Chương 34: Tuyết Lạnh Bắc Sóc (2)
Thị Từ
07/08/2024
Mấy ngày liền vô số chén thuốc đưa vào bên trong đều bị Tiêu Thanh Quy đập nát, nàng thường nằm trên giường, thỉnh thoảng lại ngồi bên cửa sổ trên giường ngẩn người nửa ngày, Thọ Mi đưa chén thuốc qua nàng liền tiện tay đổ vào bồn cây cảnh, như thế còn có thể ít đi một chiếc chén vỡ. Bồn cây cảnh trong Kiến Ninh cung là do Lục Chấn Nhan tự tay chọn lựa, sở thích của hắn đều cực kì tao nhã, không chỉ có cầm kỹ thượng thừa mà còn thông thạo làm vườn, phàm là chậu cây nào qua tay hắn chăm sóc cũng trở thành xinh đẹp nhã nhặn, thích hợp thưởng thức.
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ sẽ có cuồn cuộn thuyết khách không dứt đến đây khuyên nàng, trong đầu còn dự tính qua ai sẽ là người đầu tiên, tuy nói Tiêu Húc bởi vì Tiêu Dực mang binh đi Bắc địa mà lăn lộn khó ngủ, nhưng hắn đến cùng vẫn là tuổi nhỏ chưa đủ nhẫn nại, không phải hắn có lẽ chính là Phùng Huyền Độ. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, thuyết khách lại là Lư Tống Tranh.
Lúc ấy Thọ Mi ở phòng bếp nhỏ tự tay nấu bánh trôi đậu đỏ cho nàng, trông cậy vào nó kích thích nàng ăn thêm mấy ngụm, một tiểu cung nữ nhỏ giọng đi vào thông bẩm: "Trưởng công chúa, Thần vương Trắc phi Lư thị đến thăm người."
Tiêu Thanh Quy phút chốc nghiêng đầu dùng cặp còn đọng nước nhìn nàng ta chằm chằm, cũng không nói là gặp hay là không gặp, tiểu cung nữ bị nàng nhìn đến trong lòng bồn chồn, mặc dù không biết mình đã làm sai hoặc nói sai cái gì, quyết định quỳ xuống đất thỉnh tội chắc là không sai.
Tiêu Thanh Quy chợt bật cười, nghĩ đây hết thảy đều bởi vì nàng tự cho mình đúng, bây giờ ngoại trừ chính nàng, có thể trách ai? Nàng vốn không muốn gặp bất luận kẻ nào, một khắc này quỷ thần xui khiến lại đồng ý: "Mời người đến a."
Lư Tống Tranh mặc y phục màu xanh ngọc bích, uốn gối hướng Tiêu Thanh Quy thi lễ. Tiêu Thanh Quy trí nhớ vô cùng tốt, nhớ ngày đó gặp mặt tại Vụ Viên nàng cũng mặc y phục màu này, Tiêu Ngọc Hoa đã chết, cung trong cuối cùng có thể thấy sắc xanh.
Nàng cũng không ban ghế ngồi, Lư Tống Tranh liền đứng ở đó nói thẳng mục đích đến thăm: "Vương gia trước khi đi từng mấy lần vào cung nhìn trưởng công chúa, mặc dù dặn dò thiếp thân chớ có vào cung quấy rầy trưởng công chúa dưỡng bệnh, thiếp thân vẫn là không mời mà tới, mong trưởng công chúa chớ trách."
Nàng biết Lư Tống Tranh cũng không ghi thù với nàng, lúc trước chân dung Lư gia tỷ muội treo trước mặt nàng, nàng tuy vô ý nhưng cũng cảm thấy Lư Tống Tranh có chút hợp mắt, nếu như để chung sống cùng Tiêu Dực cũng có thể xem là một vị hiền thê, chỉ là sự thật không như nàng nghĩ. Nàng từ trong lời nói của Lư Tống Tranh bắt được một tia ghen tuông, vì thế lạnh nhạt bật cười, xem ra Tiêu Húc cùng Hạ Lan Vân Thường "Vô tâm cắm liễu liễu xanh um"*, thỏa mãn tâm nguyện Lư Tống Tranh, nhưng lại thúc đẩy một cọc oan nghiệt.
"Hắn đã không cho phép ngươi đến, sao ngươi vẫn đến?" Tiêu Thanh Quy hỏi.
"Bây giờ toàn thành lan truyền tin đồn, nói rằng trưởng công chúa đại nạn sắp tới, một lòng chỉ muốn tìm chết, lời đồn chắc hẳn mấy ngày liền sẽ truyền đến bắc địa, thiếp thân cả gan phỏng đoán, vương gia sợ là không nguyện ý nghe những tin tức như thế, vậy là ta không yên lòng, liền xin chỉ vào cung, mong rằng trưởng công chúa có thể trân quý thân thể, an ổn chờ vương gia trở về."
Tiêu Thanh Quy cảm thấy nàng ta vì quá thông minh lại hóa ngu dốt, hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy hắn sẽ còn trở về?"
Lời này hỏi lư Tống Tranh, xem ra nàng ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì về phong ba nơi tiền triều, khó xử đứng yên không đáp lời.
"Ngươi ngồi đi." Tiêu Thanh Quy thuận miệng nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, gốc Liên Hương một đoàn tĩnh mịch, chồi non trải qua cơn mưa sớm đã co quắp khô héo.
Lư Tống Tranh còn muốn mượn Tiêu Dực thuyết phục Tiêu Thanh Quy trân trọng mạng sống, từ tốn mở miệng: "Trái tim vương gia nhớ nhung đều là trưởng công chúa, bộ dáng trưởng công chúa bây giờ thật làm người đau lòng."
Tiêu Thanh Quy nói: "Ngươi đúng là làm tròn trách nhiện của một Trắc phi, không quên vì hắn che đậy. Ngươi là người thông minh, sao lại không biết được tâm tư của hắn, trong lòng người mắng hắn bệnh hoạn, có lẽ còn cảm thấy hắn buồn nôn, ngấp nghé muội muội của mình, có thể nói tổn hại liêm sỉ, ti tiện đến cực điểm, đáng bị ngàn đao lăng trì, sau khi chết cũng phải đi xuống địa ngục..."
"Thiếp thân không dám!" Lư Tống Tranh theo bản năng vội vàng phủ nhận.
Tiêu Thanh Quy cảm thấy người này không thú vị, quá mức lễ giáo, Tiêu Dực sẽ không thích, Tiêu Húc cuối cùng đã chọn sai người. Nàng cũng lười hao phí miệng lưỡi: "Ngươi trở về đi, đây không phải chỗ ngươi nên tới."
Lư Tống Tranh muốn nói lại thôi, ngay cả chén trà nhỏ bên trên cũng chưa uống, không thể không đứng dậy cáo lui.
Nhưng nàng ta nhịn không được, chưa ra khỏi cửa điện liền dừng bước, cũng không nhìn Tiêu Thanh Quy nói: "Thiếp thân biết trong lòng trưởng công chúa cũng có vương gia, nếu hai người đều có tình, bất luận làm huynh muội hay là vợ chồng có gì khác nhau? Tình cảm Vương gia dành cho trưởng công chú sợ là so với thê tử càng sâu đậm hơn, thiếp thân chỉ có thể lực bất tòng tâm. Năm đó đọc «Lâm tế ngữ lục», nhớ kỹ một câu, "Vào địa ngục giống như dạo chơi ", tình cảnh của vương gia là như thế."
Tiêu Thanh Quy không để vào tai những lời nàng thuyết giáo, ngược lại cảm thấy nàng có chút tự cho mình thông minh, nàng ta sao hiểu được giữa bọn họ có khúc mắc gì? Bất quá là chút phán đoán lung tung thôi.
Lư Tống Tranh cuối cùng nói ra: "Phiền não gì cũng cần thời gian để hóa giải. Thiếp thân không hiểu vương gia, nhưng biết vương gia dẫn binh về phương Bắc chính là biện pháp sống sót duy nhất, trưởng công chúa cần gì phải làm như hiện tại để tổn thương tấm lòng vương gia?"
Tầm mắt Tiêu Thanh Quy khẽ động, vẫn như cũ không nói một lời, Lư Tống Tranh thở dài một hơi, im lặng rời khỏi tẩm điện.
Thọ Mi bưng bát bánh trôi đậu đỏ đi vào, Tiêu Thanh Quy đang muốn gọi nàng, hỏi: "Sau khi Lư gia suy tàn, trừ Lư Tống Tranh bên ngoài còn có người nào?"
Thọ Mi chi tiết đáp: "Vương gia lưu mẹ đẻ nàng một mạng, chính là thiếp thất của Lư Kính Viễn, thân phận thấp."
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ, hắn còn từng động tâm tư không chính đáng, muốn mượn Lư Tống Tranh chọc nàng ghen, đáng tiếc phát sinh chuyện rơi xuống nước, Lư Tống Tranh cũng không phát huy được tác dụng, giữ lại ở Vĩnh An thật là có chút dư thừa. Chốn kinh thành này đã đủ nhiều người thương tâm, có thể ít đi một người âu cũng tốt.
"Chuẩn bị chút ngân phiếu, phái người đem đôi mẫu nữ kia đuổi đi, về sau để các nàng tự sinh tự diệt."
"Trưởng công chúa?" Thọ Mi không hiểu, "Đây là việc nhà vương gia, vương gia cũng không..."
"Chuyện nhà của hắn ta còn không làm chủ được sao?"
Thọ Mi không dám mở miệng ngỗ nghịch, hỏi: "Trưởng công chúa muốn đem người đến nơi nào?"
"Hoài Châu trù phú, đưa đến Hoài Châu đi, nàng không tính là ngu ngốc, tự sẽ có cuộc sống không tệ."
"Vâng, nô tỳ gọi người đi làm."
Như thế cũng coi như giải quyết xong một cọc phiền phức, Tiêu Thanh Quy lại nhìn ra cửa sổ suy nghĩ xuất thần, rà soát một lần xem còn có chuyện gì đáng giá cần làm hay không, bỗng nghĩ đến Phùng Huyền Độ.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Phùng Huyền Độ cũng tới thăm bệnh, trở thành thuyết khách thứ hai.
Tâm địa Hắn như đứa trẻ chưa lớn, chưa đủ am hiểu cách che giấu tâm sự, Tiêu Thanh Quy chỉ cần liếc qua đã biết hắn có ý đồ gì, nhưng hắn mãi không chịu nói thẳng, chỉ vòng vo tam quốc cùng nàng nói chút chuyện cười lúc trước, một bên quấy chén bánh trôi kia đỏ đậu, chỉ thiếu điều muốn dùng muỗng sứ đút đồ ăn vào trong miệng nàng, bày ra ngữ khí ông cụ non nhắc tới chuyện xưa: "Ngày đó trong Vu Viên, A Nguyệt tỷ tỷ sai người dâng lên chè đậu đỏ, độ lượng y như mẫu thân nhường cho ta ăn đầu tiên, chén bánh trôi hôm nay trông cũng ngon lắm, A Nguyệt tỷ tỷ không nếm thử một chút a?"
Lại là Vụ Viên, lại là mẫu thân, đều là những thứ Tiêu Thanh Quy không nguyện ý nghe, nàng thuận thế cầm chén đẩy đến trước mặt hắn: "Nếu ngươi đã thích thì chén này liền thưởng ngươi, ta còn chưa có động vào."
"Ai nha..." Phùng Huyền Độ lập tức nói thật, "Chén này để bên ngoài đã lâu, ta thích uống nóng một chút, nuốt xuống toàn bộ lồng ngực đều ấm áp."
"Vậy để Thọ Mi lấy thêm cho ngươi một chén."
Thọ Mi bưng lên chén bánh trôi mới để trước mặt Phùng Huyền Độ, cố ý gây ra chút tiếng động, hiển nhiên đối với Phùng Huyền Độ rất có thành kiến, vốn là muốn dùng món này để khuyên Tiêu Thanh Quy dùng bữa, hắn thì tốt rồi, vừa vào đã muốn một bát, thật sự là chút tác dụng cũng không có.
Phùng Huyền Độ thần sắc có chút chột dạ, lặng lẽ quét qua Thọ Mi, thái độ trở nên cung kính không ít: "Hóa ra là do ngươi làm à, ăn ngon như của mẫu thân ta làm."
Thọ Mi hừ lạnh: "Nô tỳ cũng không có nhi tử lớn như ngài."
"Thọ Mi." Tiêu Thanh Quy không khỏi nhắc nhở một câu, đề phòng nàng ngôn từ quá đáng.
"Nô tỳ biết sai."
Thọ Mi hơi uốn gối thi lễ, sau đó cẩn thận đứng qua một bên, gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Huyền Độ, Phùng Huyền Độ sờ lên cái mũi, ấp úng mở miệng: "A Nguyệt tỷ tỷ, người không cùng ta ăn sao? Một người ăn cũng không vui."
"Không ăn, ta thật ra là có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì? Người mau nói a, chuyện gì giúp được ta sẽ làm ngay." Phùng Huyền Độ bỏ chén bánh trôi xuống, bộ dạng kích động.
"Ta hiện tại toàn thân vô lực không tiện cầm bút, cho nên làm phiền ngươi đến viết một phong thư hòa ly đem cho Hoàng đế, nói đây là ý của ta, hắn tự nhiên sẽ cho phép. Say này ta và ngươi nam cưới nữ gả đều không liên quan, ta cũng là vì tiền đồ của ngươi, trước mắt Hoàng đế cùng huynh trưởng ta ầm ĩ huyên náo, đây là lúc hắn cần dùng người, cho dù ta không chủ động mở miệng, hắn cũng sẽ nghĩ đến ngươi."
"Không được!" Phùng Huyền Độ phản bác, "Như thế thì ta thành loại người gì? Hiện tại người bệnh nặng như thế sao ta có thể làm ra chuyện bỏ vợ, vậy là không bằng heo chó..."
"Bỏ vợ? Ngươi cũng xứng dùng từ này? Ta bảo ngươi viết thư hòa ly chứ không bảo ngươi viết hưu thê."
"Ta nhất thời nói sai, tỷ tỷ chớ trách, hòa ly cũng không được, ta lúc này không thể rời người đi, trước kia là tỷ bức ta nhận chức phò mã này, bây giờ ta là nguyện ý, ta phải bồi người..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Tiêu Thanh Quy cắt ngang.
"Bồi ta làm cái gì? Ngươi muốn ta chết sớm ư? Như thế xác thực không cần hòa ly, ngươi dứt khoát để tang vợ, vậy chẳng phải sung sướng hơn sao."
"Phi phi phi, A Nguyệt tỷ tỷ đừng nói những lời buồn bã như thế, không đúng, buồn bã cùng tang vợ hài âm, ta cũng không thể nói rõ..."
Tiêu Thanh Quy nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn mà cảm thấy buồn cười. Nàng từng bởi vì chính mình trù tính mà kéo theo không ít người trầm luân, tội lỗi của nàng cũng nhiều không kể xiết, chuyện gì có thể tiêu trừ, tốt nhất vẫn là sớm giải quyết cho thỏa đáng.
Nàng có chút không tập trung, Phùng Huyền Độ cất giọng hỏi đưa hồn nàng gọi về: "A Nguyệt tỷ tỷ, A Nguyệt tỷ tỷ? Ta hỏi tỷ tình lang kia của người đang ở đâu? Người cho dù không vì ta thì cũng nên vì hắn, phải cố gắng hảo hảo dưỡng bệnh a..."
"Hắn chết rồi." Tiêu Thanh Quy quả quyết đáp lời, một đao cắt đứt chấp niệm của hắn. Nàng không phải đang trù yểu Tiêu Dực, nàng đã sớm cùng hắn chết trong đêm mưa hôm đó, chết dưới chân tượng phật Quan Âm tại chùa Thiên Khâu.
"A?" Phùng Huyền Độ sững sờ, "Cho nên người mới vì thế mà ngược đãi bản thân? Không đúng, hắn võ nghệ cao cường như vậy sao có thể bỏ mạng nơi Xuyên Sa? Thôi, ta sẽ thay người báo thù cho hắn!"
Thọ Mi nhìn không được cái tên đầu gỗ kia nữa, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Triều ta đã cùng Bắc Sóc nối lại quan hệ hữu hảo, ngươi tính báo thù thế nào? Phùng công tử ăn nói cẩn thận."
Nàng vào xem ngang lời Phùng Huyền Độ, bỗng nhiên ý thức được cái gì, tình lang của trưởng công chúa... Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ là vương gia? Lời này tóm lại là không thể tiếp tục nói nữa.
Đang lúc Thọ Mi do dự làm sao mở miệng đuổi người, Tiêu Thanh Quy trong lòng biết Phùng Huyền Độ không chịu đáp ứng, liền quyết định tự mình đến viết, giục hắn mau rời đi. Hắn tự biết vô dụng, cũng không có mặt mũi ở lì không đi, chậm chậm lui ra ngoài, Thọ Mi nhận được ánh mắt Tiêu Thanh Quy, lặng lặng đi phía sau tiễn người.
Qua ô cửa sổ, Tiêu Thanh Quy thấy khung cảnh trong viện có hai người tuổi gần bằng nhau, giống như là một đôi thanh mai trúc mã, Phùng Huyền Độ tức bực giậm chân đột nhiên quay người, Thọ Mi hơi cúi đầu đi sau lưng hắn, cứ như vậy đụng trúng.
Thọ Mi hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Huyền Độ, Phùng Huyền Độ đối với thái độ túc giận của nàng thì dỗ dành: "Ngươi trừng ta làm gì? Ngươi trừng chết ta cũng vô dụng, ta làm sao mà lay động được người? Nếu có thể thay thì ấy ăn cơm thì ta đã đem một nồi bánh trôi đậu đỏ kia ăn sạch!"
"Ngươi nhỏ giọng chút!" Thọ Mi quát, "Ta biết ngươi vô dụng, cho nên ngươi tranh thủ thời gian trở về đi, tránh làm ồn ào quấy rầy trưởng công chúa."
Phùng Huyền Độ trong lòng nóng như lửa đốt, lại bị Thọ Mi giáng cho một đòn như vậy, làm thế nào cũng không phát tiết được, cuối cùng từ trong ngực móc ra một chiếc khăn nhét vào trong tay Thọ Mi: "Trả khăn cho ngươi, ta đi!"
Thọ Mi đầu tiên là không hiểu, rất nhanh nhớ tới chiếc khăn này lúc trước đưa cho Phùng Huyền Độ dùng, chuyện đã qua biết bao lâu rồi chứ, người đã đi xa, đến phiên nàng đứng tại chỗ dậm chân: "Lâu như vậy cũng không trả, bây giờ trả thì có ích lợi gì?! Thật là thành sự không có, bại sự có dư!"
Tiêu Thanh Quy yên lặng rút cọc chống cửa sổ, khép hai cánh cửa lại.
Vĩnh An đã âm thầm vào hạ nhưng Kiến Ninh cung thủy chung không bị nắng nóng, bàn thờ Phật vắng vẻ, hương khí cũng đã tan bớt đi, ánh sáng chiếu rọi kiến cả căn phòng phiêu đãng tro bụi bột phấn, nàng thì cảm giác mình như mặt trời sắp lặn, thà chịu chết so với cầu sinh càng dễ hơn nhiều.
Nàng cứ nghĩ Lục Chấn Nhan sẽ đến, cũng giống như Thọ Mi gửi gắm hi vọng Lục Chấn Nhan có thể ở bên cạnh thuyết phục, dùng tài ăn nói khéo léo khuyên nhủ Tiêu Thanh Quy, nhưng hắn lại khác thường chậm chạp không chịu lộ diện. Tiêu Thanh Quy ẩn ẩn cảm giác được có gì đó xảy ra, chỉ là không muốn đâm thủng tầng giấy mỏng kia, cam nguyện mơ mơ màng màng, lười nhác hao tâm tổn trí nghĩ ngợi.
Tiêu Húc là thuyết khách cố chấp nhất nhưng ngay cửa cả tẩm điện đều không vào được, hắn thất nhiên có thể xông vào, lại quả quyết không dám, sợ chọc đến Tiêu Thanh Quy nóng giận thêm một lần đổ bệnh. Mà trùng hợp thay Hạ Lan Vân Thường, nô bộc trung thành của hắn cũng muốn tới, Tiêu Thanh Quy sớm nghĩ nàng sẽ xuất hiện, chỉ là không biết lúc nào.
Nàng bởi vì tức giận Tiêu Húc, tiện thể giận chó đánh mèo lên Hạ Lan Vân Thường, Hạ Lan Vân Thường cũng không cách nào vào bên trong tẩm điện, Thọ Mi truyền lời.
"Vân Thường cô nương, trưởng công chúa khẳng định không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi, chớ có làm trưởng công chúa buồn bực."
Hạ Lan Vân Thường im lặng không nói gì, nhớ tới nàng trước khi đến đây đã ghé qua điện Thái Cực.
Tiêu Húc có ý để nàng tiếp tục vì Tiêu Thanh Quy bào chế Long huyết hoàn, nhưng Tiêu Thanh Quy bây giờ đang hấp hối, hoàn toàn không chịu nổi công hiệu của Long huyết hoàn, trước khi qua được trạng thái này phải duy trì dùng Băng Tâm hoàn, sau khi khôi phục sức khỏe như ngày thường mới đến phiên nàng ra tay.
Tiêu Húc vốn cũng không nghĩ đến cách này, cho đến hôm nay Lục Chấn Nhan tìm tới Tiêu Húc, xin Tiêu Húc cứu Tiêu Thanh Quy một mạng, những ngày qua hắn dù chưa đến Kiến Ninh cung, nhưng biết rõ tình trạng của Tiêu Thanh Quy, không khỏi lo lắng quan tâm. Nhưng Tiêu Húc cũng hữu tâm vô lực, hắn ngay cả cửa tẩm điện Tiêu Thanh Quy còn không thể vào được thì cứu thế nào?
Ba người bọn họ trò chuyện với nhau hồi lâu, sau khi Lục Chấn Nhan rời đi, Tiêu Húc vẫn vì chuyện này mà phiền muộn, những ngày này hắn trôi qua cũng không dễ dàng, vì lo lắng cho Tiêu Thanh Quy mà từ đầu đến cuối ăn không vô, Hạ Lan Vân Thường đều để ở trong mắt, sao lại không đau lòng. Cuối cùng, Hạ Lan Vân Thường hạ quyết tâm tiến về Kiến Ninh cung thử một lần, Tiêu Húc hỏi nàng nghĩ ra kế sách gì, nàng tự tin nói “Thừa nước đục thả câu”, nhất định có thể đi vào gặp mặt Tiêu Thanh Quy.
Thọ Mi tất nhiên là rất muốn có người tới khuyên nhủ Tiêu Thanh Quy, nhưng Tiêu Thanh Quy không muốn gặp nàng ta, nàng ta còn không đi thì đối Tiêu Thanh Quy có trăm hại mà không một lợi, đang muốn lần nữa lên tiếng thúc giục, Hạ Lan Vân Thường quyết ý, sắc mặt nghiêm túc nói Thọ Mi đi vào truyền lời.
"Ngươi chỉ cần thay ta hỏi trưởng công chúa, hỏi trưởng công chúa có muốn biết sự thật năm đó đêm âm sát đến cùng vì nguyên nhân gì? Bên trong Nguyệt Hoa cung, Nguyên Hi Thái tử có phải hay không là bị trưởng công chúa giết chết? Còn có vương gia, vương gia cùng trưởng công chúa gánh chịu âm sát, chẳng lẽ hoàn toàn không bị tổn thương chút nào? Từng chuyện từng chuyện Vân Thường đều nguyện ý giải thích cho trưởng công chúa nghe, bệ hạ nhiều ngày đến đây, bởi vì nhớ thương trưởng công chúa mà ăn không ngon ngủ không yên, trưởng công chúa có từng thương tiếc người đệ đệ này? Vân Thường ở đây quỳ gối cầu xin trưởng công chúa triệu Vân Thường đi vào!"
Ngữ khí của nàng càng thêm kích động, thanh âm càng thêm lớn, truyền vào trong phòng, Thọ Mi vì nàng lớn mật mà chấn kinh, sững sờ đứng yên không động đậy, Tiêu Thanh Quy thì đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nội tâm tĩnh mịch đã lâu chỉ một thoáng khôi phục sức sống, trái tim đập rộn giống như nổi trống, âm thanh vừa khắc chế vừa tha thiết kêu.
"Để nàng ta đi vào."
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ sẽ có cuồn cuộn thuyết khách không dứt đến đây khuyên nàng, trong đầu còn dự tính qua ai sẽ là người đầu tiên, tuy nói Tiêu Húc bởi vì Tiêu Dực mang binh đi Bắc địa mà lăn lộn khó ngủ, nhưng hắn đến cùng vẫn là tuổi nhỏ chưa đủ nhẫn nại, không phải hắn có lẽ chính là Phùng Huyền Độ. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, thuyết khách lại là Lư Tống Tranh.
Lúc ấy Thọ Mi ở phòng bếp nhỏ tự tay nấu bánh trôi đậu đỏ cho nàng, trông cậy vào nó kích thích nàng ăn thêm mấy ngụm, một tiểu cung nữ nhỏ giọng đi vào thông bẩm: "Trưởng công chúa, Thần vương Trắc phi Lư thị đến thăm người."
Tiêu Thanh Quy phút chốc nghiêng đầu dùng cặp còn đọng nước nhìn nàng ta chằm chằm, cũng không nói là gặp hay là không gặp, tiểu cung nữ bị nàng nhìn đến trong lòng bồn chồn, mặc dù không biết mình đã làm sai hoặc nói sai cái gì, quyết định quỳ xuống đất thỉnh tội chắc là không sai.
Tiêu Thanh Quy chợt bật cười, nghĩ đây hết thảy đều bởi vì nàng tự cho mình đúng, bây giờ ngoại trừ chính nàng, có thể trách ai? Nàng vốn không muốn gặp bất luận kẻ nào, một khắc này quỷ thần xui khiến lại đồng ý: "Mời người đến a."
Lư Tống Tranh mặc y phục màu xanh ngọc bích, uốn gối hướng Tiêu Thanh Quy thi lễ. Tiêu Thanh Quy trí nhớ vô cùng tốt, nhớ ngày đó gặp mặt tại Vụ Viên nàng cũng mặc y phục màu này, Tiêu Ngọc Hoa đã chết, cung trong cuối cùng có thể thấy sắc xanh.
Nàng cũng không ban ghế ngồi, Lư Tống Tranh liền đứng ở đó nói thẳng mục đích đến thăm: "Vương gia trước khi đi từng mấy lần vào cung nhìn trưởng công chúa, mặc dù dặn dò thiếp thân chớ có vào cung quấy rầy trưởng công chúa dưỡng bệnh, thiếp thân vẫn là không mời mà tới, mong trưởng công chúa chớ trách."
Nàng biết Lư Tống Tranh cũng không ghi thù với nàng, lúc trước chân dung Lư gia tỷ muội treo trước mặt nàng, nàng tuy vô ý nhưng cũng cảm thấy Lư Tống Tranh có chút hợp mắt, nếu như để chung sống cùng Tiêu Dực cũng có thể xem là một vị hiền thê, chỉ là sự thật không như nàng nghĩ. Nàng từ trong lời nói của Lư Tống Tranh bắt được một tia ghen tuông, vì thế lạnh nhạt bật cười, xem ra Tiêu Húc cùng Hạ Lan Vân Thường "Vô tâm cắm liễu liễu xanh um"*, thỏa mãn tâm nguyện Lư Tống Tranh, nhưng lại thúc đẩy một cọc oan nghiệt.
"Hắn đã không cho phép ngươi đến, sao ngươi vẫn đến?" Tiêu Thanh Quy hỏi.
"Bây giờ toàn thành lan truyền tin đồn, nói rằng trưởng công chúa đại nạn sắp tới, một lòng chỉ muốn tìm chết, lời đồn chắc hẳn mấy ngày liền sẽ truyền đến bắc địa, thiếp thân cả gan phỏng đoán, vương gia sợ là không nguyện ý nghe những tin tức như thế, vậy là ta không yên lòng, liền xin chỉ vào cung, mong rằng trưởng công chúa có thể trân quý thân thể, an ổn chờ vương gia trở về."
Tiêu Thanh Quy cảm thấy nàng ta vì quá thông minh lại hóa ngu dốt, hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy hắn sẽ còn trở về?"
Lời này hỏi lư Tống Tranh, xem ra nàng ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì về phong ba nơi tiền triều, khó xử đứng yên không đáp lời.
"Ngươi ngồi đi." Tiêu Thanh Quy thuận miệng nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, gốc Liên Hương một đoàn tĩnh mịch, chồi non trải qua cơn mưa sớm đã co quắp khô héo.
Lư Tống Tranh còn muốn mượn Tiêu Dực thuyết phục Tiêu Thanh Quy trân trọng mạng sống, từ tốn mở miệng: "Trái tim vương gia nhớ nhung đều là trưởng công chúa, bộ dáng trưởng công chúa bây giờ thật làm người đau lòng."
Tiêu Thanh Quy nói: "Ngươi đúng là làm tròn trách nhiện của một Trắc phi, không quên vì hắn che đậy. Ngươi là người thông minh, sao lại không biết được tâm tư của hắn, trong lòng người mắng hắn bệnh hoạn, có lẽ còn cảm thấy hắn buồn nôn, ngấp nghé muội muội của mình, có thể nói tổn hại liêm sỉ, ti tiện đến cực điểm, đáng bị ngàn đao lăng trì, sau khi chết cũng phải đi xuống địa ngục..."
"Thiếp thân không dám!" Lư Tống Tranh theo bản năng vội vàng phủ nhận.
Tiêu Thanh Quy cảm thấy người này không thú vị, quá mức lễ giáo, Tiêu Dực sẽ không thích, Tiêu Húc cuối cùng đã chọn sai người. Nàng cũng lười hao phí miệng lưỡi: "Ngươi trở về đi, đây không phải chỗ ngươi nên tới."
Lư Tống Tranh muốn nói lại thôi, ngay cả chén trà nhỏ bên trên cũng chưa uống, không thể không đứng dậy cáo lui.
Nhưng nàng ta nhịn không được, chưa ra khỏi cửa điện liền dừng bước, cũng không nhìn Tiêu Thanh Quy nói: "Thiếp thân biết trong lòng trưởng công chúa cũng có vương gia, nếu hai người đều có tình, bất luận làm huynh muội hay là vợ chồng có gì khác nhau? Tình cảm Vương gia dành cho trưởng công chú sợ là so với thê tử càng sâu đậm hơn, thiếp thân chỉ có thể lực bất tòng tâm. Năm đó đọc «Lâm tế ngữ lục», nhớ kỹ một câu, "Vào địa ngục giống như dạo chơi ", tình cảnh của vương gia là như thế."
Tiêu Thanh Quy không để vào tai những lời nàng thuyết giáo, ngược lại cảm thấy nàng có chút tự cho mình thông minh, nàng ta sao hiểu được giữa bọn họ có khúc mắc gì? Bất quá là chút phán đoán lung tung thôi.
Lư Tống Tranh cuối cùng nói ra: "Phiền não gì cũng cần thời gian để hóa giải. Thiếp thân không hiểu vương gia, nhưng biết vương gia dẫn binh về phương Bắc chính là biện pháp sống sót duy nhất, trưởng công chúa cần gì phải làm như hiện tại để tổn thương tấm lòng vương gia?"
Tầm mắt Tiêu Thanh Quy khẽ động, vẫn như cũ không nói một lời, Lư Tống Tranh thở dài một hơi, im lặng rời khỏi tẩm điện.
Thọ Mi bưng bát bánh trôi đậu đỏ đi vào, Tiêu Thanh Quy đang muốn gọi nàng, hỏi: "Sau khi Lư gia suy tàn, trừ Lư Tống Tranh bên ngoài còn có người nào?"
Thọ Mi chi tiết đáp: "Vương gia lưu mẹ đẻ nàng một mạng, chính là thiếp thất của Lư Kính Viễn, thân phận thấp."
Tiêu Thanh Quy thầm nghĩ, hắn còn từng động tâm tư không chính đáng, muốn mượn Lư Tống Tranh chọc nàng ghen, đáng tiếc phát sinh chuyện rơi xuống nước, Lư Tống Tranh cũng không phát huy được tác dụng, giữ lại ở Vĩnh An thật là có chút dư thừa. Chốn kinh thành này đã đủ nhiều người thương tâm, có thể ít đi một người âu cũng tốt.
"Chuẩn bị chút ngân phiếu, phái người đem đôi mẫu nữ kia đuổi đi, về sau để các nàng tự sinh tự diệt."
"Trưởng công chúa?" Thọ Mi không hiểu, "Đây là việc nhà vương gia, vương gia cũng không..."
"Chuyện nhà của hắn ta còn không làm chủ được sao?"
Thọ Mi không dám mở miệng ngỗ nghịch, hỏi: "Trưởng công chúa muốn đem người đến nơi nào?"
"Hoài Châu trù phú, đưa đến Hoài Châu đi, nàng không tính là ngu ngốc, tự sẽ có cuộc sống không tệ."
"Vâng, nô tỳ gọi người đi làm."
Như thế cũng coi như giải quyết xong một cọc phiền phức, Tiêu Thanh Quy lại nhìn ra cửa sổ suy nghĩ xuất thần, rà soát một lần xem còn có chuyện gì đáng giá cần làm hay không, bỗng nghĩ đến Phùng Huyền Độ.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Phùng Huyền Độ cũng tới thăm bệnh, trở thành thuyết khách thứ hai.
Tâm địa Hắn như đứa trẻ chưa lớn, chưa đủ am hiểu cách che giấu tâm sự, Tiêu Thanh Quy chỉ cần liếc qua đã biết hắn có ý đồ gì, nhưng hắn mãi không chịu nói thẳng, chỉ vòng vo tam quốc cùng nàng nói chút chuyện cười lúc trước, một bên quấy chén bánh trôi kia đỏ đậu, chỉ thiếu điều muốn dùng muỗng sứ đút đồ ăn vào trong miệng nàng, bày ra ngữ khí ông cụ non nhắc tới chuyện xưa: "Ngày đó trong Vu Viên, A Nguyệt tỷ tỷ sai người dâng lên chè đậu đỏ, độ lượng y như mẫu thân nhường cho ta ăn đầu tiên, chén bánh trôi hôm nay trông cũng ngon lắm, A Nguyệt tỷ tỷ không nếm thử một chút a?"
Lại là Vụ Viên, lại là mẫu thân, đều là những thứ Tiêu Thanh Quy không nguyện ý nghe, nàng thuận thế cầm chén đẩy đến trước mặt hắn: "Nếu ngươi đã thích thì chén này liền thưởng ngươi, ta còn chưa có động vào."
"Ai nha..." Phùng Huyền Độ lập tức nói thật, "Chén này để bên ngoài đã lâu, ta thích uống nóng một chút, nuốt xuống toàn bộ lồng ngực đều ấm áp."
"Vậy để Thọ Mi lấy thêm cho ngươi một chén."
Thọ Mi bưng lên chén bánh trôi mới để trước mặt Phùng Huyền Độ, cố ý gây ra chút tiếng động, hiển nhiên đối với Phùng Huyền Độ rất có thành kiến, vốn là muốn dùng món này để khuyên Tiêu Thanh Quy dùng bữa, hắn thì tốt rồi, vừa vào đã muốn một bát, thật sự là chút tác dụng cũng không có.
Phùng Huyền Độ thần sắc có chút chột dạ, lặng lẽ quét qua Thọ Mi, thái độ trở nên cung kính không ít: "Hóa ra là do ngươi làm à, ăn ngon như của mẫu thân ta làm."
Thọ Mi hừ lạnh: "Nô tỳ cũng không có nhi tử lớn như ngài."
"Thọ Mi." Tiêu Thanh Quy không khỏi nhắc nhở một câu, đề phòng nàng ngôn từ quá đáng.
"Nô tỳ biết sai."
Thọ Mi hơi uốn gối thi lễ, sau đó cẩn thận đứng qua một bên, gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Huyền Độ, Phùng Huyền Độ sờ lên cái mũi, ấp úng mở miệng: "A Nguyệt tỷ tỷ, người không cùng ta ăn sao? Một người ăn cũng không vui."
"Không ăn, ta thật ra là có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì? Người mau nói a, chuyện gì giúp được ta sẽ làm ngay." Phùng Huyền Độ bỏ chén bánh trôi xuống, bộ dạng kích động.
"Ta hiện tại toàn thân vô lực không tiện cầm bút, cho nên làm phiền ngươi đến viết một phong thư hòa ly đem cho Hoàng đế, nói đây là ý của ta, hắn tự nhiên sẽ cho phép. Say này ta và ngươi nam cưới nữ gả đều không liên quan, ta cũng là vì tiền đồ của ngươi, trước mắt Hoàng đế cùng huynh trưởng ta ầm ĩ huyên náo, đây là lúc hắn cần dùng người, cho dù ta không chủ động mở miệng, hắn cũng sẽ nghĩ đến ngươi."
"Không được!" Phùng Huyền Độ phản bác, "Như thế thì ta thành loại người gì? Hiện tại người bệnh nặng như thế sao ta có thể làm ra chuyện bỏ vợ, vậy là không bằng heo chó..."
"Bỏ vợ? Ngươi cũng xứng dùng từ này? Ta bảo ngươi viết thư hòa ly chứ không bảo ngươi viết hưu thê."
"Ta nhất thời nói sai, tỷ tỷ chớ trách, hòa ly cũng không được, ta lúc này không thể rời người đi, trước kia là tỷ bức ta nhận chức phò mã này, bây giờ ta là nguyện ý, ta phải bồi người..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Tiêu Thanh Quy cắt ngang.
"Bồi ta làm cái gì? Ngươi muốn ta chết sớm ư? Như thế xác thực không cần hòa ly, ngươi dứt khoát để tang vợ, vậy chẳng phải sung sướng hơn sao."
"Phi phi phi, A Nguyệt tỷ tỷ đừng nói những lời buồn bã như thế, không đúng, buồn bã cùng tang vợ hài âm, ta cũng không thể nói rõ..."
Tiêu Thanh Quy nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn mà cảm thấy buồn cười. Nàng từng bởi vì chính mình trù tính mà kéo theo không ít người trầm luân, tội lỗi của nàng cũng nhiều không kể xiết, chuyện gì có thể tiêu trừ, tốt nhất vẫn là sớm giải quyết cho thỏa đáng.
Nàng có chút không tập trung, Phùng Huyền Độ cất giọng hỏi đưa hồn nàng gọi về: "A Nguyệt tỷ tỷ, A Nguyệt tỷ tỷ? Ta hỏi tỷ tình lang kia của người đang ở đâu? Người cho dù không vì ta thì cũng nên vì hắn, phải cố gắng hảo hảo dưỡng bệnh a..."
"Hắn chết rồi." Tiêu Thanh Quy quả quyết đáp lời, một đao cắt đứt chấp niệm của hắn. Nàng không phải đang trù yểu Tiêu Dực, nàng đã sớm cùng hắn chết trong đêm mưa hôm đó, chết dưới chân tượng phật Quan Âm tại chùa Thiên Khâu.
"A?" Phùng Huyền Độ sững sờ, "Cho nên người mới vì thế mà ngược đãi bản thân? Không đúng, hắn võ nghệ cao cường như vậy sao có thể bỏ mạng nơi Xuyên Sa? Thôi, ta sẽ thay người báo thù cho hắn!"
Thọ Mi nhìn không được cái tên đầu gỗ kia nữa, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Triều ta đã cùng Bắc Sóc nối lại quan hệ hữu hảo, ngươi tính báo thù thế nào? Phùng công tử ăn nói cẩn thận."
Nàng vào xem ngang lời Phùng Huyền Độ, bỗng nhiên ý thức được cái gì, tình lang của trưởng công chúa... Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ là vương gia? Lời này tóm lại là không thể tiếp tục nói nữa.
Đang lúc Thọ Mi do dự làm sao mở miệng đuổi người, Tiêu Thanh Quy trong lòng biết Phùng Huyền Độ không chịu đáp ứng, liền quyết định tự mình đến viết, giục hắn mau rời đi. Hắn tự biết vô dụng, cũng không có mặt mũi ở lì không đi, chậm chậm lui ra ngoài, Thọ Mi nhận được ánh mắt Tiêu Thanh Quy, lặng lặng đi phía sau tiễn người.
Qua ô cửa sổ, Tiêu Thanh Quy thấy khung cảnh trong viện có hai người tuổi gần bằng nhau, giống như là một đôi thanh mai trúc mã, Phùng Huyền Độ tức bực giậm chân đột nhiên quay người, Thọ Mi hơi cúi đầu đi sau lưng hắn, cứ như vậy đụng trúng.
Thọ Mi hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Huyền Độ, Phùng Huyền Độ đối với thái độ túc giận của nàng thì dỗ dành: "Ngươi trừng ta làm gì? Ngươi trừng chết ta cũng vô dụng, ta làm sao mà lay động được người? Nếu có thể thay thì ấy ăn cơm thì ta đã đem một nồi bánh trôi đậu đỏ kia ăn sạch!"
"Ngươi nhỏ giọng chút!" Thọ Mi quát, "Ta biết ngươi vô dụng, cho nên ngươi tranh thủ thời gian trở về đi, tránh làm ồn ào quấy rầy trưởng công chúa."
Phùng Huyền Độ trong lòng nóng như lửa đốt, lại bị Thọ Mi giáng cho một đòn như vậy, làm thế nào cũng không phát tiết được, cuối cùng từ trong ngực móc ra một chiếc khăn nhét vào trong tay Thọ Mi: "Trả khăn cho ngươi, ta đi!"
Thọ Mi đầu tiên là không hiểu, rất nhanh nhớ tới chiếc khăn này lúc trước đưa cho Phùng Huyền Độ dùng, chuyện đã qua biết bao lâu rồi chứ, người đã đi xa, đến phiên nàng đứng tại chỗ dậm chân: "Lâu như vậy cũng không trả, bây giờ trả thì có ích lợi gì?! Thật là thành sự không có, bại sự có dư!"
Tiêu Thanh Quy yên lặng rút cọc chống cửa sổ, khép hai cánh cửa lại.
Vĩnh An đã âm thầm vào hạ nhưng Kiến Ninh cung thủy chung không bị nắng nóng, bàn thờ Phật vắng vẻ, hương khí cũng đã tan bớt đi, ánh sáng chiếu rọi kiến cả căn phòng phiêu đãng tro bụi bột phấn, nàng thì cảm giác mình như mặt trời sắp lặn, thà chịu chết so với cầu sinh càng dễ hơn nhiều.
Nàng cứ nghĩ Lục Chấn Nhan sẽ đến, cũng giống như Thọ Mi gửi gắm hi vọng Lục Chấn Nhan có thể ở bên cạnh thuyết phục, dùng tài ăn nói khéo léo khuyên nhủ Tiêu Thanh Quy, nhưng hắn lại khác thường chậm chạp không chịu lộ diện. Tiêu Thanh Quy ẩn ẩn cảm giác được có gì đó xảy ra, chỉ là không muốn đâm thủng tầng giấy mỏng kia, cam nguyện mơ mơ màng màng, lười nhác hao tâm tổn trí nghĩ ngợi.
Tiêu Húc là thuyết khách cố chấp nhất nhưng ngay cửa cả tẩm điện đều không vào được, hắn thất nhiên có thể xông vào, lại quả quyết không dám, sợ chọc đến Tiêu Thanh Quy nóng giận thêm một lần đổ bệnh. Mà trùng hợp thay Hạ Lan Vân Thường, nô bộc trung thành của hắn cũng muốn tới, Tiêu Thanh Quy sớm nghĩ nàng sẽ xuất hiện, chỉ là không biết lúc nào.
Nàng bởi vì tức giận Tiêu Húc, tiện thể giận chó đánh mèo lên Hạ Lan Vân Thường, Hạ Lan Vân Thường cũng không cách nào vào bên trong tẩm điện, Thọ Mi truyền lời.
"Vân Thường cô nương, trưởng công chúa khẳng định không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi, chớ có làm trưởng công chúa buồn bực."
Hạ Lan Vân Thường im lặng không nói gì, nhớ tới nàng trước khi đến đây đã ghé qua điện Thái Cực.
Tiêu Húc có ý để nàng tiếp tục vì Tiêu Thanh Quy bào chế Long huyết hoàn, nhưng Tiêu Thanh Quy bây giờ đang hấp hối, hoàn toàn không chịu nổi công hiệu của Long huyết hoàn, trước khi qua được trạng thái này phải duy trì dùng Băng Tâm hoàn, sau khi khôi phục sức khỏe như ngày thường mới đến phiên nàng ra tay.
Tiêu Húc vốn cũng không nghĩ đến cách này, cho đến hôm nay Lục Chấn Nhan tìm tới Tiêu Húc, xin Tiêu Húc cứu Tiêu Thanh Quy một mạng, những ngày qua hắn dù chưa đến Kiến Ninh cung, nhưng biết rõ tình trạng của Tiêu Thanh Quy, không khỏi lo lắng quan tâm. Nhưng Tiêu Húc cũng hữu tâm vô lực, hắn ngay cả cửa tẩm điện Tiêu Thanh Quy còn không thể vào được thì cứu thế nào?
Ba người bọn họ trò chuyện với nhau hồi lâu, sau khi Lục Chấn Nhan rời đi, Tiêu Húc vẫn vì chuyện này mà phiền muộn, những ngày này hắn trôi qua cũng không dễ dàng, vì lo lắng cho Tiêu Thanh Quy mà từ đầu đến cuối ăn không vô, Hạ Lan Vân Thường đều để ở trong mắt, sao lại không đau lòng. Cuối cùng, Hạ Lan Vân Thường hạ quyết tâm tiến về Kiến Ninh cung thử một lần, Tiêu Húc hỏi nàng nghĩ ra kế sách gì, nàng tự tin nói “Thừa nước đục thả câu”, nhất định có thể đi vào gặp mặt Tiêu Thanh Quy.
Thọ Mi tất nhiên là rất muốn có người tới khuyên nhủ Tiêu Thanh Quy, nhưng Tiêu Thanh Quy không muốn gặp nàng ta, nàng ta còn không đi thì đối Tiêu Thanh Quy có trăm hại mà không một lợi, đang muốn lần nữa lên tiếng thúc giục, Hạ Lan Vân Thường quyết ý, sắc mặt nghiêm túc nói Thọ Mi đi vào truyền lời.
"Ngươi chỉ cần thay ta hỏi trưởng công chúa, hỏi trưởng công chúa có muốn biết sự thật năm đó đêm âm sát đến cùng vì nguyên nhân gì? Bên trong Nguyệt Hoa cung, Nguyên Hi Thái tử có phải hay không là bị trưởng công chúa giết chết? Còn có vương gia, vương gia cùng trưởng công chúa gánh chịu âm sát, chẳng lẽ hoàn toàn không bị tổn thương chút nào? Từng chuyện từng chuyện Vân Thường đều nguyện ý giải thích cho trưởng công chúa nghe, bệ hạ nhiều ngày đến đây, bởi vì nhớ thương trưởng công chúa mà ăn không ngon ngủ không yên, trưởng công chúa có từng thương tiếc người đệ đệ này? Vân Thường ở đây quỳ gối cầu xin trưởng công chúa triệu Vân Thường đi vào!"
Ngữ khí của nàng càng thêm kích động, thanh âm càng thêm lớn, truyền vào trong phòng, Thọ Mi vì nàng lớn mật mà chấn kinh, sững sờ đứng yên không động đậy, Tiêu Thanh Quy thì đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nội tâm tĩnh mịch đã lâu chỉ một thoáng khôi phục sức sống, trái tim đập rộn giống như nổi trống, âm thanh vừa khắc chế vừa tha thiết kêu.
"Để nàng ta đi vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.