Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 29: Khúc Nhạc Bi Ai (3)

Thị Từ

26/06/2024

Quan tài của Thái hậu được đặt ở Phù Linh cung góc tây hoàng miếu gần với Thiên nữ tự. Vương công đại thần quỳ gối trong mưa ngoài đình viện khóc tang, trong phòng trừ cung nữ thái giám hầu hạ tang nghi thì chỉ có ba người Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy, Tiêu Húc cùng Hạ Lan Vân Thường chủ trì tang nghi.

Tiêu Húc đau lòng khó nén, ôm lấy quan tài khóc rống không ngừng, có thể nói là thất lễ vô cùng, ba người thái giám đều không ngăn cản nổi, Tiêu Dực bất đắc dĩ đứng dậy, một quyền quả quyết đem hắn đánh ngất giao cho thái giám: "Đem hắn dẫn đi, chăm sóc cho tốt."

Hạ Lan Vân Thường lặng lẽ ngây người, mặc dù thân xác còn ở đây nhưng tâm trí đã sớm theo Tiêu Húc bay đi. Mà Tiêu Thanh Quy từ đầu đến cuối chỉ quỳ gối một bên, lười nhác nhìn màn kịch náo loạn trước mắt, nghe bên ngoài tiếng khóc thảm thương, nửa giọt nước mắt của nàng cũng chưa từng rơi xuống, khuôn mặt gầy gò che lấp phía dưới mũ tang có thể nói là lạnh lùng đến cực điểm.

Cái này có lẽ chính là đạo lý "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết"*, nàng biết rõ Tiêu Ngọc Hoa cuối cùng vẫn bị nàng bức chết, nàng thậm chí không xứng được quỳ gối chỗ này.

Trong điện khôi phục yên tĩnh, tiểu Hạ tử chạy đến nói thầm vào lỗ tai Tiêu Dực, không biết nghe được thứ gì mà Tiêu Dực liền đứng dậy rời đi. Tiêu Thanh Quy ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt còn vương chút lạnh lẽo nhìn Tiêu Dực. Hắn bất quá chỉ dặn dò nàng một câu rồi vẫn quay người đi: "Ta có việc cần xuất cung, trễ một chút sẽ đi Kiến Ninh cung tìm muội, có chuyện cần nói cho muội nghe."

Hôm đó lời thái giám báo tang làm dở dang hết thảy, liên tiếp tới là lễ tiết rườm rà, nàng bề ngoài một mực không để lộ chút dáng vẻ xúc động nào nhưng Tiêu Dực lại không khó nhìn ra sắc mặt cùng trạng thái của nàng không tốt, Tiêu Ngọc Hoa dù sao cũng là mẹ đẻ, nàng tuyệt đối không có khả năng thờ ơ lãnh đạm, vậy nên lời chưa nói liền trì hoãn đến bây giờ.

Tiêu Thanh Quy nghe thế cũng không trả lời, giấu giếm tâm sự một lần nữa cúi đầu, Tiêu Dực âm thầm thở dài, vội rời khỏi Phù Linh cung, trước khi đi không quên căn dặn cung nữ: "Kêu Thọ Mi nhìn chằm chằm, thân thể nàng vừa chuyển biến tốt một chút, chớ để nàng quỳ lâu."

Xuất cung, Tiêu Dực một thân đồ trắng giục ngựa chạy trên đường lớn, đồ trắng phía dưới lấm tấm vết nước bùn bắn lên, một đường phi nhanh trở lại vương phủ, tung người xuống ngựa liền vọt vào.

Bính Niệm cô cô chờ ở trong viện, nghe tiếng động xoay đầu lại cùng hắn xa xa nhìn nhau, trong tay bà vẫn cầm chiếc ô cũ kỹ, cách ăn mặc giống một dân phụ bình thường, trâm mận áo vải, dung nhan mặc dù đã già nhưng mặt mày vẫn nhiều nét như trong ký ức.

Lần gần nhất Tiêu Dực gặp Bính Niệm cô cô là cuối thu năm Nguyên Huy thứ 17, Tiêu Thanh Quy mới ra ngoài Lương Thu cung không lâu, Bính Niệm cùng hai huynh muội bọn hắn nói lời từ biệt. Lúc đó chùa Thiên Khâu còn gọi là chùa Cảnh Quang, chưa được tu sửa đổi mới như hiện tại, tương truyền Bính Niệm cô cô cắt tóc đi tu tại chùa Cảnh Quang sau đó đột nhiên rời kinh.

Cách biệt 12 năm, bây giờ Tiêu Dực nhìn bà một đầu tóc bạc, vô thức cảm thấy bà năm đó cũng không có dự định quy y cửa phật, chỉ đơn giản là muốn rời Vĩnh An đi ẩn cư.

Hắn đột nhiên cảm giác phụ nhân dung nhan không thay đổi trước mắt có chút lạ lẫm, không lập tức tiến lại gần, bà tựa hồ mang theo sứ mệnh mà đến, nhìn hắn ánh mắt chưa đầy cảm xúc không đành lòng, trăm mối ngổn ngang cất tiếng gọi hắn: "Dực."

Yết hầu Hắn có chút nghẹn ngào, lãnh đạm trả lời: "Cô cô, người đã trở về."

Bính Niệm cô cô mở tay ra, trong lòng bàn tay cầm một miếng ngọc bội, cái này với tín vật của Tiêu Ngọc Hoa là một đôi, mảnh khác luôn treo trên người Tiêu Ngọc Hoa, Tiêu Dực tuyệt không nhầm lẫn.

Mưa cuối xuân vẫn đìu hiu như cũ, trong Phúc Yên cung, Tiêu Thanh Quy mời hòa thượng chùa Thiên Khâu tới đây cầu phúc độ siêu cho Tiêu Ngọc hoa, trụ trì tụng Chú Như Ý Bảo Luân Vương Đà La Ni, cầu mọi ác nghiệp, chướng ngại được tiêu trừ và vãng sinh sẽ được thanh tịnh.

Cảnh sắc tàn lụi, tiếng tụng kinh du dương, mưa tí tách đột nhiên dừng lại, không biết từ lúc nào lại tiếp tục rơi xuống, Tiêu Thanh Quy đứng trên thềm đá ướt lạnh bên ngoài quan sát, nhìn thấy chậu hoa Thược Dược thường bị chén thuốc đổ vào lúc trước trải qua gió mưa lại nở ra một đóa hoa ủ rủ, cánh hoa trắng nhợt nhạt chỉ tụ lại một điểm đỏ duy nhất.

"Thược Dược bên cửa sổ lại vì ai mà mọc lên."* Tiêu Thanh Quy lẩm bẩm nói, quay người nhìn qua nhóm tăng lữ đang niệm phật rồi rời đi, đồng thời nói với Thọ Mi, "Đem chậu hoa kia ném đi."

Một đường im lặng trở lại Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy không gọi Thọ Mi truyền liễn, một mình đi về, toàn thân bị thổi lạnh đến co rúm lại, cung nữ đốt than sưởi ấm, Thọ Mi thì hầu hạ Tiêu Thanh Quy thay quần áo, tay vừa chạm đến tang phục sợi gai trên người liền bị Tiêu Thanh Quy nắm lấy.

Ngữ khí của nàng cuống cuồng vội vã: "Huynh trưởng rời đi bao lâu rồi?"

"Thưa trưởng công chúa, vương gia mới đi nửa canh giờ."

"Bản cung có chút bất an, ngươi nhanh chóng phái người đi điều tra xem hắn đi chỗ nào, gặp ai."



"Vâng, nô tỳ đi ngay."

"Để bọn hắn lập tức xuất phát, nhanh đi đi!"

Ngày mưa âm u, rõ ràng tiết trời mới lúc xế trưa lại tựa như đêm khuya sắp tới, mưa rơi mặc dù đã ngừng nghỉ nhưng mái hiên bên cạnh vẫn có màn nước rơi xuống đất, âm điệu gấp rút làm lòng người hoảng loạn.

Bính Niệm cô cô cùng Tiêu Dực ngồi đối diện trong nội thất, quản gia của vương phủ pha bình trà nóng đưa lên, rất mau lui đã lui xuống. Tiêu Dực tự mình châm trà, nước mới vừa vào miệng, Bính Niệm cô cô đã nói ra ý đồ đến đây, lời nói thẳng thắn đến mức làm cho lòng người đau đớn.

"Năm đó lúc Thái hậu cho ta miếng ngọc bội này, phó thác ta một cọc sự tình cuối cùng chính là một ngày kia nếu bà ấy bỏ mạng trong cung, ta phải mang theo ngọc bội hồi kinh gặp con, thay bà ấy đem chuyện xưa từng cái nói ra rõ ràng."

Chén trà nóng này Tiêu Dực chung quy là không uống được nữa.

Bính Niệm cô cô cũng không thèm để ý hắn phản hồi ra sao, tiếp tục nói: "Con tất nhiên sớm đã biết thái hậu không phải là mẹ ruột nhưng con không biết là mình cũng không phải hài tử của Tiên Hoàng. Cha mẹ ruột của con là Tống Trường Canh cùng Bùi Tố Chi, con nguyên bản tên Bùi Minh Triệt, là do Tố Chi đặt. Còn trên người con có huyết thống người Hồ, bởi vì Trường Canh là người Bắc Sóc, đại danh Mặc Sĩ Trường Canh, là ấu tử thất lạc bên ngoài của Hoàng đế Bắc Sóc bây giờ Vạn Sĩ Lang, Vạn Sĩ Lang là ông nội con, cũng là người thân duy nhất còn tại thế."

"Ngọc Hoa vốn dĩ không mang họ Tiêu, mà họ Bùi, là sư tỷ không cùng huyết thống với Tố Chi, tỷ muội hai người các nàng cùng Trường Canh đều là đệ tử của trưởng môn Vụ Sơn Bùi Lăng Phong. Thời điểm Tiên Hoàng mới bắt đầu phục quốc, bốn người có duyên kết bạn tại Ly Đình, ban đầu Tiên hoàng thích Tố Chi nhưng ngặt nỗi nàng ấy đã sớm cùng Trường Canh lâu ngày sinh tình, về sau Tiên Hoàng cưới Ngọc Hoa, bọn hắn tại Vụ Sơn cùng thành thân chung một ngày."

Những lời Bính Niệm cô cô nói có việc hắn đã biết, cũng có việc hắn không biết, thí dụ như thân phận của Tiêu Ngọc Hoa. Cho đến lúc này, Tiêu Dực còn cảm thấy mình có thể ổn định tâm tư, thậm chí còn hơi tùy tiện, cảm thấy chân tướng đến cùng chũng chỉ như thế, không có gì không thể chịu đựng. Đoạn sau tự nhiên là Tống Trường Canh và Bùi Tố Chi chiến tử tại Xuyên Sa, thật tình không biết sử sách giỏi nhất là gạt người, kết cục không cách nào tin tưởng hoàn toàn.

Hắn một lần nữa rót cho Bính Niệm cô cô một chén trà đưa tới trước mặt, Bính Niệm uống trà, Tiêu Dực cũng bưng chén lên điềm tĩnh uống vào.

Lại nghe Bính Niệm cô cô nói tiếp: "Mười năm phục quốc, vợ chồng Trường Canh Tố Chi là công thần luôn trung thành với Tiên hoàng, Tố Chi bởi vì vết thương cũ còn suýt nữa khó sinh mà chết, nhưng đế vương xưa nay phần lớn bạc tình bạc nghĩa, Tiên Hoàng chưa hề tín nhiệm Trường Canh, lý do có thể vì Trường Canh có huyết thống Bắc Sóc, cũng có thể vì đố kỵ hắn cùng Tố Chi cử án tề mi. Năm Nguyên huy đầu tiên, Đại Dự vừa phục hồi, Trịnh Quang Phúc thèm muốn ân sủng, thường xuyên mở miệng châm ngòi, Tiên Hoàng đối với Trường Canh dần dần tình cảm dần tiêu hao hầu như cạn kiệt."

"Trùng hợp Giang Châu đại thắng, Tố Chi động thai, tại trong quân trướng trực tiếp sinh con, Trường Canh xin lệnh trì hoãn hồi triều, triệt để chọc giận Tiên Hoàng, Tiên Hoàng không để ý đến Tố Chi thân thể suy nhược, lệnh vợ chồng hai người tiến về Xuyên Sa trấn thủ biên cương, Tố Chi không thể không đem con còn trong tã lót giao phó cho người khác đưa đến bên người Ngọc Hoa."

"Không lâu sau đó, Tiên hoàng khởi xướng xuất binh chinh phạt Bắc Sóc, Trường Canh thà chết cũng không muốn mang binh tiến đánh mẫu tộc của mình, Tiên Hoàng hết sức tức giận, Trịnh Quang Phúc liền tiến cử Lục Khải Lâm, Lục Khải Lâm dẫn quân đến Xuyên Sa, chuyện thứ nhất làm chính là tiêu diệt phản loạn, cái gọi là phản loan, tất nhiên là... Thủ hạ cũ của Vụ Sơn toàn bộ táng thân tại cánh đồng tuyết, Trường Canh và Tố Chi cũng chống đỡ không lại mà bỏ mạng."

"Nói bậy, bọn hắn rõ ràng cùng Lục Khải Lâm chiến tử!" Tiêu Dực nghiêm nghị phản bác, lời nói ra lại cảm giác được sự chột dạ của mình.

"Cô cô lừa con làm gì? Lục Khải Lâm xác thực chết khi giao đấu với thiết kỵ Bắc Sóc, cũng làm cho Tiên Hoàng an phận thu lại suy nghĩ tiến công Bắc Sóc, nhưng Tố Chi cùng Trường Canh lại...là bị hắn bức tử. Nếu như sử ký có thể tin, vì sao không nhắc một lời tới chuyện Trường Canh là người Bắc Sóc? Cha mẹ của hắn đều là người Bắc Sóc, chẳng qua được người Hán nuôi dưỡng lớn lên nên mang họ Hán tộc."

Tiêu Dực bóp nát chén sứ trong tay, mảnh sứ vỡ bị hắn nắm ở lòng bàn tay, máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất.

Bính Niệm cô cô cố nén lo lắng, cho dù đau lòng cũng không thể không kiên trì nói tiếp, chém xuống trong lòng của hắn thêm một vết đao: "Ngọc Hoa đối với chuyện này biết nhưng nàng ấy không ngăn cản được, ai bảo người nàng gả chính là đế vương, việc duy nhất khi đó nàng có thể làm là bảo toàn mạng sống cho con. Nàng kiên quyết muốn nhận con làm nhi tử, nhiều năm qua một mực bảo hộ con, thậm chí không tiếc lợi dụng tình cảm của Tiên Hoàng đối với Tố Chi, con sinh ra có đôi mắt giống hệt Tố Chi, cho dù con mang khuôn mặt làm hắn phiền chán, nhưng tóm lại vẫn có thể kích thích hắn nửa phần mềm lòng, như vậy liền có cơ hội sống tiếp, bình yên lớn lên. Nhiều năm qua đi, Ngọc Hoa cũng rất muốn nói với con chân tướng, nàng bởi vì áy náy mà tích tụ thành bênh, ngày tháng trôi qua thật không dễ dàng, người đã chết rồi, cô cô cả gan thỉnh cầu con, cầu con chớ nên trách nàng, nể tình nàng một lòng nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm..."

Một khắc này Tiêu Dực cảm thấy mình trở thành chuyện buồn cười nhất khắp thiên hạ. Cho dù hắn với Tiêu Phục tình cảm phụ tử mờ nhạt, hắn đã từng si mộng mình cùng Tiêu Thanh Quy không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi Tiêu phục không phải phụ thân của hắn. Chân tướng đả thương chân tâm, người hắn coi là phụ thân lại là người có cừu hận hãm hại cha mẹ ruột của hắn, chuyện này cùng nhận giặc làm cha có gì khác nhau?

Hắn chợt nhớ tới cảnh lúc Tiêu Phục triền miên trên giường bệnh, nhớ tới Tiêu phục khẳng định hắn là con ruột với sắc mặt dữ tợn, Tiêu Phục từ trên người hắn thấy được Tống Trường Canh, cũng nhìn thấy Bùi Tố Chi, yêu hận đan xem. Mà Tiêu Phục trước phút lâm chung còn muốn buộc hắn lập lời thề thoái vị vì Tiêu Húc, gần ba mươi năm nay hắn vô số lần hoài nghi thân thế của mình hết thảy đều là trò cười, hắn cùng hoàng vị kia thì thứ trở ngại lớn nhất không phải là Tiêu Phục không yêu thương mà là Tiêu Phục hận Tống Trường Canh, cũng thống hận Bắc Sóc, làm sao có thể cho đứa con hoang như hắn giữ lại một nửa huyết mạch Bắc Sóc làm loạn vương triều Tiêu gia bọn hắn?

Nội tân chấn động, Tiêu Dực nhờ vào đau đớn nơi lòng bàn tay đổ máu mà kiềm chế, không ngừng khắc chế bản thân giống như nhiều năm qua hắn vẫn một mực đè nén, hắn ở trong lòng liên tục khuyên nhủ chính mình mọi việc rồi sẽ qua đi, hắn muốn bình phục cỗ cảm xúc này, hắn tuyệt đối không thể tức giận...

Tiêu Dực đột nhiên cúi người phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trừng đến đỏ bừng, hồi lâu không đứng dậy, cũng không nói một lời. Bính Niệm cô cô vội vàng tiến lên nâng hắn dậy lại bị Tiêu Dực đẩy ra, giọng nói của bà đau lòng khôn cùng, bi ai kêu lên: "Dực nhi!"



Mưa lại rơi.

Tiêu Thanh Quy vẫn như cũ mặc y phục đưa tang ẩm ướt, Thọ Mi mấy lần khuyên nàng thay quần áo nhưng nàng ở đó đứng ngồi không yên, không hề có ý định này. Chờ mãi mới thấy ám vệ trong thành chạy đến bẩm báo rằng buổi trưa có một dân phụ đến bái phóng vương phủ, từ khi Tiêu Dực chạy về vương phủ đến giờ thì cửa phủ vẫn đóng chặt, từ đầu đến cuối không có người ra.

Nội tâm Tiêu Thanh Quy càng hoảng, máu tanh tựa hồ muốn tuôn ra, một tiếng sét ngang trời dọa đến nàng run lẩy bẩy, tiếng mưa rơi nặng hạt càng như dao cứa vào tim, nàng cưỡng chế chính mình phải ổn định lại tâm trí.

Tướng lĩnh trong thảm kịch năm đó hầu hết đã chết trận, biết chuyện xưa thì Tiêu Ngọc Hoa hẳn là người cuối cùng, nàng phải chăng còn bỏ sót ai?

Bính Niệm cô cô.

Bính Niệm cô cô theo Tiêu Ngọc Hoa nhiều năm như vậy, Tiêu Thanh Quy sau khi nắm quyền đã từng phái người điều tra qua xuất thân của Bính Niệm cô cô, nửa điểm kỳ lạ cũng không có tra ra, nhưng chính là bởi vì Bính Niệm cô cô thân phận quá sạch sẽ mới không phải chuyện bình thường.

"Dân phụ? Ngươi có nhìn được rõ ràng? Không phải là ni cô?" Tiêu Thanh Quy truy vấn.

"Đúng là phụ nhân quần áo bình thường, tóc có chút bạc nhưng đích thị là có búi tóc, ngay lập tức được mời vào vương phủ. Thuộc hạ vốn liên lạc với tai mắt trong phủ cũng không thu được câu trả lời, vương gia hạ lệnh cấm cửa nên thuộc hạ cũng không tiện đi vào..."

Tiêu Thanh Quy đến cùng vẫn chưa thể thả lỏng, ngữ khí nóng nảy nói: "Cái gì gọi là không tiện đi vào? Đi đập cửa phủ hắn nói đây là ý bản cung, dù phải chết cũng phải xông vào, đem phụ nhân kia bắt tới cho bản cung, đi ngay lập tức!"

Mây đen che kín, Tiêu Dực không còn nhìn rõ mặt trăng trên cao nhưng ngay thời khắc sụp đổ này Tiêu Dực vẫn nhớ tới nàng như một thói quen.

Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy bắt lấy Bính Niệm cô cô, khó khăn hỏi bà câu hỏi mà đến mình cũng sợ sẽ nghe được đáp án làm bản thân tổn thương: "A Bồ có biết những thứ này không? chuyện năm xưa phụ hoàng nàng là hung thủ mưu hại cha mẹ ruột của ta."

Bính Niệm cô cô đáp: "Khi đó A Bồ còn nhỏ, một mực bị giam lỏng ở Lương Thu Cung, như thế nào biết được việc này? Huống chi, nếu nàng biết được sao lại giấu diếm con nhiều năm như vậy, không chịu nói rõ với con?"

Tiêu Dực suy nghĩ một hồi, chắc chắn nói ra: "Người sai rồi. Nàng biết được tuyệt đối sẽ không nói cho ta."

Nhưng hắn cũng không nhịn được buông lỏng, âm thầm hy vọng, hy vọng nàng không biết chuyện này, nàng vĩnh viễn cũng không cần biết. Những lời hắn muốn nói cùng nàng vẫn có thể nói, hắn muốn nói cho nàng bọn hắn không phải là thân huynh muội, bọn hắn có thể yêu nhau, về phần tội nghiệt Tiêu Phục phạm vào, hắn lòng tràn đầy cừu hận, cỗ cừu hận kia ngắn ngủi lan tràn đến Tiêu Thanh Quy lập tức bị hắn miễn cưỡng đè xuống, hắn không thể hận nàng.

Lời đã nói xong, Bính Niệm cô cô có ý muốn đi, Tiêu Dực sao chịu để yên, lệnh phủ binh đem bà dẫn đi tạm giam lỏng tại Thiên viện, không muốn cùng bà nhiều lời, thậm chí không thèm để ý chút nào đến thân thế của bà.

Bính Niệm biết hắn cũng ôm hận lên mình, bà dùng tay xé rách bộ đồ trắng để tang trên người hắn, lộ ra thường phục màu đen bên trong, Bính Niệm cô cô trong nước mắt còn mang theo nụ cười, cuối cùng nói cho hắn biết: "Nàng ta tự biết có lỗi với con nên không muốn con vì nàng ta để tang, Dực, con phải sống thật tốt, bất luận con làm cái gì đều là bọn họ thiếu con, nàng ta sẽ không trách con! Ta cũng không trách con..."

Lúc người của Tiêu Thanh Quy phái đi đến gần vương phủ thì Bính Niệm cô cô đã tự vẫn. Thi thể được gia nô khiêng đi, mặc dù mưa to vẫn lập tức đưa ra ngoài thành hạ táng, trên thế gian này người cuối cùng biết được chuyện xưa cũng theo đó biến mất.

Đã từng có không ít nữ nhi giang hồ, con em thế gia lòng mang giấc mộng phục quốc, cùng những người chung chí hướng có cơ duyên tụ họp, trải qua những ngày tháng vui vẻ, hăng hái nhất của cuộc đời. Bính Niện cô cô xuất thân từ một gia đình giàu có bên sông Hoài châu, trong nhà chỉ có duy nhất một người con gái bảo bối, phụ mẫu dốc hết tài lực phù trợ Tiêu Phục hoàn thành đại nghiệp, bà cũng từng bên trong Ly Đình cùng Tiêu Phục nói qua chuyệt phong nguyệt, cho nên mới dám gọi thẳng tên người cũ.

Về sau bà cùng Trịnh Quang Phúc chung nhau một đoạn tình, cho nên mới biết rõ ràng âm mưu của Trịnh Quang Phúc như thế.

Nguyên Huy thứ nhất là một năm cực kỳ thê thảm và đau đớn, Tố Chi, Trường Canh bỏ mình, lưu lại đứa trẻ mồ côi, Trịnh Quang Phúc cưới nữ nhi nhà quan, thai nhi trong bụng bà vừa sinh hạ liền mất đi, thời gian sau đó bà vào cung làm nhũ mẫu của Tiêu Dực, sau lại cùng Tiêu Thanh Quy đơn độc nhập Lương Thu cung, bà coi thật sự xem hai huynh muội hắn như con ruột, đáng tiếc thế sự trêu ngươi, bà cuối cùng vẫn là kẻ đồng lõa trong câu chuyện này.

Bây giờ bà hoàn thành phó thác sau cùng của Tiêu Ngọc Hoa, tâm nguyện đã xong, không còn thiết sống, cho dù Tiêu Dực thả bà rời đi thì bà cũng đã quyết ý muốn chết. Để những người đời trước toàn bộ đều hóa thành cát bụi theo gió cuốn đi, vĩnh viễn không lưu lại đau buồn cho đời sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook