy? Mười năm này, ta không có một ngày nào không phải chịu đựng thống khổ cùng dày vò bên trong, người nói cho ta, đối với người mà nói, ta đến cùng là cái gì? Huynh trưởng cùng A Húc đều là nhân thân của người, ta lại là cái gì? Ngoại nhân? Hay là nữ tử Tiêu Dực mến mộ, người trùng hợp cũng cảm thấy có thể..."

"Thanh Quy!" Tiêu Ngọc Hoa thở dài kêu tên tự của nàng mà không phải Cảnh Sơ, "Ngươi tất nhiên là nữ nhi của ta, mẫu hậu thua thiệt ngươi quá nhiều, mẫu hậu cũng sẽ đến ngày đi gặp phụ hoàng ngươi, đến lúc đó có Dực bên cạnh cùng ngươi làm bạn cả đời, ai gia xuống suối vàng cũng có thể an tâm..."

Nàng giống như có chút mềm lòng với những gì mẫu thân bày tỏ, Tiêu Ngọc Hoa xoay người ôm nàng vào lòng, nàng dùng sức đẩy ra ngay lập tức, rõ ràng nàng đang quỳ gối trước mặt Tiêu Ngọc Hoa, nhưng ngữ khí lại càng thêm cường ngạnh và cao ngạo hơn.

"Sợ là để người thất vọng rồi. Ta đã sớm biết hắn không phải là thân huynh của ta, mà chính phụ hoàng ta là hung thủ bức tử cha mẹ ruột hắn, lúc đó ta đã hạ quyết tâm, ta Tiêu Thanh Quy muốn cùng Tiêu Dực cả đời làm thân huynh muội. Người xưa nay không biết ta đã trù tính bao nhiêu năm, bỏ ra không ít tâm huyết. Ta cùng Phùng Huyền Độ chắc chắn sẽ thành hôn, hắn cũng sẽ cưới vợ, nạp thiếp, ta sẽ vì hắn tuyển chọn cho được nương tử hợp ý, mà ngài, ngài cũng phải sống lâu trăm tuổi, nhìn ta cùng hắn mỗi người tự mình sinh con dưỡng cái, bọn chúng sẽ đến dập đầu trước mặt ngài..."

"Tiêu Thanh Quy, ngươi điên rồi." Tiêu Ngọc Hoa đột nhiên cảm thấy nàng cực kì lạ lẫm, hai mắt sưng đỏ hiện ra ánh sáng kỳ dị, dáng vẻ ốm yếu đến cực điểm, "Dực sao lại để ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay? Ai gia xác thực không dám cùng hắn thẳng thắn chuyện xưa, nhưng ai gia cũng không còn sống được mấy năm nữa, lần này Dực xuất chinh vì giữ vững Xuyên Sa, cũng không phải là thảo phạt Bắc Sóc, chờ hắn trở về, ai gia tự nhiên sẽ đem tất cả sự thật..."

Tiêu Thanh Quy cười lớn "Nực cười, người đây là người si nói mộng."

"Ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn sống như vậy cả đời, trở thành chuyện cười khắp thiên hạ?!"

"Trên thế gian này hắn sẽ chỉ bị ta lừa gạt, cũng chỉ có mình ta mới biết được vết sẹo của hắn, ta không coi hắn là trò cười thì ai dám?" Tiêu Thanh Quy lảo đảo đứng dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, "Bây giờ thế gian này chỉ còn lại hai người chúng ta biết được thân thế của hắn, nể công người sinh thành, ta tạm không giết mẫu hậu, nếu người không muốn Phúc Yên máu máu chảy thành sông, tốt nhất giữ kín cái miệng này, nếu không ta cũng có biện pháp để người không cách nào mở miệng, không cách nào nâng bút viết chữ. Mẫu hậu nói cho nhi thần, người có thể đảm đương làm một phế nhân sao?"

"Ngươi thật sự mất trí rồi, ngươi muốn làm cái gì? Nếu ai gia như khăng khăng muốn nói, ngươi bây giờ liền đem đao kề trên cổ ai gia ư?"

"Người cho rằng ta không dám?"

Tiêu Ngọc Hoa lòng tràn đầy lo sợ, ngã xuống trên giường, hai tay che ngực, mặt mũi lộ vẻ thống khổ, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tiêu Thanh Quy thờ ơ, thân thể tựa hồ đã khôi phục sinh khí như lúc trước, ánh mắt sáng rỡ, nàng móc khăn ra lau khô vệt nước mắt, chỉnh lý nghi trang, thong dong đi đến trước bàn thờ Phật, cầm hai tấm bài vị kia thẳng tay ném vào bên trong chậu than.

"Đã là cha mẹ ruột của huynh trưởng, bản cung tự nguyện thay mẫu hậu tế bái, không phiền đến mẫu hậu phí tâm, cũng tránh được những rắc rối không cần thiết."

Tiêu Ngọc Hoa nhào lên phía trước muốn giật lại bài vị, Tiêu Thanh Quy nắm cánh tay bà gạt sang một bên, chẳng cần biết bà có ngã bị thương hay không, nàng quay người đi thẳng ra cửa đại điện.

Thọ Mi xa xa đứng đợi dưới thềm đá, không dám tiến lại gần, sau lưng là mấy vị cung nữ thái giám cùng một đội thị vệ nàng điều từ phủ công chúa tới đây, đều là những người nàng tin dùng, nàng đã sớm nghĩ tới cùng Tiêu Ngọc Hoa tất có tranh chấp.

Tiêu Thanh Quy chậm rãi bước xuống thềm đá, gió đêm thổi lạnh thấu xương, nàng nghĩ đến trù tính mấy năm qua, tự nhiên lại thấy không còn lạnh nữa.

Đội thị vệ vây kín Phúc Yên cung, nàng nhìn Khang cô cô bị hai tên thái giám chế trụ, cười nhạt nói: "Khang cô cô nhiều năm hầu hạ lão nhân gia, đến tuổi này cũng nên xuất cung hảo hảo dưỡng già, ngươi không có con cái, chỉ có bào muội đang một mình nuôi đứa bé, bản cung sẽ giúp ngươi chăm sóc cẩn thận, cứ yên tâm đi. Về phần mẫu hậu, Thái y viện Dương thái y sẽ mỗi ngày đến đây chuẩn bình an mạch, bản cung ngày ngày ở Thiên Khâu vì mẫu hậu ăn chay trường cầu phúc."

Khang cô cô bị áp giải trong đêm đưa ra khỏi cung, đám cung nữ thái giám còn lại thì nhao nhao trở lại hầu hạ trong Phúc Yên cung, Tiêu Thanh Quy bình thản leo lên bộ liễn trở về Kiến Ninh cung.

Trên đường hồi cung Thọ Mi nhịn không được hỏi: "Nếu bệ hạ đến thăm Thái hậu..."

Tiêu Ngọc Hoa đương nhiên không dám cùng Tiêu Húc nói những chuyện này, sư huynh sư muội của bà bởi vì trượng phu bà nghi kỵ mà chôn thân trên chiến trường, con trai bà có bao nhiêu tài cán sao bà lại không biết? Trừ phi bà ta muốn nhìn Tiêu Dực cũng ra tay chết chết Tiêu Húc như Ngô tổng quản.

"A Húc là con trai người sủng ái, bản cung đương nhiên sẽ không ngăn cản mẹ con bọn hắn gặp nhau. Trừ A Húc ra, cho dù là huynh trưởng đến cũng cần thông báo bản cung."

Thọ Mi thấp giọng xưng vâng.

Rung chuyển ngắn ngủi ở Phúc Yên cung tựa như tảng đá chìm vào đáy hồ, so với cái hồ rộng lớn như hoàng thành lại càng không dấy lên được chút rung động nào.

Tiêu Thanh Quy chống đỡ tinh lực trở lại Kiến Ninh cung, đang yếu ớt được Thọ Mi đỡ lấy tiến vào điện thì có cung nữ ra đón, bẩm báo: "Trưởng công chúa, vương gia đến thăm ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook