Chương 22: Hôn Lễ Đẫm Máu (3)
Thị Từ
26/06/2024
Trên người hắn đầy tuyết trắng Bắc Sóc, không hề báo trước mà đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, hàn khí triệt tiêu đi tất cả không khí vui vẻ trong phủ công chúa, trong khoảnh khắc vạn vật đều hóa thành hư vô, nàng như hãm sâu vào đó, cả đời không có cách nào tự thoát ra.
Nhìn thấy hắn một khắc này, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên ngộ ra cỗ bực bội kia từ đâu mà đến, lại vì sao mà đến.
Nàng sợ hắn tới, lại sợ hắn không tới.
Tối nay nàng tuyệt đối không phải trưởng công chúa luôn hiểu rõ đại nghĩa, nàng chỉ là người tham lam ái dục tầm thường, hoàn toàn mặc kệ tình trạng Bắc Sóc hung hiểm, cũng mặc kệ hắn là Thống soái Huyền Giáp quân, bỏ qua hết thảy, trong lòng của nàng thậm chí có chút vô sỉ mà nhảy cẫng lên, nàng hết sức kìm nén, gương mặt lạnh lùng dõng dạc phát ra câu chất vấn.
"Huynh sao có thể trở về vào lúc này? Bách tính Xuyên Sa còn..."
"Trước khi sai người dẫn ngựa đến, ta đều cho là ta sẽ không trở về, phải chăng coi như thành toàn tâm tư của muội?"
Nhưng hắn không cách nào khống chế hành vi của mình, giống như người cả ngày không ngừng chạy về Vĩnh An không phải là hắn, thẳng đến khi đứng trước mặt Tiêu Thanh Quy hắn mới trở về là chính mình.
"Huynh nhanh trở về, nếu để cho mọi người biết được huynh vào lúc này tự tiện hồi kinh..."
Tiêu Thanh Quy bước nhanh về phía trước, nắm chặt cánh tay Tiêu Dực đẩy hắn ra ngoài, cúi đầu liếc nhìn Phùng Huyền Độ còn đang giãy dụa trên đất, miệng bị bịt chặt chỉ có thể phát ra âm thanh "Ô ô".
Tiêu Dực ngại Phùng Huyền Độ ầm ĩ, mạnh mẽ đạp một cước, Tiêu Thanh Quy suýt nữa thốt ra hai chữ "Tiêu Dực", bận tâm Phùng Huyền Độ có thể nghe được, chuyển thành trách cứ: "Huynh sao lại động thủ với hắn?!"
Tiêu Dực đã khom người đem Phùng Huyền Độ nhấc lên, Phùng Huyền Độ giãy dụa với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng, hắn đi đến trước ngăn tủ kéo cánh cửa tủ ra, Tiêu Thanh Quy căn bản không kịp ngăn cản, Tiêu Dực đã hạ tay xuống đánh ngất Phùng Huyền Độ, lại đem hắn ta tùy ý nhét vào trong, khóa cửa tủ lại, bên trong gian phòng lập tức khôi phục yên tĩnh.
Tiêu Thanh Quy tức giận đến không biết nên nói cái gì, hơi cảm thấy nhìn thấy trước mắt hoang đường, nàng đại hôn chi dạ, tân lang bị trói gô nhốt vào trong ngăn tủ, mà cùng nàng trong phòng chung đụng, đúng là hắn huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng.
Tiêu Dực quét mắt nhìn nàng một lần từ trên xuống dưới, nội tâm tức giận không cách nào áp chế, nhìn nàng mặc bộ đồ này thật sự là ung dung đến cực điểm, cũng kiều diễm đến cực điểm, mà hắn, hắn vậy mà không phải người đầu tiên nhìn thấy, đây là đạo lí gì?
Tiêu Thanh Quy phát giác ánh mắt hắn biến hóa, dựa vào hiểu biết nhiều năm đối với hắn thầm cảm thấy không ổn, vô ý muốn quay người chạy trốn, tay còn chưa đụng đến chốt cửa, Tiêu Dực đã lấn người tới gần, một tay ôm lấy nàng giật trở về.
Trong chớp mắt, hai tay của hắn đặt lên cổ của nàng, bỗng nhiên dùng sức siết chặt lại, vòng tay ôm khư khư nàng vào lòng, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn đến gần, lạnh giọng chất vấn nàng: "Tiêu Thanh Quy, làm sao muội dám? Muội nóng lòng ruồng bỏ ta như vậy, muội có biết hiện tại ta chỉ muốn bóp chết muội hay không? Hai chúng ta hôm nay cùng chết, dưới suối vàng cũng ở cạnh nhau, dù là ai cũng không cách nào đưa muội và ta tách ra, A Bồ, muội gật đầu, muội gật đầu đi a!"
Bàn tay hắn khống chế không nổi bắt đầu siết chặt hơn, Tiêu Thanh Quy cảm giác ngạt thở, dùng sức lắc đầu, giữa răng môi thì thào lời nói: "Huynh...Huynh cái này…Là làm gì...Ta cùng hắn... Đã là vợ chồng..."
"Nực cười!" Tiêu Dực đột ngột buông hai tay ra, lập tức rút bội kiếm bên hông, vốn nghĩ bước đến tủ quần áo một kiếm chém vào Phùng Huyền Độ, dư quang liếc đến chén rượu hợp cẩn trên bàn, hắn lại nắm cánh tay của nàng chất vấn, "Lễ còn chưa thành, muội cùng hắn chưa là vợ chồng, còn muốn lừa gạt ta..."
"Lễ sao lại nói chưa thành?! Ta cùng hắn đã bái hoàng miếu, quỳ lạy mẫu hậu, nến Long Phượng cũng đã đốt qua..."
Chỉ còn lễ hợp cẩn chưa thành mà thôi, Tiêu Thanh Quy chưa kịp nói hết câu hắn đã nhấc kiếm đem nến Long Phượng trên đài chặt đứt, tiếp đến liền kéo nàng đến bàn đặt rượu hợp cẩn bên cạnh, Tiêu Thanh Quy giãy dụa muốn lui lại, đoán được hắn là muốn làm ra hành động điên dại gì, nghiêm khắc cự tuyệt: "Huynh muốn làm gì? Huynh mau thả ta ra!"
"Nếu như muội nhất định phải uống chén rượu hợp cẩn này, ta uống cùng muội."
Dải lụa đỏ thắm kết đôi chén lại, hắn đặt kiếm sang một bên, cầm chén lên uống hơn phân nửa, chén rượu còn lại đưa tới trước mặt nàng, buộc nàng phải nuốt vào. Rượu rót vào trong miệng làm nàng bị sặc đến ho sùng sục, chất lỏng thuận theo cằm chảy tới cần cổ, thấm ướt hỷ phục.
Tiêu Thanh Quy hai mắt đã nhòe lệ, dùng tay trái còn tự do vỗ nhẹ lên ngực để dịu xuống cơn ho suyễn, nhưng hắn căn bản không cho nàng cơ hội bình ổn, tiện tay ném chén rượu xuống đất, cái chén vỡ nát tan tành dưới chân chân, mà hắn trong thanh âm vỡ tan đó ôm nàng bước về phía giường cưới, hồng trướng rung động, nàng bị hắn ép nằm xuống, tâm cũng theo đó chùng xuống, kiếm rơi phía mép giường, hắn thấp giọng nỉ non: "Rượu hợp cẩn uống rồi, sau đó thì sao? Nên làm cái gì?"
"Ngươi là người điên, Tiêu Dực, ngươi điên rồi, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không? Ngươi là..."
Hắn không cho nàng nói ra hai chữ kia, trước khi hai chữ kia kịp thốt ra hắn đã tháo đai lưng ngọc bên hông nàng ra, Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt hô hấp ngừng một nhịp, tay sờ soạng lung tung cầm trúng kiếm của hắn, quả quyết kề tại cần cổ của hắn, hét lên: "Ngươi dừng tay! Ta... Ta..."
Nàng vốn định uy hiếp hắn nếu như làm loạn, nàng chắc chắn sẽ hạ kiếm, hai mắt hắn sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng, thậm chí không thèm hỏi một câu đã khẳng định "Muội không làm được", nàng tự xưng là chiếm thế thượng phong, cho dù hiện tại nằm dưới thân hắn cũng không khuất phục, thần sắc nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, uy hiếp trong im lặng.
Tình thế thay đổi trong chớp mắt, như một tia chớp, cánh tay của hắn đã luồn ra sau đầu nàng, nàng cảm giác mình bị nâng lên, chưa kịp định thần lại đã thấy hắn nhẹ cúi xuống vị trí đôi môi, hung hăng cắn lên miệng son của nàng, nàng rõ ràng ngửi thấy mùi máu tươi, kiếm của hắn quá mức sắc bén, sượt qua làm cổ hắn xuất hiện vệt máu, nàng theo nụ hôn của hắn mà run rẩy, bàn tay thả lỏng làm kiếm rơi ra.
Nghe thanh âm kiếm rơi trên mặt đất, Tiêu Dực nắm cả hai tay nàng đặt qua đỉnh đầu, làm nụ hôn này thêm say đắm, thế tấn công mãnh liệt cướp đoạt hết hơi thở của nàng.
Tiêu Thanh Quy bị động đáp lại, không cách nào khống chế bản thân rơi vào nhu tình mãnh liệt của hắn, cổ tay của nàng bị hắn bóp đau, nhưng như vậy cũng để nàng cảm giác mình vẫn còn sống, nàng bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, nâng cằm lên tiếp nhận hắn, lưỡi mềm dây dưa khẽ run mà chạm lấy lưỡi hắn, Tiêu Dực giật mình, chỉ một tích tắc sau lòng bàn tay mang theo vết chai đã thuận thế thăm dò vạt áo của nàng, ngón tay chạm đến tầng áo lót thật mỏng, tiếp tục hướng vào bên trong.
Da thịt mong manh kiều nộm tiếp xúc với bàn tay hắn, Tiêu Thanh Quy nghe được chính mình thở gấp, hai mắt đột nhiên mở ra, cảm thấy hối hận không thôi, tranh thủ rút cánh tay đang tê dại ra, thừa dịp Tiêu Dực chưa để ý đem hắn đẩy xa, bản thân cũng ngay sau đó một đường rơi xuống đất.
Tiêu Dực nghiêng đầu, xoa xoa nóng rực trên gương mặt chưa tan đi, nhìn nàng ngồi phía dưới gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một tên lưu manh vừa khinh bạc nàng, nhưng ánh mắt đó với hắn bây giờ thật động lòng người, mang ý vị câu dẫn đặc biệt dẫn dụ hắn tiếp tục hướng tới gần nàng.
Tiêu Thanh Quy né tránh áp chế của hắn, lăn qua lăn lại thở hồng hộc vẫn bị Tiêu Dực chế trụ hai cổ tay, hắn lại lấn người tới. Thanh âm của nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở, không khỏi cảm thấy hôm nay hắn cực kì lạ lẫm, hắn cho dù tức giận đến mấy cũng không nên đối với nàng thế này, nàng chợt sinh ra lo lắng, lo lắng hắn đã biết cái gì...
Tiêu Dực thấy nàng ở dưới người mình còn dám thất thần, cho là nàng đang lo lắng tới Phùng Huyền Độ, hắn nhớ tới tên Lục Chấn Nhan khiến người chán ghét kia, hắn đã cho phép nàng nuôi Lục Chấn Nhan để giải quyết tịch mịch, nàng vì sao còn không biết đủ? Thật sự là lòng tham không đáy.
Tiêu Dực dùng sức giật hai cổ tay nàng xuống, vạt áo cũng rộng mở toán loạn, hắn nắm chặt hai tay khiến nàng không cách nào che chắn, âm dương quái khí trào phúng: "Làm sao? Lục Chấn Nhan có thể mà ta không thể?"
Tiêu Thanh Quy đầu tiên là mờ mịt, rất nhanh hiểu ý tứ bên trong lời nói của hắn hắn, nội tâm càng thêm ủy khuất, hắn thật sự coi Lục Chấn Nhan là loại trai lơ kia, cảm thấy nàng cùng Lục Chấn Nhan là loại quan hệ đêm đêm giao hoan? Hắn cái gì cũng không biết, hắn là đồ ngốc nghếch.
Nhưng nàng cũng không muốn cùng hắn giải thích, cứ theo như hắn nghĩ, vò mẻ không sợ sứt chống đối nói: "Đúng, nam nhân khắp thiên hạ đều có thể, chỉ có huynh trưởng không thể."
"Ai là huynh trưởng của muội?" Tiêu Dực chất vấn, nụ cười âm lãnh, "Điều này không phải do muội làm chủ."
Mắt thấy hắn lại tại động thủ, kéo tới vai nàng lộ hơn một nửa, Tiêu Thanh Quy hoảng không kịp lựa lời, thốt ra: "Các ngươi Bắc..."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động, đại khái là nhóm mama muốn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện cửa bị khóa lại từ bên trong, đập cửa mấy lần đành hỏi thăm: "Trưởng công chúa?"
Nàng vội vàng thở phào một hơi, may mắn mình không đem lời nói hết, nàng vốn muốn nói là: Bắc Sóc các ngươi đều là người ngang ngược vô lễ, không quan tâm đến luân thường đạo lý như vậy sao?
Tiêu Dực làm bộ như không nghe được tiếng kêu bên ngoài, tiếp tục ép hỏi nàng: "Muội muốn nói điều gì? Muội định dấu diếm ta cái gì? Nói mau!"
Tiêu Thanh Quy vội vàng đổi giọng: "Ta nói huynh hèn hạ vô sỉ, huynh hạ lưu, huynh..."
Nàng toàn bộ cũng mới học qua được vài câu thô tục, rất nhanh liền hết từ để nói, bên ngoài vẫn đang gõ cửa, lo lắng hỏi dồn: "Trưởng công chúa? Trưởng công chúa có trong đó không? Phò mã gia?"
Tiêu Dực bực bội muốn mở miệng quát lớn, Tiêu Thanh Quy vội vàng đè kín miệng của hắn, bình phục hô hấp đáp: "Đừng kêu, cứ để họ bên ngoài chờ!"
Ngoài cửa tiếng đám mama đã im lặng, Tiêu Thanh Quy hoàn mỹ làm hắn phân tâm, nắm lấy góc áo Tiêu Dực khẩn cầu, nàng rốt cục ý thức được không nên cứng rắn đối đầu cùng hắn, mà nên mềm mỏng khuyên nhủ: "Huynh trưởng, người tha cho A Bồ có được hay không? A Bồ không lấy chồng nữa, mấy vị mama đứng ngay bên ngoài, chuyện này không thể để các nàng nhìn thấy, ta van cầu huynh..."
Tiêu Dực cũng biết lần này hắn tự hồi kinh không nên để nhiều người biết, dục vọng của hắn vẫn còn kêu gào nhưng nhiều năm như vậy hắn sớm quen với loại cảm giác này, bây giờ chẳng qua là thêm một lần khắc chế mà thôi.
Nàng đối với hắn làm nũng như cá gặp nước, thanh âm càng thêm ôn nhu, dụ hắn sa vào: "Huynh trưởng thương A Bồ nhất..."
Nàng nghĩ tới đòn sát thủ, đem hắn triệt để đánh tan tác, dục vọng hắn hết sức kìm chế lại một lần nữa bị dấy lên, nàng gọi hắn: "Hoài Trạc ca ca, không phải huynh trưởng, là Hoài Trạc ca ca..."
Nguyên huy năm 20, hắn quan lễ, Tiêu phục vì hắn ban thưởng chữ “Trạc”.
Sau quan lễ hắn đi Kiến Ninh cung gặp nàng, nói cho nàng mình có tên chữ là Hoài Trạc. Nàng liền ghé vào lỗ tai hắn kêu thật nhiều lần "Hoài Trạc ca ca", âm thanh êm dịu làm tâm hắn loạn.
Bây giờ, hắn lại lần nữa không thể bình tĩnh, suýt nữa lại để nàng công thành đoạt đất.
Hắn nói: "Tiêu Thanh Quy, ta chính là muốn muội phải hứa, nếu làm trái thì cái giá phải trả là mạng sống của muội."
Dứt lời, hắn vẫn không chịu buông nàng ra, Tiêu Thanh Quy đã ngửi được mùi bàn ngỗ bị đốt cháy nhưng sao hắn sao lại không ngửi thấy. Nàng dắt đầu ló đầu ra nhìn khắp nơi, nhất định là do nến hoa chúc cháy lan ra, ngoài cửa mama cũng nhao nhao kêu lên: "Trưởng công chúa, hoả hoạn! Hoả hoạn!"
Tiêu Dực lúc này mới buông nàng ra đứng dậy, trước tiên đem kiếm nhặt lên thu vào vỏ, cuối cùng nhìn Tiêu Thanh Quy một chút rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiêu Thanh Quy ngơ ngác tại chỗ, mắt nhìn đám lửa dần lan ra, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng đến ánh mắt ý tứ sâu xa vừa mới đây của hắn, trong lòng hoảng loạn vô cùng, làm sao cũng không áp chế nổi, mất hồn mất vía kéo lại vạt áo, cửa cũng bị phá vỡ từ bên ngoài.
Gia nô nhao nhao xách từng thùng nước đến đây dập lửa, may mắn thế lửa không lớn, rất nhanh liền bình ổn lại, nàng nhìn thấy trong viện trong một đám người có vài khuôn mặt xa lạ, bản thân còn không tin Tiêu Dực sẽ dễ dàng buông tha nàng như thế, lúc này trở nên thoải mái nhưng lại rất mệt mỏi.
Đó là hai nữ hộ vệ, từ nay về sau, ít nhất trước lúc Tiêu Dực dẫn đại quân khải hoàn trở về chắc chắn một tấc cũng không rời khỏi nàng.
Tiêu Dực không tiếp tục trì hoãn nữa, đi suốt đêm về Hàng Châu, càng về phương bắc không khí trở nên càng khô lạnh, gió lạnh thấu xương quất vào mặt, dục vọng của hắn cũng nguội dần, máu chảy trên miệng vết thương ở cổ cũng đã khô, trong đầu không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm qua cùng Mặc Sĩ Úc Nô.
Tiếng Hán của lão ta cực kỳ thành thạo, bất quá mang chút âm điệu phương bắc, câu đầu tiên nói với hắn giống như giọng điệu của một cố nhân: "Ngươi là nhi tử của Trường Canh."
Hắn cũng không biết ai là Trường Canh, cảm thấy hơi buồn cười, lúc tập kích bất ngờ hậu phương đại quân Vạn Sĩ Cách, hắn vừa nhìn đã thấy Mặc Sĩ Úc Nô quần áo không tầm thường, đạo lý bắt giặc phải bắt tướng trước, hắn phóng ngựa ép về phía Mặc Sĩ Úc Nô, Mặc Sĩ Úc Nô biết chút quyền cước, cầm đầu trượng định ngăn cản, ngay khi thấy rõ khuôn mặt Tiêu Dực trong nháy mắt cực kỳ kinh ngạc, tranh thủ sơ hở, hắn không tốn sức chút nào liền đem người bắt được. Bởi vì hắn trước giờ không thể tìm kiếm được manh mối về mẹ ruột, bây giờ Mặc Sĩ Úc Nô trong tay hắn lại là trưởng lão trong hoàng thất Bắc Sóc, hắn muốn nghe xem Mặc Sĩ Úc Nô sẽ biết những gì.
Hắn hỏi Mặc Sĩ Úc Nô: "Trường Canh là ai?"
Cái này không hề giống cái tên của nữ tử, mà là tên của nam tử.
"Tống Trường Canh, công thần phục quốc của Đại Dự các ngươi."
Hắn sao lại không biết danh tiếng của Tống Trường Canh, nhưng Tống Trường Canh đã chết từ lâu tại năm Nguyên Huy đầu tiên, thê tử của ngài chính là con gái duy nhất của trưởng môn Vụ Sơn phái, cũng không nghe nói hai người có con cái.
Hắn còn thể hiện ra chút giễu cợt, lại nghe Mặc Sĩ Úc Nô nói tiếp: "Có lẽ, phải gọi hắn là Mặc Sĩ Trường Canh, hắn là người Bắc Sóc chúng ta, chỉ là từ nhỏ được người Hán nuôi dưỡng lớn lên, sửa lại theo họ Hán, trung thành tận tụy với tiên hoàng của Đại Dự. Đáng tiếc đến cuối cùng hắn và phu nhân lại chôn thây tại bắc địa."
Nụ cười giễu trên môi hắn ngưng đọng, năm đó các cựu thần đi theo Tiêu Phục mưu đồ đại nghiệp phục quốc hoặc già hoặc đã chết, hiện tại trong triều cũng không còn người biết hết chuyện xưa, hắn xác thực chưa từng nghe qua, Tống Trường Canh là người Bắc Sóc.
Mặc Sĩ Úc Nô nhìn thấy thần sắc của hắn thì buông lỏng, cười to nói: "Từ lâu tại Bắc Sóc chúng ta đã lưu truyền chân dung của ngươi, nghị luận ngươi mang gương mặt Bắc Sóc, lão phu ban đầu chỉ coi là thế tổ Hoàng đế các ngươi tuổi trẻ có một đoạn phong lưu oan nghiệt, thậm chí ngay cả chân dung của ngươi ta cũng chưa nhìn qua. Bây giờ ở Bắc Sóc sớm đã không còn người biết được Trường Canh, lão phu là người duy nhất biết rõ chuyện năm đó, tuyệt sẽ không nhận lầm, đôi mắt của ngươi và Trường Canh giống hệt nhau, ngươi không phải là nhi tử của thế tổ Hoàng đế kia."
Hơn 50 năm trước, ngũ vương Bắc Sóc tranh đoạt hoàng vị, triều đình thay nhau nổi lên nội chiến, tam vương tử Mặc Sĩ Lang đạp lên thi cốt huynh đệ mà leo lên hoàng vị, vợ vừa sinh hạ nhi tử đã bị hãm hãi mất tích nhiều năm không có tung tích. Nhiều năm trôi qua, Mặc Sĩ Lang từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ tìm kiếm vợ con, chính Mặc Sĩ Úc Nô tại Trung Nguyên tìm được Tống Trường Canh.
Khi đó Tống Trường Canh đã đi theo Tiêu phục, biết được thân thế thật sự cũng không muốn theo Mặc Sĩ Úc Nô trở về Bắc Sóc, chỉ hướng Mặc Sĩ Úc Nô hứa hẹn rằng hắn không ngăn cản được Tiêu phục một ngày phát động chiến tranh với Bắc Sóc nhưng điều duy nhất hắn có thể làm chính là Tống Trường Canh hắn tuyệt sẽ không làm thống soái mang binh tiến đánh thân tộc.
Tống Trường Canh đối với Tiêu Phục chưa từng hai lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nghi kỵ của Tiêu phục, Tiêu phục cuối cùng cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Tiêu Dực đương nhiên sẽ không vội vàng tin vào lời nói một phía của Mặc Sĩ Úc Nô, Tống Trường Canh rốt cục có phải là Mặc Sĩ Trường Canh hay không hắn tự sẽ sai người âm thầm điều tra, lại hỏi Mặc Sĩ úc nô: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta là người Bắc Sóc?"
Mặc Sĩ úc nô nói: "Bắc Sóc chúng ta tín ngưỡng Nguyệt thần, nữ tử thuần âm trời sinh đã có Nguyệt thần phù hộ, bởi vậy phàm là trong nhà sinh ra nam nhi, cha mẹ đều sẽ tự tay để lại trước ngực nhi tử vết bỏng hình trăng khuyết để xin được phúc phận."
"Tống Trường Canh còn không chịu cùng ngươi về Bắc Sóc gặp cha ruột, sao lại có thể để lại vết tích đó trên người con trai hắn?"
Tiêu Dực một khắc này khó mà nói là bình tĩnh, trong lòng càng thêm lo, hắn đã từng hỏi qua Huyền Cơ ở Hiền Tân Tập, Huyền Cơ cũng chỉ vào lồng ngực của hắn nói những lời giống vậy, nhưng trên ngực hắn ngoại trừ bao năm qua chinh chiến lưu lại vết sẹo thì không hề có dấu vết nào khác, cho dù cả khi còn nhỏ, hắn biết rõ ràng ngực hắn không có vết bớt bay bất kỳ thứ gì tương tự.
"Mặc kệ ngươi có hay không, ngươi cũng là hài tử của Trường Canh. Tộc nhân tán thưởng lão phu có một đôi mắt thông tuệ, lão phu chưa bao giờ nhìn sai." Mặc Sĩ Úc Nô lúc này không nghĩ đến thân phận tù binh của mình, tựa hồ tự tin cho rằng Tiêu Dực sẽ không giết hắn, ngược lại giống như là cùng Tiêu Dực nghị sự chuyện quan trọng, khuyên nhủ, "Ngươi hẳn là nên về Bắc Sóc nhìn xem, vương thượng đã cao tuổi, không biết khi nào sẽ đi gặp Nguyệt thần, ngài là người hiền đức nhân từ, thân phận của ngươi tôn quý nhưng cũng sợ là không thể đơn độc thâm nhập vào nội cung Bắc Sóc, đợi ngươi dùng ta đổi lấy bách tính Xuyên Sa, lão phu sẽ tự cáo tri Ngô Vương, ngài cho dù chịu chết, cũng nhất định muốn gặp nội tôn là ngươi một lần..."
Hắn cũng không hoàn toàn tin Mặc Sĩ Úc Nô, vô luận thế nào cũng sẽ không để một người lòng mang bí mật như vậy bình yên trở lại Bắc Sóc.
Cố Phóng đưa mắt nhìn hắn sau khi rời đi, dự định dẫn Mặc Sĩ Úc Nô đi giam giữ, chờ đợi sẽ trao đổi cùng binh sĩ Vạn Sĩ Cách đã bắt được, trong nháy mắt xốc mành lều lên, chỉ thấy khắp nơi trên đất toàn là máu tươi, cùng thi thể của Mặc Sĩ Úc Nô.
Nửa đêm ngày kế tiếp, Tiêu Dực sớm hơn thời hạn đã trở lại Hàng Châu, đại doanh ở vùng ngoại ô, Cố Phóng chưa ngủ, tay dẫn ngựa cho hắn, miệng bẩm báo: "Đa số bách tính Xuyên Sa đều đã đổi trở về, tạm bố trí trong nội thành Hàng Châu, nhưng Mặc Sĩ Úc Nô... Vạn Sĩ Cách rất tức giận, quả quyết không chịu thả toàn bộ bách tính, vương gia thật là không nên đem Mặc Sĩ Úc Nô..."
Thần sắc Tiêu Dực khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc, đối với chuyện này chỉ hỏi còn lại bao nhiêu bách tính trong tay Vạn Sĩ Cách, Cố Phóng nhìn ra hắn đối với Vạn Sĩ Cách đã động sát tâm, thành thật trả lời, cũng không dám nhiều chuyện.
Tiêu Dực trầm ngâm một lát, đang muốn bước vào trong trướng, quân y toàn thân đầy máu tươi, hốt hoảng chạy tới, Tiêu Dực trong lòng cảm giác nặng nề, thoáng chốc đoán được hắn muốn nói gì.
"Vương gia, Bàn Nguyệt sợ là không được, hai ngày này không cầm máu được..."
Tiêu Dực lập tức chạy tới trướng của quân y, vừa bước vào lều liền ngửi thấy huyết khí nồng đậm, kinh nghiệm sa trường nhiều năm, hắn có thể phân biệt được máu ngựa và máu người khác nhau, hơi thở phảng phất trở nên rất mỏng manh, đó là dấu hiệu dần mất đi sự sống.
Bàn Nguyệt nằm trên mặt đất, sau khi ngửi được mùi của Tiêu Dực thì phát ra một tiếng nghẹn ngào, đùi ngựa co lại muốn đứng lên nhưng bất lực, chỉ có thể mằn yên ở đó co quắp thân thể.
Tiêu Dực không nói một lời, uốn gối quỳ xuống nâng cổ Bàn Nguyệt lên, vạt áo ở trên đất nhiễm đầy máu ngựa, máu chảy đến trước ngực hắn, thấm đẫm lên bàn tay hắn. Hắn dùng dính nhớp không ngừng vuốt ve trên lưng nó, nhìn qua cặp mắt trong suốt kia của nó cũng trầm mặc khắc ghi dấu vết như ngôi sao nâu đỏ trên trán Bàn Nguyệt.
Năm đó Cố Phóng tìm kiếm ngựa mới cho hắn, trong số ngựa được đem đến để hắn lựa chọn thì nó không phải là con dũng mãnh nhất nhưng hắn bởi vì trên trán nó có hình giống ngôi sao, không chút do dự lựa chọn để nó trở thành Bàn Nguyệt.
Điểm đỏ trên trán này của nó làm cho hắn liên tưởng đến nốt ruồi Quan Âm, nhớ đến Thanh Quy.
Bàn Nguyệt cố gắng chống cự hai ngày, tựa hồ chỉ vì chờ hắn trở về để gặp mặt lần cuối, khí tức của nó càng ngày càng yếu ớt, Tiêu Dực rất nhanh không còn cảm nhận được nó tồn tại. Hắn khắc chế lồng ngực phập phồng, nhìn từ bóng lưng không có chút nào xao động, không chịu để lộ một chút yếu đuối, bàn tay của hắn càng thêm nắm chặt, lông bờm của Bàn Nguyệt mang theo vết máu cọ lên gương mặt của hắn, xung quang yên lặng không một tiếng động.
Tiêu Dực ngồi một hồi lâu sau cũng không đứng dậy, Cố Phóng cảm giác được Tiêu Dực cực kỳ đau thương, thấp giọng gọi: "Vương gia..."
Hắn vốn định thuyết phục Tiêu Dực nếu quá khổ sở thì phải khóc ra, nhưng hắn cũng biết Tiêu Dực tuyệt đối sẽ không khóc, thà rằng Tiêu Dực bắt hắn luyện tập, đánh hắn một trận để phát tiết cũng tốt, hắn đi theo Tiêu Dực nhiều năm như vậy, không được mấy lần gặp bộ dáng Tiêu Dực ẩn nhẫn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
Tiêu Dực một lát cũng buông Bàn Nguyệt ra, mang theo toàn thân máu ngựa đứng lên, sắc mặt nhìn không ra chút cảm xúc gì, chỉ có yết hầu mấy lần run run. Ngữ khí hắn thậm chí còn rất lạnh lùng, hạ lệnh: "Chôn đi."
Một mình đi ra khỏi trướng, trên người hơi lạnh, Tiêu Dực quay đầu nhìn hướng Bắc, bạt ngàn cánh đồng tuyết quá mức trống trải, đầy rẫy gian nan vất vả vô hình, so sánh với Vĩnh An vào mùa đông có thể nói là ấm áp hơn rất nhiều, rõ ràng mới từ Vĩnh An trở về, hắn vậy mà lại hiện nên ý niệm muốn quay về.
Hắn không thể bày tỏ đau thương thống khổ của bản thân, hắn bỗng nhiên ý thức được hắn có chút chán ghét Bắc Sóc, hay đúng hơn là chán ghét mảnh đất phía Bắc này.
Trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nhìn thấy hắn một khắc này, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên ngộ ra cỗ bực bội kia từ đâu mà đến, lại vì sao mà đến.
Nàng sợ hắn tới, lại sợ hắn không tới.
Tối nay nàng tuyệt đối không phải trưởng công chúa luôn hiểu rõ đại nghĩa, nàng chỉ là người tham lam ái dục tầm thường, hoàn toàn mặc kệ tình trạng Bắc Sóc hung hiểm, cũng mặc kệ hắn là Thống soái Huyền Giáp quân, bỏ qua hết thảy, trong lòng của nàng thậm chí có chút vô sỉ mà nhảy cẫng lên, nàng hết sức kìm nén, gương mặt lạnh lùng dõng dạc phát ra câu chất vấn.
"Huynh sao có thể trở về vào lúc này? Bách tính Xuyên Sa còn..."
"Trước khi sai người dẫn ngựa đến, ta đều cho là ta sẽ không trở về, phải chăng coi như thành toàn tâm tư của muội?"
Nhưng hắn không cách nào khống chế hành vi của mình, giống như người cả ngày không ngừng chạy về Vĩnh An không phải là hắn, thẳng đến khi đứng trước mặt Tiêu Thanh Quy hắn mới trở về là chính mình.
"Huynh nhanh trở về, nếu để cho mọi người biết được huynh vào lúc này tự tiện hồi kinh..."
Tiêu Thanh Quy bước nhanh về phía trước, nắm chặt cánh tay Tiêu Dực đẩy hắn ra ngoài, cúi đầu liếc nhìn Phùng Huyền Độ còn đang giãy dụa trên đất, miệng bị bịt chặt chỉ có thể phát ra âm thanh "Ô ô".
Tiêu Dực ngại Phùng Huyền Độ ầm ĩ, mạnh mẽ đạp một cước, Tiêu Thanh Quy suýt nữa thốt ra hai chữ "Tiêu Dực", bận tâm Phùng Huyền Độ có thể nghe được, chuyển thành trách cứ: "Huynh sao lại động thủ với hắn?!"
Tiêu Dực đã khom người đem Phùng Huyền Độ nhấc lên, Phùng Huyền Độ giãy dụa với hắn mà nói hoàn toàn vô dụng, hắn đi đến trước ngăn tủ kéo cánh cửa tủ ra, Tiêu Thanh Quy căn bản không kịp ngăn cản, Tiêu Dực đã hạ tay xuống đánh ngất Phùng Huyền Độ, lại đem hắn ta tùy ý nhét vào trong, khóa cửa tủ lại, bên trong gian phòng lập tức khôi phục yên tĩnh.
Tiêu Thanh Quy tức giận đến không biết nên nói cái gì, hơi cảm thấy nhìn thấy trước mắt hoang đường, nàng đại hôn chi dạ, tân lang bị trói gô nhốt vào trong ngăn tủ, mà cùng nàng trong phòng chung đụng, đúng là hắn huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng.
Tiêu Dực quét mắt nhìn nàng một lần từ trên xuống dưới, nội tâm tức giận không cách nào áp chế, nhìn nàng mặc bộ đồ này thật sự là ung dung đến cực điểm, cũng kiều diễm đến cực điểm, mà hắn, hắn vậy mà không phải người đầu tiên nhìn thấy, đây là đạo lí gì?
Tiêu Thanh Quy phát giác ánh mắt hắn biến hóa, dựa vào hiểu biết nhiều năm đối với hắn thầm cảm thấy không ổn, vô ý muốn quay người chạy trốn, tay còn chưa đụng đến chốt cửa, Tiêu Dực đã lấn người tới gần, một tay ôm lấy nàng giật trở về.
Trong chớp mắt, hai tay của hắn đặt lên cổ của nàng, bỗng nhiên dùng sức siết chặt lại, vòng tay ôm khư khư nàng vào lòng, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn đến gần, lạnh giọng chất vấn nàng: "Tiêu Thanh Quy, làm sao muội dám? Muội nóng lòng ruồng bỏ ta như vậy, muội có biết hiện tại ta chỉ muốn bóp chết muội hay không? Hai chúng ta hôm nay cùng chết, dưới suối vàng cũng ở cạnh nhau, dù là ai cũng không cách nào đưa muội và ta tách ra, A Bồ, muội gật đầu, muội gật đầu đi a!"
Bàn tay hắn khống chế không nổi bắt đầu siết chặt hơn, Tiêu Thanh Quy cảm giác ngạt thở, dùng sức lắc đầu, giữa răng môi thì thào lời nói: "Huynh...Huynh cái này…Là làm gì...Ta cùng hắn... Đã là vợ chồng..."
"Nực cười!" Tiêu Dực đột ngột buông hai tay ra, lập tức rút bội kiếm bên hông, vốn nghĩ bước đến tủ quần áo một kiếm chém vào Phùng Huyền Độ, dư quang liếc đến chén rượu hợp cẩn trên bàn, hắn lại nắm cánh tay của nàng chất vấn, "Lễ còn chưa thành, muội cùng hắn chưa là vợ chồng, còn muốn lừa gạt ta..."
"Lễ sao lại nói chưa thành?! Ta cùng hắn đã bái hoàng miếu, quỳ lạy mẫu hậu, nến Long Phượng cũng đã đốt qua..."
Chỉ còn lễ hợp cẩn chưa thành mà thôi, Tiêu Thanh Quy chưa kịp nói hết câu hắn đã nhấc kiếm đem nến Long Phượng trên đài chặt đứt, tiếp đến liền kéo nàng đến bàn đặt rượu hợp cẩn bên cạnh, Tiêu Thanh Quy giãy dụa muốn lui lại, đoán được hắn là muốn làm ra hành động điên dại gì, nghiêm khắc cự tuyệt: "Huynh muốn làm gì? Huynh mau thả ta ra!"
"Nếu như muội nhất định phải uống chén rượu hợp cẩn này, ta uống cùng muội."
Dải lụa đỏ thắm kết đôi chén lại, hắn đặt kiếm sang một bên, cầm chén lên uống hơn phân nửa, chén rượu còn lại đưa tới trước mặt nàng, buộc nàng phải nuốt vào. Rượu rót vào trong miệng làm nàng bị sặc đến ho sùng sục, chất lỏng thuận theo cằm chảy tới cần cổ, thấm ướt hỷ phục.
Tiêu Thanh Quy hai mắt đã nhòe lệ, dùng tay trái còn tự do vỗ nhẹ lên ngực để dịu xuống cơn ho suyễn, nhưng hắn căn bản không cho nàng cơ hội bình ổn, tiện tay ném chén rượu xuống đất, cái chén vỡ nát tan tành dưới chân chân, mà hắn trong thanh âm vỡ tan đó ôm nàng bước về phía giường cưới, hồng trướng rung động, nàng bị hắn ép nằm xuống, tâm cũng theo đó chùng xuống, kiếm rơi phía mép giường, hắn thấp giọng nỉ non: "Rượu hợp cẩn uống rồi, sau đó thì sao? Nên làm cái gì?"
"Ngươi là người điên, Tiêu Dực, ngươi điên rồi, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không? Ngươi là..."
Hắn không cho nàng nói ra hai chữ kia, trước khi hai chữ kia kịp thốt ra hắn đã tháo đai lưng ngọc bên hông nàng ra, Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt hô hấp ngừng một nhịp, tay sờ soạng lung tung cầm trúng kiếm của hắn, quả quyết kề tại cần cổ của hắn, hét lên: "Ngươi dừng tay! Ta... Ta..."
Nàng vốn định uy hiếp hắn nếu như làm loạn, nàng chắc chắn sẽ hạ kiếm, hai mắt hắn sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng, thậm chí không thèm hỏi một câu đã khẳng định "Muội không làm được", nàng tự xưng là chiếm thế thượng phong, cho dù hiện tại nằm dưới thân hắn cũng không khuất phục, thần sắc nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, uy hiếp trong im lặng.
Tình thế thay đổi trong chớp mắt, như một tia chớp, cánh tay của hắn đã luồn ra sau đầu nàng, nàng cảm giác mình bị nâng lên, chưa kịp định thần lại đã thấy hắn nhẹ cúi xuống vị trí đôi môi, hung hăng cắn lên miệng son của nàng, nàng rõ ràng ngửi thấy mùi máu tươi, kiếm của hắn quá mức sắc bén, sượt qua làm cổ hắn xuất hiện vệt máu, nàng theo nụ hôn của hắn mà run rẩy, bàn tay thả lỏng làm kiếm rơi ra.
Nghe thanh âm kiếm rơi trên mặt đất, Tiêu Dực nắm cả hai tay nàng đặt qua đỉnh đầu, làm nụ hôn này thêm say đắm, thế tấn công mãnh liệt cướp đoạt hết hơi thở của nàng.
Tiêu Thanh Quy bị động đáp lại, không cách nào khống chế bản thân rơi vào nhu tình mãnh liệt của hắn, cổ tay của nàng bị hắn bóp đau, nhưng như vậy cũng để nàng cảm giác mình vẫn còn sống, nàng bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, nâng cằm lên tiếp nhận hắn, lưỡi mềm dây dưa khẽ run mà chạm lấy lưỡi hắn, Tiêu Dực giật mình, chỉ một tích tắc sau lòng bàn tay mang theo vết chai đã thuận thế thăm dò vạt áo của nàng, ngón tay chạm đến tầng áo lót thật mỏng, tiếp tục hướng vào bên trong.
Da thịt mong manh kiều nộm tiếp xúc với bàn tay hắn, Tiêu Thanh Quy nghe được chính mình thở gấp, hai mắt đột nhiên mở ra, cảm thấy hối hận không thôi, tranh thủ rút cánh tay đang tê dại ra, thừa dịp Tiêu Dực chưa để ý đem hắn đẩy xa, bản thân cũng ngay sau đó một đường rơi xuống đất.
Tiêu Dực nghiêng đầu, xoa xoa nóng rực trên gương mặt chưa tan đi, nhìn nàng ngồi phía dưới gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một tên lưu manh vừa khinh bạc nàng, nhưng ánh mắt đó với hắn bây giờ thật động lòng người, mang ý vị câu dẫn đặc biệt dẫn dụ hắn tiếp tục hướng tới gần nàng.
Tiêu Thanh Quy né tránh áp chế của hắn, lăn qua lăn lại thở hồng hộc vẫn bị Tiêu Dực chế trụ hai cổ tay, hắn lại lấn người tới. Thanh âm của nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở, không khỏi cảm thấy hôm nay hắn cực kì lạ lẫm, hắn cho dù tức giận đến mấy cũng không nên đối với nàng thế này, nàng chợt sinh ra lo lắng, lo lắng hắn đã biết cái gì...
Tiêu Dực thấy nàng ở dưới người mình còn dám thất thần, cho là nàng đang lo lắng tới Phùng Huyền Độ, hắn nhớ tới tên Lục Chấn Nhan khiến người chán ghét kia, hắn đã cho phép nàng nuôi Lục Chấn Nhan để giải quyết tịch mịch, nàng vì sao còn không biết đủ? Thật sự là lòng tham không đáy.
Tiêu Dực dùng sức giật hai cổ tay nàng xuống, vạt áo cũng rộng mở toán loạn, hắn nắm chặt hai tay khiến nàng không cách nào che chắn, âm dương quái khí trào phúng: "Làm sao? Lục Chấn Nhan có thể mà ta không thể?"
Tiêu Thanh Quy đầu tiên là mờ mịt, rất nhanh hiểu ý tứ bên trong lời nói của hắn hắn, nội tâm càng thêm ủy khuất, hắn thật sự coi Lục Chấn Nhan là loại trai lơ kia, cảm thấy nàng cùng Lục Chấn Nhan là loại quan hệ đêm đêm giao hoan? Hắn cái gì cũng không biết, hắn là đồ ngốc nghếch.
Nhưng nàng cũng không muốn cùng hắn giải thích, cứ theo như hắn nghĩ, vò mẻ không sợ sứt chống đối nói: "Đúng, nam nhân khắp thiên hạ đều có thể, chỉ có huynh trưởng không thể."
"Ai là huynh trưởng của muội?" Tiêu Dực chất vấn, nụ cười âm lãnh, "Điều này không phải do muội làm chủ."
Mắt thấy hắn lại tại động thủ, kéo tới vai nàng lộ hơn một nửa, Tiêu Thanh Quy hoảng không kịp lựa lời, thốt ra: "Các ngươi Bắc..."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động, đại khái là nhóm mama muốn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện cửa bị khóa lại từ bên trong, đập cửa mấy lần đành hỏi thăm: "Trưởng công chúa?"
Nàng vội vàng thở phào một hơi, may mắn mình không đem lời nói hết, nàng vốn muốn nói là: Bắc Sóc các ngươi đều là người ngang ngược vô lễ, không quan tâm đến luân thường đạo lý như vậy sao?
Tiêu Dực làm bộ như không nghe được tiếng kêu bên ngoài, tiếp tục ép hỏi nàng: "Muội muốn nói điều gì? Muội định dấu diếm ta cái gì? Nói mau!"
Tiêu Thanh Quy vội vàng đổi giọng: "Ta nói huynh hèn hạ vô sỉ, huynh hạ lưu, huynh..."
Nàng toàn bộ cũng mới học qua được vài câu thô tục, rất nhanh liền hết từ để nói, bên ngoài vẫn đang gõ cửa, lo lắng hỏi dồn: "Trưởng công chúa? Trưởng công chúa có trong đó không? Phò mã gia?"
Tiêu Dực bực bội muốn mở miệng quát lớn, Tiêu Thanh Quy vội vàng đè kín miệng của hắn, bình phục hô hấp đáp: "Đừng kêu, cứ để họ bên ngoài chờ!"
Ngoài cửa tiếng đám mama đã im lặng, Tiêu Thanh Quy hoàn mỹ làm hắn phân tâm, nắm lấy góc áo Tiêu Dực khẩn cầu, nàng rốt cục ý thức được không nên cứng rắn đối đầu cùng hắn, mà nên mềm mỏng khuyên nhủ: "Huynh trưởng, người tha cho A Bồ có được hay không? A Bồ không lấy chồng nữa, mấy vị mama đứng ngay bên ngoài, chuyện này không thể để các nàng nhìn thấy, ta van cầu huynh..."
Tiêu Dực cũng biết lần này hắn tự hồi kinh không nên để nhiều người biết, dục vọng của hắn vẫn còn kêu gào nhưng nhiều năm như vậy hắn sớm quen với loại cảm giác này, bây giờ chẳng qua là thêm một lần khắc chế mà thôi.
Nàng đối với hắn làm nũng như cá gặp nước, thanh âm càng thêm ôn nhu, dụ hắn sa vào: "Huynh trưởng thương A Bồ nhất..."
Nàng nghĩ tới đòn sát thủ, đem hắn triệt để đánh tan tác, dục vọng hắn hết sức kìm chế lại một lần nữa bị dấy lên, nàng gọi hắn: "Hoài Trạc ca ca, không phải huynh trưởng, là Hoài Trạc ca ca..."
Nguyên huy năm 20, hắn quan lễ, Tiêu phục vì hắn ban thưởng chữ “Trạc”.
Sau quan lễ hắn đi Kiến Ninh cung gặp nàng, nói cho nàng mình có tên chữ là Hoài Trạc. Nàng liền ghé vào lỗ tai hắn kêu thật nhiều lần "Hoài Trạc ca ca", âm thanh êm dịu làm tâm hắn loạn.
Bây giờ, hắn lại lần nữa không thể bình tĩnh, suýt nữa lại để nàng công thành đoạt đất.
Hắn nói: "Tiêu Thanh Quy, ta chính là muốn muội phải hứa, nếu làm trái thì cái giá phải trả là mạng sống của muội."
Dứt lời, hắn vẫn không chịu buông nàng ra, Tiêu Thanh Quy đã ngửi được mùi bàn ngỗ bị đốt cháy nhưng sao hắn sao lại không ngửi thấy. Nàng dắt đầu ló đầu ra nhìn khắp nơi, nhất định là do nến hoa chúc cháy lan ra, ngoài cửa mama cũng nhao nhao kêu lên: "Trưởng công chúa, hoả hoạn! Hoả hoạn!"
Tiêu Dực lúc này mới buông nàng ra đứng dậy, trước tiên đem kiếm nhặt lên thu vào vỏ, cuối cùng nhìn Tiêu Thanh Quy một chút rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiêu Thanh Quy ngơ ngác tại chỗ, mắt nhìn đám lửa dần lan ra, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng đến ánh mắt ý tứ sâu xa vừa mới đây của hắn, trong lòng hoảng loạn vô cùng, làm sao cũng không áp chế nổi, mất hồn mất vía kéo lại vạt áo, cửa cũng bị phá vỡ từ bên ngoài.
Gia nô nhao nhao xách từng thùng nước đến đây dập lửa, may mắn thế lửa không lớn, rất nhanh liền bình ổn lại, nàng nhìn thấy trong viện trong một đám người có vài khuôn mặt xa lạ, bản thân còn không tin Tiêu Dực sẽ dễ dàng buông tha nàng như thế, lúc này trở nên thoải mái nhưng lại rất mệt mỏi.
Đó là hai nữ hộ vệ, từ nay về sau, ít nhất trước lúc Tiêu Dực dẫn đại quân khải hoàn trở về chắc chắn một tấc cũng không rời khỏi nàng.
Tiêu Dực không tiếp tục trì hoãn nữa, đi suốt đêm về Hàng Châu, càng về phương bắc không khí trở nên càng khô lạnh, gió lạnh thấu xương quất vào mặt, dục vọng của hắn cũng nguội dần, máu chảy trên miệng vết thương ở cổ cũng đã khô, trong đầu không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm qua cùng Mặc Sĩ Úc Nô.
Tiếng Hán của lão ta cực kỳ thành thạo, bất quá mang chút âm điệu phương bắc, câu đầu tiên nói với hắn giống như giọng điệu của một cố nhân: "Ngươi là nhi tử của Trường Canh."
Hắn cũng không biết ai là Trường Canh, cảm thấy hơi buồn cười, lúc tập kích bất ngờ hậu phương đại quân Vạn Sĩ Cách, hắn vừa nhìn đã thấy Mặc Sĩ Úc Nô quần áo không tầm thường, đạo lý bắt giặc phải bắt tướng trước, hắn phóng ngựa ép về phía Mặc Sĩ Úc Nô, Mặc Sĩ Úc Nô biết chút quyền cước, cầm đầu trượng định ngăn cản, ngay khi thấy rõ khuôn mặt Tiêu Dực trong nháy mắt cực kỳ kinh ngạc, tranh thủ sơ hở, hắn không tốn sức chút nào liền đem người bắt được. Bởi vì hắn trước giờ không thể tìm kiếm được manh mối về mẹ ruột, bây giờ Mặc Sĩ Úc Nô trong tay hắn lại là trưởng lão trong hoàng thất Bắc Sóc, hắn muốn nghe xem Mặc Sĩ Úc Nô sẽ biết những gì.
Hắn hỏi Mặc Sĩ Úc Nô: "Trường Canh là ai?"
Cái này không hề giống cái tên của nữ tử, mà là tên của nam tử.
"Tống Trường Canh, công thần phục quốc của Đại Dự các ngươi."
Hắn sao lại không biết danh tiếng của Tống Trường Canh, nhưng Tống Trường Canh đã chết từ lâu tại năm Nguyên Huy đầu tiên, thê tử của ngài chính là con gái duy nhất của trưởng môn Vụ Sơn phái, cũng không nghe nói hai người có con cái.
Hắn còn thể hiện ra chút giễu cợt, lại nghe Mặc Sĩ Úc Nô nói tiếp: "Có lẽ, phải gọi hắn là Mặc Sĩ Trường Canh, hắn là người Bắc Sóc chúng ta, chỉ là từ nhỏ được người Hán nuôi dưỡng lớn lên, sửa lại theo họ Hán, trung thành tận tụy với tiên hoàng của Đại Dự. Đáng tiếc đến cuối cùng hắn và phu nhân lại chôn thây tại bắc địa."
Nụ cười giễu trên môi hắn ngưng đọng, năm đó các cựu thần đi theo Tiêu Phục mưu đồ đại nghiệp phục quốc hoặc già hoặc đã chết, hiện tại trong triều cũng không còn người biết hết chuyện xưa, hắn xác thực chưa từng nghe qua, Tống Trường Canh là người Bắc Sóc.
Mặc Sĩ Úc Nô nhìn thấy thần sắc của hắn thì buông lỏng, cười to nói: "Từ lâu tại Bắc Sóc chúng ta đã lưu truyền chân dung của ngươi, nghị luận ngươi mang gương mặt Bắc Sóc, lão phu ban đầu chỉ coi là thế tổ Hoàng đế các ngươi tuổi trẻ có một đoạn phong lưu oan nghiệt, thậm chí ngay cả chân dung của ngươi ta cũng chưa nhìn qua. Bây giờ ở Bắc Sóc sớm đã không còn người biết được Trường Canh, lão phu là người duy nhất biết rõ chuyện năm đó, tuyệt sẽ không nhận lầm, đôi mắt của ngươi và Trường Canh giống hệt nhau, ngươi không phải là nhi tử của thế tổ Hoàng đế kia."
Hơn 50 năm trước, ngũ vương Bắc Sóc tranh đoạt hoàng vị, triều đình thay nhau nổi lên nội chiến, tam vương tử Mặc Sĩ Lang đạp lên thi cốt huynh đệ mà leo lên hoàng vị, vợ vừa sinh hạ nhi tử đã bị hãm hãi mất tích nhiều năm không có tung tích. Nhiều năm trôi qua, Mặc Sĩ Lang từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ tìm kiếm vợ con, chính Mặc Sĩ Úc Nô tại Trung Nguyên tìm được Tống Trường Canh.
Khi đó Tống Trường Canh đã đi theo Tiêu phục, biết được thân thế thật sự cũng không muốn theo Mặc Sĩ Úc Nô trở về Bắc Sóc, chỉ hướng Mặc Sĩ Úc Nô hứa hẹn rằng hắn không ngăn cản được Tiêu phục một ngày phát động chiến tranh với Bắc Sóc nhưng điều duy nhất hắn có thể làm chính là Tống Trường Canh hắn tuyệt sẽ không làm thống soái mang binh tiến đánh thân tộc.
Tống Trường Canh đối với Tiêu Phục chưa từng hai lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nghi kỵ của Tiêu phục, Tiêu phục cuối cùng cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Tiêu Dực đương nhiên sẽ không vội vàng tin vào lời nói một phía của Mặc Sĩ Úc Nô, Tống Trường Canh rốt cục có phải là Mặc Sĩ Trường Canh hay không hắn tự sẽ sai người âm thầm điều tra, lại hỏi Mặc Sĩ úc nô: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta là người Bắc Sóc?"
Mặc Sĩ úc nô nói: "Bắc Sóc chúng ta tín ngưỡng Nguyệt thần, nữ tử thuần âm trời sinh đã có Nguyệt thần phù hộ, bởi vậy phàm là trong nhà sinh ra nam nhi, cha mẹ đều sẽ tự tay để lại trước ngực nhi tử vết bỏng hình trăng khuyết để xin được phúc phận."
"Tống Trường Canh còn không chịu cùng ngươi về Bắc Sóc gặp cha ruột, sao lại có thể để lại vết tích đó trên người con trai hắn?"
Tiêu Dực một khắc này khó mà nói là bình tĩnh, trong lòng càng thêm lo, hắn đã từng hỏi qua Huyền Cơ ở Hiền Tân Tập, Huyền Cơ cũng chỉ vào lồng ngực của hắn nói những lời giống vậy, nhưng trên ngực hắn ngoại trừ bao năm qua chinh chiến lưu lại vết sẹo thì không hề có dấu vết nào khác, cho dù cả khi còn nhỏ, hắn biết rõ ràng ngực hắn không có vết bớt bay bất kỳ thứ gì tương tự.
"Mặc kệ ngươi có hay không, ngươi cũng là hài tử của Trường Canh. Tộc nhân tán thưởng lão phu có một đôi mắt thông tuệ, lão phu chưa bao giờ nhìn sai." Mặc Sĩ Úc Nô lúc này không nghĩ đến thân phận tù binh của mình, tựa hồ tự tin cho rằng Tiêu Dực sẽ không giết hắn, ngược lại giống như là cùng Tiêu Dực nghị sự chuyện quan trọng, khuyên nhủ, "Ngươi hẳn là nên về Bắc Sóc nhìn xem, vương thượng đã cao tuổi, không biết khi nào sẽ đi gặp Nguyệt thần, ngài là người hiền đức nhân từ, thân phận của ngươi tôn quý nhưng cũng sợ là không thể đơn độc thâm nhập vào nội cung Bắc Sóc, đợi ngươi dùng ta đổi lấy bách tính Xuyên Sa, lão phu sẽ tự cáo tri Ngô Vương, ngài cho dù chịu chết, cũng nhất định muốn gặp nội tôn là ngươi một lần..."
Hắn cũng không hoàn toàn tin Mặc Sĩ Úc Nô, vô luận thế nào cũng sẽ không để một người lòng mang bí mật như vậy bình yên trở lại Bắc Sóc.
Cố Phóng đưa mắt nhìn hắn sau khi rời đi, dự định dẫn Mặc Sĩ Úc Nô đi giam giữ, chờ đợi sẽ trao đổi cùng binh sĩ Vạn Sĩ Cách đã bắt được, trong nháy mắt xốc mành lều lên, chỉ thấy khắp nơi trên đất toàn là máu tươi, cùng thi thể của Mặc Sĩ Úc Nô.
Nửa đêm ngày kế tiếp, Tiêu Dực sớm hơn thời hạn đã trở lại Hàng Châu, đại doanh ở vùng ngoại ô, Cố Phóng chưa ngủ, tay dẫn ngựa cho hắn, miệng bẩm báo: "Đa số bách tính Xuyên Sa đều đã đổi trở về, tạm bố trí trong nội thành Hàng Châu, nhưng Mặc Sĩ Úc Nô... Vạn Sĩ Cách rất tức giận, quả quyết không chịu thả toàn bộ bách tính, vương gia thật là không nên đem Mặc Sĩ Úc Nô..."
Thần sắc Tiêu Dực khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc, đối với chuyện này chỉ hỏi còn lại bao nhiêu bách tính trong tay Vạn Sĩ Cách, Cố Phóng nhìn ra hắn đối với Vạn Sĩ Cách đã động sát tâm, thành thật trả lời, cũng không dám nhiều chuyện.
Tiêu Dực trầm ngâm một lát, đang muốn bước vào trong trướng, quân y toàn thân đầy máu tươi, hốt hoảng chạy tới, Tiêu Dực trong lòng cảm giác nặng nề, thoáng chốc đoán được hắn muốn nói gì.
"Vương gia, Bàn Nguyệt sợ là không được, hai ngày này không cầm máu được..."
Tiêu Dực lập tức chạy tới trướng của quân y, vừa bước vào lều liền ngửi thấy huyết khí nồng đậm, kinh nghiệm sa trường nhiều năm, hắn có thể phân biệt được máu ngựa và máu người khác nhau, hơi thở phảng phất trở nên rất mỏng manh, đó là dấu hiệu dần mất đi sự sống.
Bàn Nguyệt nằm trên mặt đất, sau khi ngửi được mùi của Tiêu Dực thì phát ra một tiếng nghẹn ngào, đùi ngựa co lại muốn đứng lên nhưng bất lực, chỉ có thể mằn yên ở đó co quắp thân thể.
Tiêu Dực không nói một lời, uốn gối quỳ xuống nâng cổ Bàn Nguyệt lên, vạt áo ở trên đất nhiễm đầy máu ngựa, máu chảy đến trước ngực hắn, thấm đẫm lên bàn tay hắn. Hắn dùng dính nhớp không ngừng vuốt ve trên lưng nó, nhìn qua cặp mắt trong suốt kia của nó cũng trầm mặc khắc ghi dấu vết như ngôi sao nâu đỏ trên trán Bàn Nguyệt.
Năm đó Cố Phóng tìm kiếm ngựa mới cho hắn, trong số ngựa được đem đến để hắn lựa chọn thì nó không phải là con dũng mãnh nhất nhưng hắn bởi vì trên trán nó có hình giống ngôi sao, không chút do dự lựa chọn để nó trở thành Bàn Nguyệt.
Điểm đỏ trên trán này của nó làm cho hắn liên tưởng đến nốt ruồi Quan Âm, nhớ đến Thanh Quy.
Bàn Nguyệt cố gắng chống cự hai ngày, tựa hồ chỉ vì chờ hắn trở về để gặp mặt lần cuối, khí tức của nó càng ngày càng yếu ớt, Tiêu Dực rất nhanh không còn cảm nhận được nó tồn tại. Hắn khắc chế lồng ngực phập phồng, nhìn từ bóng lưng không có chút nào xao động, không chịu để lộ một chút yếu đuối, bàn tay của hắn càng thêm nắm chặt, lông bờm của Bàn Nguyệt mang theo vết máu cọ lên gương mặt của hắn, xung quang yên lặng không một tiếng động.
Tiêu Dực ngồi một hồi lâu sau cũng không đứng dậy, Cố Phóng cảm giác được Tiêu Dực cực kỳ đau thương, thấp giọng gọi: "Vương gia..."
Hắn vốn định thuyết phục Tiêu Dực nếu quá khổ sở thì phải khóc ra, nhưng hắn cũng biết Tiêu Dực tuyệt đối sẽ không khóc, thà rằng Tiêu Dực bắt hắn luyện tập, đánh hắn một trận để phát tiết cũng tốt, hắn đi theo Tiêu Dực nhiều năm như vậy, không được mấy lần gặp bộ dáng Tiêu Dực ẩn nhẫn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
Tiêu Dực một lát cũng buông Bàn Nguyệt ra, mang theo toàn thân máu ngựa đứng lên, sắc mặt nhìn không ra chút cảm xúc gì, chỉ có yết hầu mấy lần run run. Ngữ khí hắn thậm chí còn rất lạnh lùng, hạ lệnh: "Chôn đi."
Một mình đi ra khỏi trướng, trên người hơi lạnh, Tiêu Dực quay đầu nhìn hướng Bắc, bạt ngàn cánh đồng tuyết quá mức trống trải, đầy rẫy gian nan vất vả vô hình, so sánh với Vĩnh An vào mùa đông có thể nói là ấm áp hơn rất nhiều, rõ ràng mới từ Vĩnh An trở về, hắn vậy mà lại hiện nên ý niệm muốn quay về.
Hắn không thể bày tỏ đau thương thống khổ của bản thân, hắn bỗng nhiên ý thức được hắn có chút chán ghét Bắc Sóc, hay đúng hơn là chán ghét mảnh đất phía Bắc này.
Trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.