Chương 33: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (1)
Thị Từ
07/08/2024
Vào lúc canh ba, Kiến Ninh cung tiếng người huyên náo, tâm trạng sục sôi, thái y dốc hết toàn lực chữa trị, Tiêu Húc theo sát thái y mà đến, gấp gáp đến độ đứng ngồi không yên, mặc cho người bên cạnh khuyên nhủ như thế nào cũng không yên lòng rời đi.
Một bầy thái y đối với chuyện này không nghĩ ra đối sách, Thẩm viện phán không thể không làm chim đầu đàn, quỳ gối trước mặt Tiêu Húc nói thẳng: "Bệ hạ, trưởng công chúa vốn thân thể suy yếu, bây giờ miệng lại không ngừng phun trào máu huyết ứ đọng đã chuyển qua màu tím thẫm, đây là dấu hiệu sự sống sắp kết thúc, chúng thần... Chúng thần thật là hết cách, không thể nào cứu vãn a!"
Tiêu Húc giận dữ mắng mỏ Thẩm viện phán, thanh âm truyền đến bên giường, Tiêu Thanh Quy nghe ra là tiếng Tiêu Húc, nàng nắm lấy tay Thọ Mi, thân thể hư nhược phát ra âm thanh thều thào: "Để hắn tới, tới..."
Thọ Mi không yên lòng rời khỏi bên người Tiêu Thanh Quy, đưa mắt ra hiệu cung nữ đang đứng bên cạnh đi mời Tiêu Húc, Tiêu Húc còn chưa kịp tới gần giường, thân ảnh vừa lộ ra liền nghe được Tiêu Thanh Quy tê tâm liệt phế hét lớn: "Ra ngoài! Ngươi cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi..."
Cảm xúc nàng kích động, máu tươi lại tuôn trào thấm đẫm trên giường, Tiêu Húc nhất thời cũng sửng sốt, hai con ngươi đỏ bừng đứng ở đó, chậm rãi lùi về phía sau, Thọ Mi cấp bậc lễ nghĩa ném đi toàn bộ, thanh âm van cầu: "Bệ hạ! Ngài ra ngoài a! Chớ lại để trưởng công chúa thêm tức giận..."
"Được, trẫm đi, trẫm đi ngay."
Tiêu Húc vội vàng rời đi, ra khỏi nội viện đột nhiên dừng bước, chợt ra lệnh cho Tôn Thịnh: "Nhanh đi Thiên Sư giám truyền Vân Thường tới."
Thái y nhao nhao bị đuổi ra ngoài, tẩm điện bên trong khôi phục yên tĩnh, tiếng ho suyễn của Tiêu Thanh Quy cũng dần ngừng lại, Thọ Mi còn tưởng cuối cùng nàng đã từ Quỷ Môn quan trở về, không ngừng vỗ lưng thuận khí cho nàng, Tiêu Thanh Quy chống đỡ cánh tay nằm ở mép giường, cảm giác đau đớn kia tra tấn toàn thân, cửa điện đột ngột bị bên ngoài đẩy ra, nàng cũng không ngẩng đầu, Thọ Mi thì nghe tiếng nhìn qua.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là một pháp trượng bằng vàng có hình rồng lượn quanh, âm thanh gõ xuống đất như muốn xuyên qua nền gạch của Kiến Ninh cung, áo bào xanh đậm điểm đầy châu ngọc kêu leng keng theo mỗi bước đi, bước chân của khách nhân lại thật từ tốn, phảng phất như lăng trì, thân hình thoáng có chút còng xuống, hai bên tóc mai bạc trắng, đỉnh đầu đội vương niệm hình rồng nạm vàng tinh tế, trên khuôn mặt nhăn nheo lại treo một đôi mắt hết sức linh động, toàn bộ không khí nội viện dường như lập tức trở nên trang nghiêm hơn.
Tiêu Thanh Quy chỉ cần nghe được âm thanh leng keng quỷ quyệt kia liền biết chính xác người đến là ai, hoàn toàn không cần quay đầu nhìn thử, thứ âm thanh khiến nàng chán ghét cũng như người làm nàng chán ghét cực điểm, Hạ Lan Thế Kính.
Hạ Lan Vân Thường đi theo sát phía sau, như có như không vịn lấy tay trái không chống trượng của Hạ Lan Thế Kính, hai người cùng hướng giường Tiêu Thanh Quy đi tới.
Tiêu Thanh Quy ngay cả âm thanh ho suyễn cũng không dám phát ra, cắn răng ẩn nhẫn, đối với Hạ Lan Thế Kính muôn vàn e ngại cùng trốn tránh, không muốn để Hạ Lan Thế Kính nhận thấy nàng không còn sống thêm được nữa, tùy ý xem như thịt cá trên thớt mà xử lý.
Hạ Lan Thế Kính cổ họng ngày xưa từng bị thương tổn, thanh âm khàn đặc khó nghe: "Cảnh Sơ trưởng công chúa, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Khóe miệng Tiêu Thanh Quy phát ra tia giễu cợt, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn bà ta, nửa ngày cũng không chịu tiếp lời, thế cục giống như rơi vào giằng co trong im lặng.
Hạ Lan Thế Kính không hề bất ngờ với phản ứng của nàng, càng không chút nào vì nàng mà nổi nóng, khoan thai từ trong tay áo móc lấy bình sứ đổ ra một viên dược hoàn đen nhánh, đưa về phía Hạ Lan Vân Thường: "Cho nàng dùng đi."
Tiêu Thanh Quy cùng Thọ Mi không biết kia là vật gì, Hạ Lan Vân Thường lại quá rõ ràng, nhận vào tay ánh mắt hơi dao động, lệnh thầy khó cãi, cực kỳ không tình nguyện hướng tới gần Tiêu Thanh Quy. Nàng vừa nhìn đã hiểu, ra sức giãy dụa né tránh Hạ Lan Vân Thường, Thọ Mi cũng như chợt hiểu được, lấy thân ngăn cản trước mặt Tiêu Thanh Quy, ngữ khí khẩn cầu hỏi Hạ Lan Vân Thường: "Vân Thường cô nương, đây là vật gì?!"
Hạ Lan Thế Kính còn ở ngay sau lưng, Hạ Lan Vân Thường sao dám cùng nàng ta giải thích, lắc đầu đẩy Thọ Mi ra: "Không biết tự lượng sức mình."
Thọ Mi quả quyết không chịu lui bước, ngay sau đó bên trong tẩm điện liền tràn vào mấy thủ vệ của Thiên Sư giám, không nói hai lời tiến lên đem Thọ Mi kéo đi, chế trụ nàng quỳ gối một bên, Thọ Mi kêu to: "Các ngươi dám làm càn! Đây chính là Kiến Ninh cung!"
Hạ Lan Thế Kính sao có thể bị một đứa nô tỳ như nàng hù dọa, nhấc pháp trượng lên đánh vào phần bụng của Thọ Mi, Thọ Mi nhất thời đau đến gập cả người, không thể thốt ra một câu.
Tiêu Thanh Quy bên này cũng đã bị đè lại, kéo về gần mép giường, Hạ Lan Vân Thường quả quyết đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng nàng, buộc nàng nuốt vào. Thủ vệ lúc này mới lui ra, thuận tiện kéo theo người gây cản trở là Thọ Mi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Tiêu Thanh Quy, Hạ Lan Thế Kính, Hạ Lan Vân Thường, viên dược hoàn phát huy công dụng cực nhanh, Tiêu Thanh Quy cảm giác cả người chìm trong một mớ hỗn độn, giống như là bay lên, lại giống rơi vào vũng bùn vô tận, triệt để mất đi sức phản kháng, nửa mê nửa tỉnh.
Hạ Lan Vân Thường từ bên hông cởi xuống châm túi, mở ra nâng trên tay, Hạ Lan thế kính bước lên trước thi châm, ngân châm đâm ngày đỉnh đầu Tiêu Thanh Quy. Bà ta dường như cố ý, lại giống như lí do tuổi già mắt mờ mà không dễ tìm đúng huyệt vị, ngân châm thứ nhất cắm lệch, Tiêu Thanh Quy thống khổ cuộn cong thân thể, nàng lúc nào cũng có thể sẽ bởi vì châm tiếp theo mà chết đi.
Đó chính là tra tấn trắng trợn. Hạ Lan Vân Thường không đành lòng nhìn thêm, cuối cùng nhịn không được nói lời ngăn cản: "Sư phụ, không bằng để đồ nhi thi châm..."
Lại thêm lần nữa đâm chệch huyệt vị, Hạ Lan Thế Kính càng giống như tiện tay dùng châm mà thôi, lập tức đứng dậy cho Hạ Lan Vân Thường một cái tát, gương mặt Hạ Lan Vân Thường nhanh chóng hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ, vội quỳ xuống đất cầu xin: "Sư phụ thứ tội..."
"Ngươi tưởng ta bế quan thì không biết được ngươi làm những cái gì sao? Ngươi lại dám tự mình điều chế Long Huyết hoàn, còn dùng trên người nàng, Thiên sư giám này tạm thời còn chưa tới lượt ngươi làm chủ!"
"Đều là đồ nhi sai, đồ nhi không dám nữa."
Thời điểm Hạ Lan Thế Kính cùng Hạ Lan Vân Thường rời khỏi tẩm điện, trời đã sáng.
Tiêu Húc trắng đêm canh giữ trong viện, thấy người ra tới mới thả lỏng, vội vàng hỏi Hạ Lan Thế Kính: "Thiên Sư, hoàng tỷ thế nào rồi?"
Hạ Lan Thế Kính không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Còn sống. Trải qua một đêm tra tấn này cũng coi như giúp nàng ghi nhớ thật lâu, để nàng làm tốt bổn phân công chúa hoàng triều. Hoàng đế cũng không cần quá lo lắng nàng, nàng sớm đã là một phế nhân kéo chút hơi tàn, sống hay chết bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, nàng giờ cũng chẳng tạo ra được sóng gì gây nhiễu loạn an bình của Đại Dự ta!"
Hạ Lan Thế Kính quay người rời đi, trong mắt Tiêu Húc bùng lên cừu hận và sát tâm, nhìn thấy trên mặt Hạ Lan Vân Thường còn in hằn dấu bàn tay, lửa giận càng tăng.
Hắn suýt nữa đã tiến lên chất vấn Hạ Lan Thế Kính nhưng Hạ Lan Vân Thường liên tục lắc đầu, vội vã đi theo sau lưng Hạ Lan Thế Kính trở về.
Nàng vừa rồi đứng ngoài quan sát Hạ Lan Thế Kính thi châm, bất quá là phương pháp bảo mệnh, giống như dược hoàn kia đưa vào trong miệng Tiêu Thanh Quy, ít nhất chỉ làm người ta uể oải ba ngày, cũng không quá gây tổn hại đến tinh lực, thân thể Tiêu Thanh Quy từ lâu đã có thương tổn, chung quy sẽ không ngừng mê man, có thể bình an thức tỉnh hay không thì nàng không dám bảo đảm.
Mà nàng nhận một cái tát là bởi vì nàng dùng Long Huyết hoàn lên người Tiêu Thanh Quy. Nàng nhận lời với Tiêu Húc, trong lòng đã sớm muốn giúp Tiêu Thanh Quy chữa tận gốc bệnh cũ, vốn cho rằng che giấu vô cùng tốt, đến cùng vẫn chạy không thoát con mắt của Hạ Lan Thế Kính.
Nàng sao lại không biết tâm tư của Hạ Lan Thế Kính, Tiêu Thanh Quy chính là kiệt tác đoán mệnh ứng nghiệm lớn nhất của bà, chỉ cần thân thể này còn suy nhược một ngày, thế nhân sẽ không quên được sự thần thông của Hạ Lan Thế Kính, tự nhiên không cần đột ngột mất mạng, ngày qua ngày khô héo mà chết mới là tốt nhất.
Tiêu Thanh Quy hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Giữa chừng nàng mơ hồ thức tỉnh mấy lần, xung quanh giống như trong mộng, nàng thấy thân ảnh Tiêu Dực xa cách, lời nói phảng phất bên tai, mờ mịt mà biến ảo khôn lường.
Hắn nói hắn hai mươi chín năm làm Tiêu Dực, bây giờ không muốn tiếp tục làm nữa.
Hắn nói từ biệt lần này, nếu như đắc thắng trở về, hắn chắc chắn phong quang cưới nàng, để nàng làm hoàng hậu. Nếu như hắn bại, nàng vẫn như cũ là Cảnh Sơ công chúa tôn quý của Đại Dự, hắn nói Tiêu Húc chọn cho nàng vị hôn phu không tệ, muốn nàng cùng Phùng Huyền Độ vui vẻ bên nhau, nhất định có thể cử án tề mi...
Nàng cuối cùng cũng hiểu kỳ hạn hai ngày trong miệng Tiêu Dực là ý gì.
Tiêu Húc hạ lệnh tạm dừng lên triều bảy ngày, lấy chuyện tang nghi làm đầu, triều thần thay phiên đến Phù Linh Cung khóc tang, mỗi ngày hai lần. Tang lễ xong xuôi thì bắt đầu phục triều.
Thời điểm Tiêu Thanh Quy tỉnh lại đã phục triều hai ngày.
Thọ Mi không màng ăn uống, hằng ngày túc trực hầu hạ bên giường bệnh, Tiêu Thanh Quy đột nhiên mở mắt chống người dậy, trên đầu cảm giác ngàn cân đè nặng làm cả người nàng cũng bị kéo ngã xuống, may mắn Thọ Mi kịp thời đỡ lấy, ngữ khí mừng rỡ: "Trưởng công chúa, rốt cục người cũng tỉnh."
Tiêu Thanh Quy bắt gặp gương mặt nàng ta tái nhợt, nhớ đến tình cảnh hỗn loạn trước lúc hôn mê, lo lắng hỏi nàng: "Ngươi thế nào vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt như thế."
"Nô tỳ không sao, chỉ là mấy ngày gần đây lo lắng cho trưởng công chúa thôi."
Nàng không muốn nói, Tiêu Thanh Quy cũng tạm không truy hỏi, tâm trạng lửng lơ hỏi: "Huynh trưởng đâu? Mấy ngày nay có phát sinh biến cố gì không?"
Thọ Mi lập tức im lặng không đáp, trong đầu còn nghĩ cách khuyên nàng tĩnh dưỡng, Tiêu Thanh Quy gấp đến độ rơi lệ: "Ngươi mau nói đi, huynh trưởng thế nào rồi?"
Thọ Mi thở dài một tiếng, ngắn gọn đáp, "Vương gia cùng bệ hạ xảy ra tranh chấp, Ngự Sử thi nhau dâng tấu, nhao nhao vạch tội vương gia, bệ hạ tức giận, ở trước mặt mọi người nổi nóng, cũng hạ chỉ giam cầm vương gia tại phủ đệ, lệnh vương gia tự xem xét lại..."
"Huynh trưởng còn ở trong phủ? Ta muốn xuất cung gặp hắn..."
Tiêu Thanh Quy bò xuống giường, lại bởi vì toàn thân vô lực mà ngã trên mặt đất, Thọ Mi chạy đến đỡ nàng về giường nghỉ ngơi, bất đắc dĩ gọi "Trưởng công chúa", tiếp tục phát ra tiếng thở dài: "Vương gia đã rời kinh!"
Ngày phục triều đầu tiên, Ngự Sử đài hiển nhiên theo ý Tiêu Húc không ngừng liệt kê tội trạng của Tiêu Dực.
Nửa năm qua Tiêu Dực xuất chinh đi Tây Ly và Bắc Sóc, đoạt về một cặp Tịch Hàn Tê nhưng lại chưa trình báo triều đình, không dâng lên bệ hạ mà là tự mình giấu làm của riêng, đây là tội thứ nhất.
Trung thu năm ngoái, sinh thần của trưởng công chúa, Tiêu Dực tự tiện điều động Huyền Giáp Quân vận chuyển tượng Phật Thủy Nguyệt Quan Âm vào kinh thành làm thọ lễ, đây là tội thứ hai.
Đầu năm nay giao chiến nơi Xuyên Sa, bách tính bắt gặp Tiêu Dực một mình hồi kinh, tự ý rời vị trí không hề báo cáo, đây là tội thứ ba.
Thái hậu qua đời cả nước bi thương, Tiêu Dực trong phủ uống rượu say mèm, ban đêm xông vào chùa Thiên Khâu mạo phạm tượng thần, ngày kế tiếp lại vô cớ vắng mặt trong buổi khóc tang, có thể nói là hết sức ngông cuồng, đây là tội thứ tư.
Trừ cái đó ra, còn có tội thứ năm, Tiêu Dực tại Kiến Ninh cung áo quần không chỉnh tề, cầm kiếm mạo phạm thánh giá, sau đó huênh hoang phóng ngựa trên phố, ban đêm xông ra ngoài thành...
Từng chuyện từng chuyện tội lỗi chồng chất, còn có người bỏ đá xuống giếng mượn đề tài này để nói chuyện xưa, ám chỉ bản án Trịnh Quang Phúc mưu phản là do Tiêu Dực thiết kế ngấm ngầm hại người.
Tiêu Dực từ đầu đến cuối an tọa ngồi đó, đối với những thứ này không nói một lời, thậm chí còn hết sức cuồng vọng mà cười chế giễu.
Tiêu Húc lúc này vẻ mặt tức giận, ra lệnh cấm túc Tiêu Dực trong phủ tự xét lại bản thân, Tiêu Dực ngược lại phảng phất giống như không nghe thấy, bỗng nhiên bước ra xin ý chỉ mang binh tiến về Xuyên Sa trấn thủ biên cương.
Ngay khi Tiêu Dực khải hoàn hồi triều, Tiêu Húc liền đã tăng cường binh lính ở Hàng Châu, sao lại cần một vương gia như hắn đến trấn thủ biên cương?
Trùng hợp lúc này có một binh sĩ thuộc sư đoàn đang đóng quân tại Bắc địa vào điện bẩm báo, giống như đã cùng Tiêu Dực bàn bạc qua, báo rằng ba vạn tướng sĩ dưới trướng Vạn Sĩ Cách cùng nhau hợp lực mưu phản Bắc Sóc, xuôi nam làm loạn Xuyên Sa, quấy nhiễu bách tính Hàng Châu, xin bệ hạ hạ chỉ phái quân đi bình loạn, quần thần nhất thời xôn xao không ngừng.
Tiêu Húc trầm ngâm một hồi lâu, quyết ý điều động thiếu tướng quân Ngụy Lộ dẫn binh, Ngụy Lộ cũng không cố ý từ chối, nhưng cũng không thể không nói rõ tình hình, áo bông phủ binh dự trữ không đủ dùng, khó lòng chống cự với khí hậu phương bắc. Lúc trước Thần vương vì đối đầu Bắc Sóc mà đã chuẩn bị thao luyện binh tướng, dự trữ quân trang, hiện tại phản loạn phát sinh bất ngờ, cho dù thời tiết ở Vĩnh An sắp vào hạ nhưng bắc địa vẫn là mùa đông dài dằng dặc, Ngụy Lộ thật sự có lòng không đủ lực.
Tiêu Húc chưa chết hi vọng, muốn điều quân từ Binh bộ, Lư Kính Viễn sau khi chết lại gặp quốc tang, chức vụ Binh bộ Thượng thư còn trống chỗ, Thị lang thay mặt lên trước bẩm báo, nói Lư Kính Viễn thông đồng với địch phản quốc, đầu cơ trục lợi quân nhu, dự trữ Binh bộ cũng không đủ dùng, vô phương giúp đỡ.
Tiêu Húc cơ hồ bị đẩy vào đường cùng, Phạm Hoành lên trước góp lời, đồng ý để Tiêu Dực dẫn binh, đề cập đến chiến trận Xuyên Sa, hơn vạn tướng sĩ chết thảm nơi cánh đồng tuyết, thi cốt mang về không đủ năm phần. Bây giờ Đại Dự cùng Bắc Sóc đã nối lại tình xưa, Tiêu Dực xuất chinh một mặt bình định phản loạn, khôi phục an bình cho Hàng Châu, thứ hai là tìm kiếm thi thể Huyền Giáp quân tử nạn đem về cố hương để an ủi thân quyến, bách tính nhất định sẽ vô cùng cảm kích thánh ân.
Một khắc này, Tiêu Húc ngồi trên long ỷ quan sát Tiêu Dực bình chân như vại, hắn từ đầu đến cuối chưa từng nhiều lời, bộ dạng rõ ràng đã trù tính kỹ càng từ trước, Tiêu Húc cảm thấy hết sức đáng hận.
Trận cờ đầu tiên này, hắn làm hoàng đế chung quy vẫn kém một nước.
Một ngày sau, Tiêu Dực dẫn đầu tiến về Thần châu điều quân, lập tức xuất phát đi lên phía Bắc, lần nữa quay trở lại Xuyên Sa.
Tiêu Húc ở trong điện Thái Cực lo sợ bất an, lúc nào cũng lệnh mật thám Bắc địa vào cung báo cáo, lo lắng Tiêu Dực đột nhiên dẫn binh trở về tấn công hoàng thành, đem hắn kéo xuống long ỷ.
Thọ Mi thuật lại đến mức miệng đắng lưỡi khô, hiện tại dừng lại nghỉ ngơi lấy sức, Tiêu Thanh Quy cảm giác được một cơn ớn lạnh xa lạ quét qua toàn bộ Kiến Ninh cung, đó là gió tuyết Bắc Sóc thổi tới Vĩnh An ấm áp, mà mùa xuân Long Hằng dài đến lạ thường, tựa như muốn trực tiếp bước qua ngày hạ nóng bức, năm tháng hững hờ trôi đi.
Bây giờ nàng tin, Tiêu Dực thật sự có tới đây, tới cùng cùng nàng nói tạm biệt, lời từ biệt cũng có thể là vĩnh biệt mãi mãi.
Kia là Bắc địa hắn chán ghét, là Bắc địa nàng e sợ, cũng là Bắc địa đế vương tràn ngập nghi kỵ, nơi Bắc địa Tống Trường Canh và Bùi Tố Chi bỏ mình. Những vong hồn người cũ cùng tội lỗi ngập trời ở một góc tối tăm hóa thành ngàn vạn thanh kiếm chia cắt núi sông, hắn ở bên kia khe núi, nàng ở tại đầu này, chỉ dựa vào cỗ thân thể khô héo này sao có thể vượt qua.
Tiêu Thanh Quy lòng như tro tàn, chậm rãi nhắm mắt lại, vô ý cầu sinh, chỉ mong cái chết đến thật nhanh.
Một bầy thái y đối với chuyện này không nghĩ ra đối sách, Thẩm viện phán không thể không làm chim đầu đàn, quỳ gối trước mặt Tiêu Húc nói thẳng: "Bệ hạ, trưởng công chúa vốn thân thể suy yếu, bây giờ miệng lại không ngừng phun trào máu huyết ứ đọng đã chuyển qua màu tím thẫm, đây là dấu hiệu sự sống sắp kết thúc, chúng thần... Chúng thần thật là hết cách, không thể nào cứu vãn a!"
Tiêu Húc giận dữ mắng mỏ Thẩm viện phán, thanh âm truyền đến bên giường, Tiêu Thanh Quy nghe ra là tiếng Tiêu Húc, nàng nắm lấy tay Thọ Mi, thân thể hư nhược phát ra âm thanh thều thào: "Để hắn tới, tới..."
Thọ Mi không yên lòng rời khỏi bên người Tiêu Thanh Quy, đưa mắt ra hiệu cung nữ đang đứng bên cạnh đi mời Tiêu Húc, Tiêu Húc còn chưa kịp tới gần giường, thân ảnh vừa lộ ra liền nghe được Tiêu Thanh Quy tê tâm liệt phế hét lớn: "Ra ngoài! Ngươi cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi..."
Cảm xúc nàng kích động, máu tươi lại tuôn trào thấm đẫm trên giường, Tiêu Húc nhất thời cũng sửng sốt, hai con ngươi đỏ bừng đứng ở đó, chậm rãi lùi về phía sau, Thọ Mi cấp bậc lễ nghĩa ném đi toàn bộ, thanh âm van cầu: "Bệ hạ! Ngài ra ngoài a! Chớ lại để trưởng công chúa thêm tức giận..."
"Được, trẫm đi, trẫm đi ngay."
Tiêu Húc vội vàng rời đi, ra khỏi nội viện đột nhiên dừng bước, chợt ra lệnh cho Tôn Thịnh: "Nhanh đi Thiên Sư giám truyền Vân Thường tới."
Thái y nhao nhao bị đuổi ra ngoài, tẩm điện bên trong khôi phục yên tĩnh, tiếng ho suyễn của Tiêu Thanh Quy cũng dần ngừng lại, Thọ Mi còn tưởng cuối cùng nàng đã từ Quỷ Môn quan trở về, không ngừng vỗ lưng thuận khí cho nàng, Tiêu Thanh Quy chống đỡ cánh tay nằm ở mép giường, cảm giác đau đớn kia tra tấn toàn thân, cửa điện đột ngột bị bên ngoài đẩy ra, nàng cũng không ngẩng đầu, Thọ Mi thì nghe tiếng nhìn qua.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là một pháp trượng bằng vàng có hình rồng lượn quanh, âm thanh gõ xuống đất như muốn xuyên qua nền gạch của Kiến Ninh cung, áo bào xanh đậm điểm đầy châu ngọc kêu leng keng theo mỗi bước đi, bước chân của khách nhân lại thật từ tốn, phảng phất như lăng trì, thân hình thoáng có chút còng xuống, hai bên tóc mai bạc trắng, đỉnh đầu đội vương niệm hình rồng nạm vàng tinh tế, trên khuôn mặt nhăn nheo lại treo một đôi mắt hết sức linh động, toàn bộ không khí nội viện dường như lập tức trở nên trang nghiêm hơn.
Tiêu Thanh Quy chỉ cần nghe được âm thanh leng keng quỷ quyệt kia liền biết chính xác người đến là ai, hoàn toàn không cần quay đầu nhìn thử, thứ âm thanh khiến nàng chán ghét cũng như người làm nàng chán ghét cực điểm, Hạ Lan Thế Kính.
Hạ Lan Vân Thường đi theo sát phía sau, như có như không vịn lấy tay trái không chống trượng của Hạ Lan Thế Kính, hai người cùng hướng giường Tiêu Thanh Quy đi tới.
Tiêu Thanh Quy ngay cả âm thanh ho suyễn cũng không dám phát ra, cắn răng ẩn nhẫn, đối với Hạ Lan Thế Kính muôn vàn e ngại cùng trốn tránh, không muốn để Hạ Lan Thế Kính nhận thấy nàng không còn sống thêm được nữa, tùy ý xem như thịt cá trên thớt mà xử lý.
Hạ Lan Thế Kính cổ họng ngày xưa từng bị thương tổn, thanh âm khàn đặc khó nghe: "Cảnh Sơ trưởng công chúa, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Khóe miệng Tiêu Thanh Quy phát ra tia giễu cợt, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn bà ta, nửa ngày cũng không chịu tiếp lời, thế cục giống như rơi vào giằng co trong im lặng.
Hạ Lan Thế Kính không hề bất ngờ với phản ứng của nàng, càng không chút nào vì nàng mà nổi nóng, khoan thai từ trong tay áo móc lấy bình sứ đổ ra một viên dược hoàn đen nhánh, đưa về phía Hạ Lan Vân Thường: "Cho nàng dùng đi."
Tiêu Thanh Quy cùng Thọ Mi không biết kia là vật gì, Hạ Lan Vân Thường lại quá rõ ràng, nhận vào tay ánh mắt hơi dao động, lệnh thầy khó cãi, cực kỳ không tình nguyện hướng tới gần Tiêu Thanh Quy. Nàng vừa nhìn đã hiểu, ra sức giãy dụa né tránh Hạ Lan Vân Thường, Thọ Mi cũng như chợt hiểu được, lấy thân ngăn cản trước mặt Tiêu Thanh Quy, ngữ khí khẩn cầu hỏi Hạ Lan Vân Thường: "Vân Thường cô nương, đây là vật gì?!"
Hạ Lan Thế Kính còn ở ngay sau lưng, Hạ Lan Vân Thường sao dám cùng nàng ta giải thích, lắc đầu đẩy Thọ Mi ra: "Không biết tự lượng sức mình."
Thọ Mi quả quyết không chịu lui bước, ngay sau đó bên trong tẩm điện liền tràn vào mấy thủ vệ của Thiên Sư giám, không nói hai lời tiến lên đem Thọ Mi kéo đi, chế trụ nàng quỳ gối một bên, Thọ Mi kêu to: "Các ngươi dám làm càn! Đây chính là Kiến Ninh cung!"
Hạ Lan Thế Kính sao có thể bị một đứa nô tỳ như nàng hù dọa, nhấc pháp trượng lên đánh vào phần bụng của Thọ Mi, Thọ Mi nhất thời đau đến gập cả người, không thể thốt ra một câu.
Tiêu Thanh Quy bên này cũng đã bị đè lại, kéo về gần mép giường, Hạ Lan Vân Thường quả quyết đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng nàng, buộc nàng nuốt vào. Thủ vệ lúc này mới lui ra, thuận tiện kéo theo người gây cản trở là Thọ Mi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Tiêu Thanh Quy, Hạ Lan Thế Kính, Hạ Lan Vân Thường, viên dược hoàn phát huy công dụng cực nhanh, Tiêu Thanh Quy cảm giác cả người chìm trong một mớ hỗn độn, giống như là bay lên, lại giống rơi vào vũng bùn vô tận, triệt để mất đi sức phản kháng, nửa mê nửa tỉnh.
Hạ Lan Vân Thường từ bên hông cởi xuống châm túi, mở ra nâng trên tay, Hạ Lan thế kính bước lên trước thi châm, ngân châm đâm ngày đỉnh đầu Tiêu Thanh Quy. Bà ta dường như cố ý, lại giống như lí do tuổi già mắt mờ mà không dễ tìm đúng huyệt vị, ngân châm thứ nhất cắm lệch, Tiêu Thanh Quy thống khổ cuộn cong thân thể, nàng lúc nào cũng có thể sẽ bởi vì châm tiếp theo mà chết đi.
Đó chính là tra tấn trắng trợn. Hạ Lan Vân Thường không đành lòng nhìn thêm, cuối cùng nhịn không được nói lời ngăn cản: "Sư phụ, không bằng để đồ nhi thi châm..."
Lại thêm lần nữa đâm chệch huyệt vị, Hạ Lan Thế Kính càng giống như tiện tay dùng châm mà thôi, lập tức đứng dậy cho Hạ Lan Vân Thường một cái tát, gương mặt Hạ Lan Vân Thường nhanh chóng hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ, vội quỳ xuống đất cầu xin: "Sư phụ thứ tội..."
"Ngươi tưởng ta bế quan thì không biết được ngươi làm những cái gì sao? Ngươi lại dám tự mình điều chế Long Huyết hoàn, còn dùng trên người nàng, Thiên sư giám này tạm thời còn chưa tới lượt ngươi làm chủ!"
"Đều là đồ nhi sai, đồ nhi không dám nữa."
Thời điểm Hạ Lan Thế Kính cùng Hạ Lan Vân Thường rời khỏi tẩm điện, trời đã sáng.
Tiêu Húc trắng đêm canh giữ trong viện, thấy người ra tới mới thả lỏng, vội vàng hỏi Hạ Lan Thế Kính: "Thiên Sư, hoàng tỷ thế nào rồi?"
Hạ Lan Thế Kính không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Còn sống. Trải qua một đêm tra tấn này cũng coi như giúp nàng ghi nhớ thật lâu, để nàng làm tốt bổn phân công chúa hoàng triều. Hoàng đế cũng không cần quá lo lắng nàng, nàng sớm đã là một phế nhân kéo chút hơi tàn, sống hay chết bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, nàng giờ cũng chẳng tạo ra được sóng gì gây nhiễu loạn an bình của Đại Dự ta!"
Hạ Lan Thế Kính quay người rời đi, trong mắt Tiêu Húc bùng lên cừu hận và sát tâm, nhìn thấy trên mặt Hạ Lan Vân Thường còn in hằn dấu bàn tay, lửa giận càng tăng.
Hắn suýt nữa đã tiến lên chất vấn Hạ Lan Thế Kính nhưng Hạ Lan Vân Thường liên tục lắc đầu, vội vã đi theo sau lưng Hạ Lan Thế Kính trở về.
Nàng vừa rồi đứng ngoài quan sát Hạ Lan Thế Kính thi châm, bất quá là phương pháp bảo mệnh, giống như dược hoàn kia đưa vào trong miệng Tiêu Thanh Quy, ít nhất chỉ làm người ta uể oải ba ngày, cũng không quá gây tổn hại đến tinh lực, thân thể Tiêu Thanh Quy từ lâu đã có thương tổn, chung quy sẽ không ngừng mê man, có thể bình an thức tỉnh hay không thì nàng không dám bảo đảm.
Mà nàng nhận một cái tát là bởi vì nàng dùng Long Huyết hoàn lên người Tiêu Thanh Quy. Nàng nhận lời với Tiêu Húc, trong lòng đã sớm muốn giúp Tiêu Thanh Quy chữa tận gốc bệnh cũ, vốn cho rằng che giấu vô cùng tốt, đến cùng vẫn chạy không thoát con mắt của Hạ Lan Thế Kính.
Nàng sao lại không biết tâm tư của Hạ Lan Thế Kính, Tiêu Thanh Quy chính là kiệt tác đoán mệnh ứng nghiệm lớn nhất của bà, chỉ cần thân thể này còn suy nhược một ngày, thế nhân sẽ không quên được sự thần thông của Hạ Lan Thế Kính, tự nhiên không cần đột ngột mất mạng, ngày qua ngày khô héo mà chết mới là tốt nhất.
Tiêu Thanh Quy hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Giữa chừng nàng mơ hồ thức tỉnh mấy lần, xung quanh giống như trong mộng, nàng thấy thân ảnh Tiêu Dực xa cách, lời nói phảng phất bên tai, mờ mịt mà biến ảo khôn lường.
Hắn nói hắn hai mươi chín năm làm Tiêu Dực, bây giờ không muốn tiếp tục làm nữa.
Hắn nói từ biệt lần này, nếu như đắc thắng trở về, hắn chắc chắn phong quang cưới nàng, để nàng làm hoàng hậu. Nếu như hắn bại, nàng vẫn như cũ là Cảnh Sơ công chúa tôn quý của Đại Dự, hắn nói Tiêu Húc chọn cho nàng vị hôn phu không tệ, muốn nàng cùng Phùng Huyền Độ vui vẻ bên nhau, nhất định có thể cử án tề mi...
Nàng cuối cùng cũng hiểu kỳ hạn hai ngày trong miệng Tiêu Dực là ý gì.
Tiêu Húc hạ lệnh tạm dừng lên triều bảy ngày, lấy chuyện tang nghi làm đầu, triều thần thay phiên đến Phù Linh Cung khóc tang, mỗi ngày hai lần. Tang lễ xong xuôi thì bắt đầu phục triều.
Thời điểm Tiêu Thanh Quy tỉnh lại đã phục triều hai ngày.
Thọ Mi không màng ăn uống, hằng ngày túc trực hầu hạ bên giường bệnh, Tiêu Thanh Quy đột nhiên mở mắt chống người dậy, trên đầu cảm giác ngàn cân đè nặng làm cả người nàng cũng bị kéo ngã xuống, may mắn Thọ Mi kịp thời đỡ lấy, ngữ khí mừng rỡ: "Trưởng công chúa, rốt cục người cũng tỉnh."
Tiêu Thanh Quy bắt gặp gương mặt nàng ta tái nhợt, nhớ đến tình cảnh hỗn loạn trước lúc hôn mê, lo lắng hỏi nàng: "Ngươi thế nào vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt như thế."
"Nô tỳ không sao, chỉ là mấy ngày gần đây lo lắng cho trưởng công chúa thôi."
Nàng không muốn nói, Tiêu Thanh Quy cũng tạm không truy hỏi, tâm trạng lửng lơ hỏi: "Huynh trưởng đâu? Mấy ngày nay có phát sinh biến cố gì không?"
Thọ Mi lập tức im lặng không đáp, trong đầu còn nghĩ cách khuyên nàng tĩnh dưỡng, Tiêu Thanh Quy gấp đến độ rơi lệ: "Ngươi mau nói đi, huynh trưởng thế nào rồi?"
Thọ Mi thở dài một tiếng, ngắn gọn đáp, "Vương gia cùng bệ hạ xảy ra tranh chấp, Ngự Sử thi nhau dâng tấu, nhao nhao vạch tội vương gia, bệ hạ tức giận, ở trước mặt mọi người nổi nóng, cũng hạ chỉ giam cầm vương gia tại phủ đệ, lệnh vương gia tự xem xét lại..."
"Huynh trưởng còn ở trong phủ? Ta muốn xuất cung gặp hắn..."
Tiêu Thanh Quy bò xuống giường, lại bởi vì toàn thân vô lực mà ngã trên mặt đất, Thọ Mi chạy đến đỡ nàng về giường nghỉ ngơi, bất đắc dĩ gọi "Trưởng công chúa", tiếp tục phát ra tiếng thở dài: "Vương gia đã rời kinh!"
Ngày phục triều đầu tiên, Ngự Sử đài hiển nhiên theo ý Tiêu Húc không ngừng liệt kê tội trạng của Tiêu Dực.
Nửa năm qua Tiêu Dực xuất chinh đi Tây Ly và Bắc Sóc, đoạt về một cặp Tịch Hàn Tê nhưng lại chưa trình báo triều đình, không dâng lên bệ hạ mà là tự mình giấu làm của riêng, đây là tội thứ nhất.
Trung thu năm ngoái, sinh thần của trưởng công chúa, Tiêu Dực tự tiện điều động Huyền Giáp Quân vận chuyển tượng Phật Thủy Nguyệt Quan Âm vào kinh thành làm thọ lễ, đây là tội thứ hai.
Đầu năm nay giao chiến nơi Xuyên Sa, bách tính bắt gặp Tiêu Dực một mình hồi kinh, tự ý rời vị trí không hề báo cáo, đây là tội thứ ba.
Thái hậu qua đời cả nước bi thương, Tiêu Dực trong phủ uống rượu say mèm, ban đêm xông vào chùa Thiên Khâu mạo phạm tượng thần, ngày kế tiếp lại vô cớ vắng mặt trong buổi khóc tang, có thể nói là hết sức ngông cuồng, đây là tội thứ tư.
Trừ cái đó ra, còn có tội thứ năm, Tiêu Dực tại Kiến Ninh cung áo quần không chỉnh tề, cầm kiếm mạo phạm thánh giá, sau đó huênh hoang phóng ngựa trên phố, ban đêm xông ra ngoài thành...
Từng chuyện từng chuyện tội lỗi chồng chất, còn có người bỏ đá xuống giếng mượn đề tài này để nói chuyện xưa, ám chỉ bản án Trịnh Quang Phúc mưu phản là do Tiêu Dực thiết kế ngấm ngầm hại người.
Tiêu Dực từ đầu đến cuối an tọa ngồi đó, đối với những thứ này không nói một lời, thậm chí còn hết sức cuồng vọng mà cười chế giễu.
Tiêu Húc lúc này vẻ mặt tức giận, ra lệnh cấm túc Tiêu Dực trong phủ tự xét lại bản thân, Tiêu Dực ngược lại phảng phất giống như không nghe thấy, bỗng nhiên bước ra xin ý chỉ mang binh tiến về Xuyên Sa trấn thủ biên cương.
Ngay khi Tiêu Dực khải hoàn hồi triều, Tiêu Húc liền đã tăng cường binh lính ở Hàng Châu, sao lại cần một vương gia như hắn đến trấn thủ biên cương?
Trùng hợp lúc này có một binh sĩ thuộc sư đoàn đang đóng quân tại Bắc địa vào điện bẩm báo, giống như đã cùng Tiêu Dực bàn bạc qua, báo rằng ba vạn tướng sĩ dưới trướng Vạn Sĩ Cách cùng nhau hợp lực mưu phản Bắc Sóc, xuôi nam làm loạn Xuyên Sa, quấy nhiễu bách tính Hàng Châu, xin bệ hạ hạ chỉ phái quân đi bình loạn, quần thần nhất thời xôn xao không ngừng.
Tiêu Húc trầm ngâm một hồi lâu, quyết ý điều động thiếu tướng quân Ngụy Lộ dẫn binh, Ngụy Lộ cũng không cố ý từ chối, nhưng cũng không thể không nói rõ tình hình, áo bông phủ binh dự trữ không đủ dùng, khó lòng chống cự với khí hậu phương bắc. Lúc trước Thần vương vì đối đầu Bắc Sóc mà đã chuẩn bị thao luyện binh tướng, dự trữ quân trang, hiện tại phản loạn phát sinh bất ngờ, cho dù thời tiết ở Vĩnh An sắp vào hạ nhưng bắc địa vẫn là mùa đông dài dằng dặc, Ngụy Lộ thật sự có lòng không đủ lực.
Tiêu Húc chưa chết hi vọng, muốn điều quân từ Binh bộ, Lư Kính Viễn sau khi chết lại gặp quốc tang, chức vụ Binh bộ Thượng thư còn trống chỗ, Thị lang thay mặt lên trước bẩm báo, nói Lư Kính Viễn thông đồng với địch phản quốc, đầu cơ trục lợi quân nhu, dự trữ Binh bộ cũng không đủ dùng, vô phương giúp đỡ.
Tiêu Húc cơ hồ bị đẩy vào đường cùng, Phạm Hoành lên trước góp lời, đồng ý để Tiêu Dực dẫn binh, đề cập đến chiến trận Xuyên Sa, hơn vạn tướng sĩ chết thảm nơi cánh đồng tuyết, thi cốt mang về không đủ năm phần. Bây giờ Đại Dự cùng Bắc Sóc đã nối lại tình xưa, Tiêu Dực xuất chinh một mặt bình định phản loạn, khôi phục an bình cho Hàng Châu, thứ hai là tìm kiếm thi thể Huyền Giáp quân tử nạn đem về cố hương để an ủi thân quyến, bách tính nhất định sẽ vô cùng cảm kích thánh ân.
Một khắc này, Tiêu Húc ngồi trên long ỷ quan sát Tiêu Dực bình chân như vại, hắn từ đầu đến cuối chưa từng nhiều lời, bộ dạng rõ ràng đã trù tính kỹ càng từ trước, Tiêu Húc cảm thấy hết sức đáng hận.
Trận cờ đầu tiên này, hắn làm hoàng đế chung quy vẫn kém một nước.
Một ngày sau, Tiêu Dực dẫn đầu tiến về Thần châu điều quân, lập tức xuất phát đi lên phía Bắc, lần nữa quay trở lại Xuyên Sa.
Tiêu Húc ở trong điện Thái Cực lo sợ bất an, lúc nào cũng lệnh mật thám Bắc địa vào cung báo cáo, lo lắng Tiêu Dực đột nhiên dẫn binh trở về tấn công hoàng thành, đem hắn kéo xuống long ỷ.
Thọ Mi thuật lại đến mức miệng đắng lưỡi khô, hiện tại dừng lại nghỉ ngơi lấy sức, Tiêu Thanh Quy cảm giác được một cơn ớn lạnh xa lạ quét qua toàn bộ Kiến Ninh cung, đó là gió tuyết Bắc Sóc thổi tới Vĩnh An ấm áp, mà mùa xuân Long Hằng dài đến lạ thường, tựa như muốn trực tiếp bước qua ngày hạ nóng bức, năm tháng hững hờ trôi đi.
Bây giờ nàng tin, Tiêu Dực thật sự có tới đây, tới cùng cùng nàng nói tạm biệt, lời từ biệt cũng có thể là vĩnh biệt mãi mãi.
Kia là Bắc địa hắn chán ghét, là Bắc địa nàng e sợ, cũng là Bắc địa đế vương tràn ngập nghi kỵ, nơi Bắc địa Tống Trường Canh và Bùi Tố Chi bỏ mình. Những vong hồn người cũ cùng tội lỗi ngập trời ở một góc tối tăm hóa thành ngàn vạn thanh kiếm chia cắt núi sông, hắn ở bên kia khe núi, nàng ở tại đầu này, chỉ dựa vào cỗ thân thể khô héo này sao có thể vượt qua.
Tiêu Thanh Quy lòng như tro tàn, chậm rãi nhắm mắt lại, vô ý cầu sinh, chỉ mong cái chết đến thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.