Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 25: Lễ Cưới Đẫm Máu (6)

Thị Từ

26/06/2024

Nội dung trong thư trước lúc về kinh Tiêu Dực đã sớm đọc qua, hắn cầm tờ giấy mỏng manh đưa tới ngọn nến đốt cháy thành tro tàn.

Hắn thân là võ tướng tất nhiên ít nhiều cũng biết về Tống Trường Canh, hắn thuộc làu làu chiến sử của Đại Dự, nhưng Tống Trường Canh với hắn mà nói cũng không khác gì đám người Trịnh Quang Phúc, Lục Khải Lâm, đều là cựu thần có công nhưng chết sớm. Mà tất cả ghi chép, liên quan đến Tống Trường Canh chưa từng thấy đề cập Tống Trường Canh là người Bắc Sóc, bây giờ cũng khó tìm lại mấy vị cựu thần thời điểm mới phục quốc, cho dù hiện tại có lão thần còn sống ở kinh thành thì Tiêu Dực cũng sẽ không lãng phí công sức đi gặp bọn họ, nếu như thân thế Tống Trường Canh không có gì ẩn khuất, hắn không đến mức hôm nay còn chưa điều tra ra.

Hắn phái người đến các nơi tìm kiếm thuộc hạ cũ còn sót lại dưới trướng Tống Trường Canh, phần lớn tại năm Nguyên Huy đầu tiên đều chết lạnh tại Xuyên Sa, số ít may mắn tại thế cũng dần dần già đi, có thể vì thân thể tàn tật mà rời Vĩnh An về quê. Ám vệ mò kim đáy biển tìm kiếm hơn một tháng, rốt cục trong núi sâu tại Lĩnh Nam tìm được một vị tiểu tướng từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng Tống Trường Canh, biết được Tống Trường Canh thật sự là người Bắc Sóc, trước ngực có vết bớt tựa như hình trăng khuyết.

Đáng tiếc ông lão kia tuổi già hoa mắt ù tai, lời nói chưa hẳn có thể hoàn toàn tin là thật.

Tiêu Dực ngược lại còn cảm thấy, thân thế mờ mịt như vậy ngày càng trở nên thú vị.

Ám vệ phụng mệnh đi Vụ Sơn điều tra, suýt nữa chạm đến sự thật xuất thân của Tiêu Ngọc Hoa, nhưng sự tình còn lâu mới dễ dàng như vậy, Vụ sơn phái sừng sững ngụ tại đỉnh núi Vụ Sơn không có người lui tới, biến thành một mảnh vườn hoang tàn, từ đường cũng đã vị thiêu huỷ, chưởng môn đời cuối cùng là cha của Bùi Tố Chi, Bùi Lăng Phong tương truyền ẩn cư dưới chân Vụ Sơn từ 15 năm trước đột ngột qua đời, ám vệ không thu hoạch được gì đành tay không trở về.

Hắn mơ hồ có chút cảm giác Tiêu Thanh Quy hình như biết chuyện gì đó, nàng sớm đã không còn là A Bồ ở Lương Thu cung không nơi nương tựa, đem người huynh trưởng này coi như duy nhất mà dựa vào, cho dù không phải hắn cam nguyện nhưng đúng là năm đó hắn bỏ rơi nàng trước, bây giờ nàng xa cách lạnh lùng, hắn tuyệt không một câu oán hận, sẽ chỉ cưng chiều, dung túng nàng thôi.

Chẳng qua hắn cảm thấy, nếu như lời Mặc Sĩ Úc Nô là thật, nếu như Tiêu Thanh Quy thực sự biết chuyện xưa thì nàng không cần thiết phải giấu diếm hắn. Hắn nhiều năm thống khổ rốt cục cũng tìm được một kẽ hở, ý đồ triệt để đem nó xé toạc ra, nhưng đâu phải hắn muốn là xong, Tiêu Thanh Quy một mực đem khe hở chặn kín lại, cố tình ngăn cản hắn tại tầng tầng lớp lớp tường cao.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác đắng chát trộn lẫn chút vui sướng, nàng nhất quyết đẩy hắn ra xa, phải chăng chứng minh nàng xác thực đã biết việc này? Nàng là đang giãy dụa, làm cho bọn hắn cùng nhau thống khổ.

Đêm khuya thâm trầm, Tiêu Dực suy nghĩ thật lâu, hạ quyết tâm âm thầm thay đổi thế cục. Hắn hẳn là nên đi Phúc Yên cung gặp Tiêu Ngọc Hoa một lần, bất luận Tiêu Thanh Quy có là người trong cuộc hay không thì hắn cũng muốn kéo nàng vào vũng nước đục này, nàng đã định phải cùng hắn trầm luân.

Tham lợi trước mắt quên họa sau lưng, Tiêu Thanh Quy bên trong cung Kiến Ninh thời khắc trằn trọc vào giấc, không chút nào biết Tiêu Dực đã bắt đầu tính toán lên người nàng.

Ngày thứ hai, Tiêu Thanh Quy lựa chọn án binh bất động, tạm không tới Ngọa Lân Điện thăm Tiêu Dực, nàng cả đêm chưa ngủ, cảm giác lúc ánh sáng hơi chiếu vào tẩm điện thì đột nhiên đứng dậy rửa mặt, có một số việc trước tiên nàng cần hiểu rõ đã.

Vết thương trên người Tiêu Dực là do Vạn Sĩ Cách gây nên, hai người chính diện giao phong, Bắc Sóc là đất nước ưa chuộng dùng trường đao làm binh khí, cho nên trên người Tiêu Dực lưu lại rất nhiều dấu vết, chân chính thấy máu thì ở phần bụng và cổ tay phải. Vạn Sĩ Cách cũng không phải lông tóc không tổn hao gì, bị Tiêu Dực bắt sống mang về Vĩnh An, hiện tại cũng đang được trị liệu.

Tiền triều nổi lên tranh luận, Tiêu Thanh Quy ở trong nội cung, tin tức cũng truyền đến không sai biệt, Tiêu Dực trước mắt cần tĩnh dưỡng, không cách nào xuất quân tiếp tục công phá Bắc Sóc, quân tình trong dân gian còn chưa bình ổn, phái chủ chiến cũng tạm không lên tiếng, ngược lại tranh luận đến việc xử trí Vạn Sĩ Cách như thế nào, hoặc giết hoặc thả.

Bắc sóc Hoàng đế Vạn Sĩ Lang tuổi tác đã cao, triều chính sớm buông tay giao cho trưởng tử, Vạn Sĩ Cách mưu phản hoàng thất Bắc Sóc, tự lập cờ hiệu xâm chiếm Xuyên Sa, việc này về tình về lý đều không nên tìm Vạn Sĩ Lang đòi công đạo. Vạn Sĩ Lang hảo tâm muốn lưu lại cho Vạn Sĩ Cách một mạng, trước khi Tiêu Dực hồi kinh đã đưa Tịch Hàn Tê đến bồi tội để bày tỏ tâm ý cầu hoà---- gốc Tịch Hàn Tê kia nguyên bản cũng là Bắc Sóc thừa dịp Đại Dự hỗn loạn mà cướp đoạt trở về, trong lúc mấu chốt bây giờ đưa vật trả về cũng xem như thỏa đáng.

Tiêu Thanh Quy nhìn trên bàn đặt một đôi Tịch Hàn Tê, trên mặt vẻ buồn rầu. Hôm nay Cố Phóng tự mình đưa tới, Tiêu Dực từng thuận miệng nói muốn công phá Bắc Sóc rồi đem một gốc Tịch Hàn Tê còn lại cũng đưa cho nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã góp thành một đôi, hắn đến cùng không nghe lọt tai câu nàng nói "Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều".

Nàng tính toán quan hệ thân tộc, Vạn Sĩ Cách cùng Tống Trường Canh chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, như vậy Vạn Sĩ Cách coi như bá phụ của Tiêu Dực, bọn hắn chảy chung dòng máu, trời xui đất khiến lại tương phùng nơi chiến trường, trên người đều mang thương tật.

Thật lâu sau, nàng quyết định viết thư cho Phạm Hoành, khuyên hắn bảo vệ Vạn Sĩ Cách một mạng.

Nhiều năm niệm phật, nàng sao không sợ quả báo luân hồi, không thể nhìn Vạn Sĩ Cách chết tại Vĩnh An, đây là chút lòng riêng của nàng. Còn về đại cục, Bắc Sóc cùng Đại Dự giao hảo đã lâu, biên cảnh Đại Dự thái bình, dân cư giàu mạnh thì Bắc Sóc mới có thể tiếp tục giao thương với Đại Dự để bù trừ tài nguyên thiếu thốn bên trong, đây chính là lí do tốt nhất để ngăn cản chiến tranh. Cho dù đem bắc sóc thôn tính thành công nhưng quản lý lại rất khó, vậy thì cần gì tự tìm phiền phức, còn phải hy sinh vô số tính mạng của tướng sĩ nơi sa trường.

Nàng căn bản là có lòng riêng, cảm thấy công lý từ trong miệng mình nói ra cũng không đủ căn cứ, thư gửi cho Phạm Hoành cũng không nói thẳng mệnh lệnh, kết thư vẫn hỏi ý kiến của Phạm Hoành.

Nàng vừa đem giấy viết thư gấp lại, chưa kịp bỏ vào bao thì Thọ Mi chạy vào bẩm báo: "Trưởng công chúa, Hạ công công ở Ngọa Lân Điện đến truyền lời vương gia."

Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút run tay, lặng thinh một lát mới trả lời: "Để hắn tiến vào."

Hạ công công thay mặt Tiêu Dực đến đây mời người: "Trưởng công chúa, vương gia xin ngài nể mặt, muốn cùng ngài đi thăm viếng Thái hậu."

Tiêu thái hậu ôm bệnh đang nằm trên giường, hôm qua hắn mới hồi kinh, bởi vì trị thương mà trì hoãn nên hôm nay liền đi gặp Tiêu thái hậu. Tiêu Thanh Quy làm sao biết trên đời còn có một người như Mặc Sĩ Úc Nô, ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trả lời: "Thương thế của hắn còn chưa thích hợp xuống giường, ngươi trở về nói bản cung muốn hắn dưỡng bệnh thêm, sau này sẽ cùng hắn đi gặp mẫu hậu."

Hạ công công liền trở về truyền lời, Tiêu Thanh Quy vừa đem thư gửi cho Phạm Hoành, người lại tìm tới. Hắn là một tiểu thái giám tuổi còn nhỏ, Thọ Mi xưng hắn một tiếng Hạ công công cũng coi như nể mặt Tiêu Dực, nếu không gọi hắn tiểu Hạ tử càng thích hợp hơn, hắn lại tới thay Tiêu Dực truyền lời, rõ ràng rất bình thường nhưng Tiêu Thanh Quy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm giác nặng nề.

"Vương gia hỏi trưởng công chúa, vì sao ngoài cung Phúc Yên lại đổi thành phủ binh của trưởng công chúa?"

Tiêu Thanh Quy biết việc này không gạt được hắn liền không cần phí sức che đậy, thẳng thắn đáp: "Ngươi nói cho hắn, mẫu hậu là bị bản cung nhốt, hắn tốt nhất đừng đi gặp bà làm bản cung không vui, ta không vui thì không biết sẽ nháo ra thứ gì."

Tiểu Hạ tử về Ngọa Lân Điện, Tiêu Dực tất nhiên hiểu Tiêu Thanh Quy đối với Tiêu Ngọc Hoa có nhiều oán hận, chỉ là thời điểm này đem nhốt bà thực sự quá mẫn cảm. Hắn mặc dù coi Tiêu Ngọc Hoa như mẹ đẻ, nhưng nếu là Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Ngọc Hoa xảy ra tranh chấp, hắn không hề nghi ngờ sẽ đứng về phía Tiêu Thanh Quy, cho dù làm tổn thương Tiêu Ngọc Hoa, dù thế tục người người oán trách hắn cũng không nản lòng.

Hắn đoán Tiêu Thanh Quy hiện tại đang phiền não tìm cách đối phó hắn, hắn thì thảnh thơi ngồi dựa trên giường mặc cho Dương thái y bôi thuốc, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, kêu tiểu Hạ tử đi thêm một chuyến nữa.

"Bản vương dưỡng bệnh nhàm chán, nàng rảnh rỗi liền tới bồi bản vương..." Tiêu Dực hơi dừng lại, cường điệu phun thêm hai chữ "Ôn chuyện."

Tiểu Hạ tử vui vẻ chạy đến Kiến Ninh cung truyền lời, Tiêu Thanh Quy ban đầu thần sắc ổn trọng, nghe hắn thuật lại xong lời Tiêu Dực liền lập tức phát giận, thậm chí đem chén trà ném tới, giận lây sang hắn, răn dạy nói: "Đừng để bản cung nhìn thấy ngươi, lăn ra ngoài!"



Tiểu Hạ tử không biết chuyện gì chọc giận trưởng công chúa, vội vàng bò ra khỏi tẩm điện, thanh âm Tiêu Thanh Quy phía sau vọng tới: "Hắn nếu chán quá thì tự đập đầu vào tường đi, đừng có đến quấy rầy bản cung!"

Tiêu Dực nghe tiểu Hạ tử thuật lại không thể nhịn được cười phá lên đụng tới vết thương ở bụng đau đớn một hồi, vạt áo trên người tiểu Hạ tử còn mang theo vệt nước trà, mặc dù không tình nguyện cũng vẫn kiên trì hỏi: "Vương gia còn muốn truyền lời gì nữa không ạ?"

Tiêu Dực thu liễm nét cười: "Đều tại bản vương dung túng, nàng giờ càng ngang ngược, xui xẻo cho ngươi vô tội bị liên luỵ, xuống dưới thay quần áo lĩnh thưởng đi."

Tiểu Hạ tử tạ ơn lui ra, Tiêu Dực nghĩ đến bộ dáng nàng cắn răng tức giận, khóe miệng không khỏi ẩn chứa ý cười, thật lâu không tiêu tan.

Cố Phóng trùng hợp ngoài cung gặp được ám vệ của Tiêu Dực, liền kết bạn cùng đi tới Ngọa Lân Điện, Tiêu Dực cũng không lệnh hắn ra ngoại, ở trước mặt nghe ám vệ bẩm báo.

"Sáng nay trưởng công chúa từ Tây Môn xuất cung tiến về chùa Thiên Khâu nghe giảng kinh, sau đó cùng trụ trì nói chuyện phiếm một lát. Qua giờ Tị, trụ trì có khách nên sắp xếp cho trưởng công chúa đến Đông Nhai tham gia quyên tặng đồ vật cho dân chúng, khoảng nửa canh giờ sau thì phò mã đến tìm trưởng công chúa, cùng trưởng công chúa phát đồ, đồ hôm nay phát tặng là gạo kê, vải vóc..."

"Phò mã?" chút vui vẻ còn sót lại của Tiêu Dực thoáng chốc tan thành mây khói, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, bực bội nghiêng mắt nhìn phía ám vệ.

Cố Phóng trong lòng căng thẳng, vươn tay qua giật áo ám vệ để nhắc nhở nhưng tên ám vệ kia ngu ngốc còn tưởng là mình xưng hô không đủ tôn kính, mang theo nghi hoặc nói bổ sung: "Phò mã... Gia?"

Cố Phóng chợt cảm thấy hết cứu nổi, im lặng đứng cách ám vệ xa một chút, chỉ sợ bị liên lụy đến.

Tiêu Dực bị chọc đến điên người, đáng tiếc bên người không với được cái gì trong tầm tay, bằng không hắn sợ là cũng muốn giống Tiêu Thanh Quy đập nát mấy chén trà, lạnh giọng chất vấn: "Hắn tên họ là gì? Bất quá có cái mác con cháu thế gia, ngay cả danh tự đều không có a?!"

"Thuộc hạ không dám bất kính với phò mã..."

Cố Phóng vội vàng bắt lấy tay ám vệ, làm bộ muốn dẫn hắn ra ngoài, nghiêm chỉnh hỏi: "Trưởng công chúa hôm nay có gì bất thường không?"

Ám vệ vội đáp: "Không có."

"Rất tốt!"

Cố Phóng lúc này tự tiện làm chủ đem người kéo xuống dưới, cửa điện khép lại mới trách cứ tên ám vệ kia: "Vương gia bất mãn với hôn sự này của trưởng công chúa, ngươi lần sau không cần nhắc lại hai chữ "Phò mã", kêu thẳng đại danh hắn là được."

Ám vệ trì độn "A" một tiếng, nghi vấn hỏi: "Trưởng công chúa bây giờ cùng hắn đã danh chính ngôn thuận mà vương gia vẫn chưa thay đổi thái độ? Thuộc hạ thấy hai vợ chồng họ tình cảm tốt vô cùng, nói không chừng vương gia sắp được làm cữu phụ..."

Cố Phóng hít sâu một hơi, ngay lập tức dùng tay che miệng hắn: "Ăn nói cẩn thận!"

Trong phòng truyền đến thiếng đạp gãy bàn trà, Tiêu Dực quát lớn: "Không muốn chết thì lăn xa một chút, còn cố ý nói cho bản vương nghe?!"

Cố Phóng vất vả đem người đuổi đi, xong xuôi còn phải kiên trì vào gặp Tiêu Dực bẩm báo chuyện Vạn Sĩ Cách, không khỏi hối hận vừa rồi mình nhường nhịn làm gì, đáng lẽ nên dành nói chính sự trước.

"Hôm nay tảo triều không ít đại thần dâng tấu, ngôn từ kiên quyết kêu nên giết Vạn Sĩ Cách, phần lớn là nhóm người trước đó hi vọng vương gia tiếp tục xuất binh đánh Bắc Sóc, cũng có vài triều thần phản đối, ý muốn duy trì hảo hữu với Bắc Sóc, bệ hạ chưa kết luận, nói chung ngày mai sẽ còn bàn lại."

"Phạm Hoành nói thế nào?" Tiêu Dực sắc mặt âm trầm hỏi, lời Phạm Hoành đại biểu cho ý của Tiêu Thanh Quy.

"Phạm hầu trước giờ luôn ở phe trung lập, hôm nay cũng không tham dự tranh luận, rất biết giữ mình. Vương gia có cần thuộc hạ ngày mai trực tiếp lên triều nghe ngóng?"

"Không cần, tối nay A Húc đến cùng bản vương dùng bữa, bản vương trực tiếp nói cho hắn biết."

Cố Phóng nhịn không được tìm hiểu: "Vương gia cảm thấy nên giết Vạn Sĩ Cách sao?"

Tiêu Dực có chút trầm ngâm, không hẳn là do dự, vấn đề này tại thời điểm hắn cùng Vạn Sĩ Cách giao đấu đã có đáp án, nếu hắn cảm thấy Vạn Sĩ Cách nên giết thì sẽ không bất chấp bị thương để bắt sống hắn ta, Cố Phóng còn suy nghĩ chưa tới. Trước mắt vấn đề có nên giết Vạn Sĩ Cách hay không, kỳ thật ý kiến của hắn không quan trọng, trọng yếu phải là thái độ của Tiêu Thanh Quy.

Nàng sẽ yên lòng khi thấy Vạn Sĩ Cách chết sao? Hoặc là nói, nàng tuyệt sẽ không để ý đến tính mạng của một Thái tử Bắc Sóc, nhưng nếu là tính mạng bá phụ Tiêu Dực, nàng sẽ để ý.

Bỗng nhiên Tiêu Dực có chút giác ngộ, suy nghĩ đêm qua tất cả đều hóa thành bọt nước, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì hắn ý thức được, kỳ thật hắn không hề để ý lời Mặc Sĩ Úc Nô là thật hay giả, quan trọng hơn là trong lòng của hắn cán cân đã nghiêng hẳn về phía nguyện ý tin tưởng, cho dù đó là lời nói dối, hắn cũng sẽ làm mọi thứ để nó biến thành nói thật.

Về phần tình huống bây giờ, Tiêu Dực tự nhiên phát ra một tiếng than thở: "Ngươi có biết, ngắm hoa trong màn sương cũng có thể ngộ ra một kiểu đẹp khác."

Cố Phóng nghe vậy rối rắm: "Cần gì phải ngắm hoa trong màn sương? Cảnh các ngắm hoa trong Vu Viên là vị trí tuyệt hảo nhất, đứng trên cao sẽ thấy muôn vàn loài hoa khoe sắc."

Tiêu Dực liếc hắn: "Cái đầu trên cổ ngươi thật sự dư thừa."

"Thuộc hạ biết! Vương gia là muốn nói yên lặng theo dõi diễn biến, chúng ta sẽ không nhúng tay vào để đám người đó tự tranh luận với nhau..."

"Ngươi gần đây không có chuyện để làm?" Tiêu Dực đột nhiên hỏi.



"Vừa trở về đúng là không có việc gì quan trọng cần giải quyết, thuộc hạ hôm nay hạ triều về nhà còn bồi hài tử của đường huynh chơi đùa hồi lâu, đứa bé kia nói muốn cùng ta học võ, ngày sau làm đại tướng quân dưới trướng vương gia, cùng bảo vệ non sông Đại Dự ta!"

Hắn cực kì đắc ý, Tiêu Dực gật gật đầu, chợt nói: "Ngươi đi chiếu cố tiểu tử Phùng gia kia một chút, nghe nói hắn có lòng muốn tòng quân nhưng lão già ngoan cố Phùng Thực nhất định không chịu nhả ra."

"Vương gia muốn thuộc hạ cùng hắn chơi đùa? Hay là thử thách hắn một phen, nếu là hạt giống tốt liền cho vào Huyền Giáp Quân?"

"Ngươi cho là hắn giống như hài tử của đường huynh ngươi à?" Tiêu Dực mất hết kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng, "Vết thương trên người hắn sớm lành lại rồi, ngươi đi đánh hắn thêm một trận để hắn ngoan ngoãn về phủ công chúa yên ổn dưỡng bệnh, ít đi làm phiền Cảnh Sơ."

Cố Phóng khổ sở nói, "Đó không phải là khi dễ hài tử sao?"

"Ngươi chỉ trích bản vương khi dễ hắn? Ngươi có đi hay không? Bản vương tay trái còn dùng tốt..."

"Đi đi đi, vương gia bớt giận, thuộc hạ đi ngay bây giờ."

Đêm đó Tiêu Húc đến dùng bữa tối với Tiêu Dực, chỉ có huynh đệ hai người, không đợi Tiêu Dực hỏi, Tiêu Húc đã chủ động mở lời: "Trước lúc tới đây trẫm còn đặc biệt qua mời hoàng tỷ đến bồi hoàng huynh dùng bữa, nhưng hoàng tỷ không chịu, trẫm cũng không dám ép buộc. Hôm qua, hôm qua hoàng huynh vẫn trách cứ hoàng tỷ ư? Nếu không thì hoàng tỷ sẽ không trốn tránh hoàng huynh như thế, nghe nói hoàng tỷ hôm nay cũng không đến thăm hoàng huynh."

Tiêu Dực nghe vậy cười nhẹ, vô thức giơ tay lên sờ môi dưới, nhìn cung nhân gắp đồ ăn vào đĩa hắn, thuận miệng đáp: "Ta đã từng trách gì nàng? Chính nàng tự chột dạ xem ta như sài lang hổ báo, hôm nay phái người tới mời ba lần cũng không chịu đến, còn phát cáu lên, kém xa A Húc luôn nhớ ta."

"Trong lòng hoàng tỷ cũng nhớ hoàng huynh..."

Ngày thứ ba, Tiêu Thanh Quy dự định đi thăm Tiêu Dực. Nàng cố tình lạnh nhạt hắn một ngày coi như để hắn tỉnh táo thêm chút, sau lưng lại không biết hắn mặc dù không tiện ra ngoài nhưng đã âm thầm làm nhiều chuyện. Nội thị trước kia được phái đến Kiến Ninh cung hướng Tiêu Dực bẩm báo tất cả động tĩnh hôm qua, gặp qua người nào, làm cái gì, nói cái gì, cực kì tường tận.

Hôm nay sau khi tan triều, Lễ bộ Thượng thư đến Ngọa Lân Điện bái kiến Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy ngơ ra, trong lòng không khỏi nghi ngờ muốn hỏi nguyên do, Tiêu Dực lại đổi tên thái giám khác tới truyền lời.

"Tham kiến trưởng công chúa, vương gia lệnh nô tài đến truyền lời, mời trưởng công chúa cùng nhau đi Phúc Yên cung..."

"Lời này hắn hôm qua không phải đã nói rồi sao? Gọi Dương thái y đi thăm bệnh cho hắn xem có phải đả thương tới đầu óc không."

Không ngờ thái giám lời còn chưa nói hết, thấy Tiêu Thanh Quy bắt đầu bốc hỏa, hắn liền bất chấp nguy hiểm tiếp tục nói ra: "Đi Phúc Yên cung hướng Thái hậu báo cáo sự tình nạp trắc Phi."

Tiêu Thanh Quy đứng bậy dậy, trước mắt choáng váng, nàng làm sao quên chính nàng trời xui đất khiến tuyển cho hắn một trắc Phi, là thứ nữ Lư gia Lư Tống Tranh, hỏi sao Lễ bộ thượng thư sao lại tự dưng đi gặp Tiêu Dực. Nàng chỉ một mực lo âu an nguy của hắn, hi vọng hắn sớm ngày hồi kinh mà quên mất còn có một cọc hôn sự chờ hắn, bây giờ xuân về hoa nở, thích hợp nhất để cử hành hôn lễ.

Nàng ngây ra một lát, lấy lại tinh thần liền vội vàng đi ra ngoài, Thọ Mi, thái giám truyền lời, còn có hai nữ hộ vệ Tiêu Dực phái tới đều theo sau lưng, một đường xông vào tẩm cung Tiêu Dực.

Bởi vì Tiêu Dực không thường ngủ lại trong cung, cho dù hiện tại ngày xuân rực rỡ thì trong đình viện cũng không có cảnh sắc gì, cảm giác có chút thanh lãnh, Tiêu Thanh Quy đứng bên ngoài tẩm điện lại đình trệ, nhịp tim đánh loạn, bỗng nhiên sinh ra hối hận: Nàng tới chỗ này làm cái gì? Nàng vốn định chất vấn Tiêu Dực, lẽ nào hỏi hắn cũng muốn học nàng đẩy sớm hôn kỳ hay sao? Nhưng nàng có tư cách chất gì chất vấn hắn? Dựa vào thân phận gì chất vấn hắn? Chỉ bằng quan hệ thân huynh muội sao?

Thọ Mi bắt gặp nàng cau mày, dáng vẻ vừa cô đơn vừa buồn khổ cũng không dám tùy tiện mở miệng, mãi đến khi thanh âm của Tiêu Dực phá vỡ trầm mặc, ngăn hành động Tiêu Thanh Quy muốn lui ra ngoài.

"Vì sao đã tới mà không đi vào?"

Âm thanh ấy không truyền ra từ bên trong tẩm điện, mà là nay hành lang bên cạnh, hôm nay ánh nắng chan hòa, gió xuân ấm áp, hắn trên người vẫn mặc áo trong đơn bạc, bên ngoài choàng kiện áo màu đen được hai tên thái giám đỡ xuống giường đi dạo, trong đó có tiểu Hạ tử, người bị nàng giận chó đánh mèo hôm qua.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt vì bị thương nặng, là dáng vẻ yếu ớt nhất của hắn mà nàng từng gặp qua, nhưng dù vậy thì hắn chỉ vẻn vẹn nằm trên giường một ngày liền có thể đi lại.

Tiêu Thanh Quy mang tia hận ý nhìn thẳng vào mắt hắn, nhớ tới hai nữ hộ vệ cũng theo nàng đến đây, vội tìm cái cớ sứt sẹo: "Huynh đã trở về thì hãy đem người của huynh rút đi."

Tiêu Dực hất đầu ra hiệu cho thái giám bên cạnh, hai người thi lễ lui ra, sau lưng nàng, Thọ Mi và mấy người cũng cùng nhau lui xuống, trong viện chỉ còn đơn độc hai người bọn hắn.

"Muội vội vàng tới chỉ vì nói với ta cái này?" Tiêu Dực hỏi.

"Còn có thể nói cái gì? Chuyện huynh kêu ta cùng đi gặp mẫu hậu, chờ ngày huynh cùng Lư tiểu thư đại hôn, Lư tiểu thư nhất định sẽ hướng mẫu hậu quỳ xuống vấn an, huynh cần gì nhất thời nóng lòng, cần gì phải một mực kêu ta cùng huynh báo cáo việc hôn sự, người thành hôn với huynh cũng không phải là ta."

Tiêu Dực sắc mặt không ra cảm xúc gì, cánh tay chợt nắm lấy cột trụ hành lang, dùng sức chống đỡ, chậm rãi mở miệng.

"Ta nhớ quá khứ muội cùng ta không có chuyện gì không thể nói, từ khi nào muội ở trước mặt ta bắt đầu sử dụng những chiêu quanh co lòng vòng kia, lời nói ra không có một câu thật lòng? Ta không ngại cùng muội nói thẳng, Tiêu Thanh Quy, ta đã nghĩ thông suốt rồi, việc hôn sự này nếu như muội tính toán, ta sẽ thỏa mãn mong cầu của muội. Lúc trước biết muội muốn đại hôn trước thời hạn, ta ngày đêm không dừng ngựa gấp gáp trở về ngăn cản, ngày 4 tháng sau, ta cùng tân nương ở hỉ phòng chờ muội, ta chờ mong muội sẽ làm gì. Mà muội vào lúc đó hẳn đã có thể nhận rõ tâm ý của mình, thử hỏi bản thân phải chăng nguyện ý nhìn ta cùng những nữ nhân khác chung phòng mây mưa. Nếu như muội nguyện ý, không bằng đứng một bên nhìn xem, ta nhất định sẽ ra sức nhiệt tình như đêm đó..."

Nàng vừa nghe hắn giả thiết cơn ghen đã bùng phát dữ dội, tức giận không thể kìm lại được, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thầm mắng hắn vô sỉ đến cực điểm, hắn sao có thể đã hôn nàng hai lần còn dám cùng nàng nói loại lời này? Nàng nhấc hai tay lên che lỗ tai, ngắt lời hắn: "Im ngay! Huynh đừng nói nữa! Ta không muốn nghe!"

Tiêu Dực bật cười. Hắn chỉ dùng một lời nói liền đủ chứng minh nàng lần này đến đây không phải dùng thân phận muội muội của hắn, nàng đã bước qua biên giới.

Hắn khép hai ngón tay lại chỉ vào vị trí trái tim. Hắn không cần phải nói, Tiêu Thanh Quy cũng có thể hiểu, hắn muốn nói cho nàng, hắn biết nàng đau lòng, hắn cũng đồng dạng như thế, mà càng thống khổ thì càng chứng minh rằng cho dù bọn hắn có muốn rời bỏ nhau thì cũng vĩnh viễn không cách nào tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook