Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 42: Túc Sát Đuôi Sát (2)

Thị Từ

07/08/2024

Tin tức Tiêu Dực hành hạ Phổ Thiên Thông đến chết sau bảy ngày mới truyền về trong cung, Tiêu Húc tức giận, cung nhân Thái Cực điện dọn dẹp đống bừa bộn, hắn thì mang theo tấu chương khí thế hung hăng tìm đến Kiến Ninh cung.

Cung nữ nội thị hầu hạ trong cung Kiến Ninh sớm đã đổi qua một lần, đều là mấy gương mặt xa lạ, thế lực Tiêu Thanh Quy nhiều năm qua phí hết tâm tư bồi dưỡng trong cung cũng đã bị Tiêu Húc làm tan rã đến không còn thừa mấy mảnh, nàng đối với chuyện này ngược lại là cực kì thoải mái, tâm đã không ở chỗ này thì quyền lực hay cái gì đều như gió thoảng như mây trôi.

Đình viện cũ kỹ ngày xưa triệt để phong bế đóng lên không ít ván gỗ, ngăn cản Tiêu Thanh Quy lại thông qua mật đạo đi qua chùa Thiên Khâu, hiện tại nàng cũng không có lòng lễ Phật, càng chưa từng vọng tưởng một mình có thể chạy khỏi hoàng thành lớn như vậy. Cung nữ thái giám mới đổi hiển nhiên là Tiêu Húc tự mình chọn lựa, đối xử với nàng không dám lơ là chút nào, nàng bất quá là người bị nhốt tại nơi này, thậm chí thỉnh thoảng còn biết một chút tin tức bên ngoài, như vậy nàng cũng không có vấn đề gì, luôn bình chân như vại.

Nhưng sức khỏe nàng vẫn giảm sút rất nhiều, Tiêu Húc tức giận đi đến, nhìn thấy Tiêu Thanh Quy trong nháy mắt buông thõng cánh tay, ân cần nói: "Hoàng tỷ, người lại gầy rồi."

Những ngày gần đây Tiêu Thanh Quy không hiểu sao cứ cảm thấy thân thể chìm vào mê man, trong tay cầm quyển sách đang mở tựa trên giường, nửa ngày cũng chưa từng lật qua một trang, tinh thần cực kỳ uể oải. Nàng thậm chí từng to gan phỏng đoán nhưng rất nhanh liền phủ định, thân thể mình hao tổn như thế làm sao có thể mang thai, quả nhiên là người si nói mộng. Nhưng nàng cũng bởi vậy mà ngày ngày ép mình ăn thêm chút đồ ăn, giả vờ không có việc gì để tránh Tiêu Húc gọi thái y đến đây thăm bệnh phát hiện cái gì.

Nghe Tiêu Húc nói như thế, Tiêu Thanh Quy trong lòng không khỏi căng thẳng, đại khái là vì chột dạ, còn cố trấn định cười nhạt: "Thật sao? Mấy ngày gần đây khẩu vị rất tốt, ngươi có thể đến hỏi cung nhân, sao lại gầy gò rồi?"

Ngữ khí của nàng vô cùng tốt, Tiêu Húc cũng cười, giấu tấu chương ra sau lưng, ngồi đối diện với Tiêu Thanh Quy, nói chút việc vặt vãnh: "Hoàng tỷ đang đọc sách gì vậy?"

"Kinh thư thôi." Tiêu Thanh Quy thuận miệng đáp.

"Bản kinh thư nào?" Tiêu Húc kiên nhẫn truy hỏi, giống như là thật lòng muốn biết.

Tiêu Thanh Quy cũng không phải đáp lời qua loa mà do chính mình cũng quên mất cái tên, thế là khép quyển sách lại đưa cho hắn: "Tự ngươi nhìn đi."

Thấy thái độ nàng có chút lãnh đạm, Tiêu Húc duỗi tay ra không biết nên tiến hay lui, mặt lộ vẻ rối rắm. Tiêu Thanh Quy nhìn chằm chằm thần sắc biến hóa trên mặt hắn, không phân biệt được gương mặt này có phải hay không đang giả vờ, quá khứ nàng hoàn toàn bị hắn lừa gạt, thật sự cho rằng đệ đệ của mình là người mù mờ, không có tác dụng gì lớn, mấy lần oán hận Tiêu Dực năm đó dẫn hắn về Vĩnh An kế thừa hoàng vị, cũng tức giận Tiêu Phục nhìn lầm người, trách Tiêu Ngọc Hoa sinh cho nàng đệ đệ vô dụng.

Còn nhớ năm Long Hằng đầu tiên sau khi Tiêu Húc lên ngôi, nàng bất chấp phản đối ở bên phụ chính, Tiêu Dực thì bốn phía chinh chiến dọn sạch ngoại địch, mở rộng lãnh thổ Đại Dự, hai huynh muội bọn họ một bên ngoài, một bên trong giúp thiên tử thiếu niên Tiêu Húc này ổn định quốc gia.

Nàng bởi vì từ nhỏ bị giam lỏng trong Lương Thu cung mười bốn năm mà ý thức được khống chế quyền lực trọng yếu đến cỡ nào, ngay thời điểm Tiêu Phục bệnh nặng đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực trong cung, Tiêu Húc kế vị về sau thì càng thêm làm càn. Mà Tiêu Dực là vì nàng mới bắt đầu tranh đoạt quyền lực, hắn uy quyền sớm đã vượt xa nàng lại cam tâm cùng nàng đồng mưu, trợ lực cho nàng.

Bọn hắn ai cũng không chú ý tới một người giỏi lấy nhỏ làm yếu như Tiêu Húc.

Năm đó ít nhiều chuyện đắc tội với quan thần đều do nàng cùng Tiêu Dực gánh tiếng xấu trên lưng, Tiêu Húc lại dùng chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, có thể nói là ngồi không hưởng lợi.

Tiêu Thanh Quy đột nhiên lười nhác tiếp tục suy tính về hắn, nghĩ hắn giận đùng đùng đi vào Kiến Ninh cung hẳn là có lời muốn nói, sau nhìn thấy nàng lại chậm chạp không chịu nói rõ, thôi thì để nàng thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng trước.

"Ngươi dự định khi nào ra tay với Hạ Lan Thế Kính?" Tiêu Thanh Quy hỏi thẳng.

Tiêu Húc lộ vẻ kinh ngạc, lại là dáng vẻ ngoan ngoãn giả vờ đóng vai đứa ngốc, kinh ngạc nói: "Hoàng tỷ nói lời này có ý gì? Thiên Sư chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, trẫm vì sao muốn ra tay với ngài?"

"Ta hối hận nhiều năm tự mình may áo cưới dâng tặng cho người khác. Tiêu Húc, dù ngươi giỏi ngụy trang, trải qua đêm đó ngươi đối với huynh trưởng lộ ra sát cơ, ta đến nay vẫn nhớ rõ ràng, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin ngươi a? Không cần phải giả vờ nữa."

"Hoàng tỷ..."

"Trả lời ta. Phụ hoàng tại vị hơn hai mươi năm, từ đầu đến cuối có suy nghĩ xoá bỏ Thiên Sư giám, ngươi sợ là cũng đã sớm nghĩ tới, nếu không như vậy thì cần gì phí sức trù tính đưa Hạ Lan Vân Thường vào Thiên Sư giám. Bây giờ hai người các ngươi trong ứng ngoại hợp, Hạ Lan Thế Kính cũng sắp gần đất xa trời, ngươi còn đang chờ cái gì?"

Kỳ thật trong lòng Tiêu Thanh Quy biết rõ Tiêu Húc không cần vội, người gấp gáp chính là nàng. Long huyết hoàn trong tay Tiêu Húc chứng minh còn có thể bàn điều kiện, nhưng nếu là ở trong tay Hạ Lan thế kính, nàng hoàn toàn không có cơ hội nghĩ đến.

Tiêu Húc nghe nàng nói thì chậm rãi cúi đầu, âm thanh dừng lại một lúc hắn cũng chậm chạp không có ý tiếp lời, lưng hơi cong nhẹ xuống đánh mất dáng vẻ đế vương, càng giống như trẻ con hối lối khi làm sai chuyện.

Bàn tay Tiêu Thanh Quy giấu bên trong váy dài không những xoa động lên tràng hạt mà còn khắc chế tình cảm dâng trào, nhìn chằm chằm vào Tiêu Húc, cho dù hắn chưa từng cùng nàng đối mặt, nàng cũng phải đem thế cuộc trước mắt coi là giữa tỷ đệ hai người im lặng đánh cờ, cảnh cáo mình không cần thiết yếu đuối, nếu không chắc chắn sẽ thua triệt để.

Hắn một mực duy trì bình thản. Tiêu Thanh Quy sao biết được, hắn có thể để nàng cầm giữ triều chính, bốn năm nay không nóng không vội, hoàn toàn không tỏ thái độ, sức chịu đựng của hắn người thường không so được? Ngay lúc Tiêu Thanh Quy suýt nữa không kìm nén được, dự định mở miệng thúc giục hắn trả lời lúc, hắn lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thanh Quy, lộ ra một nụ cười gượng khiến Tiêu Thanh Quy cảm thấy kinh hãi, lặng lẽ đặt câu hỏi.

"Hoàng tỷ là muốn Long huyết hoàn đúng không? Vậy Long huyết hoàn này hoàng tỷ vì mình muốn hay là vì hắn ta muốn?"

Hạ Lan Vân Thường quả nhiên đã nói cho Tiêu Húc, nàng đúng thật là nô bộc trung thành, Tiêu Thanh Quy nghĩ thầm đây là may mắn của Tiêu Húc, cũng là bất hạnh của bọn họ.

Nàng trầm mặc xem như đã đưa ra đáp án, nàng tất nhiên là muốn vì Tiêu Dực, cái gọi "Hắn" chính là Tiêu Dực.

Tiêu Húc cười khổ trong nháy mắt biến thành cười lạnh, khuôn mặt có chút dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng tỷ nếu vì mình mà cầu, trẫm lập tức liền điều khiển cấm quân tiến công Thiên Sư giám, Long huyết hoàn này chắp tay đưa cho hoàng tỷ, Hạ Lan Thế Kính muốn chém muốn hành hạ cũng nghe theo hoàng tỷ. Nhưng trẫm biết, hoàng tỷ trong lòng chỉ có hắn, cho nên trẫm không muốn cho, cũng nguyện để Hạ Lan Thế Kính sống thêm mấy ngày."

Nội tâm Tiêu Thanh Quy trở nên đắng chát, lông mày cau lại nhìn hắn xa lạ trước mắt, khó hiểu đặt câu hỏi: "Ta dùng Long huyết hoàn thì có ích lợi gì? Vài chục năm làm phế nhân, ngươi rõ ràng, ta không lành được..."

"Vậy hắn ta dựa vào cái gì mà xứng dùng giải dược?! Hoàng tỷ yêu nhất chính là hắn, hắn cũng một lòng chỉ có hoàng tỷ, vậy chịu chút thống khổ thì như thế nào?! Nếu như A Húc cùng hoàng tỷ trúng độc, A Húc cũng vui vẻ cùng hoàng tỷ thống khổ cả đời, không, A Húc nguyện chịu nhiều đau đớn hơn hoàng tỷ..."

"Tiêu Húc! Ngươi đừng tiếp tục ngụy biện nữa." Tiêu Thanh Quy nổi giận nói, nàng vậy mà ngày càng không hiểu hắn, "Đã có thuốc có thể giải độc, ta vì sao không thể giúp hắn cầu? Nếu như người trúng độc là ngươi, ta cũng sẽ làm như thế, sự thật chính bản thân ta đã không có thuốc nào chữa được, ngươi có hiểu đạo lý này hay không?"

"Ai nói không có thuốc nào chữa được!" Tiêu Húc tức giận đập bàn, đột nhiên đứng dậy, "Trẫm lưu Hạ Lan Thế Kính một mạng chính là muốn để bà ta giao ra phương pháp giải âm cổ, nếu không thì bà ta cũng xứng ở trong cung rêu rao, sống đến ngày hôm nay sao?"

Bởi vì hắn đứng dậy nên Tiêu Thanh Quy có thể nhìn thấy hắn để tấu chương bên người ở trên giường, đoán được ý đồ hắn đến đây cùng nội dung trong đó có quan hệ, nhưng nàng còn muốn trả lời rõ ràng với Tiêu Húc: "Ngươi định như thế nào cạy mở miệng bà ta? Hạ Lan Vân Thường theo bà năm năm, không phải cũng chỉ biết giải dương cổ? Không nói đến hai cổ âm dương đã ở trong lục phủ ngũ tạng ta giao hòa hơn mười năm, ngươi cùng dùng hai loại giải dược liền có thể giải quyết dễ dàng ư? Sao có chuyện đơn giản như vậy?"



Tiêu Húc trừng lớn hai mắt nhìn Tiêu Thanh Quy, trên mặt viết đầy cố chấp, nói hết sức chắc chắn: "Cho dù không có giải pháp thì trẫm vẫn sẽ thu nạp danh y khắp thiên hạ, vì hoàng tỷ kéo dài sức khỏe, hoàng tỷ nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! A Húc thật lòng quan tâm hoàng tỷ nhưng hoàng tỷ hồi cung nhiều ngày đã từng nhớ mong A Húc? Người vốn là như vậy thân sơ không phân, rõ ràng ta mới là thân đệ, người vì sao luôn luôn hướng về hắn? Trên người hắn chảy một nửa huyết mạch Bắc Sóc a! Như thế nào xứng cho người gọi hắn một tiếng "Huynh trưởng"? Hoàng tỷ, người hồ đồ!"

Tiêu Thanh Quy tức giận thở hổn hển, hận không thể đứng dậy cho hắn một bạt tai, lại biết làm vậy sẽ chỉ khiến hắn càng thêm đắc ý, đoạn không có khả năng làm thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Một khắc này nàng thậm chí muốn nói cho Tiêu Húc rằng nàng cùng Tiêu Dực tuyệt không phải tình cảm huynh muội, Tiêu Dực cũng không phải là con trai ruột của Tiêu Phục, nhưng nàng lại không thể mở miệng, gắt gao cắn chặt môi, kia là đường lui duy nhất của Tiêu Dực, giả sử hắn soán ngôi thất bại, nàng còn có thể mượn thân phận hoàng trưởng tử cầu Tiêu Húc lưu hắn một mạng, nếu như ngay cả cái tầng quan hệ này cũng không tồn tại, Tiêu Húc sẽ chỉ càng thêm không lưu tình chút nào.

Nàng nửa ngày nói không ra lời, chỉ dùng ánh mắt rưng rưng căm tức nhìn Tiêu Húc, Tiêu Húc trong nháy mắt đầu gối mềm nhũn, tiến lên cơ hồ muốn quỳ gối trước mặt nàng, nằm trên đầu gối của nàng, tư thế hèn mọn.

"Hoàng tỷ, người nhìn A Húc, A Húc là đệ đệ của người..." Hắn ngoan cường nắm tay Tiêu Thanh Quy chụp lên gương mặt mình, cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo trên bàn tay nàng thì vụng về dùng tay mình sưởi ấm cho nàng, ngữ khí mang theo khẩn cầu, "Hoàng tỷ vì sao không thích A Húc? Hắn đến cùng có cái gì tốt? A Húc luôn nghe lời hoàng tỷ, lúc trước chúng ta tốt đẹp đến cỡ nào? A Húc thường đến Kiến Ninh cung, còn có Hoa nô, hoàng tỷ thích xem A Húc cùng Hoa nô chơi đùa, A Húc mới lên ngôi, lần đầu tiên phê duyệt tấu chương chính là hoàng tỷ ở bên dạy bảo, những thứ này hoàng tỷ đều quên rồi sao?"

Trong lòng Tiêu Thanh Quy khẽ động, cúi người hai tay nâng lấy mặt Tiêu Húc, ngữ khí đồng dạng khẩn cầu: "Nếu ngươi đã nói nghe lời của ta thì liền lập tức bắt Hạ Lan Thế Kính, đem Long huyết hoàn giao cho ta, ngươi có làm theo không? Chỉ cần ngươi cho ta Long huyết hoàn, ta chắc chắn sẽ tự mình đi thuyết phục hắn, tuyệt đối không để hắn cướp đi hoàng vị của ngươi, ngươi muốn quyền lực cỡ nào chúng ta tất cả đều trả lại cho ngươi, để ngươi có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này..."

"Hoàng tỷ!" Tiêu Húc giận dữ hét lớn, bò qua lấy ra tấu chương mở ra nâng lên trước mặt Tiêu Thanh Quy, "Người xem một chút, hoàng tỷ người xem một chút trên này viết cái gì, hắn dám tự tiện xử trí thủ lĩnh phản quân, thậm chí không chịu báo cáo triều đình, hắn đã hỏi qua ý của trẫm?! Bảy ngày, qua bảy ngày trẫm mới biết được! Hắn sớm đã không cầm trẫm làm hoàng đế! Người còn muốn thiên vị hắn, người luôn luôn thiên vị hắn, dù hắn có điên cuồng đến đâu hoàng tỷ vẫn giúp hắn nói chuyện, "Nuôi hổ hổ cắn, nuôi rắn thành rắn độc" mấy chữ này là hoàng tỷ dạy A Húc, hắn chẳng lẽ không phải cái gọi là hổ, là rắn độc hay sao? Hắn mới là ngoại nhân, người và ta là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, người khi nào có thể đem A Húc để ở trong lòng?!"

Tiêu Thanh Quy liếc qua nội dung trên tấu chương vài lần, chỉ thấy lờ mờ chữ "Hành hạ đến chết" "Phổ Thiên Thông", trong lòng biết tình trạng mâu thuẫn giữa hai người bọn họ đã đến mức không thể cứu vãn, lòng tràn đầy mệt mỏi, đầu cũng ẩn nhẫn phát đau.

Nàng chậm rãi thu tay về, lòng như tro tàn ngồi thẳng người dậy than thở: "Cho nên ngươi hôm nay nổi giận đùng đùng chạy đến chính là muốn cùng ta nói chuyện này."

"A Húc còn có thể cùng hoàng tỷ nói cái gì? Trong lòng hoàng tỷ A Húc không có chút địa vị nào, ngoại trừ liên quan đến chuyện của hắn còn có chuyện gì có thể để cho hoàng tỷ đem tâm tư đặt ở trên người A Húc?"

Tiêu Thanh Quy quay mặt sang nơi khác, không có lời nào để nói.

Tiêu Húc trong lòng càng thêm khó chịu, lùi ra phía sau đứng dậy, nhìn xuống Tiêu Thanh Quy, cười đến bất thường: "Không sao, hoàng tỷ, chỉ cần hắn không còn trên đời này, hoàng tỷ tự sẽ nhìn thấy A Húc, A Húc sẽ một mực bồi tiếp hoàng tỷ, hoàng tỷ nhất định phải cùng A Húc ở trong thâm cung này làm bạn. Không sao, không sao, trẫm đứng ngay tại Vĩnh An chờ hắn, bây giờ phản quân đã dẹp yên, không bao lâu nữa hắn liền trở về. Hoàng tỷ, người cứ chờ xem, chờ trận chiến này ta cùng hắn đến cùng là ai thắng ai thua, A Húc cũng rửa mắt mà chờ, giả sử A Húc chết dưới kiếm của hắn, hoàng tỷ sẽ vì A Húc mà rơi lệ ư? Như thế cho dù là đem cái hoàng vị này chắp tay tặng cho Tiêu Dực, A Húc cũng đủ để mỉm cười dưới Hoàng Tuyền..."

"Tiêu Húc, ngươi thật sự là chấp mê bất ngộ giống như phụ thân của ngươi, ta không có gì đáng để nói cùng ngươi nữa." Tiêu Thanh Quy bình thản nói, đã hoàn toàn từ bỏ ý niệm trò chuyện với hắn.

"A Húc và hoàng tỷ cùng cha cùng mẹ, phụ thân A Húc không phải cũng là phụ hoàng của hoàng tỷ sao? Bây giờ trên đời này chỉ có hai người chúng ta cùng chảy chung dòng máu, hoàng tỷ, người luôn không hiểu chúng ta là thân cận nhất, dù là thần phật cũng vô pháp sửa đổi, đáng tiếc người không hiểu..."

Nàng lười nhác tiếp tục nghe Tiêu Húc nói mấy lời vô nghĩa, lần nữa cầm kinh thư trên giường, giả vờ đảo qua trang sách, ý muốn đuổi khách cực kì rõ ràng.

Tiêu Húc đứng yên bất động một lát, trên mặt vẫn treo lấy nụ cười quỷ dị, thần sắc đờ đẫn đi đi lại lại rồi mới chậm chạp quay người rời đi.

Ngay lúc hắn muốn bước ra khỏi cửa điện, Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên để quyển sách xuống, cao giọng nói: "Ta còn có một chuyện."

Tiêu Húc mừng rỡ quay người: "Hoàng tỷ người nói đi."

"Ta muốn gặp Lục Chấn Nhan một lần, ngươi nhất định có thể mời hắn đến."

Lục Chấn Nhan phải chăng đã hàng phục Tiêu Húc, nàng không có chút nào hứng thú, chỉ là cảm thấy nên gặp Lục Chấn Nhan một lần, dù sao quá khứ nàng thật lòng tín nhiệm người này, mà hắn có lẽ cũng không cô phụ nàng tín nhiệm.

Sắc mặt Tiêu Húc hiện lên một tia thất vọng, khẽ gật đầu: "Được, trẫm sẽ an bài."

Tiêu Thanh Quy lại lần nữa nhấc lên kinh thư che nửa khuôn mặt, không quan tâm hắn đi hay ở. Tiêu Húc si ngốc nhìn nàng hồi lâu, mặt trời rực rỡ sau giờ ngọ thuận theo song cửa sổ chiếu trên người nàng, ánh sáng mờ mịt không rõ, toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng vàng dịu giống như thần nữ, khung cảnh yên bình như vậy, hắn tham lam muốn giữ nó mãi mãi nhưng lại không dám chạm vào hào quang rực rỡ của nàng, nàng oán hận hắn nhưng hắn lại không thể làm gì.

Hắn bước vào trong viện, cách nàng một khung cửa sổ, nghe được thanh âm nàng truyền đến không quá rõ ràng, Tiêu Thanh Quy cũng không ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Mời người tới đem gốc cây kia nhổ đi."

Tiêu Húc quay đầu nhìn lại, thời tiết giữa mùa hè nhưng cây Liên Hương vẫn treo đầy cành khô, một góc tĩnh mịch, chim chóc đều không muốn dừng nghỉ ở đây, càng làm nổi bật lên Kiến Ninh cung hết sức tiêu điều quạnh quẽ.

Hắn nhớ kỹ, kia là năm đó Tiêu Dực thu phục Giang Nam mang về đưa cho Tiêu Thanh Quy, là gốc Liên Hương cuối cùng còn lại trên thế gian này. Mùa hè năm thứ hai, Liên Hương hoa nở bung rực trời, toàn bộ Kiến Ninh cung chìm đắm trong ngào ngạt hương thơm, hoa rơi đầy trên đất giống như một tấm lụa hoa, ba người bọn họ cùng một chỗ ở trong viện ngắm hoa, lá xanh xen lẫn nụ hoa đỏ thắm, đó là màu sắc Thanh Quy thích nhất, dù nàng trên miệng không nói nhưng bọn hắn đều có thể nhìn ra.

Về sau buồn thương đến nhanh, hưng thịnh rồi lại suy tàn, ngày qua ngày dần tàn lụi, cuối cùng đều mất đi không thể đuổi theo kịp.

Hắn trầm giọng đáp lại: "Thân là cây Ngô Đồng thì Phượng Hoàng mới đậu. Vẫn là giữ thêm chút thời gian a."

Tiêu Thanh Quy không quan tâm lời hắn nói.

Vốn cho rằng hôm đó vở kịch náo loạn đã dừng ở đây, không ngờ lại có tấu sớ khẩn cấp từ Bắc Sóc trong đêm truyền về kinh thành.

Đêm đã về khuya nhưng Tiêu Húc ở trong Thái Cực điện vẫn chưa thay quần áo đi ngủ. Ánh nến sáng tỏ, hắn như một hài tử nằm co quắp trong ngực Hạ Lan Vân Thường, khăng khăng muốn Hạ Lan Vân Thường đem hắn ôm chặt, nghe nàng từng tiếng gọi mình "A Húc".

Hắn hoảng hốt cảm thấy trở lại như khi còn nhỏ, Tiêu Thanh Quy vừa ra khỏi Lương Thu cung chưa lâu, hắn vừa gặp vị tỷ tỷ này liền cảm giác thân cận khó nói, luôn cùng Nguyên Hi tranh nhau chạy đến Nguyệt Hoa Cung đi tìm nàng, hắn đã từng đố kỵ với Nguyên Hi, một lòng muốn ở trước mặt Tiêu Thanh Quy tranh dành ân sủng.

"Ta còn nhớ mùa thu năm Nguyên Huy thứ 17, trời đổ mưa rất nhiều, sấm sét cũng vô cùng hung hiển, có một ngày trẫm không biết nghĩ như thế nào lại trốn cung nhân một mình tới tìm hoàng tỷ. Nàng đã nghỉ ngơi bị trẫm đánh thức, thay xong quần áo rồi bồi trẫm, chúng ta cùng một chỗ nằm trên giường hất hết chăn mền lên, cùng chờ đợi mưa tạnh và bình minh. Tay hoàng tỷ rất mềm, cũng rất ôn nhu, dùng khăn lau nước mưa trên người trẫm, nàng nhìn qua lạnh như băng, nhưng trẫm biết sự dịu dàng của nàng, nàng chỉ là thống hận phụ hoàng cùng mẫu hậu thôi, nàng không hận trẫm."

Hạ Lan Vân Thường vuốt tóc mai hắn, nhẹ nhàng tiếp lời: "Trưởng công chúa như thế nào hận bệ hạ đây, bệ hạ là đệ đệ duy nhất của trưởng công chúa, tất nhiên là không tầm thường."

Tiêu Húc nghe vậy lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, tùy ý biểu đạt tình cảm không chỗ trút ra, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, không đầu không đuôi: "Hoa nô... Sau khi nhị ca chết, hoàng tỷ cũng bị bệnh, nàng vốn là muốn đem Hoa nô đưa cho trẫm, khi đó nàng trong lòng bất ổn cho nên nhìn trẫm lúc nào thần sắc cũng nghiêm nghị, chỉ nói muốn đem Hoa nô phóng sinh, trẫm liền khăng khăng ôm nó trở về, trẫm nhìn thấy hoàng tỷ cười, nàng nhìn ta cũng cười. Ngươi nói hoàng tỷ tốt như vậy, khi còn bé một mình ở tại bên trong Lương Thu cung, thống khổ đáng thương làm sao, vì sao hôm nay vẫn phải rơi vào cảnh cơ cực nhường này? Trẫm đôi khi thật sự thống hận ông trời bất công..."



Đột nhiên chuyện cũ dâng trào trong lòng, hắn không còn nghe rõ Hạ Lan Vân Thường đang trấn an hắn cái gì, chỉ biết núp mình trong ngực Hạ Lan Vân Thường, hóa thành một sủng vật, nhớ tới ngày hắn lặng yên không một tiếng động trốn ngoài cửa đại điện Thái Cực nghe lén phụ mẫu nói chuyện.

Hạ Lan Thế Kính vốn muốn thiết kế người chịu tội là Nguyên Hi nên kế hoạch để người đến bên trong Thiên nữ tự dâng hương cũng là Nguyên Hi.

Cảnh Sơ công chúa mang theo âm sát giáng lâm thế gian, mười bốn năm sau, âm sát rơi vào trên người Thái tử Nguyên Hi, khiến Thái tử Nguyên Hi điên cuồng chém giết, tiếp đó phải sử dụng Hóa cốt chi dược, trở thành một thiên tử ốm yếu, cái này chẳng phải kiệt tác càng đắc ý hơn của Hạ Lan Thế Kính?

Có lẽ là mẹ con liền tâm, Tiêu Ngọc Hoa ẩn ẩn cảm giác được nguy cơ, không muốn Nguyên Hi mạo hiểm. Tiêu phục không khỏi trách cứ Tiêu Ngọc Hoa lòng dạ nhỏ nhen, nói: "Trẫm sớm đã soạn xong chiếu thư sắc lập Thái tử, Nguyên Hi nhất định phải kế thừa đại nghiệp, năm đó Thiên nữ tự hoàn thành, trẫm biểu hiện coi trọng, khom người dâng lên nén hương đầu tiên, bây giờ vừa qua giao thừa, trẫm lệnh Nguyên Hi đến, toàn bộ triều thần cũng hiểu được ý định của trẫm. Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này hắn cũng không làm được thì trẫm sao yên tâm đem giang sơn giao vào trong tay hắn?"

Tiêu Ngọc Hoa bồn chồn, bất an khuyên nhủ: "Viên ca, dâng hương chỉ là việc nhỏ, cần gì phải là Nguyên Hi tự mình đến? Phái cung nữ thái giám đi là được, trong cung luôn luôn nghị luận Thiên nữ tự ầm ĩ, nói không ít chuyện đáng sợ, Nguyên Hi đến đó một mình sao ta có thể yên tâm?"

"Hồ nháo." Tiêu Phục bác bỏ, "Quá khứ là trẫm dâng hương, ngươi gọi cung nữ thái giám đến làm thay, đem mặt mũi trẫm quăng đi chỗ nào?"

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận nửa ngày không có kết luận, Tiêu Húc đang muốn gõ cửa đi vào, nghĩ đến việc nhỏ cỡ này không nên để phụ mẫu tranh chấp tổn thương hòa khí, mẫu hậu cũng không nguyện ý để nhị ca đi làm thì hắn đến làm là được.

Lúc này Tiêu phục nhượng bộ nửa bước nhắc tên của hắn: "Nguyên Hi từ nhỏ thân thể yếu đuối, hiện tại thời tiết về đêm cực kì lạnh ngươi cũng không yên tâm, buổi tối dâng hương liền gọi Húc nhi làm thay, ngươi thấy thế nào?"

"Húc nhi..." Tiêu Ngọc Hoa lẩm bẩm, hơi chút suy nghĩ sau đó vẫn không chịu, "Húc nhi cũng không thể, Húc nhi mới mười tuổi, ta như thế nào nhẫn tâm, uổng cho ngươi vậy cũng nghĩ ra được."

Nghe lời mẫu hậu chất vấn, hắn lập tức có chút buồn nản, thầm nghĩ nhị ca cũng bất quá lớn hơn hắn bốn tuổi, bọn hắn đâu có cách biệt quá nhiều?

Tiêu phục đã mất hết kiên nhẫn, ngữ khí có chút nổi nóng: "Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi muốn trẫm như thế nào? Trẫm chỉ có hai đứa con trai trưởng, ngươi phải chọn ra một người, chẳng lẽ lại để Dực nhi hay Kính nhi tiến đến? Ngươi lại thực sự coi Dực như là từ trong bụng của ngươi chui ra..."

Đề cập đến Tiêu Dực, Tiêu Ngọc Hoa tâm tư khẽ động, chợt nghĩ đến chọn lựa thích hợp nhất: "Sao không để Cảnh Sơ đi? Nàng là con vợ cả, cũng là công chúa duy nhất của Đại Dự ta, Thiên nữ tự là vì nữ nhi mà xây nên, Cảnh Sơ đi không có gì thích hợp bằng."

Nàng nói rất có căn cứ, Tiêu phục cũng cảm thấy chưa chắc không thể như thế, nhưng vẫn lo lắng: "Ngươi đã lo lắng Nguyên Hi, vì sao không lo lắng Thanh Quy? Không nói đến nàng vẫn còn là tiểu cô nương mới ra khỏi Lương Thu cung mấy tháng, ngươi và ta thương tiếc nàng còn không kịp lại muốn cho nàng đi dâng hương, không bằng Nguyên Hi..."

Tiêu Ngọc Hoa tâm tư đã định, nghĩ đến Tiêu Thanh Quy là mang theo âm sát sở sinh, cho dù Thiên nữ tự thật sự có cái gì mờ ám cũng sẽ không tổn thương đến nàng, vì vậy tiếp tục năn nỉ Tiêu Phục: "Nàng là nữ nhi của ta, ta sao lại không lo lắng nàng? Ngươi yên tâm, chỉ cần nàng đi Thiên nữ tự, bản cung tự sẽ phái người thông báo cho Dực, nàng thân thiết với người huynh trưởng này nhất, bản thân Dực biết võ, nhất định có thể bảo đảm nàng an toàn."

Hắn đứng ở ngoài cửa hồi lâu, trời đông giá rét, cơn gió lạnh thôi qua lòng bàn chân lan khắp toàn thân, Tiêu Phục mặc dù vẫn ôm lấy một chút yêu thương đối với Tiêu Thanh Quy, cuối cùng là không lay chuyển được Tiêu Ngọc Hoa, phủi phủi tay áo xem như đã đáp ứng.

Hắn vì chuyện nghe lén mà bất an nửa tháng, mãi cho đến đêm âm sát hôm đó. Bữa trưa ngày đó hắn ăn hơi nhiều, chạng vạng tối mới mê man đi ngủ trưa, khi tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn. Nửa tháng này trung cung yên bình, thêm nữa không khí ngày tết vui mừng, hắn nhất thời buông lỏng phòng bị, chợt hồi chuông cảnh báo vang lên, vội hỏi thái giám hoàng tỷ ở đâu.

Thái giám nhìn canh giờ nói cho hắn biết trưởng công chúa hôm nay đi Thiên nữ tự dâng hương, hắn lập tức khẩn trương, một đường vội vã chạy đến Thiên nữ tự.

Hắn đến nơi đã chậm, đứng ở bên ngoài Thiên nữ tự bị cảnh tượng quỷ dị kia dọa đến run người, dù lấy hết dũng khí cũng không dám xông vào Thiên nữ tự, qua hơn một nén nhang, cửa điện Thiên nữ tự rốt cục bị đá văng ra, Tiêu Dực ôm Tiêu Thanh Quy trong lòng, hai người quần áo tả tơi, vết thương chằng chịt đi từng bước xuống bậc thềm, hắn bởi vì sự nhu nhược của mình mà hối hận, nhưng hết thảy đều là kết cục đã định.

Đâu chỉ có Tiêu Dực cùng Tiêu Thanh Quy quên không được đêm ấy, Tiêu Húc cũng từ đầu đến cuối khắc ghi.

Về sau, hắn mấy lần đến Nguyệt Hoa Cung thăm hỏi Tiêu Thanh Quy đều bị cự tuyệt ngoài cửa, nghe được cung nhân nói chuyện phiếm, nói Tiêu Thanh Quy trong đêm gặp ác mộng liên miên, mấy lần bừng tỉnh, tinh thần ủ rũ không thiết ăn uống gì. Tóm lại, hắn đem chuyện sai lầm này quy hết cho Nguyên Hi.

Đều do Nguyên Hi, mẫu hậu xưa nay thương tiếc Nguyên Hi nhất, nếu không phải vì có Nguyên Hi thì mẫu hậu sao lại để hoàng tỷ đi chịu mạo hiểm? Nguyên Hi là người đáng chết nhất, hắn sớm nên tại thời điểm sinh ra mà chết đi cho rồi.

Tiêu Kính hoàn toàn là đứa ngu xuẩn không có tâm kế, chỉ biết làm mấy chuyện kích động liều lĩnh, nói dễ nghe là chính trực, không dễ nghe thì là ngu dốt, toàn bộ đều nhờ mẹ của hắn là Trịnh quý phi mưu đồ.

Trên triều Tiêu Phục vội vàng tra hỏi công bộ, hậu cung cũng kinh sợ không có một khắc yên tĩnh, Tiêu Kính cực kỳ phách lối khoác lác với nữ thái giám, nói mẫu phi hắn đáp ứng giết Nguyên Hi bởi vì Nguyên Hi tại Hoằng Văn điện ở trước mặt mọi người dám trách cứ hắn mấy câu, làm hắn mất hết mặt mũi.

Tiểu Húc biết chuyện này không thể trách Nguyên Hi được, hoàn toàn là lỗi của Tiêu Kính, nhưng hắn nhớ tới mình cũng từng bị Nguyên Hi mắng, chỉ vì hắn thường xuyên chạy đến Nguyệt Hoa Cung, Nguyên Hi không phải cũng thường đi quấy rầy Tiêu Thanh Quy sao? Dựa vào cái gì mà mắng hắn?

Có lẽ là nguyên nhân ghen ghét dữ dội, hắn coi như cái gì cũng không nghe thấy, chưa từng ngăn cản Tiêu Kính hay là thông báo cho Tiêu phục và Tiêu Ngọc Hoa, càng không đi nhắc nhở Nguyên Hi. Hắn thậm chí tự cho mình lí do an ủi, Tiêu Kính có thể chỉ là nói đùa, dù rằng hắn ẩn ẩn chờ mong chuyện này phát sinh.

Hắn là người đứng xem, đứng ngoài quan sát tai nạn âm sát giáng lâm, đứng ngoài quan sát Trịnh quý phi bày kế mưu sát, đứng ngoài quan sát Tiêu Thanh Quy phát bệnh điên cuồng đả thương người, đứng ngoài quan sát thi thể Nguyên Hi thừa dịp rối loạn bị ném vào hồ Thanh Phong trong Nguyệt Hoa Cung.

Bây giờ nhìn lại quá khứ, Tiêu Húc không biết mình đã phạm không biết bao nhiêu sai lầm.

Hắn thỉnh thoảng cũng sẽ mơ tới Nguyên Hi, nhị ca luôn ôn nhuận như ngọc, đối với hắn không một câu trách cứ, chỉ hướng phía hắn cười, căn dặn hắn nhớ bảo vệ tỷ tỷ, hắn vẫn luôn ghi nhớ làm theo.

Mà sau khi Nguyên Hi, Tiêu phục, Tiêu Ngọc Hoa lần lượt ra đi, hắn chính là huyết mạch tình thân duy nhất trên thế gian này của Tiêu Thanh Quy, ai cũng đừng nghĩ đem bọn hắn chia cách, Tiêu Dực cũng không được.

Hạ Lan Vân Thường kêu hắn hồi lâu mới khiến cho hắn từ trong hồi ức bứt ra, nửa hồn phách còn tại quá khứ chậm rãi trở về.

Tiêu Húc ngồi dậy, thần sắc mê man: "Gọi trẫm có chuyện gì?"

Hạ Lan Vân Thường ôn nhu cười nhắc nhở: "Tôn Thịnh ở ngoài điện chờ đã lâu, nói là Bắc Sóc đưa tới khẩn cấp, bệ hạ chưa ngủ thì nhìn xem một chút?"

Tiêu Húc sửa sang vạt áo, cao giọng nói: "Trình lên."

Trong tấu chỉ có mấy câu: Bắc Sóc quốc tang, Hoàng đế Vạn Sĩ Lang bệnh chết, Thái tử Mặc Sĩ Dật chín ngày sau kế vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook