Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 31: Khúc Nhạc Bi Ai (5)

Thị Từ

07/08/2024

Tiêu Thanh Quy tỉnh lại sau giấc ngủ, mùi đàn hương trong chùa Thiên Khâu còn quanh quẩn nơi chóp mũi, một khắc mở mắt ra nhìn thấy xà nhà điêu khắc công phu trên đỉnh đầu, thấy màn trướng tua rua màu vàng mới ý thức được mình đang ở bên trong Kiến Ninh cung, đêm xuân nồng cháy cũng đã tàn.

Đêm qua dầm mưa cả đêm, thân thể của nàng có chút nặng nề, cái trán hiện tại ẩn ẩn đau nhức, nàng hồi tưởng hỗn loạn nơi chùa Thiên Khâu, nhớ tới từng tiếng kêu "Hoài Trạc" ẩm ướt, thật là không dám nghĩ lại.

Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, tưởng chừng mình đang ở trong cơn mê, hốt hoảng nhìn trên giường trống không, hiển nhiên chỉ có chính nàng, chợt lên tiếng gọi người: "Thọ Mi?"

Thọ Mi đứng đợi chờ bên ngoài cửa điện hồi lâu, nghe tiếng liền lệnh cung nữ xuống dưới chuẩn bị nước hầu hạ rửa mặt, một mình Thọ Mi đi vào trước hồi đáp: "Trưởng công chúa, đã là giờ Tỵ."

Tiêu Thanh Quy nghe vậy khẽ thở dài một cái, xoa thái dương mệt mỏi nói tiếp: "Là bản cung ngủ quá giờ."

Nói mới nhớ, nàng đã lâu không có giấc ngủ yên ổn đến thế, không biết là do nguyên nhân gặp mưa nhiễn lạnh làm nàng quá mệt mỏi hay vì chuyện khác, nghĩ đến đây, nàng cúi đầu nhìn trên người áo ngủ chỉnh tề sạch sẽ, liền vội hỏi Thọ Mi: "Đêm qua... Bản cung trở về bao lâu rồi?"

Nàng tự biết không thể nào là tự mình đi về được, trận mây mưa về sau ý thức của nàng đã chìm vào hôn mê, chỉ nhớ rõ bàn tay đan cài không rời của nàng và hắn, tay nàng là bị kiếm của hắn quẹt làm bị thương, may mắn Tiêu Dực rất nhanh đem kiếm vứt xuống nên vết cắt không sâu, nhưng lòng bàn tay của hắn chẳng biết vì sao cũng bị thương, vết cắt so với nàng còn sâu hơn, lại chưa được xử lý, máu thịt be bét, vết thương đã có chút khô, hắn lại giống như là không cảm giác thấy đau nhức.

Nàng hôn lòng bàn tay hắn, trêu đến hắn ngứa ngáy khó nhịn, Tiêu Dực đặt nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, về sau nàng cứ như vậy ôm lấy cánh tay của hắn ngủ say sưa.

Hiện tại xem xét tay phải của mình đã được băng kín, cũng sớm đã bôi thuốc qua, không biết viết thương của hắn xử lý như thế nào...

Thọ Mi sắc mặt không được tự nhiên, nhìn kỹ tựa hồ còn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống lúng túng đáp lời tường tận: "Qua nửa đêm, giờ Sửu vương gia đem trưởng công chúa ôm trở về. Nô tỳ một mực canh giữ ở cửa mật đạo, những người khác trong cung đã đi ngủ từ lâu, cũng không kinh động đến ai."

Tiêu Thanh Quy thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt cổ áo hỏi nàng: "Kia... Quần áo của bản cung..."

Thọ Mi lúc này quỳ xuống đất dập đầu liên tục giống như đã làm gì chuyện sai trái: "Trưởng công chúa thứ tội, nô tỳ không lay chuyển được vương gia, vương gia hắn..."

"Không cần phải nói." Tiêu Thanh Quy vẫn muốn giữ chút mặt mũi, trong đầu không khỏi sinh ra muôn vàn hối hận, nàng đêm qua quá mức kích động, kích động đến hoang đường.

Thọ Mi thủy chung không chịu đứng dậy, trong đầu đầy rẫy câu hỏi không dám nói ra khỏi miệng, nàng thực sự không hiểu giữa hai người này đến cùng là loại quan hệ như thế nào, một mực cảm thấy bọn họ đã làm điều sai trái, nhưng đây là chuyện của chủ tử, nàng chỉ là một đứa nô tỳ lấy tư cách gì để khuyên can đây?

Nhớ lại lúc Tiêu Dực ôm Tiêu Thanh Quy đang mê man từ mật đạo đi ra, hai người quần áo đều chỉnh tề, chỉ trừ sợi tóc có chút rối loạn, vậy mà nàng luôn có một loại dự cảm, dự cảm đã xảy ra chuyện gì khác, có cái gì đó đang lặng yên biến hóa.

Tiêu Dực kêu nàng chuẩn bị áo ngủ sạch sẽ, tiếp tục ôm người vào trong tẩm điện, nàng không thể để yên liền đuổi theo dông dài: "Vương gia, canh giờ đã muộn, ngài vẫn nên về Ngọa Lân Điện nghỉ ngơi sớm đi thôi, sáng sớm còn muốn khóc tang Thái hậu, trưởng công chúa cứ giao cho nô tỳ hầu hạ..."

Tiêu Dực hiển nhiên rõ ràng nàng ta phòng bị mình điều gì, nghe vậy tạm dừng bước chân, lặng lẽ quét mắt qua nàng, chỉ để lại cho nàng câu nói chỗ hiểu chỗ không: "Cái ngươi chưa thấy qua bản vương đều đã thấy. Còn không mau đi?"

Sau khi đưa áo ngủ đến nàng liền bị Tiêu Dực nhốt ngoài cửa, vừa nghĩ tới sự tình phát sinh trong phòng, nàng cả khuôn mặt đều nóng bừng, cưỡng ép bản thân đem những cảnh phong lưu kia đuổi ra khỏi đầu, lại nghĩ đến câu nói của Tiêu Dực, rốt cuộc cũng suy nghĩ ra có ý gì, nàng cảm giác được đó là một loại khoe khoang, Tiêu Dực tựa hồ đang cùng tranh giành sủng ái của Tiêu Thanh Quy, mà hắn là người chiến thắng vang dội cuối cùng.

Nàng không hiểu bọn họ, càng không hiểu được Tiêu Dực, chỉ biết bọn hắn hiện tại làm chuyện sai trái nhưng nàng lại không thể ngăn cản.

Bên trong tẩm điện chủ tử hai người im lặng một khoảng lâu, Tiêu Thanh Quy không phải có ý không tín nhiệm Thọ Mi, nàng ngược lại nghĩ muốn cho Thọ Mi lời giải thích hợp lý, chỉ là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nói đến lại nói dài, trước mắt có nhiều phiền phức còn chờ nàng xử lý, ngay cả khóc tang Thái hậu nàng cũng bỏ qua, thật sự là không có thời gian cùng Thọ Mi nhiều lời.

"Ngươi trước tiên hầu hạ bản cung rửa mặt, rồi đi Phù Linh Cung hỏi một chút xem huynh trưởng hôm nay có đi khóc tang không."

Thọ Mi lĩnh mệnh, đứng dậy mở cửa điện, cung nữ nối đuôi nhau mà vào, ngăn nắp hầu hạ chu đáo, không một ai lắm lời.

Lúc Tiêu Thanh Quy ngồi trước gương chọn lựa trâm cài, Thọ Mi trở về bẩm báo: "Bẩm trưởng công chúa, vương gia hôm nay cũng không đi Phù Linh Cung."

Lòng của nàng theo đó nhẹ xuống, còn nghe Thọ Mi nói: "Sáng sớm nay nô tỳ thấy canh giờ đã đến nhưng trưởng công chúa vẫn còn chưa dậy, liền phái người đi Phù Linh Cung bẩm báo bệ hạ, nói trưởng công chúa đêm qua nhiễm chút phong hàn, bệ hạ nghe vậy cũng không trách tội, chỉ lệnh bọn nô tì cẩn thận hầu hạ, trưởng công chúa còn muốn đi qua đó không?"

"Đi."

Tiêu Thanh Quy phủ thêm trảm thôi*, vội vàng bước lên liễn kiệu đi tới Phù Linh Cung.

Một đêm mưa lớn qua đi, cung điện nghiêm trang rực rỡ đến đâu cũng thành tiêu điều xác xơ, tựa như mùa đông rét mướt vừa mới kết thúc không lại lần nữa tràn tới. Hai bên đường đi không ít cung nữ thái giám chăm sóc hoa cỏ đang cúi đầu đứng thẳng, thời điểm liễn kiệu đi qua thì vội quỳ xuống vấn an, gió có chút lạnh, so với trời mưa đêm qua còn muốn lạnh hơn, thổi đến làm Tiêu Thanh Quy triệt để thanh tỉnh, nàng không tự chủ được lại phát ra chút run rẩy.

Trảm thôi đơn bạc cũng không tiện chồng thêm một kiện áo choàng ở bên ngoài, Thọ Mi suy nghĩ một hồi, ngửa đầu hỏi: "Trưởng công chúa, có cần phải đốt lò sưởi tay không ạ?"

Tiêu Thanh Quy giống như đang thất thần, mắt thấy đã gần đến bên ngoài Phù Linh Cung mới không yên lòng nói, mở miệng lại là một chuyện khác: "Ngươi lập tức đi truyền ám vệ ngoài cung điều tra hành tung hôm nay của huynh trưởng rồi bẩm báo cho bản cung."

Thọ Mi không hiểu vẫn gật đầu nghe lệnh, Tiêu Thanh Quy thì một mình tiến vào Phù Linh Cung, xuyên qua nhóm đại thần quỳ đầy sân viện, bước vào chính điện đặt linh cữu.

Chủ quản thái giám Tôn Thịnh nhìn thấy thân ảnh Tiêu Thanh Quy liền vội vàng tiến lên thông báo cho Tiêu Húc: "Bệ hạ, trưởng công chúa đến."

Nàng nhìn thấy Hạ Lan Vân Thường đứng ở cửa đối diện phía trước, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn về phía Tiêu Húc, Tiêu Húc mặc bộ đồ trắng nửa xoay người lại, mũ tang che nửa gương mặt phát ra âm thanh có chút lạ lẫm, giọng nói bởi vì đau buồn quá độ mà khàn đặc, yếu ớt hỏi nàng: "Hoàng huynh đâu?"

"Hắn..." Tiêu Thanh Quy lần đầu tiên trước mặt Tiêu Húc cảm thấy quẫn bách, hơi ngừng một chút rồi nói qua loa, "Hắn có việc xuất cung."

Khuôn mặt Tiêu Húc khẽ run, cười gằn nói: "Hiện tại còn có chuyện gì quan trọng hơn lễ tang của mẫu hậu?!"

Tiêu Thanh Quy không thể phản bác chất vấn của Tiêu Húc, nhưng Tiêu Dực đã biết sự thật năm xưa, làm sao nguyện ý tiếp tục để tang vì Tiêu Ngọc Hoa? Tiêu Ngọc Hoa tuy đối với hắn không máu lạnh vô tình nhưng rốt cục bà vẫn là vợ Tiêu Phục, ngay cả nàng hắn cũng muốn ghi hận nói gì đến Tiêu Ngọc Hoa.

Nàng không khỏi si tâm vọng tưởng, nếu thời gian có thể mãi dừng lại ở đêm qua thì tốt biết bao, nàng không muốn tỉnh dậy đối diện với mấy cái ân oán dây dưa không dứt này, không muốn bị kẹp giữa Tiêu Dực và Tiêu Húc. Nàng bây giờ khó tránh khỏi hoài nghi bản thân phải chăng có khả năng hòa bình xử lý tốt những việc này, đáp án hiển nhiên là không thể.



Tiêu Thanh Quy cố gắng bình tĩnh đáp: "Bản cung đã phái người đi tìm hắn, trước mắt lễ tang cho mẫu hậu là trọng yếu nhất, bệ hạ cần gì phải cùng hắn so đo?"

Tiêu Húc trong mắt lóe lên đố kị, hừ lạnh một tiếng: "Hoàng huynh thật đúng là bị hoàng tỷ chiều hư!"

Tiêu Thanh Quy kìm nén một cỗ buồn bực, nghe vậy thở dài một hơi, quỳ gối xuống vị trí của mình, không tiếp tục để ý hắn.

Buổi trưa khóc tang kết thúc, cơn tức giận của Tiêu Húc còn chưa nguôi ngoai, dẫn đầu phất tay áo rời đi, Tiêu Thanh Quy tuy biết hắn xưa nay thật lòng quan tâm đến người mẫu thân Tiêu Ngọc Hoa này, cũng lý giải hắn bởi vì Tiêu Dực xem nhẹ mà nổi nóng, trước đây chưa thấy qua hắn ở trước mặt mình thể hiện khí thế đế vương như vậy, không khỏi cảm thấy hắn như là đang mượn cớ thị uy, lúc này muốn đem hắn gọi lại dạy dỗ.

Hạ Lan Vân Thường vội vàng tiến lên dìu nàng bước qua cánh cửa, đồng thời nhẹ nhàng nắm cánh tay của nàng, ý muốn ngăn cản. Tiêu Thanh Quy lườm nàng ta một cái, bốn phía nhiều người, Hạ Lan Vân Thường cũng không tiện nói chuyện, rất nhanh đã cùng Tiêu Húc rời đi.

Lưu lại Tiêu Thanh Quy đứng đó vịn vào cột trụ hoa sen xoa ngực, trong lòng tràn đầy bất an. Nguyên nhân quá mức rõ ràng là vì Tiêu Dực và Tiêu Húc gây ra, nàng cho dù né tránh đủ kiểu cũng biết rõ, giữa hai người huynh đệ bọn họ, quan hệ giữa Thần vương Đại Dự cùng Hoàng đế, thế cục đã định đi đến hồi kết phải là một trật tranh đấu gay gắt.

Thọ Mi đến gần ghé vào lỗ tai nàng nói nhỏ: "Bẩm trưởng công chúa, vương gia sáng sớm rời cung thì trở lại vương phủ đóng cửa không ra ngoài. Phạm hầu hôm nay cũng không để tang, từ cửa sau nhập phủ gặp vương gia, còn có Binh bộ thị lang. Sau khi hai người đó rời đi, vương gia lại đi một chuyến đến Ninh Viễn hầu phủ..."

Hắn xưa nay am hiểu đánh đòn phủ đầu, chưa từng trải nghiệm qua tư vị bị người khác quản chế, cho dù đối phương là Tiêu Húc, Hoàng đế Đại Dự.

Tiêu Thanh Quy nhịp tim rối loạn, lập tức đưa ra chủ ý: "Ta muốn xuất cung, nhanh đi chuẩn bị."

Một đường lo lắng trở lại Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy thay đổi y phục, phủ thêm áo choàng chống lạnh, đang định lặng lẽ đi vương phủ gặp hắn, tiểu Hạ tử nghe tin lập tức hành động chặn nàng ngay tại cửa cung.

"Trưởng công chúa, nô tài thay vương gia đến đây truyền lời, vương gia nói sẽ đến Kiến Ninh cung dùng bữa tối cùng trưởng công chúa, xin trưởng công chúa đợi một chút, đừng sốt ruột, cứ ở tạm trong cung chờ vương gia."

Tiêu Thanh Quy tức giận tới mức muốn đạp cho hắn một cước, nhờ Tiêu Dực ban tặng, nàng đây là lần thứ hai giận lây sang tiểu Hạ tử, chỉ vào đầu hắn quát lớn: "Cẩu nô tài, ngươi còn dám ngăn cản bản cung?"

Tiểu Hạ tử trong lòng thầm ai oán, trên miệng lại liều chết khuyên can: "Kính xin trưởng công chúa tin tưởng vương gia, nghe lời vương gia..."

"Ngươi tốt nhất lập tức đi nói cho hắn biết, mặc kệ hắn đang làm cái gì đều nhanh nhanh trở về gặp ta! Bản cung không cùng hắn nói đùa!"

Tiểu Hạ tử dập đầu lĩnh mệnh: "Vâng, nô tài ngay lập tức đi truyền khẩu dụ của trưởng công chúa, trưởng công chúa bớt giận..."

Tiêu Thanh Quy cuối cùng đành cố nén bất an, quay người trở lại bên trong tẩm điện.

Trời chạng vạng tối, Tiêu Thanh Quy ngồi trên giường bực bội xoa tràng hạt trên tay, cung nữ gác cửa bẩm báo: "Thưa trưởng công chúa, Chấn Nhan tới."

Lục Chấn Nhan cầm một hộp gỗ Lim hình vuông đi vào, sau khi thi lễ liền cất lời: "Bệ hạ phái người đưa hương an thần đến cho điện hạ, Chấn Nhan trùng hợp tại lối ra gặp được nên thuận tiện mang vào."

Tiêu Thanh Quy tâm sự nặng nề nhìn xoáng qua hộp hương kia nhẹ gật đầu, Thọ Mi tiến lên tiếp nhận, nàng ta đối với Lục Chấn Nhan thái độ vẫn giống như quá khứ, nhìn không ra điều gì khác thường, bưng hộp xuống dưới xử lý.

Tiêu Thanh Quy không biết đêm qua Lục Chấn Nhan cũng xuất hiện trong màn mưa, hiền hoà hỏi hắn: "Sao ngươi lại tới đây? Gần đây bận ở Phù Linh cung lo việc tang lễ, bản cung không có thời gian nhàn rỗi, hiện tại cũng thật không có tâm tình nghe ngươi đánh đàn tấu khúc."

"Nghe nói đêm qua điện hạ mắc mưa, Chấn Nhan không an tâm nên tới đây nhìn xem."

Vừa nói hắn vừa đi đến bên giường, nghiêng người kéo ống tay áo ấn lên sau vai Tiêu Thanh Quy, mấy ngày liền quỳ trước linh cữu, bờ vai của nàng đã sớm nhức mỏi. Tiêu Thanh Quy thấy hắn tư thái dịu dàng ngoan ngoãn, ngôn từ bề ngoài vẫn như bình thường liền không đuổi hắn đi, hai mắt khép hờ mặc hắn xoa bóp, theo đó cũng chút nào trấn an được bất an trong lòng, có tâm trí từ từ suy nghĩ kỹ càng.

"Đêm qua mưa quá lớn, sợ gốc Liên Hương trong viện úng chết, bản cung vì bảo vệ cho nó mới bị nhiễm lạnh."

Nàng không nhắc tới một câu chuyện đêm qua đi đến chùa Thiên Khâu, Lục Chấn Nhan trong lòng càng thêm đắng nghét, lòng bàn tay nặng nề dày xéo tơ lụa bên dưới, vừa nghĩ tới người kia đã tự tay lột ra từng lớp váy áo phức tạp này, ghen ghét bùng lên dữ dội khó mà kìm hãm, lực đạo trên tay không tự chủ có hơi dùng sức, Tiêu Thanh Quy khẽ gọi: "Tay của ngươi quá nặng, gọi Thọ Mi tới."

Lục Chấn Nhan thế mà lại không chịu ngừng tay, thấp giọng nói: "Để Chấn Nhan bồi điện một lúc thôi, sau một hồi này, Chấn Nhan sẽ về chùa Thiên Khâu."

Tiêu Thanh Quy nghe ra ngữ của khí hắn không thích hợp, cười nhẹ nói: "Ngươi xưa nay không phải là người đa sầu đa cảm, hôm nay thế nào vậy?"

"Không có gì, Chấn Nhan chẳng qua là cảm thấy điện hạ không cần Chấn Nhan nữa."

"Ngươi cứ thuận theo tự nhiên, không cần theo trợ giúp ta tại Kiến Ninh cung này sống tạm bợ qua ngày, ta đã vì ngươi mưu..."

"Điện hạ..."

Lục Chấn Nhan cắt ngang lời nói của Tiêu Thanh Quy, bàn tay đặt trên vai nàng cũng dừng lại, dáng vẻ thân mật tựa vào người nàng, Tiêu Thanh Quy nghe được tiếng bước chân tới gần, hai mắt mở ra, Lục Chấn Nhan cũng quay đầu, chỉ thấy Tiêu Dực một thân lạnh lẽo đi đến, không để cho người ta thông bẩm, dừng ở bên ngoài năm bước, ba người đối mặt với nhau, không khí trong phòng lặng yên đến đáng sợ.

Tiêu Thanh Quy không chịu nổi tĩnh mịch dự định mở miệng phá vỡ cục diện, Tiêu Dực nhìn chằm chằm Lục Chấn Nhan, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng lại chứa ý cười, đây sợ là lần đầu hắn cười với Lục Chấn Nhan, nụ cười quỷ dị đến khiếp người.

Tiêu Thanh Quy lập tức biết hắn cười có ý gì, hai gò má treo lên ửng đỏ, Lục Chấn Nhan thì nhìn ra hắn như đang đắc ý khoe khoang, lòng càng thêm uất hận. Tiêu Dực cũng không đuổi hắn đi ngay, phất tay áo ngồi đối diện Tiêu Thanh Quy, giường trên bàn chỉ có một chén trà nóng nàng đang uống dở, hắn trực tiếp bưng lên uống hết phần trà còn lại, hô hấp Lục Chấn Nhan trở nên nặng nề, Tiêu Thanh Quy cũng nghe được.

Người đánh vỡ trầm mặc là Tiêu Dực: "Làm sao? Hai người các ngươi còn muốn ở trước mặt bản vương dây dưa bao lâu? Thật nghĩ bản vương kiếm gãy không tiện giết người phải không?"

Tiêu Thanh Quy lúc này mới chú ý tới trên hông của hắn không mang theo bội kiếm, thanh bảo kiếm kia theo hắn nhiều năm lại bi hủy vào đêm qua, bị hủy bên trên bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm tôn quý. Nhớ tới lúc hắn triền miên trên người nàng đã nói không thể giữ lại Lục Chấn Nhan, nàng mặc dù từng giải thích qua rằng nàng và Lục Chấn Nhan không phải là loại quan hệ đó, cũng không biết hắn có nghe vào tai hay không.

"Chấn Nhan, ngươi về trước đi, bản cung có chuyện cần nói với hoàng huynh."



"Vâng, điện hạ." Lục Chấn Nhan sảng khoái đáp ứng, nhanh chóng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Thanh Quy cũng không chủ động tiếp lời mà là sai Thọ Mi rót thêm chén trà đưa tới trước mặt Tiêu Dực. Tiêu Dực vẫn khư khư cầm chén trà của nàng không thả, ánh mắt ranh mãnh nhìn nàng, nàng thì từ đầu đến cuối không giám ngẩng mặt lên, cảm thấy hắn cực kì đáng ghét.

Hắn không có chút đàng hoàng nằm tựa trên giường, ngữ khí bóng gió: "Nghe nói muội nổi giận nên ta liền một đường vội vã chạy đến, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn ân ái như vậy, A Bồ thật sự dành cho ta kinh hỉ thật lớn a."

Tiêu Thanh Quy lười nhác nghe hắn âm dương quái khí: "Cái này kêu là ân ái? Nếu huynh không biết ân ái chân chính là như thế nào, ta không ngại kêu hắn đến biểu diễn cho huynh xem."

Tiêu Dực cười nhạo nàng: "Giống như ta và muội đã làm tối qua ư? Nếu muội đã học xong thì cứ kêu hắn tới thử một chút, ta sẽ để máu của hắn nhuộm đầy giường muội, sau đó đè muội phía trên..."

"Tiêu Dực!" Tiêu Thanh Quy nổi giận.

Hắn không chút kiêng kỵ nghiêng đầu: "Không gọi là Hoài Trạc ca ca nữa?"

Tiêu Thanh Quy suýt nữa bị hắn chọc cười mà quên chuyện chính sự, nghiêm túc nói: "Ta có chính sự muốn nói với huynh."

"Bôn ba một ngày, ta đói bụng rồi, trước tiên cứ truyền thiện đã, vừa ăn vừa nói."

"Sự tình nếu không nói rõ ràng thì huynh đừng mơ tưởng ở chỗ này của ta ăn một hạt cơm."

"Quả nhiên là hẹp hòi. Có chuyện gì để nói? Những ân oán kia đều không có quan hệ gì với muội, đêm qua mắc mưa, còn..." Hắn hơi ngập ngừng, cười mập mờ nói tiếp, "còn nhiều mệt mỏi, ta hiện tại chỉ muốn muội hảo hảo tu dưỡng thân thể, không cần thiết tự mình tìm phiền não."

Tiêu Thanh Quy thấy hắn không chịu cùng mình nói rõ ràng, ngữ khí càng gấp gáp: "Ta không muốn cùng huynh nói đùa! Hôm nay vì sao huynh gặp Phạm Hoành? Hiếu kỳ còn chưa qua, huynh cho dù không tình nguyện cũng nên đến Phù Linh Cung giả bộ một chút, chẳng lẽ thật sự định cùng A Húc xé rạch mặt hay sao?"

"Muội thật sự tin rằng con trai của Tiêu Phục là kẻ vô dụng như vậy sao? Chưa kể hắn là thân đệ đệ của muội, mưu trí dù không bằng muội nhưng tâm kế ác độc hơn muội rất nhiều. Hắn nhẫn nhịn ta và muội nhiều năm như vậy, hai ta một người ngoài cung, một người trong cung, nếu hắn muốn ra tay, trước tiên phải động thủ từ chỗ ta, muội chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết? Về phần Phù Linh Cung, ta trong mắt muội giống như người rộng lượng lắm sao, như thế nào gọi là giả bộ? Bề ngoài sầu thương quỳ xuống trước linh cữu của mẫu hậu muội, ở trong lòng lại chửi mắng bà ta sao? Hành động bỉ ổi này mà muội cũng dám nói."

Hắn gọi thẳng tục danh Tiêu Phục đã là đại bất kính, cái gọi là "mẫu hậu muội" càng làm nàng thêm lạnh lòng, bất quá chỉ mới một ngày hắn đã đem mình thu vào trong tay, Tiêu Thanh Quy như thế nào có thể mơ mộng, cho là hắn sẽ để mặc mọi thứ vô sự phát sinh giống như quá khứ? Cuối cùng vẫn là lòng người thay đổi.

Nàng nghe được thanh âm đang run rẩy không kìm lại nổi của mình, tựa hồ như muốn khóc nấc lên: "A Húc... A Húc còn chưa làm cái gì, hắn xác thực nhiều năm qua giả bộ mềm yếu, nhưng đây chẳng qua là chiến thuật làm đế vương, ta còn sống thì hắn sao dám đối xử tệ với huynh? Huống chi hắn chuyện gì cũng không biết, huynh đến cùng vẫn là hoàng huynh của hắn, cũng là người quan trọng nhất với ta..."

"Muội không hề hiểu gì về người đệ đệ tốt này. Ngày đó muội ý đồ ngăn cản ta xuất binh đi Xuyên Sa, thái hậu vội đến đưa muội mang đi, muội thật cảm thấy hắn không phát giác ra chuyện gì à? Muội là quan tâm tất loạn, ta chưa hề trách muội, nhưng muội cũng đừng trách ta làm ra một số việc để phòng bị trước. Hắn bây giờ đã biết không ít chuyện xưa, hôm qua Bính Niệm cô cô vào kinh thành, ta ngược lại nên thấy may mắn vì bà ấy không thật sự quy y, nếu không sợ là ngay cả giữ mạng để đến vương phủ cũng làm không được. Đến mức người đã chết đem ra ngoài thành an táng còn bị ám vệ của hắn âm thầm đào trộm thi thể đi, không hổ là nhi tử của Tiêu phục, hắn còn tự cho rằng Hạ Lan Vân Thường có thể hồi sinh người chết ư? Đúng là người si nói mộng."

Tiêu Thanh Quy nghe lời hắn nói mà kinh hãi, trong cơn hoảng loạn khua tay làm rơi chén trà nóng trên bàn, chén trà vỡ vụn trên mặt đất trào ra một trận khí nóng suýt chút nữa đã làm nàng bị bỏng theo.

Tiêu Dực vội vàng thu lại lửa giận, đứng dậy túm lấy tay của nàng, xốc tay áo lên cẩn thận nhìn nhìn: "Có làm muội bỏng không?"

Tiêu Thanh Quy mặc hắn loay hoay cổ tay, bỗng nhiên nâng tay khác nắm lên tay hắn, hoảng hốt nói ra: "Ta sẽ đi nói chuyện với A Húc, huynh trưởng, A Húc tất nhiên không biết hết chân tướng, nếu vậy ta có thể dựng lên câu chuyện khác khiến hắn tin tưởng, ta từ đó thuyết phục nhất định sẽ hữu dụng, hắn luôn nghe lời ta, chúng ta sẽ vẫn như ngày xưa..."

Trong mắt Tiêu Dực mang theo một tia ai oán, có chút xa cách hất tay Tiêu Thanh Quy ra, vặn hỏi: "Tiêu Phục từng buông tha cho bọn họ sao? Muội dựa vào cái gì mà nghĩ hắn sẽ bỏ qua ta?"

Lòng của nàng triệt để chìm xuống vực sâu, mười năm tình cảm cùng mưu đồ phục quốc, Tiêu Phục sau khi xưng đế cũng không chịu giữ lại cho Tống Trường Canh cùng Bùi Tố Chi một mạng, Tiêu Húc nói cho cùng là nhi tử Tiêu Phục, cho dù là thân đệ của nàng, nàng cũng không dám cam đoan, thậm chí có thể khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Tiêu Dực thấy hốc mắt nàng rưng rưng, cuối cùng lại không nhịn được mà mềm lòng, xác định nàng không bị trà nóng làm phỏng sau đó thả tay áo nàng xuống, kéo nàng vào trong ngực, trấn an nói: "A Bồ, muội đừng tiếp tục nghĩ đến những thứ này, những thứ này đều không phải là chuyện muội cần lo lắng, ta sẽ giải quyết hết thảy để muội danh chính ngôn thuận làm vợ..."

Tiêu Thanh Quy đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức đem hắn đẩy ra, thần sắc càng thêm chấn kinh: "Huynh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn soán ngôi hay sao? Hắn là đệ đệ của ta..."

Tiêu Dực cười lạnh ngắt lời: "Muội muốn nói ta là một ngoại nhân, không thể mơ tưởng ngấp nghé vương triều Tiêu gia các người phải không?"

"Ta không phải ý này..."

"Muội tốt nhất là không có ý này."

Đôi khi quá mức hiểu biết lẫn nhau cũng là một loại tàn nhẫn, ví dụ như nàng biết Tiêu Dực sẽ hận nàng, Tiêu Dực cũng biết, thời điểm phải đứng trước lựa chọn, nàng cuối cùng sẽ vô thức bảo vệ ngôi vị hoàng đế kia cho đệ đệ, cho dù dùng lí do quốc thái dân an để cân nhắc, điều này với hắn mà nói vẫn làm trái tim đau đớn từng hồi.

Tiêu Dực một lần nữa đem người ôm vào trong ngực, dùng tay giữ lấy cằm Tiêu Thanh Quy khiến nàng phản kháng không được, cơ hồ là mũi chạm mũi, môi chạm môi nói với nàng: "Ta nói một lần cuối cùng, việc này không liên quan tới muội, muội đừng lội vào vũng nước đục này. Chuyện duy nhất muội nên cầu nguyện là ta sẽ dành chiến thắng, bởi vì ta cùng người Tiêu gia các ngươi khác biệt, ta sẽ nể mặt muội lưu cho hắn một mạng, để hắn giống như Tiêu Kính bình an sống hết quãng đời còn lại."

Nguyên Huy năm thứ 24, trước đêm Tiêu Húc kế vị, Trịnh quý phi mưu hợp với ngoại thần phiên vương tiến đánh vào Vĩnh An, phò trợ Tiêu Kính khởi binh đoạt vị. Trận chiến kia là Tiêu Dực điều binh, cũng là trận thắng đầu tiên mở ra niên đại Long Hằng, Tiêu Kính mưu phản thất bại, Tiêu Húc niệm tình hắn ta chủ động nhận sai, lệnh hắn tiến về vùng đất nghèo nàn Trữ Châu làm phiên vương, Trịnh phi cùng đồng hành, năm năm qua hai người chưa từng trở lại kinh thành.

Tiêu Thanh Quy cười khổ nói: "Người Tiêu gia chúng ta? Huynh là đem ta cũng tính vào..."

Tiêu Dực quả nhiên lười nhác cùng nàng cãi vã, hắn chưa hề nghĩ tới muốn cùng nàng cãi vã, thậm chí vì giữ gìn mối quan hệ giữa nàng và đệ đệ cho nên mới không để nàng bị cuốn vào trận tranh đấu này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là huyên náo không vui.

Nụ hôn của hắn rơi xuống trên môi nàng, chưa vội vã tấn công mà rầm rì giống như đang nói lời tâm tình: "Muội không giống vậy, ai xứng so cùng muội?"

Dứt lời, hắn mạnh mẽ hôn tới, cũng mặc kệ lòng của nàng đã buông xuống hay chưa, môi lưỡi giao hòa mang theo đủ kiểu cảm xúc khắc chế cắn môi nàng. Hắn rõ ràng đã tận lực khắc chế lực đạo nhưng nàng vẫn cảm thấy được cơn đau, không muốn cùng hắn triền miên, nàng dùng sức giãy dụa. Nàng càng giãy dụa Tiêu Dực càng tức giận, hắn gắt gao kiềm chế hai cổ tay nàng, môi nàng đã bị cắn nát.

Trong phòng truyền ra động tĩnh không nhỏ, Thọ Mi lo lắng cho Tiêu Thanh Quy, cũng lo lắng Tiêu Dực lại làm ra cử chỉ lỗ mãng gì, cho dù biết sẽ bị quở trách cũng cố lấy hết dũng khí xông vào phòng, không nghĩ tới đập vào mắt là cảnh hai người đang hôn nhau, nàng ta trong nháy mắt kinh ngạc không thôi, ngẩn người vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tỳ nghe được động tĩnh, lo lắng an nguy của trưởng công chúa cho nên mới xông vào..."

Tiêu Dực cười lạnh mấy tiếng, vẫn như cũ nắm lấy Tiêu Thanh Quy không thả, cúi đầu liếc Thọ Mi: "Ngươi thật đúng là nô tài trung thành, nếu đã muốn nhìn chuyện trăng hoa của bản vương như vậy thì liền ở chỗ này nhìn xem, nhìn xem ta cùng nàng sẽ làm những gì..."

Tiêu Thanh Quy giận dữ, xấu hổ đến cực độ, hướng hắn hét lên: "Ngươi giận ta cũng coi như xong nhưng giận lây sang nàng ấy làm cái gì?!" Ngay sau đó quay đầu nói với Thọ Mi, "Xuống dưới truyền thiện, hắn là đói bụng đến váng đầu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook