Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 27: Khúc Nhạc Bi Ai (1)

Thị Từ

26/06/2024

Trùng hợp đang là cung giới, Lục Chấn Nhan chạy đến Thiên Sư giám mời Hạ Lan Vân Thường xuất cung không khỏi chậm trễ một chút thời gian, chờ khi trở lại chùa Thiên Khâu, trong viện đã bị thủ vệ của Tiêu Dực trấn giữ, Lục Chấn Nhan trong lòng nặng nề, đành mời Hạ Lan Vân Thường đi vào còn mình thì đứng ngoài cửa.

Hắn không khỏi oán hận tại sao trong phòng lại sáng rõ đến mức để hắn có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy. Hắn thấy Tiêu Dực ngồi bên mép giường ôm lấy thân thể hư nhược của Tiêu Thanh Quy vào lòng, trên mặt lo lắng cùng Hạ Lan Vân Thường nói điều gì đó.

Thọ Mi đã giúp Tiêu Thanh Quy đổi xong y phục, bưng áo bào ngọc bích ướt sũng đi ra, đến ngoài cửa liếc nhìn Lục Chấn Nhan, không nói một lời quay người yên lặng đóng cửa lại, gió đên ngừng thổi vào phòng mà đồng thời cũng đem hắn ngăn cách bên ngoài.

Lục Chấn Nhan nhanh chân đuổi theo níu lấy Thọ Mi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng không thuận mặt, chất vấn: "Thần vương là do ngươi gọi tới?"

Thọ Mi ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt hắn, lạnh nhạt trả lời: "Chấn Nhan nói lời này ý gì? Đây tất nhiên là ý tứ của trưởng công chúa."

Lục Chấn Nhan giọng nói đè nén tức giận, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Nàng sốt cao hôn mê, ngươi như thế nào biết được tâm ý của nàng? Tối nay thần vương động phòng hoa chúc, ngươi đây là cố ý làm phiền."

"Chấn Nhan nói đùa. Trưởng công chúa mặc dù hôn mê, nhưng lúc mê sảng trong miệng không ngừng hô "Huynh trưởng", nô tỳ tất nhiên muốn thuận theo trưởng công chúa cho nên mới mời vương gia tới."

Lục Chấn Nhan nửa ngày không nói lên lời, trong mắt lửa giận càng sâu, Thọ Mi lắc chắc chậu đựng y phục ẩm ướt ra hiệu: "Chấn Nhan còn có gì muốn nói?"

Lục Chấn Nhan tức giận hất cánh tay của nàng ra, Thọ Mi liền qua loa thi lễ, bước chân nhẹ nhàng đi thẳng.

Hắn kiên trì đứng chờ trong viện, nhìn người đến người đi, Thọ Mi bưng chén thuốc đi vào, Hạ Lan Vân Thường tranh thủ hồi cung thêm một lần, không bao lâu lại chạy về, Tiêu Dực thì từ đầu đến cuối không thấy từ bên trong đi ra.

Mã đến khi trời gần chuyển sáng, Hạ Lan Vân Thường ngủ lại ở thiền viện sát vách, Thọ Mi canh giữ trên chiếu khán trong phòng, Tiêu Dực mới mang gương mặt lạnh lùng xuất hiện, động tác đang thư giãn tay phải đau nhức, ngẩng đầu một cái liền đụng vào Lục Chấn Nhan, trên người hắn y còn phục ẩm ướt chưa kịp khô hoàn toàn.

Dã thú trước khi chiến đấu thường cùng đối thủ nhìn nhau đầy sát ý, hai người nhìn nhau hồi lâu, Lục Chấn Nhan ra tay trước, cận vệ vốn định rút kiếm ngăn cản nhưng Tiêu Dực thảnh thơi giơ tay ra hiệu, thuận thế dùng tay phải tiếp một quyền của Lục Chấn Nhan, đến cùng vẫn là vì thương tổn tới gân mạch, hắn phát giác tay phải không làm được gì đành đổi thành tay trái.

Lục Chấn Nhan tiếp tục xuất chiêu, Tiêu Dực đều nhẹ nhàng cản hóa, tựa hồ đang muốn thăm dò thực lực hắn một phen, năm chiêu qua đi, Tiêu Dực hết kiên nhẫn tức khắc đánh một chưởng đầy uy lực làm hắn không kịp lui ra phía sau, trước ngực bị đụng trúng trượt xa mấy bước, Tiêu Dực thuận thế tới gần, một phát bắt được vạt áo của hắn, trên mặt hiện ra cỗ chế nhạo.

"Phế vật."

Lục Chấn Nhan vừa muốn nói chuyện, Tiêu Dực đã một chân đạp vào bụng hắn, Lục Chấn Nhan bị đau kêu lên, thân thể cuộn lại, ráng chống đỡ thân mình không chịu quỳ xuống đất, trên trán túa ra tầng mồ hôi lạnh.

Tiêu Dực túm cổ áo của hắn đem người đựng thẳng lên, trầm giọng chất vấn: "Bản vương để cho ngươi ở lại bên người nàng, ngươi lại chăm sóc nàng như vậy?!"

Ngay khi nhìn thấy Tiêu Thanh Quy nhảy xuống ao sen trước mặt mình, Lục Chấn Nhan trong lòng muôn vàn hối hận, hắn xác thực không che chở tốt cho nàng, hắn có lỗi không sai, nhưng trên đời này ai ai cũng có thể trách hắn, duy chỉ có Tiêu Dực là không xứng. Lục Chấn Nhan cười lạnh hỏi lại: "Vương gia hỏi chuyện này phải chăng có chút buồn cười? Điện hạ sao lại vô cớ bỏ mình, vương gia thật không biết nguyên do? Kẻ tội đồ chẳng lẽ không phải là vương gia!"

Nếu không phải vì Tiêu Dực cố ý đem hôn sự của mình huyên náo xôn xao, bức bách Tiêu Thanh Quy cho hắn một đáp án thì nàng làm sao có thể lựa chọn phương thức hồ đồ như vậy để đối phó?

Đối mặt với Lục Chấn Nhan chất vấn, Tiêu Dực không thể không nói là hắn đuối lý. Hắn càng không thể nào phản bác lại lời của Lục Chấn Nhan,nội tâm giằng co đột nhiên buông tay thả hắn ta xuống, hừ lạnh nói : "Quan hệ giữa ta và nàng không đến phiên ngươi xen vào. Sự tồn tại của ngươi chính là thừa thãi, nếu không phải năm đó nàng ý đồ đem bản vương đẩy ra, ngươi cảm thấy một đứa con trai tội thần như ngươi lại xứng đáng vào cung bầu bạn với nàng? Ngươi cũng đừng quá đề cao bản thân, nàng đã sớm cùng bản vương nói qua sẽ tự nguyện đuổi ngươi rời cung, ngươi không nghĩ một chút mình là cái thứ gì, bản vương niệm tình ngươi biết chút võ nghệ có thể bảo vệ nàng an toàn, nhưng xem ra ngươi cũng chỉ biết khoa chân múa tay..."

"Ngươi nói bậy! Lục thị ta cả đời trung liệt, chuyện tội nhân là bị oan!" Lục Chấn Nhan không thể tin được, Tiêu Thanh Quy lại thật sự muốn đem hắn đuổi đi, hắn thừa biết trong lòng nàng hắn vĩnh viễn không thể sánh được với Tiêu Dực, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.

Tiêu Dực lười nhác cùng hắn phí lời, quay đầu ra hiệu cho thủ vệ bên cạnh: "Dẫn đi, bản vương không muốn nhìn thấy hắn."

Lục Chấn Nhan bị kéo xuống dưới, trong viện cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, trời đã gần sáng. Tiêu Dực đứng đó im lặng hồi lâu, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu trên người hắn, lúc này hắn mới chú ý tới vết máu đen ẩn lấp dưới vạt áo, vết máu khô cạn có thể nhìn rõ sự khác biệt với họa tiết vân mây. Canh giờ không còn sớm, hắn trực tiếp từ Tây Môn vào cung, trở về Ngọa Lân Điện thay đổi triều phục rồi tảo triều.

Hôm nay trên triều đề tài thảo luận lớn nhất tự nhiên là Binh bộ Thượng thư Lư Kính Viễn, Lư Kính Viễn dù sao cũng coi như nhạc phụ Tiêu Dực, sáng sớm truyền ra tin tức đêm qua người đến kê biên tài sản của Lư phủ chính là Tiêu Dực, triều thần không khỏi sinh lòng sợ hãi, mà hắn người mới tân hôn lại giống như chuyện không liên quan đến mình, như cũ đeo kiếm lên điện, an tọa bên cạnh Tiêu Húc, sắc mặt âm trầm đứng ngoài quan sát đám đại thần thương nghị.

Thời gian chậm chạp chưa xong, Tiêu Dực mơ hồ lộ ra một tia mất kiên nhẫn, thậm chí tại trước mắt bao nhiêu người gọi thái giám đến truyền lời, thái độ cao ngạo đến cực điểm.

Tiêu Thanh Quy lúc này tỉnh lại, tin tức chưa kịp truyền đến tai Tiêu Dực còn đang thiết triều.

Cổ họng của nàng như bị thiêu cháy, đau đớn so với bị ho ra máu còn muốn dày vò hơn, đột nhiên mở miệng lại không nói ra được câu hoàn chỉnh.



Thọ Mi vội vàng đưa lên chén trà để nàng làm dịu yết hầu, nàng thuận thế quét một vòng qua gian phòng thanh nhã này mới biết được mình còn ở chùa Thiên Khâu, tiếng mất tiếng có hỏi Thọ Mi: "Huynh trưởng... Hắn đêm qua đã tới?"

Thọ Mi đáp: "Vương gia ở cùng trưởng công chúa cả đêm, lúc trời sáng tỏ mới tiến cung thay quần áo lên triều."

"Hắn chủ động tới hay là ngươi đi mời?" Vừa dứt lời, Tiêu Thanh Quy liền nghĩ tới cái gì, truy vấn, "Hắn tới giờ nào?"

Thọ Mi từ tốn trả lời: "Trưởng công chúa sốt cao không hạ cứ một mực gọi vương gia, nô tỳ liền tự tiện làm chủ sai người truyền lời. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nô tỳ cũng không có để ý canh giờ, ước chừng vương gia là vừa qua đêm đã đến chùa Thiên Khâu."

Giờ Tý tính ra vẫn hơi trễ, Tiêu Thanh Quy ở trong lòng ngầm so đo, khó mà mở miệng hỏi có phải hắn đang vui vẻ trên giường thì bị kêu đến? Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, người này vốn không nhiều nhẫn nại, chậm chạp đợi nàng không được, sợ là đã sớm cùng người ta nước chảy thành sông.

Tiêu Thanh Quy vô thức cắn đôi môi khô khốc đến phát đau, ra sức giả vờ bộ dáng vân đạm phong khinh, hỏi: "Hắn vừa trải qua tân hôn lại bị bản cung quấy rầy đêm đẹp, theo lý hôm nay nên nghỉ ở nhà bồi Lư gia nương tử, sao từ sáng sớm đã vào triều rồi?"

Lời nói ra vẫn là trái với lương tâm, Tiêu Thanh Quy đột nhiên phát ra tiếng ho khan, Thọ Mi liền vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng nàng, chờ nàng ngừng hẳn Thọ Mi mới trả lời: "Đêm qua ngoài cung phát sinh biến cố, vương gia mang binh đến kê biên tài sản phủ Lư thượng thư, Lư thượng thư bị vương gia chém giết tại chỗ, gia quyến cũng bị giam vào ngục chờ xử lý."

Tiêu Thanh Quy kinh hãi, nàng quả nhiên hoàn toàn không biết việc này chính là Tiêu Húc cùng Tiêu Dực hợp mưu, dưới mắt nghe nói nhất thời kích động, nàng đưa tay vuốt ngực, vốn cho rằng sẽ như bình thường chịu đựng cơn đau tra tấn đến cực độ, nhưng không, cảm giác đau đơn kia giảm đi không ít, giống như một cơn đau âm ỉ, hoàn toàn năm trong phạm vi chịu đựng của nàng.

Nàng mở bàn tay đang nắm chặt, rõ ràng phát sốt cả đêm, áo trong đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp thế mà nàng lại cảm thấy mình tinh lực dồi dào, vô thức hỏi: "Hạ Lan Vân Thường cho bản cung dùng thuốc gì?"

Lời này là đang hỏi Thọ Mi, Thọ Mi không hiểu dược lý, ấp úng đáp: "Vân Thường cô nương vào cung đến chỗ Thiên sư giám lấy thuốc, nô tỳ cũng không hiểu rõ lắm, không bằng gọi Vân Thường cô nương đến đây trả lời."

"Thôi." Tiêu Thanh Quy tạm thời đè xuống điểm khả nghi trong lòng, tiếp tục hỏi Thọ Mi, "Lư gia nương tử kia đang ở đâu?"

Nàng một khắc này nổi lên suy nghĩ độc ác trong tim, nàng nghĩ Lư Tống Tranh nếu bị liên lụy thì thật tốt, nhẹ nhất cũng là sung quân lưu vong, hắn vừa nạp Trắc Phi coi như biến mất, nàng vậy mà lại cảm thấy thống khoái. Chợt ý thức được đại hôn đã thành, Lư Tống Tranh đã là người trong vương phủ hắn, năm đó Trịnh Quang Phúc mưu phản cả nhà xử tử, trong cung Trịnh quý phi sinh con dưỡng dục chẳng phải lông tóc không tổn hao gì?

"Lư nương tử..."

"A Bồ quả thật quan tâm đến gia sự của ta, vừa tỉnh dậy liền hỏi thăm không ngừng?"

Thanh âm Tiêu Dực từ ngoài cửa truyền đến đánh gãy lời Thọ Mi, trên người hắn triều phục chưa kịp đổi, hiển nhiên là đi thẳng đến chùa Thiên Khâu thăm nàng, người không đợi mời mà đã đẩy cửa đi vào.

Tiêu Thanh Quy vội vàng kéo góc chăn che khuất thân thể quần áo không chỉnh tề, ánh mắt nhìn hắn còn mang theo một tia oán hận, cho dù chính nàng cũng không biết mình hiện tại oán hận cái gì.

"Đêm qua vì sao..."

Tiêu Dực vốn muốn hỏi nàng đêm qua vì sao rơi xuống nước, Thọ Mi truyền tin đến hắn cũng từng ép hỏi Thọ Mi một lần, Thọ Mi chỉ nói không cẩn thận liền ngã vào trong ao, hắn biết không cạy được miệng Thọ Mi nhưng hắn nhất quyết không tin, nàng sao có thể trùng hợp thời điểm hắn động phòng hoa chúc lại vô ý rơi vào trong nước như vậy.

Tiêu Thanh Quy nghe hắn đề cập chuyện đêm qua, trong lòng bỗng cảm thấy xấu hổ, không cho hắn nói hết lời: "Bản cung muốn về cung tắm rửa, Thọ Mi, hầu hạ bản cung thay y phục. Còn hoàng huynh, vui lòng tránh ra chỗ khác."

"Tránh đi? Đêm qua lúc muội mê man có bộ dáng gì ta chưa thấy qua, bây giờ thanh tỉnh lại nghĩ đến chuyện để ta tránh đi?"

Tiêu Thanh Quy trừng mắt nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn đổi áo cho mình, lập tức nhìn hướng Thọ Mi.

Thọ Mi hơi cúi đầu, đối diện ánh mắt Tiêu Thanh Quy nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên đang nói Tiêu Dực lừa gạt nàng, người thay quần áo chính là mình, cho dù là nguy hiểm rơi đầu cũng không dám để Tiêu Dực ở đây.

Tiêu Thanh Quy âm thầm thở ra, đối Tiêu Dực càng không muốn phí lời: "Những câu ngả ngớn kiểu này vẫn nên lưu lại cho Trắc Phi trong nhà đi, đừng ở trước mặt muội muội phát ngôn bừa bãi."

Tiêu Dực nhếch miệng cười, làm như có điều suy ngẫm nhẹ gật đầu: "Yên tâm, chờ muội hồi cung, bản vương sẽ tự mang Trắc Phi đi gặp muội."

Hốc mắt của nàng lập tức đỏ lên, miệng còn không chịu buông tha: "Bản cung yêu thích yên tĩnh, ý tốt của hoàng huynh muội xin nhận, thỉnh cầu huynh ít đến quấy rầy."

Tiêu Dực lại nhìn chằm chằm hai con ngươi nàng phiếm hồng, hừ lạnh một tiếng phất tay áo đi ra ngoài, lưu lại một câu ra lệnh Thọ Mi: "Tranh thủ thời gian hầu hạ nàng thay quần áo, bản vương tự mình đưa nàng hồi cung."



Xe ngựa đợi tại cửa hông bên ngoài chùa Thiên Khâu, Tiêu Thanh Quy thúc giục Thọ Mi cùng cung nữ hầu hạ thay quần áo, đứng thẳng một lát mà vẫn cảm thấy có chút choáng đầu, nàng trước mắt ít nhất cũng nên ở trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, không nên vận động mạnh.

Tiêu Dực trong viện buồn bực đi qua đi lại, xem chừng thời gian chênh lệch không nhiều lắm liền đẩy cửa xông vào, Tiêu Thanh Quy chính chống ngồi trước bàn để Thọ Mi chải tóc, mặt lộ vẻ yếu ớt, nhìn thấy Tiêu Dực vô lễ tự tiện xông vào ánh mắt sau tấm bình phong trừng trừng nhìn hắn, Tiêu Dực không giấu được nụ cười, nghĩ thầm nàng dù gần với ranh giới sống chết chắc chắn trước lúc nhắm mắt cũng muốn đem hắn bóp chết, mang theo hắn cùng xuống Hoàng Tuyền.

"Thu thập xong chưa?" Tiêu Dực biết rõ mà còn hỏi.

Thọ Mi nhìn về phía mấy người cung nữ đang bưng khay gỗ, đáp: "Còn có mấy trâm châu..."

"Đủ rồi, hồi cung."

Tiêu Dực ra lệnh một tiếng, Thọ Mi liền tiến lên nâng đỡ Tiêu Thanh Quy, ra khỏi Thiên Khâu còn phải đi một đoạn đường. Không ngờ Tiêu Dực bước ba bước đến trước mặt Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy vừa định cự tuyệt, hắn đã bất chấp phản kháng mà ôm lấy nàng, tay áo dây dưa dập dờn, nàng vô thức bám lên trên vai của hắn, cứ như vậy bị Tiêu Dực ôm ra cửa phòng. Trong viện cận vệ vội vàng cúi đầu, Lục Chấn Nhan nghe được động tĩnh chạy tới, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Dực ôm nàng đi xa, lúc này bàn tay giấu trong ống áo nắm thành quyền.

Tiêu Thanh Quy ngượng ngùng ở phía dưới nắm tay nện lên bộ ngực hắn, Tiêu Dực trầm giọng nói ra: "Muội thật biết chọn chỗ đánh, quên đã từng bôi dầu chỗ này cho ta rồi?"

Hắn còn có mặt mũi nhắc lại, Tiêu Thanh Quy thấp giọng phản bác: "Huynh rõ ràng có dược cao tiêu bầm, còn để ta thoa dầu Hồng hoa."

Tiêu Dực "A" một tiếng, vô sỉ đến thản nhiên: "Thật sao? Ta quên rồi."

Đường mòn ra cổng chùa còn có tốp năm tốp ba Sa di ở phía trước vẩy nước quét nhà, sau lưng lại có bọn người Thọ Mi, Tiêu Thanh Quy bị hắn ôm mất hết mặt mũi, dứt khoát đem mặt chôn ở đầu vai hắn, tựa như làm vậy thì đám người kia liền không biết người Tiêu Dực đang ôm là nàng, Tiêu Dực buồn cười đến trước ngực có chút phập phồng, Tiêu Thanh Quy biết hết, chỉ lười nhác cùng hắn nhiều lời thôi.

Hắn đem nàng trực tiếp ôm vào xe ngựa, trong xe chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thanh Quy rất nhanh thoát khỏi ngực hắn, hắn cũng không ngăn cản, dùng ngữ khí mang theo đùa giỡn nói: "Thật muốn đánh gãy chân của muội."

Hắn không cần nói hết lời Tiêu Thanh Quy cũng minh bạch ý tứ của hắn, chẳng qua là cảm thấy nàng vừa rồi bị hắn ôm bộ dáng hết sức nhu thuận, chân của nàng tựa như bị đoạn mất, không thể cách xa hắn dù chỉ một giây. Nhưng nàng làm sao chịu ngoan ngoãn theo ý hắn, lúc này tung chân đá hắn một cước, giẫm bẩn triều phục của hắn, dùng hành động chứng minh cho hắn biết chân của nàng còn dùng tốt.

Tiêu Dực không để ý hất vạt áo, đưa tay phủi chỗ bị nàng đạp bẩn, rất nhanh ngồi lại tư thế tiêu chuẩn. Tiêu Thanh Quy chợt nhớ tới phần bụng hắn có vết thương, vốn định mở miệng hỏi thăm, nghiêng mắt nhìn đến bên hông hắn một lần nữa treo lên túi thơm, trong lòng cảm giác đè nặng, lập tức khép miệng, không nói gì nữa.

Bấy giờ Lư Tống Tranh ở trong vương phủ đang kiểm kê hậu lễ Tiêu thái hậu ban thưởng, mặc dù Tiêu Dực đã nói sự vụ trong phủ không cần nàng đến quản lý, nhưng Tiêu thái hậu ban thưởng về tình về lý nàng cũng nên tự mình kiểm kê, thể hiện sự hiếu kính.

Danh xưng Trắc Phi này của nàng bất quá chỉ để bài trí, tân hôn hắn cả đêm không về, bọn hắn chẳng qua là hữu danh vô thực. Vị trưởng công chúa kia hi vọng quyền uy hách dịch thần vương như hắn có cái gọi là gia thất, hắn liền đưa nàng bày ở ở đó, quan hệ giữa bọn hắn là một cọc giao dịch không hơn. Mẫu thân nàng đã được an bài tại viện nhỏ bên cạnh vương phủ, đây là thù lao nàng đạt được, về phần Thái hậu ban thưởng, nàng tuyệt không dám tham lam, quyết định giao cho Tiêu Dực.

Tiêu Dực ở trong cung hơn nửa ngày, mặt dày mày dạn trụ lại Kiến Ninh cung cùng Tiêu Thanh Quy dùng qua bữa tối mới xuất cung hồi phủ, Lư Tống Tranh tại chính phòng đã đợi hắn hồi lâu, thấy hắn xuất hiện liền vội vàng đứng lên, Tiêu Dực dừng bước, nhìn ra nàng có lời muốn nói thì quay đầu tiến vào chính phòng.

Lư Tống Tranh đầu tiên trình lên danh mục tặng lễ, nói ra: "Những thứ này đều là hôm qua Thái hậu ban thưởng cho thiếp thân, thiếp thân nhận lấy thì rất ngại, không bằng nhập vào khố phòng vương phủ..."

"Đã cho ngươi, ngươi cứ tự mình thu." Tiêu Dực còn tưởng là chuyện gì quan trọng, qua loa đáp lời liền dự định rời đi.

Lư Tống Tranh nhanh chóng nâng chiếc hộp bên cạnh đặt lên bàn, nó có chút nặng, nàng phải chật vật mới bê lên được, súy nữa còn đụng trúng vào Tiêu Dực, Tiêu Dực đưa tay trái ra nhẹ nhàng đón lấy: "Vật gì?"

"Trong lúc thiếp thân kiểm kê đồ ban thưởng, phát hiện cái này có chút không tầm thường, không giống như vật ban cho thiếp thân, thiếp thân hỏi qua cung nhân đưa lễ mới biết là Thái hậu muốn đem vật này tặng vương gia."

Tiêu Dực mở nắp hộp, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Đó là một thanh đao, thân đao hẹp thẳng, tay cầm thuôn dài, mặc dù hiện tại có vài vết rỉ, nhiều năm chưa lấy ra ngoài, lại không thể phủ nhận được chế tác tinh vi, là một thanh tuyệt thế bảo đao.

Trong lòng hắn sinh ra dự cảm mãnh liệt, đây không đơn giản chỉ là một hộp đao mà là chân tướng đã phủ bụi ba mươi năm. Tiêu Ngọc Hoa bám trụ thâm cung ba mươi năm, cho dù thời điểm Trịnh Quang Phúc quyền khuynh triều giã, Trịnh quý phi một mình ẩn sủng thì Tiêu Ngọc Hoa cũng có thể ngồi vững trên hậu vị, điều này chắc chắn không phải chỉ dựa vào tình yêu của Tiêu Phục.

Lòng tốt của Tiêu Thanh Quy cuối cùng đã cho Tiêu Ngọc Hoa có cơ hội để thở, đồng thời mở ra một lỗ hổng lớn trong câu chuyện dối trá mà nàng đã dày công xây dựng. Nàng năm đó lục soát thấy di thư của Bùi Tố Chi trong cung Tiêu Ngọc Hoa, cho rằng mình đã nắm giữ bằng chứng lớn nhất, thật tình không biết đã bỏ sót thanh bảo đao gia truyền này của Vụ Sơn phái.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Chờ Lư Tống Tranh đi xa, Tiêu Dực buông cái hộp, cầm cây đao kia lên, lại dùng tay lắc nhẹ phát hiện cơ quan ngầm giấu ở dưới thân đao, đó là một cuốn sách ố vàng, bên trên đề bốn chữ "Bùi thị đao phổ".

Nếu như hắn chưa từng gặp qua Mặc Sĩ Úc Nô, chưa từng nghe Mặc Sĩ Úc Nô kể chuyện, hắn có lẽ sẽ không hiểu được bí mật này. Nhưng bây giờ hắn biết rõ ràng, Tiêu Ngọc Hoa muốn nói cho hắn biết, hắn chính là nhi tử của Bùi Tố Chi và Tống Trường Canh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook