Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 21: Hôn Lễ Đẫm Máu (2)

Thị Từ

26/06/2024

Biên cảnh Bắc Sóc, băng tuyết bao phủ vạn dặm, giá lạnh thấu xương.

Chiến sự đang ở thế giằng co, Huyền Giáp quân sau ngày tết Nguyên Tiêu giành được chiến thắng đầu tiên, buộc Vạn Sĩ Cách rút khỏi Xuyên Sa, Xuyên Sa thôn xóm tiêu điều, toàn thành không một bóng người, Tiêu Dực cũng không ngờ tới, Vạn Sĩ Cách trong lúc lui binh lại bắt đi gần một trăm bách tính, dùng tính mạng họ để đe dọa Tiêu Dực.

Đến cả Cố Phóng cũng nhìn ra vấn đề: "Xuyên Sa dễ thủ khó công, ba mươi năm trước Bắc Sóc sơ suất, Xuyên Sa về tay Đại Dự, thuộc Hàng Châu quản lý. Nhưng nói đến tác chiến nơi địa phương giá lạnh như vậy thì Bắc Sóc rõ ràng chiếm ưu thế hơn quân ta, Hàng Châu mặc dù cũng thường xuyên rét lạnh, nhưng so với Xuyên Sa tốt hơn rất nhiều, phía nam Hàng Châu chính là Trung Nguyên, ba mươi năm qua hai nước vẫn qua lại giao thương trong hòa bình, nhưng phàm là Bắc Sóc còn nhìn đến Xuyên Sa tức là còn hậu hoạn vô tận, sao chúng ta không buông tha nơi chật hẹp nhỏ bé Xuyên Sa để tập trung tăng cường phòng thủ Hàng Châu?"

Tiêu Dực biết Cố Phóng phân tích có lý, hắn cũng đã sớm nắm được mấu chốt, nhưng Đại Dự đã chiếm lĩnh Xuyên Sa gần ba mươi năm, sao lại dễ dàng buông tay cho Bắc Sóc. Huống chi lần này hắn lĩnh mệnh xuất chinh, mục đích chính là giữ vững Xuyên Sa, trước mắt Xuyên Sa đã đoạt lại nhưng bách tính lại biến thành tù binh, hắn không thể không tính toán lần nữa. Cũng bởi vì bách tính đang nằm trong tay Vạn Sĩ Cách, hắn lại thêm nhiều ràng buộc, khả năng đem chiến cuộc mở rộng thêm, chuyện hồi kinh đúng hạn càng thêm vô vọng.

Vạn Sĩ Cách ở phía bắc Xuyên Sa nhiều lần quấy rối, những trận chiến nhỏ xảy ra không ngừng, lại không có quy luật, sách lược tốt nhất nên là vườn không nhà trống, tốc độ vận chuyển lương thảo của Bắc Sóc kém xa Đại Dự, duy trì một thời gian chắc chắn Vạn Sĩ Cách không thể không rút quân, chủ động đề nghị trao đổi tù binh, ngược lại nếu rút lui quá trễ sẽ bị Huyền Giáp quân tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng hắn quả thật không đợi được lâu như vậy. Mắt thấy ngày hội Hoa đến càng gần, Tiêu Dực quyết định tốc chiến, toàn quân xuất phát chủ động nghênh địch.

Tuyết trắng vạn dặm nhuốm đầy máu tươi phảng phất như vườn mai trong Vụ Viên nở rộ sắc xuân, đại chiến hơn nửa ngày, thời khắc thắng bại chưa rõ ràng thì Vạn Sĩ Cách đột nhiên hạ lệnh rút quân. Huyền Giáp quân hăng máu vẫn muốn tiếp tục truy kích, Tiêu Dực không ở đây, Cố Phóng thân là thống soái, quả quyết hạ lệnh thu binh, thống kê số người chết, thu liễm thi thể, binh lính bị thương đưa về doanh trại cho quân y chữa trị.

Chiến sự châm dứt, Cố Phóng chịu đựng vết thương ngoài da, đứng ngoài trướng lo lắng nhìn ra hướng phương bắc xa xa, Tiêu Dực đích thân dẫn mấy trăm tướng sĩ dũng mãnh từ bên cạnh bất ngờ tập kích đại quân Vạn Sĩ Cách, sinh tử chưa rõ.

Tuyết lại rơi, phía xa nhìn tuyết rơi một mảnh trắng xóa giống như sương mù, từ khi đại quân đến Hàng Châu, cảnh tượng như vậy Cố Phóng đã nhìn hơn một tháng, dù đẹp cảnh đến đâu cũng muốn chán ngấy rồi.

Sắc trời dần tối, Cố Phóng tay cầm đá lửa nhưng làm sao cũng đánh không ra lửa, sợi bấc bỗng nhiên bị cơn gió mãnh liệt thổi bay ra xa, hắt ta tức giận nhấc chân đạp đổ mấy ngọn cây lấp ló trong đất tuyết.

Đúng lúc này xuất hiện thanh âm móng ngựa đạp tuyết đi tới, Cố Phóng vội vàng đứng lên thấy Tiêu Dực một bộ huyền giáp đang ngồi trên lưng ngựa, toàn quân đi theo Tiêu Dực may mắn còn sống sót bộ dạng người ngựa hô hấp thô nặng, mùi máu tanh xông lên trong mũi lại làm cho Cố Phóng cảm thấy mừng rỡ không tưởng.

"Vương gia!" Cố Phóng hét lớn.

Tiêu Dực trước tiên đem người buộc sau lưng thả xuống dưới rồi tung người xuống ngựa, binh lính còn lại phần lớn cũng là hai người ngồi chung một ngựa, người thì mang theo đồng sự chết hoặc bị thương, người thì khống chế tù binh Bắc Sóc, doanh trướng bên ngoài nhất thời trở nên phi thường náo nhiệt.

"Lần này tốt rồi, có thể dùng mấy tên Bắc Sóc này cùng Vạn Sĩ Cách thương nghị đổi người." Đang nói, Cố Phóng nhìn thấy Tiêu Dực lập tức mang về một lão ông trông rất già yếu, ngữ khí không khỏi có chút nghiền ngẫm, "Vạn Sĩ Cách trong quân không Đại tướng hay sao? Lại mang theo lão đầu đến đánh trận..."

Tướng sĩ sau lưng cùng Tiêu Dực trở về đồng thời nói: "Ngài cũng đừng coi thường hắn, hắn là hoàng thất Bắc Sóc Tế Ti*, cũng là quân sư của Vạn Sĩ Cách, lão đầu tuổi đã cao, chân cũng đều què nhưng khí lực lại rất lớn..."

Tiêu Dực từ đầu đến cuối không nói gì mà chăm chú vuốt ve bắp đùi cùng phần bụng của Bàn Nguyệt, máu đột nhiên nhỏ giọt trong lòng bàn tay hắn rồi chảy xuống mặt đất, từng giọt từng giọt thấm vào trong tuyết, Tiêu Dực lập tức kêu lên: "Truyền quân y!"

Cố Phóng biết hắn xưa nay rất quan tâm đến bảo bối chiến mã của mình, vội vàng gọi người tới xem xét, nhìn Bàn Nguyệt máu chảy ngày càng nhiều, Cố Phóng không dám ở một bên thêm phiền phức, đi ra ngoài sai người kiểm kê tù binh.



Cố Phóng đang muốn nhấc lão ông bên kia lên, Tiêu Dực như mọc mắt phía sau, đầu cũng không quay lại, chỉ nói: "Mặc Sĩ Úc Nô kia lưu lại, bản vương có lời muốn hỏi hắn."

Cố Phóng nghe lệnh đem người đưa vào trong trướng Tiêu Dực, Tiêu Dực lại vuốt ve Bàn Nguyệt đang suy yếu, dặn dò quân y chuyên môn phụ trách chữa trị vài câu rồi quay người trở vào trướng, bọn người Cố Phóng đã lui xuống, chỉ còn lại hắn cùng Mặc Sĩ Úc Nô, không biết hai người nói chuyện gì, hồi lâu không có gọi người đi vào, cũng không thấy người ra.

Trời đã gần khuya, Cố Phóng từ đầu đến cuối vẫn đợi bên ngoài trướng của Tiêu Dực, hắn ta đang bắt chuyện với một kỵ binh vừa băng bó xong vết thương, kỵ binh thuật lại Tiêu Dực dẫn đám người bọn họ như thế nào phá vòng vây đến tận hậu phương của đại quân Vạn Sĩ Cách, Tiêu Dực anh dũng ra sao khi bắt sống được Mặc Sĩ Úc Nô.

Cố Phóng mặt mũi hâm mộ cực kỳ, ảo não vì mình không thể tự mình cùng đi chuyến này với Tiêu Dực, chợt nhớ tới cái gì, hỏi tên lính kia: "Vương gia có bị thương không? Ta phải tranh thủ thời gian gọi quân y đến xem, Bàn Nguyệt hình như bị thương nặng lắm, cũng không biết bây giờ thế nào rồi."

Kỵ binh níu hắn lại nói: "Bởi vì Bàn Nguyệt bị thương nặng, vương gia mới có thể lông tóc không tổn hao gì. Những năm gần đây, chiến mã của vương gia đã hy sinh biết bao nhiêu? Mặc dù đều là ngựa Cúc Hoa Thanh, đều gọi Bàn Nguyệt, nhưng cũng không phải cùng một con, con ngựa này ta cũng không nhớ được đã cùng ở với vương gia mấy năm? Ta nghĩ ngài là đang muốn bỏ chút tâm tư tìm ngựa mới cho vương gia."

Cố Phóng không thoải mái được như hắn ta, sắc mặt có chút căng thẳng, nói: "Bàn Nguyệt này đi theo vương gia từ Nguyên Huy thứ 24, gần 5 năm rồi."

Năm đó Tiêu Dực phụng mệnh đến Xuyên Sa cứu trợ, ngoài thành Hàng Châu tụ tập một đám giặc cướp, căn bản không phải chuyện gì lớn, Tiêu Dực dẫn một đám thủ vệ tuỳ tiện liền bắt được. Nguyên nhân trồng trọt thiệt hại là vì sương giá, đạo tặc cũng đều là dân chúng bụng đói ăn quàng mới vào rừng làm cướp, Tiêu Dực hào phóng cho bọn hắn ăn uống, kết quả bọn cướp sau khi ăn xong, màn đêm buông xuống lại chủ mưu ám sát Tiêu Dực, vừa đến ngoài trướng đã bị Tiêu Dực phát hiện.

Bàn Nguyệt vừa lúc ở bên ngoài nghỉ ngơi thì bị bọn cướp giết hại dã man, Tiêu Dực nghe được tiếng ngựa kêu thảm thiết chạy ra, sau khi chế trụ được bọn chúng thì Bàn Nguyệt đã ngã xuống đất không dậy nổi, máu chảy lênh láng khắp nơi, hơn nữa trên người nó còn có vết thương cũ, cứ như vậy chết lạnh tại Xuyên Sa.

Cố Phóng lâm vào trong hồi ức, dáng vẻ Tiêu Dực cố nén đau thương lúc ấy vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, binh sĩ chỉ biết chút ít sự tình, không bằng Cố Phóng đi theo Tiêu Dực nhiều năm, hắn nghi vấn hỏi: "Ngươi nói vương gia đổi nhiều chiến mã như vậy, vì sao đều muốn gọi tên Bàn Nguyệt? Chẳng lẽ thật sự như người ta đồn đại, là bởi vì..."

Ám vệ tìm tới trước trướng Tiêu Dực, Cố Phóng nhận ra là người thường đưa tin trong kinh, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ám vệ cũng rất lo lắng: "Trưởng công chúa có việc. Vương gia có ở trong trướng không, ta phải lập tức gặp mặt vương gia."

Cố Phóng nghe vậy liền dắt người đi vào, tên kỵ binh lúc nãy khuyên can nói: "Sao không chờ một chút, vương gia đã nói không cho bất luận kẻ nào đi vào..."

"Ngươi còn không biết chiến mã của vương gia vì sao luôn gọi Bàn Nguyệt?" Cố Phóng mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói, chợt bước đến bên ngoài lều, cao giọng bẩm báo, "Vương gia, trong kinh có việc gấp bẩm báo."

Tiêu Dực lập lên tiếng: "Để hắn vào."

Cố Phóng đứng bên ngoài không nghe được ở trong nói chuyện gì, chỉ thấy ám vệ rất nhanh liền đi ra, tạm lui xuống dưới nghỉ ngơi chỉnh đốn. Qua khoảng nửa khắc đồng hồ, Tiêu Dực đã dỡ áo giáp, đổi một thân thường phục, áo choàng cũng không kịp buộc lại, sắc mặt lạnh lẽo tựa hồ còn mang theo sát khí, trầm giọng hạ lệnh: "Dắt con khoái mã nhanh nhất tới đây."

Khoái mã dắt tới, Tiêu Dực quả quyết leo lên, quay đầu nói với Cố Phóng: "Bản vương có việc cần về Vĩnh An, sau hai ngày sẽ trở về, chuyện trao đổi người giao cho ngươi, ngươi liệu mà làm cho thỏa đáng."



Cố Phóng tràn đầy kinh ngạc, vụt lên trước nói: "Vương gia! Chuyện gì khẩn cấp đến mức nhất định phải về Vĩnh An?"

Tiêu Dực trong lòng chỉ muốn nhanh về, cố nén lửa giận, tận lực bình tĩnh căn dặn hắn: "Hôm nay bản vương tập kích bất ngờ, nhất định có thể làm Vạn Sĩ Cách sống yên ổn chút thời gian, ngươi chỉ cần thu xếp tốt đại quân, chờ bản vương trở về." Nhớ tới Bàn Nguyệt đang bị thương, Tiêu Dực dặn thêm câu, "Bàn Nguyệt nhất định phải cứu sống, sau hai ngày, bản vương nhất định trở về."

Nếu hắn trắng đêm không ngừng thúc ngựa, từ Hàng Châu đến Vĩnh An cũng chỉ gần một ngày, hai ngày bất quá là thời gian vừa đi vừa về, Cố Phóng trong lòng nhẩm tính, có thể thấy được Tiêu Dực tâm ý đã quyết, không dám tiếp tục truy vấn nguyên do, chợt nhớ tới Mặc Sĩ Úc Nô trong trướng Tiêu Dực, Cố Phóng hỏi: "Úc Nô kia..."

Tiếng ngựa hý vang, Tiêu Dực đã chạy đi, thanh âm xa xa truyền đến: "Đưa trở về."

Tiêu Dực không dừng ngựa, trên đường trải qua dịch trạm thay ngựa một lần, cấp tốc trở về Vĩnh An, bên tai rõ ràng là tiếng gió gào thét, trong đầu của hắn lại một mực quanh quẩn tin tức ám vệ bẩm báo.

"Trưởng công chúa nhất thời muốn đem hôn kỳ đẩy sớm hơn năm ngày, ngày mai liền muốn tổ chức."

Công chúa đại hôn đã được chuẩn bị từ lâu, hết thảy sớm đã an bài thỏa đáng, đẩy lên sớm hơn năm ngày mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì.

Hắn biết rõ không cách nào khải hoàn trước ngày hội Hoa, trước mắt đã làm tốt cục diện chuẩn bị để trở về kịp lúc, nhưng không nghĩ tới nàng lòng dạ cứng rắn đến như vậy, đánh hắn không kịp trở tay.

Ngày giao thừa hôm đó, Tiêu Húc từng nói với Tiêu Thanh Quy cần phải trì hoãn hôn lễ, chờ hắn sau khi hồi kinh lại tính toán.

Tiêu Thanh Quy sao dám chờ hắn trở về, đến lúc đó mọi chuyện sợ là đều muốn náo loạn hết cả lên, cho nên kiên trì đúng hạn thành hôn, thậm chí lấy ngày 16 tháng giêng vì chuyện Tiêu Dực đoạt lại Xuyên Sa làm cớ, đem hôn kỳ tổ chức sớm, làm dịu bất an xao động của dân chúng trong thành Vĩnh An.

Hắn vì đúng hạn khải hoàn mà tốc chiến đoạt lại Xuyên Sa, là huyết chiến nhưng lại thành cớ suýt nữa thúc đẩy nàng cùng Phùng Huyền Độ động phòng hoa chúc, Tiêu Dực nếu như biết việc này, sợ là lại thêm một lần đau lòng không chịu nổi.

Bấy giờ ngày lành tháng tốt, trăng sao cùng tỏa sáng trên bầu trời, phủ công chúa bên trong hồng trướng phiêu diêu, thanh âm chúc mừng liên tiếp không ngừng, Tiêu Thanh Quy ngồi một mình ở trong phòng, thân mang hỷ phục, đầu đeo hoa trâm rực rỡ, có thể nói là cực điểm lộng lẫy.

Thọ Mi vốn định đi vào bầu bạn, lo lắng nàng sẽ khẩn trương, nhưng nàng sao lại khẩn trương, có thể nói tâm tịnh như nước, thái độ chỉ như chuẩn bị đối phó với một trận cung yến bình thường, bất quá hoàn cảnh khác biệt là xung quanh màu đỏ vui tươi còn nàng thì lông mày khẽ chau lại.

Hiện tại Phùng Huyền Độ tiếp khách ngay phía trước, không bao lâu nữa sẽ trở vào cùng nàng làm lễ hợp cẩn, lại là một phen ầm ĩ, Tiêu Thanh Quy bực bội trong lòng, nháy mắt giống như cảm ứng được sự tồn tại của Tiêu Dực, đáy lòng bỗng nhiên không khống chế được mà sinh ra sợ hãi, lấy lại tinh thần, quạt hỷ trong tay đã bị bẽ gãy thành hai đoạn.

Nàng tiện tay ném cây quạt trên mặt đất, đang định đứng dậy gọi Thọ Mi, nàng muốn hỏi Thọ Mi một chút tình hình ở Hàng Châu, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng từ bên ngoài. Nàng nhìn thấy một cái mũ quan lăn trên sàn, Phùng Huyền Độ mặc áo xanh nhạt bị trói gô tiến đến ngã trên mặt đất, con mắt bị tấm vải che kín, hiển nhiên là mới bị kéo tới từ chính viện, trong miệng của hắn còn có một đống vải túm lại nhét vào, hắn cong người thân thể giãy dụa không ngừng, trong miệng mơ hồ nghe không rõ đang kêu cứu hay chửi ầm lên.

Tiêu Thanh Quy ngây ngốc ngay tại chỗ, cảm giác nặng nề càng gia tăng, chợt, nàng nhìn thấy Tiêu Dực bước đến.

Tiêu Dực quay người đóng cửa, đồng thời hạ chốt cửa xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook