Chương 23: Hôn Lễ Đẫm Máu (4)
Thị Từ
26/06/2024
Chiến báo Bắc địa truyền về triều ngay lúc Tiêu Thanh Quy đang ở trong viện Kiến Ninh cung niệm phật. Vĩnh An đã gần vào xuân, Xuyên Sa phụ cận vẫn như cũ tuyết trắng giá lạnh, Tiêu Dực chỉ huy Huyền Giáp quân cuối cùng vẫn chính diện giao tranh cùng Vạn Sĩ Cách, chiến trường nằm tại phía Bắc Xuyên Sa, Tiêu Dực lựa chọn chủ động xuất kích, cho dù trận đại chiến này chiếm được thắng lợi thì tình trạng tử thương thê thảm sợ là không cách nào tránh khỏi.
Trên triều đã tranh luận suốt mấy ngày, phái chủ chiến và phái chủ hòa bên nào cũng cho là mình có lý, Huyền Giáp quân ở tiền tuyến anh dũng chém giết, rất nhiều bách tính cũng đang mong ngóng trượng phu hoặc nhi tử trở về, Tiêu Dực chưa hồi triều, những văn thần này khoa môi múa mép muốn để Tiêu Dực tiếp tục thảo phạt, Tiêu Thanh Quy mấy ngày liền tâm tình đều không tốt, một lòng lo lắng tình hình chiến đấu ở Bắc địa nhưng lại chậm chạp không đợi được tin chiến thắng.
Phạm Hoành âm thầm viết thư hỏi thăm cách nhìn của Tiêu Thanh Quy đối với chuyện này, Tiêu Thanh Quy thật không nhìn lầm người, Phạm Hoành chủ hòa, đây cũng không phải bởi vì hắn cùng Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực cùng một phe, mà là thời gian trước thảo phạt Tây Ly bất quá mới nửa năm trước nhanh như vậy lại muốn tiến công Bắc Sóc có thể nói là cực kì hiếu chiến.
Còn chưa nói đến, đại quân tiến đến Bắc địa vốn không chiếm được nhiều ưu thế, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, dù là Tiêu Dực chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì thương vong cũng thật sự sẽ rất thê thảm, càng không cần kể mỗi ngày đều có binh sĩ chết cóng, Xuyên Sa bi thương, tiếng gào khóc trong thành Vĩnh An tới Phạm Hoành còn nghe được.
Tiêu Thanh Quy cũng chưa để Phạm Hoành vội bày tỏ thái độ, nàng cứ cảm thấy Tiêu Dực rất nhanh sẽ trở về, chờ Tiêu Dực hồi triều mưu tính sau cũng không muộn, tạm thời cứ bàng quan trước đã.
Sau khi truyền lời cho Phạm Hoành, nàng không khỏi phỉ nhổ mình vô tình, hắn hiện ở phương Bắc sinh tử chưa rõ mà nàng sau lưng lại còn có tâm tư điều khiển thế cục triều chính, nói tới nói lui nàng phải chăng cũng quá máu lạnh rồi.
Thanh âm niệm Phật đã ngừng lại hồi lâu, tay của nàng cũng không tiếp tục lần chuỗi tràng hạt nữa, Thọ Mi nhất thời mở miệng: "Trưởng công chúa, phò mã đến Kiến Ninh cung."
Đại hôn kết thúc được vài ngày nàng liền về lại Kiến Ninh cung ở, đem phủ công chúa để cho Phùng Huyền Độ, hắn ta mang danh "ở rể" làm tới thoải mái vui vẻ, quả thật là coi phủ công chúa như nhà mình, tóm lại hắn không về Phùng gia, thuận tiện thoát khỏi quản giáo của Phùng Thực, Phùng Huyền Độ ngày ngày sống cực kỳ nhàn nhã.
Hai nữ hộ vệ Tiêu Dực phái tới nghiêm nghị canh giữ ở cửa sân, không nhận được lệnh Tiêu Thanh Quy liền không cho phép Phùng Huyền Độ đi vào, tình hình có chút hoang đường.
Phùng Huyền Độ toàn thân tổn thương còn chưa có dưỡng tốt, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải trật khớp còn treo ở trước ngực, tức giận tới mức giơ chân: "Ta dù sao cũng là phò mã, ta là phò mã! Ta tới gặp nương tử mình còn phải đợi người bẩm báo? Hai người các ngươi không phân rõ trái phải, Thần vương dạy dỗ hạ nhân như vậy a?!"
Tiêu Thanh Quy nghe hắn kêu gào rất buồn cười, vội vàng để Thọ Mi đem người mời đến, hai nữ hộ vệ kia cũng kè kè sau lưng, hoàn toàn đem Phùng Huyền Độ xem như kẻ xấu mà giám sát.
"Dâng trà cho Phùng công tử." Tiêu Thanh Quy kêu Thọ Mi.
Phùng Huyền Độ đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, trước tiên vẫn là ăn điểm tâm trên bàn, sau mới cùng Tiêu Thanh Quy nói mấy câu: "Người mặc kệ như thế nào cũng đã xem như là vợ chồng với ta, người sao có thể còn gọi ta là "Phùng công tử"?"
Tiêu Thanh Quy nhìn hắn giống như đang nhìn Tiêu Húc, có chút dung túng mà hỏi ý: "Vậy bản cung nên gọi ngươi là gì?"
"Người gọi ta..." Phùng Huyền Độ cố ý đến gần, ngữ khí ngả ngớn: "Gọi ta một tiếng "Phu quân" nghe thử."
Tiêu Thanh Quy không biết hai nữ hộ vệ kia nghe lệnh Tiêu Dực đến cỡ nào, Phùng Huyền Độ vừa bật thốt lên chữ "Phu quân" thì họ đã muốn rút kiếm, tưởng chừng trong chớp mắt sợ là ngay lập tức sẽ chống kiếm lên cổ Phùng Huyền Độ.
"Lui ra!" Tiêu Thanh Quy vội vàng mở miệng quát lớn, nữ hộ vệ mới do dự thu kiếm, lui xa mấy bước nhưng mắt nhìn chằm chằm Phùng Huyền Độ.
Phùng Huyền Độ bị dọa đến té ngửa xuống đất, thở hắt ra: "Trò chỉ đùa chút thôi, cái này cũng muốn động thủ, chẳng thú vị gì hết."
Tiêu Thanh Quy nhìn ra hắn đang cố ý trêu chọc hai nữ hộ vệ mặt lạnh kia, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi bình thường rảnh rỗi đến nhàm chán, cố ý đến chỗ bản cung tìm chút đau khổ sao?"
Phùng Huyền Độ hơi nghiêm mặt: "Người cũng giống bệ hạ gọi ta là A Sùng được không? Phùng công tử cũng quá xa lạ rồi..."
Tiêu Thanh Quy sảng khoái đáp ứng: "Được, ta sẽ gọi ngươi là A Sùng."
"Vậy ta gọi người là gì? Tên chữ của người là Nguyệt, ta gọi A Nguyệt..." Phùng Huyền Độ chiếm được chỗ tốt liền khoe mẽ, cảm giác ánh mắt lạnh lẽo phía sau, vội vàng thêm câu, "Tỷ tỷ?"
Đến cùng vẫn là thiếu niên lang chưa rành thế sự, Tiêu Thanh Quy không khỏi bật cười, gật đầu đáp ứng: "Đều tùy ngươi."
Sau khi cách gọi tên được chấp thuận, Phùng Huyền Độ liên tục dò hỏi: "A Nguyệt tỷ tỷ, người kể cho ta nghe một chút về vị tình lang kia đi?"
Tiêu Thanh Quy sắc mặt ửng đỏ, vô thức lườm hai cái nữ hộ vệ phía sau một chút, trong lòng tràn đầy chán nản. Nàng xưa nay mở miệng là có thể đổi trắng thay đen, chuyện gì cần che giấu thì có thể lập thức phớt lờ, nhưng lần đầu có phiền phức đưa đến trước mặt, nàng lại còn có chút khó mà đối phó, chợt thấy hận Tiêu Dực quá thể.
Đại hôn đêm đó Tiêu Dực vân đạm phong khinh rời đi, lưu lại cục diện rối rắm mặc kệ cho nàng xử lý, nhóm mama mặc dù không nói gì nhưng trong lòng đều đang vì đột nhiên có hoả hoạn mà nghi kỵ, ngày đại hôn hỷ phòng lại bốc cháy, đây tuyệt không phải điềm lành gì. Thấy Thanh Quy bình yên vô sự đi ra, thi nhau tiến lên hỏi: "Tân lang quan đâu? Phò mã gia đâu?!"
Phùng Huyền Độ bị khói đặc hun tỉnh, ở trong ngăn tủ chật vật giãy dụa, Thanh Quy vội vàng mệnh mấy vị mama lui ra, không để ý trong miệng nhóm mama nói gì đó "Lễ hợp cẩn" "Cấp bậc lễ nghĩa", chỉ để lại Thọ Mi cùng hai nữ hộ vệ, trở về phòng kiếm chìa khóa mở tủ quần áo ra, Phùng Huyền Độ lập tức lăn xuống sàn.
Thọ Mi đem vải bố trong miệng hắn gỡ xuống, Phùng Huyền Độ mãnh liệt ho khụ vài tiếng liền lên tiếng kêu to lên: "Người ở đâu?! Ta muốn đánh chết hắn, hắn nhân lúc tiểu gia ta không phòng bị để hắn đánh lén, nếu hắn có năng lực thi đường đường chính chính đánh nhau một trận với ta! Ai u..."
Tiêu Dực hiển nhiên không chỉ đem hắn trói chặt một cách đơn giản như vậy, lúc vào phòng đã hạ thủ làm tay phải của Phùng Huyền Độ trật khớp, trên thân cũng không ít vết bầm tím xanh, Thanh Quy hoảng sợ kêu Thọ Mi lặng lẽ đi truyền thái y, trong lúc chờ Dương thái y đi tới, Phùng Huyền Độ đã réo lên không ngừng, một mực ép hỏi Thanh Quy nam nhân vừa mới tổn thương hắn là ai, nữ hộ vệ chê hắn quá ồn, thưa với Thanh Quy nói mình biết nối xương, Thanh Quy cũng bị hắn phiền đến đau cả đầu nghe vậy thì đồng ý ngay.
Phùng Huyền Độ hét thảm một tiếng, cánh tay cũng được nối liền, thiếu niên lang hốc mắt ửng đỏ, cố nhịn đau, an tĩnh không đến nửa khắc đồng hồ lại truy hỏi Thanh Quy: "Người còn không chịu nói, người không nói ta chỉ có thể đi tìm bệ hạ, ta phải để bệ hạ làm chủ cho ta! Mặt mũi hai mươi năm của ta a..."
Thanh Quy làm gì có chuyện dỗ dành hài tử, trong lòng đủ kiểu bực bội thốt ra câu đối phó: "Là tình lang của bản cung, ngươi yên tĩnh chút đi."
Phùng Huyền Độ quả nhiên yên tĩnh trở lại, nghi hoặc đặt câu hỏi: "Ai? Gã trai lơ của người? Hắn từ lúc nào có công phu tốt như vậy?"
Thanh Quy từ trong miệng hắn nghe được hai chữ "Trai lơ", lông mày nhảy dựng, xụ mặt giải thích: "Không phải hắn, Chân Nhan chỉ là phụ tá của bản cung thôi."
"Người đến cùng có tất cả bao nhiêu nam nhân? Tề đại phi ngẫu*, cuộc hôn nhân này ta vốn không muốn cưới, người nhìn toàn thân ta chỗ nào cũng bị thương, không tin thì ta cởi quần áo ra cho người xem, hắn đã đánh ta một trận rất dã man, sao người không đi ra giúp ta?"
>
Thanh Quy áy náy nói: "Bản cung không nghe thấy tiếng kêu của ngươi, nếu không, nếu không ta chắc chắn ra ngoài giúp ngươi nói chuyện."
"Hắn đem miệng ta chặn lại, ta gọi thế nào được? Người thử đem miệng mình bịt lại rồi kêu một tiếng thử xem?"
Thấy hắn ăn nói lỗ mãng, nữ hộ vệ liền rút kiếm ra uy hiếp, Phùng Huyền Độ hướng về sau né tránh, ngẩng đầu khiêu khích: "Thế nào, ta đã đánh không lại hắn còn không đánh được hai người nữ tử các ngươi? Chờ ta dưỡng thương xong, chúng ta phân cao thấp..."
Thanh Quy cảm thấy hắn thật sự ấu trĩ, chưa hẳn đánh thắng được hai người hộ vệ kia, Thọ Mi lúc này mang theo Dương thái y đi vào kiểm tra thương thế cho Phùng Huyền Độ, bất quá là động đến gân cốt, tĩnh dưỡng một tháng sẽ lành lại.
Tiễn Dương thái y về xong, Thanh Quy liền lệnh Thọ Mi ba người các nàng lui ra, có mấy lời nàng cần nói riêng với Phùng Huyền Độ.
Nữ hộ vệ quả quyết không chịu để cho nàng cùng Phùng Huyền Độ ở chung một chỗ, Thanh Quy cũng cực kì nổi nóng, nghiêm túc nói rõ: "Các ngươi cứ đợi ở ngoài cửa, bản cung còn có thể làm ra cái gì? Hắn trọng thương thành dạng này rồi còn có thể làm gì?"
Nữ hộ vệ cảm thấy nàng nói có lý, cũng nhìn ra được nàng nổi giận, liếc nhau một cái rồi lui ra ngoài, một tấc không rời chăm chú canh giữ ở cửa.
Trong phòng còn lại hai người bọn họ, Tiêu Thanh Quy làm sao cũng không lường trước được đêm khuya lại phát sinh đến chuyện này, nàng bắt đầu bịa chuyện giống như đang dỗ hài từ vào giấc ngủ, nói như thật đến mức Phùng Huyền Độ cũng bị cuốn vào câu chuyện.
Nàng tự xưng mình cùng tình lang là thanh mai trúc mã, từng có thời gian cùng nhau lớn lên, tình cảm mười phần chân tình tựa như người thân, nhưng sau khi trưởng thành dần có chút xa cách. Hiện tại tình lang đang đầu quân cho Huyền Giáp quân, làm phó hướng tác chiến tại Xuyên Sa, hay tin nàng đại hôn thì đi suốt đêm trở về ngăn cản, bọn hắn phát sinh tranh chấp, cuối cùng nàng đem người đuổi đi, liên lụy Phùng Huyền Độ thật sự không phải điều nàng mong muốn.
Phùng Huyền Độ kinh ngạc hỏi: "Hắn công phu tốt như vậy, chức vụ và quân hàm ở Huyền Giáp Quân sợ là không thấp a? Ta sinh muộn mấy năm, nghe nói nhi tử Hầu gia trước kia cũng đi theo Thần vương làm phó tướng, đáng tiếc ta không thể vào Huyền Giáp quân, phụ thân ta bây giờ lại nhìn ta chằm chằm... Không đúng, tình lang của người không phải là Cố Phóng chứ? Vừa vặn hắn cùng người tuổi tác tương tự, lão thiên gia, A Di Đà Phật..."
Nàng một khắc này bất đắc dĩ tới cực điểm, suýt chút nữa không kềm chế được mà bật cười, cố nén cười giải thích: "Không phải Cố Phóng. Bản cung sẽ không nói tên của hắn cho ngươi, tự tiện hồi kinh là trọng tội..."
"Người không tin tưởng ta sao? Ta sẽ không nói ra ngoài, người là trưởng công chúa cao quý vì sao không kêu bệ hạ chỉ hôn cho các ngươi?"
"Chuyện nói ra rất dài dòng, hắn bây giờ cũng đã có hôn phối, bản cung và hắn đã định là vô duyên."
Lời nàng nói đến chính mình còn suýt tin là thật, tính ra tất cả cũng không phải đều là nói dối, thậm chí hầu hết đều là nói thực, bất quá chỉ khác là ngụy tạo thân phận Tiêu Dực mà thôi.
Hai ba ngày tiếp theo Phùng Huyền Độ cứ tìm đến nàng nghe ngóng chuyện tình lang, Thanh Quy biết rõ hắn tuyệt không phải vì mang thân phận phò mã đương triều mà đố kỵ, cũng không phải có lòng tốt gì muốn giúp người hoàn thành ước nguyện, Phùng Huyền Độ một lòng hướng võ, tâm nguyện cả đời là có thể làm một Trấn Quốc tướng quân lập được nhiều chiến công hiển hách như Tiêu Dực, hắn sợ là sùng bái lên cả người mới tổn thương hắn rồi.
Tiêu Thanh Quy quan sát Phùng Huyền Độ, đối diện với đôi mắt kích động của hắn, nỗi lòng phức tạp, nhàn nhạt đáp: "Còn có cái gì để nói, ngươi không phải đều biết hết rồi sao."
"Được rồi được rồi, ta biết tỷ không chịu nói tục danh của hắn, nhưng ta thật sự muốn gặp lại hắn một lần, ta lại không đi nói với người ngoài, hôm đó ta có bao nhiêu mặt mũi cũng ném đi hết rồi, tỷ dù sao cũng phải giúp ta tìm trở về chứ? A Nguyệt tỷ tỷ, A Nguyệt tỷ tỷ..."
"Ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho dù hôm đó hắn đánh lén, đổi lại cho ngươi cái cơ hội đánh lén này thì ngươi cũng không cách nào thắng hắn."
Phùng Huyền Độ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nện lên bàn đá: "Đều tại cha ta, tháng ngày tuổi trẻ đều bắt ta hoang phí, nếu không ta làm sao cũng có thể gắng gượng qua ba chiêu, không, năm chiêu."
"Vẫn là ba chiêu thôi, năm chiêu quá nhiều rồi." Bằng hiểu biết đối với Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy thành thật nói.
"Ba chiêu thì ba chiêu!" Phùng Huyền Độ ý chí hừng hực, đảo mắt cùng Tiêu Thanh Quy thương nghị, "A Nguyệt tỷ tỷ còn nhớ đến ngày lễ nhìn mặt đã đáp ứng ta cái gì? Trước mắt ta có một diệu kế, ta không phải muốn dựa vào tỷ để kiếm chức quan to gì a, ta chỉ muốn cầu tỷ có thể giúp ta tiến cử..."
"Tiến cử với ai? Bản cung biết ngươi muốn làm võ tướng chinh chiến nơi sa trường, không bằng trước tiên sẽ phái ngươi đến cấm quân nhận chức, thuận tiện rèn luyện một phen..."
"Ta không muốn đi cấm quân doanh, đều là đám con cháu thế gia, suốt ngày bên trong lục đục tranh đấu chỉ vì muốn thân cận với bệ hạ một chút, tất cả đều là gỗ mộc, căn bản không phải là đối thủ của ta. Đã nói tiến cử, tự nhiên là tiến cử cho hoàng huynh của tỷ, Thần Vương điện hạ! Tỷ cứ nói với ngày ấy tới thử sức ta, nếu như ta có thể thông qua khảo nghiệm của ngài thì liền đem ta thu vào Huyền Giáp quân, việc này đến tai cha đã là tiền trảm hậu tấu, sẽ làm cho lão giật nảy cả mình..."
Phùng Huyền Độ đắm chìm trong mình mỹ hảo huyền, Tiêu Thanh Quy nhìn sắc mặt hắn dương dương đắc ý, nghĩ thầm nàng hiện tại cũng không dám để hắn gặp Tiêu Dực, không nói đến chuyện tiến cử, cũng không biết đêm đó hắn đến cùng nhìn thấy những gì, đánh lạc hướng chỉ cánh tay hắn được bao thành bánh chưng, nhẹ giọng hỏi: "Tay của ngươi còn chưa lành?"
Phùng Huyền Độ cho là nàng đang chất vấn năng lực của mình, vội vàng tháo vải trắng quấn xung quanh: "Lành rồi lành rồi! Ta đây là cố ý hù dọa cha ta để hắn không thúc giục ta vào triều nhận chức. Tỷ yên tâm, ta tuyệt đối có thể để hoàng huynh của tỷ lau mắt mà nhìn, a, nói thế nào bây giờ hoàng huynh của tỷ cũng coi như nửa huynh trưởng của ta, không phải sao?"
Nghe được hắn nói câu cuồng ngôn, Tiêu Thanh Quy không nhanh không chậm uống ngụm trà, ý vị thâm trường nói: "Lành rồi thì tốt, lành rồi thì có thể gãy thêm lần nữa."
Phùng Huyền Độ vô luận thế nào cũng không nghĩ đến người đem mình hành hung một trận trong đêm đại hôn lại là Tiêu Dực, nghe nàng nói cũng không suy nghĩ nhiều: "Sao lại nói gãy thêm lần nữa? Chẳng lẽ Thần vương điện hạ còn muốn ra tay tàn độc với ta hay sao? Ngài không phải người như vậy."
Tiêu Thanh Quy thật sự không nhịn được nữa, hé miệng bật cười, nàng đã sớm nhìn ra Phùng Huyền Độ tâm tư đơn thuần, bây giờ giấu diếm lừa hắn cũng là có chút bất đắc dĩ, mà nàng mấy ngày nay tâm tình khẩn trương không yên cũng nhờ cùng hắn nói chuyện mới có thể ngắn ngủi buông lỏng, hắn còn trẻ, ngoại trừ chuyện không tình nguyện làm phò mã ra thì điều gì hắn mong đợi nhất định sẽ có được.
Tiêu Thanh Quy chân thành nói với hắn: "A Sùng, ngươi nhất định sẽ trở thành đại tướng quân, lập chiến công hiển hách, bảo vệ giang sơn Đại Dự ta."
Phùng Huyền Độ vừa mừng rỡ vừa nôn nóng, nhìn ra Tiêu Thanh Quy không tình nguyện hỗ trợ hắn chuyện tiến cử, ngữ khí nài nỉ: "A Nguyệt tỷ tỷ suy nghĩ thêm một chút, ta chỉ có duy nhất tâm nguyện này thôi..."
Tiêu Thanh Quy mập mờ gật đầu, đáp ứng sẽ cân nhắc, hắn liền vui mừng hớn hở, còn đem khối bánh ngọt cuối cùng trong mâm đẩy đến trước mặt Tiêu Thanh Quy.
Tiêu Thanh Quy vui vẻ nhận, đưa tay nhẹ chỉ xuống khóe miệng của hắn, hắn biết ý cúi xuống tìm tòi nửa ngày cũng không tìm được khăn tay. Nàng mặc dù xem hắn như ấu đệ, nhưng quan hệ cũng không phải như Tiêu Húc ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cho dù hắn bây giờ là phò mã, nàng cũng không đem khăn của mình cho hắn.
Đang lúc Phùng Huyền Độ định trực tiếp dùng tay lau miệng, Thọ Mi đưa lên một cái khăn giải vây, Phùng Huyền Độ liếc nàng ta một cái, gật đầu coi như nói lời cảm tạ, Tiêu Thanh Quy thì bất đắc dĩ cùng Thọ Mi nhìn nhau cười một tiếng. Gió xuân ấm áp, hiếm khi có được một phút bình yên.
Tân Tổng quản thái giám của Tiêu Húc tên gọi Tôn Thịnh, là người ổn định trung thực, ngày bình thường gặp gỡ cũng không nói nhiều, Tiêu Thanh Quy đối với hắn ấn tượng không tệ. Tôn công công tìm đến Kiến Ninh cung, Thọ Mi đi ra ngoài tiếp đón, trước bàn đá chỉ còn lại Tiêu Thanh Quy cùng Phùng Huyền Độ, hai người nhất thời không nói gì, Tiêu Thanh Quy còn muốn giục hắn về phủ công chúa, nhưng hắn đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi nàng một câu, làm nàng lập tức thu lại tâm tư đuổi người.
Phùng Huyền Độ hỏi: "Hắn tính tình thế nào? Có đối xử tốt với tỷ không?"
Tiêu Thanh Quy vô ý cho là hắn muốn hỏi Tiêu Dực, dù sao họ vừa mới bàn luận chuyện tiến cử, nhưng chợt ý thức lại, hắn hỏi nàng "Tình lang", cũng là Tiêu Dực.
Trái tim nàng không khỏi có chút ôn nhu, bởi vì sự quan tâm đơn thuần của Phùng Huyền Độ, cũng bởi vì nhớ tới cái người xấu xa kia, không cần suy nghĩ nhiều liền nói ra đáp án: "Tính tình không tốt nhưng đối xử với ta vô cùng tốt."
Phùng Huyền Độ liên tục gật đầu: "Đây là nhân duyên khó gặp, tỷ cùng hắn không thể nối lại tiền duyên ư? Ta nguyện thoái vị..."
Tiêu Thanh Quy đưa tay đập sau ót hắn: "Ngươi tạm quên ý nghĩ này đi, trước mắt cứ chăm chỉ kiến công lập nghiệp, nếu trong lòng có người ngưỡng mộ..."
"Không có, ta không có! Tỷ mau giúp ta tiến cử đi, nếu không phải để ta gặp tình lang của tỷ một lần..."
"Đừng nhắc lại nữa." Tiêu Thanh Quy mang theo uy hiếp nói.
"Vâng vâng, ta không đề cập tới nhưng tỷ nhất định phải cân nhắc..."
Tôn công công phía ngoài cửa viện xa xa hướng Tiêu Thanh Quy thi lễ cáo lui, Thọ Mi đi vào bẩm báo: "Trưởng công chúa, Xuyên Sa đại thắng, vương gia bắt sống Vạn Sĩ Cách, bảy ngày sau đại quân lên đường hồi kinh."
Vật đè nặng trong lòng Tiêu Thanh Quy cuối cùng buông xuống.
Đêm đó Tiêu Húc đến Kiến Ninh cung dùng bữa tối, Tiêu Thanh Quy liền giữ Phùng Huyền Độ lại, Tiêu Húc càng thêm vui vẻ, qua ba lần rượu nói: "Nếu hoàng huynh ở đây thật tốt, chờ hoàng huynh khải hoàn, trẫm nhất định phải bày gia yến ngay tại Phúc Yên cung! Trẫm sắp sắc phong hoàng hậu, hoàng huynh cũng gần cưới thê tử, người một nhà cuối cùng đều viên mãn, không ai vắng vẻ..."
Lúc Tiêu Húc đề cập thiết yến tại Phúc Yên cung, Tiêu Thanh Quy sắc mặt hơi lãnh đạm, còn nói đến chuyện Tiêu Dực sắp cưới vợ, nàng ngược lại cũng không biểu hiện cái gì, chẳng qua lập tức cảm thấy không có khẩu vị ăn uống.
Phùng Huyền Độ gắp cho cho Tiêu Thanh Quy một khối thịt Hươu, mang ý cười lấy lòng nhìn nàng, thành tâm muốn làm dịu bầu không khí.
Tiêu Húc lại biến sắc, lỗ mãng mở miệng: "Hoàng tỷ năm nay bắt đầu ăn chay, sao lại dám đem thịt hươu lên? Mau đem xuống."
Cung nhân cũng là có ý tốt, Tiêu Thanh Quy ăn chay là thật nhưng nghĩ đến Tiêu Húc cùng Phùng Huyền Độ ở đây dùng cơm, Tiêu Thanh Quy vẫn là hạ lệnh làm mấy món ăn mặn, thấy thế đưa tay ngăn cản, đồng thời nói sang chuyện khác.
"Lần này hoàng huynh khải hoàn, A Húc có đến cửa thành nghênh đón không?"
"Tất nhiên là muốn đi, chỉ cần hoàng huynh xuất chinh trở về, trẫm nhất định sẽ đi nghênh đón, đây là chuyện trẫm phải làm." Tiêu Húc cẩn thận dò xét Tiêu Thanh Quy, ánh mắt mang theo ý thăm dò, "Lần này hoàng tỷ có muốn cùng đi với trẫm không? Hoàng huynh biết chắc chắn sẽ cao hứng."
Trước đây nàng luôn không chịu đi, nàng cậy Tiêu Dực sủng ái có thể nói không có gì phải e dè, tựa như sau khi quan lễ kết thúc việc đầu tiên hắn làm là tới gặp nàng, mỗi lần khải hoàn cũng như vậy. Bây giờ chung quy là do bản thân đuối lý trước, cho dù nhớ tới hỗn loạn trong đêm đại hôn nàng còn muốn trốn tránh, nhưng vẫn cảm thấy hẳn là nên đi nghênh đón hắn, nàng tưởng tượng giả sử hắn vì thấy nàng mà cao hứng, bọn hắn sẽ còn cơ hội trở lại quan hệ trong quá khứ, coi như chuyện đêm đó chưa hề phát sinh.
Nàng cười trả lời Tiêu Húc: "Ta sẽ đi."
Nàng buông đũa ngọc xuống, cầm lấy khăn lau khóe miệng, xúc cảm khi lau lên môi khiến nàng hoảng hốt cảm thấy còn đau, là nỗi đau hắn lưu lại cho nàng.
Trên triều đã tranh luận suốt mấy ngày, phái chủ chiến và phái chủ hòa bên nào cũng cho là mình có lý, Huyền Giáp quân ở tiền tuyến anh dũng chém giết, rất nhiều bách tính cũng đang mong ngóng trượng phu hoặc nhi tử trở về, Tiêu Dực chưa hồi triều, những văn thần này khoa môi múa mép muốn để Tiêu Dực tiếp tục thảo phạt, Tiêu Thanh Quy mấy ngày liền tâm tình đều không tốt, một lòng lo lắng tình hình chiến đấu ở Bắc địa nhưng lại chậm chạp không đợi được tin chiến thắng.
Phạm Hoành âm thầm viết thư hỏi thăm cách nhìn của Tiêu Thanh Quy đối với chuyện này, Tiêu Thanh Quy thật không nhìn lầm người, Phạm Hoành chủ hòa, đây cũng không phải bởi vì hắn cùng Tiêu Thanh Quy, Tiêu Dực cùng một phe, mà là thời gian trước thảo phạt Tây Ly bất quá mới nửa năm trước nhanh như vậy lại muốn tiến công Bắc Sóc có thể nói là cực kì hiếu chiến.
Còn chưa nói đến, đại quân tiến đến Bắc địa vốn không chiếm được nhiều ưu thế, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, dù là Tiêu Dực chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì thương vong cũng thật sự sẽ rất thê thảm, càng không cần kể mỗi ngày đều có binh sĩ chết cóng, Xuyên Sa bi thương, tiếng gào khóc trong thành Vĩnh An tới Phạm Hoành còn nghe được.
Tiêu Thanh Quy cũng chưa để Phạm Hoành vội bày tỏ thái độ, nàng cứ cảm thấy Tiêu Dực rất nhanh sẽ trở về, chờ Tiêu Dực hồi triều mưu tính sau cũng không muộn, tạm thời cứ bàng quan trước đã.
Sau khi truyền lời cho Phạm Hoành, nàng không khỏi phỉ nhổ mình vô tình, hắn hiện ở phương Bắc sinh tử chưa rõ mà nàng sau lưng lại còn có tâm tư điều khiển thế cục triều chính, nói tới nói lui nàng phải chăng cũng quá máu lạnh rồi.
Thanh âm niệm Phật đã ngừng lại hồi lâu, tay của nàng cũng không tiếp tục lần chuỗi tràng hạt nữa, Thọ Mi nhất thời mở miệng: "Trưởng công chúa, phò mã đến Kiến Ninh cung."
Đại hôn kết thúc được vài ngày nàng liền về lại Kiến Ninh cung ở, đem phủ công chúa để cho Phùng Huyền Độ, hắn ta mang danh "ở rể" làm tới thoải mái vui vẻ, quả thật là coi phủ công chúa như nhà mình, tóm lại hắn không về Phùng gia, thuận tiện thoát khỏi quản giáo của Phùng Thực, Phùng Huyền Độ ngày ngày sống cực kỳ nhàn nhã.
Hai nữ hộ vệ Tiêu Dực phái tới nghiêm nghị canh giữ ở cửa sân, không nhận được lệnh Tiêu Thanh Quy liền không cho phép Phùng Huyền Độ đi vào, tình hình có chút hoang đường.
Phùng Huyền Độ toàn thân tổn thương còn chưa có dưỡng tốt, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải trật khớp còn treo ở trước ngực, tức giận tới mức giơ chân: "Ta dù sao cũng là phò mã, ta là phò mã! Ta tới gặp nương tử mình còn phải đợi người bẩm báo? Hai người các ngươi không phân rõ trái phải, Thần vương dạy dỗ hạ nhân như vậy a?!"
Tiêu Thanh Quy nghe hắn kêu gào rất buồn cười, vội vàng để Thọ Mi đem người mời đến, hai nữ hộ vệ kia cũng kè kè sau lưng, hoàn toàn đem Phùng Huyền Độ xem như kẻ xấu mà giám sát.
"Dâng trà cho Phùng công tử." Tiêu Thanh Quy kêu Thọ Mi.
Phùng Huyền Độ đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, trước tiên vẫn là ăn điểm tâm trên bàn, sau mới cùng Tiêu Thanh Quy nói mấy câu: "Người mặc kệ như thế nào cũng đã xem như là vợ chồng với ta, người sao có thể còn gọi ta là "Phùng công tử"?"
Tiêu Thanh Quy nhìn hắn giống như đang nhìn Tiêu Húc, có chút dung túng mà hỏi ý: "Vậy bản cung nên gọi ngươi là gì?"
"Người gọi ta..." Phùng Huyền Độ cố ý đến gần, ngữ khí ngả ngớn: "Gọi ta một tiếng "Phu quân" nghe thử."
Tiêu Thanh Quy không biết hai nữ hộ vệ kia nghe lệnh Tiêu Dực đến cỡ nào, Phùng Huyền Độ vừa bật thốt lên chữ "Phu quân" thì họ đã muốn rút kiếm, tưởng chừng trong chớp mắt sợ là ngay lập tức sẽ chống kiếm lên cổ Phùng Huyền Độ.
"Lui ra!" Tiêu Thanh Quy vội vàng mở miệng quát lớn, nữ hộ vệ mới do dự thu kiếm, lui xa mấy bước nhưng mắt nhìn chằm chằm Phùng Huyền Độ.
Phùng Huyền Độ bị dọa đến té ngửa xuống đất, thở hắt ra: "Trò chỉ đùa chút thôi, cái này cũng muốn động thủ, chẳng thú vị gì hết."
Tiêu Thanh Quy nhìn ra hắn đang cố ý trêu chọc hai nữ hộ vệ mặt lạnh kia, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi bình thường rảnh rỗi đến nhàm chán, cố ý đến chỗ bản cung tìm chút đau khổ sao?"
Phùng Huyền Độ hơi nghiêm mặt: "Người cũng giống bệ hạ gọi ta là A Sùng được không? Phùng công tử cũng quá xa lạ rồi..."
Tiêu Thanh Quy sảng khoái đáp ứng: "Được, ta sẽ gọi ngươi là A Sùng."
"Vậy ta gọi người là gì? Tên chữ của người là Nguyệt, ta gọi A Nguyệt..." Phùng Huyền Độ chiếm được chỗ tốt liền khoe mẽ, cảm giác ánh mắt lạnh lẽo phía sau, vội vàng thêm câu, "Tỷ tỷ?"
Đến cùng vẫn là thiếu niên lang chưa rành thế sự, Tiêu Thanh Quy không khỏi bật cười, gật đầu đáp ứng: "Đều tùy ngươi."
Sau khi cách gọi tên được chấp thuận, Phùng Huyền Độ liên tục dò hỏi: "A Nguyệt tỷ tỷ, người kể cho ta nghe một chút về vị tình lang kia đi?"
Tiêu Thanh Quy sắc mặt ửng đỏ, vô thức lườm hai cái nữ hộ vệ phía sau một chút, trong lòng tràn đầy chán nản. Nàng xưa nay mở miệng là có thể đổi trắng thay đen, chuyện gì cần che giấu thì có thể lập thức phớt lờ, nhưng lần đầu có phiền phức đưa đến trước mặt, nàng lại còn có chút khó mà đối phó, chợt thấy hận Tiêu Dực quá thể.
Đại hôn đêm đó Tiêu Dực vân đạm phong khinh rời đi, lưu lại cục diện rối rắm mặc kệ cho nàng xử lý, nhóm mama mặc dù không nói gì nhưng trong lòng đều đang vì đột nhiên có hoả hoạn mà nghi kỵ, ngày đại hôn hỷ phòng lại bốc cháy, đây tuyệt không phải điềm lành gì. Thấy Thanh Quy bình yên vô sự đi ra, thi nhau tiến lên hỏi: "Tân lang quan đâu? Phò mã gia đâu?!"
Phùng Huyền Độ bị khói đặc hun tỉnh, ở trong ngăn tủ chật vật giãy dụa, Thanh Quy vội vàng mệnh mấy vị mama lui ra, không để ý trong miệng nhóm mama nói gì đó "Lễ hợp cẩn" "Cấp bậc lễ nghĩa", chỉ để lại Thọ Mi cùng hai nữ hộ vệ, trở về phòng kiếm chìa khóa mở tủ quần áo ra, Phùng Huyền Độ lập tức lăn xuống sàn.
Thọ Mi đem vải bố trong miệng hắn gỡ xuống, Phùng Huyền Độ mãnh liệt ho khụ vài tiếng liền lên tiếng kêu to lên: "Người ở đâu?! Ta muốn đánh chết hắn, hắn nhân lúc tiểu gia ta không phòng bị để hắn đánh lén, nếu hắn có năng lực thi đường đường chính chính đánh nhau một trận với ta! Ai u..."
Tiêu Dực hiển nhiên không chỉ đem hắn trói chặt một cách đơn giản như vậy, lúc vào phòng đã hạ thủ làm tay phải của Phùng Huyền Độ trật khớp, trên thân cũng không ít vết bầm tím xanh, Thanh Quy hoảng sợ kêu Thọ Mi lặng lẽ đi truyền thái y, trong lúc chờ Dương thái y đi tới, Phùng Huyền Độ đã réo lên không ngừng, một mực ép hỏi Thanh Quy nam nhân vừa mới tổn thương hắn là ai, nữ hộ vệ chê hắn quá ồn, thưa với Thanh Quy nói mình biết nối xương, Thanh Quy cũng bị hắn phiền đến đau cả đầu nghe vậy thì đồng ý ngay.
Phùng Huyền Độ hét thảm một tiếng, cánh tay cũng được nối liền, thiếu niên lang hốc mắt ửng đỏ, cố nhịn đau, an tĩnh không đến nửa khắc đồng hồ lại truy hỏi Thanh Quy: "Người còn không chịu nói, người không nói ta chỉ có thể đi tìm bệ hạ, ta phải để bệ hạ làm chủ cho ta! Mặt mũi hai mươi năm của ta a..."
Thanh Quy làm gì có chuyện dỗ dành hài tử, trong lòng đủ kiểu bực bội thốt ra câu đối phó: "Là tình lang của bản cung, ngươi yên tĩnh chút đi."
Phùng Huyền Độ quả nhiên yên tĩnh trở lại, nghi hoặc đặt câu hỏi: "Ai? Gã trai lơ của người? Hắn từ lúc nào có công phu tốt như vậy?"
Thanh Quy từ trong miệng hắn nghe được hai chữ "Trai lơ", lông mày nhảy dựng, xụ mặt giải thích: "Không phải hắn, Chân Nhan chỉ là phụ tá của bản cung thôi."
"Người đến cùng có tất cả bao nhiêu nam nhân? Tề đại phi ngẫu*, cuộc hôn nhân này ta vốn không muốn cưới, người nhìn toàn thân ta chỗ nào cũng bị thương, không tin thì ta cởi quần áo ra cho người xem, hắn đã đánh ta một trận rất dã man, sao người không đi ra giúp ta?"
>
Thanh Quy áy náy nói: "Bản cung không nghe thấy tiếng kêu của ngươi, nếu không, nếu không ta chắc chắn ra ngoài giúp ngươi nói chuyện."
"Hắn đem miệng ta chặn lại, ta gọi thế nào được? Người thử đem miệng mình bịt lại rồi kêu một tiếng thử xem?"
Thấy hắn ăn nói lỗ mãng, nữ hộ vệ liền rút kiếm ra uy hiếp, Phùng Huyền Độ hướng về sau né tránh, ngẩng đầu khiêu khích: "Thế nào, ta đã đánh không lại hắn còn không đánh được hai người nữ tử các ngươi? Chờ ta dưỡng thương xong, chúng ta phân cao thấp..."
Thanh Quy cảm thấy hắn thật sự ấu trĩ, chưa hẳn đánh thắng được hai người hộ vệ kia, Thọ Mi lúc này mang theo Dương thái y đi vào kiểm tra thương thế cho Phùng Huyền Độ, bất quá là động đến gân cốt, tĩnh dưỡng một tháng sẽ lành lại.
Tiễn Dương thái y về xong, Thanh Quy liền lệnh Thọ Mi ba người các nàng lui ra, có mấy lời nàng cần nói riêng với Phùng Huyền Độ.
Nữ hộ vệ quả quyết không chịu để cho nàng cùng Phùng Huyền Độ ở chung một chỗ, Thanh Quy cũng cực kì nổi nóng, nghiêm túc nói rõ: "Các ngươi cứ đợi ở ngoài cửa, bản cung còn có thể làm ra cái gì? Hắn trọng thương thành dạng này rồi còn có thể làm gì?"
Nữ hộ vệ cảm thấy nàng nói có lý, cũng nhìn ra được nàng nổi giận, liếc nhau một cái rồi lui ra ngoài, một tấc không rời chăm chú canh giữ ở cửa.
Trong phòng còn lại hai người bọn họ, Tiêu Thanh Quy làm sao cũng không lường trước được đêm khuya lại phát sinh đến chuyện này, nàng bắt đầu bịa chuyện giống như đang dỗ hài từ vào giấc ngủ, nói như thật đến mức Phùng Huyền Độ cũng bị cuốn vào câu chuyện.
Nàng tự xưng mình cùng tình lang là thanh mai trúc mã, từng có thời gian cùng nhau lớn lên, tình cảm mười phần chân tình tựa như người thân, nhưng sau khi trưởng thành dần có chút xa cách. Hiện tại tình lang đang đầu quân cho Huyền Giáp quân, làm phó hướng tác chiến tại Xuyên Sa, hay tin nàng đại hôn thì đi suốt đêm trở về ngăn cản, bọn hắn phát sinh tranh chấp, cuối cùng nàng đem người đuổi đi, liên lụy Phùng Huyền Độ thật sự không phải điều nàng mong muốn.
Phùng Huyền Độ kinh ngạc hỏi: "Hắn công phu tốt như vậy, chức vụ và quân hàm ở Huyền Giáp Quân sợ là không thấp a? Ta sinh muộn mấy năm, nghe nói nhi tử Hầu gia trước kia cũng đi theo Thần vương làm phó tướng, đáng tiếc ta không thể vào Huyền Giáp quân, phụ thân ta bây giờ lại nhìn ta chằm chằm... Không đúng, tình lang của người không phải là Cố Phóng chứ? Vừa vặn hắn cùng người tuổi tác tương tự, lão thiên gia, A Di Đà Phật..."
Nàng một khắc này bất đắc dĩ tới cực điểm, suýt chút nữa không kềm chế được mà bật cười, cố nén cười giải thích: "Không phải Cố Phóng. Bản cung sẽ không nói tên của hắn cho ngươi, tự tiện hồi kinh là trọng tội..."
"Người không tin tưởng ta sao? Ta sẽ không nói ra ngoài, người là trưởng công chúa cao quý vì sao không kêu bệ hạ chỉ hôn cho các ngươi?"
"Chuyện nói ra rất dài dòng, hắn bây giờ cũng đã có hôn phối, bản cung và hắn đã định là vô duyên."
Lời nàng nói đến chính mình còn suýt tin là thật, tính ra tất cả cũng không phải đều là nói dối, thậm chí hầu hết đều là nói thực, bất quá chỉ khác là ngụy tạo thân phận Tiêu Dực mà thôi.
Hai ba ngày tiếp theo Phùng Huyền Độ cứ tìm đến nàng nghe ngóng chuyện tình lang, Thanh Quy biết rõ hắn tuyệt không phải vì mang thân phận phò mã đương triều mà đố kỵ, cũng không phải có lòng tốt gì muốn giúp người hoàn thành ước nguyện, Phùng Huyền Độ một lòng hướng võ, tâm nguyện cả đời là có thể làm một Trấn Quốc tướng quân lập được nhiều chiến công hiển hách như Tiêu Dực, hắn sợ là sùng bái lên cả người mới tổn thương hắn rồi.
Tiêu Thanh Quy quan sát Phùng Huyền Độ, đối diện với đôi mắt kích động của hắn, nỗi lòng phức tạp, nhàn nhạt đáp: "Còn có cái gì để nói, ngươi không phải đều biết hết rồi sao."
"Được rồi được rồi, ta biết tỷ không chịu nói tục danh của hắn, nhưng ta thật sự muốn gặp lại hắn một lần, ta lại không đi nói với người ngoài, hôm đó ta có bao nhiêu mặt mũi cũng ném đi hết rồi, tỷ dù sao cũng phải giúp ta tìm trở về chứ? A Nguyệt tỷ tỷ, A Nguyệt tỷ tỷ..."
"Ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho dù hôm đó hắn đánh lén, đổi lại cho ngươi cái cơ hội đánh lén này thì ngươi cũng không cách nào thắng hắn."
Phùng Huyền Độ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nện lên bàn đá: "Đều tại cha ta, tháng ngày tuổi trẻ đều bắt ta hoang phí, nếu không ta làm sao cũng có thể gắng gượng qua ba chiêu, không, năm chiêu."
"Vẫn là ba chiêu thôi, năm chiêu quá nhiều rồi." Bằng hiểu biết đối với Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy thành thật nói.
"Ba chiêu thì ba chiêu!" Phùng Huyền Độ ý chí hừng hực, đảo mắt cùng Tiêu Thanh Quy thương nghị, "A Nguyệt tỷ tỷ còn nhớ đến ngày lễ nhìn mặt đã đáp ứng ta cái gì? Trước mắt ta có một diệu kế, ta không phải muốn dựa vào tỷ để kiếm chức quan to gì a, ta chỉ muốn cầu tỷ có thể giúp ta tiến cử..."
"Tiến cử với ai? Bản cung biết ngươi muốn làm võ tướng chinh chiến nơi sa trường, không bằng trước tiên sẽ phái ngươi đến cấm quân nhận chức, thuận tiện rèn luyện một phen..."
"Ta không muốn đi cấm quân doanh, đều là đám con cháu thế gia, suốt ngày bên trong lục đục tranh đấu chỉ vì muốn thân cận với bệ hạ một chút, tất cả đều là gỗ mộc, căn bản không phải là đối thủ của ta. Đã nói tiến cử, tự nhiên là tiến cử cho hoàng huynh của tỷ, Thần Vương điện hạ! Tỷ cứ nói với ngày ấy tới thử sức ta, nếu như ta có thể thông qua khảo nghiệm của ngài thì liền đem ta thu vào Huyền Giáp quân, việc này đến tai cha đã là tiền trảm hậu tấu, sẽ làm cho lão giật nảy cả mình..."
Phùng Huyền Độ đắm chìm trong mình mỹ hảo huyền, Tiêu Thanh Quy nhìn sắc mặt hắn dương dương đắc ý, nghĩ thầm nàng hiện tại cũng không dám để hắn gặp Tiêu Dực, không nói đến chuyện tiến cử, cũng không biết đêm đó hắn đến cùng nhìn thấy những gì, đánh lạc hướng chỉ cánh tay hắn được bao thành bánh chưng, nhẹ giọng hỏi: "Tay của ngươi còn chưa lành?"
Phùng Huyền Độ cho là nàng đang chất vấn năng lực của mình, vội vàng tháo vải trắng quấn xung quanh: "Lành rồi lành rồi! Ta đây là cố ý hù dọa cha ta để hắn không thúc giục ta vào triều nhận chức. Tỷ yên tâm, ta tuyệt đối có thể để hoàng huynh của tỷ lau mắt mà nhìn, a, nói thế nào bây giờ hoàng huynh của tỷ cũng coi như nửa huynh trưởng của ta, không phải sao?"
Nghe được hắn nói câu cuồng ngôn, Tiêu Thanh Quy không nhanh không chậm uống ngụm trà, ý vị thâm trường nói: "Lành rồi thì tốt, lành rồi thì có thể gãy thêm lần nữa."
Phùng Huyền Độ vô luận thế nào cũng không nghĩ đến người đem mình hành hung một trận trong đêm đại hôn lại là Tiêu Dực, nghe nàng nói cũng không suy nghĩ nhiều: "Sao lại nói gãy thêm lần nữa? Chẳng lẽ Thần vương điện hạ còn muốn ra tay tàn độc với ta hay sao? Ngài không phải người như vậy."
Tiêu Thanh Quy thật sự không nhịn được nữa, hé miệng bật cười, nàng đã sớm nhìn ra Phùng Huyền Độ tâm tư đơn thuần, bây giờ giấu diếm lừa hắn cũng là có chút bất đắc dĩ, mà nàng mấy ngày nay tâm tình khẩn trương không yên cũng nhờ cùng hắn nói chuyện mới có thể ngắn ngủi buông lỏng, hắn còn trẻ, ngoại trừ chuyện không tình nguyện làm phò mã ra thì điều gì hắn mong đợi nhất định sẽ có được.
Tiêu Thanh Quy chân thành nói với hắn: "A Sùng, ngươi nhất định sẽ trở thành đại tướng quân, lập chiến công hiển hách, bảo vệ giang sơn Đại Dự ta."
Phùng Huyền Độ vừa mừng rỡ vừa nôn nóng, nhìn ra Tiêu Thanh Quy không tình nguyện hỗ trợ hắn chuyện tiến cử, ngữ khí nài nỉ: "A Nguyệt tỷ tỷ suy nghĩ thêm một chút, ta chỉ có duy nhất tâm nguyện này thôi..."
Tiêu Thanh Quy mập mờ gật đầu, đáp ứng sẽ cân nhắc, hắn liền vui mừng hớn hở, còn đem khối bánh ngọt cuối cùng trong mâm đẩy đến trước mặt Tiêu Thanh Quy.
Tiêu Thanh Quy vui vẻ nhận, đưa tay nhẹ chỉ xuống khóe miệng của hắn, hắn biết ý cúi xuống tìm tòi nửa ngày cũng không tìm được khăn tay. Nàng mặc dù xem hắn như ấu đệ, nhưng quan hệ cũng không phải như Tiêu Húc ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cho dù hắn bây giờ là phò mã, nàng cũng không đem khăn của mình cho hắn.
Đang lúc Phùng Huyền Độ định trực tiếp dùng tay lau miệng, Thọ Mi đưa lên một cái khăn giải vây, Phùng Huyền Độ liếc nàng ta một cái, gật đầu coi như nói lời cảm tạ, Tiêu Thanh Quy thì bất đắc dĩ cùng Thọ Mi nhìn nhau cười một tiếng. Gió xuân ấm áp, hiếm khi có được một phút bình yên.
Tân Tổng quản thái giám của Tiêu Húc tên gọi Tôn Thịnh, là người ổn định trung thực, ngày bình thường gặp gỡ cũng không nói nhiều, Tiêu Thanh Quy đối với hắn ấn tượng không tệ. Tôn công công tìm đến Kiến Ninh cung, Thọ Mi đi ra ngoài tiếp đón, trước bàn đá chỉ còn lại Tiêu Thanh Quy cùng Phùng Huyền Độ, hai người nhất thời không nói gì, Tiêu Thanh Quy còn muốn giục hắn về phủ công chúa, nhưng hắn đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi nàng một câu, làm nàng lập tức thu lại tâm tư đuổi người.
Phùng Huyền Độ hỏi: "Hắn tính tình thế nào? Có đối xử tốt với tỷ không?"
Tiêu Thanh Quy vô ý cho là hắn muốn hỏi Tiêu Dực, dù sao họ vừa mới bàn luận chuyện tiến cử, nhưng chợt ý thức lại, hắn hỏi nàng "Tình lang", cũng là Tiêu Dực.
Trái tim nàng không khỏi có chút ôn nhu, bởi vì sự quan tâm đơn thuần của Phùng Huyền Độ, cũng bởi vì nhớ tới cái người xấu xa kia, không cần suy nghĩ nhiều liền nói ra đáp án: "Tính tình không tốt nhưng đối xử với ta vô cùng tốt."
Phùng Huyền Độ liên tục gật đầu: "Đây là nhân duyên khó gặp, tỷ cùng hắn không thể nối lại tiền duyên ư? Ta nguyện thoái vị..."
Tiêu Thanh Quy đưa tay đập sau ót hắn: "Ngươi tạm quên ý nghĩ này đi, trước mắt cứ chăm chỉ kiến công lập nghiệp, nếu trong lòng có người ngưỡng mộ..."
"Không có, ta không có! Tỷ mau giúp ta tiến cử đi, nếu không phải để ta gặp tình lang của tỷ một lần..."
"Đừng nhắc lại nữa." Tiêu Thanh Quy mang theo uy hiếp nói.
"Vâng vâng, ta không đề cập tới nhưng tỷ nhất định phải cân nhắc..."
Tôn công công phía ngoài cửa viện xa xa hướng Tiêu Thanh Quy thi lễ cáo lui, Thọ Mi đi vào bẩm báo: "Trưởng công chúa, Xuyên Sa đại thắng, vương gia bắt sống Vạn Sĩ Cách, bảy ngày sau đại quân lên đường hồi kinh."
Vật đè nặng trong lòng Tiêu Thanh Quy cuối cùng buông xuống.
Đêm đó Tiêu Húc đến Kiến Ninh cung dùng bữa tối, Tiêu Thanh Quy liền giữ Phùng Huyền Độ lại, Tiêu Húc càng thêm vui vẻ, qua ba lần rượu nói: "Nếu hoàng huynh ở đây thật tốt, chờ hoàng huynh khải hoàn, trẫm nhất định phải bày gia yến ngay tại Phúc Yên cung! Trẫm sắp sắc phong hoàng hậu, hoàng huynh cũng gần cưới thê tử, người một nhà cuối cùng đều viên mãn, không ai vắng vẻ..."
Lúc Tiêu Húc đề cập thiết yến tại Phúc Yên cung, Tiêu Thanh Quy sắc mặt hơi lãnh đạm, còn nói đến chuyện Tiêu Dực sắp cưới vợ, nàng ngược lại cũng không biểu hiện cái gì, chẳng qua lập tức cảm thấy không có khẩu vị ăn uống.
Phùng Huyền Độ gắp cho cho Tiêu Thanh Quy một khối thịt Hươu, mang ý cười lấy lòng nhìn nàng, thành tâm muốn làm dịu bầu không khí.
Tiêu Húc lại biến sắc, lỗ mãng mở miệng: "Hoàng tỷ năm nay bắt đầu ăn chay, sao lại dám đem thịt hươu lên? Mau đem xuống."
Cung nhân cũng là có ý tốt, Tiêu Thanh Quy ăn chay là thật nhưng nghĩ đến Tiêu Húc cùng Phùng Huyền Độ ở đây dùng cơm, Tiêu Thanh Quy vẫn là hạ lệnh làm mấy món ăn mặn, thấy thế đưa tay ngăn cản, đồng thời nói sang chuyện khác.
"Lần này hoàng huynh khải hoàn, A Húc có đến cửa thành nghênh đón không?"
"Tất nhiên là muốn đi, chỉ cần hoàng huynh xuất chinh trở về, trẫm nhất định sẽ đi nghênh đón, đây là chuyện trẫm phải làm." Tiêu Húc cẩn thận dò xét Tiêu Thanh Quy, ánh mắt mang theo ý thăm dò, "Lần này hoàng tỷ có muốn cùng đi với trẫm không? Hoàng huynh biết chắc chắn sẽ cao hứng."
Trước đây nàng luôn không chịu đi, nàng cậy Tiêu Dực sủng ái có thể nói không có gì phải e dè, tựa như sau khi quan lễ kết thúc việc đầu tiên hắn làm là tới gặp nàng, mỗi lần khải hoàn cũng như vậy. Bây giờ chung quy là do bản thân đuối lý trước, cho dù nhớ tới hỗn loạn trong đêm đại hôn nàng còn muốn trốn tránh, nhưng vẫn cảm thấy hẳn là nên đi nghênh đón hắn, nàng tưởng tượng giả sử hắn vì thấy nàng mà cao hứng, bọn hắn sẽ còn cơ hội trở lại quan hệ trong quá khứ, coi như chuyện đêm đó chưa hề phát sinh.
Nàng cười trả lời Tiêu Húc: "Ta sẽ đi."
Nàng buông đũa ngọc xuống, cầm lấy khăn lau khóe miệng, xúc cảm khi lau lên môi khiến nàng hoảng hốt cảm thấy còn đau, là nỗi đau hắn lưu lại cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.