Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 26: Lễ Cưới Đẫm Máu (7)

Thị Từ

26/06/2024

Ngày đó Tiêu Dực thật ra là muốn mời nàng đến Ngọa Lân Điện đem chuyện Mặc Sĩ Úc Nô nói cho nàng nghe, việc báo cáo hôn sự với Tiêu thái hậu chỉ bịa lý do mà thôi. Nhìn nàng vội vàng chạy tới, giữa lông mày còn treo ưu tư cùng oán hận, lời hắn đã chuẩn bị không có cách nào nói ra, hắn đột nhiên lười nhác muốn cùng nàng chơi một màn ngươi tới ta đi, từ khi lãnh binh đánh trận đến nay hắn am hiểu nhất là chiến thuật tập kích bất ngờ, rắp tâm đùa bỡn hắn cũng không ngại thử, chẳng qua cảm thấy sợ quá mức dây dưa dài dòng không đủ thoải mái.

Nhưng gặp dáng vẻ nàng cực kì thống khổ, hắn lại có chút mềm lòng, chẳng thể tựa như kiếm trong tay hắn không chút lưu tình chén lên người Vạn Sĩ Cách, đối với nàng, hắn luôn không đành lòng, tất cả khoan dung của hắn đều dành hết cho nàng, không hề giữ lại chút nào.

Tiêu Thanh Quy chạy trối chết, ngày ngày tự chuốc lấy cực khổ nghe cung nhân bẩm báo, Lễ bộ chuẩn bị đại hôn tiến triển rất thuận lợi, Thần vương tuyên bố tại lễ gặp mặt của nàng gặp được Lư gia tiểu thư, cực kì hài lòng cho nên miễn đi lễ gặp mặt, chỉ mong sớm ngày đại hôn… vân vân, hắn nói toàn những lí do thoái thác đường hoàng, không ngừng làm tổn thương trái tim của nàng, khiến nàng không có chút sức lực chống đỡ.

Trên triều cũng không có ngày yên ổn, bởi vì sự tình xử trí Vạn Sĩ Cách, Tiêu Húc tức giận ngay trên đại điện khiển trách Môn hạ thị lang Phạm Hoành, lệnh hắn về nhà suy ngẫm bảy ngày, Phạm Hoành dứt khoát cáo ốm, sau bảy ngày vẫn chưa lên triều, ở nhà yên tĩnh chăm sóc hoa cỏ.

Tiêu Húc cũng không phải là không muốn cùng Bắc Sóc giao hảo, kiên trì muốn giết Vạn Sĩ Cách chỉ vì muốn an ủi mấy vạn bách tính mất đi thân nhân. Phạm Hoành đại biểu cho ý kiến của Tiêu Thanh Quy, triều thần đều biết việc này thoạt nhìn tưởng Hoàng đế cùng Môn hạ thị lang tranh chấp, kỳ thật sâu xa bên trong là Hoàng đế cùng trưởng công chúa đang đối đầu.

Phạm Hoành làm Môn hạ thị lang, Trung thư tỉnh cùng Phạm Hoành cùng nhau thông đồng, sắc lệnh Tiêu Húc ban xuống không cách nào thực hiện, rơi vào tiến thoái lưỡng, cuối cùng đành phải tìm tới Kiến Ninh cung gặp mặt Tiêu Thanh Quy nói chuyện.

"Trẫm chưa từng hoài nghi quyết sách của hoàng tỷ, hoàng tỷ phụ chính ba năm, bất luận ngoại thần có nghị luận hoàng tỷ như thế nào thì trẫm luôn ghi nhớ tâm ý hoàng tỷ, Đại Dự bây giờ yên ổn, hoàng tỷ mặc dù phải gánh vác lấy tiếng xấu, nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua công lao của người. Riêng việc này trẫm thật không thể nào lý giải, hoàng tỷ xưa nay xem hoàng huynh là người thân nhất, Vạn Sĩ Cách tổn thương gân mạch trên cổ tay phải của hoàng huynh, Vương viện sử nói thẳng tay phải ngày sau có khả năng không thể khôi phục như thường, hoàng huynh là tướng tài ra trận giết địch, hoàng tỷ chẳng lẽ không đau lòng hoàng huynh? Thật sự muốn Vạn Sĩ Cách bình yên vô sự trở về Bắc Sóc?"

Tiêu Thanh Quy làm sao có thể nói cho hắn biết Vạn Sĩ Cách không phải là dân chúng Bắc Sóc bình thường mà chính là bá phụ của Tiêu Dực, nàng chẳng lẽ muốn hắn chặt đứt sợi dây tình thân mỏng manh này? Vạn Sĩ Cách chết chính là bởi Tiêu Dực mà chết, nàng không thể cho phép việc này xảy ra.

Hôn kỳ đến gần, Tiêu Thanh Quy càng gấp gáp, việc không liên quan đến mình đều muốn lấp liếm cho qua, Tiêu Húc đến cùng vẫn là quân vương một nước, bất luận Phạm Hoành hành động theo ý nàng hay tranh đấu giữa các bên thì hắn phải học cách tự mình giải quyết, lẽ nào cả đời muốn dựa vào người hoàng tỷ nàng cùng hoàng huynh Tiêu Dực này? Tiêu Thanh Quy phiền muộn nhất là dáng vẻ không có chính kiến của hắn.

Phò mã Phùng Huyền Độ cũng không thể sống yên ổn, nói là lúc ra cửa vô ý bị ngã làm tổn thương đến chân, lần này ngược lại không đến cáo trạng khóc lóc cùng Tiêu Thanh Quy, một mình tại phủ công chúa tĩnh dưỡng. Tiêu Thanh Quy lấy làm lạ còn để Thọ Mi ghé thăm mấy lần, Thọ Mi trở về bẩm báo rằng Phùng Huyền Độ vì luyện võ bị thương, Tiêu Thanh Quy cho rằng hắn bị đụng đầu nên bất thường, qua mấy ngày lại hết nên không để ý đến hắn nữa.

Hai nữ hộ vệ Tiêu Dực phái tới kia vẫn một tấc không rời luôn theo sát nàng, trước đại hôn mấy ngày lại lặng lẽ biến mất, Tiêu Thanh Quy tuy có nghi hoặc, kỳ thật cũng không khó lý giải, cuối cùng cũng nhịn không đến hỏi Tiêu Dực cái gì. Nàng không muốn chủ động đi gặp hắn, hắn bề bộn nhiều việc chuẩn bị đại hôn cũng không tới tìm nàng, bọn hắn cứ như vậy ai nấy bận chuyện riêng của mình. Tiêu Thanh Quy từ miệng cung nhân trong Ngọa Lân Điện biết được Tiêu Dực đã bình phục, vết thương tuy chưa hoàn toàn lành lại nhưng đi đứng không có vấn đề gì.

Ngày đầu tiên Vạn Sĩ Lang phái sứ thần đến Vĩnh An, Tiêu Húc không tổ chức thiết yến chiêu đãi mà lại triệu kiến sứ thần trò chuyện với nhau hồi lâu.

Hơn 10 ngày sau, Vạn Sĩ Cách mang theo bàn chân bị thương cùng đoàn sứ thần trở về Bắc Sóc. Phạm Hoành khỏi bệnh tảo triều như thường, việc này cứ như vậy coi như xong.

Ngày mùng bốn, mưa xuân liên miên, mặt trời u ám lấp ló sau rặng mây, quả thật không thích hợp làm ngày đại hôn.

Thọ Mi dẫn đầu đám cung nữ hầu hạ rửa mặt đứng bên ngoài tẩm điện chờ một lúc lâu, mắt thấy đã qua canh giờ Tiêu Thanh Quy thường thức giấc, tuy có chút không chắc chắn, nhưng vẫn kiên trì hướng bên trong khẽ gọi một tiếng: "Trưởng công chúa, người đã dậy chưa? Hôm nay vương gia đại hôn, Trắc Phi đã vào cung, chuẩn bị tiến về Phúc Yên cung bái kiến Thái hậu..."

Nạp trắc Phi, theo lễ thì Tiêu Dực không cần cùng Lư Tống Tranh đi bái kiến Tiêu thái hậu, vẻn vẹn chỉ cần mình Lư Tống Tranh đến là đủ.

Tiêu Thanh Quy cơ hồ cả đêm chưa từng chợp mắt, nhìn thấy sắc trời từng chút một sáng lên, nhưng vẫn thủy chung nằm nghiêng trên giường, ngay cả màn trướng cũng chẳng buồn xốc lên. Nghe được tiếng Thọ Mi gọi nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, cất giọng: "Tiến vào đi."

Thọ Mi bước lên kéo màn, cẩn thận nói: "Trưởng công chúa sắc mặt không được tốt, có cần phải truyền Dương thái y hay Vân Thường cô nương đến đây nhìn xem?"

Tiêu Thanh Quy không nói gì đi đến bên cửa sổ tự mình đẩy ra, thấy sắc trời u ám, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt: "Hạ Lan Thế Kính càng ngày càng hồ đồ rồi, biết chọn cho hoàng huynh ngày lành tháng tốt nhường này để đại hôn."

Thọ Mi phất tay kêu cung nữ bưng chậu nước lên, ôn nhu nhắc nhở: "Một lúc nữa vương gia muốn đến tông miếu tế bái, trưởng công chúa..."

Thọ Mi đinh ninh rằng Tiêu Thanh Quy nhất định sẽ chỉnh trang ngay ngắn để có mặt trong tế lễ của Tiêu Dực, đâu thể ngờ được Tiêu Thanh Quy hoàn toàn không có ý định này, nghe vậy liền nhẹ giơ tay lên, không muốn cho Thọ Mi nói hết.

Đợi khi nàng thay quần áo xong qua ngồi trang điểm trước gương, Thọ Mi đang đứng sau lưng cài trâm, thị vệ của nàng trong Phúc Yên cung chạy đến bẩm báo: "Lư thị đã quỳ lạy Thái hậu, thái hậu theo thông lệ căn dặn mấy câu, không đến nửa nén hương liền cáo ốm lệnh nàng ta lui ra, thái hậu hào phóng thưởng cho trắc Phi nhiều vật quý."

"Bất quá chỉ là thân phận trắc Phi cũng đáng được hậu đãi, ngày sau hoàng huynh cưới chính thê, thái hậu còn muốn dốc hết của cải hay sao?"

Lời nói thốt ra Tiêu Thanh Quy mới phát giác được mình có bao nhiêu là chua ngoa, Thọ Mi biết nàng không phải là người khẩu phật tâm xà, chỉ coi như đêm qua ngủ không được ngon giấc nên tâm tình không tốt, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho thị vệ truyền tin lui ra.

Tiêu Thanh Quy đứng dậy, không phải đích thân đi xem Tiêu Dực thành hôn, mà là hạ lệnh chuẩn bị xe: "Bản cung muốn đi chùa Thiên Khâu nghỉ ngơi một ngày."

Thọ Mi lộ vẻ nghi ngờ, nhịn không được nhắc nhở: "Trưởng công chúa, hôm nay là ngày vương gia đại hôn..."

"Không cần ngươi ở trước mặt bản cung nhắc đi nhắc lại, bản cung chẳng lẽ còn không biết hắn hôm nay đại hôn? Chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với bản cung." Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt lửa nóng xông lên, đưa tay đè xuống ngực điều chỉnh hô hấp, nhìn Thọ Mi một cái rồi quay lưng bước ra ngoài.

Xe ngựa chầm chậm rời khỏi cửa cung, hướng về chùa Thiên Khâu mà đi.

Một ngày này đối với bọn hắn mà nói đều dài đằng đẵng, khác nhau ở chỗ Tiêu Thanh Quy kỳ vọng ban đêm tới trễ một chút, Tiêu Dực thì ngược lại, đáp án của nàng đều ở trong tối nay, hắn sớm đã nôn nóng không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa.

Vương phủ đã từ lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, giống như ngày đó trong phủ công chúa lụa đỏ phiêu diêu, khách quý chật nhà,yến tiệc ăn uống linh đình, Tiêu Dực mặc bộ đồ tân lang, dáng vẻ khắc hẳn huyền y thường ngày, hắn khoan thai tới chậm xuất hiện trước sảnh đường, thanh âm chúc mừng liên tiếp nối nhau, trên khuôn mặt mấy vị triều thần kia còn thấy vui vẻ hơn nhiều so với tân lang là hắn.

Sắc mặt của hắn thực sự không tính là tốt, bình thường rõ ràng người giỏi che giấu cảm xúc vậy mà tối nay lại như mệt mỏi không muốn ứng đối, đứng trước mặt mọi người tiếp nhận chén trà tiểu Hạ tử đưa, một tay giơ lên làm động tác kính rượu khách khứa.

"Hôm nay bản vương nạp phi, chư vị đồng liêu mang theo lễ đến chúc mừng, bản vương đêu ghi nhớ. Hiện tại đang có thương tích trong người nên không thể uống rượu, lấy trà thay rượu kính chư vị một chén này…"

Đám người vội vàng nâng ly đáp lễ, trong miệng nói "Không dám không dám".

Tiêu Dực chưa có ý tứ uống trà, tiếp tục nói cho hết lời: "Chén này uống xong coi như hôm nay đại hôn kết thúc mỹ mãn, các vị sớm trở về để tránh phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm."

Dứt lời, Tiêu Dực đem trà trong tay uống cạn, buông chén xuống quay đầu rời khỏi bữa tiệc, mọi người lập tức sôi nổi nghị luận, hắn toàn bộ làm như không nghe thấy, bước chân hướng thẳng đến nội viện.

Lư Tống Tranh ngồi trong hỉ phòng, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động, không nghĩ tới Tiêu Dực nhanh như vậy đã về phòng, trong lòng khẩn trương nhưng lại có chút mừng thầm, vội vàng ngồi thẳng, cánh tay giơ lên điều chỉnh khăn che mặt.

Từ sau ngày chỉ hôn hôm đó, câu chuyện Tiêu Thanh Quy dựng lên về nhân duyên của Tiêu Dực rất nhanh đã truyền ra ngoài. Tiêu Dực mang thương thế hồi kinh lại tự mình hối thúc xử lý hôn sự, hiển nhiên là nóng lòng muốn thành hôn, tin tức Thần vương uy danh lẫy lừng hâm mộ một thứ nữ nhà Thượng thư như nàng không cánh mà bay, lan truyền trên phố biến thành giai thoại hấp dẫn, cho dù nàng chỉ ở khuê phòng đợi gả cũng nghe thấy được.

Nàng hồi hộp chờ mong Tiêu Dực đến, thật tình không biết nam tử lãnh huyết vô tình kia chuẩn bị lễ vật đại hôn cho nàng lại là một tai họa thê thảm.

Người được tôn sùng xưng là Quan Âm chuyển thế, trưởng công chúa đương triều một tay thúc đẩy việc hôn sự này, hắn không muốn phụ công nàng, nếu nàng đã nhiệt tình chọn phi cho mình thì hắn liền thành toàn, đêm mưa rả rích kéo đến thảm kịch không tưởng, triệt để đem sắc đỏ tươi vui biến thành huyết hồng.

Tiêu Dực đẩy cửa vào, đi theo phía sau lại không phải mama phụ trách chăm sóc nàng dâu mà là thái giám hầu hạ trong Ngọa Lân Điện, nội viện vốn dĩ đang tĩnh lặng truyền đến một loạt tiếng động, phủ binh hướng về phía tân phòng vây kín không một kẽ hở.

Lư Tống Tranh cầm tấm vải đỏ che mặt của tân nương, thả xuống cũng không được mà bỏ ra cũng không xong, cánh tay có chút đau nhức, trợn tròn mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Dực.



Tiêu Dực không chút để ý đến nàng, đứng ở gian ngoài nâng hai tay lên, mặc người hầu hạ cở bỏ hỉ phục, Lư Tống Tranh càng thêm khinh ngạc, chưa từng nghe ai nói Tiêu Dực là người ham mê sắc dục, lễ nghi còn chưa xong hết, chẳng lẽ hắn muốn lập tức động phòng hoa chúc? Ý nghĩ này tức khắc bị dập tắt bởi cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, hai tên thái giám đi vào trên tay bưng lấy thường phục màu đen của hắn, Tiêu Dực chỉ đơn giản đang thay quần áo mà thôi, có vẻ còn muốn ra ngoài.

Tối nay trong Thần vương phủ quả thật xuất hiện hơi nhiều thái giám, đều là lão nhân đáng tin đi theo Tiêu Dực nhiều năm. Tiêu Dực trầm giọng đặt câu hỏi: "Trong cung thế nào?"

Một tên tiểu thái giám mở miệng nói "Không có việc gì khác thường", tiểu Hạ tử vội vàng sửa lời, không phải vì Tiêu Dực trước mặt biểu hiện ra, hắn biết ý Tiêu Dực hỏi chuyện trong cung không phải hỏi Ngọa Lân điện mà chính là Kiến Ninh cung.

"Trưởng công chúa sáng từ sáng sớm đã đi chùa Thiên Khâu đến nay chưa trở về, có lẽ sẽ ngủ lại ở chùa Thiên Khâu."

Tiêu Dực cười lạnh, trên trút đi tầng hỉ phục rườm rà cuối cùng, thái giám tay lướt qua eo của hắn trong lúc vô ý đụng vào vết thương ở bụng, nghe được Tiêu Dực khàn giọng nhíu mày, vội vàng quỳ xuống đất nhận tội.

Lư Tống Tranh thấy thế liền ném khăn che mặt đứng dậy thấp giọng nói: "Không bằng để thiếp thân hầu hạ..."

Tiêu Dực lúc này mới liếc nhìn nàng, ánh mắt không một gợn sóng, từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn tiểu Hạ tử: "Ngươi nói nàng buổi chiều có đưa tới mấy cung nữ hầu hạ?"

Tiểu Hạ tử lập tức đáp lời: "Vâng ạ, đã phụng mệnh vương gia dẫn đi an bài thỏa đáng."

Tiêu Dực vung tay lên: "Kêu hết lên hầu hạ bản vương thay quần áo."

Tiểu Hạ tử rất mau đem bốn cung nữ Tiêu Thanh Quy đưa tới, hiển nhiên tất cả đều được Tiêu Thanh Quy dốc lòng dạy dỗ qua, rón rén hầu hạ hắn thay cho xong thường phục, trong đó một cung nữ đầu đeo trâm cài ngọc giác đứng ngang tầm mắt Tiêu dực, tay bưng khay đựng túi thơm màu đen tỏa ra mùi Đàn hương thoang thoảng.

Tiêu Dực cười lạnh, nàng trù bị cũng thật đầy đủ, đưa đến túi thơm làm tinh xảo đến đâu thì có ích lợi gì? Lẽ nào thứ hắn coi trọng chỉ là một cái túi thơm a?

Hắn nhìn qua hai lần, đầu ngón tay chạm lên hình thêu vân mây đỏ thẫm nhưng không lập tức cầm lấy túi thơm mà bước đi tới hướng Lư Tống Tranh đang đứng.

Lư Tống Tranh một thân hỉ phục rực rỡ, bên hông lại treo túi thơm màu đen nhìn không hài hòa chút nào, đó là đồ vật của hắn, chỉ là lúc đó sự tình ra vội vàng, để tạm chỗ ấy đảm bảo mấy tháng mà thôi.

"Đưa đây." Tiêu Dực lãnh đạm quét lấy nàng ta, mở tay ra lệnh.

Lư Tống Tranh không dám ngỗ nghịch, ngầm mang ủy khuất gỡ túi thơm xuống giao vào lòng bàn tay Tiêu Dực.

Tiêu Dực trực tiếp đem túi thơm mở ra, Đàn hương đã khô cạn vỡ thành bột mịn rơi lả tả trên đất, hắn lấy ra đụn tóc dùng sợi dây đỏ quấn chặt lấy, vứt bỏ túi thơm cũ, xoay người đi lấy cái mới cất kỹ đụn tóc rồi treo ở bên hông.

Lư Tống Tranh cũng không phải là người vụng về, đã sớm biết được lời đồn Tiêu Dực giấu giếm tóc xanh của nàng nhiều năm chính là lời nói dối, nhưng nàng nguyện ý làm một người ngu, chỉ là Tiêu Dực không chịu cho nàng cơ hội.

Cố Phóng dừng bước ở ngoài cửa, cao giọng nói: "Vương gia, nên xuất phát đến phủ Thượng thư."

Bộ y phục màu đen trên người Tiêu dực có khí chất giống như tâm tư khó lường của hắn, Lư Tống Tranh mơ hồ cảm thấy hắn hình như đang mưu đồ chuyện gì, lục bộ thượng thư đều có phủ đệ riêng, Thượng thư phủ trong miệng Cố Phóng thế nhưng là Binh bộ Thượng thư của phụ thân nàng?

Lư Tống Tranh cả gan bắt lấy cánh tay Tiêu Dực, trong mắt mang theo thăm dò: "Vương gia, ngài đây là muốn..."

Tiêu Dực liếc qua bàn tay của nàng, rõ ràng con mắt chưa từng nhìn thẳng nàng nhưng nàng lại không cách nào xem nhẹ cỗ cảm giác áp bách kia, vội vàng thu hồi động tác.

Tiêu Dực hiếm khi nhẫn nại như vậy, hào phóng nói cho nàng đáp án, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Bản vương tối nay muốn tịch thu tài sản Lư gia các ngươi."

Lư Tống Tranh trong lòng chấn động, lui về phía sau hai bước, nghi hoặc kêu lên: "Vương gia?"

Chung quy vẫn là nữ tử khuê các yếu đuối, Tiêu Dực trong chốc lát nghi ngờ ánh mắt của Tiêu Thanh Quy, chợt nhớ tới Lư Tống Tranh này nguyên bản cũng không phải người nàng chọn trúng, rất nhanh liền tiêu tan. Hắn lười giải thích cùng Kư Tống Tranh, lạnh giọng ra lệnh: "Ngươi ở chỗ này yên ổn đợi đợi, mọi chuyện sau khi bản vương trở lại hẵng nói."

Lư Tống Tranh còn muốn tiếp tục dây dưa, tiểu Hạ tử đã nhanh tay lẹ mắt mà tiến lên đem người chế trụ, nàng nhìn mình một thân hỉ phục vì giãy dụa mà lộn xộn xấu xí, Tiêu Dực lại một thân huyền bào tựa như Diêm Vương đòi mạng, chỉ cảm thấy bản thân cả ngày nôn nóng hồi hộp đều giống như trò cười.

Cửa phòng ngắn ngủi khép lại, Tiêu Dực rời đi không hề quay đầu lại.

Lầu cao xây lên không dễ dàng thế nhưng trong giây lát lại bị san thành bình địa.

Tiêu Dực rời đi khoảng một canh giờ, mưa bên ngoài đã tạnh, không khí xung quanh trở nên mát mẻ dễ chịu, chỉ là đối với Lư Tống Tranh canh giữ trong phòng mà nói, một canh giờ như vậy quả thật đủ kiểu dày vò.

Thấy thân ảnh kia rảo bước tiến vào trong phòng, Lư Tống Tranh lập tức đứng dậy nghênh đón, hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn, không dám đứng quá gần, lại không muốn lui ra phía sau.

Kỳ thật nàng ngày thường không tệ, so với vị kia tỷ tỷ của nàng thì xinh đẹp hơn nhiều, dáng vẻ rưng rưng cũng coi như điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc tâm hắn rắn như thép, đối với cái này không sinh ra một tia thương tiếc, thậm chí còn lửa cháy đổ thêm dầu nói với nàng: "Lư Kính Viễn ý đồ phản kháng bị bản vương xử tử tại chỗ."

Nước mắt Lư Tống Tranh lập tức rơi như mưa, lòng tràn đầy nghi ngờ không hiểu: "Vương gia cưới ta đến cùng là vì cái gì? Nhà mẹ đẻ thiếp thân đổ, đối vương gia có chỗ nào tốt?"

Tiêu Dực ngồi vào bàn một mình uống rượu, trong bữa tiệc hắn lấy trà thay rượu bất quá là không muốn uống chén rượu mừng cưới, bây giờ việc vui biến thành tang sự, rượu này hắn liền có thể uống.

"Ngươi hóa ra cũng bảo vệ nhà mình đến vậy, bản vương cho là ngươi sẽ dập đầu cảm tạ bản vương đã cho ngươi một ân tình, nếu không bây giờ ngươi đang chuẩn bị đày ải một chỗ cùng huynh tỷ của mình."

Về phần cái nàng gọi là chỗ tốt, Tiêu Dực không khỏi cảm thấy ánh mắt nàng ta quá mức thiển cận, hắn cần nhà vợ nâng đỡ đến đâu? Nếu như thế thật thì hắn sẽ không chờ đến nay mới nạp Trắc Phi.

"Lư gia đã bại, thiếp thân ở lại trong vương phủ sẽ phải sống thế nào? Vương gia đối thiếp thân vô tình, cần gì phải đồng ý việc hôn sự này?"

"Nàng muốn cho bản vương cái gọi là gia đình, bản vương liền theo ý nguyện của nàng. Ngươi còn sống ở đây ngược lại nên cảm thấy may mắn vì mạng ngươi đối với bản vương còn có chút tác dụng."

Hắn đêm nay không phải là lần thứ nhất dùng "Nàng" xưng hô thế này, đều là chỉ một người, Lư Tống Tranh biết đó là muội muội của hắn, trưởng công chúa Cảnh Sơ.

"Vương gia đối trưởng công chúa thật đúng là sủng ái có thừa, thiếp thân cả gan suy đoán, tóc bên trong túi thơm kia..."

"Bản vương thích cùng người thông minh nói chuyện. Ngươi tuy không phải người vợ mà nàng dự định chọn cho bản vương, nhưng so với người tỷ tỷ chỉ biết ương ngạnh của ngươi thì tốt hơn rất nhiều, nếu như ngươi cũng ngu ngốc như vậy chắc hẳn ngày đó đã không xuất hiện tại Vu Viên."

"Vương gia có biết mình đang làm gì không? Tóc xanh chính là tín vật kết duyên, trưởng công chúa và ngài là thân huynh muội!"

"Xem ra ngươi cũng không phải rất để ý đến sống chết của Lư Kính Viễn, ngược lại càng muốn tìm hiểu tâm sự của bản vương."



"Thiếp thân muốn hỏi vương gia, gia phụ làm chuyện sai cỡ nào, trêu đến vương gia ngay tại đại hôn lại muốn xét xử Lư gia chúng ta?"

"Ngươi có thật không biết Lư Kính Viễn tham ô công quỹ? Một đứa con thứ thường ngày tiêu dùng lãng phí, y phục, phấn son của tỷ muội các người lại tiêu tốn đến bao nhiêu? Hoàng đế sớm đã muốn trừng trị hắn, không phải vậy thì ngươi cho rằng việc hôn sự này làm sao rơi xuống Lư gia các ngươi? Lư Kính Viễn vì sao không theo lệnh đem đích nữ hắn cưng chiều trên lòng bàn tay nhét vào phủ đệ bản vương? Về phần giết hắn, thật ra bản vương có lòng riêng, tướng sĩ Huyền Giáp quân mất mạng tại bắc địa trên thân còn cắm mũi tên của Giang Châu, Lư Kính Viễn đã chết, ngươi có thể hay không thay hắn cho bản vương một lời giải thích?"

Tiêu Dực mặc dù cùng Hạ Lan Vân Thường không có thâm giao, nhưng biết rõ Hạ Lan Vân Thường không phải là làm người việc qua loa, hôm đó náo loạn một trận tại Vu Viên, Tiêu Dực và Tiêu Thanh Quy sao lại không nhìn ra Hạ Lan Vân Thường chính là người của Tiêu Húc, cố tình chọn trúng thứ nữ Lư Tống Tranh để Tiêu Húc chỉ hôn, có thể khẳng định Tiêu Húc từ trước đó đã có động tâm tư lên Lư Kính Viễn. Bởi vì Tiêu Húc biết chỉ cần chọn tân nương cho Tiêu Dực, hắn đều sẽ bất chấp tất cả đem việc vui chuyển thành tang sự.

Hôm đó Tiêu Húc đến Ngọa Lân Điện cùng hắn dùng bữa, thản nhiên bày tỏ tư tâm của mình, hắn vẫn nhớ rõ Tiêu Húc nói: "Trẫm chỉ hi vọng hoàng tỷ có thể gả đến cho người yêu nàng, hoàng huynh nếu đã vô tâm chuyện tình yêu vậy liền giúp A Húc mượn đại hôn để kiểm kê gia sản Lư thị, cũng coi như cảnh cáo chúng thần một phen."

Hắn thật tâm vui lòng làm cái ác nhân thuận nước đẩy thuyền.

Lư Tống Tranh nghe Tiêu Dực nói ra lí do thì ngây ngẩn tại chỗ. Lúc trước Cảnh Sơ trưởng công chúa chọn lựa nữ quyến vào cung tham dự lễ gặp mặt, Lư Tống Sênh không có được vinh hạnh này, trong nhà cố tình náo loạn hồi lâu, ức hiếp ý đồ lấy danh thiếp của nàng thay thế vào cung. Phụ thân tỏ ra là người cẩn thận, e ngại uy danh trưởng công chúa cũng không đồng ý cho nàng ta làm loạn nên nàng mới có cơ hội vào cung, lại vô tình được bệ hạ chỉ cưới.

Sau khi có ý chỉ ban hôn, Lư Tống Sênh trong phủ càng thêm bất mãn, năn nỉ phụ thân vào cung cầu xin thay đổi người thành hôn, về tình về lý nàng chỉ là một thứ nữ xác thực thân phận không xứng nhập vương phủ. Nhưng phụ thân lại bất chấp mà ghi tên nàng làm con gái chủ mẫu chính thất, thậm chí thái độ khác thường phát giận, trách cứ Lư Tống Sênh. Bây giờ nghĩ đến mới thấy hóa ra phụ thân sớm đã phát giác, chỉ là không ngờ rằng Tiêu Dực sẽ động thụ ngay đêm đại hôn để hắn hoàn toàn không có cơ hội giãy dụa.

Danh sách gia đinh của Lư gia Tiêu Dực nắm rõ ràng trong tay, lư Tống Tranh suy nghĩ một chút, đoạn không còn dám cùng Tiêu Dực giả vờ, vội vàng tiến lên quỳ gối trước mặt Tiêu Dực: "Vương gia, mẫu thân của thiếp..."

"Đem người mang vào."

Tiểu Hạ tử mang theo một người phụ nhân đi vào, phụ nhân hướng Lư Tống Tranh gào khóc kêu to: "Tranh nhi!"

"Mẫu thân..."

Tiêu Dực nhìn tiểu Hạ tử, tiểu Hạ tử liền tranh thủ mang người xuống dưới, thuận tay đóng kín cửa phòng.

Lư Tống Tranh quỳ gối bò đến gần Tiêu Dực, vốn định túm lấy vạt áo hắn khẩn cầu chút thương hại, trong nháy mắt giơ tay lên lại bắt lấy không khí, biết hắn không muốn để nàng đụng vào liền lặng lẽ rút hai tay về, trong mũi vô tình ngửi được mùi máu tươi, bên trên áo bào màu đen kia sợ là còn mang theo máu của phụ thân nàng. Lư gia quan trọng với nàng duy nhất chỉ có mẫu thân, nàng ta lấy hết dũng khí van nài: "Vương gia, cầu vương gia lưu cho mẫu thân của ta một mạng."

"Muốn như vậy thì ngươi nên nghe lời bản vương một chút."

"Xin Vương gia phân phó."

"Công việc trong vương phủ không cần tới ngươi quản lý, ngươi nên làm chính là đảm đương tốt cái danh Trắc Phi của bản vương, mẫu hậu bệnh nặng, ngươi thường xuyên qua đó hầu hạ. Nhàn rỗi thì đến Kiến Ninh cung theo nàng giải buồn, nàng kêu ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó."

Tròng mắt hắn quét nàng, bốn mắt ngắn ngủi giao nhau, hắn từ trong ánh mắt nàng ta nhìn ra, Lư Tống Tranh tựa hồ đang mắng hắn bệnh trạng, tâm trạng vốn đang không tốt lập tức dâng lên một tầng lửa giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám để lộ loại ánh mắt này, bản vương liền khoét luôn con mắt ngươi."

Lư Tống Tranh vội vàng cúi đầu, ẩn nhẫn đáp: "Thiếp thân không hiểu vương gia đang nói gì."

Tiêu Dực tự nhiên hào hứng dạt dào, đêm dài còn chưa qua được phân nửa, hắn cũng nên tìm chút sự tình giết thời gian: "Ngươi không hiểu thật a? Bản vương ngược lại cảm thấy ngươi hiểu được toàn bộ, không ngại nói ra nghe thử."

"Vương gia ngấp nghé muội muội của mình..."

"Nói không sai."

"Nhưng trưởng công chúa đã cùng Phùng công tử kết lương duyên, Phùng công tử xuất thân danh môn, nhân phẩm không có chỗ chê, khắp nơi trên phố đều biết trưởng công chúa cùng phò mã cực kì ân ái..."

"Ngươi muốn chết bản vương chắc chắn để Phùng Huyền Độ chôn cùng. Nằm chung chỗ tốt hơn nghe nói nhiều."

Lư Tống Tranh cũng là người thông minh, lập tức chú ý đến lời trêu chọc của Tiêu Dực, có câu giả sĩ thà bị giết chứ không chịu khuất nhục, nàng ngước đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt cất giấu oán giận và chỉ trích, nàng thấy hắn lúc này đã uống rất nhiều rượu, cảm nhận được sự giao động ẩn chứa trong lời nói của hắn, lặng lẽ hỏi một câu như đâm vào tim hắn: "Vương gia phải chăng đang chờ trưởng công chúa tới?"

Động tác rót rượu chợt ngưng, bầu rượu đặt mạnh lên mặt bàn phát ra tiếng vang, cánh tay dài duỗi ra, tay trái trái hắn dùng lực nắm lấy cổ của nàng: "Bản vương không thích người tự cho là mình thông minh."

Thời khắc Lư Tống Tranh gần như ngạt thở Tiêu Dực mới buông ra tay, nàng ta thở hổn hển, quả quyết không dám nói tiếp điều làm hắn tức giận, nghĩ đến tâm nguyện của hắn không phải là nghĩ cách thăm dò tình cảm của trưởng công chúa sao? Nàng tự có biện pháp: "Đêm đã khuya, vương gia đã muốn đi ngủ chưa? Thiếp thân hầu hạ vương gia."

Tiêu Dực hừ lạnh một tiếng, lại rót cho nàng một chén rượu: "Không vội, ngồi xuống đây."

Lư Tống Tranh nhìn không thấu ý tứ hắn, chỉ có thể nghe lệnh ngồi phía đối diện, nâng chén rượu lên.

Trong phòng nhất thời im ắng, Tiêu Dực cũng phát giác được mình tối nay có chút hỉ nộ bất thường, cảm xúc khó lòng khống chế, hắn quen thuộc kiềm chế hết thảy dục vọng cùng cảm xúc đến mức không để ý đến cảm giác sợ hãi đang ngo ngoe trỗi dậy, hắn trầm mặc hồi tưởng lại lần gần nhất bất an là khi nào.

Thẳng đến khi bầu rượu cạn đáy hắn mới có được đáp án, đó là không lâu sau bữa cung yến cùng nàng trùng phùng tại bãi tập trong cung, Tiêu Ngọc Hoa mang theo nàng đến chào hỏi hắn, lúc đó hắn sợ hãi.

Nghĩ đến chuồng ngựa trong bãi tập, Tiêu Dực khôi phục tâm trạng, thuận miệng hỏi lư Tống Tranh: "Ngươi có biết kỵ xạ không?"

Lư Tống Tranh giật mình, trên mặt có chút đắng chát đáp: "Thiếp thân cùng vương gia từng có cơ hội gặp mặt một lần, gia phụ thích nuôi chiến mã, ngoại ô kinh thành cũng có một trại ngựa, nhiều năm trước vương gia đã đi qua."

Tiêu Dực ấn tượng không sâu, mơ hồ nhớ lại hắn xác thực từng đi qua chuồng ngựa của Lư Kính Viễn, cũng có không ít ngựa khỏe.

"Lúc đó thiếp thân mới học cưỡi ngựa, chưa thể chế ngự tốt, suýt nữa bị quăng xuống lưng ngựa, là vương gia..."

Thanh âm gõ cửa đột ngột vang lên, tiểu Hạ tử ngữ khí có chút lo lắng: "Vương gia, trưởng công chúa rơi xuống nước, sốt cao không lùi, ngài có cần phải lập tức vào cung?"

Tiêu Dực ngay lập tức đứng bật dậy, không chút do dự rời đi, lưu lại Lư Tống Tranh ngồi trong phòng cười khổ. Nàng từng nghe nói, thời điểm vị Bồ Tát nhiều bệnh kia chưa bị bệnh từng là nữ tử kêu hùng, kỵ xạ tinh xảo, mũi tên chưa bắn trượt bao giờ, chắn hẳn sẽ không từ trên lưng ngựa rơi xuống.

Nhưng lời đồn đa phần là khoe khoang khoác lác, nàng cũng không biết Tiêu Thanh Quy chân chính học tập tại ngự chuồng ngựa bất quá chỉ nửa năm, mặc dù thiên chất thông minh nhưng đến cùng trình độ vẫn có hạn. Hiếm có chính là Tiêu Thanh Quy dù mới học kỵ thuật đã can đảm cùng Tiêu Dực so tài, đem một mũi tên cuối cùng bắn về phía hắn, mũi tên kia một mực lưu lại sâu trong lòng Tiêu Dực. Hắn thấy được tay nàng bị dây cung siết đến máu thịt be bét vậy mà nàng cho đến lúc phóng ngựa chạy đi cũng chưa từng kêu đau một tiếng, lông mày cũng không mảy may nhăn lại.

Thời gian trước đó một nén nhang tại chùa Thiên Khâu, mưa đêm tí tách hết sức thê lương, cá chép ẩn nấp dưới đáy ao không chịu lộ diện, Lục Chấn Nhan bồi Tiêu Thanh Quy đứng cạnh ao sen trong lương đình yên lặng hồi lâu. Bọn hắn ai cũng có tâm sự riêng trong lòng, tối nay đã định không thể ngủ ngon.

Nàng coi như tâm tình không ổn, cảm xúc có chút ngổn ngang, bề ngoài trông không có gì khác thường, trầm ngâm một lát, lệnh Thọ Mi đi chuẩn bị xe ngựa hồi cung, lại kêu Lục Chấn Nhan đi lấy lò sưởi tay cho nàng.

Hắn trên đường đi lờ mờ phát giác có chỗ không đúng, còn chưa kịp cầm lò sưởi trên tay đã vội vã chạy trở về, nhìn thấy trước mắt trống không thì lập tức quả quyết nhảy xuống hồ.

Mùa xuân, nửa hồ nước phủ kín lá xanh, nước về đêm lạnh lẽo, nàng một bộ quần áo màu ngọc bích tựa như bông sen duy nhất nở rộ dưới ánh trăng, toàn thân ướt đẫm trầm mình trong ao sen rộng lớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook