Chương 20: Hôn Lễ Đẫm Máu (1)
Thị Từ
15/06/2024
Long Hằng năm thứ 5, đêm trừ tịch trôi qua có chút quạnh quẽ. Tiêu Dực ở Hàng Châu xa xôi cùng Bắc Sóc giao chiến, hiểm nguy chưa được tiêu trừ, trong kinh khó tránh khỏi lòng người sợ hãi, Tiêu thái hậu cáo ốm không gặp khách, hoàng thất nhân khẩu thưa thớt, triều thần một lòng chỉ muốn về nhà quây quần cùng gia đình, Tiêu Thanh Quy cũng chẳng muốn ở lâu, sai Thọ Mi báo cho Tiêu Húc một câu, cung yến coi như kết thúc chóng vánh.
Tiêu Thanh Quy vừa trở lại Kiến Ninh cung đang chuẩn bị rửa mặt thì Tiêu Húc tìm tới, hắn muốn mời nàng tiến đến Phúc Yên cung thăm Tiêu thái hậu, thuận tiện cùng nhau đón giao thừa.
Tiêu Thanh Quy nhàn nhã uống trà, uống xong một chén mới lạnh nhạt mở miệng nói: "Hiện tại đã không còn sớm, mẫu hậu sợ đã đi ngủ rồi, ta và ngươi cần gì phải đến quấy rầy bà? Nếu giờ này mẫu hậu còn chưa ngủ thì sao có thể duy trì sức khẻ, ngược lại làm bệnh tình của mẫu hậu càng nặng thêm."
Tiêu Húc cảm thấy lời nàng nói có lý, liên tục gật đầu. Tiêu Thanh Quy định giữ hắn ở lại uống chén trà rồi đuổi người, Tiêu Húc thưởng thức trà làm như có điều suy nghĩ, mấy lần cẩn thận dò xét sắc mặt Tiêu Thanh Quy, hồi lâu mới ấp úng mở miệng.
"Mới đó mà hoàng huynh cũng đã rời kinh hơn nửa tháng, nửa tháng này trẫm cũng đến thăm Phúc Yên cung không ít lần, luôn cảm thấy mẫu hậu..."
"Mẫu hậu cũng không phải mới bị bệnh gần đây. Ngươi là con út, trước giờ mẫu hậu luôn giấu diếm ngươi, sợ ngươi lo lắng, trước khi sinh ngươi ra mẫu hậu còn từng mất đi một hài nhi, thân thể từ lâu đã bị tổn thương, bây giờ bà chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là chuyện tốt."
"Nhưng ánh mắt mẫu hậu nhìn trẫm, trẫm cảm thấy như mẫu hậu có lời muốn nói nhưng do dự mãi lại không dám mở miệng."
Tiêu Thanh Quy hơi nheo mắt, cười nhạt lời nói: "Sinh ở nơi tường đỏ ngói xanh trong hoàng cung này, ai mà không có chuyện tâm sự không tiện nói ra. Chắc hẳn là vết thương cũ năm xưa, cần gì phải vén lên để bong thịt tróc da." Nàng quay đầu xem kỹ Tiêu Húc, ý đồ muốn nhìn thử sự nhu nhược của hắn là sự thật hay chỉ là lớp mặt nạ, nhìn mãi cũng không có kết quả, "A Húc, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiêu Húc ngập ngừng, cuối cùng lựa chọn đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn đi: "Trẫm đã biết, sẽ không đi chọc mẫu hậu phiền não nữa. Hoàng tỷ nghỉ ngơi sớm đi, trẫm về Thái Cực điện đọc binh thư một lát."
Tiêu Húc vừa đi không lâu, ngoài trời đã đổ tuyết, Tiêu Thanh Quy không để người hầu hạ, một mình ngồi trước tấm gương lớn, tay cầm lược gỗ chơi đùa với suối tóc, nghe trong viện truyền đến thanh âm mấy cung nữ đang nghịch tuyết, suy nghĩ của nàng không khỏi bay xa, nhớ tới hắn trước khi đi đã đến gặp nàng.
Đêm đó cung nữ ra ngoài nghênh giá, thông báo với nàng rằng Tiêu Dực tới, nàng sau khi tỉnh dậy chỉ qua loa khoác áo ngoài, búi tóc cũng chưa kịp chải đang xõa toán loạn trên vai, thầm cảm thấy mình dung nhan không chỉnh tề, định trở về tẩm điện để Thọ Mi chải vuốt một phen thì đã thấy Tiêu Dực đi tới cửa.
Thấy nàng quần áo đơn bạc, Tiêu Dực cố nín nhịn phát ra câu lo lắng, mặt lạnh kêu nàng đi vào trong, Thọ Mi thì vội vàng chạy đi pha trà.
Tẩm điện bên trong chỉ còn hai bọn họ, đã ngồi một lát vẫn chưa ai chịu mở miệng nói một lời. Trà đưa lên, nàng vội vàng nâng chén lên uống một ngụm, Tiêu Dực đứng ở cách đó không xa, bàn thờ Phật truyền đến từng trận hương nồng đậm, sắc mặt hắn chưa phút nào dịu đi.
Hắn chịu đến thăm nàng là đã bỏ mặt mũi xuống, sau trận cãi nhau tại đài nghỉ mát, dáng vẻ hắn vẫn rất khó chịu, nàng có chút khó xử, tránh né nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng chủ động mở miệng giải thích: "Muội vừa đi gặp A Húc, hắn nói huynh đã nhận lệnh tiến về Hàng Châu, ta muốn ngăn cản nhưng không được, chỉ có thể xám xịt trở về, không nghĩ đã trễ như vậy mà huynh còn tới."
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi nàng: "Vì sao ngăn cản ta đi Hàng Châu? Muội sợ ta không trở về được a? Giống hàng vạn tướng sĩ ngày xưa chết bên trong Cửu Lĩnh, thi cốt đều không thể đưa lên..."
"Sắp đến lúc xuất chinh mà huynh còn nói lời như vậy? Nếu ta là huynh giờ này đã cung kính thành tâm thắp nhang, cầu mong Bồ Tát phù hộ chuyến này thuận lợi, nhanh chóng hồi kinh."
"Muội biết ta không hề tin thần phật."
"Ta sẽ thay huynh cầu nguyện, lần này đi Hàng Châu, huynh..."
Nàng bỗng nhiên không biết nên thể hiện sự lo lắng cho hắn thế nào, mấy câu quan tâm thân mật vừa lóe lên đã phải nuốt xuống, nànng chỉ muốn hắn nhất định phải còn sống trở về, nhưng nàng lấy loại nào thân phận nào để nói đây?
Tiêu Dực yếu ớt nói: "Ta luôn tin thành bại do người làm, cầu thần khấn phật bất quá chỉ làm để an ủi bản thân, thiên hạ sao lại có nhiều người ngây thơ như vậy, tự cho rằng Phật Tổ có thể thỏa mãn si nguyện của bọn hắn, chẳng lẽ có thật thì con người trên đời này không chuyện gì mà không làm được? Mỗi lần quỳ gối trước Phật Tổ muội có cảm thấy chột dạ chút nào hay không?”
"Huynh nói gì vậy, vì chuyện hôm nay ở Vụ Viên mà huynh còn khó chịu với ta, cũng không cần phải nói lời tổn thương lẫn nhau như vậy chứ. Thành tiên thì dễ, thành phật mới khó, chẳng lẽ huynh còn không cho phép người ta một lòng hướng thiện hay sao? Nếu huynh còn tức giân với ta, chi bằng một mồi lửa đốt trụi Thiên Khâu, ta cũng không dám oán huynh một chữ?"
Tiêu Dực không khỏi cười lạnh: "Muội lúc này thật có tinh thần a, không giống bộ dạng đáng thương lúc giờ Ngọ bị ta nắm cổ tay mà đỏ mắt kêu đau."
Thanh quy cúi đầu nhìn thoáng qua vết ứ đọng trên cổ tay, vội vội vàng vàng từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa từng phát giác, bây giờ mới cảm giác được cơn đau lâm râm, vội vàng kéo ống áo xuống che khuất.
Hắn như cũ nhìn chằm chằm nàng làm nàng cảm thấy bị áp bách, đứng ngồi không yên, thế là nàng đứng dậy đến trước bàn thờ Phật dọn dẹp tàn hương, chuẩn bị lấy ba nén hương đang muốn nhóm lửa thì chợt nhớ tới một màn lúc nãy ở chỗ Tiêu Ngọc Hoa, nhớ tới bài vị bị nàng thiêu hủy, trong lòng có chút đau, càng thêm không có dũng khí cùng hắn đối mặt.
Tiêu Dực hai ba bước theo tới, đoạt lấy hương trong tay nàng rồi chụm vào ngọn nến, không đợi Thanh Quy đặt câu hỏi hắn đã nhấc vạt áo quỳ xuống trước bàn thờ Phật, Thanh Quy lập tức sững sờ tại chỗ, sau khi định thần lại, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Huynh có thiện tâm, trời đất chứng giám. Huynh cuối cùng cũng chịu bái lạy một lần như thế, ta... ta cùng mẫu hậu và A Húc đều chờ đợi huynh có thể bình an trở về."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tượng Phật mạ vàng, hai con ngươi hơi khép lại, khóe miệng tùy tiện nhếch lên, chưa kịp khiến Thanh Quy cảm thấy có điểm không đúng thì hắn đã cao giọng mở miệng.
"Nếu như thế, ta liền cầu Phật Tổ lập tức giáng xuống một trận thiên lôi, đem Phùng Huyền Độ cùng vị nữ tử được chỉ hôn cho ta đánh chết, hài cốt không còn..."
"Tiêu Dực!" Tiêu Thanh Quy kêu to tên của hắn, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, cái này há có thể xem như ước nguyện? Đây là tạo nghiệt a!
Nhưng hắn còn muốn nói tiếp: "Phật Tổ từ bi, sợ rằng ngài không muốn nhìn thấy linh hồn oan ức bị chết vô ích, sau này nếu ta và A Bồ lại bị chỉ hôn lần nữa, họ cũng sẽ không được chết tử tế..."
Thanh Quy lập tức vứt nắm hương trong tay hắn xuống, che kín miệng hắn, lại dùng tay khác kéo hắn: "Tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ, huynh mau đứng dậy!"
Hắn quỳ tại đó vững chắc như bàn thạch, dù nàng dùng hết khí lực để kéo cũng không làm hắn nhúc nhích chút nào, tóc nàng rơi trên cánh tay của hắn, hắn không để ý đến chút khí lực cỏn con của nàng, mở lòng bàn tay ra tiếp được suối tóc nàng, mong manh như dải lụa lại có thể kích thích ngàn vạn đợt sóng, khiến hắn mãi không thể bình lặng.
Tóc của nàng tuột khỏi tay hắn vì hành động dùng sức của nàng, Tiêu Dực theo bản năng đứng dậy, nàng lùi về sau hai bước, Tiêu Dực vội vàng ôm lấy nàng, một lần nữa chạm đến suối tóc phía sau, cách mái tóc đen là bộ quần áo đơn bạc màu xanh lam, mà bên dưới...
Thanh Quy đứng vững bước chân liền trở tay đem hắn đẩy ra, sắc mặt lộ vẻ buồn bực: "Huynh xem thử mình đang nói cái gì?!"
Tiêu Dực không để ý: "Không phải muội muốn ta quỳ bái Phật Tổ sao? Nói cái gì thiện nguyện..."
"Những lời huynh nói mà dám gọi là thiện nguyện?!"
Hắn đương nhiên tự cho mình rất thiện nguyện, thái độ ôn nhu đưa tay vén sợ tóc rơi bên vai ra sau vành tai nàng, làm xong tay cũng không chịu rời đi, cứ nhẹ nhàng vuốt lấy vành tai nàng.
Nàng sao lại không hiểu những cử chỉ mập mờ của hắn là ý gì nhưng nàng một chữ cũng không thốt ra.
Trong gương bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, lược gỗ chải tóc đang cầm trên tay cũng được nam nhân tiếp nhận, Tiêu Thanh Quy không khỏi cảm xúc vỡ òa, trong vô thức tưởng rằng Tiêu Dực đã trở về rồi. Hắn biết hôm nay là giao thừa, những năm gần đây đêm trừ tịch bọn hắn đều cùng nhau trải qua.
Nàng vui vẻ quay người, nụ cười trên mặt đột ngột khựng lại, Lục Chấn Nhan cầm lược bên tay phải, tay trái thì chạm vào tóc nàng, nàng vô thức nghiêng người né tránh, trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh hỏi: "Ngươi tới khi nào?"
Lục Chấn Nhan đối với sự trốn tránh của nàng làm như không thấy, như bình thường đáp: "Trong chùa đang trắng đêm tụng kinh để cầu phúc cho năm sau, Long Hằng năm thứ 2 vương gia xuất chinh Giang Nam, điện hạ chiếm trước phần thắp hương năm mới, năm ngoái vương gia lại chinh phạt Tây Ly, điện hạ cũng dâng hương đầu tiên, năm nay giao thừa vương gia không thể ở kinh thành, Chấn Nhan nghĩ đến chắc hẳn trưởng công chúa không muốn bỏ qua chuyện dâng hương nên đặc biệt tới đây để mời điện hạ. Thọ Mi nói điện hạ không cho người đi vào hầu hạ, Chấn Nhan liền tự tiện tiến đến."
Tiêu Thanh Quy im ắng thở phào một cái, chợt hỏi: "Giờ gì rồi?"
Lục Chấn Nhan đáp: "Hiện tại điện hạ chải tóc, chờ liễn kiệu đến là vừa vặn thời gian."
Tiêu Thanh Quy nhẹ gật đầu, đưa tay lấy một chiếc lược khác, ánh mắt đụng phải lược trong tay hắn thì động tác khựng lại, Lục Chấn Nhan chủ động nói ra: "Chấn Nhan vấn tóc cho điện hạ."
Nàng một khắc này không biết thế nào mà hết sức bài xích việc Lục Chấn Nhan đụng tóc của nàng, lòng tràn đầy kháng cự, nàng đưa tay đè xuống động tác của Lục Chấn Nhan, đầu nhìn về phía ngoài cửa: "Vẫn là gọi Thọ Mi đến a."
Lục Chấn Nhan thần sắc trong nháy mắt có chút tổn thương, ngữ khí cũng cực kì ủy khuất: "Điện hạ thích chải Song hoàn kế, Chấn Nhan chải rất đẹp, tay nghề không hề thua kém Thọ Mi, lúc trước điện hạ cũng thường để Chấn Nhan chải đầu cho người, vì sao hôm nay lại như vậy..."
Nàng cảm thấy mình cũng chẳng phải là quá để ý đến cảm xúc của Lục Chấn Nhan, xoa lên tay Lục Chấn Nhan an ủi qua loa: "Ngươi có tài kinh thao vĩ lược* mà lại chỉ có thể làm phụ tá cho bản cung, bản cung sao có thể nhẫn tâm bảo ngươi làm việc của tỳ nữ? Việc này nên kêu Thọ Mi tới làm a."
Tiêu Thanh Quy biết lời này không lừa gạt được loại người thông minh như Lục Chấn Nhan, thái độ của hắn thay đổi nhưng bề ngoài vẫn cố che đậy không biểu hiện bất thường gì, mắt thấy Thọ Mi tiến đến, hắn liền xoay người sang chỗ khác để Thọ Mi chải đầu.
Tục ngữ có câu trăm năm khó gặp một lần mùa xuân trùng với ngày hạ chí, năm nay nhất định sẽ là một năm cát tường, trăng lưỡi liềm treo cao trên trời, Thiên Khâu khắp nơi trên mặt đất đều sáng rõ, cùng với ánh nến cháy rực suốt đêm bên trong thiền viện giống như một khoảng mênh mông vô tận, màu áo vàng tăng nhân san sát, bóng người như nhảy múa nhộn nhip trên các bức tường xung quanh.
Tiêu Thanh Quy một mình quỳ ở trong điện, thành tâm dâng lên nén hương, điều mong cầu chỉ là Tiêu Dực mạnh khỏe. Hắn nói nàng thẹn với lương tâm ngược lại cũng không sai, mọi người đều biết từ khi nàng thân thể suy yếu thì bắt đầu lễ Phật, nhưng đâu có ai biết, nàng cũng là vào lúc đó biết thân thế thực sự của Tiêu Dực, biết cha mẹ hắn chết bởi phụ hoàng nàng nghi kỵ, nàng sao lại không hổ thẹn?
Nhưng hắn vĩnh viễn không biết, những năm nay điều nàng sở cầu không có gì khác ngoài hắn có thể mạnh khỏe, nếu hắn bình an, nàng cũng sẽ bình an.
Thích Giác là tăng lữ lớn tuổi nhất chùa Thiên Khâu, đi vào hướng nàng hơi thi lễ, hỏi: "Năm nay trưởng công chúa có đến Vãng Sinh điện?"
Ngày này hàng năm Thích Giác đều sẽ hỏi nàng một lần, nhưng nàng trước giờ chưa hề muốn qua. Hôm nay, nàng gật đầu đáp: "Đi xem một chút a."
Trong điện Vãng Sinh ba mặt tường đều đặt đầy bài vị, dù nàng chưa từng tới vẫn biết tế điện sắp đặt ở nơi nào, đó là một vị trí cực bình thường có ba gian phòng thông nhau, chính là để khách hành hương đến đây có đông cũng không ảnh hưởng đến việc cúng tế.
Ngoại trừ Bùi Tố Chi và Tống Trường Canh, còn có một bài vị khác là Bùi Minh Triệt, đó vốn nên là tên của hắn, nhưng lại không phải hắn. Tiêu Thanh Quy phân định rõ ràng, Bùi Minh Triệt sớm đã chết tại năm Nguyên Huy thứ nhất, bây giờ trên thế gian chỉ có Tiêu Dực, huynh trưởng của nàng, hắn sẽ trường thọ trăm tuổi.
Lúc trước nàng cật lực yêu cầu Lữ Văn Chinh viết rõ tên đầy đủ Bùi Tố Chi, nguyên nhân không thể nói ra chính là Bùi Tố Chi đặt tên nhi tử là Minh Triệt, Tống Trường Canh thì nguyện ý để nhi tử mang họ Bùi, chờ sau khi Tiêu phục thành công phục quốc sẽ cùng Bùi Tố Chi trở về Vụ Sơn, lưu lại dòng dõi bảo đảm truyền thừa Vụ Sơn phái, đáng tiếc trời không toại lòng người.
Qua nửa tuần hương, Tiêu Thanh Quy từ trong hộp nhỏ phía sau bài vị Bùi Tố Chi lấy ra một phong thư, lúc trước sau khi nàng biết được chuyện xưa đã lặng lẽ trộm vào tẩm điện Tiêu Ngọc Hoa nhiều lần, trong đống thư từ ở thư phòng tìm được phong thư này. Khi đó Bùi Tố Chi đem Tiêu Dực còn nằm trong tã lót đưa đến bên người Tiêu Ngọc hoa, có lẽ sớm cảm thấy nguy cơ, lưu lại phong thư này, cũng coi là di thư.
Bề ngoài phong thư viết bốn chữ "Minh triệt con ta", nàng không đành lòng nhìn thêm lần nữa, mảnh giấy viết thư mỏng chỉ khoảng hơn trăm chữ nàng đã sớm nhớ kỹ trong lòng, nhắm mắt lại vẫn có thể đọc trôi chảy.
Sau một khắc thất thần, nàng quả quyết đem phong thư đưa tới ngọn nến bên cạnh đốt thành tro bụi ---- nếu nói quá khứ vẫn có chút do dự thì bây giờ nàng là tâm ý đã quyết, không thể quay đầu, không có khả năng lưu lại chút sơ hở nào để gây hậu hoạn về sau.
Thong dong bước ra khỏi Vãng Sinh đường, Thọ Mi tiến lên đưa lò sưởi tay cho nàng, tay khác cầm một mảnh giấy nhỏ gói gọn trong lòng bàn tay đưa cho nàng, nàng tự hỏi trời đông giá rét như thế này sao lại có bồ câu đưa tin?
Thọ Mi nói: "Ám vệ của Vương gia hồi kinh làm việc, thuận tiện đưa tin cho trưởng công chúa."
Dưới ánh trăng, nàng mở ra đọc, trong lòng cảm giác nặng nề, rất mau đem tờ giấy kia vò lại, tùm chặt trong tay.
Ngày đó trước khi đi hắn nói cho nàng, hắn chắc chắn sẽ khải hoàn trước ngày hội Hoa. Đó là ngày nàng định ra hôn kỳ, hắn như cũ kiên trì không muốn nàng xuất giá, cũng là uy hiếp nàng đừng có ý giở trò.
Hắn hỏi nàng có lời gì muốn nói, nàng trả hắn tám chữ: Bất kiến khả dục, sử tâm bất loạn*.
Hôm nay, nửa đêm đã qua, khoảnh khắc lập xuân đầu tiên, hắn đưa tới hồi âm, cũng là tám chữ: Phong tuyết thiên sơn, dục mạn Bắc Sóc*.
Tiêu Thanh Quy vừa trở lại Kiến Ninh cung đang chuẩn bị rửa mặt thì Tiêu Húc tìm tới, hắn muốn mời nàng tiến đến Phúc Yên cung thăm Tiêu thái hậu, thuận tiện cùng nhau đón giao thừa.
Tiêu Thanh Quy nhàn nhã uống trà, uống xong một chén mới lạnh nhạt mở miệng nói: "Hiện tại đã không còn sớm, mẫu hậu sợ đã đi ngủ rồi, ta và ngươi cần gì phải đến quấy rầy bà? Nếu giờ này mẫu hậu còn chưa ngủ thì sao có thể duy trì sức khẻ, ngược lại làm bệnh tình của mẫu hậu càng nặng thêm."
Tiêu Húc cảm thấy lời nàng nói có lý, liên tục gật đầu. Tiêu Thanh Quy định giữ hắn ở lại uống chén trà rồi đuổi người, Tiêu Húc thưởng thức trà làm như có điều suy nghĩ, mấy lần cẩn thận dò xét sắc mặt Tiêu Thanh Quy, hồi lâu mới ấp úng mở miệng.
"Mới đó mà hoàng huynh cũng đã rời kinh hơn nửa tháng, nửa tháng này trẫm cũng đến thăm Phúc Yên cung không ít lần, luôn cảm thấy mẫu hậu..."
"Mẫu hậu cũng không phải mới bị bệnh gần đây. Ngươi là con út, trước giờ mẫu hậu luôn giấu diếm ngươi, sợ ngươi lo lắng, trước khi sinh ngươi ra mẫu hậu còn từng mất đi một hài nhi, thân thể từ lâu đã bị tổn thương, bây giờ bà chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là chuyện tốt."
"Nhưng ánh mắt mẫu hậu nhìn trẫm, trẫm cảm thấy như mẫu hậu có lời muốn nói nhưng do dự mãi lại không dám mở miệng."
Tiêu Thanh Quy hơi nheo mắt, cười nhạt lời nói: "Sinh ở nơi tường đỏ ngói xanh trong hoàng cung này, ai mà không có chuyện tâm sự không tiện nói ra. Chắc hẳn là vết thương cũ năm xưa, cần gì phải vén lên để bong thịt tróc da." Nàng quay đầu xem kỹ Tiêu Húc, ý đồ muốn nhìn thử sự nhu nhược của hắn là sự thật hay chỉ là lớp mặt nạ, nhìn mãi cũng không có kết quả, "A Húc, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiêu Húc ngập ngừng, cuối cùng lựa chọn đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn đi: "Trẫm đã biết, sẽ không đi chọc mẫu hậu phiền não nữa. Hoàng tỷ nghỉ ngơi sớm đi, trẫm về Thái Cực điện đọc binh thư một lát."
Tiêu Húc vừa đi không lâu, ngoài trời đã đổ tuyết, Tiêu Thanh Quy không để người hầu hạ, một mình ngồi trước tấm gương lớn, tay cầm lược gỗ chơi đùa với suối tóc, nghe trong viện truyền đến thanh âm mấy cung nữ đang nghịch tuyết, suy nghĩ của nàng không khỏi bay xa, nhớ tới hắn trước khi đi đã đến gặp nàng.
Đêm đó cung nữ ra ngoài nghênh giá, thông báo với nàng rằng Tiêu Dực tới, nàng sau khi tỉnh dậy chỉ qua loa khoác áo ngoài, búi tóc cũng chưa kịp chải đang xõa toán loạn trên vai, thầm cảm thấy mình dung nhan không chỉnh tề, định trở về tẩm điện để Thọ Mi chải vuốt một phen thì đã thấy Tiêu Dực đi tới cửa.
Thấy nàng quần áo đơn bạc, Tiêu Dực cố nín nhịn phát ra câu lo lắng, mặt lạnh kêu nàng đi vào trong, Thọ Mi thì vội vàng chạy đi pha trà.
Tẩm điện bên trong chỉ còn hai bọn họ, đã ngồi một lát vẫn chưa ai chịu mở miệng nói một lời. Trà đưa lên, nàng vội vàng nâng chén lên uống một ngụm, Tiêu Dực đứng ở cách đó không xa, bàn thờ Phật truyền đến từng trận hương nồng đậm, sắc mặt hắn chưa phút nào dịu đi.
Hắn chịu đến thăm nàng là đã bỏ mặt mũi xuống, sau trận cãi nhau tại đài nghỉ mát, dáng vẻ hắn vẫn rất khó chịu, nàng có chút khó xử, tránh né nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng chủ động mở miệng giải thích: "Muội vừa đi gặp A Húc, hắn nói huynh đã nhận lệnh tiến về Hàng Châu, ta muốn ngăn cản nhưng không được, chỉ có thể xám xịt trở về, không nghĩ đã trễ như vậy mà huynh còn tới."
Tiêu Dực lạnh giọng hỏi nàng: "Vì sao ngăn cản ta đi Hàng Châu? Muội sợ ta không trở về được a? Giống hàng vạn tướng sĩ ngày xưa chết bên trong Cửu Lĩnh, thi cốt đều không thể đưa lên..."
"Sắp đến lúc xuất chinh mà huynh còn nói lời như vậy? Nếu ta là huynh giờ này đã cung kính thành tâm thắp nhang, cầu mong Bồ Tát phù hộ chuyến này thuận lợi, nhanh chóng hồi kinh."
"Muội biết ta không hề tin thần phật."
"Ta sẽ thay huynh cầu nguyện, lần này đi Hàng Châu, huynh..."
Nàng bỗng nhiên không biết nên thể hiện sự lo lắng cho hắn thế nào, mấy câu quan tâm thân mật vừa lóe lên đã phải nuốt xuống, nànng chỉ muốn hắn nhất định phải còn sống trở về, nhưng nàng lấy loại nào thân phận nào để nói đây?
Tiêu Dực yếu ớt nói: "Ta luôn tin thành bại do người làm, cầu thần khấn phật bất quá chỉ làm để an ủi bản thân, thiên hạ sao lại có nhiều người ngây thơ như vậy, tự cho rằng Phật Tổ có thể thỏa mãn si nguyện của bọn hắn, chẳng lẽ có thật thì con người trên đời này không chuyện gì mà không làm được? Mỗi lần quỳ gối trước Phật Tổ muội có cảm thấy chột dạ chút nào hay không?”
"Huynh nói gì vậy, vì chuyện hôm nay ở Vụ Viên mà huynh còn khó chịu với ta, cũng không cần phải nói lời tổn thương lẫn nhau như vậy chứ. Thành tiên thì dễ, thành phật mới khó, chẳng lẽ huynh còn không cho phép người ta một lòng hướng thiện hay sao? Nếu huynh còn tức giân với ta, chi bằng một mồi lửa đốt trụi Thiên Khâu, ta cũng không dám oán huynh một chữ?"
Tiêu Dực không khỏi cười lạnh: "Muội lúc này thật có tinh thần a, không giống bộ dạng đáng thương lúc giờ Ngọ bị ta nắm cổ tay mà đỏ mắt kêu đau."
Thanh quy cúi đầu nhìn thoáng qua vết ứ đọng trên cổ tay, vội vội vàng vàng từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa từng phát giác, bây giờ mới cảm giác được cơn đau lâm râm, vội vàng kéo ống áo xuống che khuất.
Hắn như cũ nhìn chằm chằm nàng làm nàng cảm thấy bị áp bách, đứng ngồi không yên, thế là nàng đứng dậy đến trước bàn thờ Phật dọn dẹp tàn hương, chuẩn bị lấy ba nén hương đang muốn nhóm lửa thì chợt nhớ tới một màn lúc nãy ở chỗ Tiêu Ngọc Hoa, nhớ tới bài vị bị nàng thiêu hủy, trong lòng có chút đau, càng thêm không có dũng khí cùng hắn đối mặt.
Tiêu Dực hai ba bước theo tới, đoạt lấy hương trong tay nàng rồi chụm vào ngọn nến, không đợi Thanh Quy đặt câu hỏi hắn đã nhấc vạt áo quỳ xuống trước bàn thờ Phật, Thanh Quy lập tức sững sờ tại chỗ, sau khi định thần lại, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Huynh có thiện tâm, trời đất chứng giám. Huynh cuối cùng cũng chịu bái lạy một lần như thế, ta... ta cùng mẫu hậu và A Húc đều chờ đợi huynh có thể bình an trở về."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tượng Phật mạ vàng, hai con ngươi hơi khép lại, khóe miệng tùy tiện nhếch lên, chưa kịp khiến Thanh Quy cảm thấy có điểm không đúng thì hắn đã cao giọng mở miệng.
"Nếu như thế, ta liền cầu Phật Tổ lập tức giáng xuống một trận thiên lôi, đem Phùng Huyền Độ cùng vị nữ tử được chỉ hôn cho ta đánh chết, hài cốt không còn..."
"Tiêu Dực!" Tiêu Thanh Quy kêu to tên của hắn, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, cái này há có thể xem như ước nguyện? Đây là tạo nghiệt a!
Nhưng hắn còn muốn nói tiếp: "Phật Tổ từ bi, sợ rằng ngài không muốn nhìn thấy linh hồn oan ức bị chết vô ích, sau này nếu ta và A Bồ lại bị chỉ hôn lần nữa, họ cũng sẽ không được chết tử tế..."
Thanh Quy lập tức vứt nắm hương trong tay hắn xuống, che kín miệng hắn, lại dùng tay khác kéo hắn: "Tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ, huynh mau đứng dậy!"
Hắn quỳ tại đó vững chắc như bàn thạch, dù nàng dùng hết khí lực để kéo cũng không làm hắn nhúc nhích chút nào, tóc nàng rơi trên cánh tay của hắn, hắn không để ý đến chút khí lực cỏn con của nàng, mở lòng bàn tay ra tiếp được suối tóc nàng, mong manh như dải lụa lại có thể kích thích ngàn vạn đợt sóng, khiến hắn mãi không thể bình lặng.
Tóc của nàng tuột khỏi tay hắn vì hành động dùng sức của nàng, Tiêu Dực theo bản năng đứng dậy, nàng lùi về sau hai bước, Tiêu Dực vội vàng ôm lấy nàng, một lần nữa chạm đến suối tóc phía sau, cách mái tóc đen là bộ quần áo đơn bạc màu xanh lam, mà bên dưới...
Thanh Quy đứng vững bước chân liền trở tay đem hắn đẩy ra, sắc mặt lộ vẻ buồn bực: "Huynh xem thử mình đang nói cái gì?!"
Tiêu Dực không để ý: "Không phải muội muốn ta quỳ bái Phật Tổ sao? Nói cái gì thiện nguyện..."
"Những lời huynh nói mà dám gọi là thiện nguyện?!"
Hắn đương nhiên tự cho mình rất thiện nguyện, thái độ ôn nhu đưa tay vén sợ tóc rơi bên vai ra sau vành tai nàng, làm xong tay cũng không chịu rời đi, cứ nhẹ nhàng vuốt lấy vành tai nàng.
Nàng sao lại không hiểu những cử chỉ mập mờ của hắn là ý gì nhưng nàng một chữ cũng không thốt ra.
Trong gương bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, lược gỗ chải tóc đang cầm trên tay cũng được nam nhân tiếp nhận, Tiêu Thanh Quy không khỏi cảm xúc vỡ òa, trong vô thức tưởng rằng Tiêu Dực đã trở về rồi. Hắn biết hôm nay là giao thừa, những năm gần đây đêm trừ tịch bọn hắn đều cùng nhau trải qua.
Nàng vui vẻ quay người, nụ cười trên mặt đột ngột khựng lại, Lục Chấn Nhan cầm lược bên tay phải, tay trái thì chạm vào tóc nàng, nàng vô thức nghiêng người né tránh, trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh hỏi: "Ngươi tới khi nào?"
Lục Chấn Nhan đối với sự trốn tránh của nàng làm như không thấy, như bình thường đáp: "Trong chùa đang trắng đêm tụng kinh để cầu phúc cho năm sau, Long Hằng năm thứ 2 vương gia xuất chinh Giang Nam, điện hạ chiếm trước phần thắp hương năm mới, năm ngoái vương gia lại chinh phạt Tây Ly, điện hạ cũng dâng hương đầu tiên, năm nay giao thừa vương gia không thể ở kinh thành, Chấn Nhan nghĩ đến chắc hẳn trưởng công chúa không muốn bỏ qua chuyện dâng hương nên đặc biệt tới đây để mời điện hạ. Thọ Mi nói điện hạ không cho người đi vào hầu hạ, Chấn Nhan liền tự tiện tiến đến."
Tiêu Thanh Quy im ắng thở phào một cái, chợt hỏi: "Giờ gì rồi?"
Lục Chấn Nhan đáp: "Hiện tại điện hạ chải tóc, chờ liễn kiệu đến là vừa vặn thời gian."
Tiêu Thanh Quy nhẹ gật đầu, đưa tay lấy một chiếc lược khác, ánh mắt đụng phải lược trong tay hắn thì động tác khựng lại, Lục Chấn Nhan chủ động nói ra: "Chấn Nhan vấn tóc cho điện hạ."
Nàng một khắc này không biết thế nào mà hết sức bài xích việc Lục Chấn Nhan đụng tóc của nàng, lòng tràn đầy kháng cự, nàng đưa tay đè xuống động tác của Lục Chấn Nhan, đầu nhìn về phía ngoài cửa: "Vẫn là gọi Thọ Mi đến a."
Lục Chấn Nhan thần sắc trong nháy mắt có chút tổn thương, ngữ khí cũng cực kì ủy khuất: "Điện hạ thích chải Song hoàn kế, Chấn Nhan chải rất đẹp, tay nghề không hề thua kém Thọ Mi, lúc trước điện hạ cũng thường để Chấn Nhan chải đầu cho người, vì sao hôm nay lại như vậy..."
Nàng cảm thấy mình cũng chẳng phải là quá để ý đến cảm xúc của Lục Chấn Nhan, xoa lên tay Lục Chấn Nhan an ủi qua loa: "Ngươi có tài kinh thao vĩ lược* mà lại chỉ có thể làm phụ tá cho bản cung, bản cung sao có thể nhẫn tâm bảo ngươi làm việc của tỳ nữ? Việc này nên kêu Thọ Mi tới làm a."
Tiêu Thanh Quy biết lời này không lừa gạt được loại người thông minh như Lục Chấn Nhan, thái độ của hắn thay đổi nhưng bề ngoài vẫn cố che đậy không biểu hiện bất thường gì, mắt thấy Thọ Mi tiến đến, hắn liền xoay người sang chỗ khác để Thọ Mi chải đầu.
Tục ngữ có câu trăm năm khó gặp một lần mùa xuân trùng với ngày hạ chí, năm nay nhất định sẽ là một năm cát tường, trăng lưỡi liềm treo cao trên trời, Thiên Khâu khắp nơi trên mặt đất đều sáng rõ, cùng với ánh nến cháy rực suốt đêm bên trong thiền viện giống như một khoảng mênh mông vô tận, màu áo vàng tăng nhân san sát, bóng người như nhảy múa nhộn nhip trên các bức tường xung quanh.
Tiêu Thanh Quy một mình quỳ ở trong điện, thành tâm dâng lên nén hương, điều mong cầu chỉ là Tiêu Dực mạnh khỏe. Hắn nói nàng thẹn với lương tâm ngược lại cũng không sai, mọi người đều biết từ khi nàng thân thể suy yếu thì bắt đầu lễ Phật, nhưng đâu có ai biết, nàng cũng là vào lúc đó biết thân thế thực sự của Tiêu Dực, biết cha mẹ hắn chết bởi phụ hoàng nàng nghi kỵ, nàng sao lại không hổ thẹn?
Nhưng hắn vĩnh viễn không biết, những năm nay điều nàng sở cầu không có gì khác ngoài hắn có thể mạnh khỏe, nếu hắn bình an, nàng cũng sẽ bình an.
Thích Giác là tăng lữ lớn tuổi nhất chùa Thiên Khâu, đi vào hướng nàng hơi thi lễ, hỏi: "Năm nay trưởng công chúa có đến Vãng Sinh điện?"
Ngày này hàng năm Thích Giác đều sẽ hỏi nàng một lần, nhưng nàng trước giờ chưa hề muốn qua. Hôm nay, nàng gật đầu đáp: "Đi xem một chút a."
Trong điện Vãng Sinh ba mặt tường đều đặt đầy bài vị, dù nàng chưa từng tới vẫn biết tế điện sắp đặt ở nơi nào, đó là một vị trí cực bình thường có ba gian phòng thông nhau, chính là để khách hành hương đến đây có đông cũng không ảnh hưởng đến việc cúng tế.
Ngoại trừ Bùi Tố Chi và Tống Trường Canh, còn có một bài vị khác là Bùi Minh Triệt, đó vốn nên là tên của hắn, nhưng lại không phải hắn. Tiêu Thanh Quy phân định rõ ràng, Bùi Minh Triệt sớm đã chết tại năm Nguyên Huy thứ nhất, bây giờ trên thế gian chỉ có Tiêu Dực, huynh trưởng của nàng, hắn sẽ trường thọ trăm tuổi.
Lúc trước nàng cật lực yêu cầu Lữ Văn Chinh viết rõ tên đầy đủ Bùi Tố Chi, nguyên nhân không thể nói ra chính là Bùi Tố Chi đặt tên nhi tử là Minh Triệt, Tống Trường Canh thì nguyện ý để nhi tử mang họ Bùi, chờ sau khi Tiêu phục thành công phục quốc sẽ cùng Bùi Tố Chi trở về Vụ Sơn, lưu lại dòng dõi bảo đảm truyền thừa Vụ Sơn phái, đáng tiếc trời không toại lòng người.
Qua nửa tuần hương, Tiêu Thanh Quy từ trong hộp nhỏ phía sau bài vị Bùi Tố Chi lấy ra một phong thư, lúc trước sau khi nàng biết được chuyện xưa đã lặng lẽ trộm vào tẩm điện Tiêu Ngọc Hoa nhiều lần, trong đống thư từ ở thư phòng tìm được phong thư này. Khi đó Bùi Tố Chi đem Tiêu Dực còn nằm trong tã lót đưa đến bên người Tiêu Ngọc hoa, có lẽ sớm cảm thấy nguy cơ, lưu lại phong thư này, cũng coi là di thư.
Bề ngoài phong thư viết bốn chữ "Minh triệt con ta", nàng không đành lòng nhìn thêm lần nữa, mảnh giấy viết thư mỏng chỉ khoảng hơn trăm chữ nàng đã sớm nhớ kỹ trong lòng, nhắm mắt lại vẫn có thể đọc trôi chảy.
Sau một khắc thất thần, nàng quả quyết đem phong thư đưa tới ngọn nến bên cạnh đốt thành tro bụi ---- nếu nói quá khứ vẫn có chút do dự thì bây giờ nàng là tâm ý đã quyết, không thể quay đầu, không có khả năng lưu lại chút sơ hở nào để gây hậu hoạn về sau.
Thong dong bước ra khỏi Vãng Sinh đường, Thọ Mi tiến lên đưa lò sưởi tay cho nàng, tay khác cầm một mảnh giấy nhỏ gói gọn trong lòng bàn tay đưa cho nàng, nàng tự hỏi trời đông giá rét như thế này sao lại có bồ câu đưa tin?
Thọ Mi nói: "Ám vệ của Vương gia hồi kinh làm việc, thuận tiện đưa tin cho trưởng công chúa."
Dưới ánh trăng, nàng mở ra đọc, trong lòng cảm giác nặng nề, rất mau đem tờ giấy kia vò lại, tùm chặt trong tay.
Ngày đó trước khi đi hắn nói cho nàng, hắn chắc chắn sẽ khải hoàn trước ngày hội Hoa. Đó là ngày nàng định ra hôn kỳ, hắn như cũ kiên trì không muốn nàng xuất giá, cũng là uy hiếp nàng đừng có ý giở trò.
Hắn hỏi nàng có lời gì muốn nói, nàng trả hắn tám chữ: Bất kiến khả dục, sử tâm bất loạn*.
Hôm nay, nửa đêm đã qua, khoảnh khắc lập xuân đầu tiên, hắn đưa tới hồi âm, cũng là tám chữ: Phong tuyết thiên sơn, dục mạn Bắc Sóc*.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.