Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 30: Khúc Nhạc Bi Ai (4)

Thị Từ

26/06/2024

Màn đêm buông xuống, một màn khóc lóc trong Phù Linh Cung cũng kết thúc, Lư Tống Tranh đội mưa mà về, vừa tiến đến nội viện liền thấy gia nô hướng trong phòng đưa rượu.

Hiện tại đang trong hiếu kỳ của Thái hậu, hành động như vậy là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, Lư Tống Tranh đắn đo một chút vẫn là kiên trì đi vào khuyên nhủ: "Vương gia, lúc này không nên uống rượu..."

Tiêu Dực đã uống đến ngà say, nhìn nàng kia mang bộ đồ tang liền cảm giác chướng mắt, vung tay ném bầu rượu phía dưới chân Lư Tống Tranh: "Bản vương làm cái gì không đến lượt ngươi xen vào."

Lư Tống Tranh thấy bàn tay hắn có vết máu khô, vội vàng sai người đi truyền ngự y, Tiêu Dực lại đột nhiên đứng dậy, cảm thấy vương phủ này có chút chật hẹp, lại tựa như muốn trốn chạy, đơn độc xông vào trong màn mưa.

"Vương gia! Ngài đây là thế nào?!" Lư Tống Tranh không khỏi quan tâm nói.

Tiêu Dực hất nàng ra, lư Tống Tranh ngã nhào trên đất, nha hoàn chạy đến nàng đỡ dậy thì Tiêu Dực đã quay người đi thẳng ra cửa phủ.

Hắn một đường giục ngựa phi nước đại trên đường lớn quạnh quẽ, vốn định vào cung gặp nàng trong lòng lại trống rỗng sinh ra tia kháng cự, hắn muốn nội tâm mình mau chóng bình tĩnh trở lại, dừng trước cửa Thiên Khâu chùa, giống như quỷ La Sát trong đêm, hắn quyết định xông vào Hoàng gia phật tự này.

Cùng lúc đó, bên trong Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy chờ đến nóng ruột, bữa tối trên bàn đã lạnh tanh nhưng vẫn chưa hề động đũa, Thọ Mi lại múc thêm một chén cháo nóng, ở bên cạnh gian nan khuyên nàng ăn. Sấm sét lập lòe, mưa càng thêm lớn, Tiêu Thanh Quy đang ngồi yên lặng tựa hồ bởi tiếng sét mà thanh tỉnh, nàng chợt nhớ tới gốc Liên Hương ngoài vườn, sợ trời mưa to, mầm non mới nhú ra trải qua một đêm mưa gió chắc chắn sẽ úng nước mà chết, lúc này vội đứng dậy xông ra khỏi tẩm điện.

Thọ Mi vội vàng buông chén cháo, đuổi theo liều chết ngăn cản Tiêu Thanh Quy: "Trưởng công chúa! Mưa lớn như thế, ngài làm sao lại tự mình chạy đến! Nhiễm lạnh..."

Tiêu Thanh Quy giãy dụa, ngón tay chỉ về phía cây Liên Hương: "Mau gọi người đến dựng lều tránh mưa, ngươi không phải nói nó mọc chồi non sao?"

"Nô tỳ sẽ đi gọi người, trưởng công chúa cứ ở bên trong chờ là được..."

Một đám cung nữ thái giám chạy đến vây quanh gốc Liên Hương luống cuống tay chân, Tiêu Thanh Quy không để ý Thọ Mi ngăn cản, nhất định phải tự mình động thủ, toàn thân đã hoàn toàn bị nước mưa xối ướt, Thọ Mi luôn miệng khuyên can nhưng nàng không nghe vào tai.

Thời điểm hỗn loạn như vậy, ám vệ lại vào cung bẩm báo, Tiêu Thanh Quy đang đứng bên cạnh gốc cây lôi kéo lều che mưa, cung nữ thái giám bên người thấp giọng hô không ngừng, Thọ Mi vội vàng chạy đến kêu lớn: "Trưởng công chúa! Chỗ vương gia có tin tức!"

Tiêu Thanh Quy nghe được hai chữ "Vương gia" thì suýt nữa té ngã ra đất, chật vật bắt lấy tay Thọ Mi hỏi: "Người đâu?"

Ngoài sân chỉ có ám vệ đứng chờ, không thấy bóng dáng người phụ nhân nào.

"Phụ nhân kia đã chết, được mang ra khỏi vương phủ đi an táng nên người chúng ta liền không động thủ, một lát sau vương gia một mình rời vương phủ đi đến chùa Thiên Khâu."

Tiêu Thanh Quy tự lẩm bẩm: "Hắn nói sẽ đến gặp ta, hắn nói trễ một chút sẽ đến gặp ta, trời đã tối sao hắn còn chưa tới?"

Gió lốc mãnh liệt cùng sấm sét đánh tới, lều nhỏ vừa dựng lên đã bị mưa lớn quật ngã xuống đất truyền ra một tiếng rầm lớn, cơ hồ còn muốn bay theo cơn gió, Tiêu Thanh Quy kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy nhánh cây non kia phơi ra trong mưa gió, cung nữ thái giám chạy đuổi theo cái lều, khung cảnh có thể nói là nhốn nháo.

Nàng không khỏi có chút nghẹn ngào, âm thầm rơi lệ, cây Liên Hương vốn đã không phù hợp để trồng tại Vĩnh An, là bọn họ mặc kệ thiên địa đem nó lưu lại tại đây, nhưng nó luôn trong trạng thái khô héo muốn chết, mãi mới mọc ra nhành con, nàng xem đó như tia hi vọng để bám víu, cuối cùng vẫn là không giữ được.

Thọ Mi vừa chạy đi lấy dù che lên đỉnh đầu nàng, Tiêu Thanh Quy đã quyết định đi chùa Thiên Khâu tìm hắn, xuất cung bằng cửa chính quá xa, nàng chạy thẳng đến một đình viện chưa từng có người ở, đình viện hoang vắng cùng chùa Thiên Khâu cách nhau một bức tường, tại một góc đổ nát phía trong chính là cửa vào mật đạo, ngay thời điểm chùa Thiên Khâu được trùng tu nàng đã bí mật xây dựng mật đạo này để phòng ngừa hậu họa, giống như tẩm điện nàng và vương phủ của Tiêu Dực đều sẽ có một gian mật thất.

Tiêu Thanh Quy cởi áo tang ướt đẫm bên ngoài ra, lệnh Thọ Mi ở đây canh giữ, một mình đi vào con đường nối thẳng đến chùa Thiên Khâu.



Tiêu Dực vào chùa một mực tiến về nơi đặt bức tượng Thủy nguyệt Quan Âm uy nghi.

Hắn từ xa nhìn thấy một phụ nhân trên người mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành dầm mưa đang thẳng lưng quỳ gối trước tượng Quan Âm cầu phúc, điện Vãng Sinh ngay tại tay trái phía Tây, tăng nhân đốt đèn bung dù đi ra, nhìn thấy hắn trong nháy mắt hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên che dù cho hắn.

Tiêu Dực chỉ vào phụ nhân kia hỏi: "Đó là ai?"

"Là khách hành hương trong thành, ấu tử bệnh nặng, nàng mới đội mưa đến đây cầu phúc, chúng tăng cũng không đành lòng xua đuổi."

Tăng nhân kia ngửi được trên người Tiêu Dực có mùi rượu, lông mày khẽ nhíu lại nhìn hắn dò xét, Tiêu Dực trực tiếp đóng dù, chân vẫn bước vào Vãng Sinh điện, tăng nhân lắc đầu, lặng yên rời đi.

Hắn không nên đến Vãng Sinh điện.

Hắn hiếm hoi động chút từ bi, lộ ra vẻ mặt yếu đuối, trong lòng đang nghĩ có nên vì phụ mẫu đã qua đời lập đàn tưởng niệm một phen, hoặc là làm cho Bính Niệm cô cô một bài vị để thờ cúng. Dù thế nào đi nữa cũng chưa từng ngờ tới mình sẽ phải chịu đựng một đòn trí mạng nhất.

Trên vị trí đặt bài vị, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy bên cạnh tên Bùi Tố Chi, Tống Trường Canh còn có còn tên Bùi Minh Triệt.

Hắn tại Vãng Sinh điện vô lễ phát ra tiếng cười lớn, lùi về sau lật đổ giá đèn treo thành hàng trên tường. Hắn khó mà tin được sự thật là nàng đã biết hết mọi chuyện nhưng lại không nói cho hắn, nàng đành lòng nhìn hắn sống mơ mơ màng màng, nhìn hắn nhận giặc làm cha, nhìn hắn trở thành kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian, nhìn bản thân ngày ngày thống khổ vì đoạn tình này. Liên tưởng tới những hành động đẩy hắn ra xa, không khỏi cảm thán bàn cờ này nàng hạ thật lớn, mà hắn chỉ là một quân cờ tung hoành trên đó, mặc nàng sắp xếp.

Hắn quả quyết rút kiếm bên hông, đem ba bài vị kia cùng những cái để trên bàn quét thẳng xuống mặt đất, thân người lảo đảo rời khỏi Vãng Sinh điện.

Người phụ nhân quỳ gối dưới chân Thủy Nguyệt Quan Âm tựa hồ cảm xúc cũng đã sụp đổ, trong mưa rơi lệ vấn thiên, Tiêu Dực cảm giác cùng nàng ta có chút đồng dạng tương lân, cùng là người lưu lạc chốn Thiên Nhai, bất luận nhân duyên ra sao, tóm lại tối nay bọn hắn đều đau lòng đến cực độ.

Không muốn nghe thanh âm khóc than của phụ nhân kia, trong mắt hắn lập tức hiện lên sát tâm.

"Xin trời cao thương xót, con ta còn nhỏ, tội gì mà phải chịu đựng tra tấn đến nhường này?! Trưởng công chúa triều ta chính là Bồ Tát chuyển thế, vì vạn dân bách tính tiếp nhận cực khổ, trời xanh có mắt, Quan Âm có mắt, xin đem thống khổ của con ta chuyển đến cho trưởng công chúa! Chúng ta là nhân gia tầm thường, chỉ nguyện gia đình bình an, ấu tử Khang Kiện..."

Tiếng nói chợt ngưng bặt, Tiêu Dực ở sau lưng đã chỉ kiếm vào người nàng, phụ nhân thét chói tai, tựa như nhìn thấy hung thần mà kêu la: "Ngươi là người phương nào? Dám đứng tại chùa miếu hành hung bách tính!"

"Không muốn chết thì cút nhanh lên!" Tiêu Dực lạnh giọng quát lớn.

Phụ nhân hốt hoảng chạy đi, Tiêu Dực đá bay bồ đoàn ướt đẫm ra ngoài, vung kiếm chém lên tượng Thủy Nguyệt Quan Âm, nhưng bức tượng quá mức nguy nga, vững chắc đến mức đao thương bất nhập, Tiêu Dực chưa hả giận không ngừng chém đến, ý đồ đọ sức đem bức tượng này đánh hạ, trong lòng lại tràn đầy hối hận.

Hắn vốn muốn mượn tượng Quan Âm vì nàng khẳng định uy danh, cuối cùng lại trở thành lí do để vô số bách tính cầu mong đem bệnh tật chuyển hết cho nàng, hắn trong phút chốc quên đi mình là người không tin thần phật, vô thức nghĩ đến thân thể của nàng chính là bởi vậy mới không thể tốt lên, rõ ràng một khắc trước đó còn oán nàng hận nàng, bây giờ vậy mà hoàn toàn bị nỗi niềm tiếc thương thay thế, đau lòng khó nhịn.

"Huynh trưởng!"

Tiếng kêu như chú niệm bao trùm trong màn mưa, hắn còn tưởng mình gặp ảo giác, xoay người sang chỗ khác liền thấy được thân ảnh nàng hướng mình chạy tới, nàng hôm nay mặc một thân áo trắng thuần, hiện tại đã bắn đầy nước bùn, hoa văn thụy hạc tường vân đều bị che lấp.

Tiêu Thanh Quy muốn tới gần hắn, Tiêu Dực nhấc tay rút kiếm ngăn nàng lại, Tiêu Thanh Quy lập tức sáng tỏ hết thảy.

Tiêu Dực đặt câu hỏi trước: "Đêm đại hôn đó, ta hỏi muội dấu diếm ta cái gì, hôm nay ta hỏi một lần nữa, muội đang dấu diếm ta cái gì?"



Tiêu Thanh Quy trong lòng nặng trĩu, chỉ cảm thấy mũi kiếm kia như đã đâm vào trong cơ thể nàng: "Huynh cũng đã biết."

"Muội không cần quản ta biết cái gì, ta phải nghe chính miệng muội nói!"

"Ta có thể nói cái gì? Chân tướng chính là như thế! Phụ hoàng ta giết cha mẹ ruột của huynh, huynh còn muốn ta nói cái gì?!"

"Kia là tội lỗi của hắn, có liên quan gì tới muội?! Vậy mà muội lại giấu diếm ta, muội dấu diếm ta bao nhiêu năm?"

"Mười một năm. Mười một năm qua ta từng giờ từng phút đều bị giày vò, huynh nói ta như thế nào nói thật cho huynh? Huynh có dám nói sau khi huynh biết được sự thật đối với ta không có chút nào oán hận? Huynh trưởng, ta quá hiểu huynh, huynh sẽ hận ta, ta không muốn huynh hận ta, ta chỉ sợ huynh hận ta..."

"Không ngờ là những mười một năm, Tiêu Thanh Quy, ta quả nhiên đã khinh thường muội. Muội cũng xứng nói hiểu ta sao, đời này ta hận nhất là bị người khác trêu đùa, mà muội, người ta tín nhiệm nhất, yêu thương sâu đậm nhất lại bày ra lời nói dối trắng trợn đem ta vây khốn, mười một năm này muội đã từng có phút giây nào muốn cùng ta nói rõ việc này?"

"Chưa bao giờ!" Tiêu Thanh Quy cắn răng đáp lại, ngửa đầu nhìn thẳng hắn, "Từ khi ta biết được sự thật liền hạ quyết tâm, đời này ta muốn cùng huynh làm huynh muội ruột thịt. Bây giờ nếu như hỏi ta, ta sẽ chỉ tiếc hận mình không dứt khoát sớm loại trừ Bính Niệm cô cô."

Tiêu Dực bật cười thê lương, dùng mũi kiếm điểm nhẹ trên ngực nàng, chất vấn: "Muội nơi này thật sự không biết đau? Ta không ngại nói cho muội, trái tim ta đau đớn như xé thành trăm mảnh, ta cũng là người sống sờ sờ, ta ngay cả trong mộng cũng nhớ phải chém đứt sợi dây huyết thống buồn nôn này với muội, thế mà muội lại nói rằng muội muốn cùng ta cả đời làm thân huynh muội, muội từng hỏi qua ý nguyện của ta chưa?!"

Tiêu Thanh Quy không thể phản bác, rõ ràng là nàng đuối lý trước, vô luận Tiêu Dực tức giận như thế nào nàng đều có thể tiếp nhận. Thế là nàng cất bước hướng về phía trước để lưỡi kiếm chống lên ngực áo, Tiêu Dực không hề nhúc nhích, nàng muốn tiếp tục hướng về phía trước, chỉ cần thêm nửa bước, mũi kiếm sẽ đâm xuyên người nàng, nàng không chút nào sợ hãi, dù chết dưới kiếm của hắn cũng cam lòng.

Tiêu Dực thu nửa cánh tay lại, quát lớn: "Đừng tới gần ta."

Tiêu Thanh Quy trực tiếp dùng tay không bắt lấy thân kiếm hướng phía trước ngực mình, hành động kiên quyết nhưng ngữ khí phát ra lại vô cùng mềm mại: "Huynh trút giận với A Bồ, A Bồ không có lời nào để bào chữa, ngàn sai vạn sai đều là A Bồ sai. Huynh hỏi ta quá khứ mười một năm qua đã từng nghĩ tới cùng huynh nói sự thật, ta xác thực chưa từng nghĩ tới, bởi vì ta biết huynh sẽ hận ta, huynh cũng biết bản tính ta, phàm đã hạ quyết tâm liền không có khả năng thay đổi, ví dụ như việc này, trong lòng ta cũng có huynh nhiều năm. Nhưng vì sao huynh không hỏi ta hôm nay có hối hận hay không? Ta hối hận, nếu như được quay lại quá khứ, ta chắc chắn năm Nguyên Huy thứ 18 sẽ nói cho huynh tất cả những gì ta biết, cho dù huynh muốn hận ta, cho dù là bị huynh cầm tù thì ta cũng muốn ở cùng một chỗ với huynh. Là ta lo lắng quá nhiều, lại tự tiện làm chủ, đoạn này tình chung quy huynh là người thống khổ hơn, cho nên khi huynh hỏi ta có biết đau lòng hay không, ta không thể nào đáp lại, nhưng ta không ngại moi trái tim mình ra cho huynh xem, xem thử phía trên phải chăng chỉ viết tên của huynh..."

Lòng bàn tay của nàng bị rạch một đường chảy ra máu tươi, Tiêu Dực bất chấp ném thanh kiếm xuống đất, Tiêu Thanh Quy thở phào một hơi, nghẹn ngào gọi hắn: "Huynh trưởng..."

Tiêu Dực ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nàng lập tức nhào về phía hắn, bước chân khập khiễng ôm lấy vai của hắn, Tiêu Dực cũng không đáp lại cái ôm này, tay nàng âu yếm khuôn mặt hắn, không báo trước mà hôn lên, nhẹ mổ đôi môi của hắn lấy lòng.

Hắn vốn định mở miệng ngăn cản nàng, nàng lại thừa cơ đưa đầu lưỡi vào thăm dò, học hắn hai lần trước đối đãi nàng như vậy, vụng về khuấy động nội tâm hắn.

Mưa rơi dồn dập vô hình kéo dài thời gian, chỉ một nháy mắt cũng trở nên dài dằng dặc, không biết qua bao nhiêu lâu, hắn vẫn chưa đáp lại cái ôm của nàng nhưng tay phải nâng lên đã đặt sau đầu nàng, thế hôn càng thêm hung hãn cướp đoạt quyền chủ động, mọi hơi thở của nàng đều bị hắn hút lấy.

Hắn cắn cánh môi nàng phát đau, trong miệng mang theo mùi rượu thoang thoảng, nhưng điều này cũng giúp nàng xác nhận mình còn sống, có thể ví như sống sót sau đại nạn.

Tiêu Dực cảm giác được nàng khóc nức nở, hắn giữ nguyên cường độ không chịu mảy may thu liễm, nước mắt hoà với nước mưa, hắn ngắn ngủi mở to mắt, nhìn nàng vừa nhẹ run vừa đắm chìm nhắm chặt hai con ngươi, hắn và nàng đều bị nước mưa thấm ướt, dư quang quét đến Lục Chấn Nhan ở xa xa đang đứng dưới tán ô màu ngọc bích.

Trong màn mưa mờ mịt, họ nhìn nhau trong thoáng chốc, trao đổi tín hiệu là đã nhìn thấy nhau, sau đó, ánh mắt của Lục Chấn Nhan vẫn trừng lớn, nhưng Tiêu Dực nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhắm mắt lại, đồng thời bàn tay trái mạnh mẽ ấn vào đầu nàng khiến nụ hôn càng sâu hơn, hắn hận không thể làm nó càng thêm sâu, thêm dài hơn nữa.

Nàng trong ngực hắn phát ra tiếng ưm nhẹ, bởi vì thiếu dưỡng khí mà giãy dụa, Tiêu Dực đột nhiên kết thúc cái hôn này, nàng mở hai mắt không hiểu nhìn về phía hắn, trong thần sắc vẫn còn mê ly chưa tan đi, Tiêu Dực từ đó hiểu được, không phải là chỉ mình hắn biết lưu luyến không rời, lòng tham vô đáy.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn quả quyết ôm lấy nàng hướng thẳng về nội viện mà đi. Tiêu Thanh Quy biết rõ sẽ phát sinh chuyện gì, nhịp tim đánh trống liên hồi, nhưng nàng thực sự quá lạnh, chỉ có thể dựa vào người Tiêu Dực, cúi đầu đem mặt chôn ở cổ hắn, hô hấp đánh tới nơi vạt áo càng thúc hắn bước chân thêm nhanh.

Y phục một đen một trắng hỗn độn trên giường, dây dưa không dứt, giống như bàn cờ lộn xộn khiến người khó phân biệt thắng thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook