Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 41: Túc Sát Đuôi Sát (1)

Thị Từ

07/08/2024

Ngoài thành Lương Châu tiếng chém giết rung trời. Tiêu Dực tự mình dẫn đại quân chủ lực vây quét Phổ Thiên Thông, phản quân quyết tử kịch liệt giao chiến cùng Huyền Giáp quân, tử thương vô số.

Tiêu Dực một đường giết vào sâu bên trong, phản quân âm mưu quyết tâm phải lấy bằng được đầu hắn, tất cả ùa lên đem Tiêu Dực vây chặt, hắn rút đao chém giết mấy người phía trước, Huyền Giáp Quân cũng vội lao đến giải vây, Tiêu Dực xác định mục tiêu, sớm đã nhắm chuẩn Phổ Thiên Thông từ phạm vi trăm mét bên ngoài, quả quyết giương cung bắn tên, Phổ Thiên Thông toàn thân cảnh giác lách người tránh né, lại bởi tay vung đao chưa kịp thu hồi mà trúng một tên vào cánh tay.

Hắn đuổi ngựa xông về phía trước, Phổ Thiên Thông gào thét đem mũi tên rút ra, tay dù trúng tên vẫn cầm đao như cũ, Tiêu Dực dừng cách hắn ta mười bước, nhảy xuống ngựa lưng, vung tay chém xuống mấy tên lình quèn xung quanh mở đường, sau đó chính diện đối đầu cùng Phổ Thiên Thông.

Phổ Thiên Thông tức giận kêu lên: "Tiêu Dực! Là ngươi bức ta đến đây, hôm nay ta sẽ kéo ngươi cùng xuống hoàng tuyền!"

Tiêu Dực tay trái dùng đao, tay phải đỡ lấy tay trái ngăn trở một chiêu của Phổ Thiên Thông, hai người trong thoáng chốc áp sát, Tiêu Dực nhìn chằm chằm tay phải hắn, cười nhạo: "Vậy để xem ngươi có này khả năng hay không."

Cùng lúc đó, Cố Phóng mang binh vào thành từ cửa Đông, năm phần tướng sĩ phụ trách hộ tống bách tính ra khỏi thành, những người còn lại bên cạnh ép đánh tới cửa Bắc đem phản quân dồn lại về một góc, chiến cuộc lập tức mở rộng, bụi đất tung bay mịt mù, máu tươi vung vãi khắp nơi.

Cố Phóng đang muốn xông pha chiến đấu thì có một đám hộ vệ từ Sắc Sóc trở về vội vã ngăn lại, Cố Phóng nhìn cách ăn mặc kia liền biết là của nhóm người đi theo Tiêu Thanh Quy, lúc này ghìm chặt dây cương, nghiêm nghị hỏi: "Các ngươi tới làm cái gì? Trưởng công chúa đâu?!"

Hộ vệ nhao nhao quỳ xuống đất, người đứng đầu đáp: "Không thấy Trưởng công chúa! Chúng ta đã tìm kiếm cả Bắc Sóc cùng Cữu Lĩnh hồi lâu nhưng chưa từng thấy..."

"Hồ đồ! Sao lại tìm không thấy? Có biết trưởng công chúa bị người nào mang đi không, Phổ Thiên Thông hay là Bắc Sóc..."

Hộ vệ khuôn mặt bối rối nói không nên lời: "Thuộc hạ không biết... Người tới hành thích lén lút, vừa định thần lại đã đã không thấy tăm hơi trưởng công chúa..."

Cố Phóng tức giận vô cùng, nhìn chiến cuộc ngoài thành, chỉ có thể tạm thời kiềm chế không bộc phát, lệnh bọn họ về đại doanh chờ xử trí. Hộ vệ còn không chịu đi, do dự hỏi: "Có cần phải lập tức nói cho vương gia? Vương gia ắt hẳn rất lo lắng."

Cố Phóng biết trong lòng Tiêu Dực quan tâm nhất là vị muội muội này, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, Tiêu Dực lại đang cùng Phổ Thiên Thông giao chiến, hắn phải tiến đến báo tin như thế nào? Cho dù là nói cũng chỉ làm Tiêu Dực phân tâm, nghĩ tới chân Tiêu Dực còn tổn thương chưa lành, Cố Phóng không dám để hắn mạo hiểm.

Thế là Cố Phóng tự tiện làm chủ, ra lệnh: "Mười người các ngươi đi Bắc Sóc tìm Vạn Sĩ Cách, cùng hắn nói rõ việc này để hắn phái người tìm kiếm trong thành Bắc Sóc. Trăm người còn lại tiến về Hàng Châu và Xuyên Sa tìm trưởng công chúa, có bất kỳ biến động gì lập tức trở về thông báo cho ta."

Thuộc hạ lĩnh mệnh, Cố Phóng cũng không chút do dự xông ra cửa thành Bắc gia nhập chiến cuộc.

Tiêu Dực dùng kiếm bằng tay phải hơn hai mươi năm, vây giờ bất đắc dĩ đổi thành tay trái dùng đao, thêm nữa đối với Bùi thị đao phổ còn chưa đủ nhuần nhuyễn, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở. Phổ Thiên Thông biết chân trái của hắn có tổn thương, mấy lần ra chiều đều nhằm vào thương thế của hắn, Tiêu Dực cảm giác được vết thương vừa có chút khép lại lần nữa chảy máu, nhíu mày nhịn đau, quyết định cùng Phổ Thiên Thông tốc chiến tốc thắng, dồn lực vào mấy đao rơi xuống, Phổ Thiên Thông dần dà cũng khó mà chống đỡ, gào thét không ngừng.

Phổ Thiên Thông tự biết bại cục đã định, suy nghĩ muốn Tiêu Dực chôn cùng đã là hi vọng xa vời, liền muốn chém thêm Tiêu Dực nhiều đao bao nhiêu thì tốt bấy nhiều, tốt nhất có thể làm cho Tiêu dực tàn tật. Mục đích của hắn ta quá mức rõ ràng, Tiêu Dực sao không phát giác ra, Tiêu Dực biết tâm tư của hắn, hắn lại không biết suy tính trong đầu Tiêu Dực.

Lưỡi đao thấm đẫm máu tươi, Tiêu Dực một đao xuất kích, một cánh tay bay ra trong không trung, tiếp theo là tiếng gầm tê tâm liệt phế, trường đao đồng thời bị ném rơi xuống đất.

Kia là cánh tay của Phổ Thiên Thông.

Tiêu Dực chợt tung người đá một cước, Phổ Thiên Thông bị đạp té ngửa ra ngoài ba bước, ôm một bên tay bị cụt khóc đến chết đi sống lại, Tiêu Dực đoạn không có khả năng cho hắn cơ hội phục hồi, nửa quỳ ép tới, dùng lưỡi đao chống lên cổ Phổ Thiên Thông.

Trận chiến này đến đây có thể nói thắng bại rõ ràng.

Tiêu Dực chưa nói câu nào Phổ Thiên Thông đã chửi ầm lên, Tiêu Dực lười nhác cùng hắn lãng phí nước bọt, trực tiếp đem người giao cho thủ hạ, ngoài ý muốn nghe Phổ Thiên thông kêu lên: "Tiêu Dực! Ngươi không chịu cùng ta chôn cùng, tự có người theo giúp ta!"

Hắn đang dùng phần vải bảo hộ ở tay dự định lau vết máu trên mặt, cả người bỗng sững sờ tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Phổ Thiên Thông: "Ngươi nói cái gì?"

Không chờ Phổ Thiên Thông trả lời, hắn quay đầu chất vấn thủ hạ: "Cảnh Sơ đâu?!"

Tướng sĩ xung quanh đều theo hắn từ đại doanh đến đây sao lại mà biết được chuyện này, có phó tướng bên cạnh vội vàng lên ngựa rời đi, đáp: "Thuộc hạ sẽ đi hỏi ngay!"

Phổ Thiên Thông thấy hắn lộ ra thần sắc khẩn trương liền càn rỡ bật cười: "Ha ha ha, Tiêu Dực, ngươi hóa ra cũng biết sợ! Ngươi chẳng lẽ không phát hiện là cạnh ta không thấy mấy thân tín hay đi theo sao? Ngươi và ta giao chiến ở đây một canh giờ, bọn hắn cũng đủ đem nàng chà đạp một phen! Mà ta, ta sẽ thay ngươi xuống dưới tìm nàng, cùng nàng làm đôi vợ chồng nơi Hoàng Tuyền..."

Tiêu Dực lúc này phát ra tiếng thét giận dữ, quả quyết rút ra cây đao vừa thu vỏ, cắm thẳng vào chân Phổ Thiên Thông, Phổ Thiên Thông gào thét đau đớn, đầu gối trong nháy mắt mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.



Hắn ta đã đau đến đầu đầy mồ hôi miệng vẫn muốn chọc giận Tiêu Dực: "Ngươi giết ta à! Giết ta đi! Giết ta ngươi cũng tìm không thấy muội muội của ngươi! Ta..."

Tướng sĩ Huyền Giáp quân chế trụ Phổ Thiên Thông cũng chịu không được Phổ Thiên Thông vô năng cuồng nộ, một quyền đánh mạnh vào cằm của hắn, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào không rõ.

Tiêu Dực đứng yên tại chỗ, nhìn quang cảnh xung quanh mình, ngàn dặm hoang vu, tiếng huyên náo đột nhiên ngừng nghỉ, yên tĩnh đến mức bên trong hắn nghe được tiếng tim đập thùng thùng rung động không ngừng. Vừa mới cùng Phổ Thiên Thông chém giết nhưng hắn chưa từng phút nào cảm thấy khẩn trương, hiện tại lại hoảng hốt đến cực điểm, vết sẹo nơi bả vai năm xưa bị trúng tên giờ này đau nhức từng cơn, còn tay phải có tổn hại gân mạch lại không thể khống chế phát run.

Hồi lâu sau, vẫn là thủ hạ mở miệng nhắc nhở: "Vương gia, vết thương ở chân ngài đang muốn nứt ra."

Hắn cúi đầu xem xét, thậm chí không cần xốc áo giáp lên đã thấy máu tươi thấm ướt vải áo màu đen bên trong, từng giọt máu nóng còn nhỏ xuống dưới đất. Điểm đau đớn kia đủ để hắn lấy lại tinh thần, trầm giọng hạ lệnh: "Kiểm kê tù binh trở về quân doanh."

Thẳng đến khi hắn mang theo đại quân trở về tới doanh trại, nhân mã Cố Phóng phái đi vẫn chưa tìm được Tiêu Thanh Quy.

Phổ Thiếu Thông dẫn theo tàn tướng chạy trốn, Cố Phóng truy bắt đến cùng, chậm hai canh giờ mới trở lại đại doanh, trời đã gần tối đen.

Âm thanh quân trượng vang lên liên tiếp, hộ vệ chịu phạt không dám phát ra một tiếng kêu rên, Tiêu Dực ở trước mặt bọn họ, sắc mặt âm trầm đứng đó quan sát.

Cố Phóng chưa kịp nghỉ ngơi liền chạy tới khuyên can, Tiêu Dực hung hăng túm cổ áo hắn hét: "Ta hỏi ngươi, nàng ở đâu?!"

Cố Phóng cũng không thể nói ra kết quả, thật tình không biết nguyên nhân chính vì phán đoán sai lầm của hắn mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ngăn xe ngựa Hạ Lan Vân Thường lại.

Tiêu Dực không rảnh rỗi cùng hắn nói nhảm, vung tay bỏ qua cho hắn muốn dự định tự mình đi tìm, Cố Phóng kiên trì tiến lên ngăn cản: "Vương gia, trước tiên nên xử lý vết thương trên chân..."

Tiêu Dực bỗng nhiên nghĩ đến một người, lạnh giọng hỏi Cố Phóng: "Người Vĩnh An phái đi tham gia lễ hội Bắc Sóc có những ai? Danh sách đâu?"

Cố Phóng vội vàng chạy vào trong trướng mang tới danh sách, Tiêu Dực nhận lấy mở ra, đều là mấy vị quan viên bình thường, không có điểm nào dị dạng, hắn đem danh sách ném trên người Cố Phóng: "Rà soát toàn bộ đoàn người tỳ nữ, thái giám đi theo."

Tiêu Dực vẫn không yên lòng, phái vài trăm người ra ngoài tìm kiếm nơi thất lạc Tiêu Thanh Quy, Thọ Mi cũng đã trở về đại doanh, Tiêu Dực biết nàng ngay cả Tiêu Thanh Quy đều chưa gặp được, không nói lời gì, chỉ mệnh nàng lui ra, miễn nhìn thấy lại chọc hắn phiền.

Trời đã tối hẳn, Tiêu Dực ở trong trướng để y quan xử lý vết thương, một bên lo lắng chờ đợi tin tức Cố Phóng, đại doanh yên tĩnh đến quỷ quyệt, tất cả đều biết không tìm thấy tung tích Cảnh Sơ trưởng công chúa, vương gia tức giận, từng người một ai nấy đều rất cẩn thận sợ làm Tiêu Dực nổi điên.

Chỉ có nơi xa chốc lát lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Phổ Thiên Thông quanh quẩn trong gió lạnh.

Tiêu Dực hạ lệnh làm nhục Phổ Thiên Thông, giả sử Tiêu Thanh Quy thật sự rơi vào tay hắn, phàm là hắn nói ra nơi giấu Tiêu Thanh Quy thì người thi hình sẽ lập tức dừng tay, tha cho hắn một mạng.

Lúc này, thủ lĩnh thị vệ đã xử lý tốt vết thương do quân trượng đánh, nhẫn nại chịu đựng đau đớn quỳ gối ngoài trướng xin cầu kiến. Tiêu Dực vốn không muốn gặp hắn, chờ hồi lâu mới sai người cho đi vào.

Thị vệ kia ngẫm nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn là phải bẩm báo cho Tiêu Dực: "Vương gia, chúng ta theo trưởng công chúa dọc theo đường lớn mà đi, thuộc hạ đi cách trưởng công chúa gần nhất, có thể chắc chắn chung quanh tuyệt đối không có nguy hiểm, càng không điểm gì bất thường. Trước khi mất tích, trưởng công chúa có đi ngang qua sạp hàng biểu diễn ảo thuật, chủ quầy hàng trên tay cầm một cành cây khô, nói rằng có thể khiến cây khô trở nên tươi tốt, trưởng công chúa đối với cái này cũng không hứng thú lắm nên đi thẳng qua, nhưng người kia tựa hồ công lực cao thâm, chúng thuộc hạ chỉ thấy khắp nơi trên đất bỗng nhiên mọc rất nhiều hoa tươi, bách tính Bắc Sóc cũng hét lên kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt, trưởng công chúa đã không thấy tăm hơi, thuộc hạ hoài nghi... hoài nghi là..."

"Huyễn thuật." Tiêu Dực lạnh giọng nói tiếp, bây giờ có thể triệt để xác minh lí do Tiêu Thanh Quy mất tích.

Lúc đi ngang qua dịch quán Diên châu, Tiêu Thanh Quy tắm rửa đổi một thân quần áo mỏng mùa hè.

Hạ Lan Vân Thường hiển nhiên cũng lo lắng người Tiêu Dực đuổi theo, từ đầu đến cuối chưa từng dừng ngủ lại dịch quán, không ngừng đổi khoái mã ngày đêm lên đường, chỉ mong nhanh chóng đến được Vĩnh An.

Trong xe ngựa, người một đường không nói lời nào Tiêu Thanh Quy, mắt thấy Vĩnh An gần trong gang tấc lại chủ động mở miệng nói chuyện cùng Hạ Lan Vân Thường: "Nếu ta không đoán sai, ngươi là trà trộn bên trong sứ đoàn đi Bắc Sóc, phụng lệnh của Tiêu Húc đem ta về."

Hạ Lan Vân Thường cười nhạt nói: "Trưởng công chúa xưa nay thông minh, vừa nghĩ tới đã đoán được, Vân Thường không dám lừa gạt."

Tiêu Thanh Quy nhìn kĩ nàng, giọng điệu khó hiểu hỏi: "Ngươi cứ như vậy khăng khăng một mực đi theo hắn thì có thể thu hoạch được chỗ tốt gì? Hắn cũng không thể nào vì phụ thân ngươi mà sửa lại án xử sai."



Sự cố đêm Âm sát bắt buộc phải có người gánh chịu trách nhiệm, mà hạ lệnh kết án Trình Đoan chính là phụ thân của Tiêu Húc, việc còn liên quan đến tỷ tỷ hắn, bất luận quá khứ mười năm hay là hai mươi năm, Tiêu Húc đều không thể vì Trình Đoan sửa án, Hạ Lan Vân Thường sao không biết đạo lý này.

Nàng vẫn như cũ cười nhạt, gật đầu đồng ý lí giải của Tiêu Thanh Quy: "Trưởng công chúa nói không sai, Vân Thường chưa hề vọng tưởng bệ hạ có thể vì gia phụ sửa án."

Tiêu Thanh Quy càng thêm không rõ nàng: "Vậy thứ ngươi cầu là cái gì đây? Ngươi bây giờ mang tên Hạ Lan Vân Thường, là đồ đệ của Hạ Lan Thế kính, xuất thân từ Thiên Sư giám, người Thiên Sư giám đời này không thể vào cung làm phi. Nếu như hắn coi trọng ngươi, muốn cho ngươi danh phận, ngươi nhiều nhất chỉ có thể làm nữ quan Ngũ phẩm, nhưng để luôn bầu bạn bên cạnh hắn thì đây cũng là đường cùng, như vậy ngươi sao có thể thỏa mãn?"

"Vân Thường nhiều năm qua đã lộ diện nhiều lần trước mắt triều thần, bệ hạ cũng không tiện vì Vân Thường giả tạo thân phận, hết thảy điều này Vân Thường đều sớm đoán trước, nhưng Vân Thường vẫn là..."

"Ngươi vẫn phải đi theo hắn."

"Đúng vậy."

"Nếu cho ngươi một lời hứa hẹn, ngươi bây giờ thả ta trở về, ngày sau huynh trưởng của ta đoạt được thiên hạ sẽ khôi phục lại oan ức cho phụ thân ngươi, ngươi có động tâm không?"

Tiêu Dực phàm là tiến đánh kinh thành sẽ kéo Tiêu Húc từ bên trên hoàng vị xuống, không phải dưới tên hoàng thất Tiêu dự, mà là họ khác soán triều, lật đổ vương triều Tiêu Phục đã gây dựng.

Hạ Lan Vân Thường ý cười càng sâu, thận trọng lắc đầu: "Trưởng công chúa xưa nay không tin người hầu hạ hai chủ, nếu không phải vì muốn quay lại với vương gia thì sẽ không cùng Vân Thường nói những lời này a."

Ánh mắt Tiêu Thanh Quy lạnh dần: "Một chữ tình này hại người rất nặng, ngươi thật sự đối với hắn là chân tình?"

Nàng không biết nên nói đây là phúc hay là họa, Tiêu Ngọc Hoa yêu Tiêu Phục là sai lầm lớn nhất cả đời, mà Hạ Lan Vân Thường yêu Tiêu Húc, một ngày kia tất nhiên cũng sẽ thương tích mình đầy, nàng nhìn thấu, Hạ Lan Vân Thường cam tâm tình nguyện làm người si ngốc.

"Trưởng công chúa nói không hiểu được Vân Thường, Vân Thường cũng không hiểu được trưởng công chúa và vương gia. Thoạt đầu Vân Thường còn muốn cực công thấu hiểu, dần dà liền thôi, nhưng vô luận thế nào, trưởng công chúa cùng vương gia vẫn là thân huynh muội, bàn về hai chữ si ngốc, Vân Thường cả gan nói một câu, trưởng công chúa chẳng phải là so với Vân Thường lún càng sâu? Cũng so với Vân Thường càng sai trái hơn?"

Nghe được mấy chữ "thân huynh muội", Tiêu Thanh Quy không khỏi giật mình, nhớ tới lời đồn sôi trào trong thành Vĩnh An lúc trước, chẳng lẽ không phải là Tiêu Húc đứng sau sao? Hay Tiêu Húc sớm đã nghi ngờ về thân thế Tiêu Dực, chỉ là chưa từng cùng Hạ Lan Vân Thường nói qua?

Nàng bỗng nhiên bắt lấy tay Hạ Lan Vân Thường chất vấn: "Ngươi đã từng nghe tới lời đồn trong thành?"

Hạ Lan Vân Thường nhất thời không kịp phản ứng: "Lời đồn nào?"

"Lời đồn về thân thế của huynh trưởng bản cung."

"Vân Thường đã sớm biết vương gia không phải do Thái hậu thân sinh, mẹ đẻ ngài là nữ tử Bắc Sóc, việc này bệ hạ cũng biết cho nên mới đối với vương gia có nhiều để ý, trưởng công chúa lại bỏ qua thân sơ, một lòng thân cận vương gia, xa lánh bệ hạ, làm nguội lạnh trái tim thân đệ của người..."

"Không đúng." Tiêu Thanh Quy ngắt lời, lại không biết nên hỏi Hạ Lan Vân Thường như thế nào, sự kiện kia nếu không phải chủ ý của Tiêu Húc thì còn có thể là ai? Nàng suy nghĩ thật lâu vẫn không có đầu mối, lúc này đột nhiên nghĩ đến một người, Lục Chấn Nhan, chẳng lẽ là Lục Chấn Nhan? Hắn đối với Tiêu Dực luôn luôn kín đáo phê bình, nhưng nàng không hiểu vì sao hắn muốn mượn thân thế Tiêu Dực để rêu rao, lại đúng ngay thời điểm mấu chốt.

Nàng tự nhiên thấy Vĩnh An này ngược lại là bản thân nên trở về, có một số việc nàng cần làm rõ. Nàng không biết chuyện này đã trở thành bí ẩn từ đầu đến cuối nàng không thể giải, dù sao nàng không thể nào biết được, Lục Chấn Nhan đã nhìn thấy hết thảy vào đêm mưa trong chùa Thiên Khâu đó.

Hạ Lan Vân Thường nhìn nàng dáng vẻ hồn bay lạc phách, không ngừng thấp giọng gọi: "Trưởng công chúa? Trưởng công chúa..."

Tiêu Thanh Quy lấy lại tinh thần, quả quyết đẩy tay của nàng ra, sắc mặt lạnh lùng: "Ngày xưa lời thề non hẹn biển cùng ta nói hắn sẽ không dùng ta để uy hiếp huynh trưởng, bây giờ hắn là đổi chủ ý hay sao? Nếu không thì cần gì lệnh ngươi tự mình đi chuyến này."

Hạ Lan Vân Thường cũng có chút không vui, đè nén cảm xúc hỏi ngược lại: "Trưởng công chúa thật không chút nào quan tâm tới tình trạng gần đây của bệ hạ ư? Bệ hạ lệnh Vân Thường đem trưởng công chúa về Vĩnh An, chỉ có thể là vì mượn trưởng công chúa áp chế vương gia sao? Bệ hạ không thể lo lắng cho trưởng công chúa a? Bắc địa nghèo nàn, bệ hạ ban đêm khó ngủ, từng câu từng câu lẩm bẩm kêu trưởng công chúa sợ lạnh nhất..."

"Trước mắt Huyền Giáp quân còn chưa trở về công thành, ngươi tất nhiên có thể vô tri nói đến chuyện này, nhưng nếu như hoàng huynh đánh tới bên ngoài hoàng cung, A Húc bất lực chống đỡ, hắn sao còn có thể giữ được suy nghĩ như hiện tại? Hạ Lan Vân Thường, ngươi nói nghe thật đơn giản nhẹ nhàng."

Lần này đến lượt Hạ Lan Vân Thường trầm mặc. Thật lâu sau nàng ta không còn tự tin như vừa rồi mở miệng nói: "Trưởng công chúa không nên hoài nghi bệ hạ như thế."

"Là ngươi không hiểu rõ nam nhi Tiêu gia bọn hắn."

Hạ Lan Vân Thường triệt để không còn lời nào để nói. Cùng lúc đó, xe ngựa một đương thông thoáng tiến vào Vĩnh An, thẳng đến hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook