Chương 32: Khúc Nhạc Bi Ai (6)
Thị Từ
07/08/2024
Bữa tối đã sớm chuẩn bị chu đáo, Thọ Mi từng bước gấp gáp dẫn hơn mười cung nữ bưng bàn thức ăn thịnh soạn đi vào, yên lặng bày biện đâu ra đấy, tỉnh thoảng còn truyền đến một vài tiếng động nhỏ.
Tiêu Dực trong mắt hiện lên một tia không vui, cảm thấy thanh âm kia có chút ầm ĩ, gương mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không thấy dịu xuống, Tiêu Thanh Quy lặng lẽ dò xét hắn, trong lòng vừa lo lắng khẩn trương vừa cảm giác bực bội, đối với Tiêu Dực còn chút e ngại, lời đến khóe miệng mấy lần đều không mở miệng nói ra, một mình bước đến bàn ăn, để lại Tiêu Dực còn đứng chỗ đó.
Cung nữ dâng thiện xong đều đã lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thọ Mi ở bên hầu hạ, Tiêu Thanh Quy sau khi ngồi xuống thì quay người nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm: "Không phải kêu đói sao? Còn không mau qua đây ăn."
Tiêu Dực bước đến ngồi bên cạnh người Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi bắt đầu hầu hạ gắp đồ ăn.
Tiêu Thanh Quy không có hứng ăn nên khoát tay áo, Thọ Mi hiểu ý, chỉ gắp thức ăn vào đĩa Tiêu Dực, hắn từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhìn thấy nàng chỉ động đũa mấy cái, ăn thêm ba miệng cơm liền đặt đũa ngọc xuống, Thọ Mi múc cho nàng chén canh hầm Đông Trùng Thảo, nàng bất quá ngửi ngửi, khẽ nhấp môi rồi cũng rất nhanh đặt xuống bàn.
Thọ Mi đang muốn khuyên mấy câu, Tiêu Dực đã mở miệng nói: "Ngươi đi xuống trước."
Thọ Mi lưu luyến không rời chậm chạp múc cho Tiêu Dực chén canh bổ, cẩn thận mỗi bước đi rời ra ngoài cửa, lòng tràn đầy bất an.
Tiêu Dực bưng chén canh của mình lên, tự múc lấy một thìa thổi thổi, thử qua nhiệt độ mới đặt trước mặt nàng: "Uống hết đi."
"Huynh nhất định phải bức ta ăn những cái này a?" Nàng dùng ngữ khí nhu hòa nhưng ngôn từ lại cường thế, ý tứ phản kháng rất rõ ràng.
Tiêu Dực hít sâu một hơi, nhắc nhở mình không được cùng nàng tức giận, tính tình nhẫn nại giải thích: "Đông Trùng Thảo bổ khí, có lợi cho thân thể của muội, cho dù không thấy ngon miệng cũng phải đem chén canh này uống hết, ta sẽ không ép buộc muội ăn những cái khác."
Tiêu Thanh Quy không phải cố ý ở chỗ này sinh sự với hắn mấy chuyện không đâu, chỉ là hôm nay hắn có hành động khác thường, làm nàng trong cung lo lắng nửa ngày, lại mấy lần trong lời nói ủy khuất nàng, bình tĩnh dùng bữa tối cũng muốn thể hiện sự bá đạo của hắn, nàng thật là oán hận chất chứa đã lâu, trùng hợp bây giờ phát tác ra mà thôi.
"Trước đó ta hỏi qua Thọ Mi, những năm gần đây có thật là ta không để ý đến huynh hay không, Thọ Mi nhắc tới chuyện huynh mấy lần muốn cùng ta dùng bữa lại bị ta cự tuyệt làm rét lạnh tâm của huynh. Nhưng huynh có bao giờ nghĩ tới vì sao ta không muốn dùng bữa cùng huynh? Huynh luôn yêu cầu ta ăn cái này ăn cái kia, đúng thật huynh muốn tốt cho ta, nhưng ta bây giờ đã là một phế nhân, huynh dựa vào cái gì mà nghĩ ta có thể khỏe lại thông qua cách ăn uống? Ta hôm nay nói cho huynh biết, ta vừa nhìn một bàn đầy sơ hào hải vị đã cảm thấy buồn nôn. Đông Trùng Thảo đâu chỉ bổ khí bên trong, còn có cải thiện eo gối bủn rủn, bổ thận tráng dương, huynh cứ dứt khoát tự mình hưởng dụng..."
Tiêu Dực ban đầu bởi mấy câu đầu của nàng mà đau lòng, sau khi nghe được trong miệng nàng bốn chữ "Bổ thận tráng dương", thì lập tức bụm miệng cười, không thấy nói gì tiếp.
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn hắn, hắn lấy khăn ra lau lên miệng nàng rồi hung hăng đứng dậy khỏi bàn ăn, mạnh mẽ nắm tay nàng kéo đến phía giường êm, hừ lạnh nói: "Bổ thận tráng dương? Ta có cần hay không muội còn không biết? Nếu đã không muốn dùng bữa thì liền làm chuyện chính sự!"
"Ngươi dâm đãng!" Tiêu Thanh Quy nổi giận nói, nghĩ trong đầu hắn đầy những chuyện phong lưu kia, quả thật là đáng hận vô cùng, không ngừng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
Tiêu Dực nhất quyết đè nàng lên giường, cũng không biết làm sao có thể dùng một tay rút mở đai lưng bên hông nàng, cầm lấy nó buộc hai cổ tay nàng lại để nàng không cách nào sử dụng móng tay cào mặt của hắn, sau đó hắn từ trong tay áo móc ra một vật, Tiêu Thanh Quy đang muốn mắng hắn thì bỗng nhiên nhìn rõ giữa ngón tay hắn vân vê bình thuốc, nàng cắn môi nhìn chằm chằm.
Hắn đem bình sứ men xanh tiện tay đặt ở mép giường, rồi chợt chui vào phía dưới váy nàng, hành động rất dứt khoát. Tiêu Thanh Quy chỉ cảm thấy đột ngột có một cỗ ý lạnh, quần lót đã bị hắn cởi ra, nàng cả kinh hít vào một hơi, "Huynh" nửa ngày cũng không nói được ra một câu hoàn chỉnh, Tiêu Dực dùng lòng bàn tay xoa nóng dược cao, trực tiếp phủ lên chỗ đó.
Nàng không nhịn được cựa quậy hai chân, căn bản không muốn tiếp nhận sự hầu hạ của hắn: "Không cần huynh tự hạ thấp địa vị của mình, chuyện bôi thuốc cứ gọi Thọ Mi làm là được, huynh thả ta ra..."
Thanh âm của hắn từ dưới váy truyền đến: "Muội thật sự là nửa điểm mặt mũi cũng không cần, còn dám gọi Thọ Mi?"
"Tự ta cũng làm được, huynh mau thả tay ta, không muốn như vậy."
Tiêu Dực nhìn chằm chằm nơi u cốc thịt trai óng ánh, ánh mắt tối lại, thanh âm cũng biến thành khàn khàn: "Ta còn chưa làm cái gì mà, nếu là hôn lên đó thì chẳng phải muội muốn làm cho trung cung đều biết?"
Tiêu Thanh Quy vừa nghĩ đến hình ảnh kia mặt thoáng chốc đỏ bừng, ra sức dùng chân đạp hắn nhưng đạp hoài không trúng: "Ngươi dám! Ta thật sự tức giận rồi, ngươi mau ra đây."
"Không sao, ta mặc dù không quá am hiểu nhưng không ngại cùng muội chầm chậm học hỏi." Tiêu Dực hầu kết hơi lỏng, cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi váy áo của nàng, thu hồi bình thuốc, nhìn nàng trên giường quấn chăn thành một đoàn, nhịn không được bật cười, đồng thời tháo thắt lưng của mình, "Ta nhìn muội quyết liệt như vậy chắc là còn chưa mệt mỏi, ta cũng không để ý để muội ép khô chút khí lực cuối cùng này."
"Ta để ý, ngươi không ngại ta..."
Âm thanh đã bị hắn dùng môi hôn nuốt hết, Tiêu Thanh Quy nghiêng đầu tránh né, nhưng rất nhanh bị hắn chế trụ trên cổ, nàng hung hăng trừng hắn, uất ức nói: "Huynh lại tại ép buộc ta, huynh vốn là như vậy..."
"Khi nào ta mới có thể chờ được muội chủ động? Ta chỉ đành như thế thôi." Hành động cởi áo của hắn hơi ngừng lại, tựa như sớm quyết định, không thể cùng nàng nói rõ, chỉ có thể bày trò bí hiểm, "A Bồ, muội nếu không biết trân quý cơ hội sẽ có một ngày không kịp hối hận, ta không muốn thấy muội thống khổ."
Cuộc tấn công áp đảo của hắn nhanh chóng làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, màn trướng lay động kịch liệt, những tiếng rên rỉ kìm nén của nàng không cách nào kìm nổi mà thoát ra khỏi bờ môi. Đêm nay hắn gấp gáp và tàn nhẫn hơn đêm qua gấp mấy lần. Tiêu Thanh Quy bị nhốt trong vòng tay hắn, mặc hắn tùy ý đòi hỏi hết lần này đến lượt khác, không khí trong phòng kiều diễm không thôi.
Ngoài cửa Thọ Mi rối rắm đến độ đi qua đi lại, nghe thấy âm thanh tranh chấp trong phòng dần dừng lại, thay vào đó bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ ngoài ý muốn, Tôn Thịnh đúng lúc này ghé thăm Kiến Ninh cung, Thọ Mi thoáng thấy bóng người, trong nháy mắt liền vội vàng chạy ra phía trước nghênh đón, đem người ngăn trở: "Tôn chủ quản đại giá quang lâm, là bệ hạ có chỉ thị gì sao?"
Tôn Thịnh liếc mấy ánh đèn mờ nhạt trong tẩm điện, kinh ngạc hỏi: "Trưởng công chúa..."
Thọ Mi cướp lời nói: "Trưởng công chúa đang cùng vương gia dùng bữa tối, cũng không cần người ở cạnh hầu hạ cho nên nô tỳ mới đứng chờ ở đây."
Tôn thịnh lóe lên một tia nghi hoặc, ngữ khí nghe vẫn cực kì hiền lành, càng giống như đang chỉ điểm Thọ Mi: "Bây giờ trưởng công chúa cùng vương gia đều là người đã có gia thất, một mình ở chung trong nội điện không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cửa phòng không nên đóng kín, ngươi theo trưởng công chúa nhiều năm như vậy, sao ngay cả này một chút quy củ thế này cũng quên rồi?"
Thọ Mi ngàn lời khó nói, nội tâm thầm nghĩ nàng sao lại có thể quên chuyện quy củ, nhưng đôi huynh muội trong phòng kia đâu phải là kiểu người chịu tuân thủ quy củ? Mặt ngoài vẫn giả bộ khiêm tốn đáp: "Tôn tổng quản dạy rất đúng, nô tỳ đều nhớ kỹ."
Tôn Thịnh tiến về phía trước một bước, tựa như muốn vào trong điện gặp Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi cả kinh đuổi theo, tiếp tục ngăn hắn, ánh mắt nhìn Tôn thịnh giấu giếm oán trách, uốn gối thi lễ nói: "Tôn tổng quản nếu có lời gì cứ phân phó cho nô tỳ đi truyền là được, trưởng công chúa cùng vương gia... Hai người vừa nảy sinh tranh chấp, tổng quản chớ có đi làm trưởng công chúa tức giận, tránh bị liên lụy."
Nghe nói hai người phát sinh tranh chấp Tôn Thịnh mới dừng bước, tiếp tục hỏi Thọ Mi: "Ta đúng là đến truyền lời của bệ hạ, hôm nay tại Phù Linh Cung bệ hạ có chút nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ làm trưởng công chúa tức giận, sợ trưởng công chúa không vui nên đặc biệt sai ta đến hỏi thăm một chút. Chỉ là không biết, trưởng công chúa cùng vương gia vì sao lại cãi nhau?"
Thọ Mi vốn không giỏi nói dối, ngữ khí ấp úng, vô tình nói dối cũng bỏ thêm ba phần chân thật: "Nguyên nhân chính là do vương gia bị việc vặt quấn thân bỏ lỡ khóc tang của Thái hậu, trưởng công chúa hiện tại đang ở trong phòng trách cứ vương gia, chúng ta làm nô tài không dám tiến vào. Tôn công công nếu không yên lòng thì cứ cùng nô tỳ đứng chờ bên ngoài một lát, bữa tối cũng đã dùng xong, nói không chừng chút nữa trưởng công chúa sẽ kêu người đi vào hạ thiện."
Tôn Thịnh cảm thấy nàng ta nói có lý liền cùng Thọ Mi ở trong viện đi qua đi lại, mãi không thấy Tiêu Thanh Quy gọi người, không khỏi chờ đợi đến nóng lòng.
Tiêu Dực thính lực hơn người, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện trong viện, Tiêu Thanh Quy thì sợ phát ra tiếng động lạ, dùng hai tay che kín miệng mình, chỉ chừa đôi mắt đỏ bừng mở lớn nhìn hắn, hận không thể dùng ánh mắt đó đem hắn chém thành trăm ảnh, nhưng thật tình không biết qua mắt hắn là một phen ý vị khác.
Hắn biết hiện tại không phải là thời cơ tốt để dây dưa, dự định nhanh chóng buông tha cho nàng, mãnh mẽ ra vào thêm mấy lần, cắn lỗ tai của nàng hỏi: "Không ngờ nô tài tốt của muội cũng có lúc biết gạt người, chờ một lúc nữa muội hảo hảo nói cho nàng ta một chút đã trách cứ ta thế nào, hử? Hiện tại là đang khiển trách sao? Rốt cục là ai khiển trách ai?"
Tiêu Thanh Quy cắn chặt răng bóp lấy cổ hắn, rõ ràng con người nơi cổ là yếu ớt nhất nhưng hắn sao lại không có chút phản ứng nào, ngược lại điều này càng kích thích cảm xúc của hắn tăng vọt, chậm chạp dày vò nàng không chịu kết thúc.
Hai người trong tướng triền miên giằng co, cửa điện bỗng nhiên bị gõ vang, tiếng Thọ Mi lập tức truyền đến vẻ thăm dò: "Trưởng công chúa, người đã dùng cơm xong chưa? Tôn tổng quản Thái Cực điện đến vì bệ hạ truyền lời, muốn gặp ngài..."
Nàng bởi vì khẩn trương đột nhiên thắt chặt, hết thảy diễn ra quá bất ngờ, Tiêu Dực sơ suất thất thủ trong giây lát, nghĩ thầm cẩu nô tài kia thế mà không chịu rời đi, kịp phản ứng lại thì đã muộn, thế tấn công chợt ngừng.
Đang sung sướng thì bị cắt ngang, trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên, phút chốc hắn rút ra, tiện tay buộc lại áo trong, ngoại bào cũng không thèm mặc đàng hoàng, đứng bật dậy đi lại trong phòng nàng không biết tìm kiếm cái gì, Tiêu Thanh Quy cũng luống cuống tay chân khoác y phục lên người, chân vừa giẫm lên giày liền nhìn thấy Tiêu Dực cầm theo một thanh kiếm muốn xông ra ngoài.
"Tiêu Dực!" Nàng cất tiếng ngăn lại đã không kịp.
Tiêu Dực bước đi vững vàng, một đường đi ra nội điện Kiến Ninh cung, Tôn Thịnh bị hắn dọa sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, mũi kiếm hiển nhiên cũng không phải đang chỉ vào Tôn Thịnh mà là chủ tử của Tôn Thinh, Tiêu Húc. Vị Tôn tổng quản này chẳng qua là đến mở đường cho Tiêu Húc, thấy Tôn Thịnh đi lâu không về, Tiêu Húc vội tự mình tìm tới.
Bên ngoài Kiến Ninh cung tường đỏ vô tận, Tiêu Húc ngồi phía trên ghế chủ vị, ánh mắt thâm trầm ngạo nghễ như muốn thâu tóm hết thảy, xuyên qua ánh đèn nhìn thấy Tiêu Dực phóng đãng, cao ngạo đến cực điểm.
May mắn thay Tiêu Thanh Quy quần áo chỉnh tề, không đến mức để cho người ta liên tưởng đến chuyện ô uế như vậy, nàng chắn trước Tiêu Dực đứng cách xa Tiêu Húc khoảng mười bước, đưa lưng về phía Tiêu Húc, lấy thân ngăn trước mũi kiếm Tiêu Dực, hướng hắn quát: "Huynh điên rồi? Huynh có biết mình đang làm cái gì hay không!"
Hai con ngươi Tiêu Dực xuất hiện tơ máy, ánh mắt ngập tràn sát ý, cổ tay đưa kiếm tránh khỏi người nàng, xa xa chỉ vào Tiêu Húc: "Ta hỏi muội, hôm nay nếu ta muốn giết hắn, muội ngăn cản hay vẫn giống như đêm đó, vì ta mà lau đi vết máu?"
Đêm đó hắn trong Thái Cực điện, ngay trước mặt Tiêu Húc giết chết tổng quản thái giám Ngô Sĩ Thành, nàng cho dù bị hù dọa đến phát sợ, vẫn là tự mình lấy khăn lau sạch vết máu trên mặt hắn, bây giờ hắn hỏi nàng, hỏi nàng có muốn làm vậy cho hắn nữa không?
Nhưng sao có thể đánh đồng vô lý như thế? Ngô Sĩ Thành sao so sánh được cùng Tiêu Húc?
Nàng cố gắng trấn an Tiêu Dực, ôn nhu gọi hắn "Hoài Trạc", liều lĩnh nắm chặt tay cầm kiếm của hắn: "Hắn chỉ phái người đến chỗ ta vấn an, huynh cần gì kích động giận dữ như vậy? Huynh trưởng, huynh tỉnh táo..."
Tiêu Dực cười lạnh nói: "Muội trả lời ta, giữa ta và hắn muội chỉ có thể chọn một, muội chọn ai?"
"Huynh đây là muốn làm ta khó xử! Người nào có thể đưa ra lựa chọn? Hắn là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mà huynh..." Thanh âm của nàng dần dần thấp xuống, "Huynh là người trong tim ta, ta yêu huynh biết bao, huynh không thể bức bách ta như thế."
"Vì sao muội không dám nói lớn tiếng? Nói lớn để hắn cũng nghe một chút!" Hắn vẫn tiếp tục ép buộc nàng.
"Tiêu Dực! Huynh không nên quá phận." Nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Húc hô, "Còn không mau đi đi? Hắn là đang cùng ta tức giận thôi, tội gì dính líu tới ngươi?"
"Hoàng tỷ, người qua đây! Trẫm sai người đi điều cấm quân..."
"Ngươi hồ đồ! Tiêu Húc, ngươi bây giờ quả nhiên là nửa điểm cũng không chịu nghe lời ta!"
Tiêu Húc gấp đến độ sai người hạ liễn kiệu, nhấc vạt áo đứng dậy ý đồ tiếp cận, Tiêu Thanh Quy vội vàng xoay người sang chỗ khác, ngăn ở giữa hai bọn họ, dùng ánh mắt khẩn cầu đối diện Tiêu Húc lắc đầu ám chỉ: "Ngươi nghe ta lần này! Trở về đi!"
Tiêu Dực từng bước tới gần, Tiêu Thanh Quy lúc này dang hai tay ôm lấy hắn, lời nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Huynh nhất định phải huyên náo đến mức không còn đường lui hay sao?!"
"Muội tại sao không hỏi một chút đệ đệ ngoan của muội đã làm những cái gì, đến cùng là ai muốn ồn ào đến mức không còn đường lui?"
Trong đầu hỗn loạn, Tiêu Thanh Quy không kịp suy nghĩ lời hắn nói, quyết đoán nắm tay Tiêu Dực, đem kiếm chống lên cổ của mình, dùng cái này ép Tiêu Húc rời đi, Tiêu Dực nổi nóng, Tiêu Húc nhất thời không chịu đi, thế cục tạm thời rơi vào bế tắc.
Tiêu Húc chỉ sợ nàng làm ra chuyện gì ngu ngốc, đưa tay ngăn lại lui về phía sau mấy bước: "Hoàng tỷ người đừng xúc động, A Húc sẽ đi ngay, lập tức đi ngay..."
Nói là lui, hắn vội vàng chạy đi, thái giám thì khiêng kiệu theo phía sau, đoàn người lui dần ra xa, ánh mắt không dám nhìn qua bên đây.
Tiêu Thanh Quy không rảnh bận tâm đến Tiêu Húc, quay đầu quát lớn với Tiêu Dực: "Huynh đến cùng muốn làm cái gì?! Thật sự muốn giết đệ đệ của ta hay sao?"
Tiêu Dực cực lực khắc chế lửa giận, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng: "Đêm qua muội nói với ta, nếu như được làm lại một lần, muội sẽ nhanh chóng kể hết chuyện xưa cho ta, đây bất quá là giúp muội sửa sai..."
Tiêu Thanh Quy ở bên bờ sụp đổ, nghe vậy cười khẩy nói: "Huynh trưởng sao lại không hiểu A Bồ, mọi chuyện đều đã định ta mới có thể nói như thế, nếu như ta làm lại lựa chọn khác thì vẫn hối hận như vậy, cái này tính thế nào?!"
"Rất tốt, vậy cho nên muội đêm qua đều là lừa gạt ta, lừa gạt ta vứt kiếm, hôm nay ta đem kiếm chỉ hướng đệ đệ của muội, muội liền không quan tâm ta, thề sống thề chết cũng muốn bảo vệ tên phế vật kia?"
"Ta là tỷ tỷ của hắn, ta không bảo vệ hắn thì ai làm? Chẳng lẽ huynh nhất định phải để thiên hạ này đại loạn? Vì những người đã chết ba mươi năm kia chôn cùng?"
"Người nào? Muội nói cho rõ ràng, Tiêu Thanh Quy, muội quả thật bạc tình bạc nghĩa, muội chưa từng đau khổ như ta, muội có xứng khuyên ta buông xuống hay không?"
Nàng nước mắt lã chã rơi xuống, những lời hôm đó Tiêu Ngọc Hoa nói bỗng hiện lên trong đầu, lúc ấy nàng khịt mũi coi thường, bây giờ lại cam tâm tình nguyện nói ra miệng: "Để ta chuộc tội, huynh để cho ta thay bọn họ chuộc tội, huynh trưởng, ta không muốn làm trưởng công chúa nữa, chúng ta..."
Tiêu Dực mơ hồ đoán được nàng muốn nói gì, cảm xúc dần dần bình phục, mắt kiếm sắc bén cũng trầm tĩnh hơn, trở tay nắm lấy cổ tay nàng, ngắt lời nói: "Muội cần gì hạ thấp mình để ta mềm lòng? Người ta nên có, chuyện ta nên được, Tiêu Húc hắn đừng mơ tưởng có thể cướp đi, muội ở tại Kiến Ninh cung chờ xem, hai ngày, chỉ hai ngày nữa thôi."
Hắn nói xong liền quay người muốn đi, Tiêu Thanh Quy thấy hắn không chịu nói rõ ràng, trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ hai ngày đến cùng là chỉ cái gì, vội vàng tiến lên nắm lấy hắn không buông: "Huynh trưởng, ngày thường huynh không phải là người dễ nóng giận, hôm nay rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Thanh Quy nhìn thấy trong lời chế nhạo của hắn có chút cay đắng, cộng thêm quần áo trên người không chỉnh tề mà nhìn càng thêm chán nản, hắn giống như vừa mới trải qua một trận tức giận, tạm thời hao mòn hết khí lực, mệt mỏi không muốn giải thích thêm gì nữa, chỉ trầm ngâm nói với nàng: "Muội nói không sai, ta điên rồi, ta cũng bị bệnh, bệnh tình ta đã nguy kịch, nếu muội không nhanh chóng đem thân thể này dưỡng cho tốt, vẫn như cũ ngược đãi chính mình, ta chắc chắn sẽ để muội đi, cũng coi như hoàn toàn cắt đứt cọc nghiệt nợ này!"
Tiêu Dực không chịu ở lại thêm một giây, hết sức lạnh lùng hất tay của nàng ra, tùy ý buộc lại ngoại bào, một đường xuất cung không chần chừ.
Một khắc này Tiêu Thanh Quy tựa như đau đớn đến tận cùng, nhìn hắn từng bước cách xa mình, hình bóng biến mất tại nơi tường đỏ tận cùng. Nàng bây giờ mới giật mình nhận ra mình đã làm sai điều gì, nói sai cái gì, không có mặt mũi chạy theo ngăn cản.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Tiêu Húc, Tiêu Thanh Quy quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt lập tức hiện lên tia phẫn nộ, tay áo vung lên liền muốn cho hắn một bạt tai, lần này Tiêu Húc sớm có chuẩn bị, nghiêng đầu né tránh, lòng bàn tay của nàng xượt qua bên gáy hắn.
Ngay lúc Tiêu Thanh Quy tiếp tục đưa tay lên, Tiêu Húc nhanh chóng chộp lấy cổ tay nàng, nàng lại lần nữa buồn bực khối thân thể vô dụng này của bản thân, chỉ bằng hắn mà cũng không mảy may giật tay ra được. Tiêu Húc nghiêng đầu ra hiệu cho Tôn Thịnh, Tôn Thịnh quay người đi, Tiêu Thanh Quy đoán ra ý đồ của hắn, hắn vẫn muốn quyết định sai cấm quân xuất cung đi vây bắt Tiêu Dực, nàng vội vàng mở miệng quát lớn.
"Đứng lại!" Thấy tôn thịnh nghe tiếng mà dừng, nàng mới nhìn qua Tiêu Húc, chất vấn, "Ngươi muốn giết huynh trưởng hay sao? Cấm quân của ngươi có bao nhiêu cân lượng mà đòi làm đối thủ của hắn? Tối nay ngươi đã định phải huyết tẩy hoàng thành này ư? Huyền Giáp quân toàn bộ còn chưa chưa trở về Thần châu, bản cung còn chưa có chết! Trước tiên sao ngươi không đem ta giết đi?!"
Tiêu Húc nghe lời nàng nhắc nhở cũng tỉnh táo ra đôi chút, không tiếp tục hạ lệnh, Tôn Thịnh tức thời đứng yên không động đậy.
"Hoàng tỷ, những năm gần đây trẫm đã nhường nhịn hoàng huynh quá đủ rồi, hắn quá mức kiêu căng ngông cuồng, trẫm cũng chỉ muốn trừng trị..."
"Ngươi còn muốn trừng trị hắn? Vừa rồi nếu không phải ta lấy thân ngăn cản, ngươi bây giờ đã sớm thành vong hồn dưới kiếm hắn! Ta hỏi ngươi, ngươi làm ra chuyện gì? Bằng không sao hắn lại tức giận như thế?"
"Hoàng tỷ! Lúc này mà người vẫn thiên vị hoàng huynh, trong lòng của người A Húc chẳng lẽ không có một chút vị trí nào? Bây giờ ta cùng hắn đối đầu, bên trong ai không có tính toán quanh co, người đã từng chất vấn hoàng huynh như thế này chưa, xem hắn làm cái gì?! Ta thấy hắn là muốn tạo phản!"
"Đó cũng là chuyện do ngươi ép, đều là các ngươi ép, ngươi nếu có thể đem hắn bức tử, ngươi đem hắn giết đi thì tốt! Ta cũng không cần bị kẹp giữa hai người tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn bỏ mình, ta chắc chắn sẽ theo hắn mà đi, đem tất cả quyền lực đều trả lại cho ngươi, ngươi một mình trông coi cái cung điện trống rỗng này, ngày sau hưng suy vinh nhục, đều không liên quan đến Tiêu Thanh Quy ta?!"
Tiêu Thanh Quy tránh thoát khỏi tay Tiêu Húc, Tiêu Húc nhìn thân ảnh nhỏ bé kia tập tễnh bước vào bên trong Kiến Ninh cung, dáng vẻ hết sức thê lương. Mà hắn, hắn sao lại không đau lòng, thân là đế vương nhưng không thể mắn quyền lực trong tay, thời thời khắc khắc bị quản chế bởi người khác, buồn khổ của hắn có ai thấu?
Tiêu Húc phát ra tiếng cười khổ, không chịu ngồi kiệu mà một mình đi bộ trở về Thái Cực điện, nhìn một lượt hoàng thành trong đêm khuya, rõ ràng mùa hạ sắp tới, thời tiết lại lạnh như mùa đông, làm hắn toàn thân lạnh run.
Gần tới nửa đêm bàn ăn nguội lạnh mới được thu dọn, cung nữ xông hương thanh thẩy không khí trong phòng, giường cũng lại lần nữa thu thập chỉnh tề, Tiêu Thanh Quy ngồi ở đằng kia yên lặng nhìn cung nữ đi lại tới lui càng thêm phiền não, phất tay lệnh toàn bộ lui ra.
Thọ Mi phụng mệnh cầm lệnh bài của Tiêu Thanh Quy rời cung, trong đêm mang ám vệ vào cung yết kiến, Tiêu Thanh Quy cuối cùng gặp được người, đập bàn hỏi: "Nửa ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, kể lại ngọn ngành cho ta?"
Ám vệ quỳ xuống đất bẩm báo: "Thuộc hạ cũng vừa lúc chạng vạng tối mới biết được, thi thể do hạ nhân trong phủ Vương gia đưa ra ngoại thành an táng bị người ta đào đi..."
"Việc này bản cung đã biết, còn có cái gì khác bất thường?"
Tên ám vệ đầu cuối xuống càng thấp: "Thuộc hạ vốn định ngày mai trời sáng liền vào cung bẩm báo, hôm nay trong thành xuất hiện lời đồn đại truyền đi với tốc độ chóng mặt, loại tình huống này tất nhiên là có người cố ý, nếu không không lan tràn nhanh như vậy..."
"Không cần ngươi phân tích thay bản cung, đến cùng là lời đồn thế nào?"
"Lời đồn nói... nói... nói vương gia..."
Thọ Mi cũng nhịn không được mở miệng thúc giục, tránh cho Tiêu Thanh Quy tức giận: "Còn không mau nói! Trưởng công chúa sao lại trách ngươi?!"
Ám vệ cơ hồ khuôn mặt đều muốn dán trên mặt đất, thấp giọng nói: "Bọn họ nói vương gia không phải là con ruột của tiên đế mà là, là con hoang Bắc Sóc, xin trưởng công chúa thứ tội!"
Tiêu Thanh Quy lúc này sững sờ tại chỗ, gắt gao đè nén lồng ngực nhưng vẫn không thể nào áp chế được, cổ họng bỗng nhiên tuôn ra máu nóng, toàn bộ nôn xuống một thân áo trắng trên người nàng, nhìn qua tựa như từng đóa Hồng Mai nở rộ.
"Trưởng công chúa!"
Thọ Mi vội vàng nâng chén trà đưa tới trước miệng nàng, lại bị nàng đẩy ra, khóe miệng vẫn vương vết máu, phát ra từng tiếng cười lạnh người. Nàng biết Tiêu Húc sẽ có hành động, nàng nghĩ tới hắn làm ngàn vạn loại công kích, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ nhẫn tâm như thế, hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Chuyện cũ lần lượt chạy qua trong đầu, Tiêu Thanh Quy trong lòng thống khổ đến mức không thể chịu đựng được nữa, yết hầu tựa hồ cũng không kìm nén được, liên tục túa ra máu tươi, nàng dùng tay che miệng lại, máu vẫn chảy ròng ròng, mùi tanh nồng khiến nàng buồn nôn. Thọ Mi lo lắng hét loạn lên, cung nữ chạy vào rồi lại đi ra kêu to truyền thái y. Nàng không biết tại vì ho ra máu hay vì nôn mửa, nước mắt cũng chảy xuống, nàng đau đớn như sẽ ngay lập tức chết đi.
Năm đó nàng còn ở trong Lương Thu cung, Tiêu Dực vẫn là hoàng tử ngang bướng, vừa trộm chui vào bên trong đã gặp phải nàng.
Nàng chỉ vào vệt nước mắt chưa khô trên mặt hỏi hắn, đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất vì sao lại khóc nhè? Hắn hung hăng phủi đi sạch sẽ, khóe miệng ngậm chặt, những lời ấy nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hắn dùng ngữ khí nhè nhẹ nói với nàng rằng có người mắng hắn là con hoang, cuộc đời hắn hận nhất là hai chữ này, hắn nhất định sẽ đem những người kia giết sạch.
Bây giờ người người truyền miệng, lời đồn lan rộng khắp toàn thành, hắn từng bôn ba bốn phía mang binh chinh chiến bảo hộ bách tính Đại Dự, hỏi hắn làm sao giết đây?
Tiêu Dực trong mắt hiện lên một tia không vui, cảm thấy thanh âm kia có chút ầm ĩ, gương mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không thấy dịu xuống, Tiêu Thanh Quy lặng lẽ dò xét hắn, trong lòng vừa lo lắng khẩn trương vừa cảm giác bực bội, đối với Tiêu Dực còn chút e ngại, lời đến khóe miệng mấy lần đều không mở miệng nói ra, một mình bước đến bàn ăn, để lại Tiêu Dực còn đứng chỗ đó.
Cung nữ dâng thiện xong đều đã lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thọ Mi ở bên hầu hạ, Tiêu Thanh Quy sau khi ngồi xuống thì quay người nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm: "Không phải kêu đói sao? Còn không mau qua đây ăn."
Tiêu Dực bước đến ngồi bên cạnh người Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi bắt đầu hầu hạ gắp đồ ăn.
Tiêu Thanh Quy không có hứng ăn nên khoát tay áo, Thọ Mi hiểu ý, chỉ gắp thức ăn vào đĩa Tiêu Dực, hắn từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhìn thấy nàng chỉ động đũa mấy cái, ăn thêm ba miệng cơm liền đặt đũa ngọc xuống, Thọ Mi múc cho nàng chén canh hầm Đông Trùng Thảo, nàng bất quá ngửi ngửi, khẽ nhấp môi rồi cũng rất nhanh đặt xuống bàn.
Thọ Mi đang muốn khuyên mấy câu, Tiêu Dực đã mở miệng nói: "Ngươi đi xuống trước."
Thọ Mi lưu luyến không rời chậm chạp múc cho Tiêu Dực chén canh bổ, cẩn thận mỗi bước đi rời ra ngoài cửa, lòng tràn đầy bất an.
Tiêu Dực bưng chén canh của mình lên, tự múc lấy một thìa thổi thổi, thử qua nhiệt độ mới đặt trước mặt nàng: "Uống hết đi."
"Huynh nhất định phải bức ta ăn những cái này a?" Nàng dùng ngữ khí nhu hòa nhưng ngôn từ lại cường thế, ý tứ phản kháng rất rõ ràng.
Tiêu Dực hít sâu một hơi, nhắc nhở mình không được cùng nàng tức giận, tính tình nhẫn nại giải thích: "Đông Trùng Thảo bổ khí, có lợi cho thân thể của muội, cho dù không thấy ngon miệng cũng phải đem chén canh này uống hết, ta sẽ không ép buộc muội ăn những cái khác."
Tiêu Thanh Quy không phải cố ý ở chỗ này sinh sự với hắn mấy chuyện không đâu, chỉ là hôm nay hắn có hành động khác thường, làm nàng trong cung lo lắng nửa ngày, lại mấy lần trong lời nói ủy khuất nàng, bình tĩnh dùng bữa tối cũng muốn thể hiện sự bá đạo của hắn, nàng thật là oán hận chất chứa đã lâu, trùng hợp bây giờ phát tác ra mà thôi.
"Trước đó ta hỏi qua Thọ Mi, những năm gần đây có thật là ta không để ý đến huynh hay không, Thọ Mi nhắc tới chuyện huynh mấy lần muốn cùng ta dùng bữa lại bị ta cự tuyệt làm rét lạnh tâm của huynh. Nhưng huynh có bao giờ nghĩ tới vì sao ta không muốn dùng bữa cùng huynh? Huynh luôn yêu cầu ta ăn cái này ăn cái kia, đúng thật huynh muốn tốt cho ta, nhưng ta bây giờ đã là một phế nhân, huynh dựa vào cái gì mà nghĩ ta có thể khỏe lại thông qua cách ăn uống? Ta hôm nay nói cho huynh biết, ta vừa nhìn một bàn đầy sơ hào hải vị đã cảm thấy buồn nôn. Đông Trùng Thảo đâu chỉ bổ khí bên trong, còn có cải thiện eo gối bủn rủn, bổ thận tráng dương, huynh cứ dứt khoát tự mình hưởng dụng..."
Tiêu Dực ban đầu bởi mấy câu đầu của nàng mà đau lòng, sau khi nghe được trong miệng nàng bốn chữ "Bổ thận tráng dương", thì lập tức bụm miệng cười, không thấy nói gì tiếp.
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn hắn, hắn lấy khăn ra lau lên miệng nàng rồi hung hăng đứng dậy khỏi bàn ăn, mạnh mẽ nắm tay nàng kéo đến phía giường êm, hừ lạnh nói: "Bổ thận tráng dương? Ta có cần hay không muội còn không biết? Nếu đã không muốn dùng bữa thì liền làm chuyện chính sự!"
"Ngươi dâm đãng!" Tiêu Thanh Quy nổi giận nói, nghĩ trong đầu hắn đầy những chuyện phong lưu kia, quả thật là đáng hận vô cùng, không ngừng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
Tiêu Dực nhất quyết đè nàng lên giường, cũng không biết làm sao có thể dùng một tay rút mở đai lưng bên hông nàng, cầm lấy nó buộc hai cổ tay nàng lại để nàng không cách nào sử dụng móng tay cào mặt của hắn, sau đó hắn từ trong tay áo móc ra một vật, Tiêu Thanh Quy đang muốn mắng hắn thì bỗng nhiên nhìn rõ giữa ngón tay hắn vân vê bình thuốc, nàng cắn môi nhìn chằm chằm.
Hắn đem bình sứ men xanh tiện tay đặt ở mép giường, rồi chợt chui vào phía dưới váy nàng, hành động rất dứt khoát. Tiêu Thanh Quy chỉ cảm thấy đột ngột có một cỗ ý lạnh, quần lót đã bị hắn cởi ra, nàng cả kinh hít vào một hơi, "Huynh" nửa ngày cũng không nói được ra một câu hoàn chỉnh, Tiêu Dực dùng lòng bàn tay xoa nóng dược cao, trực tiếp phủ lên chỗ đó.
Nàng không nhịn được cựa quậy hai chân, căn bản không muốn tiếp nhận sự hầu hạ của hắn: "Không cần huynh tự hạ thấp địa vị của mình, chuyện bôi thuốc cứ gọi Thọ Mi làm là được, huynh thả ta ra..."
Thanh âm của hắn từ dưới váy truyền đến: "Muội thật sự là nửa điểm mặt mũi cũng không cần, còn dám gọi Thọ Mi?"
"Tự ta cũng làm được, huynh mau thả tay ta, không muốn như vậy."
Tiêu Dực nhìn chằm chằm nơi u cốc thịt trai óng ánh, ánh mắt tối lại, thanh âm cũng biến thành khàn khàn: "Ta còn chưa làm cái gì mà, nếu là hôn lên đó thì chẳng phải muội muốn làm cho trung cung đều biết?"
Tiêu Thanh Quy vừa nghĩ đến hình ảnh kia mặt thoáng chốc đỏ bừng, ra sức dùng chân đạp hắn nhưng đạp hoài không trúng: "Ngươi dám! Ta thật sự tức giận rồi, ngươi mau ra đây."
"Không sao, ta mặc dù không quá am hiểu nhưng không ngại cùng muội chầm chậm học hỏi." Tiêu Dực hầu kết hơi lỏng, cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi váy áo của nàng, thu hồi bình thuốc, nhìn nàng trên giường quấn chăn thành một đoàn, nhịn không được bật cười, đồng thời tháo thắt lưng của mình, "Ta nhìn muội quyết liệt như vậy chắc là còn chưa mệt mỏi, ta cũng không để ý để muội ép khô chút khí lực cuối cùng này."
"Ta để ý, ngươi không ngại ta..."
Âm thanh đã bị hắn dùng môi hôn nuốt hết, Tiêu Thanh Quy nghiêng đầu tránh né, nhưng rất nhanh bị hắn chế trụ trên cổ, nàng hung hăng trừng hắn, uất ức nói: "Huynh lại tại ép buộc ta, huynh vốn là như vậy..."
"Khi nào ta mới có thể chờ được muội chủ động? Ta chỉ đành như thế thôi." Hành động cởi áo của hắn hơi ngừng lại, tựa như sớm quyết định, không thể cùng nàng nói rõ, chỉ có thể bày trò bí hiểm, "A Bồ, muội nếu không biết trân quý cơ hội sẽ có một ngày không kịp hối hận, ta không muốn thấy muội thống khổ."
Cuộc tấn công áp đảo của hắn nhanh chóng làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, màn trướng lay động kịch liệt, những tiếng rên rỉ kìm nén của nàng không cách nào kìm nổi mà thoát ra khỏi bờ môi. Đêm nay hắn gấp gáp và tàn nhẫn hơn đêm qua gấp mấy lần. Tiêu Thanh Quy bị nhốt trong vòng tay hắn, mặc hắn tùy ý đòi hỏi hết lần này đến lượt khác, không khí trong phòng kiều diễm không thôi.
Ngoài cửa Thọ Mi rối rắm đến độ đi qua đi lại, nghe thấy âm thanh tranh chấp trong phòng dần dừng lại, thay vào đó bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ ngoài ý muốn, Tôn Thịnh đúng lúc này ghé thăm Kiến Ninh cung, Thọ Mi thoáng thấy bóng người, trong nháy mắt liền vội vàng chạy ra phía trước nghênh đón, đem người ngăn trở: "Tôn chủ quản đại giá quang lâm, là bệ hạ có chỉ thị gì sao?"
Tôn Thịnh liếc mấy ánh đèn mờ nhạt trong tẩm điện, kinh ngạc hỏi: "Trưởng công chúa..."
Thọ Mi cướp lời nói: "Trưởng công chúa đang cùng vương gia dùng bữa tối, cũng không cần người ở cạnh hầu hạ cho nên nô tỳ mới đứng chờ ở đây."
Tôn thịnh lóe lên một tia nghi hoặc, ngữ khí nghe vẫn cực kì hiền lành, càng giống như đang chỉ điểm Thọ Mi: "Bây giờ trưởng công chúa cùng vương gia đều là người đã có gia thất, một mình ở chung trong nội điện không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cửa phòng không nên đóng kín, ngươi theo trưởng công chúa nhiều năm như vậy, sao ngay cả này một chút quy củ thế này cũng quên rồi?"
Thọ Mi ngàn lời khó nói, nội tâm thầm nghĩ nàng sao lại có thể quên chuyện quy củ, nhưng đôi huynh muội trong phòng kia đâu phải là kiểu người chịu tuân thủ quy củ? Mặt ngoài vẫn giả bộ khiêm tốn đáp: "Tôn tổng quản dạy rất đúng, nô tỳ đều nhớ kỹ."
Tôn Thịnh tiến về phía trước một bước, tựa như muốn vào trong điện gặp Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi cả kinh đuổi theo, tiếp tục ngăn hắn, ánh mắt nhìn Tôn thịnh giấu giếm oán trách, uốn gối thi lễ nói: "Tôn tổng quản nếu có lời gì cứ phân phó cho nô tỳ đi truyền là được, trưởng công chúa cùng vương gia... Hai người vừa nảy sinh tranh chấp, tổng quản chớ có đi làm trưởng công chúa tức giận, tránh bị liên lụy."
Nghe nói hai người phát sinh tranh chấp Tôn Thịnh mới dừng bước, tiếp tục hỏi Thọ Mi: "Ta đúng là đến truyền lời của bệ hạ, hôm nay tại Phù Linh Cung bệ hạ có chút nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ làm trưởng công chúa tức giận, sợ trưởng công chúa không vui nên đặc biệt sai ta đến hỏi thăm một chút. Chỉ là không biết, trưởng công chúa cùng vương gia vì sao lại cãi nhau?"
Thọ Mi vốn không giỏi nói dối, ngữ khí ấp úng, vô tình nói dối cũng bỏ thêm ba phần chân thật: "Nguyên nhân chính là do vương gia bị việc vặt quấn thân bỏ lỡ khóc tang của Thái hậu, trưởng công chúa hiện tại đang ở trong phòng trách cứ vương gia, chúng ta làm nô tài không dám tiến vào. Tôn công công nếu không yên lòng thì cứ cùng nô tỳ đứng chờ bên ngoài một lát, bữa tối cũng đã dùng xong, nói không chừng chút nữa trưởng công chúa sẽ kêu người đi vào hạ thiện."
Tôn Thịnh cảm thấy nàng ta nói có lý liền cùng Thọ Mi ở trong viện đi qua đi lại, mãi không thấy Tiêu Thanh Quy gọi người, không khỏi chờ đợi đến nóng lòng.
Tiêu Dực thính lực hơn người, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện trong viện, Tiêu Thanh Quy thì sợ phát ra tiếng động lạ, dùng hai tay che kín miệng mình, chỉ chừa đôi mắt đỏ bừng mở lớn nhìn hắn, hận không thể dùng ánh mắt đó đem hắn chém thành trăm ảnh, nhưng thật tình không biết qua mắt hắn là một phen ý vị khác.
Hắn biết hiện tại không phải là thời cơ tốt để dây dưa, dự định nhanh chóng buông tha cho nàng, mãnh mẽ ra vào thêm mấy lần, cắn lỗ tai của nàng hỏi: "Không ngờ nô tài tốt của muội cũng có lúc biết gạt người, chờ một lúc nữa muội hảo hảo nói cho nàng ta một chút đã trách cứ ta thế nào, hử? Hiện tại là đang khiển trách sao? Rốt cục là ai khiển trách ai?"
Tiêu Thanh Quy cắn chặt răng bóp lấy cổ hắn, rõ ràng con người nơi cổ là yếu ớt nhất nhưng hắn sao lại không có chút phản ứng nào, ngược lại điều này càng kích thích cảm xúc của hắn tăng vọt, chậm chạp dày vò nàng không chịu kết thúc.
Hai người trong tướng triền miên giằng co, cửa điện bỗng nhiên bị gõ vang, tiếng Thọ Mi lập tức truyền đến vẻ thăm dò: "Trưởng công chúa, người đã dùng cơm xong chưa? Tôn tổng quản Thái Cực điện đến vì bệ hạ truyền lời, muốn gặp ngài..."
Nàng bởi vì khẩn trương đột nhiên thắt chặt, hết thảy diễn ra quá bất ngờ, Tiêu Dực sơ suất thất thủ trong giây lát, nghĩ thầm cẩu nô tài kia thế mà không chịu rời đi, kịp phản ứng lại thì đã muộn, thế tấn công chợt ngừng.
Đang sung sướng thì bị cắt ngang, trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên, phút chốc hắn rút ra, tiện tay buộc lại áo trong, ngoại bào cũng không thèm mặc đàng hoàng, đứng bật dậy đi lại trong phòng nàng không biết tìm kiếm cái gì, Tiêu Thanh Quy cũng luống cuống tay chân khoác y phục lên người, chân vừa giẫm lên giày liền nhìn thấy Tiêu Dực cầm theo một thanh kiếm muốn xông ra ngoài.
"Tiêu Dực!" Nàng cất tiếng ngăn lại đã không kịp.
Tiêu Dực bước đi vững vàng, một đường đi ra nội điện Kiến Ninh cung, Tôn Thịnh bị hắn dọa sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, mũi kiếm hiển nhiên cũng không phải đang chỉ vào Tôn Thịnh mà là chủ tử của Tôn Thinh, Tiêu Húc. Vị Tôn tổng quản này chẳng qua là đến mở đường cho Tiêu Húc, thấy Tôn Thịnh đi lâu không về, Tiêu Húc vội tự mình tìm tới.
Bên ngoài Kiến Ninh cung tường đỏ vô tận, Tiêu Húc ngồi phía trên ghế chủ vị, ánh mắt thâm trầm ngạo nghễ như muốn thâu tóm hết thảy, xuyên qua ánh đèn nhìn thấy Tiêu Dực phóng đãng, cao ngạo đến cực điểm.
May mắn thay Tiêu Thanh Quy quần áo chỉnh tề, không đến mức để cho người ta liên tưởng đến chuyện ô uế như vậy, nàng chắn trước Tiêu Dực đứng cách xa Tiêu Húc khoảng mười bước, đưa lưng về phía Tiêu Húc, lấy thân ngăn trước mũi kiếm Tiêu Dực, hướng hắn quát: "Huynh điên rồi? Huynh có biết mình đang làm cái gì hay không!"
Hai con ngươi Tiêu Dực xuất hiện tơ máy, ánh mắt ngập tràn sát ý, cổ tay đưa kiếm tránh khỏi người nàng, xa xa chỉ vào Tiêu Húc: "Ta hỏi muội, hôm nay nếu ta muốn giết hắn, muội ngăn cản hay vẫn giống như đêm đó, vì ta mà lau đi vết máu?"
Đêm đó hắn trong Thái Cực điện, ngay trước mặt Tiêu Húc giết chết tổng quản thái giám Ngô Sĩ Thành, nàng cho dù bị hù dọa đến phát sợ, vẫn là tự mình lấy khăn lau sạch vết máu trên mặt hắn, bây giờ hắn hỏi nàng, hỏi nàng có muốn làm vậy cho hắn nữa không?
Nhưng sao có thể đánh đồng vô lý như thế? Ngô Sĩ Thành sao so sánh được cùng Tiêu Húc?
Nàng cố gắng trấn an Tiêu Dực, ôn nhu gọi hắn "Hoài Trạc", liều lĩnh nắm chặt tay cầm kiếm của hắn: "Hắn chỉ phái người đến chỗ ta vấn an, huynh cần gì kích động giận dữ như vậy? Huynh trưởng, huynh tỉnh táo..."
Tiêu Dực cười lạnh nói: "Muội trả lời ta, giữa ta và hắn muội chỉ có thể chọn một, muội chọn ai?"
"Huynh đây là muốn làm ta khó xử! Người nào có thể đưa ra lựa chọn? Hắn là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mà huynh..." Thanh âm của nàng dần dần thấp xuống, "Huynh là người trong tim ta, ta yêu huynh biết bao, huynh không thể bức bách ta như thế."
"Vì sao muội không dám nói lớn tiếng? Nói lớn để hắn cũng nghe một chút!" Hắn vẫn tiếp tục ép buộc nàng.
"Tiêu Dực! Huynh không nên quá phận." Nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Húc hô, "Còn không mau đi đi? Hắn là đang cùng ta tức giận thôi, tội gì dính líu tới ngươi?"
"Hoàng tỷ, người qua đây! Trẫm sai người đi điều cấm quân..."
"Ngươi hồ đồ! Tiêu Húc, ngươi bây giờ quả nhiên là nửa điểm cũng không chịu nghe lời ta!"
Tiêu Húc gấp đến độ sai người hạ liễn kiệu, nhấc vạt áo đứng dậy ý đồ tiếp cận, Tiêu Thanh Quy vội vàng xoay người sang chỗ khác, ngăn ở giữa hai bọn họ, dùng ánh mắt khẩn cầu đối diện Tiêu Húc lắc đầu ám chỉ: "Ngươi nghe ta lần này! Trở về đi!"
Tiêu Dực từng bước tới gần, Tiêu Thanh Quy lúc này dang hai tay ôm lấy hắn, lời nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Huynh nhất định phải huyên náo đến mức không còn đường lui hay sao?!"
"Muội tại sao không hỏi một chút đệ đệ ngoan của muội đã làm những cái gì, đến cùng là ai muốn ồn ào đến mức không còn đường lui?"
Trong đầu hỗn loạn, Tiêu Thanh Quy không kịp suy nghĩ lời hắn nói, quyết đoán nắm tay Tiêu Dực, đem kiếm chống lên cổ của mình, dùng cái này ép Tiêu Húc rời đi, Tiêu Dực nổi nóng, Tiêu Húc nhất thời không chịu đi, thế cục tạm thời rơi vào bế tắc.
Tiêu Húc chỉ sợ nàng làm ra chuyện gì ngu ngốc, đưa tay ngăn lại lui về phía sau mấy bước: "Hoàng tỷ người đừng xúc động, A Húc sẽ đi ngay, lập tức đi ngay..."
Nói là lui, hắn vội vàng chạy đi, thái giám thì khiêng kiệu theo phía sau, đoàn người lui dần ra xa, ánh mắt không dám nhìn qua bên đây.
Tiêu Thanh Quy không rảnh bận tâm đến Tiêu Húc, quay đầu quát lớn với Tiêu Dực: "Huynh đến cùng muốn làm cái gì?! Thật sự muốn giết đệ đệ của ta hay sao?"
Tiêu Dực cực lực khắc chế lửa giận, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng: "Đêm qua muội nói với ta, nếu như được làm lại một lần, muội sẽ nhanh chóng kể hết chuyện xưa cho ta, đây bất quá là giúp muội sửa sai..."
Tiêu Thanh Quy ở bên bờ sụp đổ, nghe vậy cười khẩy nói: "Huynh trưởng sao lại không hiểu A Bồ, mọi chuyện đều đã định ta mới có thể nói như thế, nếu như ta làm lại lựa chọn khác thì vẫn hối hận như vậy, cái này tính thế nào?!"
"Rất tốt, vậy cho nên muội đêm qua đều là lừa gạt ta, lừa gạt ta vứt kiếm, hôm nay ta đem kiếm chỉ hướng đệ đệ của muội, muội liền không quan tâm ta, thề sống thề chết cũng muốn bảo vệ tên phế vật kia?"
"Ta là tỷ tỷ của hắn, ta không bảo vệ hắn thì ai làm? Chẳng lẽ huynh nhất định phải để thiên hạ này đại loạn? Vì những người đã chết ba mươi năm kia chôn cùng?"
"Người nào? Muội nói cho rõ ràng, Tiêu Thanh Quy, muội quả thật bạc tình bạc nghĩa, muội chưa từng đau khổ như ta, muội có xứng khuyên ta buông xuống hay không?"
Nàng nước mắt lã chã rơi xuống, những lời hôm đó Tiêu Ngọc Hoa nói bỗng hiện lên trong đầu, lúc ấy nàng khịt mũi coi thường, bây giờ lại cam tâm tình nguyện nói ra miệng: "Để ta chuộc tội, huynh để cho ta thay bọn họ chuộc tội, huynh trưởng, ta không muốn làm trưởng công chúa nữa, chúng ta..."
Tiêu Dực mơ hồ đoán được nàng muốn nói gì, cảm xúc dần dần bình phục, mắt kiếm sắc bén cũng trầm tĩnh hơn, trở tay nắm lấy cổ tay nàng, ngắt lời nói: "Muội cần gì hạ thấp mình để ta mềm lòng? Người ta nên có, chuyện ta nên được, Tiêu Húc hắn đừng mơ tưởng có thể cướp đi, muội ở tại Kiến Ninh cung chờ xem, hai ngày, chỉ hai ngày nữa thôi."
Hắn nói xong liền quay người muốn đi, Tiêu Thanh Quy thấy hắn không chịu nói rõ ràng, trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ hai ngày đến cùng là chỉ cái gì, vội vàng tiến lên nắm lấy hắn không buông: "Huynh trưởng, ngày thường huynh không phải là người dễ nóng giận, hôm nay rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Thanh Quy nhìn thấy trong lời chế nhạo của hắn có chút cay đắng, cộng thêm quần áo trên người không chỉnh tề mà nhìn càng thêm chán nản, hắn giống như vừa mới trải qua một trận tức giận, tạm thời hao mòn hết khí lực, mệt mỏi không muốn giải thích thêm gì nữa, chỉ trầm ngâm nói với nàng: "Muội nói không sai, ta điên rồi, ta cũng bị bệnh, bệnh tình ta đã nguy kịch, nếu muội không nhanh chóng đem thân thể này dưỡng cho tốt, vẫn như cũ ngược đãi chính mình, ta chắc chắn sẽ để muội đi, cũng coi như hoàn toàn cắt đứt cọc nghiệt nợ này!"
Tiêu Dực không chịu ở lại thêm một giây, hết sức lạnh lùng hất tay của nàng ra, tùy ý buộc lại ngoại bào, một đường xuất cung không chần chừ.
Một khắc này Tiêu Thanh Quy tựa như đau đớn đến tận cùng, nhìn hắn từng bước cách xa mình, hình bóng biến mất tại nơi tường đỏ tận cùng. Nàng bây giờ mới giật mình nhận ra mình đã làm sai điều gì, nói sai cái gì, không có mặt mũi chạy theo ngăn cản.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Tiêu Húc, Tiêu Thanh Quy quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt lập tức hiện lên tia phẫn nộ, tay áo vung lên liền muốn cho hắn một bạt tai, lần này Tiêu Húc sớm có chuẩn bị, nghiêng đầu né tránh, lòng bàn tay của nàng xượt qua bên gáy hắn.
Ngay lúc Tiêu Thanh Quy tiếp tục đưa tay lên, Tiêu Húc nhanh chóng chộp lấy cổ tay nàng, nàng lại lần nữa buồn bực khối thân thể vô dụng này của bản thân, chỉ bằng hắn mà cũng không mảy may giật tay ra được. Tiêu Húc nghiêng đầu ra hiệu cho Tôn Thịnh, Tôn Thịnh quay người đi, Tiêu Thanh Quy đoán ra ý đồ của hắn, hắn vẫn muốn quyết định sai cấm quân xuất cung đi vây bắt Tiêu Dực, nàng vội vàng mở miệng quát lớn.
"Đứng lại!" Thấy tôn thịnh nghe tiếng mà dừng, nàng mới nhìn qua Tiêu Húc, chất vấn, "Ngươi muốn giết huynh trưởng hay sao? Cấm quân của ngươi có bao nhiêu cân lượng mà đòi làm đối thủ của hắn? Tối nay ngươi đã định phải huyết tẩy hoàng thành này ư? Huyền Giáp quân toàn bộ còn chưa chưa trở về Thần châu, bản cung còn chưa có chết! Trước tiên sao ngươi không đem ta giết đi?!"
Tiêu Húc nghe lời nàng nhắc nhở cũng tỉnh táo ra đôi chút, không tiếp tục hạ lệnh, Tôn Thịnh tức thời đứng yên không động đậy.
"Hoàng tỷ, những năm gần đây trẫm đã nhường nhịn hoàng huynh quá đủ rồi, hắn quá mức kiêu căng ngông cuồng, trẫm cũng chỉ muốn trừng trị..."
"Ngươi còn muốn trừng trị hắn? Vừa rồi nếu không phải ta lấy thân ngăn cản, ngươi bây giờ đã sớm thành vong hồn dưới kiếm hắn! Ta hỏi ngươi, ngươi làm ra chuyện gì? Bằng không sao hắn lại tức giận như thế?"
"Hoàng tỷ! Lúc này mà người vẫn thiên vị hoàng huynh, trong lòng của người A Húc chẳng lẽ không có một chút vị trí nào? Bây giờ ta cùng hắn đối đầu, bên trong ai không có tính toán quanh co, người đã từng chất vấn hoàng huynh như thế này chưa, xem hắn làm cái gì?! Ta thấy hắn là muốn tạo phản!"
"Đó cũng là chuyện do ngươi ép, đều là các ngươi ép, ngươi nếu có thể đem hắn bức tử, ngươi đem hắn giết đi thì tốt! Ta cũng không cần bị kẹp giữa hai người tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn bỏ mình, ta chắc chắn sẽ theo hắn mà đi, đem tất cả quyền lực đều trả lại cho ngươi, ngươi một mình trông coi cái cung điện trống rỗng này, ngày sau hưng suy vinh nhục, đều không liên quan đến Tiêu Thanh Quy ta?!"
Tiêu Thanh Quy tránh thoát khỏi tay Tiêu Húc, Tiêu Húc nhìn thân ảnh nhỏ bé kia tập tễnh bước vào bên trong Kiến Ninh cung, dáng vẻ hết sức thê lương. Mà hắn, hắn sao lại không đau lòng, thân là đế vương nhưng không thể mắn quyền lực trong tay, thời thời khắc khắc bị quản chế bởi người khác, buồn khổ của hắn có ai thấu?
Tiêu Húc phát ra tiếng cười khổ, không chịu ngồi kiệu mà một mình đi bộ trở về Thái Cực điện, nhìn một lượt hoàng thành trong đêm khuya, rõ ràng mùa hạ sắp tới, thời tiết lại lạnh như mùa đông, làm hắn toàn thân lạnh run.
Gần tới nửa đêm bàn ăn nguội lạnh mới được thu dọn, cung nữ xông hương thanh thẩy không khí trong phòng, giường cũng lại lần nữa thu thập chỉnh tề, Tiêu Thanh Quy ngồi ở đằng kia yên lặng nhìn cung nữ đi lại tới lui càng thêm phiền não, phất tay lệnh toàn bộ lui ra.
Thọ Mi phụng mệnh cầm lệnh bài của Tiêu Thanh Quy rời cung, trong đêm mang ám vệ vào cung yết kiến, Tiêu Thanh Quy cuối cùng gặp được người, đập bàn hỏi: "Nửa ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, kể lại ngọn ngành cho ta?"
Ám vệ quỳ xuống đất bẩm báo: "Thuộc hạ cũng vừa lúc chạng vạng tối mới biết được, thi thể do hạ nhân trong phủ Vương gia đưa ra ngoại thành an táng bị người ta đào đi..."
"Việc này bản cung đã biết, còn có cái gì khác bất thường?"
Tên ám vệ đầu cuối xuống càng thấp: "Thuộc hạ vốn định ngày mai trời sáng liền vào cung bẩm báo, hôm nay trong thành xuất hiện lời đồn đại truyền đi với tốc độ chóng mặt, loại tình huống này tất nhiên là có người cố ý, nếu không không lan tràn nhanh như vậy..."
"Không cần ngươi phân tích thay bản cung, đến cùng là lời đồn thế nào?"
"Lời đồn nói... nói... nói vương gia..."
Thọ Mi cũng nhịn không được mở miệng thúc giục, tránh cho Tiêu Thanh Quy tức giận: "Còn không mau nói! Trưởng công chúa sao lại trách ngươi?!"
Ám vệ cơ hồ khuôn mặt đều muốn dán trên mặt đất, thấp giọng nói: "Bọn họ nói vương gia không phải là con ruột của tiên đế mà là, là con hoang Bắc Sóc, xin trưởng công chúa thứ tội!"
Tiêu Thanh Quy lúc này sững sờ tại chỗ, gắt gao đè nén lồng ngực nhưng vẫn không thể nào áp chế được, cổ họng bỗng nhiên tuôn ra máu nóng, toàn bộ nôn xuống một thân áo trắng trên người nàng, nhìn qua tựa như từng đóa Hồng Mai nở rộ.
"Trưởng công chúa!"
Thọ Mi vội vàng nâng chén trà đưa tới trước miệng nàng, lại bị nàng đẩy ra, khóe miệng vẫn vương vết máu, phát ra từng tiếng cười lạnh người. Nàng biết Tiêu Húc sẽ có hành động, nàng nghĩ tới hắn làm ngàn vạn loại công kích, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ nhẫn tâm như thế, hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Chuyện cũ lần lượt chạy qua trong đầu, Tiêu Thanh Quy trong lòng thống khổ đến mức không thể chịu đựng được nữa, yết hầu tựa hồ cũng không kìm nén được, liên tục túa ra máu tươi, nàng dùng tay che miệng lại, máu vẫn chảy ròng ròng, mùi tanh nồng khiến nàng buồn nôn. Thọ Mi lo lắng hét loạn lên, cung nữ chạy vào rồi lại đi ra kêu to truyền thái y. Nàng không biết tại vì ho ra máu hay vì nôn mửa, nước mắt cũng chảy xuống, nàng đau đớn như sẽ ngay lập tức chết đi.
Năm đó nàng còn ở trong Lương Thu cung, Tiêu Dực vẫn là hoàng tử ngang bướng, vừa trộm chui vào bên trong đã gặp phải nàng.
Nàng chỉ vào vệt nước mắt chưa khô trên mặt hỏi hắn, đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất vì sao lại khóc nhè? Hắn hung hăng phủi đi sạch sẽ, khóe miệng ngậm chặt, những lời ấy nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hắn dùng ngữ khí nhè nhẹ nói với nàng rằng có người mắng hắn là con hoang, cuộc đời hắn hận nhất là hai chữ này, hắn nhất định sẽ đem những người kia giết sạch.
Bây giờ người người truyền miệng, lời đồn lan rộng khắp toàn thành, hắn từng bôn ba bốn phía mang binh chinh chiến bảo hộ bách tính Đại Dự, hỏi hắn làm sao giết đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.