Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 28: Khúc Nhạc Bi Ai (2)

Thị Từ

26/06/2024

Gió mát nhẹ thổi, thành Vĩnh An ngày càng ấm áp, mấy ngày mặt trời liên tục chói chang, thời gian đã tiến vào tháng giêng.

Ở Phúc Yên cung lại giống như đang bị bao phủ phía dưới mây đen vô hình, môn đình vắng vẻ, cung điện tiêu điều, trong không khí quanh quẩn cỗ hương thuốc đắng nghét, Tiêu Ngọc hoa đã nhiều ngày chưa từng bước ra khỏi tẩm điện, thần sắc tiều tụy, tóc mai có chút bạc trắng.

Tiêu Thanh Quy trong ngày Tiêu Dực đại hôn vô ý rơi vào ao sen trong chùa Thiên Khâu, tin tức chậm một ngày mới truyền đến tai Tiêu Ngọc Hoa, Tiêu Ngọc Hoa trầm ngâm một lát, bỗng nhiên phát ra tiếng cười thê lương, bịt miệng ho suyễn không ngừng, bà tiến đến xiết chặt góc bàn nôn ra mấy ngụm máu, sau khi an tĩnh lại, thì thào cảm thán nói: "Nghiệt chướng, đều là nghiệt chướng..."

Cung nữ còn tưởng nàng là đang lo lắng cho an nguy của Tiêu Thanh Quy, nhẹ nhàng trấn an nói: "Thái hậu đừng vội, trưởng công chúa đã không còn đáng ngại, rất nhanh sẽ tới thăm Thái hậu."

Tiêu Ngọc Hoa tự giễu nói: "Tới thăm? Từ khi nàng đem ai gia giam cầm đã từng đến đây thăm viếng qua? Ai gia cũng không phải là trẻ con vô tri, không cần ngươi lừa gạt."

Trong phòng tĩnh mịch chỉ có âm thanh bà ho suyễn đau đớn, cung nữ hầu hạ dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh, thái giám vội vàng chạy đi mời Dương thái y.

Từng thang thuốc lần lượt đưa vào tẩm điện, Tiêu Ngọc hoa sớm đã chán ghét, tâm càng thêm như tro tàn, bà chống đỡ thân thể kéo dài hơi tàn, một mực chờ đợi một người.

Bà đang chờ Tiêu Dực tới gặp mình, bọn hắn nên gặp nhau một lần cuối cùng, sao Tiêu Dực vẫn chậm chạp chưa tới.

Nàng không khỏi lo lắng, phải chăng vị Trắc Phi kia không tự mình kiểm kê thưởng lễ, hoặc là không đem cây đao giao tới trong tay Tiêu Dực, nếu Tiêu Dực đã thấy thì sao lại không lập tức đến Phúc Yên cung hỏi bà? Hắn quen thuộc dùng kiến, người làm mẹ như bà biết rõ, sao lại vô duyên vô cớ tặng hắn một cây đao, phía dưới còn cất giấu đao phổ Bùi thị. Chỉ cần hắn muốn đến, thủ hạ của Tiêu Thanh Quy tuyệt đối không ngăn được hắn, như vậy chỉ là hắn không muốn tới mà thôi.

Tiêu Ngọc Hoa tuyệt sẽ không ngồi chờ chết như vậy, Phúc Yên cung nàng không ra được, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở lòng nhân từ của Tiêu Thanh Quy, ngày hôm đó bà chủ động nói chuyện với cung nữ thường xuyên bên cạnh, cung nữ kia cũng rất kinh ngạc, mấy tháng này nếu không phải có việc cần, Tiêu Ngọc Hoa đều ở một mình bên trong tẩm điện, nhất định là cực kỳ phiền chán bọn hắn giám sát bà.

"Ngươi có biết Khang Cầm hiện tại ở nơi nào không?" Tiêu Ngọc Hoa hỏi.

Khang Cầm chính là tỳ nữ đã theo bà vài chục năm, từng làm tổng quản xử lý sự vụ trong Phúc Yên cung.

Cung nữ cũng không giấu diếm nàng, ngữ khí bình thường đáp: "Khang cô cô có tuổi, trưởng công chúa ban ân thả nàng xuất cung..."

"Ai gia thời gian không còn nhiều, chỉ muốn gặp Khang Cầm một lần, ngươi đi nói cho nàng ý tứ của ai gia, nói ai gia chờ đợi nàng ân chuẩn." Tiêu Ngọc Hoa cúi thấp người xuống, che miệng ho nhẹ tỏ vẻ yếu ớt.

Cung nữ biểu cảm có chút khó khăn, nói tiếp một câu: "Đáng tiếc Khang cô cô phúc bạc, xuất cung không lâu liền bệnh qua đời."

Tiêu Ngọc hoa kỳ thật cũng không quá kinh ngạc, càng nhiều hơn là bội phục, nữ nhi này của bà quả nhiên tàn nhẫn đến cực điểm, cũng quả quyết đến cực điểm, bà tự thẹn không bằng. Bà bây giờ có thể nói là tứ cố vô thân, triệt để bị ép đến đường chết.

Từ hôm đó về sau, Tiêu thái hậu thân thể ngày càng sa sút, Dương thái y bận rộn tới lui hướng Phúc Yên cung, kì thực trong lòng biết rõ Thái hậu đây là đã quyết định muốn đi sớm, ngày thường chén thuốc đưa vào nhất định đổ vào chậu Thược Dược đỏ bên cửa sổ, gốc kia chưa kịp mở hoa đã bị tưới chết rồi.

Dương thái y đến Kiến Ninh cung phục mệnh đúng lúc Hạ Lan Vân Thường đang bắt mạch cho Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy cũng không kêu nàng ta né tránh, lẳng lặng nghe Dương thái y bẩm báo sau đó ngồi trầm ngâm một lát.

Nàng trước giờ chưa hề nghĩ tới đem Tiêu Ngọc Hoa bức tử, mặc dù Tiêu Ngọc Hoa đối với mình chỉ có ơn sinh thành mà không có công dưỡng dục, nhưng nàng đến cùng chảy chung dòng của bà, vô luận như thế nào Tiêu Ngọc Hoa vẫn là mẫu hậu nàng, nàng sao có thể tàn nhẫn như vậy?

"Mẫu hậu hà tất phải như vậy." Nàng thất thần phát ra một tiếng cảm thán, tràng hạt trong tay càng niệm nhanh, câu tiếp theo thì lại dứt khoát tuyệt tình, "Theo ý bà đi."

Dương thái y bất đắc dĩ thở dài hành lễ cáo lui, Tiêu Thanh Quy nhìn theo hắn đi ra cửa viện mới chậm rãi thu tầm mắt, đối diện với Hạ Lan Vân Thường đang cúi đầu, Tiêu Thanh Quy khóe miệng nổi lên tia cười lạnh.

"Ngươi có biết bản cung vì sao để ngươi ở chỗ này nghe?"

"Vân Thường không biết."

"Ngươi đã biết tình huống của mẫu hậu, cũng tiết kiệm công sức bản cung phải phái người đi báo cho hắn biết. Ngươi cũng có thể không cần tiếp tục ngụy trang trước mặt bản cung, bản cung lười nhác cùng ngươi và A Húc so đo, cũng không phải mắt ù tai điếc không thấy rõ thế cục."

Hạ Lan Vân Thường lập tức sợ hãi quỳ gối trước mặt Tiêu Thanh Quy, dập đầu thừa nhận: "Trưởng công chúa thứ tội, Vân Thường chưa bao giờ có suy nghĩ mưu hại trưởng công chúa."



"Nếu ngươi tâm tư này, bản cung sao lại để ngươi sống đến giờ này." Nàng mặc cho Hạ Lan Vân Thường hèn mọn quỳ lạy, tựa như đang nói chuyện bình thường thuận miệng hỏi, "Ngươi bắt đầu cùng A Húc khi nào?"

"Cuối năm Nguyên Huy thứ 23, thời điểm tiên đế mới từ núi Dương Quy chuyển về hoàng cung."

Câu trả lời cùng kết quả nàng điều tra không khác mấy, Hạ Lan Vân Thường cũng không lừa nàng. Thẳng đến gần đây nàng mới xác định, dĩ nhiên khinh thường tính toán với người đệ đệ này, Hạ Lan Vân Thường trước đó kết bạn cùng Tiêu Húc, về sau mới bị Hạ Lan Thế Kính ép buộc gia nhập Thiên Sư giám, Hạ Lan Thế Kính khôn khéo một đời, sợ là đến nay vẫn mơ mơ màng màng không biết người đệ tử nàng muốn truyền thừa Thiên Sư giám lại sớm ngầm thông đồng cùng với Hoàng đế Tiêu Húc.

Nghĩ tới chuyện xưa, Tiêu Thanh Quy nhàn nhạt đặt câu hỏi: "Nói vậy tên của ngươi quả thật là Vân Thường a?"

Lần đầu gặp gỡ, Tiêu Húc hỏi tên họ nàng, nàng tự xưng mình tên Vân Thường, chính là loài Bách Hợp Tiêu Húc yêu thích nhất thế nên hấp dẫn chú ý của Tiêu Húc, về sau mới có những chuyện này phát sinh. Tiêu Húc cũng không phải hoàn toàn ngu dốt như bề ngoài, đối với chuyện tên họ của nàng cũng có chỗ nghi vấn, chỉ là Hạ Lan Vân Thường một lòng trung thành với hắn, nên hắn chưa từng mở miệng hỏi qua, cũng có thể nhờ vào đó để khống chế nàng.

Trước mắt đối mặt Tiêu Thanh Quy chất vấn, Hạ Lan Vân Thường vừa nâng lên đầu lên lại cúi xuống, lòng không tình nguyện nói ra sự thật: "Trưởng công chúa minh giám, Vân Thường không dám lừa gạt. Ta nguyên bản tên Ý Nhi, gia phụ ngày trước là Công bộ thị lang Trình Đoan, từng phụ trách Đốc công xây dựng Thiên nữ tự, sau đó bị trị tội bởi sự kiện âm sát ta mới bị đày đến Dịch đình làm nô tỳ."

Tiêu Thanh Quy không biết đang suy nghĩ cái gì, chậm chạp không nói, Hạ Lan Vân Thường không khỏi căng thẳng, vội vàng dập đầu khẩn cầu: "Bệ hạ tín nhiệm Vân Thường, Vân Thường cũng một mực trung thành với bệ hạ, tuyệt không hai lòng. Sự tình năm đó gia phụ trời xui đất khiến thành người gánh tội thay, hoàn toàn là bị Công bộ Thượng thư mưu hại, Vân Thường chưa hề oán trách trưởng công chúa, biết rõ đêm âm sát trưởng công chúa cũng là người gặp nạn..."

"Im ngay." Tiêu Thanh Quy lạnh giọng đánh gãy, cho đến hiện tại, phàm là đề cập đến sự kiện âm sát nàng vẫn còn cảm giác kinh hãi, hoàn toàn không cách nào bình tĩnh đối mặt.

Về phần Hạ Lan Vân Thường, nàng vốn cho rằng có thể biến thành của mình, nhưng nàng ta đã đi theo Tiêu Húc, Tiêu Thanh Quy chưa từng tín nhiệm người hầu hạ hai chủ, vậy thì nàng liền chắp tay tặng cho Tiêu Húc, từ bỏ con cờ Hạ Lan Vân Thường này thôi.

"Ngươi!" Tiêu Thanh Quy tầm mắt run rẩy, trong nháy mắt tựa hồ đem sự tình vừa rồi quên đi, đứng dậy nhìn về phía Hạ Lan Vân Thường nói sang chuyện khác, "Hôm trước lúc rơi xuống nước hôn mê, ngươi cho bản cung dùng thuốc gì? Vì sau khi sao bản cung tỉnh lại, thân thể mặc dù suy yếu nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có lực rất nhiều?"

"Hồi bẩm trưởng công chúa, Vân Thường dùng chính là Long Huyết hoàn mới được bào chế, tán nhuyễn thành bột, lấy một phần rồi trộn với Băng Tâm hoàn cho trưởng công chúa. Mặc dù sẽ gây nóng lạnh tương xung, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vân Thường không thể không mạo hiểm thử một lần, là được vương gia cho phép."

"Long Huyết hoàn này có gì công hiệu? Vì sao chỉ có thể lấy phần ít, còn cần dùng chung với Băng Tâm hoàn?"

"Băng Tâm hoàn không đủ ổn định tâm mạch của trưởng công chúa, đề phòng tâm hỏa xao động, trưởng công chúa lại chịu đựng Hóa cốt chi dược mười năm, thân thể hao tổn quá mức, Long Huyết hoàn... Bất quá là lấy độc trị độc, đem hai thứ đối đầu nhau thì trưởng công chúa mới có thể vượt qua nguy hiểm, mau chóng tỉnh lại."

Tiêu Thanh Quy như lọt vào trong sương mù, lãnh đạm đánh giá nàng ta, cuối cùng từ trong lời nói nghe được phương pháp: "Theo ngươi nói tới đạo lý lấy độc trị độc, Long Huyết hoàn có khả năng phá giải Hóa cốt chi dược trong thân thể bổn cung?"

Hạ Lan Vân Thường sắc mặt lập tức hiện lên một tia hốt hoảng, ngập ngừng lắc đầu.

"Vì sao không thể? Bản cung thân thể hao tổn, Long Huyết hoàn vừa lúc có chỗ giúp ích, dù sao so với Băng Tâm hoàn cũng mạnh hơn nhiều."

"Long Huyết hoàn công hiệu mạnh mẽ, trưởng công chúa tuyệt đối không thể dùng nhiều..."

"Vậy liền lấy một ít, bản cung cũng biết không thể dựa hết vào nó."

"Trưởng công chúa..." Hạ Lan Vân Thường khẩn cầu, ngôn từ úp mở, "Vân Thường trung thành với bệ hạ, hơn nữa bệ hạ rất để tâm đến trưởng công chúa, xem trưởng công chúa là người quan trọng nhất, Vân Thường sao lại không muốn trị liệu dứt điểm cho đau khổ của người? Chỉ là Long Huyết hoàn chỉ vừa mới nghiên cứu ra, dược hiệu cùng ảnh hưởng còn chưa rõ ràng, lúc này không dám tùy tiện dùng trên người trưởng công chúa, kính xin trưởng công chúa thông cảm."

Hạ Lan Vân Thường nói xong thì trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận không nên nói với nàng sự tình Long Huyết hoàn, cho dù hết sức giấu diếm cũng không chống đỡ được nàng vặn hỏi, nàng thật là người tâm tư linh hoạt, thông minh cực điểm, so sánh với Tiêu Húc càng thêm cách biệt, Hạ Lan Vân Thường suýt nữa bị nàng nhìn thấu.

Tiêu Thanh Quy cười nhạt rồi yên lặng thật lâu, mãi đến khi nghe được trong viện truyền đến tiếng động nho nhỏ mới lấy lại tinh thần, tạm buông tha cho Hạ Lan Vân Thường: "Vậy đi, ngươi tiếp tục nghiên cứu việc này, bản cung chờ tiến triển của ngươi."

Hạ Lan Vân Thường rời đi, Tiêu Thanh Quy ở một mình trong phòng đẩy cửa sổ ra, ánh nắng có chút chói mắt làm nàng không khỏi nhấc tay áo lên che chắn, sau khi thả tay xuống mới nhìn được rõ ràng, Thọ Mi cùng mấy người cung nữ mang theo thùng nước cùng dao nhỏ dọn dẹp cỏ dại bên dưới cây Liên Hương, thuận tiện tưới nước.

Rõ ràng đã vào tháng giêng nhưng cây Liên Hương vẫn giữ trạng thái héo úa, từ đầu đến cuối cũng chưa từng mọc ra mầm non, nhìn bọn Thọ Mi các nàng trên mặt vui mừng, Tiêu Thanh Quy trong lòng lại cảm giác sầu thương, luôn cảm thấy cây đại thụ kia đã triệt để chết rồi.

Mấy ngày trước Tiêu Dực đột nhiên rời kinh, nàng rõ ràng còn chưa bình phục, sau chuyện rơi xuống ao sen thường xuyên cảm thấy hư lạnh, lúc này hắn đi mà không chịu chạy qua Kiến Ninh cung thăm nàng, chẳng biết có chuyện quan trọng gì nhất định phải do hắn tự mình đi xử lý? Quả thật có chút kỳ lạ.



Tiêu Thanh Quy âm thầm tính toán, nỗi bất an cứ nhảy lên không ngừng. Nàng vuốt nhẹ lồng ngực nhằm xua tan đi cảm giác bất an kia nhưng không có kết quả, hoảng hốt nghe được trong viện truyền đến thanh âm vấn an, liền nhìn thấy thân ảnh phong trần mệt mỏi của Tiêu Dực.

Cửa sổ chưa kịp đóng lại, nàng tự nhiên lách mình rời khỏi phía trước cửa sổ, sợ bị hắn phát hiện còn chạy vào nội thất đi đi lại lại bên cạnh bàn thờ Phật, giả bộ không biết hắn đến.

Tiếng bước chân dồn dập dần tới gần, Tiêu Thanh Quy giống như vô thức quay đầu nhìn hắn, đang muốn nói một câu xã giao "Hoàng huynh trở về", hắn thì vừa dừng bước trước mặt nàng đã đưa tay ra kéo nàng vào ngực, Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt phát ngốc, dự định răn dạy hắn không thành, hắn tuỳ kéo cánh tay nàng xuống vòng qua hông của mình.

Hắn ôm chặt lấy nàng, giữa hai người hết thảy không có khoảng cách, ngực dán ngực, tâm liền tâm. Thân thể của hắn tráng kiện như vậy, hoàn toàn có thể khảm nàng vào trong lồng ngực, vây hãm cả người nàng, hai tay như gông cùm xiềng xích làm nàng thở không nổi.

Tiêu Thanh Quy khó hiểu đặt câu hỏi: "Huynh làm cái gì vậy?"

Hắn nói có chút đột ngột: "A Bồ đừng vọng tưởng đẩy ra ta."

Hắn vội vàng đi Vụ Sơn, sự tình trọng yếu như vậy chỉ khi hắn tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm. Hắn lục soát khắp tàn tích của Vụ Sơn phái, cuối cùng tại mật đạo bên trong từ đường đã bị thiêu rụi tìm được bằng chứng, trên tường mật đạo vẽ hình cây đao Tiêu Ngọc Hoa tặng hắn, kia đúng thật là đao truyền thế của Vụ Sơn phái.

Hắn biết mình nên đi gặp Tiêu Ngọc Hoa, từ chính miệng Tiêu Ngọc Hoa nghe chuyện xưa, nhưng vừa tiến cung hắn lại không kìm chế được mà đi đến Kiến Ninh cung, hắn cho là mình sẽ hung hăng hôn nàng, đè nàng xuống giường làm chuyện thân mật nhất, hắn muốn giết chết Phùng Huyền Độ, đưa tiễn Lư Tống Tranh, bất kể mọi lời lẽ mà cùng nàng thành hôn, đây là điều hắn nên có được.

Nhưng ngay lúc thấy được nàng, hắn lại chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng, thậm chí e sợ hôn nàng tại đây, hắn từ khi nào làm người hèn nhát như vậy?

Tiêu Dực đang muốn nói cho nàng tất cả, cánh tay hơi thả lỏng nhưng vẫn như cũ ôm nàng không buông, Thọ Mi xưa nay không phải người vô lễ lại đột nhiên chạy vào, đồng thời phát ra tiếng kêu mừng rỡ: "Trưởng công chúa! Cây Liên Hương mọc lên chồi non, ngài nhanh đi..."

Nhìn thấy thân ảnh quấn quýt lấy nhau trước bàn thờ Phật, Thọ Mi lập tức hít vào một hơi, sững sờ tại chỗ, ngay cả việc hạ quỳ thỉnh tội đều quên mất, nàng ta khó mà tin được cảnh nhìn thấy trước mắt, mặc dù xưa nay biết quan hệ giữa hai huynh muội bọn họ thân thiết, nhưng giữa ban ngày ban mặt, hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, tuy Thọ Mi trước giờ một mực âm thầm trong lòng bao biện cho Tiêu Dực, bây giờ cũng triệt để rối bời.

Tiêu Thanh Quy vội vàng muốn tránh thoát Tiêu Dực, Tiêu Dực lại không chịu buông tay, ngay trước mặt Thọ Mi siết cánh tay, ôm lấy eo nàng kề sát thân mình, Tiêu Thanh Quy phát ra tiếng hừ nhẹ, định mở miệng giải thích thì Thọ Mi đã cúi đầu lui xuống, Tiêu Dực đưa tay bóp bên trên cằm nàng, đem đầu của nàng hướng về phía mình, nhẹ nhàng cúi đầu tới gần.

Tiêu Thanh Quy bất lực không thể phản kháng, thấy môi của hắn ngày càng tiến sát, loại cảm giác bị dày vò kia trong nháy mắt thanh tịnh, nàng rõ ràng nghe được tiếng bước chân.

Thọ Mi đúng là bất đắc dĩ, không thể không đi vào bẩm báo, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu tránh tị huý, một mực lên giọng bởi vì có người muốn tiến đến.

"Trưởng công chúa, phò mã đến thăm ngài!"

"Để hắn chờ bên ngoài!" Tiêu Dực quát lớn.

Tiêu Thanh Quy gấp gáp phát lực toàn thân phản kháng Tiêu Dực, Tiêu Dực chế trụ eo của nàng gắt gao không thả, thậm chí không hề cố kỵ mà còn thấp giọng tán tỉnh: "Muội khẩn trương cái gì? Sợ hắn nhìn thấy sao?"

"Huynh..."

Hết thảy xảy ra nhanh như một tia chớp, Tiêu Thanh Quy cùng Tiêu Dực còn đang dây dưa, Thọ Mi bên ngoài rèm châu tiến thoái lưỡng nan, Phùng Huyền Độ hai chân đã bước vào cánh cửa, trong viện cung nữ vui vẻ nhảy cẫng lên vì mầm non mới nhú, thanh âm u linh truyền đến trong tai mọi người, bi thương khắp nơi dâng lên.

Kia là tiếng vang của chuông đồng, mà chuông đồng treo trên thân Liễu thời điểm có quốc tang mới có thể dùng. Thái giám cơ hồ là chạy bạt mạng đến Kiến Ninh cung, vào trong viện thuận thế quỳ xuống, tiếng kêu đau buồn từ cửa sổ truyền vào trong phòng.

"Bẩm trưởng công chúa, Thái hậu hoăng!"

Tiêu Thanh Quy lập tức thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể không đứng vững suýt nữa té ngã, Tiêu Dực đỡ lấy nàng cũng cực kì chấn kinh. Thọ Mi tiến lên dìu Tiêu Thanh Quy ngồi xuống, hắn thì xông ra ngoài tẩm điện hỏi tên thái giám kia: "Chuyện này là thật?"

Tên thái giám không ngừng lặp lại: "Thái hậu hoăng! Thái hậu hoăng!"

Những con quạ từ chùa Thiên Khâu bay thành đàn phía trên cung Kiến Ninh, những đám mây dày đặc từ xa bỗng nhiên tụ lại, bầu trời trở nên tối tăm trút xuống một trận mưa lớn, năm năm đầu tiên của Long Hằng cuối cùng cũng trôi qua.

Thời điểm tổ chức tang lễ, Vĩnh An mưa bụi mịt mù, Bính Niệm cô cô che một cái ô bôi mỡ bò cũ nát trở lại chốn xưa cách biệt đã lâu, không vào cung yết kiến mà gõ vang trên cánh cửa vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook