Chương 24: Hôn Lễ Đẫm Máu (5)
Thị Từ
26/06/2024
Tiêu Dực từ Tây Ly khải hoàn vừa mới trải qua chưa bao lâu, Tiêu Thanh Quy dù không tự mình xuất cung đón người nhưng cũng nghe thấy từng trận âm thanh hô to liên tiếp của dân chúng trong thành, cảnh tượng hôm nay chắc là càng đáng sợ hơn lúc đó.
Đường lớn Vĩnh An dân chúng vây kín không một kẽ hở, Tiêu Thanh Quy đứng trên cổng thành quan sát tình hình, cho dù hai bên đường phố sớm đã phái trọng binh ngăn cách bách tính, nàng vẫn không khỏi lo lắng trong dòng người lỡ như có kẻ to gan lao ra công kích Tiêu Dực.
Tối hôm qua nàng còn nhắc qua Tiêu Húc, dặn dò cấm quân không cần thiết dùng vũ lực với bách tính, lần này đại chiến thật sự là chịu nhiều tổn hại, cho dù lí do là Vạn Sĩ Cách khơi mào trước, Tiêu Dực mang binh xuất chinh có thể nói hành động bất đắc dĩ, nhưng thống khổ khi mất đi thân nhân sao lại dễ bình ổn, nàng không thể không đem an nguy của Tiêu Dực đặt ở vị trí thứ hai, để tránh làm nguội lạnh lòng dân. Nàng đem hi vọng ký thác trên người Cố Phóng, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ sau lưng Tiêu Dực, Hy vọng không có tình huống xấu xảy ra.
Cờ hiệu Huyền Điểu bay phấp phới trong gió, đại quân chậm rãi vào thành, toàn thành xuân ý nhiễm lên chút tiêu điều tựa hồ đem theo cả Bắc Sóc lạnh lẽo trở về. Tiêu Dực dùng tay trái ghìm cương ngựa, cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, Tiêu Thanh Quy chú ý tới con ngựa kia không phải là Bàn Nguyệt thì lập tức hiểu rõ, cũng thấy rất đau buồn. Chợt nhìn lên thân thể hắn, Vĩnh An đã gió xuân ấm áp, Tiêu Dực xưa nay lại không phải người sợ lạnh, lúc này đang mang một kiện áo choàng nặng nề bên ngoài, thật sự có chút không hài hòa, chẳng lẽ hắn bị thương rồi?
Nàng không rõ được sắc mặt Tiêu Dực, cũng nghe không nổi tiếng khóc cùng oán thán của bách tích, lại càng không thể lơ là phía cấm quân đang ngăn cách quần chúng xúc động, nàng chăm chú nhìn khu vực tường vây bị thiếu, đè nén cảm xúc, yết hầu tựa hồ cảm nhận được cỗ khí lạnh.
Tiêu Húc chờ đợi dưới cổng thành, Tiêu Dực tung người xuống ngựa, hành động vẫn lưu loát như cũ, chỉ có lông mày nhẹ chau lại trong khoảnh khắc rồi cùng Tiêu Húc hàn huyên bình thường.
Tiêu Húc theo thường lệ nhìn Tiêu Dực từ trên xuống dưới, phát hiện hắn giấu tay phải trong lớp áo choàng, lo lắng muốn chạm vào, Tiêu Dực lại né tránh, chỉ dùng cánh tay trái nắm chặt Tiêu Húc, ngữ khí trầm thấp không có cảm xúc: "Bệ hạ, hồi cung trước a."
Tiêu Thanh Quy thấy hai người cùng động, Tiêu Húc nhanh chóng mời Tiêu Dực cùng lên loan giá, vừa bước lên lại quay đầu cùng Tiêu Dực nói câu gì đó, đưa tay chỉ phương hướng của nàng, đại khái chắc là báo với Tiêu Dực nàng cũng tới.
Tiêu Dực hiển nhiên ngây ngẩn cả người, nàng cho là hắn chắc chắn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ cần nhìn một cái liền đủ, nhưng hắn lại chậm chạp không làm gì hết, Tiêu Húc chấp nhất đem cánh tay nâng lên thúc giục hắn nhìn, hắn cuối cùng vẫn là không chịu, Tiêu Húc thấy không lay chuyển được hắn, đành thành thật ngồi vào loan giá. Độ cao của loan giá hắn tùy tiện một bước đã có thể đi lên, nhưng hắn dừng lại đặt chân lên bệ đỡ, tay phải vẫn giấu dưới áo choàng, chậm chạp hai bước mới tiến vào loan giá, lên đường vào cung.
"Hắn bị thương rồi." Tiêu Thanh Quy tự lẩm bẩm, chợt cảm thấy trong lòng đau đớn đánh tới mãnh liệt, hai tay nhấc váy lên liền vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Thọ Mi không nhìn ra được gì, lòng tràn đầy khó hiểu đuổi theo, thấp giọng hô: "Trưởng công chúa! Người cẩn thận dưới chân, chậm một chút..."
Hắn từ lúc bắt đầu thân chinh sa trường đến giờ còn chưa từng thua trận, xưa nay lại quen việc tự mình chịu đựng, như cột trụ vững chắc luôn ở phía trên nàng, dần dà nàng ngốc nghếch cảm thấy hắn sẽ không bị thương nặng, Đông Nam Tây Bắc tứ phương thì Bắc Sóc chính là dân tộc dũng mãnh nhất, nàng há có thể khinh thường?
Loan giá dừng ở chính điện, bên trong không có một ai, từ lúc hắn hồi cung chưa cùng Tiêu Húc thảo luận chính sự, càng chứng minh hắn thật sự đã bị trọng thương.
Tiêu Thanh Quy một đường thẳng hướng Ngọa Lân Điện, từ khi bị ép dùng Hóa cốt chi dược nàng tổng cộng cũng mới chạy hết sức như vậy hai lần, một lần là vì thoát khỏi Tiêu Dực, một lần thì lại vì chạy đến phía hắn.
Mà lần kia chạy trốn khỏi hắn, nàng chưa dùng được bao nhiêu khí lực đã bị Tiêu Dực đuổi kịp, để hắn ôm trở về Kiến Ninh cung, không như lần này nàng chạy đến gần như kiệt lực, không khỏi bừng tỉnh, hóa ra chạy về phía một người so với trốn đi còn khó khăn hơn.
Bên ngoài Ngọa Lân Điện cung tỳ nội thị thành đàn tay bưng nước nóng đi vào, lúc trở ra thì một chậu nước đỏ cùng vải băng thấm đầy máu tươi. Thái y viện dốc hết toàn lực, quay quanh trước giường, Tiêu Húc ngồi trên ghế chờ gấp đến độ dậm chân, Tiêu Dực chỉ mặc áo trong, sắc mặt trắng bệch, áo bị kéo bung ra, miệng vết thương ở bụng chảy máu không ngừng.
Dù hắn cũng từng chịu qua nhiều loại đau đớn, nhưng cái này có thể gọi là đến cực điểm, lúc này, đám người trước giường nhao tản ra hai bên hướng phía lối vào kính cẩn hành lễ, tay của nàng vẫn nắm lấy vạt váy chậm rãi rơi xuống, trên mặt không còn chút huyết sắc, tóc xanh hơi loạn, thở dốc không ngừng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đảo mắt một cái nước mắt rơi thành dòng thấm ướt cả lòng hắn.
Hắn không khỏi nhớ đến nàng vào năm Nguyên Huy thứ 17, trong cuộc săn thú mùa thu ở bãi săn Mộc Lan, cây Ngân Hạnh phiến lá vàng ngả chút sắc đỏ, bay tán loạn rơi xuống dòng sông, nàng một thân váy đỏ xinh đẹp vô cùng, túm váy đùa nghịch trong nước, tươi cười hướng hắn chạy tới, từng gợn sóng lấp lánh theo chân nàng, nắng thu rực rỡ cũng không bằng nụ cười nàng, đó là một trong số những khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng.
Tiêu Thanh Quy bình ổn hô hấp mới bước vào trong phòng, đập vào mắt nàng là cơ thể hoàn mỹ làm người người thèm nhỏ dãi, vùng bụng lại có vết thương đang máu chảy dầm dề, thật không đành lòng nhìn kỹ. Nàng tự cho là mình khống chế vô cùng tốt, đè nén nội tâm bình tĩnh hỏi một câu: "Bị thương có nặng không?"
Thật tình không biết dáng vẻ xốc xếch kia đã trực tiếp tố cáo nàng, Tiêu Húc nhìn Tiêu Dực một chút liền đứng dậy ngăn trước mặt Tiêu Thanh Quy, thấp giọng nói: "Hoàng huynh không có gì nguy hiểm, chỉ là bị động đến vết thương, thái ý đang khâu lại lần nữa cho hoàng huynh, hoàng tỷ một đường chạy đến đây, không bằng trước tiên cứ đi rửa mặt một phen..."
Trong phòng ngoại nhân quá nhiều, trước mặt mọi người nàng thân là trưởng công chúa đương triều mà dung nhan không ngay ngắn, đây là chuyện tổn hại mặt mũi, Tiêu Húc có hảo ý muốn nhắc nhở nàng.
Tiêu Thanh Quy lại gấp đến mức không quan tâm đến chừng mực, ngay trước mặt mọi người trách cứ Tiêu Húc: "Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng! Tránh ra! Tay của hắn thế nào? Đều ở chỗ này đứng xem làm gì? Vì sao không kiểm tra tay hắn trước?"
Tiêu Húc sắc mặt ửng đỏ, cố nén xấu hổ, Dương thái y đứng bên cạnh bẩm báo: "Tay phải vương gia bị binh khí làm bị thương, tổn hại đến gân mạch, may mắn trên đường đi cũng không sử dụng tay phải, tạm thời không nên nôn nóng, trước mắt cần xử lý tốt phần bụng tổn thương."
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xa xa cùng Tiêu Dực nhìn nhau, bởi vì nước mắt ẩm ướt che lấp tầm mắt mà thấy không rõ hắn, Thanh Quy cảm thấy cách hắn rất xa xôi.
Nàng muốn tiến lên tự mình xem xét, Tiêu Húc vội níu nàng lại, thấp giọng nhắc nhở: "Hoàng tỷ, tóc của người lộn xộn, vẫn là đi xuống rửa mặt trước..."
Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt có chút ngẩn ra, xoa xoa sợi tóc rơi bên mặt, lẩm bẩm "A" một tiếng, thất thần quay người tạm tránh sang bên cạnh.
Sau khi nàng rời đi, Tiêu Húc thấp ho một tiếng, hạ lệnh: "Là trẫm vừa rồi quá mức lo lắng đến thương thế của hoàng huynh, Vương viện sử cùng Dương thái y lưu lại, các vị ái khanh giải tán đi a."
Chúng thần cùng đồng thanh nhận lệnh lần lượt rời đi.
Tiêu Thanh Quy nhanh chóng chỉnh trang cho bản thân rồi trở lại bên trong tẩm điện, ngồi cùng Tiêu Húc cách đó không xa chờ đợi. Nàng đã ý thức được mình vừa mới có chút thất lễ, hiện tại ngồi ở đây tĩnh tâm thưởng trà, biết rõ Tiêu Dực liên tục nhìn về phía nàng, trong lòng mừng thầm nhưng bề ngoài không lộ ra chút nào.
Đợi xử lý tốt phần bụng tổn thương là lúc ánh chiều tà le lói, Vương viện sử dặn dò một phen, sau đó theo Dương thái y cùng nhau rời đi.
Tiêu Húc lưu lại thêm một lúc, thấy bầu không khí giữa hai người này không đúng, vốn định đứng ra hòa hoãn, kết quả mình nói khô cả cổ họng mà hai người này đều không hé nửa lời, Tiêu Dực trọng thương không tiện nói còn có thể thông cảm được, chỉ dùng đôi mắt người ta nhìn không ra buồn vui dò xét Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy thì cụp đầu xuống, nhất quyết không chịu đối mặt với Tiêu Dực, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Tiêu Húc suy đoán lung tung, lúng túng nói ra: "Hoàng huynh... Hoàng huynh còn đang buồn bực chuyện hoàng tỷ tự tiện đại hôn?"
Tiêu Dực ban đầu tinh thần có chút uể oải, dáng vẻ mệt mỏi, nghe vậy lập tức trừng mắt lên quét về phía Tiêu Húc, Tiêu Húc cả kinh, chỉ cảm thấy phía sau túa ra tầng mồ hôi lạnh, giống như ấu đệ gây ra lỗi sai cũng cúi thấp đầu xuống.
Hắn không muốn Tiêu Húc nghi ngờ, trầm giọng sắp xếp: "A Húc ngươi về trước đi, để Cố Phóng báo cáo tình hình chiến sự cho ngươi, ta có một số việc muốn nói riêng cùng tỷ tỷ ngươi."
Tiêu Húc gật đầu đáp ứng, thuận tiện đem cung nữ thái giám trong phòng lui xuống, trước lúc đi còn cẩn thận dặn dò: "Hoàng huynh đừng hung dữ với hoàng tỷ a..."
Khoảnh khắc cửa điện khép lại này, trái tim Tiêu Thanh Quy tựa hồ cũng khựng nhẹ một giây, vô thức muốn chạy đi, Tiêu Dực nhìn thấu được ý đồ của nàng, sử dụng tay trái còn khỏe mạnh giữ cổ tay của nàng, chỉ một cánh tay đã đem nàng vây lại.
Tiêu Thanh Quy sao dám giãy dụa, mắt nhìn về phía bụng hắn, sẵng giọng: "Huynh cẩn thận vết thương..."
"Vậy thì muội ngoan ngoãn ngồi xuống."
"Ta không phải ngồi ở chỗ này sao? Huynh còn muốn như thế nào nữa?"
Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Muội cách ta gần một chút."
Tiêu Thanh Quy nhếch đôi môi, cắn răng nói ra: "Đủ gần rồi."
"Ta nói không đủ."
Tay hắn mắm lấy cổ tay nàng thuận thế hướng lên, phủ lên búi tóc trên đầu nàng, Tiêu Thanh Quy giật mình, nàng hôm nay chải chính là Đọa mã kế, chỉ có phụ nhân thành hôn mới có thể chải búi tóc này, quá khứ nàng đều chải Song hoàn, cảm giác chột dạ quét qua toàn thân, nàng vô thức nghiêng đầu né tránh hắn vuốt ve, bản thân lại không biết sự chột dạ của mình từ đâu mà tới.
Tiêu Dực thấp giọng mở miệng: "Đây là lần đầu thấy muội chải kiểu tóc này, ta không phải là người đầu tiên nhìn thấy, đúng không?"
Lời này bảo nàng đáp lại thế nào? Tiêu Thanh Quy chỉ có thể im lặng không nói. Nàng không khỏi thầm oán thầm, vì sao hắn có thể vô sỉ một cách quang minh lỗi lạc như vậy? Mọi chuyện xảy ra đêm đại hôn chẳng lẽ là ảo mộng của nàng sao? Hắn làm sao còn có thể cùng nàng chung đụng tự nhiên đến thế?
Bản thân nàng không ý thức được, điều nàng sở cầu thật sự quá hà khắc rồi, trước khi Tiêu Dực hồi kinh nàng mong mỏi cùng hắn có thể duy trì như trong quá khứ, bây giờ Tiêu Dực bất quá làm theo nàng mong muốn, nàng cuối cùng vẫn là bất mãn.
Kì thực tình yêu chính là dục cầu bất mãn, lòng tham không đáy, tuyệt đối không phải chỉ lướt qua hời hợt là đủ.
Tiêu Dực thấy nàng không trả lời, trong lòng có chút đắng chát, động tới vết thương làm hắn đau đến mức cau lông mày, Tiêu Thanh Quy cúi đầu, rất nhanh chú ý tới, lấy khăn trong người lau mồ hôi cho hắn, ân cần hỏi: "Làm đau huynh sao?"
"Rất đau." Nhìn Tiêu Thanh Quy dáng vẻ lo lắng, hắn không nhanh không chậm đưa tay chỉ lên ngực mình, "Nơi này rất đau."
Tiêu Thanh Quy lập tức thu tay, cảm thấy hắn đang trêu đùa mình, bực bội nói: "Huynh thế này có chút đáng hận."
"Sao A Bồ có thể hận ta?"
"Nếu huynh còn tiếp tục nói lời ẩn ý ta sẽ rời đi ngay, không ở ngươi trước mặt chọc huynh phiền chán."
"Muội bây giờ ngày càng am hiểu cách uy hiếp ta."
"Ta nào có?"
Nàng cho là hắn mỗi câu đều nói đến đáng ghét, cũng không biết mình đang giận cái gì, dứt khoát lựa chọn đứng dậy muốn đi. Lần này Tiêu Dực không giữ nàng lại, mà nói: "Nhờ muội đem bình dầu Hồng hoa trên bàn kia đưa cho ta rồi hãy đi."
Tiêu Thanh Quy dừng bước, con mắt đảo quanh trước ngực của hắn, làm sao nhìn không thấy tầng vải trắng băng bó sau lớp áo mỏng trên người hắn, mang theo lo nghĩ đi lấy dầu hồng hoa, ỏa não hồi tưởng đến thân thể hắn, không biết trên người còn chỗ nào khác bị tổn thương hay không? Sự chú ý của nàng đều bị miệng vết thương ở bụng hấp dẫn.
Tiêu Dực tiếp nhận bình thuốc, cũng mặc kệ nàng quan sát, bàn tay còn lại ung dung cở bỏ áo ngoài, lần này, Tiêu Thanh Quy hoàn toàn nhìn rõ nửa trên của hắn, chợt cảm thấy bên tai nóng bừng, vô thức xoay người sang chỗ khác né tránh.
Tiêu Dực vẫn không quan tâm đến nàng, mở nắp bình ra liền muốn hướng phía dưới bờ vai bên trái, nơi đó hiện ra từng tầng ứ đọng màu đỏ tím, Tiêu Thanh Quy vội vàng ngăn lại: "Huynh làm cái gì? Dầu hồng hoa cũng không dùng như thế, không thể đổ ra vậy..."
Tiêu Dực nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng hiện tia cười bất đắc dĩ lại có chút ranh mãnh, treo trên khuôn mặt mệt mỏi của hắn lại làm cho người ta đau lòng, hắn ráng chống đỡ: "Ta bây giờ chỉ có tay trái còn dùng được, không bằng A Bồ dạy một chút, làm sao để thoa phía sau?"
"Huynh kêu ta chẳng phải là được sao." Tiêu Thanh Quy bất đắc dĩ tiến lên, cầm lấy bình dầu, rót vào lòng bàn tay của mình.
"Là muội muốn đi, ta sao dám kêu muội?"
"Tiêu Dực, ít nói những câu ủy khuất như vậy đi, huynh giả vờ không giống chút nào." Tiêu Thanh Quy hậm hực xoa nóng dầu trong lòng bàn tay, buông ra câu phán đoán.
Tiêu Dực không nhịn được cười, cười đến làm đau vết thương lại vội vàng ngoan ngoãn: "Vậy liền làm phiền trưởng công chúa điện hạ rồi."
Nàng giơ đôi tay lên hỏi hắn: "Chỗ nào?"
Tiêu Dực càng hạ thấp áo ngoài, chỉ vào sau lưng: "Muội còn muốn sờ chỗ nào?"
Tiêu Thanh Quy "A" một tiếng, lạnh nhạt đưa tay dán vào, Tiêu Dực theo đó hít vào một hơi, nàng ngây thơ đặt câu hỏi: "Huynh lại đau sao?"
Tiêu Dực hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Thất thần làm cái gì, đây là dầu, không phải dược cao."
"Bản cung biết đây là dầu."
Nàng đã xuất ra uy phong của trưởng công chúa, yên lặng động thủ xoa lấy chỗ kia, trong nhất thời hai người đều không lên tiếng.
Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút xuất thần, nghĩ thầm khí lực nàng phải chăng hơi mạnh, dáng vẻ Tiêu Dực có chút thống khổ, có lẽ nàng không nên như thế, tình trạng hắn bây giờ sao có thể chịu được lực đạo của nàng đây?
Tiêu Dực đột nhiên mở miệng, dọa nàng nhảy dựng, thanh âm khàn khàn: "Dùng sức chút."
Nàng cắn răng thêm lực: "Như vậy được chưa?"
"Không đủ."
"Còn chưa đủ?"
"Muội đang câu dẫn ta?"
Tiêu Thanh Quy lập tức ngừng lại, có chút vô tội phản bác: "Huynh đừng có hồ ngôn loạn ngữ."
"Bằng ấy khí lực của muội chỉ trêu đến ta ngứa ngáy."
Nàng bỗng nhiên ngộ ra, nàng ở chỗ này uổng phí khí lực làm gì? Hắn chỗ này cũng không phải không có người phục vụ, tùy tiện gọi tên thái giám đến là được, cần gì mệt mỏi mình lộn xộn.
"Thôi, ta đi gọi người đến cho huynh..."
Không chờ nàng nói hết lời, Tiêu Dực một tay kéo nàng giam trong lồng ngực của mình, cơ hồ cùng chóp mũi nàng kề nhau, Tiêu Thanh Quy cố nén xúc động giãy dụa, đang muốn quát hắn, lại phát hiện tầm mắt hắn cụp xuống, hình như nhắm ngay môi của nàng từ từ tiến đến, nàng quá rõ hắn định làm gì, vội vàng đưa tay che miệng mình lại, mập mờ phun ra ba chữ.
"Huynh lại tới!"
"Cái gì gọi là lại tới?" Hắn rất nhanh mở mắt ra, thản nhiên hỏi, cười chế nhạo tiếp một câu, "Ta bị thương thành dạng này ở trên giường còn có thể làm cái gì?"
Tiêu Thanh Quy mới không rơi vào bẫy, lại cảm thấy câu nói phía sau có chút quen tai, hồi tưởng một phen mới nhớ ra, không phải trong đêm đại hôn nàng cùng nữ hộ vệ hắn phái tới từng nói như vậy sao? Hai người hộ vệ kia thật sự là tận chức tận trách, truyền đi cũng không thiếu câu nào.
Nàng thở ra một hơi, trịnh trọng đem tay trái của hắn giật ra, dự định cáo từ, Ngọa Lân Điện này nàng không thể ở lại nhiều hơn một giây: "Sắc trời đã tối, ta không ở lâu thêm, hoàng huynh an tâm dưỡng bệnh, A Bồ ngày khác sẽ quay lại thăm huynh. Còn mấy vết bầm tím sau lưng ta kêu người đến thoa dầu cho huynh..."
Tiêu Dực nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của nàng, bên tai là lời nàng líu lo không ngừng căn dặn, con ngươi bất giác trở nên u ám, thần trí cũng không thể khống chế, rất nhanh chóng lựa chọn thỏa mãn tâm ý của mình, tay trái giữ sau đầu nàng, Tiêu Thanh Quy căn bản chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè xuống, tiếp theo chính là nụ hôn sâu dài dằng dặc.
Trên người hắn có vết thương, Tiêu Thanh Quy không dám giãy dụa loạn, tay trái của hắn không chút kiêng kỵ từ sau đầu nàng chuyển lên phía trước nắm lấy cằm nàng, lòng bàn tay vô thức vuốt ve da thịt non mịn của nàng. Tiêu Thanh Quy vô lực chống cự, ngậm chặt đôi môi, muốn mượn cách này để hắn sớm buông tha cho mình, ngay cả ý muốn mở miệng nhắc nhở hắn cũng không dám, sợ lộ ra sơ hở.
Hắn đâu phải kiểu người dễ dàng thỏa mãn như vậy, hai ngón tay hướng lên bóp lấy gò má nàng, buộc nàng há miệng ra, hắn chợt cắn lên cánh môi hồng nhuận, lại xông vào trêu đùa lưỡi mềm, lực đạo trên tay không thèm giảm nhẹ, khí thế hung bạo.
Tiêu Thanh Quy quên luôn cả hít thở, hô hấp dồn dập như muốn ngạt thở, e ngại thương thế lại không thể đánh hắn, bất đắc dĩ dùng hai tay dùng sức bóp trên cổ của hắn, hắn càng hôn say đắm, tuy chỉ có một tay nhưng vô cùng linh hoạt chạy đến chỗ cổ áo nàng, bàn tay vừa lần xuống đã chạm đến một tấc mềm mại, Tiêu Thanh Quy lớn mật để lộ yếu điểm trước mặt hắn, nhân cơ hội này ngả về sau né tránh nụ hôn, thở hổn hển tiếp tục hung ác bóp cổ hắn.
"Ngươi quá phận! Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?!"
Hắn còn cố tình xích cổ gần tới trước mặt nàng mặc nàng bóp, cười nói: "Đã lâu không gặp, huynh trưởng cùng A Bồ tự ôn chuyện, thế nào?"
"Ngươi ôn chuyện với người khác như vậy sao?"
"Yên tâm, chỉ có muội thôi. Trước lạ sau quen, chờ muội quen thuộc sẽ tốt." Hắn chỉ là vô ý phát hiện ra phương thức "Ôn chuyện" mới, hắn rất thích, về phần nàng vẫn như cũ bóp lấy cổ hắn, "Muội thích dạng này thật sao? Ta sẽ nhớ kỹ..."
Tiêu Thanh Quy nghe vậy tức khắc buông lỏng tay ra, đứng dậy lui về phía sau hai bước, cách xa phạm vi sải tay của hắn, hốt hoảng chỉnh lại cổ áo: "Ta sẽ coi như vừa mới không có... Không, hai lần đều chưa từng xảy ra, thế này là không đúng, lễ giáo của ngươi tất cả đều vứt sạch..."
"Tự mình nghĩ ra, có gì không thể?"
"Ngươi cái này gọi là minh ngoan bất linh*, không có liêm sỉ." Tiêu Thanh Quy oán hận liếc hắn một cái, xoay người rời đi, ngay cả lời từ biệt cũng không nói.
"A Bồ." Tiêu Dực gọi nàng, không chờ nàng chất vấn hắn còn có chuyện gì, hắn đã tiếp tục nói, "Muội tốt nhất đừng giấu diếm ta việc gì. Nếu đã quyết ý muốn gạt ta thì cẩn thận giấu kỹ cái đuôi của mình, suốt đời này cũng đừng để cho ta phát hiện."
Nội tâm nàng lập tức phát ra cảnh báo, cố gắng trấn định hỏi: "Lời này là ý gì?"
"Như ta đã nói, nghe được chút chuyện xưa mà thôi."
"Chuyện xưa gì?" Tiêu Thanh Quy truy vấn.
"Ta càng muốn nghe muội kể cho ta."
"Ta không muốn cùng ngươi đoán những lời bí hiểm."
Nàng quả quyết quay người rời đi, Tiêu Dực chậm rãi thu hồi ánh mắt, từ dưới gối rút ra một bức thư.
Đường lớn Vĩnh An dân chúng vây kín không một kẽ hở, Tiêu Thanh Quy đứng trên cổng thành quan sát tình hình, cho dù hai bên đường phố sớm đã phái trọng binh ngăn cách bách tính, nàng vẫn không khỏi lo lắng trong dòng người lỡ như có kẻ to gan lao ra công kích Tiêu Dực.
Tối hôm qua nàng còn nhắc qua Tiêu Húc, dặn dò cấm quân không cần thiết dùng vũ lực với bách tính, lần này đại chiến thật sự là chịu nhiều tổn hại, cho dù lí do là Vạn Sĩ Cách khơi mào trước, Tiêu Dực mang binh xuất chinh có thể nói hành động bất đắc dĩ, nhưng thống khổ khi mất đi thân nhân sao lại dễ bình ổn, nàng không thể không đem an nguy của Tiêu Dực đặt ở vị trí thứ hai, để tránh làm nguội lạnh lòng dân. Nàng đem hi vọng ký thác trên người Cố Phóng, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ sau lưng Tiêu Dực, Hy vọng không có tình huống xấu xảy ra.
Cờ hiệu Huyền Điểu bay phấp phới trong gió, đại quân chậm rãi vào thành, toàn thành xuân ý nhiễm lên chút tiêu điều tựa hồ đem theo cả Bắc Sóc lạnh lẽo trở về. Tiêu Dực dùng tay trái ghìm cương ngựa, cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, Tiêu Thanh Quy chú ý tới con ngựa kia không phải là Bàn Nguyệt thì lập tức hiểu rõ, cũng thấy rất đau buồn. Chợt nhìn lên thân thể hắn, Vĩnh An đã gió xuân ấm áp, Tiêu Dực xưa nay lại không phải người sợ lạnh, lúc này đang mang một kiện áo choàng nặng nề bên ngoài, thật sự có chút không hài hòa, chẳng lẽ hắn bị thương rồi?
Nàng không rõ được sắc mặt Tiêu Dực, cũng nghe không nổi tiếng khóc cùng oán thán của bách tích, lại càng không thể lơ là phía cấm quân đang ngăn cách quần chúng xúc động, nàng chăm chú nhìn khu vực tường vây bị thiếu, đè nén cảm xúc, yết hầu tựa hồ cảm nhận được cỗ khí lạnh.
Tiêu Húc chờ đợi dưới cổng thành, Tiêu Dực tung người xuống ngựa, hành động vẫn lưu loát như cũ, chỉ có lông mày nhẹ chau lại trong khoảnh khắc rồi cùng Tiêu Húc hàn huyên bình thường.
Tiêu Húc theo thường lệ nhìn Tiêu Dực từ trên xuống dưới, phát hiện hắn giấu tay phải trong lớp áo choàng, lo lắng muốn chạm vào, Tiêu Dực lại né tránh, chỉ dùng cánh tay trái nắm chặt Tiêu Húc, ngữ khí trầm thấp không có cảm xúc: "Bệ hạ, hồi cung trước a."
Tiêu Thanh Quy thấy hai người cùng động, Tiêu Húc nhanh chóng mời Tiêu Dực cùng lên loan giá, vừa bước lên lại quay đầu cùng Tiêu Dực nói câu gì đó, đưa tay chỉ phương hướng của nàng, đại khái chắc là báo với Tiêu Dực nàng cũng tới.
Tiêu Dực hiển nhiên ngây ngẩn cả người, nàng cho là hắn chắc chắn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ cần nhìn một cái liền đủ, nhưng hắn lại chậm chạp không làm gì hết, Tiêu Húc chấp nhất đem cánh tay nâng lên thúc giục hắn nhìn, hắn cuối cùng vẫn là không chịu, Tiêu Húc thấy không lay chuyển được hắn, đành thành thật ngồi vào loan giá. Độ cao của loan giá hắn tùy tiện một bước đã có thể đi lên, nhưng hắn dừng lại đặt chân lên bệ đỡ, tay phải vẫn giấu dưới áo choàng, chậm chạp hai bước mới tiến vào loan giá, lên đường vào cung.
"Hắn bị thương rồi." Tiêu Thanh Quy tự lẩm bẩm, chợt cảm thấy trong lòng đau đớn đánh tới mãnh liệt, hai tay nhấc váy lên liền vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Thọ Mi không nhìn ra được gì, lòng tràn đầy khó hiểu đuổi theo, thấp giọng hô: "Trưởng công chúa! Người cẩn thận dưới chân, chậm một chút..."
Hắn từ lúc bắt đầu thân chinh sa trường đến giờ còn chưa từng thua trận, xưa nay lại quen việc tự mình chịu đựng, như cột trụ vững chắc luôn ở phía trên nàng, dần dà nàng ngốc nghếch cảm thấy hắn sẽ không bị thương nặng, Đông Nam Tây Bắc tứ phương thì Bắc Sóc chính là dân tộc dũng mãnh nhất, nàng há có thể khinh thường?
Loan giá dừng ở chính điện, bên trong không có một ai, từ lúc hắn hồi cung chưa cùng Tiêu Húc thảo luận chính sự, càng chứng minh hắn thật sự đã bị trọng thương.
Tiêu Thanh Quy một đường thẳng hướng Ngọa Lân Điện, từ khi bị ép dùng Hóa cốt chi dược nàng tổng cộng cũng mới chạy hết sức như vậy hai lần, một lần là vì thoát khỏi Tiêu Dực, một lần thì lại vì chạy đến phía hắn.
Mà lần kia chạy trốn khỏi hắn, nàng chưa dùng được bao nhiêu khí lực đã bị Tiêu Dực đuổi kịp, để hắn ôm trở về Kiến Ninh cung, không như lần này nàng chạy đến gần như kiệt lực, không khỏi bừng tỉnh, hóa ra chạy về phía một người so với trốn đi còn khó khăn hơn.
Bên ngoài Ngọa Lân Điện cung tỳ nội thị thành đàn tay bưng nước nóng đi vào, lúc trở ra thì một chậu nước đỏ cùng vải băng thấm đầy máu tươi. Thái y viện dốc hết toàn lực, quay quanh trước giường, Tiêu Húc ngồi trên ghế chờ gấp đến độ dậm chân, Tiêu Dực chỉ mặc áo trong, sắc mặt trắng bệch, áo bị kéo bung ra, miệng vết thương ở bụng chảy máu không ngừng.
Dù hắn cũng từng chịu qua nhiều loại đau đớn, nhưng cái này có thể gọi là đến cực điểm, lúc này, đám người trước giường nhao tản ra hai bên hướng phía lối vào kính cẩn hành lễ, tay của nàng vẫn nắm lấy vạt váy chậm rãi rơi xuống, trên mặt không còn chút huyết sắc, tóc xanh hơi loạn, thở dốc không ngừng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đảo mắt một cái nước mắt rơi thành dòng thấm ướt cả lòng hắn.
Hắn không khỏi nhớ đến nàng vào năm Nguyên Huy thứ 17, trong cuộc săn thú mùa thu ở bãi săn Mộc Lan, cây Ngân Hạnh phiến lá vàng ngả chút sắc đỏ, bay tán loạn rơi xuống dòng sông, nàng một thân váy đỏ xinh đẹp vô cùng, túm váy đùa nghịch trong nước, tươi cười hướng hắn chạy tới, từng gợn sóng lấp lánh theo chân nàng, nắng thu rực rỡ cũng không bằng nụ cười nàng, đó là một trong số những khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng.
Tiêu Thanh Quy bình ổn hô hấp mới bước vào trong phòng, đập vào mắt nàng là cơ thể hoàn mỹ làm người người thèm nhỏ dãi, vùng bụng lại có vết thương đang máu chảy dầm dề, thật không đành lòng nhìn kỹ. Nàng tự cho là mình khống chế vô cùng tốt, đè nén nội tâm bình tĩnh hỏi một câu: "Bị thương có nặng không?"
Thật tình không biết dáng vẻ xốc xếch kia đã trực tiếp tố cáo nàng, Tiêu Húc nhìn Tiêu Dực một chút liền đứng dậy ngăn trước mặt Tiêu Thanh Quy, thấp giọng nói: "Hoàng huynh không có gì nguy hiểm, chỉ là bị động đến vết thương, thái ý đang khâu lại lần nữa cho hoàng huynh, hoàng tỷ một đường chạy đến đây, không bằng trước tiên cứ đi rửa mặt một phen..."
Trong phòng ngoại nhân quá nhiều, trước mặt mọi người nàng thân là trưởng công chúa đương triều mà dung nhan không ngay ngắn, đây là chuyện tổn hại mặt mũi, Tiêu Húc có hảo ý muốn nhắc nhở nàng.
Tiêu Thanh Quy lại gấp đến mức không quan tâm đến chừng mực, ngay trước mặt mọi người trách cứ Tiêu Húc: "Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng! Tránh ra! Tay của hắn thế nào? Đều ở chỗ này đứng xem làm gì? Vì sao không kiểm tra tay hắn trước?"
Tiêu Húc sắc mặt ửng đỏ, cố nén xấu hổ, Dương thái y đứng bên cạnh bẩm báo: "Tay phải vương gia bị binh khí làm bị thương, tổn hại đến gân mạch, may mắn trên đường đi cũng không sử dụng tay phải, tạm thời không nên nôn nóng, trước mắt cần xử lý tốt phần bụng tổn thương."
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xa xa cùng Tiêu Dực nhìn nhau, bởi vì nước mắt ẩm ướt che lấp tầm mắt mà thấy không rõ hắn, Thanh Quy cảm thấy cách hắn rất xa xôi.
Nàng muốn tiến lên tự mình xem xét, Tiêu Húc vội níu nàng lại, thấp giọng nhắc nhở: "Hoàng tỷ, tóc của người lộn xộn, vẫn là đi xuống rửa mặt trước..."
Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt có chút ngẩn ra, xoa xoa sợi tóc rơi bên mặt, lẩm bẩm "A" một tiếng, thất thần quay người tạm tránh sang bên cạnh.
Sau khi nàng rời đi, Tiêu Húc thấp ho một tiếng, hạ lệnh: "Là trẫm vừa rồi quá mức lo lắng đến thương thế của hoàng huynh, Vương viện sử cùng Dương thái y lưu lại, các vị ái khanh giải tán đi a."
Chúng thần cùng đồng thanh nhận lệnh lần lượt rời đi.
Tiêu Thanh Quy nhanh chóng chỉnh trang cho bản thân rồi trở lại bên trong tẩm điện, ngồi cùng Tiêu Húc cách đó không xa chờ đợi. Nàng đã ý thức được mình vừa mới có chút thất lễ, hiện tại ngồi ở đây tĩnh tâm thưởng trà, biết rõ Tiêu Dực liên tục nhìn về phía nàng, trong lòng mừng thầm nhưng bề ngoài không lộ ra chút nào.
Đợi xử lý tốt phần bụng tổn thương là lúc ánh chiều tà le lói, Vương viện sử dặn dò một phen, sau đó theo Dương thái y cùng nhau rời đi.
Tiêu Húc lưu lại thêm một lúc, thấy bầu không khí giữa hai người này không đúng, vốn định đứng ra hòa hoãn, kết quả mình nói khô cả cổ họng mà hai người này đều không hé nửa lời, Tiêu Dực trọng thương không tiện nói còn có thể thông cảm được, chỉ dùng đôi mắt người ta nhìn không ra buồn vui dò xét Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy thì cụp đầu xuống, nhất quyết không chịu đối mặt với Tiêu Dực, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Tiêu Húc suy đoán lung tung, lúng túng nói ra: "Hoàng huynh... Hoàng huynh còn đang buồn bực chuyện hoàng tỷ tự tiện đại hôn?"
Tiêu Dực ban đầu tinh thần có chút uể oải, dáng vẻ mệt mỏi, nghe vậy lập tức trừng mắt lên quét về phía Tiêu Húc, Tiêu Húc cả kinh, chỉ cảm thấy phía sau túa ra tầng mồ hôi lạnh, giống như ấu đệ gây ra lỗi sai cũng cúi thấp đầu xuống.
Hắn không muốn Tiêu Húc nghi ngờ, trầm giọng sắp xếp: "A Húc ngươi về trước đi, để Cố Phóng báo cáo tình hình chiến sự cho ngươi, ta có một số việc muốn nói riêng cùng tỷ tỷ ngươi."
Tiêu Húc gật đầu đáp ứng, thuận tiện đem cung nữ thái giám trong phòng lui xuống, trước lúc đi còn cẩn thận dặn dò: "Hoàng huynh đừng hung dữ với hoàng tỷ a..."
Khoảnh khắc cửa điện khép lại này, trái tim Tiêu Thanh Quy tựa hồ cũng khựng nhẹ một giây, vô thức muốn chạy đi, Tiêu Dực nhìn thấu được ý đồ của nàng, sử dụng tay trái còn khỏe mạnh giữ cổ tay của nàng, chỉ một cánh tay đã đem nàng vây lại.
Tiêu Thanh Quy sao dám giãy dụa, mắt nhìn về phía bụng hắn, sẵng giọng: "Huynh cẩn thận vết thương..."
"Vậy thì muội ngoan ngoãn ngồi xuống."
"Ta không phải ngồi ở chỗ này sao? Huynh còn muốn như thế nào nữa?"
Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Muội cách ta gần một chút."
Tiêu Thanh Quy nhếch đôi môi, cắn răng nói ra: "Đủ gần rồi."
"Ta nói không đủ."
Tay hắn mắm lấy cổ tay nàng thuận thế hướng lên, phủ lên búi tóc trên đầu nàng, Tiêu Thanh Quy giật mình, nàng hôm nay chải chính là Đọa mã kế, chỉ có phụ nhân thành hôn mới có thể chải búi tóc này, quá khứ nàng đều chải Song hoàn, cảm giác chột dạ quét qua toàn thân, nàng vô thức nghiêng đầu né tránh hắn vuốt ve, bản thân lại không biết sự chột dạ của mình từ đâu mà tới.
Tiêu Dực thấp giọng mở miệng: "Đây là lần đầu thấy muội chải kiểu tóc này, ta không phải là người đầu tiên nhìn thấy, đúng không?"
Lời này bảo nàng đáp lại thế nào? Tiêu Thanh Quy chỉ có thể im lặng không nói. Nàng không khỏi thầm oán thầm, vì sao hắn có thể vô sỉ một cách quang minh lỗi lạc như vậy? Mọi chuyện xảy ra đêm đại hôn chẳng lẽ là ảo mộng của nàng sao? Hắn làm sao còn có thể cùng nàng chung đụng tự nhiên đến thế?
Bản thân nàng không ý thức được, điều nàng sở cầu thật sự quá hà khắc rồi, trước khi Tiêu Dực hồi kinh nàng mong mỏi cùng hắn có thể duy trì như trong quá khứ, bây giờ Tiêu Dực bất quá làm theo nàng mong muốn, nàng cuối cùng vẫn là bất mãn.
Kì thực tình yêu chính là dục cầu bất mãn, lòng tham không đáy, tuyệt đối không phải chỉ lướt qua hời hợt là đủ.
Tiêu Dực thấy nàng không trả lời, trong lòng có chút đắng chát, động tới vết thương làm hắn đau đến mức cau lông mày, Tiêu Thanh Quy cúi đầu, rất nhanh chú ý tới, lấy khăn trong người lau mồ hôi cho hắn, ân cần hỏi: "Làm đau huynh sao?"
"Rất đau." Nhìn Tiêu Thanh Quy dáng vẻ lo lắng, hắn không nhanh không chậm đưa tay chỉ lên ngực mình, "Nơi này rất đau."
Tiêu Thanh Quy lập tức thu tay, cảm thấy hắn đang trêu đùa mình, bực bội nói: "Huynh thế này có chút đáng hận."
"Sao A Bồ có thể hận ta?"
"Nếu huynh còn tiếp tục nói lời ẩn ý ta sẽ rời đi ngay, không ở ngươi trước mặt chọc huynh phiền chán."
"Muội bây giờ ngày càng am hiểu cách uy hiếp ta."
"Ta nào có?"
Nàng cho là hắn mỗi câu đều nói đến đáng ghét, cũng không biết mình đang giận cái gì, dứt khoát lựa chọn đứng dậy muốn đi. Lần này Tiêu Dực không giữ nàng lại, mà nói: "Nhờ muội đem bình dầu Hồng hoa trên bàn kia đưa cho ta rồi hãy đi."
Tiêu Thanh Quy dừng bước, con mắt đảo quanh trước ngực của hắn, làm sao nhìn không thấy tầng vải trắng băng bó sau lớp áo mỏng trên người hắn, mang theo lo nghĩ đi lấy dầu hồng hoa, ỏa não hồi tưởng đến thân thể hắn, không biết trên người còn chỗ nào khác bị tổn thương hay không? Sự chú ý của nàng đều bị miệng vết thương ở bụng hấp dẫn.
Tiêu Dực tiếp nhận bình thuốc, cũng mặc kệ nàng quan sát, bàn tay còn lại ung dung cở bỏ áo ngoài, lần này, Tiêu Thanh Quy hoàn toàn nhìn rõ nửa trên của hắn, chợt cảm thấy bên tai nóng bừng, vô thức xoay người sang chỗ khác né tránh.
Tiêu Dực vẫn không quan tâm đến nàng, mở nắp bình ra liền muốn hướng phía dưới bờ vai bên trái, nơi đó hiện ra từng tầng ứ đọng màu đỏ tím, Tiêu Thanh Quy vội vàng ngăn lại: "Huynh làm cái gì? Dầu hồng hoa cũng không dùng như thế, không thể đổ ra vậy..."
Tiêu Dực nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng hiện tia cười bất đắc dĩ lại có chút ranh mãnh, treo trên khuôn mặt mệt mỏi của hắn lại làm cho người ta đau lòng, hắn ráng chống đỡ: "Ta bây giờ chỉ có tay trái còn dùng được, không bằng A Bồ dạy một chút, làm sao để thoa phía sau?"
"Huynh kêu ta chẳng phải là được sao." Tiêu Thanh Quy bất đắc dĩ tiến lên, cầm lấy bình dầu, rót vào lòng bàn tay của mình.
"Là muội muốn đi, ta sao dám kêu muội?"
"Tiêu Dực, ít nói những câu ủy khuất như vậy đi, huynh giả vờ không giống chút nào." Tiêu Thanh Quy hậm hực xoa nóng dầu trong lòng bàn tay, buông ra câu phán đoán.
Tiêu Dực không nhịn được cười, cười đến làm đau vết thương lại vội vàng ngoan ngoãn: "Vậy liền làm phiền trưởng công chúa điện hạ rồi."
Nàng giơ đôi tay lên hỏi hắn: "Chỗ nào?"
Tiêu Dực càng hạ thấp áo ngoài, chỉ vào sau lưng: "Muội còn muốn sờ chỗ nào?"
Tiêu Thanh Quy "A" một tiếng, lạnh nhạt đưa tay dán vào, Tiêu Dực theo đó hít vào một hơi, nàng ngây thơ đặt câu hỏi: "Huynh lại đau sao?"
Tiêu Dực hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Thất thần làm cái gì, đây là dầu, không phải dược cao."
"Bản cung biết đây là dầu."
Nàng đã xuất ra uy phong của trưởng công chúa, yên lặng động thủ xoa lấy chỗ kia, trong nhất thời hai người đều không lên tiếng.
Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút xuất thần, nghĩ thầm khí lực nàng phải chăng hơi mạnh, dáng vẻ Tiêu Dực có chút thống khổ, có lẽ nàng không nên như thế, tình trạng hắn bây giờ sao có thể chịu được lực đạo của nàng đây?
Tiêu Dực đột nhiên mở miệng, dọa nàng nhảy dựng, thanh âm khàn khàn: "Dùng sức chút."
Nàng cắn răng thêm lực: "Như vậy được chưa?"
"Không đủ."
"Còn chưa đủ?"
"Muội đang câu dẫn ta?"
Tiêu Thanh Quy lập tức ngừng lại, có chút vô tội phản bác: "Huynh đừng có hồ ngôn loạn ngữ."
"Bằng ấy khí lực của muội chỉ trêu đến ta ngứa ngáy."
Nàng bỗng nhiên ngộ ra, nàng ở chỗ này uổng phí khí lực làm gì? Hắn chỗ này cũng không phải không có người phục vụ, tùy tiện gọi tên thái giám đến là được, cần gì mệt mỏi mình lộn xộn.
"Thôi, ta đi gọi người đến cho huynh..."
Không chờ nàng nói hết lời, Tiêu Dực một tay kéo nàng giam trong lồng ngực của mình, cơ hồ cùng chóp mũi nàng kề nhau, Tiêu Thanh Quy cố nén xúc động giãy dụa, đang muốn quát hắn, lại phát hiện tầm mắt hắn cụp xuống, hình như nhắm ngay môi của nàng từ từ tiến đến, nàng quá rõ hắn định làm gì, vội vàng đưa tay che miệng mình lại, mập mờ phun ra ba chữ.
"Huynh lại tới!"
"Cái gì gọi là lại tới?" Hắn rất nhanh mở mắt ra, thản nhiên hỏi, cười chế nhạo tiếp một câu, "Ta bị thương thành dạng này ở trên giường còn có thể làm cái gì?"
Tiêu Thanh Quy mới không rơi vào bẫy, lại cảm thấy câu nói phía sau có chút quen tai, hồi tưởng một phen mới nhớ ra, không phải trong đêm đại hôn nàng cùng nữ hộ vệ hắn phái tới từng nói như vậy sao? Hai người hộ vệ kia thật sự là tận chức tận trách, truyền đi cũng không thiếu câu nào.
Nàng thở ra một hơi, trịnh trọng đem tay trái của hắn giật ra, dự định cáo từ, Ngọa Lân Điện này nàng không thể ở lại nhiều hơn một giây: "Sắc trời đã tối, ta không ở lâu thêm, hoàng huynh an tâm dưỡng bệnh, A Bồ ngày khác sẽ quay lại thăm huynh. Còn mấy vết bầm tím sau lưng ta kêu người đến thoa dầu cho huynh..."
Tiêu Dực nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của nàng, bên tai là lời nàng líu lo không ngừng căn dặn, con ngươi bất giác trở nên u ám, thần trí cũng không thể khống chế, rất nhanh chóng lựa chọn thỏa mãn tâm ý của mình, tay trái giữ sau đầu nàng, Tiêu Thanh Quy căn bản chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè xuống, tiếp theo chính là nụ hôn sâu dài dằng dặc.
Trên người hắn có vết thương, Tiêu Thanh Quy không dám giãy dụa loạn, tay trái của hắn không chút kiêng kỵ từ sau đầu nàng chuyển lên phía trước nắm lấy cằm nàng, lòng bàn tay vô thức vuốt ve da thịt non mịn của nàng. Tiêu Thanh Quy vô lực chống cự, ngậm chặt đôi môi, muốn mượn cách này để hắn sớm buông tha cho mình, ngay cả ý muốn mở miệng nhắc nhở hắn cũng không dám, sợ lộ ra sơ hở.
Hắn đâu phải kiểu người dễ dàng thỏa mãn như vậy, hai ngón tay hướng lên bóp lấy gò má nàng, buộc nàng há miệng ra, hắn chợt cắn lên cánh môi hồng nhuận, lại xông vào trêu đùa lưỡi mềm, lực đạo trên tay không thèm giảm nhẹ, khí thế hung bạo.
Tiêu Thanh Quy quên luôn cả hít thở, hô hấp dồn dập như muốn ngạt thở, e ngại thương thế lại không thể đánh hắn, bất đắc dĩ dùng hai tay dùng sức bóp trên cổ của hắn, hắn càng hôn say đắm, tuy chỉ có một tay nhưng vô cùng linh hoạt chạy đến chỗ cổ áo nàng, bàn tay vừa lần xuống đã chạm đến một tấc mềm mại, Tiêu Thanh Quy lớn mật để lộ yếu điểm trước mặt hắn, nhân cơ hội này ngả về sau né tránh nụ hôn, thở hổn hển tiếp tục hung ác bóp cổ hắn.
"Ngươi quá phận! Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?!"
Hắn còn cố tình xích cổ gần tới trước mặt nàng mặc nàng bóp, cười nói: "Đã lâu không gặp, huynh trưởng cùng A Bồ tự ôn chuyện, thế nào?"
"Ngươi ôn chuyện với người khác như vậy sao?"
"Yên tâm, chỉ có muội thôi. Trước lạ sau quen, chờ muội quen thuộc sẽ tốt." Hắn chỉ là vô ý phát hiện ra phương thức "Ôn chuyện" mới, hắn rất thích, về phần nàng vẫn như cũ bóp lấy cổ hắn, "Muội thích dạng này thật sao? Ta sẽ nhớ kỹ..."
Tiêu Thanh Quy nghe vậy tức khắc buông lỏng tay ra, đứng dậy lui về phía sau hai bước, cách xa phạm vi sải tay của hắn, hốt hoảng chỉnh lại cổ áo: "Ta sẽ coi như vừa mới không có... Không, hai lần đều chưa từng xảy ra, thế này là không đúng, lễ giáo của ngươi tất cả đều vứt sạch..."
"Tự mình nghĩ ra, có gì không thể?"
"Ngươi cái này gọi là minh ngoan bất linh*, không có liêm sỉ." Tiêu Thanh Quy oán hận liếc hắn một cái, xoay người rời đi, ngay cả lời từ biệt cũng không nói.
"A Bồ." Tiêu Dực gọi nàng, không chờ nàng chất vấn hắn còn có chuyện gì, hắn đã tiếp tục nói, "Muội tốt nhất đừng giấu diếm ta việc gì. Nếu đã quyết ý muốn gạt ta thì cẩn thận giấu kỹ cái đuôi của mình, suốt đời này cũng đừng để cho ta phát hiện."
Nội tâm nàng lập tức phát ra cảnh báo, cố gắng trấn định hỏi: "Lời này là ý gì?"
"Như ta đã nói, nghe được chút chuyện xưa mà thôi."
"Chuyện xưa gì?" Tiêu Thanh Quy truy vấn.
"Ta càng muốn nghe muội kể cho ta."
"Ta không muốn cùng ngươi đoán những lời bí hiểm."
Nàng quả quyết quay người rời đi, Tiêu Dực chậm rãi thu hồi ánh mắt, từ dưới gối rút ra một bức thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.