Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Chương 40: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (8)

Thị Từ

07/08/2024

Ba ngày sau chính là lễ hội đưa thần kéo dài trong vòng nửa tháng của Bắc Sóc, đánh dấu sự kết thúc của mùa đông dài dăng dặc, toàn dân vui vẻ đưa tiễn Nguyệt thần, hoàng thất tổ chức tế lễ long trọng, ban thưởng quan lại tiệc rượu trong bảy ngày, dân gian cũng có nhiều nghi thức chúc mừng náo nhiệt, tụ tập nhạc hội vui vẻ cả tháng không tiêu tan.

Tiêu Thanh Quy vốn cho rằng Tiêu Dực sẽ tham dự cung yến của Bắc Sóc, dù sao Vạn Sĩ Cách cũng tự mình đưa thiếp mời tới. Từ lúc đến đây, bọn họ không hề đề cập tới thân thế Tiêu Dực, nhưng hôm nay Hoàng đế Bắc Sóc Vạn Sĩ Lang dần dần già đi, không biết được khi nào sẽ chết bệnh, đó là tổ phụ của hắn, Tiêu Thanh Quy hi vọng hắn chịu gặp mặt Vạn Sĩ Lang một lần, nhưng nàng không cách nào mở miệng.

Cữu Lĩnh tĩnh mịch, được bao quanh bởi từng vách núi như ngọc thạch, khung cảnh trên trùng điệp núi cao thay đổi mỗi ngày, quả nhiên là ngày xuân đã đến. Tiêu Thanh Quy thân mang Hồ phục, vén màn che nhô đầu ra ngoài cửa sổ của xe ngựa, trên mũi tuy có chút ửng đỏ nhưng phát hiện tiết trời cũng không phải là quá lạnh.

Tiêu Dực ngồi bên cạnh đưa tay kéo nàng về lại: "Đợi lát nữa sẽ cho muội xuống xe thưởng Mai, ngoan ngoãn chờ đi."

Hắn cùng nàng ngồi chung trong xe ngựa, hắn là bởi chân bị thương, nàng thì là sợ lạnh, Tiêu Thanh Quy không khỏi có chút sa sút nói: "Cho dù đã đi trước mở đường nhưng xe ngựa vẫn không tiện di chuyển trên đất tuyết, nếu không phải..." Nàng chần chừ thật lâu, phát ra câu cảm thán, "Vẫn là cưỡi ngựa thuận tiện nhất, có lẽ bây giờ đã được nhìn thấy hoa Mai nở."

Tiêu Dực yên lặng không nói gì, bệnh của nàng không phải mới ngày một ngày hai, hơn mười năm qua hắn đi khắp thiên hạ rộng lớn, bất kỳ nơi nào có khả năng đều dò hỏi phương pháp chữa bệnh cho nàng nhưng mãi không có chút tung tích, những lời này hắn không muốn nói với nàng, nói ra chỉ làm nàng tăng thêm phiền não mà thôi.

Xe ngựa chậm chạp chạy trên đường, Tiêu Thanh Quy liền cùng hắn nói chuyện cổ độc, khi đó biết nàng một lòng muốn chết nên Hạ Lan Vân Thường mới kể nàng nghe những điều này, nàng cũng không muốn để hắn lo lắng.

Biểu cảm của Tiêu Dực không chút gợn sóng, giống như là sớm đoán trước: "Ta xưa nay không thích Hạ Lan Thế Kính, bà ta hành động lén la lén lút, không khó suy đoán việc sử dụng cổ độc."

Còn nhớ những năm Nguyên Huy cuối cùng hắn từng tiến về bình định Nam Cương, bắt được trưởng lão của bộ tộc làm phản, trưởng lão họ Hạ, không biết cùng gia tộc Hạ Lan có liên hệ gì hay không, cũng rất giỏi dùng cổ độc. Hắn lấy tính mạng của một tộc nhân uy hiếp, hỏi lão ta có biết Hạ Lan Thế Kính là ai không, lão ban đầu dù cho nhìn về phía thân quyến ánh mắt không đành lòng, tính tình vẫn rất cương liệt, nhưng khi nghe được tục danh của Hạ Lan Thế Kính lại lập tức trở nên im lặng, nửa chữ cũng không chịu nói.

Hắn cùng lão đầu tử kia tiêu tốn chừng mười ngày, chung quy quan tâm sẽ bị loạn, ban đầu uy hiếp đủ mọi cách lão đầu tử vẫn cắn răng không nói, xưng cùng lắm thì để toàn tộc chôn cùng. Về sau hắn liền thực sự đem người giết chết, ngay trước mặt mọi người, không biết chém xuống bao nhiêu kiếm, biến lão ta giống như bị phanh thây xé xác ra từng mảnh.

Hồi tưởng lại lúc đó hắn quả thật có chút mất khống chế, mà đó cũng là lần hắn cách "giải dược" gần nhất, sau đó dù là mò kim đáy biển, đạp nát Nam Cương đều không thu hoạch được gì nữa.

Tiêu Dực phút chốc đắm chìm trong chuyện cũ, lấy lại tinh thần, phát hiện tay Tiêu Thanh Quy phủ trên hắn tay, hắn liền trở tay nắm chặt, ủ ấm cho tay nàng.

Tiêu Thanh Quy nghiêng đầu lên vai hắn, thấp giọng hỏi: "Đau không?"

Tiêu Dực lắc đầu, trầm giọng trả lời: "Đã sớm thành thói quen, với ta mà nói cũng không tính là gì, ngược lại là muội..."

Tiêu Thanh Quy bỗng nhiên ngẩng đầu, hết sức nghiêm túc đáp lại hắn: "Ta cũng không đau, thật sự không đau, không có lừa huynh."

Tiêu Dực không vạch trần lời nói dối của nàng, hắn nghĩ quan hệ dây dưa giữa bọn họ một mực dựa vào đau đớn thống khổ để duy trì, ngay cả tên giường hắn cũng không khống chế nổi muốn làm đau nàng, nàng cũng đồng dạng làm hắn đau đớn, hắn không biết nên đổ lỗi cho ai, chỉ biết bọn hắn như vậy ít nhiều có chút bệnh hoạn.

"Muội không cần lo lắng những thứ này. Dương cổ đã biết Long huyết hoàn có thể giải, âm cổ tất nhiên cũng có biện pháp phá giải. Chỉ cần Thiên Sư giám và sư đồ Hạ Lan còn sống một ngày, ta cùng các nàng tiêu hao nửa đời cũng sẽ lấy được giải dược."

Tiêu Thanh Quy chưa từng lo lắng cho mình, bệnh lâu thành nan y, nàng cũng không phải đơn thuần trúng dương cổ hoặc âm cổ, hai loại cổ độc trong cơ thể nàng giao hòa vài chục năm, nàng toàn thân máu xương đã muốn vỡ vụn, chưa hề chờ mong còn có cách gì cứu sống. Nàng chỉ là không yên lòng Tiêu Dực, phàm là có thể điều chế được Long huyết hoàn thì độc trong người hắn sẽ biến mất, đây là điều duy nhất nàng sở cầu.

Tiêu Thanh Quy do dự một lát, lại lần nữa cúi thấp đầu xuống, chột dạ khuyên nhủ: "Mặc dù Hạ Lan Vân Thường nói chưa kể với A Húc việc này, nhưng ta nghĩ A Húc nhất định sẽ sớm biết được, đây là Hạ Lan Vân Thường vì hắn lưu lại trù bị phía sau. Kỳ thật... ta biết mình không nên nói những lời này nhưng vẫn muốn khuyên huynh, ta cũng không phải muốn ép huynh cùng A Húc bắt tay giảng hòa, chỉ là bây giờ chúng ta cần Long huyết hoàn, A Húc lo lắng huynh mang binh tiến đánh kinh thành, chuyện đó là không cần thiết, huynh trưởng, huynh không phải là người tham luyến hoàng quyền, nếu không năm đó đã không nâng đỡ A Húc ngồi lên hoàng vị..."

Tiêu Dực thẳng thắn nói ra chân tướng với nàng: "Lúc trước thoái vị nhường cho hắn bởi vì Tiêu Phục dùng tính mạng của muội để uy hiếp ta, bức ta lập xuống lời thề độc, ta không tin cái gì nhân quả báo ứng, nhưng lời thề liên quan tới muội, ta không dám đánh cược."

Tiêu Thanh Quy lộ vẻ kinh ngạc, việc này nàng đúng là lần đầu nghe nói đến, thậm chí đã từng vì chuyện này mà trách cứ Tiêu Dực hồi lâu, mắng chửi hắn hành động xốc nổi, do dự thiếu quyết đoán.

Tiêu Dực đang muốn tiếp tục mở miệng, người đánh xe đã lên tiếng nhắc nhở: "Vương gia, con đường phía trước có nhiều tuyết đọng, thuộc hạ cần dọn dẹp một phen, ngài có thể hay không chờ thêm một lát?"

"Không cần, ngươi đợi ở chỗ này, chúng ta đi bộ một đoạn cũng được."

Xa phu dời bệ đỡ, Tiêu Dực vịn nàng xuống xe ngựa, bước đi dưới nền đất phủ đầy tuyết trắng.

Bởi vì là đường núi nên hai người đều thả chậm bước chân, đi hơn mười bước Tiêu Thanh Quy liền có chút thở dốc, Tiêu Dực theo nàng đứng nghỉ tại chỗ, nói tiếp cho xong chuyện vừa rồi: "A Bồ, ta xác thực cũng không phải kiểu người không màng danh lợi, nhưng cũng chưa hề tham lam quyền thế. Cha mẹ đẻ với ta mà nói cùng người xa lạ không khác gì nhau, nhưng ta không có cách nào xem như họ chưa từng tồn tại, đây là Tiêu gia thiếu Bùi gia, cũng là thứ ta nên có được, Tiêu Húc không xứng cướp đi. Tục ngữ có câu mệnh trời không phải bất diệt, chỉ có người tài đức mới là quân vương, phụ tử Tiêu thị đức hạnh không đủ, không nhắc đên tâm tư riêng, công bằng mà nói ta cũng không tính làm sai lỗi lầm gì. Cho dù phải gánh lấy tiếng xấu soán ngôi cướp vị thì công tích ngàn năm, sau này tự có hậu nhân bình luận, ta chưa từng e ngại."

Rừng Mai đã gần ở trước mắt, Mai đỏ Bắc Sóc đỏ mọc hoang ở sâu trong Cửu Lĩnh, ánh sáng bạc dạo chơi trên từng cánh hoa, phảng phất giống như đang trong tiên cảnh, mặt trời ban trưa chiếu xuống sơn cốc tạo nên cảnh tượng cực kì hư ảo.

Tiêu Thanh Quy một bụng ưu sầu không biết nên mở miệng từ đâu, hắn nói Tiêu Phục cùng Tiêu Húc đức hạnh không đủ, nàng có lẽ là không đủ công bằng, vô thức thiên vị người thân của mình, nhưng nàng thật sự muốn hỏi, hai người này cái gọi là đức hạnh không đủ có mấy phần là vì tư lợi cá nhân? Thân là đế vương ngồi trên long ỷ đã định thời gian trôi đi sẽ dần đánh mất chính mình, đều làm những điều không phải bản thân mong muốn, xưa nay không ít thánh hiền về già cũng không khỏi trở nên hoa mắt ù tai, mà đế vương xưa nay cùng bốn chữ đa nghi bạc tình liên hệ chặt chẽ, giả sử Tiêu Dực ngồi lên vị trí kia, hắn thật sự có thể mãi giữ bản tính như bây giờ được sao?

Nàng chậm chạp không nói tiếp, Tiêu Dực trong lòng cũng có chút nặng nề, vẫn là mở lời nói với nàng: "Ta mặc dù cho rằng muội không nên tự tiện đến đây, nhưng muội ở đây chưa hẳn là chuyện xấu. Quá khứ ta nghĩ Tiêu Húc đối với muội đến cùng vẫn là có chút chân tình, sẽ không dùng muội để uy hiếp ta, dù sao nếu như ta không thuận theo hắn thì hắn cũng không đành lòng tổn thương muội. Muội ở trong cung càng thích hợp để tĩnh dưỡng, giả sử ta thua rồi, muội vẫn như cũ là Đại Dự trưởng công chúa, cái gì cũng chưa từng thay đổi. Muội nghĩ ta vì sao lưu cho Lục Chấn Nhan một mạng, chính là muốn để hắn thay ta giữ muội ở lại Vĩnh An, Xuyên Sa không phải địa phương muội nên tới."

Hắn nhắc đến Lục Chấn Nhan, Tiêu Thanh Quy vô thức giải thích: "Ta đã lâu chưa thấy hắn, lần gần nhất là hôm đó cùng với huynh, tâm tình của hắn có chút không đúng, cảm thấy ta đã vứt bỏ hắn, hắn thật ra là người nhạy cảm yếu ớt..."

Tiêu Dực không muốn nói về Lục Chấn Nhan, lời nói xoay chuyển: "Hắn chút ít tác dụng này cũng không làm được vậy thì không cần lưu hắn lại. Hắn dám tìm Tiêu Húc nương tựa, ta tự sẽ chặt đầu của hắn xuống cúng tế, cũng coi như thay muội trừng trị phản đồ."

Tiêu Thanh Quy tựa hồ bên tai nghe thấy tiếng trống giục giã, tiếng thét gào ngoài thành Vĩnh An, xương cốt chất chồng, con dân Đại Dự lại muốn chém giết lẫn nhau, nàng đúng là không cách nào chấp nhận Tiêu Dực.

"Huyền Giáp quân có biết ý huynh đã quyết?" Tiêu Thanh Quy hỏi, mặc dù biết được đáp án là hiển nhiên.

"Bọn hắn theo ta nhiều năm như vậy sao lại không biết. Bây giờ ta tiến thì đánh thẳng vào kinh thành, lui thì giữ lấy Đông Nam, vợ con bọn hắn ở Thần châu sớm đã thu xếp ổn thỏa, trận chiến này hẳn là giải quyết rất nhanh."

Nàng lúc đến đây từng cùng Thọ Mi nói qua lời giống vậy, có thể thấy được hắn đã có lựa chọn cuối cùng. Nàng vẫn không chịu hết hi vọng, tiếp tục hỏi: "Cố Phóng thì sao? Ninh Viễn hầu còn ở Vĩnh An..."

"Ninh Viễn hầu tự có biện pháp tự vệ, hắn vốn là muốn giúp ta leo lên hoàng vị, chỉ bất quá không bằng muội trong cung tin tức linh thông, chỉ tiếc Tiêu Phục đột nhiên qua đời, hắn hối hận cờ chậm một chiêu thôi. Nếu hắn là hạng người nhát gan thì năm đó đã không đem Cố Phóng đưa đến trong quân ta."

Hắn đứng đây giảng giải cho nàng nghe những quan hệ rắc rối phức tạp này, Tiêu Thanh Quy thì dần sinh ra cảm giác bất lực, hóa ra hết thảy đều sớm có chuẩn bị, hắn từ đầu đến cuối đem mình ở thế tiến có thể công, lui có thể thủ, cũng gián tiếp thúc đẩy Tiêu Húc quyết định diệt trừ hắn. Hắn và Tiêu Thanh Quy trong ngoài cùng liên thủ, chỉ cần đem thế lực của hắn làm tan rã, Tiêu Thanh Quy ở bên trong cũng tự nhiên không giúp đỡ được.

Nàng biết Tiêu Dực tâm ý đã quyết, không cách nào ngăn cản. Vô luận Tiêu Dực cùng Tiêu Húc ai thua ai thắng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng không thể nào không lo lắng.

Tiêu Dực nắm tay nàng dạo bước trong rừng Mai, trong lòng biết Tiêu Thanh Quy không còn tâm tư thưởng thức, bọn hắn cũng không ở tại rừng mai dạo bước mà trực tiếp xuyên qua rừng Mai, Tiêu Thanh Quy từ đầu đến cuối không nói gì, phần lớn là hắn tự mình nói chuyện.



"Muội đã tới Xuyên Sa thì ta đương nhiên sẽ không đưa muội trở về, một ngày kia ta và muội cùng nhau trở về Vĩnh An hẳn là lúc đại thắng. Những cảnh chém giết khốc liệt kia muội không cần nhìn, đều giao hết cho ta."

Tiêu Thanh Quy không muốn nói tiếp mấy chuyện này, bên tai chợt nghe tiếng trống chấn động thiên địa, phía bắc Cữu Lĩnh chính là lãnh thổ Bắc Sóc, tiếng trống chắc hẳn từ trong Hoàng thành Bắc Sóc truyền đến, tế lễ đưa thần đã bắt đầu.

Nàng bỗng nhiên mở miệng yếu ớt hỏi Tiêu Dực: "Vạn Sĩ Cách có biết huynh là..."

"Hắn chung quy không hoàn toàn tin tưởng được, ta cũng không tính nói cho hắn biết."

Nửa năm trước hai người còn ở trên chiến trường chính diện giao phong qua, Vạn Sĩ Cách lưu lại chân tật, kẻ cầm đầu gây nên là Tiêu Dực, hắn lại không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, thường xuyên chịu khó chạy tới đại doanh Huyền Giáp quân, còn muốn đem nghĩa nữ đưa cho Tiêu Dực làm thiếp, quả thực là có thâm ý sâu xa.

Cái này có lẽ chính là huyết thống tương liên, cho dù huyết thống giữa Tiêu Dực và Vạn Sĩ Cách có chút mỏng manh, hắn vì thế cũng chỉ cảm thấy phiền não.

Tiêu Thanh Quy nghe tiếng trống kia nặng nề như tiếng sấm rền, tại Cữu Lĩnh trông về Sắc Sóc phía xa, lòng tràn đầy mờ mịt, nàng vẫn muốn khuyên Tiêu Dực một câu: "Hắn đã cho người đưa thiếp đến, huynh thật sự không đi à? Nghe nói Vạn Sĩ Lang bệnh nặng nhiều năm, Thái tử giám quốc xử lý sự vụ, không biết khi nào sẽ..."

Tiêu Dực trên mặt không có một tia nhu tình, đối với chuyện này cực kì lãnh đạm: "Con của hắn đều không muốn ta về Bắc Sóc nhìn người, ta cần gì phải đi?"

"Cha là cha, con là con, huynh tự có lựa chọn của huynh." Nàng biết rõ Tiêu Dực nghe không vào, thanh âm dần dần hạ thấp, "Huynh trưởng, ta không muốn huynh ngày sau hối hận."

"Cuộc đời một người, chuyện phải hối hận nhiều như thế, ta không muốn bỏ tâm vào chyện này."

Nàng còn nghĩ khuyên thêm, Tiêu Dực bỗng nhiên đặt tay lên bờ vai của nàng, để nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía lãnh thổ Bắc Sóc kéo dài vô tận trên núi tuyết.

Mặt trời rực rỡ treo cao, bầu trời trong xanh, mây trôi lững lờ, sương giá, băng tuyết tích tụ cả năm cùng lăn xuống vách núi như đất lở, Cữu Lĩnh theo đó mà chấn động, thác Khương Thủy bỗng chốc tuôn trào sắc vàng óng ánh cuốn theo băng tuyết tan trôi xuống, tượng Cửu thiên huyền nữ sinh động như thật hiện ra sừng sững tại đỉnh núi như đang quan sát thế nhân.

Tiếng chuông cùng tiếng trống cùng hòa vang, bách tính chắp tay lễ bái, kia là tín ngưỡng tối cao của Bắc Sóc, Tiêu Thanh Quy cũng không khỏi rung động trong tim.

Tiêu Dực giải thích: "Tương truyền Cửu thiên huyền nữ sinh trưởng tại bên trong núi đá, hàng năm lúc đưa tiễn Nguyệt thần, Cửu thiên huyền nữ đều sẽ lộ diện nghênh đón, chờ mùa xuân Bắc Sóc qua đi, tượng thần nữ sẽ dần dần bị tuyết trắng bao trùm, Nguyệt thần lại từ đỉnh Sơn Tây bên cạnh ra nghênh đón, hôm nay vừa hay là ngày hai thần nữ hội họp."

Tiêu Thanh Quy tâm tư khẽ động, chợt nhấc vạt áo lên quỳ xuống đất, Tiêu Dực hiển nhiên không thể lý giải được: "Đó là tín ngưỡng của người Bắc Sóc bọn họ, người tín ngưỡng Bồ Tát như muội còn muốn xem náo nhiệt làm gì? Trên mặt đất lạnh."

"Huynh không tính là người Bắc Sóc à? Đến lượt huynh quỳ, huynh không chịu theo Bồ Tát làm việc thiện, sao không theo bọn hắn lạy một cái? Cũng để thần nữ bảo hộ huynh."

"Ta tham lam quá nhiều điều, thần nữ cũng không bảo hộ được ta."

Tiêu Thanh Quy ngửa đầu kéo kéo vạt áo hắn, cười khan nói: "Vậy huynh không cúi đầu lạy cha mẹ của huynh a? Họ đang nằm trong mênh mông tuyết trắng bên dưới, ta là muốn cùng huynh bái lạy bọn họ."

Thanh âm tiếng chuông, tiếng trống cùng reo vang từ đầu đến cuối không ngừng khiến trong lòng Tiêu Dực rất loạn, hắn cố gắng giãy giụa nói: "Chân bị thương không tiện quỳ, muội thay ta bái lạy là đủ rồi."

Nàng cố ý gọi hắn bằng cái tên xa lạ kia: "Bùi Minh Triệt, chúng ta hiện tại sau lưng là rừng Mai, trước mặt là núi ngọc, còn có Cửu thiên huyền nữ làm chứng, hôm nay là một ngày vô cùng tốt, huynh không cảm thấy rất giống thành thân bái đường sao?"

"Muội có biết vì sao ta không tin thần phật nhưng bao năm qua chưa từng vắng mặt ở đại điển tế tổ không?" Tiêu Dực cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt nàng, bỗng nhiên phát ra câu hỏi khó hiểu, không đợi nàng mở miệng đã tự đáp lại, "Bất luận là Nguyên Huy hay Long Hằng, mỗi khi tế tổ đều là muội và ta cùng bái lạy, vậy coi như đã bái thiên địa, thông cáo với tổ tiên."

Tiêu Thanh Quy chợt cảm thấy trong lòng dâng trào, sửng sốt một lát rồi bất ngờ đứng lên túm lấy hắn, Tiêu Dực sợ đụng phải nàng, không khỏi lui ra phía sau nửa bước, gối phải gập lại, giống như đang ngồi xổm quỳ gối trước mặt nàng. Hắn định mở miệng trách cứ thì Tiêu Thanh Quy đã dùng hai tay đặt lên đầu hắn, buộc hắn phải đưa mặt lại gần mình, bọn hắn trán đối trán, hô hấp phả lên mặt nhau, thanh âm của nàng ôn nhu như muốn dìm hắn ngạt thở: "Vậy chỉ còn thiếu một lần đối bái, như vậy được không?"

Tiêu Dực trở tay cài ra sau đầu kéo nàng đè vào trong ngực mình, hắn vốn định hôn nàng, vừa chạm đến nàng một cái, trong chớp mắt lại vô thức cảm thấy không muốn giữa mình và nàng có khoảng cách, nụ hôn tức thì rơi vào gương mặt nàng.

Hắn nỉ non bên tai nàng: "Cái này không tính, ta còn muốn cho muội hôn lễ càng long trọng hơn, để núi sông Đại dự, con dân Trung Nguyên làm chứng, ta muốn để tất cả mọi người đều nhìn thấy, không chỉ mỗi một góc rừng Mai này, A Bồ, cái này không đủ."

Nàng chôn mặt ở đầu vai hắn, lời này nàng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ biết trong lòng đang vì những toan tính của hắn mà nhói đau, một ngày kia sẽ còn đau đớn hơn.

Hắn tiếp tục tuyên bố với nàng một quyết định tàn nhẫn khác: "A Bồ, bây giờ ta muốn đưa nàng đến nơi khác."

Tiêu Thanh Quy lập tức đẩy hắn ra, khuôn mặt khó hiểu: "Huynh muốn đem ta đến đâu? Vì sao muốn đuổi ta đi?"

Mấy ngày nay bọn hắn không ngủ chung một chỗ, hắn lại thường xuyên ở trong chủ trướng cùng bộ hạ nghiên cứu thảo luận quân vụ, nàng cùng Thọ Mi ở cùng nhau ở tại nội trướng sát vách, biết rõ hắn trị quân nghiêm minh, muốn trở thành một tấm gương tốt cho tướng sĩ nên nàng chưa từng dây dưa làm hắn hoang phí thời gian, thậm chí còn rất thấu hiểu cho suy nghĩ của hắn, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?

Tiêu Dực hiển nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đáp: "Ta đã sai người phía dưới chuẩn bị chu đáo ở Hàng Châu, muội tạm thời ở đó một thời gian, tiết trời trong thành cũng ấm áp hơn một chút so với Xuyên Sa, thuận lợi cho muội dưỡng tốt thân thể..."

Tiêu Thanh Quy chấp nhất truy vấn: "Ta hỏi huynh vì sao muốn đem ta đuổi đi?"

Tiêu Dực bất đắc dĩ nói: "Muội ở chỗ này tâm ta sẽ loạn."

"Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ." Tiêu Thanh Quy không muốn rời xa hắn, nắm lấy ống tay áo của hắn khẩn cầu, "Huynh cảm thấy ta ở trong doanh làm loạn quân kỷ sao? Vậy ta liền không ra khỏi doanh trướng, chỉ chờ huynh trở về..."

"Đại Doanh cũng không an toàn, ngày đó tử sĩ của Phổ Thiên Thông đột nhập đại doanh, Thọ Mi nói muội sợ đến mức gặp ác mộng, còn có mấy lần bị lạnh mà tỉnh, tay chân luôn luôn lạnh ngắt, muội nghĩ rằng không cho Thọ Mi nói với ta thì ta không thể nào biết được hả?"

Tiêu Thanh Quy biết không lay chuyển được hắn, chỉ dùng cách im lặng không nói để tỏ ý phản kháng.

Âm thanh chấn động kia cuối cùng cũng dần dừng lại, Tiêu Dực đứng dậy, bọn hắn cũng nên trở về. Hắn tuỳ tiện liền có thể dựng nàng đứng lên, lôi kéo nàng đi về, Tiêu Thanh Quy mấy lần giãy dụa đều rất nhanh bị hắn giật trở về, hai người giao chiến trong im lặng nửa đường, cuối cùng vì nàng đuối sức trước mà kết thúc.

Tiêu Dực ôm cả người nàng đi về phía trước: "Nếu muội còn không thu lại tính tình thì hội chùa Bắc Sóc muội cũng không cần dạo nữa, ta lập tức áp giải muội về Hàng Châu."

Tiêu Thanh Quy nổi giận: "Uy hiếp ta?"



"Chính là đang uy hiếp muội." Tiêu Dực thẳng thắn thừa nhận.

Tiêu Thanh Quy tức giận thở phì phò, ngay tại chỗ vò lên một nắm tuyết đánh úp về phía hắn, Tiêu Dực để yên chờ nàng đánh mệt mới tiếp tục hỏi: "Hội chùa muội có đi hay không?"

"Huynh đi với ta được không?" Tiêu Thanh Quy hỏi lại.

Hắn nhìn thoáng qua sắc trời phân biệt canh giờ, đáp: "Tất nhiên."

Tiêu Thanh Quy đứng dậy phủi tuyết trên tay, đi một đoạn mới phát hiện Tiêu Dực không đi theo phía sau, quay đầu nhìn hắn: "Còn không đuổi theo? Vương gia bận rộn quân vụ, sợ là không phải tình nguyện mà là bị ép đi."

Tiêu Dực bật cười: "Vương gia nhà muội hiện tại đi đứng không tiện, muội không thể chờ ta một chút à?"

Nàng quay trở lại dắt hắn, bàn tay nắm chặt tay hắn thầm nói: "Thật muốn đá huynh một cước để huynh lăn xuống dưới kia luôn."

"Chút khí lực ấy của muội vẫn là bỏ qua đi. Nếu đổi lại là muội muốn lăn xuống thì ta ngược lại có thể giúp muội a."

"Huynh định dùng cái chân nào? Còn không phải muốn cùng ta lăn xuống."

Xe ngựa vòng qua Cữu Lĩnh, một đường chạy thẳng vào hoàng thành Bắc Sóc, bá tính chen chúc đi lại trên đường lớn, còn có không ít gương mặt người Trung Nguyên trèo đèo lội suối đến tham gia náo nhiệt.

Từ trước đến giờ Tiêu Thanh Quy chỉ mới nghe nói qua, mấy ngày nay cũng coi như được tận mắt nhìn thấy con dân Hàng Châu cùng người Bắc Sóc chung đụng hòa hợp, trước đó không lâu bách tính Xuyên Sa còn có nhiều đề phòng đối với Vạn Sĩ Cách, sau khi hai nước khôi phục ngoại giao thì quan hệ liền trở lại hòa thuận như quá khứ.

Tiêu Thanh Quy vịn tay Tiêu Dực đi xuống xe ngựa liền chú ý đến binh lính mặc thường phục đang đến gần, bên hông họ đều treo bội kiếm, nàng không khỏi cảnh giác, ghé vào người Tiêu Dực thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì nguy hiểm hay sao? Vì sao huynh còn mang theo người đến?"

Hắn luôn phòng bị đầy đủ, bây giờ vết thương ở chân còn chưa lành, tất nhiên cũng nên mang theo một số người để đảm bảo an toàn, nhưng những khuôn mặt quen thuộc kia vẫn nhiều hơn là nét đề phòng, hiển nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tiêu Dực chỉ nói một nửa nguyên do: "Hôm nay đông người qua lại, khó cam đoan phản quân sẽ không cải trang thành thường dân vào thành, có bọn họ sẽ yên tâm hơn một chút."

Tiêu Thanh Quy nghe vậy yên lòng, rất nhanh bị náo nhiệt xung quanh hấp dẫn sự chú ý, lôi kéo Tiêu Dực chạy đi.

Đứng trước quầy hàng bày đầy tượng nặn hình Nguyệt thần, tượng chỉ lớn chừng bàn tay, điêu khắc sinh động như thật, hình dạng kia so với Bồ Tát cũng không thua kém bao nhiêu, đều là mặt mũi hiền lành, bất quá là thêm chút khí khái hào hùng mạnh mẽ.

Người bán hàng toàn nói bằng tiếng Bắc Sóc, Tiêu Thanh Quy nghe không hiểu, Tiêu Dực lờ mờ nghe được đại khái, thuật lại cho nàng: "Hắn nói loại tượng này bày ở đầu giường, mua về nhà có thể bảo đảm bình an trong nhà."

Tiêu Thanh Quy liền tiện tay lựa một cái, đưa tới trước mặt hắn: "Vậy ta mua cho huynh một cái, huynh đặt ở đầu giường trong nội trướng để ngài phù hộ huynh."

Tiêu Dực để tượng nhỏ trở lại quầy hàng, nắm tay nàng đi ra, nàng nghi hoặc hỏi: "Không muốn a? Ta mua cho huynh..."

Hắn bỗng nhiên ngừng chân, xung quanh là thành trì xa lạ, đường lớn tràn ngập ngôn ngữ dị vực, người người nhốn nháo ồn ào, ánh mặt trời tưng bừng chiếu sáng, hắn cứ như vậy cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Tiêu Thanh Quy, ta đã có Bồ Tát tôn quý nhất là muội thì còn muốn tượng Nguyệt thần làm gì? Miếu nhỏ không thể chứa hai phật."

Nàng hé miệng bật cười, chất vấn: "Huynh trưởng của ta không phải tự xưng không tin thần phật sao?"

"Chỉ tin muội." Hắn không quên nhắc nhở, "Muội cũng chỉ có thể bảo hộ ta."

"Bồ Tát phổ độ chúng sinh, bảo hộ tứ phương, huynh không nên bá đạo như thế."

"Muội bảo vệ một mình ta còn chưa tròn, cũng dám nói bảo hộ chúng sinh."

"Huynh trưởng tâm nguyện điều gì? Lời trên miệng nói coi như xong, chớ có tái phạm."

"Nguyện A Bồ trôi qua khoẻ mạnh, mọi điều phiền não đều tiêu tan, trên môi luôn nở nụ cười..."

Tiêu Thanh Quy vội vàng đánh gãy: "Nhiều rồi, nhiều rồi, huynh không thể tham lam ước nguyện nhiều như thế. Tham niệm quá nhiều thì sinh oán hận, oán hận nhiều thì sinh ác nghiệp..."

Nàng nói mấy lời Phật dạy làm Tiêu Dực cảm thấy đau đầu, cố ý trả lời: "Con người của ta chính là ác nghiệp rất nhiều, rơi vào Địa Ngục cũng không cách nào thanh tẩy..."

"Tiêu Dực!" Nàng vội vàng quát lớn, đối diện với khuôn mặt nín cười của hắn, nhịn không được cũng cười ra tiếng.

Tiêu Dực cưng chiều đưa tay bóp thịt mềm trên má nàng, chưa kịp mở miệng đã bị lời thị vệ bên cạnh đánh gãy, tay vừa chạm đến gò má nàng cũng thu về.

Tiêu Thanh Quy không nghe được thị vệ kia cùng hắn nói cái gì, chỉ thấy gương mặt vừa có chút gió xuân mặt lập tức lạnh xuống, biết hiển nhiên đã có chuyện gì quan trọng phát sinh, hắn không đi không được.

Có người dắt ngựa tới, Tiêu Dực trầm giọng nói với nàng: "Thọ Mi cũng ở trong thành, ta lệnh người kêu nàng đến bồi muội."

Dứt lời, hắn phóng lên ngựa, quân tình khẩn cấp, Tiêu Thanh Quy vội kêu lên: "Huynh trưởng, chân của huynh..."

"Không sao. Những người này sẽ tiếp tục đi theo bảo vệ muội chu toàn, đi dạo thêm nửa canh giờ thì về Hàng Châu, đừng ở lại lâu."

Nàng miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, nhìn hắn đi xa chậm chạp không chịu thu hồi ánh mắt, hắn quay đầu ngẳn ngủi nhìn nàng một cái, ý nói chậm nhất một hai ngày sau bọn họ sẽ gặp lại ở Hàng Châu, thật không ngờ rằng lần từ biệt này kéo dài đến mấy tháng, lúc gặp lại nhau đã là ở Vĩnh An.

Tiêu Thanh Quy cũng không nhìn thấy Thọ Mi.

Lần nữa nàng mở mắt ra là trên xe ngựa trở về Vĩnh An, tiết trời nắng nóng, còn có giọng nói quê hương thân thuộc nhắc nhở nàng đã sớm rời xa Bắc địa.

Ngoài trừ nàng, trên xe còn có một người khác là Hạ Lan Vân Thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Đình Yến, Hiết Chỉ Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook